Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 120: Lời hứa (2)



Đáp án chính thức công bố vào một năm nghỉ hè.

Trần Dạ lại tới thành phố H ở, còn dẫn theo một cô gái.

Nó trực tiếp giới thiệu cho chúng tôi: “À, đây là Trần Kết chị anh, đây là Diệp Tư Viễn anh rể anh, đây là cháu ngoại anh Diệp Dĩ Đình, nhũ danh là Linh Đang. Chị, đây là học muội… của em, Trịnh Ngôn.”

Vóc dáng Trịnh Ngôn rất cao, khẳng định hơn 170cm. Cô có một mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, màu da hơi sẫm, mặt mày có chút lõm xuống, đôi môi thật dày, diện mạo điển hình của người Lĩnh Nam, nhìn vào mắt thì không tính là rất đẹp, nhưng phong cách dịu dàng điềm tĩnh, rất có ý vị. Tôi cũng gật đầu mỉm cười, làm bộ dạng như trưởng bối hiền lành, nói: “Tiểu Ngôn, rất hân hạnh được biết em.”

Lúc này Linh Đang náo loạn một chút, nói lớn tiếng: “Chào mợ!”

Mọi người lặng yên. .

Trần Dạ ôm lấy Linh Đang cười khúc khích: “Cháu ngoại cưng, bây giờ gọi mợ hơi sớm, phải gọi dì, chờ sau này nhất định để cháu gọi mợ, ngoan ha.” .

Buổi tối, tôi tiếp tục làm xong nhiệm vụ của người chị, an bài gian phòng cho hai đứa. Trịnh Ngôn ngủ phòng khách, Trần Dạ ngủ ghế sa lon trong phòng khách.

Trần Dạ cũng tiếp tục nghiêm túc làm học trưởng tốt, nó nói ngủ ngon với Trịnh Ngôn, sau đó đưa cô vào gian phòng.

Lúc nửa đêm tôi khát nước, mới vừa đi tới cửa phòng khách liền nghe tiếng vang khóa cửa. Tôi đứng bất động, chỉ thấy Trần Dạ mặc áo sát nách và quần lót lộn xộn đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, nó liền ngây người. Trời tối đen, nhưng tôi thậm chí có thể nhìn thấy tên nhóc thúi đó đỏ hết cả mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, tập thể phá rách.

Tôi dứt khoát lôi kéo Trần Dạ tới sân phơi nói chuyện phiếm, tôi ném cho nó một lon bia ướp lạnh, mình thì cầm một hộp sữa chua.

Trần Dạ nói cho tôi biết, Trịnh Ngôn là người Nghiễm Châu, nhỏ hơn nó một khóa, hai người ở chung một chỗ mới nửa năm. .

Tôi nói: “Chị vốn cho là em thích loại hình như chị, vóc người nhỏ, da trắng, đặc biệt xinh đẹp. Kết quả sao em lại tìm một người hoàn toàn ngược lại với chị?” .

Nó không vui: “Vóc người Ngôn Ngôn cao, da không trắng, nhưng cô ấy không xấu xí mà!” .

Tôi cười to: “Nói giỡn thôi, em còn tưởng là thật sao.” .

Trần Dạ buồn bực trong lòng, uống bia nói: “Vốn em cũng cho là em thích cô gái như chị, trong lúc học sơ trung và cao trung em cũng cảm thấy cô gái như thế mới xinh đẹp, nhưng sau khi biết Ngôn Ngôn, em mới biết, những thứ tiêu chuẩn kia đều là cái rắm!” Vốn tôi muốn để Trần Dạ tốt nghiệp chính quy xong sẽ ra nước ngoài học, dù sao hiện tại có điều kiện kinh tế, thành tích của nó lại tốt, con trai từng trải nhiều, học thêm một chút chắc chắn sẽ không sai.

Nhưng hiện tại nó có bạn gái. . . tôi cũng không quẹo cua trong lòng, trực tiếp hỏi nó: “Khai giảng đại học năm tư, em từng cân nhắc muốn học nghiên cứu hay là ra nước ngoài chưa?” .

Trần Dạ cúi đầu suy nghĩ một chút, trả lời: “Em muốn trực tiếp làm việc.” .

Tôi cau mày: “Hiện tại không thể so với trước kia, trình độ học vấn chính quy thật không có sức cạnh tranh gì đâu.” .

Trần Dạ nói: “Em biết rõ, chẳng qua em thật không có tính toán ra nước ngoài. Nếu như học nghiên cứu, em cũng muốn ở lại Nghiễm Châu, thật ra thì em thật sự nghĩ muốn đi làm, làm trò chơi. Hiện tại game online là ngành nghề mới, em thật sự cảm thấy hứng thú, cảm thấy có thể làm tốt. Hơn nữa, em đã liên hệ với mấy công ty ở Nghiễm Châu rồi.” .

Dưới ánh trăng, em trai của tôi nghiêng đầu nhìn tôi, nó cởi áo lớn trên người, chỉ mặc một quần cộc lớn ở phía dưới, nét mặt rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, có tất cả đặc điểm mà chàng trai 22 tuổi nên có, trẻ tuổi, tự tin, lạc quan lại cố chấp. Tôi chỉ chỉ trong nhà, nói: “Em mới bây lớn, Nghiễm Châu Nghiễm Châu, giống như đã chắc chắn rồi vậy.” .

Nó nhíu mày: “Chị không biết xấu hổ mà nói em! Không phải chị 18 tuổi liền bị anh rể ăn sạch sành sanh sao!” .

Tôi thật sự nói không lại nó.

“Vậy ba và dì Mỹ thì phải làm sao đây?” Tôi hỏi, “Chị ở nơi này, em lại đi Nghiễm Châu. Vậy không phải quê nhà chỉ còn dư hai người già bọn họ à.” .

“Chị không cần lo lắng!” Trần Dạ nghiêm túc nói, “Chỉ là cảm thấy ba lớn tuổi, em mới không muốn ra nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp, em muốn định cư với Tiểu Ngôn ở Nghiễm Châu, sau đó đón ba mẹ đến. Nghiễm Châu cách nơi này của chị cũng gần hơn quê nhà.”

Tôi gật đầu: “Ý tưởng không tệ, chị và Tư Viễn ở chỗ này cũng mua nhà cho bọn họ rồi. Bọn họ cũng có thể tới nơi này ở, chị chỉ sợ bọn họ ở không quen.”

Trần Dạ than thở: “Thật sự là thành phố quê nhà quá nhỏ, rất khó phát triển.” .

Tôi vỗ đầu của nó: “Ít sạo đi! Là bởi vì quê nhà không có Ngôn Ngôn của em chứ gì!” .

Nó ngẩng đầu nhìn tôi, cười đến miệng không khép lại được.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Dạ liền mang theo Trịnh Ngôn đi chơi khắp nơi, có lúc còn mang Linh Đang đi ra ngoài.

Nó đặc biệt thích gác Linh Đang ở trên cổ rồi đi bộ. Linh Đang rất thích cậu, mỗi lần đều chơi đến đầu đầy mồ hôi, trở lại mà vẫn chưa thỏa mãn.

Trần Dạ còn mang Linh Đang đi bơi lội, chơi bóng. Một kỳ nghỉ hè, Diệp Linh Đang vốn mập mập trắng trắng, lại bị phơi thành một cục than đen nhỏ. .

Tôi nói giỡn hỏi Diệp Tư Viễn: “Ông xã, Linh Đang chơi với Tiểu Dạ cả ngày như vậy, anh có ghen không?”

Tư Viễn lắc đầu, nói: “Sao có được. Anh bận rộn công việc, bình thường thời gian ở cùng Linh Đang cũng không nhiều. Hơn nữa thân thể anh cũng không tiện, cho dù ở cùng với Linh Đang, có rất nhiều trò chơi cũng không thể chơi chung với nó được.” .

Anh nhìn ba người vui vẻ chạy tới chạy lui chơi đĩa bay ở dưới bóng cây xa xa, nói, “Linh Đang đúng là phải chung đụng nhiều với phái nam trưởng thành kiện toàn, chuyện này rất quan trọng với sự trưởng thành của nó. Cho nên, anh nên cảm tạ Trần Dạ mới đúng.” . Một năm sau, Trần Dạ tốt nghiệp đại học. Nó không có thi nghiên cứu, trực tiếp đi làm, vào một công ty game online có quy mô lớn.

Cơ hội chúng tôi gặp mặt ít đi rất nhiều, trong một năm, chỉ có mùa xuân về nhà mới có thể gặp mặt nó.

Mặc dù gặp mặt ít, nhưng quan hệ của tôi và nó không có bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại càng trở nên thân thiết. .

Em trai của tôi đã trút đi hơi thở học sinh ngây ngô, trở nên thành thục, ung dung. Nó không hề mặc áo bông vận động rộng thùng thình nữa, mà là lựa chọn một áo khoác ngoài đen ngắn cắt xén vừa người. Cả người có vẻ cao lớn rắn rỏi, tràn đầy khí khái anh hùng. Tôi còn nhớ lúc tôi kết hôn, dáng vẻ lần đầu tiên mặc tây trang của tên nhóc ngốc 19 tuổi này, mặc dù rất tuấn tú, nhưng luôn không khỏi có chút cảm giác trẻ con làm ra vẻ thành thục.

Nhưng mà bây giờ, sẽ không còn như vậy nữa rồi.

Nó vẫn rất ưa thích Linh Đang, có nó ở đây, Linh Đang hoàn toàn không cần tôi và Diệp Tư Viễn quản.

Tôi cười nó: “Thích trẻ con như vậy, liền nhanh chóng kết hôn sinh một đứa đi.” .

Nó cười khổ, không có tiếp lời.

Trần Dạ làm như cam kết của nó, ở lại Nghiễm Châu, Trịnh Ngôn lại thi đậu nghiên cứu sinh một trường dại học ở Thành Đô. Trần Dạ và cô, đã yêu xa nửa năm rồi.

Thời gian sau, tôi và Trần Dạ gọi điện thoại, tán gẫu QQ, nó luôn là tốt khoe xấu che. Tôi hỏi dì Mỹ, mới biết nó và Trịnh Ngôn chia chia hợp hợp, dây dưa hồi lâu.

Ngược luyến tình thâm, yêu nhau giết nhau, sự khốc liệt cụ thể của quá trình, tôi cũng không muốn nói nhiều.

Diệp Tư Viễn nói với tôi: “Em xem, anh đã nói rồi, thời gian và không gian đúng là khảo nghiệm lớn nhất của tình cảm.”

Tôi khinh thường: “Đó là em trai của em, em của em giống như em, nhận đúng người thì sẽ đi đến cuối con đường. Chỉ ba năm mà thôi, tính là cái gì!” .

Diệp Tư Viễn nhìn tôi thật sâu, không nói chuyện nữa.

Trần Dạ không để cho tôi thất vọng, vào năm nó 27 tuổi, tôi nhận được thiệp mừng của nó.

Lúc này, đứa bé thứ hai của tôi và Tư Viễn ra đời mới mười tháng.

Chúng tôi đi Nghiễm Châu tham gia hôn lễ của Trần Dạ. Nó mặc một thân tây trang màu trắng, cao lớn anh tuấn như hoàng tử. Trịnh Ngôn mặc một bộ áo cưới màu trắng kéo đất đứng bình tĩnh ở bên cạnh nó, hai người xinh đẹp giống như bức tranh.

Linh Đang và một cô gái nhỏ là thân thích của nhà Trịnh Ngôn phụng mệnh làm hoa đồng. Nó đang cầm đuôi áo cưới thật dài của Trịnh Ngôn đi qua thảm đỏ, còn nghịch ngợm nghiêng đầu làm mặt quỷ với tôi và Tư Viễn.

Thời điểm tuyên thệ, tôi ôm tiểu Dĩ Huyên nhìn lên sân khấu. Trần Dạ và Trịnh Ngôn cầm tay, nói với nhau: “Anh nguyện ý, anh yêu em.”

Tôi đột nhiên hung hăng khóc, Tư Viễn nói: “Đến, vùi mặt tới trước ngực anh, đừng để người ta nhìn thấy.”

Tôi nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước, luôn có một đứa bé đi theo sau mông tôi, vóc dáng nó rất nhỏ, giọng nói vẫn không thay đổi, nó rất nghịch ngợm om sòm, luôn nói: “Chị, chị, chị học đại học cũng không thể tìm bạn trai đâu!” . Nó nói: “Chị, chị phải chờ em lớn lên!” .

Nó nói: “Chị, chị là người rất tốt rất tốt, bạn trai của chị nhất định phải đủ tốt, em mới chịu đồng ý!”

Trần Dạ – em trai của tôi, đã trưởng thành. .

Ngoại truyện mười, 【 lời hứa 】 hết

— ——oOo—- —–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.