Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 29



Mật thất dưới đất nhà Đằng Nguyên đã bị Tiểu Lâm Hạnh dọn dẹp sạch sẽ, hài cốt cũng bị cô phân chia an táng xong. Lúc Tiểu Anh đi xuống, trong không khí lơ lửng mùi hoa nhàn nhạt, cũng không có một chút mùi hôi thối.

Tiểu Anh đi theo sau lưng Hạ Thiệu Nhiên, đi ở trong địa đạo đen như mực, không khỏi nhớ tới một màn trong mạch nước ngầm ở đảo hải tặc. Khi đó làm sao cô cũng không thể nghĩ đến sau này mình cũng sẽ tiến vào hành trình này, sống bằng nghề trộm.

Nếu như trộm vật là vì trợ giúp những người lương thiện cần trợ giúp, trừng trị người xấu mà nói, cô không cảm thấy nghề nghiệp này quá đáng xấu hổ.

Hai người đi tới cuối đường hầm, Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu đặt bom. “Có thể gây ra chấn động máy theo dõi không? Nổ tung như vậy sẽ kinh động người trong ngân hàng.” Tiểu Anh hỏi.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói Thạch Nam, “Yên tâm, đã làm xong.”

Đối với thần trộm mà nói, lẻn vào ngân hàng cũng không phải việc khó, vấn đề là có thể ở trong thời gian ngắn nhất chở số lượng lớn Đô-la ra ngoài.

Lưu chuyển tiền mặt, số lượng lớn khách hàng rất đông. Ở trong ngân hàng Mitsui, tụ tập không ít người, nhân viên làm việc tiếp đãi khách hàng, an ninh đứng ở cửa lớn, khẩn trương mà tự động bận rộn .

Đúng lúc này, bên ngoài ngân hàng “Ầm –” một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung động. Đại sảnh mới vừa rồi còn rất huyên náo, trong nháy mắt an tĩnh lại, mọi người duỗi cổ nhìn ra phía ngoài.

Nóc một chiếc xe con mang theo khói đen và ngọn lửa rơi xuống từ trên trời, ngay sau đó lại là một tiếng vang thật lớn, một chiếc xe khác bị nổ tung dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người.

Cùng lúc đó, kho bạc dưới đất của ngân hàng bị nổ tung, tiệm châu báu sát vách cũng không thể may mắn thoát khỏi, nổ ra một cái động lớn. Sau khi rơi đá bụi đất xuống, cả núi tiền mặt xuất hiện ở trong tầm mắt, lúc mọi người ngẩn ngơ, Lý Khuynh Tâm mang theo mặt nạ bươm buớm chui ra từ cửa động cửa hàng vàng bạc, phủi đi bụi đất trên người, bất mãn nói: “Bẩn chết!”

Hạ Thiệu Nhiên mở đường vận chuyển, đám lính đánh thuê hóa trang thành người hội Đạo Xuyên nhanh chóng chuyên chở tiền mặt, từng chồng Đô-la bị chuyển lên, trực tiếp rơi vào trong cóp sau xe hơi. ZA¬CK mặc toàn thân áo đen dựa đuôi xe, lắc đầu cảm thán, vẫn là tiền trộm tới nhanh hơn tiền giết người.

Lần này đám lính đánh thuê dùng súng giao chiến trở thành công nhân bốc vác, ôm Đô-la nặng trĩu theo đường vận chuyển, Hạ Thiệu Nhiên nhìn thời gian, hỏi Lý Khuynh Tâm: “Vật tới tay rồi hả?”

Lý Khuynh Tâm chau chau mày, cong môi cười.

“Có chuyện gì em không biết sao?” Sau mặt nạ Tiểu Miêu, Tiểu Anh đã vểnh miệng nhỏ.

“Rời đi trước rồi nói.” Hạ Thiệu Nhiên mang theo hai người rời đi. Sau khi ba người lên, bên trong cóp sau xe hơi đã sớm chất đầy Đô-la, cốp xe miễn cưỡng đóng lại.

ZA¬CK nói: “Làm xong chuyện giúp anh, lúc nào thì tính tiền?”

“. . .” Hạ Thiệu Nhiên không để ý anh ta, trực tiếp lên xe, bấm số điện thoại của Áo Dã Tuấn Hùng: “Địa điểm giao dịch.”

Sau khi biết địa điểm giao dịch, Lý Khuynh Tâm lái một chiếc xe Nhật rời đi trước.

Bên ngoài ngân hàng Mitsui, trong một chiếc xe ven đường, Thạch Nam sửa đổi hình ảnh theo dõi ngân hàng, gây ra báo động. Trong lúc nhất thời, chuông báo trong ngân hàng vang lên. “Reng –”

Trang nguyên Đằng Nguyên truyền đến tiếng nổ tung cong mãnh liệt hơn trước, mặt đất nơi núi giả sụp xuống, mấy người xã hội đen đeo kính đen như mực giơ súng chạy đi từ trang viên Đằng Nguyên.

Động tác cảnh sát rất nhanh, không bao lâu liền từ clip trong máy giám sát ven đường tra ra chiếc xe màu đen Hạ Thiệu Nhiên lái. Chiếc xe này trải qua xử lý đặc biệt, nhìn từ bên ngoài, bốn bề cửa sổ xe đều là khoảng không gian tối đen, không cách nào thấy rõ người ở bên trong.

Xe rất nhanh bị xe cảnh sát đến từ bốn phương tám hướng vây đuổi, Tiểu Ngũ Lang ngồi ở trong xe cảnh sát, càng không ngừng kêu la: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa.” Cao thủ cracker Thạch Nam núp ở trong xe, sửa đổi chỉ thị đèn giao thông đầu đường, từng dãy xe rồng rắn cản Tiểu Ngũ Lang lại.

“A, đáng chết!” Tiểu Ngũ Lang ảo não mắng: “BLACK đáng chết, tôi nhất định phải bắt được anh.”

Bên kia, Thạch Nam còn phải mở ra một con đường cho Lý Khuynh Tâm, bảo đảm cô vượt lên tới địa điểm giao dịch trước Hạ Thiệu Nhiên. Hai chiếc xe một đỏ một đen chạy loạn ở trong thành phố. Hạ Thiệu Nhiên lái đến địa điểm giao dịch Áo Dã Tuấn Hùng chỉ định, một tầng hai bãi đậu xe. Sau khi Áo Dã Tuấn Hùng đợi một lúc lâu, Hạ Thiệu Nhiên và Tiểu Anh xuống xe, đứng ở một bên, Tiểu Anh nói: “Đám người phu nhân Đằng Nguyên đâu?”

“Trước hết để cho tôi nhìn tiền một chút.” Áo Dã Tuấn Hùng nói. Hạ Thiệu Nhiên mở cóp sau xe, Áo Dã Tuấn Hùng nhìn toàn bộ đô la trong cóp sau thì mở cờ trong bụng. Tiểu Anh nói: “Lúc này anh nên hài lòng rồi chứ? Thả người.” “Thả người sao?” Áo Dã Tuấn Hùng cầm điện thoại lên, phân phó nói: “Giết chết!” Tên khốn kiếp này!

Thuộc hạ của Áo Dã Tuấn Hùng giơ súng lên, nhắm ngay Tiểu Anh và Hạ Thiệu Nhiên. Cũng trong lúc đó, một địa điểm khác, ba gã áo đen giơ súng nhắm ngay một nhà Đằng Nguyên. Đằng Nguyên Ái Hương hoảng sợ nhìn lên người đàn ông cao trước mặt, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt. Người đó nhấn cò súng, giơ tay lên bắn một phát. . . . . .

Bên này, vài khẩu súng lục nhắm ngay Hạ Thiệu Nhiên và Tiểu Anh. Hạ Thiệu Nhiên nhìn Áo Dã Tuấn Hùng lộ ra cười nhạo khinh miệt, nói với Tiểu Anh: “Tiểu Miêu, ôm chặt anh.”

“Pằng –”

“Bùm –” Tiếng nổ mạnh vang lên nhanh hơn tiếng đạn, khói mù che cản mắt mọi người, sau khi Áo Dã Tuấn Hùng vung khói mù ra, đạo tặc BLACK và thợ thủ nhỏ Tiểu Miêu của anh đã biến mất trong hư không.

Áo Dã Tuấn Hùng cúi đầu nhìn, xi măng bị nổ ra một lổ thủng, BLACK và nữ tiểu miêu rơi an ổn xuống đất, lên một chiếc xe màu đỏ.

Lý Khuynh Tâm chở hai người đường hoàng rời đi ở trong tầm mắt kinh ngạc căm tức của Áo Dã Tuấn Hùng.

Thì ra Lý Khuynh Tâm đã sớm chạy tới một bước, cài đặt lộ trình bom ở trên một tầng lầu.

Tiếng còi cảnh sát tiến tới gần, đám phần tử xã hội đen rối rít lên xe. Áo Dã Tuấn Hùng chui vào xe của Hạ Thiệu Nhiên, khởi động rời đi, xe những người còn lại khởi động thế nào cũng không được, thời điểm cảnh sát xông tới, đua nhau nhảy xuống xe chạy trốn.

Tiểu Ngũ Lang ở trong xe lớn tiếng chỉ huy: “Tổ A lưu lại, đừng để cho người nào chạy thoát, tổ B cùng tôi đuổi theo chiếc xe kia.”

Bên trong xe màu đỏ, Lý Khuynh Tâm lắc lắc vũ khí mới trong tay khoe khoang, “Thạch Đầu phát minh không tệ.”

“Cái gì á?” Tiểu Anh cầm sang nhìn.

Thạch Nam giải thích ở trong tai nghe: “Súng điện từ, uy lực phá hủy tất cả thiết bị máy móc điện trong phạm vi chỉ trong thời gian ngắn, không cách nào tiến hành công việc bình thường.”

“Thật là lợi hại. Tôi có thể thử một chút không?”

“Dĩ nhiên!” Lý Khuynh Tâm xoay tay lái quẹo đến một con đường khác, đạp nhanh chân ga, đổi đường vượt qua xe của Tiểu Ngũ Lang đang đuổi theo, chạy song song với xe màu đen Áo Dã Tuấn Hùng đang lái. Tiểu Anh quay kiếng xe xuống nhắm ngay xe màu đen, nhấn cò súng. “Bùm” một tiếng, máy móc xe đen không hoạt động, dừng ở giữa đường, bị Tiểu Ngũ Lang ở phía sau đuổi kịp. Từ kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi lẫn phẫn hận của Áo Dã Tuấn Hùng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nhìn thấy.

Tiểu Anh huơ tay múa chân: “Thật là lợi hại.” Hạ Thiệu Nhiên cưng chiều sờ sờ đầu của cô.

Tiểu Anh nói: “Đúng rồi, đám người Ái Hương không sao chứ?”

Bên phía Ái Hương, phần tử xã hội đen có vóc người cao lớn bắn vào đồng bọn đứng sau lưng Ái Hương. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của một nhà Đằng Nguyên, lại quật ngã một đồng bọn khác, sau khi giải quyết những người khác, người đàn ông cao lớn mới cởi mặt nạ xuống.

“Lương!” Ái Hương lớn tiếng gọi tên của anh, nhào vào trong ngực của anh . . . . . .

Trong xe hơi màu đỏ, Tiểu Anh bất mãn hừ hừ nói: “Tất cả đều là các người tỉ mỉ bày kế đúng không?”

Hạ Thiệu Nhiên không có đáp lại, Lý Khuynh Tâm nói: “Lần đó cô và sư huynh đi ra ngoài hẹn hò, Áo Dã Tuấn Hùng bị tôi bắt được, chiều cao thân thể không khác Thạch Nam lắm, vốn muốn cho Thạch Nam xâm nhập vào, không ngờ Lương bị đánh trọng thương, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đưa anh ta đến chỗ an toàn dưỡng thương, thuận tiện quan sát hành tung của Áo Dã Tuấn Hùng.”

“A!” Tiểu Anh nắm chặt quả đấm nhỏ, phun ra lời nói từ trong kẽ răng: “Thành thật khai báo, các người còn có chuyện gì gạt tôi? Nói mau, nếu không tôi sẽ trở mặt.”

Lý Khuynh Tâm nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên cười sờ sờ đầu Tiểu Anh. Thạch Nam nói vào máy bộ đàm: “Xe Tiểu Ngũ Lang sắp đuổi kịp các người.”

“Người này đúng là âm hồn bất táng!” Lý Khuynh Tâm nhìn về kính chiếu hậu, đạp mạnh chân ga, xe như mũi tên rời dây cung. “Vèo” một tiếng, thoát đi nhanh chóng. Tiểu Ngũ Lang theo sát không nghỉ, chạy theo một đoạn đường thật là xa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Hạ Thiệu Nhiên ngồi thẳng người, tâm tình thật tốt nói: “Dừng xe bên cạnh, tôi đi gặp anh ta.”

Xe dừng lại ở bên đường. Tiểu Anh cho là Hạ Thiệu Nhiên sẽ không mang cô đi, không có ý định đi xuống. Hạ Thiệu Nhiên xuống xe kiên quyết kéo cô từ ghế sau xuống, Lý Khuynh Tâm một mình lái xe đi.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn lên chỗ cao nhất, lôi kéo tay Tiểu Anh vào tòa cao ốc. Tiểu Ngũ Lang xuống xe liền xông vào trong, mắt thấy đạo tặc BLACK dắt tay của cô gái tiến vào thang máy, anh ta nhanh chóng sải bước lớn chạy đến một thang máy khác.

Tiểu Ngũ Lang gọi những cảnh sát khác chạy tới nơi này, cúp điện thoại. Hai tay chống nạnh đi qua đi lại trong thang máy, nghĩ đối sách, lần đầu tiên đến gần đạo thánh với khoảng cách gần như vậy, tâm tình kích động muốn chết, trán đều là mồ hôi.

“Ai nha!” Tiểu Ngũ Lang gấp đến độ giơ chân. Thang máy lên tới tầng cao nhất, Tiểu Ngũ Lang giơ súng bên sườn, sải bước chạy đi. Mấy chiếc xe cảnh sát chạy tới lầu dưới, bọn cảnh sát xông xuống xe, Hạ Thiệu Nhiên thấy hết tất cả từ trong điện thoại.

“Bị theo dõi.” Anh nói.

“Động tác thật là nhanh!” Tiểu Anh nói.

Hạ Thiệu Nhiên mỉm cười, dắt tay nhỏ bé của cô, mang cô lên lầu cao nhất.

Sân thượng gió lớn, thổi tóc bay lên. Tiểu Anh đi dọc theo đường biên cao ốc, nhìn xuống, độ cao làm cho người ta choáng váng. Ngồi xuống, sau lưng đụng vào lồng ngực cứng rắn. Chân Hạ Thiệu Nhiên đạp đường xi măng hẹp, thân thể dính vào cô. “Sợ sao?” Anh hỏi.

“Có chút.” Tiểu Anh nói: “Thật là cao!”

“Nhắm mắt lại.” Hạ Thiệu Nhiên ra lệnh, hai tay mang theo cánh tay của cô, duỗi thẳng, để nằm ngang, giống như Jack ôm lấy Rose trong phim vậy, anh nói: “Hít sâu.” Hai người đồng thời hít sâu một hơi.

Gió thổi lên, Hạ Thiệu Nhiên nghiêng thân thể về phía trước, thân thể hai người mất đi thăng bằng, tùy thời sẽ té xuống. Tiểu Anh chợt sợ hãi, run giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Tiếng bước chân bình bịch quấy rầy đến hai người, Tiểu Ngũ Lang thấy hai người đứng dộc trên lần ranh cao ốc, hô to “Không được nhúc nhích, giơ tay lên, tôi là cảnh sát.”

“Á!” Tiểu Anh bị một tiếng nói đột nhiên tới của anh ta dọa sợ đến chân nhũn ra, giẫm hụt. Hạ Thiệu Nhiên tức giận, tay nhanh chóng ôm cô, ổn định cô.

Hạ Thiệu Nhiên nói: “Lực chú ý không tập trung.”

Tiểu Anh le lưỡi, nói tiếp: “Em biết rõ sau đó anh sẽ nói gì, mèo đần!”

Tiểu Ngũ Lang giơ súng, bày ra tư thế bắn súng, hai người này lại không nhìn anh ta. Anh ta căm tức hô to: “Hai người đều giơ tay lên cho tôi, từ từ xoay người, nếu không tôi liền nổ súng.”

Hạ Thiệu Nhiên rất cho anh ta mặt mũi, giống như BOSS cuối cùng xoay người lại. Tiểu Anh nhìn thấy sau đầu Tiểu Ngũ Lang đầy mồ hôi hột, bộ dáng còn khẩn trương hơn hai đạo tặc bọn họ, cười nói: “Sĩ quan cảnh sát, sao lại chỉa súng về phía người mình chứ?”

“Người mình?” Tiểu Ngũ Lang trợn mắt, “Người nào là người mình với các người.” Cặp mắt ti hí sáng loáng kia nhìn về phía Tiểu Anh, nói “Tiểu Anh Dữu Nguyệt, thân phận thật của cô là gì? Trợ thủ của đạo tặc BLACK? Hay là người tình?”

Tiểu Anh giải thích: “Cảnh sát tiên sinh, có phải anh hiểu lầm rồi không?”

“Hiểu lầm?” Tiểu Ngũ Lang hít hít lỗ mũi, họng súng nhắm ngay Hạ Thiệu Nhiên, “Từ xa đã nghe đến một cỗ mùi tanh. BLACK, anh cho rằng dùng một đám đứa bé là có thể quấy nhiễu tầm mắt của tôi sao? Khắp nơi trong công viên Tân Túc đều là người của tôi, hình của anh bị thủ hạ tôi chụp được rồi, mỗi người trong cục cảnh sát đều có một phần.”

Hạ Thiệu Nhiên chẳng hề để ý mở miệng hỏi: “Mỗi người một phần?” Tiểu Ngũ Lang nói: “Mỗi người một phần, máy vi tính, hộp thư, điện thoại di động, mỗi người một phần.”

Mắt Hạ Thiệu Nhiên khép hờ, nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng nguy hiểm, anh nói: “Hủy hết toàn bộ.”

Bên kia máy truyền tin, Thạch Nam mặc đồng phục nhân viên vệ sinh dựa vào vách tường, nhẹ nhàng gõ nút Enter trên laptop. Đóng laptop, ngâm nga tiểu khúc, đẩy xe rác đi.

Trên sân thượng, Tiểu Ngũ Lang giơ súng ra lệnh: “Nói đồng bọn anh ra ngoài, nếu không tôi liền nổ súng.”

“Reng” Điện thoại di động trong ngực phát ra một tiếng chuông, Tiểu Ngũ Lang lấy điện thoại di động ra xem, trên màn ảnh là một phụ nữ ngực to đang thoát y. A, không chờ mắt có phúc được hưởng thụ được, điện thoại di động tối đen.

“Á!” Tiểu Ngũ Lang giận đến giơ chân, họng súng nhắm vào Hạ Thiệu Nhiên, mắng to: “BLACK đáng chết, hôm nay tôi nhất định đưa anh ra trước pháp luật.”

Tiếng xe cảnh sát ở lầu dưới kêu đến vang dội, Tiểu Anh quay đầu lại nhìn, xoay đầu nói: “Anh làm gì cứ nhìn chằm chằm BLACK không thả, nếu không nhờ anh ấy, các người có thể phá được nhà máy chế độc dưới đất? Có thể bắt được Cách Tư? Có thể bắt được Áo Dã Tuấn Hùng hả? BLACK chưa bao giờ làm chuyện tổn thương người tốt, những người bị anh ấy trộm đều là trứng thối mười tội nặng nhất.”

Tiểu Ngũ Lang kêu la: “Ai bảo anh ta là trộm!”

“Trong cảnh sát các người đều là người tốt ư ? Không có ai là người xấu sao? Có vài tên khốn kiếp chỉ dựa vào lực lượng cảnh sát là không cách nào trừng trị được, sĩ quan cảnh sát anh cũng đã gặp qua chuyện như vậy đúng không?” Lời nói của Tiểu Anh khiến Tiểu Ngũ Lang nhớ lại đối xử bất công mình từng chịu đựng, súng trong tay hơi buông xuống một chút. Lúc này, trong tai nghe truyền đến giọng nói của trợ thủ Robin, “Đội trưởng, bây giờ anh đang ở đâu? Chúng tôi lập tức đến ngay.”

Tiểu Ngũ Lang nhìn Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên cũng nhìn anh ta. Ba giây sau, Tiểu Ngũ Lang xoay người sang chỗ khác, nói: “Thừa dịp tôi còn chưa thay đổi chủ ý, lập tức biến mất!”

Hạ Thiệu Nhiên cười nhạo một tiếng, cúi đầu nói với Tiểu Anh: “Tiểu Miêu, biết nên làm sao rồi chứ?” Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, sớm có ăn ý. Tiểu Anh ôm chặt lấy Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên mang theo thân thể cô, ngửa ra sau, nhảy xuống.

Dây thừng ma sát mặt đất, phát ra âm thanh “soạt soạt”. Tiểu Ngũ Lang còn đang chờ đợi cảm tạ, mạnh mẽ xoay người mới phát hiện đã không thấy người.

Tức giận, căm tức, vốn Tiểu Ngũ Lang đang muốn giả bộ làm chúa Cứu Thế Chủ ở trước mặt BLACK liền giận đến giơ chân, sải bước chạy đến lan can tòa cao ốc, nhìn dây thừng trên bờ xi măng không ngừng giảm bớt, hận đến cắn răng nghiến lợi.

Đáng chết, cũng không có chú ý tới ở đây đã bị móc dây thừng.

Đừng nói anh ta không có chú ý tới, ngay cả Tiểu Anh cũng không có chú ý tới. Hai người ôm nhau nhanh chóng rơi xuống, gió lạnh thấu xương thổi mạnh vù vù, mắt đều khó mà mở ra, Hạ Thiệu Nhiên chợt lớn tiếng nói: “Tiểu Miêu.”

“Cái gì?” Tiểu Anh híp mắt hỏi.

“Gả cho anh!”

Gió thật to, hai bên tai đều là tiếng gió vù vù, nhưng từ khẩu hình miệng, coi như Tiểu Anh không nghe thấy gì cũng biết Hạ Thiệu Nhiên nói cái gì?

Cầu hôn rung động lòng người, là chỉ cái này sao?

Tiểu Anh cười tinh nghịch một tiếng, lớn tiếng nói: “Anh nói cái gì, em nghe không được.”

“Gả, cho, anh!” Hạ Thiệu Nhiên lặp lại.

“Lớn tiếng một chút.”

“Gả, cho, anh!”

Tiểu Anh càng lớn tiếng nói: “Trước, nói, anh, yêu, em!”

“Soạt soạt soạt soạt –” Đên điểm cuối cùng của sợi dây, hai người treo ở giữa không trung. Hạ Thiệu Nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Anh, mặt tràn đầy cưng chiều, phát ra một câu thật thấp từ đáy lòng: “Anh yêu em.” Tiểu Anh mỉm cười, hạnh phúc, thỏa mãn.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh. Hai môi từ từ lại gần, thời điểm sẽ lập tức dán ở một nơi, dây thừng cột ở trên chân giật giật, hai người đồng thời nhìn lên trên. Sân thượng, Tiểu Ngũ Lang cầm dao nhỏ dùng lực cắt dây thừng kim loại.

Tiểu Anh kinh hãi, Hạ Thiệu Nhiên cười nói: “Sợi dây này dùng nguyên liệu carbon(1) chế thành, thời gian đủ hôn một cái.” Dứt lời, hai ngón tay xoay mặt của Tiểu Anh qua, môi dán lên.

Robin và khác cảnh sát đạp lên lầu sân thượng thì Hạ Thiệu Nhiên và Tiểu Anh nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất.

Hạ Thiệu Nhiên cởi áo khoác màu đen xuống, lấy mặt nạ xuống. Tiểu Anh cũng giống vậy, bỏ đi ngụy trang. Công nhân vệ sinh đẩy thùng rác di động tới, hai người tiện tay nhét quần áo vào trong thùng rác. Người công nhân làm vệ sinh đội mũ lưỡi trai nháy nháy mắt với Tiểu Anh.

Ánh nắng vừa đúng, gió hòa với phong cảnh, mặt trời thành bối cảnh, người đến người đi đầu đường Tokyo, Hạ Thiệu Nhiên và Tiểu Anh hóa thân thành đôi tình nhân bình thường đi song song nhau. Hạ Thiệu Nhiên nắm cả bả vai Tiểu Anh, Tiểu Anh như chim nhỏ nép vào người tựa sát vào anh, bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào.

“Reng . . .” Điện thoại di động trong túi vang lên không đúng lúc, Hạ Thiệu Nhiên móc ra nhìn, điện tới biểu hiện là COR¬RINE. Đôi tay thượng đế, người có tài cắt kim loại, cải tạo bảo thạch hiếm thấy trong chợ đen.

Hạ Thiệu Nhiên ấn phím nghe, điện thoại đặt vào bên tai. Ống nghe truyền ra giọng nói nóng nảy xin lỗi của COR¬RINE, sắc mặt của Hạ Thiệu Nhiên trở nên rất khó coi.

Tiểu Anh níu lấy ống tay áo của anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Mất trái tim máu.” Hạ Thiệu Nhiên nói: “Nhẫn kết hôn chuẩn bị tặng cho em bị trộm rồi.” Tiểu Anh kinh ngạc đến ngây người.

Một đầu khác của máy truyền tin, Thạch Nam mặc quần áo công nhân mới vừa bỏ đi ngẩn ra, Lý Khuynh Tâm đạp gấp thắng xe, ba người đều là một bộ dáng vô cùng giật mình.

Xem ra đội hiệp đạo của BLACK lại được chăm sóc rồi. . . . . .

Chưa xong, còn tiếp. Chuyện xưa đặc sắc hơn đang đợi bạn nhé!

P/s: Tới đây là hoàn rồi, ko bik sao tác giả còn ghi chuyện xưa đặc sắc hơn, chắc có phần khác rồi

Chú thích :

(1) Carbon: Carbon-carbon có nguồn gốc từ tên Latin của than tiếng Anh và than tên carbo, cũng xuất phát từ Charbon Pháp, có nghĩa là than củi. [1] Tại Đức, Hà Lan và Đan Mạch, tên carbon là Kohlenstoff, koolstof, kulstof, theo nghĩa đen có nghĩa là chất than.

Đã được tìm thấy ở thời tiền sử carbon, carbon đen và than là con người sử dụng sớm nhất của carbon ở dạng. Kim cương khoảng năm 2500 trước Công nguyên bởi người Trung Quốc nổi tiếng [2] Đồng thời là một dạng carbon trong cách hóa than được sử dụng trong thời La Mã và hiện đại như: đất sét bao phủ bằng cách nung nóng gỗ trong một tòa nhà trong thân sống để loại trừ không khí. [3] Năm 1722, René Antoine de Ferchault Réaumur sắt bằng chứng bằng cách hấp thụ một số chất có thể trở thành thép, một chất mà bây giờ được gọi là carbon. [4] Năm 1772, Antoine Lavoisier đã cho thấy rằng kim cương là một dạng carbon, và khi anh ta sẽ lấy mẫu một số viên kim cương và than đốt, thấy rằng họ không tạo ra nước và carbon dioxide mỗi gram của kim cương và than phát sinh từ các Số tiền là bằng nhau. Năm 1779, Carl Wilhelm Scheele cho thấy từng được cho là có sự hiện diện của chì trong các hình thức của một hỗn hợp của than chì cơ bản là một hỗn hợp của một lượng nhỏ carbon trong sắt [5] Và ông đã cho oxit nitric khi, trong tên của các axit sản phẩm khí (“axit trên không”), cụ thể là carbon dioxide. [6] Năm 1786, nhà hóa học người Pháp Claude Louis Berthollet, Gaspard Monge và CA Vandermonde cách tiếp cận để viên kim cương bằng cách sử dụng graphite oxide Lavoisier tỏ ra gần như hoàn toàn làm bằng carbon graphite. [7] Năm 1789, Lavoisier trong phần tử của mình trong các sách giáo khoa carbon được liệt kê trong bảng. [6]

— ——oOo—- —–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.