Oan Gia Tương Phùng

Chương 33



Giả Thược nằm im trên giường, cặp mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào khiến cô không cách nào ngủ được.

Hay nói một cách chính xác, bắt đầu từ tối hôm qua, sau khi về nhà, cô chưa ngủ chút nào.

Trong đầu cô luôn văng vẳng ánh mắt của Chân Lãng, ẩn bên trong đó là sự giận dữ, sự bất lực và cả sự thương xót.

Ngón tay cô vuốt nhẹ lên cánh môi, nơi bị hắn cắn đến bây giờ vẫn còn nóng bỏng.

Trí nhớ của cô lại một lần nữa quay về buổi tối hôm qua, quay về thời điểm mà Chân Lãng trao cho cô nụ hôn bất ngờ. Trong khoảnh khắc bị hắn hoàn toàn áp chế, cô thậm chí còn cảm thấy mình không thể nào chống lại sự mạnh mẽ của Chân Lãng, cũng quên mất là mình cần phải chống lại.

Chân Lãng chết tiệt, đã sắp kết hôn rồi mà còn dám làm bừa như vậy với cô.

Giả Thược xoay người một cái, vùi đầu vào trong chăn, rồi đập mạnh mấy lần lên chiếc gối.

Ngủ thôi, phải ngủ thôi, không nghĩ gì nữa!

Giả Thược cuộn tròn người, không ngừng ngọ nguậy trong chăn, trên người tựa như có rận bám vào, không sao ngủ được. Cuối cùng hết cách, cô liền quỳ trên giường, vểnh mông, vùi đầu vào gối, học tư thế của con đà điểu.

Cơ thể cô đột nhiên lạnh ngắt, chiếc chăn đã bị kéo. Giả Thược xoay người lại, nhìn vào người quấy nhiễu giấc ngủ còn chưa kịp bắt đầu của mình, uể oải hỏi: “Mẹ à, có chuyện gì thế?”

Người đứng bên giường đang một tay bế đứa bé, tay kia cầm hai cây hành tây, gõ nhẹ phần củ hành lên đầu Giả Thược mấy cái: “Mau dậy đi, có chuyện cần làm!”

Giả Thược nằm bẹp trên giường, mở to cặp mắt đờ đẫn: “Hôm nay mẹ muốn làm bánh chẻo hay là làm bánh bao vậy? Cần con rửa rau hay băm thịt?”

“Đều không phải.” Cô Giả lại gõ củ hành lên đầu Giả Thược thêm cái nữa: “Hôm nay bé cưng phải đi tiêm phòng, mẹ lại không rảnh, con đưa nó đi giúp mẹ nhé!”

“Vâng!” Giả Thược vừa đưa tay gãi đầu vừa uể oải ngồi dậy, rồi đưa tay ra đón lấy chú nhóc, bế trong lòng mà trêu đùa. Chú nhóc cứ lắc lắc cánh tay cô, không ngừng ghé miệng thơm lên đó.

Hai người chơi đùa với nhau chán chê, Giả Thược mới xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó đội cho chú nhóc một cái mũ hoa thật đẹp, bế nó đi tiêm phòng.

***

Trên con đường đông người qua lại, tiếng trẻ con khóc xé gan xé ruột vang lên, chú nhóc nằm bò trên vai Giả Thược, nước mắt chảy ra thành hàng, khi hít thở thỉnh thoảng còn phập phồng bong bóng nước mũi, mà những thứ nhầy nhụa ấy cuối cùng đều bôi lên vai Giả Thược.

Giả Thược bế chú nhóc, không ngừng vỗ nhẹ lên lưng nó mà dỗ dành, cưng nựng: “Ngoan, đừng khóc nữa nào, dì đi mua kẹo mút cho bé cưng nhé!”

Chú nhóc ôm chặt lấy cổ Giả Thược, vẫn đang gào khóc vang trời, vẻ mặt đầy ấm ức. Giả Thược móc ra một cây kẹo mút, xé lớp vỏ bên ngoài đi, rồi đưa qua đưa lại trước mặt chú nhóc, tới lúc ấy tiếng khóc mới dần nhỏ lại rồi biến mất.

Chú nhóc đưa một bàn tay mũm mĩm ra cố gắng chụp lấy cây kẹo mút trong tay Giả Thược, miệng thì kêu “ê a ê a” không ngừng. Giả Thược vẫn chưa chịu đưa kẹo cho chú nhóc ngay, muốn thu hút hết toàn bộ sự chú ý của chú nhóc.

Bàn tay mũm mĩm kia khó khăn lắm mới chụp được ngón tay của Giả Thược, rồi cái miệng nhỏ xinh kia ghé tới, mang theo cả nước mắt nước mũi nhầy nhụa, liếm cây kẹo mút.

Giả Thược lấy khăn giấy, lau nước mắt, nước mũi và cả nước miếng của chú nhóc một cách cẩn thận, sau đó ngẩng lên tìm thùng rác. Vừa mới ngẩng đầu, cô bắt gặp ngay mấy chữ lớn màu vàng đang tỏa ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

“Cục Dân chính ở đây sao?” Giả Thược đưa tay lên gãi đầu, ngẩn ngơ tự hỏi.

Mấy năm nay, thành phố đang quy hoạch, rất nhiều cơ quan nhà nước đã chuyển chỗ, cho tới bây giờ Giả Thược mới phát hiện, thì ra cục Dân chính lại ở ngay gần bệnh viện vừa tiêm phòng cho bé cưng nhà mình.

Cô bế bé cưng ngồi xuống chiếc ghế ở bên bãi cỏ ngay trước cục Dân chính, tay thì cầm cây kẹo mút để bé cưng liếm từ từ, mở một chai nước khoáng, đưa lên miệng tu một ngụm, rồi ngồi nghỉ ngơi.

“Ăn xong rồi chúng ta sẽ về nhà, đợi về rồi hẵng gào cho bà nghe nhé, bà nhất định sẽ thương lắm đấy, biết chưa hả?” Giả Thược véo nhẹ lên chiếc má bầu bĩnh của chú nhóc, cũng chẳng cần biết chú nhóc đầu to này có hiểu được lời của mình hay không.

Một làn gió mát mẻ thổi tới, Giả Thược đưa mắt ngó nghiêng bốn phía không ngừng. Chỗ cửa cục Dân chính có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng lại nhìn thấy có một cặp tình nhân dắt tay nhau đi vào, cũng có những cặp vợ chồng sau khi đi ra thì mỗi người một ngả, có người khóc có người cười, sự đa dạng của cuộc đời được thể hiện rõ ràng tại nơi đây.

Đột nhiên, Giả Thược ngây người.

Phía đằng xa, một nam, một nữ đang đi ra từ bãi đỗ xe, cười cười nói nói đi về phía cửa lớn cục Dân chính. Chân Lãng mặc một bộ com lê màu xám, dáng người cao lớn; còn Bạch Vi thì mặc một chiếc xườn xám ngắn màu hồng, trông hết sức duyên dáng và xinh đẹp.

Hai người bọn họ sóng vai nhau, trông thật xứng đôi, đồng thời còn tôn nhau lên, khiến cả hai trở lên rực rỡ, mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa, những người đi qua không kìm được phải ngoảnh đầu nhìn lại, tiếng xuýt xoa không ngớt vang lên.

Sao lại gặp bọn họ chứ?

Ánh mắt Giả Thược bám sát theo sau bọn họ, cho tới tận khi hai người đó đi vào tiền sảnh, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Cô không kìm được đứng dậy, không kìm được bám theo, không kìm được tìm kiếm bóng dáng hai người đó, rồi ngẩn ngơ đi sau bọn họ.

Một dãy bàn nối liền với nhau tạo thành một vòng tròn được đặt trong căn phòng lớn, phía sau bàn là rất nhiều nhân viên nhà nước, còn phía trước thì có rất nhiều người dân, có người thì hỏi han thông tin gì đó, có người thì ngồi điền bản kê khai, đủ các loại âm thanh hỗn tạp xen lẫn vào nhau.

Chú nhóc trong lòng Giả Thược tò mò ngó nghiêng nhìn xung quanh, còn ánh mắt Giả Thược thì từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi phương hướng, nhìn chằm chằm vào hai người đằng trước.

Cô nhìn thấy Bạch Vi móc cuốn sổ hộ khẩu từ trong túi ra, rồi nghiêm túc viết lách.

Cứ để bọn họ kết hôn như vậy sao? Cứ để cái gã ức hiếp mình, hai mươi năm nay kết hôn như vậy hay sao? Hôm qua hắn còn hôn mình, vậy mà hôm nay đã dẫn người khác đến đây kết hôn rồi.

Tại nơi sâu thẳm trong lòng, dường như có một con ác quỷ đang dụ dỗ Giả Thược, không ngừng nói vào tai cô…

Hãy đùa bỡn hắn thêm lần nữa!

Hãy khiến hắn mất mặt thêm lần nữa!

Hãy để hắn bị mọi người chê cười, chế giễu thêm lần nữa!

Đôi tay vô hình không ngừng đẩy cơ thể cô về phía trước, cho đến khi cô đã đứng trước mặt Chân Lãng và Bạch Vi mới thôi.

Chân Lãng đang đứng nhìn Bạch Vi điền bản kê khai, chợt thoáng ngoảnh đầu, vừa khéo nhìn thấy Giả Thược đang đứng bên cạnh.

Chiếc áo thun thùng thình đã bị chú nhóc vò cho nhàu nhĩ, những vết đen trên áo hình như là vết sôcôla, vạt áo phía trước còn hơi ẩm, phía dưới thì là một chiếc quần soóc, cặp chân trần lộ ra, xuống dưới nữa là đôi tông được xỏ vào một cách tùy tiện.

Trông Giả Thược nhếch nhác, xộc xệch, tả tơi.

Đôi mắt Chân Lãng lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sao cô lại đến đây thế?”

“Tôi…” Tới lúc này Giả Thược mới phát hiện Chân Lãng đi đến đâu cũng rất được người ta chú ý, chỗ mình đang đứng sớm đã trở thành tiêu điểm của rất nhiều ánh mắt rồi.

Nhưng đã đến nước này rồi, cô quyết định sẽ liều một phen.

Nghĩ thế, cô liền đặt bé cưng lên bàn, đột nhiên ngẩng cao đầu: “Anh với cô ta đến đây đăng ký sao?”

Không đợi Chân Lãng trả lời, giọng của cô đã lại một lần nữa vang lên: “Anh đăng ký với cô ta rồi, vậy tôi phải làm sao chứ?”

Giọng của cô không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để tất cả mọi người ở đây nghe thấy.

Trong chốc lát, tất cả mọi người bất kể đang làm gì đều tạm dừng công việc của mình, thậm chí ngay một cặp vợ chồng đang cãi nhau ầm ĩ cũng đột nhiên ngừng tranh cãi, ngoảnh đầu nhìn ra phía bọn họ.

“Không phải anh nói muốn đính hôn với tôi sao? Không phải anh nói sẽ đi mua nhẫn cho tôi sao? Mới có một tuần thôi, vậy mà anh đã dẫn cô ta đến đây đăng ký rồi sao?” Giọng nói của Giả Thược cao hơn một chút: “Anh hãy nói trước mặt bé cưng đi, anh có nói những lời đó với tôi không?”

“Nói trước mặt bé cưng ư?” Chân Lãng liếc mắt nhìn chú nhóc đang ngồi trên chiếc bàn, đá nhẹ đôi chân bụ bẫm, ngẩng cái đầu to lên, tò mò lên nhìn ngó xung quanh. “Cô mang cả bé cưng đến đây tìm tôi?”

“Đúng vậy!” Nghe thấy câu trả lời của Chân Lãng, Giả Thược không khỏi mừng thầm, cô đang chờ câu hỏi đó, nét mặt lại càng tỏ ra căm phẫn. “Nếu không phải tôi đem bé cưng đến đây tiêm phòng, chắc bây giờ vẫn chưa biết anh đã chuẩn bị đăng ký với người khác. Anh lừa gạt tình cảm của tôi, sau này tôi và bé cưng phải làm sao chứ?”

Câu nói này lập tức khiến căn phòng rộng lớn trở nên sôi trào:

“Hả, đã có con rồi mà còn muốn lấy người khác nữa, thật quá đáng!”

“Đúng thế mà, nhìn bề ngoài cũng ra dáng lắm, vậy mà lại là cái loại lừa gạt tình cảm của người khác!”

Ngay đến cặp vợ chồng vừa cãi nhau kia cũng tỏ vẻ khinh thường ra mặt, người phụ nữ bĩu môi nói: “Chồng tôi tuy có hơi lười, nhưng ít ra cũng còn chung thủy.”

“Đúng thế mà.” Người đàn ông tự hào ra mặt. “Cô cũng mềm yếu quá đấy! Nếu là vợ tôi, chắc chắn đã lôi hắn tới đăng ký kết hôn từ sớm rồi, không cho hắn một chút cơ hội, cô nên học cách cứng rắn hơn đi!”

Người phụ nữ kia đứng dậy, rảo bước đi tới bên cạnh Giả Thược, vỗ mạnh lên vai cô một cái: “Cô này, tôi ủng hộ cô, đòi hắn bồi thường tiền đi, phải bắt hắn chịu trách nhiệm chứ!”

“Bạch Vi!” Giả Thược đưa tay nắm lấy bàn tay Bạch Vi, lại giơ ngón tay, chỉ về phía Chân Lãng: “Cái gã này không phải là loại tốt đẹp gì đâu, cô ngàn vạn lần đừng tin hắn, hắn lừa gạt tình cảm của cô đấy, bên cạnh hắn có rất nhiều người phụ nữ, lại hay tráo trở thất thường, đứng núi này trông núi nọ…”

Giả Thược càng nói càng hưng phấn, mà những người kéo đến xem cũng càng lúc càng nhiều, ngay đến các nhân viên nhà nước vốn đang làm việc bận rộn cũng thò đầu ra từ sau cái bàn, tò mò hỏi han đầu đuôi câu chuyện.

Chú nhóc vỗ tay một cách vui vẻ, dãi chảy dài. Giả Thược cúi đầu lau cho nó, thừa dịp sụt sịt, nói bằng giọng khàn khàn: “Chúng tôi quen nhau đã hơn hai mươi năm rồi, ở cùng nhau cũng đã mấy năm, hắn là người thế nào, tôi biết rõ nhất.”

Bọn họ đã quen nhau hơn hai mươi năm, ở cùng nhau dưới một mái nhà, cô đâu có nói dối. Mà những lời trước đó cô cũng không hề nói dối, Chân Lãng đúng là có nói muốn đính hôn với cô, cũng nói là sẽ mua nhẫn cho cô, những lời của cô đều là sự thật, không có gì là dối trá cả.

Giả Thược đưa tay lên lau khóe mắt, dưới sự che chắn của những ngón tay, lén đưa mắt liếc nhìn qua phía Chân Lãng.

Nhưng thật lạ, lúc này Chân Lãng vẫn rất bình tĩnh, không hề luống cuống, cũng không hề giải thích điều gì. Giữa tiếng bàn luận xôn xao của mọi người xung quanh, anh đứng đó thản nhiên nhìn Giả Thược, ánh mắt bình tĩnh của anh khiến Giả Thược không kìm được, thầm lo lắng.

Với sự hiểu biết của cô về anh, nếu không phải đã có sẵn kế hoạch, Chân Lãng chắc chắn sẽ không tỏ ra như vậy.

“Đợi một chút!” Bạch Vi cầm bản kê khai trong tay, vội vã lên tiếng: “Giả Thược, có phải cậu hiểu nhầm điều gì rồi không nhỉ? Tôi và Chân Lãng…”

Bàn tay cô chợt bị Chân Lãng kéo nhẹ, rồi Chân Lãng quay sang nói với Giả Thược: “Còn gì nữa không?”

“Anh… anh… anh…” Trước ánh mắt như vậy của Chân Lãng, Giả Thược nhất thời cứng họng, không biết phải nói gì.

Chân Lãng hơi nheo mắt, giọng nói có vẻ cảnh cáo: “Cô còn muốn nói gì nữa không? Nói luôn đi!”

“Này, sao lại có loại đàn ông như mày chứ? Ăn vụng không biết chùi mép, có con rồi mà không chịu trách nhiệm, lại còn dám đe dọa người ta nữa.” Ông chồng đang chuẩn bị ly hôn kia cũng đột nhiên lao tới. “Trông mày ăn mặc thế này thì chắc là người có tiền, nhưng có tiền thì có thể lừa gạt tình cảm của phụ nữ sao? Mày còn ngông ngênh nữa ông đây sẽ đánh mày đấy.”

“Đúng thế, đồ cặn bã!”

“Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền quả nhiên chẳng có kẻ nào tốt cả.”

“Đánh hắn đi, đúng là buồn nôn quá!”

Sự chỉ trích của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Chân Lãng, lời lẽ sắc bén vô cùng, ngay đến Giả Thược nghe mà cũng không kìm được phải rụt cổ lại, cảm thấy mình đùa hơi quá rồi.

Nhưng người đang ở giữa trung tâm của cơn giông bão kia thì vẫn bình tĩnh, ngay đến nụ cười bên khóe môi cũng chưa từng biến mất.

Giả Thược không kìm được lùi về phía sau một chút, muốn lủi khỏi chỗ này.

“Này…” Cô đưa tay bế bé cưng lên, lắp bắp nói: “Tôi… tôi đi trước đây, mọi người cứ tiếp tục… cứ tiếp tục nhé…”

Có người đã đứng phía sau lưng cô, tức tối chặn đường, không cho cô bỏ đi: “Này cô, chúng tôi chính là chỗ dựa vững vàng cho cô, hãy bắt hắn chịu trách nhiệm đi!”

“Đúng, bắt hắn chịu trách nhiệm!”

Các bà các cô đang có mặt bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán rôm rả, mà có một cô nhân viên nhà nước đang đứng bên cạnh thậm chí còn lên tiếng nói với Bạch Vi: “Người đàn ông thế này mà cô cũng dám lấy sao? Không chừng anh ta sẽ đón đứa nhỏ về nuôi, rồi cô sẽ phải làm mẹ kế luôn đấy?”

Tới lúc này Giả Thược mới phát hiện, ba người bọn cô sớm đã bị mọi người vây chặt rồi, cô căn bản không còn đường nào để bỏ trốn.

Bên tai cô vang tới một giọng nói điềm đạm: “Cô muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”

“A…” Giả Thược vò đầu bứt tai không ngớt, cô chỉ muốn khiến Chân Lãng và Bạch Vi không thể kết hôn mà thôi, chứ cô có thể bắt Chân Lãng chịu trách nhiệm thế nào được chứ?

Cô vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần anh ta chịu trách nhiệm đâu.”

“Không được!” Giọng nói này không ngờ lại được phát ra từ miệng tất cả những người phụ nữ ở sau lưng cô, hết sức đồng đều, thiếu chút nữa đã khiến cô điếc đặc.

“Bắt hắn kết hôn với cô!”

“Đúng, bất kể thế nào, trước tiên cũng cần cho đứa bé có một thân phận đã.”

“Làm vợ hắn rồi, cho dù có phải ly hôn thì cũng có thể lấy một nửa tài sản, so với bộ dạng của cô bây giờ thì tốt hơn nhiều. Cô nhìn cô xem, áo thun nhàu nhĩ, tông xộc xệch, còn hắn thì mặc com lê đàng hoàng, bắt hắn trả tiền trợ cấp đi!”

“Đúng, đúng, đúng, dù sao cô cũng không thể bi thảm hơn bây giờ được nữa rồi, lấy hắn thì tốt xấu gì cũng có danh phận, bắt hắn chịu trách nhiệm đi!”

Giả Thược há hốc miệng, nghe những ý kiến của mọi người xung quanh, cô chỉ muốn đào một cái lỗ, hoặc là đục trần nhà mà chạy trốn khỏi nơi này.

Cô ôm bé cưng, khuôn mặt đờ đẫn, trông lại càng thê thảm, đáng thương.

Cái gã xấu xa nào đó kia đột nhiên cười vang, rồi đưa bàn tay tới trước mặt cô: “Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm, lấy chứng minh thư ra đây!”

“Anh muốn làm gì chứ?” Cô vô thức đưa tay ra che chiếc túi ở sau mông mình, nhưng lại bị mấy bà chị tốt bụng móc ra giúp rồi vứt lên bàn. “Mau cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn đi!”

“Đợt một chút, đợi một chút!” Người đàn ông chuẩn bị ly hôn kia đột nhiên lên tiếng. “Không thể kết hôn như vậy được, cái gã này hèn hạ như thế, cần bắt hắn viết giấy làm bằng chứng, bảo hắn nói rõ trước, một tháng sẽ chi bao nhiêu tiền để nuôi gia đình, chi bao nhiêu tiền để nuôi đứa nhỏ, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Mấy chục ngón tay đồng thời chỉ về phía Chân Lãng: “Viết đi!”

Chân Lãng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tất cả tiền tiết kiệm đều đưa cho cô hết nhé?”

“Được!” Tất cả đồng loạt nói.

“Tất cả bất động sản đều đứng tên cô hết nhé?”

“Được!” Lại giống hệt như vừa rồi, mà lần này ngay đến Giả Thược cũng bị người ta đưa tay ấn cho phải gật đầu.

“Tất cả cổ phần, cổ tức trong tay tôi cũng đều chuyển qua cho cô hết nhé?”

“Được!”

Chân Lãng viết nhoay nhoáy một hồi, sau đó nói: “Xong rồi, chúng ta đi công chứng thôi!”

Thế rồi, trong cục Dân chính xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ nhất trong lịch sử, một cô gái lôi thôi, xộc xệch, một người đàn ông quần áo bảnh bao, cả hai được một đám đông không hề quen biết vây quanh và đưa đến nơi công chứng.

Giả Thược gần như bị người ta túm lấy ngón tay ấn xuống chỗ điểm chỉ, trong khi cô còn chưa kịp tính toán kỹ xem mình rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền, một tờ giấy đã được đưa tới trước mặt cô, khiến cô không khỏi ngây người.

Giấy đăng ký kết hôn!

“Hơ hơ…” Giả Thược thấy tất cả thông tin bên trên Chân Lãng đều đã điền xong hết cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi phần ký tên, liền lắp bắp nói: “Kết hôn cần phải có sổ hộ khẩu, tôi… tôi không mang.”

Chân Lãng chợt nở một nụ cười kỳ quái: “Sổ hộ khẩu của cô sao? Tôi mang theo đây rồi!”

Sao… sao hắn lại có sổ hộ khẩu của mình chứ?

Còn chưa kịp hỏi, cánh tay Chân Lãng đã vòng qua eo cô, rồi trong ánh mắt của vô số người, anh trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.

Hai cặp môi dính chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể anh dường như sau nháy mắt đã khiến cô trở nên mềm nhũn, chỉ biết đầu lưỡi anh đang mơn trớn đôi môi cô, đó là một sức mạnh ào ào cuộn chảy, khiến cô mất hết sức phản kháng.

Thứ mùi trên cơ thể anh còn dễ làm người ta say đắm hơn cả rượu. Nụ hôn của anh như mang theo một loại sức mạnh có thể hút mất hồn phách người ta. Giả Thược cảm thấy đầu óc giờ đây đầu óc mình dường như đã bay về nơi xa tít, chỉ còn lại cái thân xác đang vô thức đáp lại.

Chân Lãng nhẹ nhàng dịch đôi môi qua một bên, nhìn cô gái đã trở lên mơ màng trong lòng mình, ghé vào tai cô nói khẽ: “Ký tên đi!”

Còn Giả Thược thì đã bị nụ hôn đó làm cho đầu óc quay cuồng, cứ thế ngẩn ngơ cầm bút, đờ đẫn ký tên vào tờ giấy hồi nãy…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.