Oan Gia? Không, Chủ Nợ!

Chương 2: Gán nợ



Tư Khổng Thanh Đồng dùng tốc độ như rùa bò ra, đầu tiên nghiêng đầu quét mắt một vòng, lúc trước những tên bài bạc đều không thấy đâu, thẻ bài cùng vàng bạc đều lộn xộn trên bàn, sòng bài to như vậy hiện tại rất yên tĩnh.

“Đừng nhìn.” Người nọ đóng chặt cửa rồi chép miệng “Chạy không thoát đâu.”

Đứng thẳng, cố gắng thêm can đảm cảm tử: “Ta, ta phải đi!”

Cứ như vậy ngẩng lên, gương mặt ngây thơ lại quật cường, lại khiến cho Nghiêm Tín Triệt một hồi hoảng hốt, thần sắc này cực kỳ giống Tô Ngữ Đường năm đó. Không khỏi cười khổ, nếu như năm đó mình không quá cố chấp có lẽ khuôn mặt kia sẽ thật sự ngày đêm xuất hiện ở trước mặt mình.

“Đi? Ta đây tổn thất ai đến đền.” Giống như vui đùa mà kéo qua một cái ghế “Ngồi.”

Ngồi? Không nghe lầm chứ, đây là muốn nói chuyện sao? Tư Khổng Thanh Đồng cũng không có yếu thế, vẫn là ngẩng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ngồi xuống.

Cạch cạch cạch, tiếng gảy bàn tính. “Bây giờ là giờ Thân, sòng bài của ta không bao giờ đóng cửa, hôm nay bị ngươi can thiệp như vậy, coi như là sáng mai giờ Mẹo mở cửa, như vậy còn có bảy canh giờ, ta có bốn mươi chiếu bạc, một bàn lớn mỗi canh giờ lợi nhuận ba vạn lượng…” Nghiêm Tín Triệt cười cười “Lúc nào tính tiền?”

Tư Khổng Thanh Đồng thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên “Cái, cái gì! Ngươi tại sao không đi cướp luôn đi!”

Bàn tính vừa thu lại, chậm rãi bưng lên chén trà nhỏ, sau nửa ngày mới nhấc nắp chén phun ra mấy chữ “So với cướp kiếm được nhiều hơn.”

Tư Khổng Thanh Đồng thổ huyết.

Đặt bát trà xuống, Nghiêm Tín Triệt giống như phát từ bi nhìn tiểu nhân trước mắt thở phì phì “Không bồi thường cũng không sao, ta có thể đem ngươi giao cho Phùng Tự Thư, hắn khẳng định nguyện ý đưa tiền đổi lấy ngươi, vì phòng ngừa vạn nhất, ta còn có thể gọi mấy người đi giúp hắn trông chừng ngươi, cam đoan ngươi có mười chân cũng trốn không thoát, ha ha.”

“Ngươi! ! Ngươi cái tên cường đạo! Không phải chỉ là tiền sao.” Lời nói vừa vọt ra, nghĩ lại, chính mình không có tiền ah, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp.

Nghiêm Tín Triệt nhìn không khỏi buồn cười “Như thế nào? Không có tiền?”

“Ta, ai nói ta không có tiền, ta chỉ là, chỉ là nhất thời không có nhiều như vậy mà thôi.”

“Ah? Vậy thì tốt, ta có thể cho ngươi thời gian.” Tư Khổng Thanh Đồng vừa cao hứng “Thế nhưng mà! Trước khi ngươi trả đủ tiền phải làm đầy tớ cho ta!”

Đầy tớ! ! Ngươi cái tên vắt cổ chày ra nước yêu tiền muốn điên rồi a, chính mình dù gì cũng là hoàng tử một nước, làm đầy tớ cho ngươi? Ngươi hầu hạ ta ta cũng không cần!

“Như thế nào, không muốn?” Nghiêm Tín Triệt lúc lắc đầu, “Được thôi, người đâu, chuẩn bị xe ngựa, đến phủ Phùng tướng quân!”

“Đừng đừng đừng!” Phản xạ có điều kiện vội vàng nói, cúi đầu do dự trong chốc lát “Vậy khi ta có đủ tiền ngươi nhất định phải thả ta đi!” Ánh mắt nghiêm túc, con ngươi ánh nước sáng ngời, Nghiêm Tín Triệt thiếu chút nữa bật cười, vội vàng gật đầu. Nguồn :


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.