Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 26: Theo đuổi hay buông xuôi



Lễ khởi công của công ty
Thành Đạt đã kết thúc tốt đẹp, tiếp theo là tiệc rượu mời các quan khách đặt
tại nhà hàng. Vu Mục Thành đương nhiên không thể vắng mặt. Giám đốc bên đối tác
thi công dự án vội vàng đưa một vị khách đến giới thiệu với anh, vị khách ấy
chính là Hạng Tân Dương, cuộc gặp bất ngờ này khiến hai người đều sững sờ.

Vu Mục Thành còn nhớ rất rõ cái ngày nhìn thấy Hạng
Tân Dương đến tìm Tạ Nam khi lái xe về nhà. Lúc ấy, Tạ Nam tiễn Hạng Tân Dương
ra về với tâm trạng buồn bã đau thương. Vô cùng thương cảm, anh quan sát cảnh
tượng đó từ ban công nhà mình. Hạng Tân Dương cũng đã nhìn thấy anh trong quán
cà phê. Ấy thế mà không ngờ hai bên lại có cơ hội cùng hợp tác trong một dự án
như thế này. Hai người lịch sự bắt tay và hỏi thăm nhau một vài câu rồi tự tìm
chỗ ngồi xuống.

Khách khứa hôm nay khá đông nên bầu không khí vô cùng
ồn ã náo nhiệt. Vu Mục Thành vốn uống rượu rất có hạn độ, nhưng hôm nay vì lịch
sự với khách nên anh đãuống hơi nhiều, dù các giám đốc cấp dưới đã uống hộ anh
mấy lần.

Rồi cũng đến lúc tàn cuộc ra về, Vu Mục Thành cắt cử
giám đốc bộ phận Thị trường, bộ phận Cung ứng và giám đốc bộ phận Hành chính
đưa mấy vị khách vẫn còn nhã ý muốn chơi đi hát karaoke, còn bản thân thì đang
chuếnh choáng nên quyt định ra bãi lái xe về nhà.

“Tổng giám đốc Vu, trong tình cảnh này anh đừng nên tự
lái xe.” Giám đốc bộ phận Cung ứng Lý Kình Tùng đi theo và nói, anh ta cũng
uống đến mức mặt đỏ gay đỏ gắt, “Đe tôi gọi lái xe đưa anh về”.

Vu Mục Thành cũng cảm thấy hơi rượu bốc lên làm đầu óc
quay cuồng, anh gật gật đầu. Lý Kình Tùng trở vào tìm lái xe, còn Vu Mục Thành
đi chậm rãi ra bãi gửi xe. Bất chợt, Hạng Tân Dương từ đâu xuất hiện phía sau
lưng anh, tiến lại và hỏi: “Tổng giám đốc Vu, anh không sao chứ?”.

Vu Mục Thành lãnh đạm: “Cảm ơn, tôi không sao”.

Hạng Tân Dương tiếVolvo của mình, nhấn điều khiển từ
xa để mở cửa xe, tay đặt lên chốt cửa, bồng nhiên quay đầu lại, nói: “Mong anh
hãy đối xử tốt với Tạ Nam”. Vu Mục Thành không ngờ Hạng Tân Dương lại nói ra
những lời này, anh nhướng mày ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hạng Tân Dương: “Tổng
giám đốc Hạng không cảm thấy nói ra những lời vừa rồi là thừa hay sao?”.

“Đúng là thừa, nhưng thật sự tôi không thể khoanh tay
ngồi yên khi thấy cô ấy đau khổ, nếu anh có ý định gặp mặt tìm hiểu người con
gái khác, thì mong anh hãy chủ động nói rõ cho cô ấy hiểu.”

Vu Mục Thành chau mày: “Tôi thật không ngờ Tổng giám
đốc Hạng lại quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi như vậy, có điều ai nói với
anh là tôi tìm hiểu người khác”.

Hạng Tân Dương cười nhạt: “Ai nói với tôi không quan
trọng. Nếu đã không làm thì có gì phải sợ người khác động chạm. Nam Nam là cô
gái chân thành và lương thiện, đáng để yêu và được yêu, nhưng cô ấy sẵn sàng để
anh gặp mặt người con gái khác rồi đưa ra lựa chọn cho riêng mình, mong anh
đừng phụ tấm lòng của cô ấy”.

“Tạ Nam là người yêu của tôi, tôi tin rằng mình biết
cách đối xử với cô ấy như thế nào. Mong anh hãy tự lo liệu lấy việc nhà của
mình, đừng có hơi chút lại đến làm phiền cô ấy.”

“Điều đó là đương nhiên. Tôi cũng chẳng có quyền gì mà
đến quấy nhiễu cô ấy, tôi cũng đã hứa với cô ấy nhưvậy rồi. Xin phép tôi đi
trước.”

Hạng Tân Dương mở cửa chiếc Volvo của mình, ngồi vào
trong xe và kéo cửa kính lên, tiếng nhạc của bản piano Kỷ niệm tình yêu vọng ra
từ trong xe. Chiếc xe lướt qua trước mặt Vu Mục Thành, tiếng nhạc êm ái cũng
trở nên xa dần.

Lái xe đưa Vu Mục Thành về đến tiểu khu rồi tới nhà.
Anh đi bộ mấy bước về tòa nhà của mình, như nghĩ ngợi điều gì anh dừng bước
quay đầu nhìn về phía căn hộ của Tạ Nam. Trong đó tối đen, anh nghĩ đến ban
ngày cô nói với mình là có cuộc hẹn nên sẽ về muộn.

Vu Mục Thành cầm chiếc áo comple trên tay đi về phía
vườn nhà cô, thò tay mở chốt cửa sắt phía trong cửa và đi vào vườn. Dưới ánh
sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, anh nhìn thấy những hàng cây luống cỏ trong vườn
đang mọc rất xanh tốt. Những đóa hoa hồng đỏ đang e ấp nở, dưới ánh trăng huyền
ảo lại trở nên quyến rũ lạ thường. Hàng cây kim ngân đã vươn cao hơn hàng rào,
đang bắt đầu trổ hoa.

Tiện tay vứt chiếc áo lên mặt bàn tròn rồi ngồi xuống
ghế, anh duỗi dài chân, mệt mỏi quan sát khung cảnh trước mắt, rồi lại ngừa mặt
lên nhưng chỉ thấy một mảnh trăng khuyết đang rải ánh sáng như gương xuống mảnh
vườnnhỏ lơ lng giữa bầu trời. Tự nhiên anh thèm khát một hơi thuốc vào lúc này,
anh bỏ thuốc từ hồi đại học rồi, tính đến nay đã được mười năm. Chẳng hiểu tại
sao hôm nay bồng dưng anh lại có cảm giác đó.

Không bao lâu, chiếc xe Citroen trắng của Tạ Nam tiến
vào tiểu khu. Cô tìm chồ đậu xe, rồi bước qua cổng tòa nhà đi về nhà mình. Cảm
thấy trong sân nhà mình như có ai đó đang ngồi, Tạ Nam giật thót mình, nhìn kỹ
hơn thì ra là Vu Mục Thành. Cô thở phào một hơi, đẩy cánh cửa vườn tiến vào
trong thì thấy Vu Mục Thành đang ngồi trên ghế, cổ áo phanh ra, cà vạt cũng nới
lỏng, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì chăm chú đến mức không để ý tới mọi thứ
xung quanh.

“Sao anh lại ngồi một mình trong bóng tối thế này, làm
em sợ quá.” Tạ Nam đi hẳn vào trong, “Anh về lâu chưa? Lễ khởi công diễn ra
thuận lợi chứ?”.

“Tốt đẹp cả. Anh ngồi đây ngắm mảnh vườn của em.”

Tạ Nam vui hẳn lên, hồ hởi nói: “Chỉ cần nửa tháng nữa
thôi hoa kim ngân sẽ nở rộ, khi ấy nó sẽ mang màu trắng, rồi dần dần chuyển
sang màu vàng đẹp mê hồn. Từ nhỏ em đã rất mê mẩn mùi thơm của loài hoa này,
đến lúc đó buổi tối ngồi nghỉ tại mảnh vườn này, mình sẽ cảm thấy vô cùng thoải
mái”. Vu Mục Thành vẫn ngồi im, Tạ Nam cảm nhận được sự lặng lẽ của anh, lại
ngồi trên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh mệt quá à? Ái dà, có phải anh
đã uống nhiều rượu rồi không?”.

Nét mặt anh không có gì thay đổi so với thường ngày,
thần thái cũng rất bình tĩnh, chỉ có điều hơi thở nồng nặc mùi rượu.

“Đúng vậy, hôm nay anh uống hơi nhiều, lâu lắm rồi anh
không uống nhiều như thế.”

“Sao anh không gọi điện để em qua đón anh, chắc không
phải anh tự mình lái xe về đấy chứ?”

“Không, tài xế đưa anh về.”

Tạ Nam gật đầu: “Anh đợi chút nhé, em đi mở cửa, rồi
pha cho anh tách trà, lần vừa rồi về qua nhà em có mua về một ít trà mới, uống
vào nhất định sẽ dã rượu”.

Cô vội vã đi qua cổng vườn ra hướng cửa chính tòa nhà.
Vu Mục Thành nhìn theo dáng cô, rồi day day hai huyệt ở thái dương, đúng là lâu
lắm rồi anh không uống nhiều như vậy, nên bây giờ cảm thấy hơi nhức đầu.

Một lúc sau Tạ Nam mở cánh cửa phòng khách thông ra
mảnh vườn từ bên trong và gọi: “Mục Thành, mau vào đây ngồi”. Vu Mục Thành đứng
dậy đi vào phòng khách, Tạ Nam đỡ anh ngồi xuống ghế sofa: “Anh ngồi dựa vào
đây một lúc nhé, em đi đun nước, sẽ nhanh thôi”.

Tạ Nam nhanh nhẹn đóng cửa lại, kéo rèm cửa và điều
chỉnh ánh sáng ngọn đèn chùm cho dìu dịu, rồi chạy về gian bếp, đổ đầy bình
nước siêu tốc và bật công tắc, sau đó vào phòng tắm, thấm ướt chiếc khăn mặt
mang ra.

Vu Mục Thành đang ngồi dựa người trên chiếc sofa, mắt
nhắm hờ mệt mỏi. Tạ Nam quỳ bên cạnh anh, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho
anh. Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào lòng, anh mở mắt nhìn cô chăm chú: “Cảm
ơn em, em yêu”.

Cô khẽ mỉm cười: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa
nhé. Anh muốn ăn chút hoa quả không?”.

Vu Mục Thành lắc đầu: “Cho anh chút nước”.

“Vâng, anh đợi chút.” Cô vội vã chạy vào bếp lấy ra
bọc trà mới mua. Thấy nước đã sôi, cô pha một tách trà mang vào để trên bàn,
rồi ngồi xuống cạnh Vu Mục Thành nhẹ nhàng day thái dương cho anh. Vu Mục Thành
nằm hẳn người xuống, đầu gối trên đùi cô.

Tạ Nam lùa tay vào mái tóc của anh, nhẹ nhàng massge
phần đầu, rồi vuốt hai hàng lông mày của anh, nói: “Lạnhỉ, sao hôm nay chỗ này
cứ nhíu vào mãi thế, có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ sao?”.

Vu Mục Thành vẫn nhắm hai mắt, nói: “Đúng thế, sau này
anh có chuyện gì lo lắng đều chẳng giấu nổi em rồi, thật khổ cho anh quá”.

“Anh có chuyện giấu em đấy hả, tốt nhất là bây giờ anh
thật thà khai ra đi, sau này em sẽ thử tảng lờ như không biết vậy.” Cô cười
khúc khích.

Vu Mục Thành mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô nói: “Những
việc như thế nào nằm trong phạm vi có thể tha thứ của em?”.

Không ngờ câu nói đùa vui miệng lại kéo theo một câu
truy hỏi nghiêm túc như vậy, Tạ Nam thoáng nghĩ đến việc hẹn hò của Vu Mục
Thành, trong lòng khẽ thở dài một tiếng nhưng khóe miệng vẫn mang nụ cười, trả
lời anh: “Nếu như đó không phải là nguyên tắc thì em sẽ không quá đặt nặng vấn
đề”.

Vu Mục Thành cũng cười và lại nhắm mắt, những ngón tay
mềm mại của Tạ Nam vẫn tiếp tục xoa bóp lần theo bờ vai và dọc gáy. Qua làn áo
sơ mi mỏng có thể cảm nhận bắp thịt trên cơ thể anh như đang căng cứng lên.
Chắc anh quá mệt rồi, cô cúi đầu ngắm khuôn mặt ấy, khoảng giữa hai mày vẫn
nhíu lại như trước, đôi môi mím chặt, trênchiếc cằm vuông vức đã thấy lấp ló
những gốc râu chưa kịp cạo, chiếc cúc cổ không cài để lộ làn da rám nắng khỏe
mạnh. Cái cà vạt hờ hững nằm lệch sang một bên. Nhớ đến trò đùa sáng nay của
mình, Tạ Nam bồng thấy buồn cười.

Cô xoa bóp giúp anh một lúc lâu, rồi nhấc tách trà
lên, nếm thử thấy đã vừa miệng, sau đó nhẹ nhàng lay Vu Mục Thành: “Mục Thành,
dậy uống chút trà”.

Vu Mục Thành ngoan ngoãn ngồi dậy, đón lấy chén trà
nhấp một ngụm, đúng là rất đậm đà thanh tao, dư vị ngòn ngọt còn đọng lại với mùi
hương thơm ngát: “Loại trà này tuyệt quá em ạ”.

“Quê em gần với vùng trồng trà, loại trà Mao Tiêm này
không phải là cực kỳ nổi tiếng, nhưng những người sành uống trà thì lại rất
thích nó.”

Uống mấy ngụm rồi Vu Mục Thành đặt tách trà xuống, đột
nhiên anh quàng tay ôm Tạ Nam vào lòng. Tạ Nam chưa kịp phản ứng gì thì anh đã
đè cô xuống ghế sofa mà hôn. Hơi thở gấp gáp của anh nồng nàn mùi rượu, lại
thoang thoảng hương trà. Đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào miệng người yêu mà
tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, từ nhẹ nhàng đến ngấu nghiến si mê. Bàn tay anh
mạnh mẽ luồn vào làn áo sơ mi của cô, nhanh chóng mở toang hàngcúc áo rồi lần
vào bầu ngực. Tạ Nam bị tấn công đến mờ hết lý trí, cô bị cuốn vào sự mạnh mẽ
nam tính của anh. Nhưng ánh mắt vẫn kịp để ý đến rèm cửa đang bị gió thổi bay
phất phơ, cô thật sự lo lắng có ai đó đi qua tò mò mà ngó vào. Cô đáp lại nụ
hôn của anh, vừa cố gắng thoát ra vừa cố gắng nói trong hơi thở dồn dập: “Đừng
thế, minh lên căn hộ của anh đi”.

Vu Mục Thành đột nhiên buông cô ra, ngồi thẳng người
dậy, Tạ Nam ngại ngùng ngồi theo, cài lại cúc áo, lúc này cô mới cảm giác được
là hôm nay Vu Mục Thành cư xử có điều gì là lạ.

“Anh làm sao thế, Mục Thành?”

Vu Mục Thành nhấc cốc trà lên từ từ uống một ngụm, sau
đó quay đầu lại nhìn cô, mặt cô vẫn còn ửng hồng, mái tóc xổ rối tung, ánh mắt
toát lên vẻ khó hiểu.

“Căn hộ này có ý nghĩa đặc biệt với em phải không, Nam
Nam?” Anh hỏi với giọng rất thản nhiên.

“Anh nói vậy có ý gì?”

“Em chưa bao giờ giữ anh lại qua đêm ở đây, anh có
hành động gì âu yếm em cũng luôn cự tuyệt. Em không muốn anh làm hỏng đi những
hồi ức đẹp của em tại căn phòng này phải không?” hôn với vợ?”.

Khuôn mặt Tạ Nam bồng chốc trắng bệch: “Chắc anh không
nghĩ rằng trong khi em đang là người yêu của anh, mà lại có chuyện lằng nhằng
với anh ta, còn động viên anh ta bỏ vợ chứ?”.

“Không, anh không nghĩ thế, em yêu ạ, em là cô gái rất
chân thực, không phải loại người làm những chuyện như vậy. Nếu bem đi bắt cá
hai tay thì e rằng tính khí trẻ con hay tự trách bản thân của em sẽ giày vò em
phát điên trước mất.” Vu Mục Thành nhìn cô với ánh mắt sắc bén, “Điều khiến anh
lo lắng nhất là em không phân biệt được rõ ràng giữa quá khứ và hiện tại”.

“Anh bảo em còn phải phân biệt thế nào nữa?” Tạ Nam
vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng hỏi lại, “Lẽ nào bảo em phải chạy đến trước mặt anh
ta mà hét lên rằng anh hãy biến mất khỏi tầm mắt của em, biến mất khỏi cuộc
sống của em hay sao?”.

“Nếu trong lòng em không có vướng mắc gì thì dù anh ta
có cả ngày lượn lờ trước mặt em cũng chẳng quan hệ gì, anh càng chẳng thèm bận
tâm. Nhưng mà Nam Nam à, em rõ ràng không hề cắt đứt hẳn với quá khứ. Trước đây
anh đã tự hỏi, tại sao em lại để trống căn nhà mãi những bảy năm, mà lại đi
thuê một chỗ ở vừa bé vừa tối tăm. Emkhông dám đối mặt với những hồi ức mà căn
hộ này để lại trong em, đúng không?”

“Anh thật đúng là khách khí quá, thà để thắc mắc trong
lòng mà không trực tiếp hỏi em. Vậy thì theo như cách lý giải của anh thì tại
sao cuối cùng em lại nghĩ thoáng ra mà tình nguyện chuyển về đây ở?”

“Cô bạn cùng phòng của em lấy chồng mà, anh đoán em
cảm thấy dằn vặt mình bảy năm trời là đủ lắm rồi.”

“Anh đã đoán đúng cả. Em thật không biết rằng em lại
là một kẻ trong suốt như vậy trong mắt của anh đấy. Nhưng anh có thể ngừng lại
cái việc giải phẫu, phân tích em đến chân tơ kẽ tóc như vậy không? Anh đã dồn
em vào chân tường rồi. Tất cả những suy nghĩ, hành động của em chỉ dùng hai chữ
‘dằn vặt’ của anh đã khái quát được cả.” Tạ Nam mỉm cười cay đắng, “Đúng lắm,
em có tính hay dằn vặt, có một quá khứ sóng gió, người bạn trai cũ của em tự
nhiên lại xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của em mà em lại chẳng có cái dũng
khí ‘phân định ranh giới rõ ràng’, em chưa đủ trung thực với người bạn trai
hiện tại nữa, để em nghĩ tiếp xem em còn tội trạng nào chưa kể ra đây hay
không”.

Vu Mục Thành buồn bã nhìn cô: “Em cho rằng anh đang
trách cứ hay đang trừng phạt em sao? Em sai rồi, anh đã từng nói, anh yêu em là
yêu tất cả những gì thuộc về em bao gồm cả cái tính hay tự dằn vặt của em. Anh
thừa nhận là có lúc mình thích được trông thấy em dằn vặt, nhìn em vừa phải đấu
tranh với những nguyên tắc của bản thân vừa từ từ thỏa hiệp với anh mà cảm thấy
rất thỏa mãn, hãy tha thứ cho thói xấu này của anh. Điều anh không thể chịu
đựng được là, em chấp nhận anh, bởi vì đang cố gắng sống một cuộc sống mà em với
bao nhiêu người khác đều cho là phải thế, tức là coi anh như một đối tượng
thích hợp để kết hôn chứ không thực sự xem như một người đáng để em yêu, em
thực sự không thể dứt bỏ được quá khứ của mình hay sao?”.

Tạ Nam há miệng, không nói được lời gì, chỉ đành cắn
môi im lặng. Cô không thể đấu lại với những lý luận của anh, mặc dù lúc này
trong lòng cô có đến hàng trăm hàng nghìn từ “Không” muốn hét lên, nhưng cuối
cùng cô lại chẳng thốt lên nổi một tiếng nào.

“Anh hoàn toàn hiểu được giữa em và anh ta đã có một
mối quan hệ và tình cảm rất sâu đậm, thậm chí là đã bàn đến việc kết hôn. Anh
cũng thật ghen tỵ với hồi ức đẹp đẽ đó giữa hai người. Anh ta chẳng cần hỏi
cũng biết em thích nhất loài hoa gì, tình nguyện vì em mà bố trí bày biện lại
mảnh vườn cho thật xinh xắn, trong xe anh ta cài sẵn bản nhạc piano mà em thích
đàn… Anh đoán chắc rằng anh ta rất yêu em. Có điều thực ra tất cả những cái
đó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần đó là chuyện của quá khứ thì anh chẳng để tâm
gì cả, ai mà chẳng có quá khứ. Anh chỉ muốn người con gái anh yêu không còn dây
dưa gì với quá khứ và chỉ chuyên tâm vào yêu anh, cùng anh chung sống trong
cuộc đời hiện tại.”

“Đối với em, tất cả những chuyện đó đúng là đã trôi
vào quá khứ rồi. Em đương nhiên mong muốn cùng anh sống trong cuộc đời hiện
tại, nếu không sao em lại sống chung cùng anh?”

“Có thật vậy không, Nam Nam? Em chưa từng muốn để đồ
của mình trong nhà anh, không hề muốn đưa cây đàn piano lên phòng anh. Em biết
có người muốn giới thiệu bạn gái cho anh, vậy mà cũng chịu nhịn không đi chất
vấn anh. Anh không thể không suy đoán rằng em không tin tưởng gì vào mối tình
của chúng ta, em chỉ là đến đâu hay đến đó. Anh đồng ý ở lại với em cũng được,
mà anh thay lòng đổi dạ thì cũng chẳng sao. Em trước giờ không phải người con
gái theo đuổi đến cùng mục đích của đời mình. Em làm như vậy chỉ chứng minh
rằng em luôn mong đến một ngày mình buông xuôi tất cả mà quyết không theo đuổi
hay đòi hỏi gì.”

“Thôi được rồi, em chẳng cần phải nói gì nữa, anh đã
rút ra kết luận rồi phải không? Anh cho rằng em không hề yêu anh, chỉ thấy điều
kiện của anh rất tốt, một đối tượng thích hợp để kết hôn. Em còn điều gì để nói
nữa, em chỉ có thể nói một câu: Xin lỗi.” Tạ Nam ngồi dựa vào ghế sofa, dáng
người ủ rũ không còn sức lực để ngồi ngay người mà nhìn thẳng vào mắt anh nữa
rồi.

Vu Mục Thành càng thêm giận dữ: “Không ngờ em lại
thành thực đến vậy, được lắm, anh thấy rằng hôm nay chúng ta có nói chuyện tiếp
cũng chẳng đi đến đâu. Xin lỗi em vì hôm nay anh đã mượn rượu nói ra những điều
hơi khó nghe, tạm thời chúng ta nên không gặp nhau một thời gian mà bình tĩnh
lại đã”.

Anh quay đầu kéo cửa đi ra ngoài.

Tạ Nam chỉ nghe thấy tiếng đóng cánh cửa vườn. Cô ngửa
đầu ngồi dựa hẳn vào ghế, lấy tay che mắt lại, rơi vào trạng thái mông lung.
Gió đêm thổi tung rèm cửa sổ, hương hoa trầm lắng len trong làn hơi lạnh của
màn đêm. Tạ Nam ngồi như vậy không biết bao lâu, đến lúc cánh tay cô trở nên tê
dại, mới nhúc nhắc đứng dậy rồi đi như kẻ mộng du về phía cửa ra vào. Bên ngoài
ánh trăng như dát bạc tỏa lan trên mặt đất một màu trắng ngà tựa làn tơ mỏng,
khiến khu vườn nhỏ của cô trở nên huyền ảo đẹp lạ thường. Ánh mắt cô dừng lại
trên chiếc bàn tròn ngoài vườn, ở đó vẫn còn vắt một chiếc comple màu ghi. Tạ
Nam bước ra, cầm chiếc áo vào nhà. Cô cứ cầm nó trong tay đứng ngẩn ngơ một
lúc, rồi đặt lên trên ghế sofa.

Tạ Nam nhìn khắp một lượt căn hộ của mình, căn hộ rộng
đến một trăm ba mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng ăn,
mà chỉ đặt những thứ đồ gia dụng đơn giản cần thiết nhất, quả là trống rỗng.
Thời gian này cô có về nhà cũng chỉ là để thay quần áo, tưới nước cho hoa hoặc
tranh thủ lúc rảnh rỗi dọn dẹp qua căn hộ. Phần lớn thời gian cô đều ở chồ Vu
Mục Thành. Lúc này nhìn lại căn hộ của mình, tự nhiên cô cảm giác lạ lẫm như
lạc vào một căn nhà xa lạ của ai đó vậy.

Tạ Nam định hôm nay trở về sẽ bàn bạc với Vu Mục Thành
về một quyết định của mình. Trên đường cô đã chuẩn bị sắp xếp trong đầu xem nên
bắt đầu từ đâu, bây giờ xem ra chẳng cần phải phí hơi suy nghĩ chuyện này nữa
rồi.

Cô đóng cửa lại, tắt đèn phòng khách, rồi đi vào phòng
ngủ lấy một bộ đồ ngủ rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa và đánh răng. Cô đứng trước
gương xoa lên mặt nước hoa hồng dưỡng da. Khuôn mặt trong gương thật lãnh đạm
và lạnh lùng bỗng khiến cô thấy lạ lẫm đến mức không dám nhìn thẳng vào nó nữa.
Rồi cô dọn dẹp gọn gàng, đi vào phòng ngủ sắp xếp lại giường đệm, nhận ra rằng
đã lâu lắm mình không còn ngủ ở đây nữa. Trên giường vẫn để chiếc chăn anh lại
không cảm thấy tinh thần mình thảnh thơi, bởi luôn ám ảnh là khuôn mặt trắng
bệch vì sợ hãi của Tạ Nam. Không biết qua cuộc đôi co tối qua, giấc ngủ ít ỏi
của cô lại bị tổn thương nặng nề thế nào?

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ đi ra ban công, buổi sáng sớm
tháng Tư nhiệt độ ngoài trời còn khá thấp, bầu không khí trong lành còn mang
theo cả hơi lạnh. Anh dựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống, cả khu chung cư vẫn
đang chìm trong giấc ngủ im lìm, từng dãy ô tô xếp hàng theo đúng trật tự của
đường kẻ sẵn, thỉnh thoảng một người bảo vệ đi tuần qua, lúc lúc lại nói khẽ
vào chiếc micro nhỏ đeo bên tai điều gì đó. Những con chim nhỏ thoăn thoắt nhảy
nhót trên cành cây hoặc các nóc nhà, kêu lên những tiếng lích chích lích chích.

Ảnh mắt anh dừng lại trên khu vườn nhỏ của Tạ Nam,
chiếc ô che nắng đã thu lại, các loại hoa cỏ đủ màu sắc đang đung đưa theo gió
sớm, còn trong nhà thì kéo rèm kín ở mọi ô cửa, dường như vẫn đang chìm trong
gi buổi bình minh giống như mọi căn hộ khác trong tiểu khu. Nhưng anh biết
rằng, cô chắc chắn đã tỉnh rồi, giờ đang nằm lặng lẽ trên giường. Cô đang nhắm
mắt nhưng trong tim thì đau nhói vì những dằn vặt, hay đang mở mắt nhìn chăm
chăm lên trần nhà mà suy nghĩ? Anh không thể biết được.

Lúc này họ vẫn đang ở rất gần nhau nhưng tâm hồn dường
như đã quá xa vời.

Anh nhớ lại năm ngoái cũng vào tiết xuân này, bên môi
giới đưa anh đi xem nhà. Ngày hôm đó trời nắng chan hòa mang theo cảm giác nóng
bức của tiết trời đầu hè. Không đến một năm sau anh đã an cư ở vùng đất này, và
có cả người yêu, những tưởng cuộc sống sẽ cứ thế yên bình trôi đi. Anh nhìn
sang chân trời phía đông, nơi ấy đã ánh lên vùng sáng hồng nhạt, hôm nay chắc
chắn cũng là một ngày thời tiết đẹp. Ngày mới có xóa hết được những buồn đau
ngày cũ không? Anh cười khổ, cảm thấy không tin tưởng lắm với suy nghĩ của
mình.

Vu Mục Thành không còn ý muốn ngủ thêm nữa, anh đi vào
phòng đọc sách bật máy tính lên trả lời các thư đến. Trong hộp thư đến có thư
của Tần Đào, nói với anh rằng công ty muốn cử anh ấy đến Bắc Kinh làm đại diện,
“Hiện giờ kỉnh tế Mỹ không khởi sắc lắm, nên bây giờ mọi người lại tranh nhau
về nước làm ăn đấy Ngoài ra anh ấy còn kể rằng mình vẫn giữ liên lạc qua mạng
với một cô gái mà anh quen từ đại hội Nhân duyên kia, mọi thứ đều hợp nhau chỉ
trừ cô bé ấy kém anh gần mười tuổi. “Tuổi trẻ của cô ấy làm mình rung động thật
sự, Mục Thành à, mình tiêu rồi, lý trí vững như bàn thạch của mình đều tan tành
trước cô ấy.” Vu Mục Thành chỉ trả lời bằng một câu ngắn gọn:

“Tớ chỉ biết chúc cậu may mắn thôi, Tần Đào. Theo tớ,
cậu chỉ cần một lời chúc phúc nữa là đủ, về đây rồi tổ chức đám cưới nhé!”.

Rồi anh trả lời những bức thư còn lại, đa phần là về
công việc. Sắp tới giờ đi làm, anh xuống tầng pha cho mình cốc cà phê, mở tủ
lạnh ra, dưới ngăn mát là những gói và hộp thực phẩm được bảo quản cẩn thận xếp
san sát, còn trên ngăn đá là những thực phẩm trữ đông ngăn nắp.

Tạ Nam thích ăn điểm tâm sáng theo kiểu Trung Quốc. Từ
khi ở chung với anh, cô thường dậy sớm một chút, chiên cho anh một chút khoai
tây và hâm cho mình những đồ như bánh bao chiên bơ rồi pha cà phê hoặc sữa đậu
nành để hai người cùng uống.

Vu Mục Thành bồng quên mất mình mở tủ lạnh để lấy cái
gì, nên vội vàng đóng mạnh nghe “rầm” một tiếng.

Anh lặng lẽ đến bên cửa sổ phòng ăn. Quả nhiên chỉ một
lát sau, Tạ Nam xuất hiện từ phía cổng chung cư uất Kim Hương rồi đi vòng qua
mảnh vườn của mình đến bên chiếc Citroen màu trắng. Cô r mở cửa xe, ngồi vào và
khởi động máy, ra khỏi bãi đồ xe vào con đường lớn trước sảnh. Mọi động tác đều
vô cùng thành thục, không có chút gì chểnh mảng.

Người con gái này cứ tự cho rằng mình thiếu đi dũngkhí
và nghị lực, Vu Mục Thành mỉm cười lặng lẽ. Bây giờ anh chỉ nghĩ xem, làm thế
nào để dồ dành cô nàng một chút, để xóa sạch những dằn vặt trong suy nghĩ, làm
thế nào để những hoài niệm về quá khứ mất hẳn trong lòng cô.

Buổi tối sau khi tan sở, Vu Mục Thành còn phải đi tiếp
khách, lần này là một khách hàng quan trọng của công ty. Đúng như lời Lưu Kính
Quần đã nói, những thiết bị cao áp bây giờ rất đắt hàng, mà thị trường thiết bị
kiểm soát điện cũng rất khả quan. Sau bữa cơm với khách hàng, như thường lệ, Vu
Mục Thành vẫn để Giám đốc Ngô tiếp tục chủ trì “tăng hai”, còn mình lái xe về
nhà, lúc đó cũng đã gần chín giờ tối rồi.

Anh đỗ xe lại, theo thói quen liếc mắt về phía căn hộ
của Tạ Nam, ánh đèn từ phòng khách hắt ra. Anh đứng dựa vào thành xe và nghĩ
bây giờ nên dỗ dành cô thế nào đây. Bình thường cô rất thoải mái dễ gần, nhiều
lúc còn tỏ ra thông cảm và dễ tính, không ngại hòa theo những trò “nổ giời” của
anh. Có điều sau khi xảy ra cuộc cãi vã tối qua, cô gái hướng nội ấy có lẽ sẽ
nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Anh đang chuẩn bị bước đến thì ánh đèn trong phòng
khách bỗng tắt phụt. Giơ tay xem đồng hồ thì chưa đến chín giờ, anh bất giác
chán nản. Một lúc sau, thấy Tạ Nam mặc bộ đồ thể thao, tóc cột gọn sau gáy, từ
cổng chính cănhộ chầm chậm chạy ra. Khi chạy bộ cô vẫn thường theo lối bãi xe này,
rồi chạy dọc con đường chính trong khu nhà ra đến bờ hồ. Nhìn thấy Vu Mục Thành
nhưng cô không hề chạy chậm lại, chỉ gật đầu chào một tiếng rồi chạy xa dần, Vu
Mục Thành nhìn theo bóng cô, vô cùng kinh ngạc.

Những ngày sau đó, bất kể Vu Mục Thành có về sớm hay
muộn, anh đều cảm thấy Tạ Nam rõ ràng đang châm ngòi một cuộc chiến tranh lạnh
với mình. Nếu về sớm, anh sẽ thấy Tạ Nam ra vườn tưới nước cho hoa, rồi trở vào
nhà kéo kín rèm cửa. Có thể đoán được lúc ấy cô sẽ ngồi nhâm nhi một thứ gì đó,
rồi bật ti vi lên và ngồi trên ghế sofa đọc sách hay nghịch ngợm chiếc máy tính
xách tay. Đến tầm chín giờ sẽ thấy cô mặc bộ đồ thể thao và đôi giày vải chạy
bộ, khoảng ba mươi phút liền trở về nhà. Sau đó đến bật đèn phòng ngủ, có lẽ cô
sẽ đi tắm rồi ngồi dựa vào giường đọc sách một lúc cho dễ ngủ. Giống như theo
hiệu lệnh vậy, đúng mười giờ cả căn hộ chìm trong bóng tối.

Thật không ngờ cô ấy lại dễ dàng trở về nếp sống cũ
của mình, cứ như không hề có khoảng thời gian bên anh và cuộc sống chung giữa
hai người vậy. Sự ngạc nhiên trôi qua nhường chỗ cho cơn tức giận và buồn cười
trong anh. Vu Mục Thành nghĩ, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy,
thời gian để hai người bình tĩnh lại như vậy cũng đủ rồi. Hôm sau, khi sắp tan
làm Vu Mục Thành cầm di động bấm số của Tạ Nam.

Tạ Nam nhanh chóng bắt máy: “Chào anh, Mục Thành”.

“Thôi được, anh chịu thua em đấy. Anh thấy mình không
thể chờ đợi được đến lúc em chủ động gọi điện cho anh. Nam Nam, lát nữa tan làm
anh đến đón em, chúng mình đi ăn tối nhé.”

Tạ Nam rõ ràng đang ngập ngừng, Vu Mục Thành cũng
không sốt ruột, anh đang chờ đợi.

“Việc này… Xin lỗi anh, không được, hôm nay em đi
công tác, bây giờ em đang ở tỉnh khác.”

Dường như không tin vào tai mình, sững người một lát
Vu Mục Thành nổi giận: “Em lại giở chiêu này ra với anh à, em không nghĩ đến
việc phải nói với anh một tiếng hay sao?”. Anh bực mình tắt máy, vứt chiếc điện
thoại lên bàn làm việc, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chiếc container đang
đậu dưới nhà, Giám đốc bộ phận Cung ứng Lý Kình Tùng đang chỉ huy công nhân bốc
hàng lên xe. Di động của anh lại đổ chuông, nhưng lúc này anh không còn tâm trí
đâu để nghe máy nữa.

Không phải chính miệng anh nói là hai người cần
thờigian để bình tĩnh hay sao? Em cần phải gọi điện báo cáo lịch trình của mình
cho người bạn trai làm mặt lạnh với em mấy ngày liền à? Tạ Nam ngồi trong văn
phòng của một đại lý công ty bên tỉnh ngoài, cô cắn môi đối chiếu sổ sách,
nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung. Cuối cùng cô quyết định ra ngoài gọi điện
lại cho Vu Mục Thành. Đến lần thứ ba, đang định thôi không gọi nữa thì Vu Mục
Thành lại bắt máy.

“Xin lỗi anh, Mục Thành, lần đi công tác này là công
ty sắp xếp đột xuất, mai em về rồi.” Giọng cô yếu ớt và từ tốn.

Vu Mục Thành im lặng giây lát, rồi thở dài một tiếng:
“Không sao, anh cũng phải xin lỗi em, thái độ lúc nãy của anh thật không chấp
nhận được, mai mấy giờ em về đến nơi”.

“Đối chiếu xong sổ sách là em về công ty luôn, nên sẽ
về nhà giống như mọi ngày.”

“Ngày mai anh có buổi tiếp khách, có lẽ sẽ về muộn một
chút. Đợi anh về chúng mình nói chuyện nhé, em chú ý lái xe cẩn thận.”

“Vâng, em biết rồi, chào anh.”

Tạ Nam bỏ điện thoại xuống, cười buồn, đành phảiquay
lại văn phòng vùi đầu vào mớ sổ sách thôi.

Lần này cô đi đột xuất thay cho một đồng nghiệp sang
tỉnh bên cạnh theo dõi công việc kinh doanh của đại lý. Trước đây cô vốn chỉ
phụ trách bộ phận dịch vụ nội tỉnh, hai thành phố ở tỉnh bên chính là thị
trường mới mở năm ngoái, lái xe cũng chỉ mất khoảng bốn tiếng là đến. Tạ Nam
không muốn đi tuyến đường dài lộn xộn, nên chịu khó tự mình lái xe qua đó.

Ngày hôm nay công việc tiến hành khá thuận lợi, ông
chủ đại lý họ Tôn còn mời cô bữa cơm tối, rồi như vô tình hỏi về tình hình của
Tiểu Thạch, vốn trước đây phụ trách công việc kiểm toán ở đây.

“Anh ấy thôi việc rồi, hình như định đến Thượng Hải
tìm việc mới.”

Ông Tôn gật đầu: “Cô Tạ này, địa điểm mà ngày mai cô
tới thú vị lắm đấy, ông chủ Vương Tiến Cương ở đó nổi tiếng vì tính độc tài”.

Tạ Nam bỗng chột dạ, cô biết ông Tôn có ý tốt nên mới
nói thế, cái tính độc tài ương ngạnh của Vương Tiến Cương mọi người ở công ty
cũng đã bàn luận từ lâu. Ông này còn thường xuyên nhập hàng trái quy định từ
những nơi khác, khiến cho những đại lý kia rất bất mãn và phản đối. Tạ Nam trả
lời: “Tôi chỉ lo việc đối chiếu sổ sách thôi, chứ không có quan hệ gì trực tiếp
đến ông ta cả”.

Ông Tôn cười một tiếng: “Nhưng mà trước đây Tiểu Thạch
với ông ấy lại có quan hệ rất tốt. Thôi, mình ăn đi, trông sắc mặt cô không
được khỏe lắm, mà ngày mai cô phải đi sớm rồi, tôi không tiễn cô được, cô lái
xe phải chú ý an toàn đấy”.

Tối đó Tạ Nam trở về khách sạn, tiện tay bật ti vi
lên, rồi mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường. Bây giờ tháng nào cô cũng đi công
tác, phòng ngủ tiêu chuẩn ở khách sạn không làm cô thấy xa lạ nữa nhưng vẫn để
lại cảm giác mông lung. Cô phải liên tục nhắc nhở mình không được tủi thân,
nhưng hoàn cảnh hiện giờ không tủi thân không được.

“Chúng ta nên không gặp nhau một thời gian để bình
tĩnh lại đã. ”

Những ngày gần đây, câu nói lạnh lùng của Vu Mục Thành
cứ liên tục vang bên tai cô, thản nhiên, bình tĩnh, đối với anh thì thật dễ
dàng, bởi từ trước đến nay lúc nào anh chẳng bình tĩnh.

Còn cô thì không thế, cô chỉ còn cách dùng một thời
khóa biểu chặt chẽ và chính xác để khống chế bản thân, khiến mình không còn
thời gian rảnh rỗi mà làm những việc bồng bột. Cô phải kiềm chế lắm mới không
gọi choanh, chỉ sợ trong điện thoại sẽ nghe thấy anh nói rằng sau này chúng
mình đừng liên lạc nữa. Như chìm vào giấc mơ bồng bềnh êm dịu, theo bản năng Tạ
Nam đi ra khỏi chiếc giường của mình để đến với một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Nhưng cô lập tức tỉnh lại hoàn toàn, ý thức được rằng vòng tay ấy tuy không xa
cách, chỉ ở tầng bốn của tòa nhà bên cạnh thôi, nhưng ở giữa hai người đã có
một khoảng trống vô hình không thể với tới được.

Cô nằm hẳn xuống giường trong bóng tối, tự nói với bản
thân: Mình cũng không công bằng với anh ấy, mình chỉ nghĩ đến bản thân, coi anh
ấy như cây gồ túm được trong lúc sắp chìm. Không thể ích kỷ như thế được, phải
cho anh ấy thêm thời gian và không gian nữa.

Cũng may có chuyến công tác này, Giám đốc Mạc thường
cử nhân viên nam đi đảm nhận những nghiệp vụ ở tỉnh ngoài. Nhưng, do chưa tìm
được người thay thế cho Tiểu Thạch, ông ấy đã nghĩ đến cô, cô cũng đồng ý luôn,
thế là xa nhà hai ngày, cách nhà ba trăm cây số với bốn tiếng lái xe, còn cách nào
để mình bình tĩnh tốt hơn cách này nữa.

Tạ Nam đã mất ngủ đến mấy ngày rồi, chạy bộ buổi tối
cũng chẳng giúp ích thêm gì, soi gương thấy quầng mắt thâm đen mà đến bản thân
cũng phải giật mình. Sáng nay, khi đang chạy xe trên đường cao tốc bỗng nhận
thấy mìnhbắt đầu buồn ngủ, cô sợ hãi hiểu rằng cứ tiếp tục lái xe thế này rất
có thể sẽ xảy ra tai nạn. Cô đành phải dừng xe lại ở một điểm dịch vụ bên
đường, ngủ một giấc ngắn lấy sức rồi tiếp tục lái xe đi.

Sau khi dùng bữa tối với ông Tôn, trên đường về khách
sạn, nghĩ đến hành trình dài dằng dặc sáng mai, cô quyết định dừng xe trước một
hiệu thuốc, xuống xe mua cho mình một hộp thuốc ngủ.

Trước đây dù cô có mất ngủ thế nào thì cũng không bao
giờ nghĩ đến việc dùng thuốc ngủ. Nhưng ngày mai cô phải lái xe liền hai tiếng,
lại phải giải quyết công việc và chặng đường về nhà bốn tiếng nữa, cô đành phải
chọn hạ sách này. Đến chín rưỡi tối, tắm xong cô tự rót cho mình nửa cốc nước,
theo như hướng dẫn sử dụng lấy ra hai viên thuốc trắng nhỏ đưa lên ngắm nghía
một lúc rồi quyết định uống.

Quả nhiên cô phản ứng với thuốc rất tốt, chưa đến mười
phút đã thấy buồn ngủ rồi. Tạ Nam vội tắt điện thoại lên giường nằm, và ngủ lịm
đi như chết trên chiếc giường lạ lẫm đó cho đến tận bảy giờ sáng khi tiếng
chuông báo thức vang lên lanh lảnh thì mới tỉnh dậy. Một giấc ngủ sâu không
chút mộng mị thế này đã bao năm trời cô chưa có, cô vừa có chút sợ hãi lại vừa
cảm thấy như được an ủi: Hóa ra con người ta cũng có lúc khổ tận cam lai.

Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Tạ Nam trả phòng khách sạn.
Cô lái xe đi đổ xăng, rồi tiếp tục cuộc hành trình, sau gần hai tiếng đồng hồ
cô đến được thành phố bên cạnh, đúng là công việc bên này không thuận lợi như
hôm trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.