Anna nhíu mắt trước sự chói sáng của ánh mặt trời, cô mỉm cười thẹn thùng khi nhận ra tay và cả chân mình đang quấn lấy người Connor, một cảm giác yên bình bao phủ lấy Anna. Sự nồng ấm của anh làm cô quá lười biếng để lo nghĩ đến cái gia đình bí ẩn mà mình sẽ phải gặp hôm nay.
Dù chưa bao giờ thích thú việc gặp người lạ nhưng cô gạt điều đó ra khỏi tâm trí mình. Việc ngắm nghía mái tóc vàng rối bù của Connor, đến vòm ngực trần nở nang và vùng bụng thon, săn chắc của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thân thể anh cường tráng và rám nắng – quá đẹp để có thể mô tả bằng lời. Cô cứ ngỡ như mình đang ở Vegas trong những thời gian đầu hạnh phúc, cả ngày lẫn đêm mùa đông khi cô đang điên cuồng yêu anh – trước khi cô biết được anh là ai: một kẻ lừa dối.
Thật chậm chạp, cô rời mắt khỏi anh và bắt đầu chú ý đến ánh mặt trời đang nhảy múa trên bức tường cao, cô lắng nghe tiếng kêu râm ran của những chú ve sầu, gợi cô nhớ về những nơi đã từng đi qua. Conner, người mà khi thức dậy có thể sẽ lại tức giận với cô, đã biến cô thành tù nhân trong căn nhà tuyệt đẹp của mình.
Sau tất cả những gì anh đã gây ra cho cô, sao tối qua cô lại có thể quyến rũ anh? Câu trả lời chính là bơi vì những cơn ác mộng làm cô cảm thấy mình cô độc và dễ bị tổn thương. Bởi vì sự ấm áp và mạnh mẽ của anh luôn làm cô cảm thấy thật yên tâm. Bởi vì việc ở bên anh đã làm đánh thức những ký ức khắc khoải trong cô về Vegas.
Đêm qua cô cảm thấy thật an toàn khi cuộn mình trong vòng tay anh. Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy mình thực sự thuộc về một ai đó, người sẽ luôn chăm sóc cho cô. Cô đã không còn lưu tâm đến câu chuyện kỳ quặc ở Vegas, đến việc anh được trả tiền để tiếp cận cô hay việc đám cưới của họ dựa trên những lời nói dối của anh và sự khờ khạo của cô.
Mối quan tâm hiện tại nhắc nhịp tim cô đập nhanh hơn. Nhoài người ra khỏi vòng tay của anh, cô ngắm nghía khuôn mặt rám nắng đẹp như tạc của anh. Khi ngủ, những căng thẳng, tức giận trên gương mặt anh biến mất. Cả sự cuồng nhiệt đầy đam mê trong mắt anh đêm qua khi ghì chặt người cô bên thành buồng tắm, chiếm đoạt lấy cô như một chiến lợi phẩm cũng không còn vương trên khuôn mặt anh.
Thậm chí lúc này, khi cô định rời xa người anh để trở về phần giường của mình, cô cảm nhận ngay sự già cỗi, cô độc khủng khiếp đang bao phủ lấy mình, đột nhiên cô có một mong muốn điên rồ là lại rúc vào lòng anh. Nhưng liệu điều đó có thay đổi được sự thật phũ phàng về sự hiện diện của cô?
Cô đã từng cảm thấy thật cô đơn và hụt hẫng khi biết mình mang thai. Cô cố xóa sạch mọi điều anh nói, mọi thứ anh làm trong tâm trí. Cô muốn mình căm ghét anh hoàn toàn, thế nhưng thẳm sâu trong cô là một nỗi đau không thể chịu đựng nổi khi cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nghe thấy anh hay nhìn thấy anh một lần nữa.
Giờ đây anh đã trở lại, anh yêu chiều cô và làm chuyện đó với cô thật tuyệt vời.
Anna nằm yên một lúc lâu, hồi tưởng những ký ức về quá khứ và lỗi lầm đã qua. Liệu cô có thể lái cuộc đời mình về theo đúng hướng.
Sau cùng Anna bước xuống giường, choàng lấy chiếc áo ngủ của anh và đi xuống cầu thang. Dĩ nhiên cô sẽ đi kiểm tra phòng ngủ của Taylor trước tiên.
Taylor đang cuộn tròn trong chăn, cô bé trông như một chú mèo con mãn nguyện trên chiếc giường xinh xắn trong chính ngôi nhà của bố mình.
Khi đã hoàn toàn yên tâm cục cưng của mình vẫn đang ngủ ngon lành, cô quá tò mò về Connor nên không thể dừng khám phá nhà anh một khi cô có cơ hội.
Nhanh chóng, cô dạo quanh các phòng trong nỗi e ngại Connor sẽ thức giấc. Phòng ngủ chính nằm ở dưới nhà, các phòng ngủ còn lại và phòng khách ở tầng giữa của ngôi nhà ba tầng.
Trong chiếc tủ đứng cạnh giường kế bên phòng của Taylor, cô tìm thấy những bộ đồ tuyệt đẹp mình mua khi còn ở Vegas, được treo ngăn nắp trong chiếc móc áo bằng gỗ. Cô vùi mặt một lúc lâu vào chiếc áo choàng lông cáo, nhớ lại lúc cô đã yêu thích diện nó mỗi khi anh và cô đi chơi. Cô cảm thấy mình thật tao nhã trong chiếc áo đầm cưới không dây và chiếc áo choàng lông kia.
Khi trông thấy chiếc hộp bằng giấy bồi đặt dưới đáy tủ có tên Becky, cô cúi người xuống để mở nắp chiếc hộp rồi chợt thở gấp khi thấy tất cả những món đồ lưu niệm dễ thương cô thu thập trong hai tuần lễ tuyệt vời cô và anh bên nhau. Sao anh lại cất giữ những kỷ vật này?
Tay run rẩy, cô chạm vào chiếc hộp diêm của nhà hàng nơi họ đến ăn tối, chiếc li họ nhấm nháp sâm-banh trong đêm đầu tiên anh yêu cô, hai cuốn sách về Hoover Dam và Thung lũng chết cô mua và đọc trong những chuyến du ngoạn của họ. Cuối cùng, cô chạm tay vào một vật mềm dưới đáy hộp.
Nín thở, cô nhấc hai chiếc hộp nhung lên và mở ra. Cô cắn vào môi mình khi nhìn thấy ba chiếc nhẫn của họ – hai chiếc của cô và một chiếc của anh.
Chiếc nhẫn đính hôn của cô tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng ban ngày. Nhớ lại lúc cô xúc động khi mang những chiếc nhẫn này, lúc cô cứ chốc chốc lại đưa tay ngắm nhìn, bao tử cô dường như cuộn lên. Từ trước đến giờ, cô chưa khi nào hạnh phúc hơn lúc anh đeo những chiếc nhẫn trên vào ngón tay cô. Lúc đó cô đã cảm thấy mình dũng cảm và mạnh mẽ để có thể đương đầu với mọi thứ.
Cuộc sống thay đổi thật nhanh chóng.
Không nén được nước mắt, cô đóng sập hai chiếc hộp rồi vùi chúng xuống hai cuốn sách du lịch to. Cô đứng lên và đóng cửa tủ lại, và cứ đứng thế một lúc lâu.
Thở gấp và hơi sụt sùi mặc dù cô đã quyết tâm sẽ không rơi lệ, cô cố gắng tiếp tục chuyến tham quan ngôi nhà của mình. Với những cái cửa sổ ở trên cao, bức tường cao màu trắng sáng rực trong ánh nắng, thiết kế hiện đại, thân thiện, được trang bị đầy đủ với khuôn viên riêng biệt, ngôi nhà của anh ấy cứ như một lâu đài trong truyện thần tiên. Cô chưa bao giờ có một ngôi nhà thực sự, và cho tới giờ thì cô rất thích ngôi nhà của anh, ngay cả khi cô biết rằng thật đáng sợ khi yêu thích bất cứ thứ gì nơi đây khi mà cô và Taylor sẽ không thể ở lại. Dù sao đi nữa, trong ngôi nhà có phần sân sau được bao bọc bởi tường cao, một đứa trẻ có thể thỏa thích chơi đùa mà không sợ ánh mắt dòm ngó của những người lạ qua đường. Cô tưởng tượng ra cái xích đu, ngôi nhà đồ chơi dành cho trẻ em trước khi tự nhắc mình thôi không nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Mẹ con cô sẽ không ở lại, đó là sự thật. Cô đang cố gắng tìm hiểu thêm về con người anh, chứ không để phải lòng với ngôi nhà của anh.
Nhanh chóng, cô bước vào trong phòng bếp và mở tủ lạnh. Ngoại trừ sáu lon bia Mêhicô, một tá trứng, cà phê và vài lát thịt muôi, còn lại là những ngăn nhựa – kính sáng bóng. Rõ ràng anh không hề nấu ăn. Trong tủ lạnh cũng chẳng có lấy một mẩu trái cây.
Từ phòng bếp, phòng ăn đến phòng khách, vật dụng trông giản đơn và hiện đại, tường sáng màu, thiết kế tao nhã nhưng không nói lên gì về tính cách của chủ nhân ngôi nhà.
Tất cả phòng chính trên tầng giữa thật sạch sẽ và gọn gàng đến bất ngờ, cô chắc chắn anh có người giúp việc. Phòng làm việc của anh trên tầng ba lại là một câu chuyện khác.
Khi cô vén bức rèm phía sau bàn làm việc của anh, hiện lên trước mắt cô là quang cảnh sân trước nhà cùng thảm cỏ xanh trải dài ra tận mặt đường lớn. Tương tự như tầng dưới nhà, phần sân trước của anh cũng được chăm sóc thật hoàn hảo. Chắc chắn anh có người làm vườn, điều này cũng dễ hiểu thôi, vì anh đã nói với cô rằng mình làm việc suốt ngày và thường vắng nhà.
Một chồng báo, tập hồ sơ, phong thư và những tờ ghi chú đang chen chúc nhau trên mặt bàn của anh. Rõ ràng ở đây không hề có bàn tay của người quét dọn.
Những bức ảnh gia đình được trưng bày trong một cái kệ trên tường. Có một bức ảnh hai đứa bé trai đội mũ cao bồi, mặt đồ jean đang ngồi trên lưng một chú ngựa cao lớn. Hoặc có lẽ chú ngựa trông cao lớn chỉ vì hai cậu bé quá nhỏ nhắn. Khi cô nhận ra khuôn hàm bướng bỉnh của Connor, cô gần như chắc chắn đứa bé cao hơn, nước da sẫm với chiếc cằm giống hệt là anh trai anh, Leo. Một tấm hình trắng đen thứ hai bên cạnh đã sờn mép chụp hai đứa trẻ và một người phụ nữ tròn trịa, ăn mặt giản dị, có lẽ là mẹ của hai đứa bé.
Tại sao những bức hình cũ luôn gợi cho cô cảm giác thật mất mát?
Tấm ảnh tiếp theo làm cô như ngạt thở.
Tay cô run rẩy khi cầm bức ảnh cỡ 8×10 của một phụ nữ tóc vàng, một người đàn ông tóc đen và đứa bé con tóc sẫm màu chừng mới biết đi của họ, đứa bé trông rất giống cha. Cả ba cùng đội mũ cao bồi đen và áo sơ mi như nhau.
Aưma nhìn bức hình một cách chăm chú, như vô thức, cô đưa tay sờ lên gương mặt mình.
Người phụ nữ trong hình giống cô như tạc.
Chăm chú ngắm đôi mắt màu nâu lục nhạt với cái nhìn hệt như minh, Anna nuốt cục nghẹn đang trào lên trong cổ họng. Bàn tay của cô vẫn nắm chặt lấy bức ảnh, cô lại cảm nhận thấy nỗi ám ảnh, mất mát và cả sự thích thú .
Người phụ nữ trông thật hạnh phúc và tin tưởng này là ai? Người phụ nữ trong ảnh có sức lôi cuốn kỳ lạ chưa từng có với cô, như thể là một phần của chính cô vậy.
Nhất định giữa họ có môì liên quan.
Hình ảnh hai bé gái tóc vàng thắt bím diện quần soóc: đỏ và áo sơ mi trắng giống nhau, cười đùa đuổi theo chú gà rừng trên sa mạc lóe qua tâm trí Anna. Nhanh như khi xuất hiện, những hình ảnh khó nắm bắt kia lại biến mất.
Cảm thấy run rẩy và chao đảo, cô nhắm nghiền mắt, tì đầu ngón tay lên thái dương – cô đang cố suy nghĩ, cảm nhận và gợi nhớ nhiều hơn những hình ảnh rời rạc về quá khứ bị lãng quên của mình. Nhưng trong đầu cô lúc nào cũng trống rỗng một cách tệ hại.
Cô nhìn tấm hình, người phụ nữ trạc tuổi cô. Liệu họ có phải là chị em? Một cặp sinh đôi?
Một lần nữa cô nhìn thấy hình ảnh hai bé gái tóc thắt bím. Nhưng lần này hai bé gái đang ngồi cùng nhau trên một chú ngựa không yên.
Đó chính là tấm hình trong cuốn sách ở Vegas của Connor.
Bằng một cách nào đó, cô biết những hình ảnh thoáng qua đó không phải từ tấm hình. Nó hiện ra từ chính quá khứ bị lãng quên từ rất lâu của cô. Một trong hai bé gái trên lưng ngựa đó chính là cô.
Tim Anna đập dữ dội. Nếu người phụ nữ này là chị cô, sao cô lại có thể quên chị mình? Liệu có chuyện gì kinh khủng đã xảy ra khiến cô chọn cách quên đi một số năm đầu đời mình? Chuyện gì đã xảy ra với cô, với gia đình cô? Tại sao cô lại lang thang bên ngoài những cánh rừng ở St. Christopher?
Cô nhớ lại đoạn quảng cáo của Connor trên trang web, “Tôi không luôn luôn mang đến cho mọi người một kết thúc có hậu nhưng tôi thường trao cho họ sự thật. Từ đó chúng ta có thể bắt đầu lại…”.
Sự thật. Anna run sợ. Sự thật cô là ai?
Becky. Connor đã gọi cô là Becky ở sân bay và lại gọi như thế vào đêm anh yêu cô trên chiếc giường cưới của họ. Liệu đó có phải là tên thật của cô?
Chậm chạp, cô đặt bức ảnh xuống vị trí cũ. Khi định quay lưng đi, mắt cô tình cờ chạm phải một tập hồ sơ dày trên bàn làm việc của Connor. Trên gáy của tập hồ sơ là dòng chữ màu đen đậm viết vội, “Rebecca Collins”.
Tóc gáy Anna dựng lên sau khi cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên Rebecca Collins.
Becky. Cái tên làm võ òa lên một cảm xúc lạ lẫm không thể nào ngăn nổi trong cô.
Quá bàng hoàng để có thể suy nghĩ, Anna ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế bành và bắt đầu mở tập hồ sơ. Hầu hết các trang đã bị ố vàng, tự hỏi không biết có phải anh đã lần tìm trên từng trang tài liệu này nhũng manh mối để lần ra cô, tay lật các trang hồ sơ cho đến khi cô tìm thấy một bài báo cũ có tựa đề: “Cơn bão Abigail Collins”. Một phần của bức ảnh giống với bức cô tìm thấy trên kệ được bấm kèm một cách cẩu thả trên góc phải của tài liệu.
“Abigail”, Anna lẩm nhẩm
“Abby! Abby!”, cái tên gốc và tên gọi thân mật gợi lên cho cô mối liên hệ tựa như với cái tên Becky.
Tò mò, Anna bắt đầu đọc, trang tóm tắt của anh cho cô biết thời điểm anh bắt đầu phỏng vấn Abigail trong văn phòng tại Austin về người em sinh đôi bị thất lạc của cô cách lúc anh xuất hiện tại sân bay Albuqueque không xa.
Em sinh đôi của Abby?
Người đó có thể là chính cô!
Anna chuyển sự chú ý về phía bức ảnh, một lần nữa, sự giống nhau như tạc làm cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Connor nói anh làm việc cho gia đình cô, rõ ràng anh đã nói thật về điều này.
Thoáng rùng mình, cô cúi đầu thấp xuống tập hồ sơ và bắt đầu đọc những gì Abby mô tả.
“Anh không thể nào biết được ý nghĩa của những thứ hiển nhiên bên mình cho đến khi có chuyện tồi tệ xảy ra, ví dụ như bị lạc mất người em sinh đôi của mình, để rồi phải chịu đựng điều đó trong một thòi gian dài như tôi, trong nhiều năm”.
“Tất cả là lỗi của tôi… Becky biến mất. Gia đình chúng tôi không còn như trước nữa. Tất cả điều đó là do tôi gây ra. Giá như… Nhưng chúng ta không thể tự lừa mình, đúng không? Sự thật là sự thật”.
“Lúc đó chúng tôi tám tuổi. Bị la rầy vì làm ồn trong lều khi cả gia đình đang cắm trại trên núi Franklin ở El Paso, chúng tôi ra ngoài để chơi trò trốn tìm. Khi trông thấy một chú gà tây đang xoè đuôi, hai đứa liền chạy theo. Đó là lí do vì sao chúng tôi nhanh chóng đi xa khỏi nơi cắm trại. Khi mặt trời xuống núi, tôi bỗng nhận ra chúng tôi đang ở một mình. Tôi bảo Becky đi về lều nhưng con bé muốn tiếp tục đuổi theo chú gà tây. Lẽ ra phải bảo Becky về lều, tôi lại để cô bé ở lại đó một mình…”.
Những lời thú tội của Abigail làm tim Anna đập thình thịch tuy thực sự không phải vì cô đã nhớ ra Abigail hay chú gà tây. Ký ức cũ nhất của cô là về dãy tường cao màu trắng bao quanh thánh đường St. Christopher và Xơ Kate. Trước đó cô chẳng hề nhớ gì cả.
Bức ảnh trong tập hổ sơ của hai bé gái thắt bím tóc vàng giống hệt nhau làm cô rơi nước mắt. Cùng với đoạn đối thoại của Abigail, bức hình trên đã làm Anna xúc động sâu sắc, cô phải dừng đọc.
Đột nhiên có quá nhiều thứ đến, đặt những tấm hình vào vị trí cũ, cô đóng tập hồ sơ lại sau đó giấu mặt mình vào hai lòng bàn tay.
Gia đình muốn gặp cô, nhưng làm sao cô có thể đối diện với những người xa lạ đó? Cô cần thời gian.
Khi Connor thức giấc, gối của Anna trống không, ngôi nhà trông nặng nề và ngột ngạt. Ngoài tiếng rít của những chú ve sầu bên ngoài, không có bất kỳ sự khuấy động nào khác
Anh nhớ lại đêm đám cưới của hai người ở Vegas, khi cô trốn chạy khỏi anh. Liệu có phải anh lại đang cô độc trong nhà? Có phải cô đã rời xa anh và mang Taylor theo?
Anh nhanh chóng ra khỏi giường, ánh nắng nóng buổi sáng chiếu lên trần và tường nhà. Một cách lôgic, anh biết rằng nếu cô mở cửa lớn hay cửa sổ, hệ thống chuông báo động của anh sẽ reo.
Vơ vội chiếc quần jean, anh chạy lên phòng Taylor. Cô bé đang ngủ nhưng vẫn kêu ư ử như thể sẽ thức giấc bất cứ lúc nào.
Anna đang đứng bên cạnh cửa sổ, quay lưng về phía anh, chiếc áo choàng flanel dài của anh rộng thùng thình so với người cô. Cái cách những ngón tay của cô nắm chặt lấy chiếc mành cửa và nhìn ra ngoài trong như tư thế của một con thú bị nhốt trong chuồng. Dường như cô đang khóc? Liệu có phải vì cô cho rằng anh đã lợi dụng tình huống đêm qua? Khỉ thật, có đúng là anh đã làm vậy không?
Mặc kệ những giọt nước mắt hay sự hối hận của cô, anh buộc phải kể cho cô nghe về Abby, Leo và Terence, về Electra, Joanne và trang trại Golden Spurs. Sau đó cô sẽ gặp bất kỳ thành viên nào của gia đình xuất hiện hôm nay. Cả Taylor cũng vậy. Như thế có lẽ là quá nhiều cho ngày đầu tiên trở về nhà của cô, nhưng cần thiết. Abby đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
“Em ổn chứ?”, anh vừa hỏi vừa mặc chiếc quần jean của mình vào.
Cô quay người lại, mắt cô đỏ hoe, nước mắt ướt đẫm trên má, “Anh đã từng bao giờ sở hữu một trang trại chưa? Có phải mọi điều anh đã nói ở Vegas là dối trá?”.
Anh cứng người, cố gắng tìm câu trả lòi, “Có. Anh có một trang trại có tên là Little Spur. Hay ít ra là một nửa trang trại, anh trai của anh sở hữu nửa còn lại. Trang trại ở Bastrop, gần Austin.”
“Nhưng phần lớn thời gian anh là một thám tử tư?”
“Gần như là vậy. Anh làm công việc này sau khi rời quân ngũ. Nhưng anh lớn lên ở một trang trại. Như vậy có được tính không?”
Thay vì mỉm cười trước cố gắng yếu ớt của anh để không khí vui nhộn hơn, cô nuốt nước bọt, “Anh đã nói quá nhiều điều dối trá. Em không biết phải tin vào đâu nữa”.
“Phải. Anh là người có lỗi trong mối quan hệ của chúng ta. Anh đã thôi không nhận những vụ tương tự như vậy nữa. Nhưng trước khi ra làm riêng, anh chuyển điều tra cho một văn phòng thám tử tư chuyên tìm kiếm trẻ bị bắt cóc và người mất tích. Chính ông ấy đã dạy anh mọi kỹ năng mà ông có, anh dần bắt đầu tạo dựng tên tuổi của mình. Điểm mấu chốt là anh rất giỏi trong việc tìm ra những người như em”.
“Sao lại là như em? Chuyện gì đã xảy ra với em?”
“Em bị bắt cóc”.
“Ai bắt cóc”, cô lẩm nhẩm, cúi người xuống tay vịn của chiếc nôi.
“Cho tới sáu tháng trước đây, không ai biết gì về vấn đề này cả. Họ đã xoá sạch mọi thứ. Một chiếc xe tải trắng được tìm thấy tại khu vực ranh giới số 10 của Beaumont, Texas, trên đó có một nửa tờ giấy yêu cầu tiền chuộc dính vết máu đã ố, máu của em. Dường như đã có ẩu đả giữa những kẻ bắt cóc trên xe. Em đã thoát khỏi chiếc xe đó. Nhân viên của anh tìm thấy báo cáo của cảnh sát về chiếc xe và đã cho xét nghiệm ADN, kết quả trùng khớp với Abby, vì vậy đó chính là máu của em. Nhưng đó là chuyện đã xảy ra hai mươi năm rồi. Vài tháng trước đây, hai phạm nhân chịu án tù chung thân ở nhà tù La Mesa, Tijuana đã thú nhận về vụ bắt cóc. Họ vốn là người của Băng ma tuý Morales, tên trùm băng đảng có mối thù với cha em, vốn là một nhà báo viết bài về hoạt động tội phạm của nhóm này. Theo anh, ít nhất có một tin tốt lành cho chúng ta, đó là bọn bắt cóc này đều đã ngồi sau song sắt và không có khả năng gây nguy hiểm gì cho em”.
“Ít nhất..”.
Connor đang tay vào mái tóc dày của anh, “Anh trai anh là giám đốc điều hành của điền trang Golden Spurs, đã thuê anh đi tìm em. Chủ của anh ấy, bà Joanna Kemble là vợ goá của ông Caesar Kemble, cha đẻ của em – người chủ trang trại, chứ không phải là nhà báo đã nhận nuôi bọn em, vì Caesar không muốn vợ biết rằng ông đã lừa dối bà ấy.”
“Gia đình Kemble đã sở hữu điền trang Golden Spurs hơn một thế kỷ nay. Joanna sống nhờ vào điền trang và đảm nhận việc điều hành lâu đài. Cách đây không lâu, bà ấy đã phát hiện ra sự thật là Caesar đã phản bội vợ và có hai đứa con gái riêng, sinh đôi – những đứa con chưa bao giờ được nhắc tới – em và Abby, vì vậy Leo thuê anh. Anh tìm ra Abby trước. Leo đã cưới cô ấy. Hiện họ đã có một đứa con trai, đặt tên là Caesar”.
Anna nhắm mắt.
“Xin lỗi em. Có lẽ đó là quá nhiều thông tin rồi”.
Cô gật đầu.
“Em đã nhìn thấy ảnh của Abby”, Anna thở ra, mắt cô mở to, “Cùng với đó là ảnh hai bé gái hệt như em lúc xuất hiện bên ngoài thánh đường St. Christopher. Sao họ lại không thể tìm em trở về được?”
“Mọi người đã cố gắng. Nhưng cấp cảnh sát đủ quyền hành ở El Paso, họ nghĩ rằng em đã bị mang sang Mêhicô. Rồi một cơn bão xảy đến ở Louisiana. Hồ sơ bị thất lạc. Không còn ai theo dõi vụ việc nữa”.
“Thế là một bé gái bơ vơ ngoài đường trong từng ấy năm… bị thất lạc. Chính là em”.
“Cô ấy sẽ không phải như thế nữa. Không bao giờ như thế nữa”, anh nói, “Em có cả một gia đình đang muốn gặp em kia mà”.
“Sẽ không dễ dàng như thế đâu”, cô nói khẽ.
Anh bước đến bên chiếc cũi và ôm cô vào lòng, “Điều đó sẽ xảy ra mà”.
Đôi tay cô ngập ngừng trên ngực anh rồi vòng qua cổ. Vòng tay anh siết chặt, cô cũng ôm chặt lấy anh.
Taylor bắt đầu nắm hai tay và đưa lên miệng trước khi phát ra những tiếng kêu báo hiệu sự hiện diện của mình.
“Chúng ta phải dừng chuyện này ở đây thôi em”, anh hôn lên mùi Anna trước khi buông cô ra và nói. Vừa mỉm cười khi nhìn thấy Taylor, anh thì thầm, “Nữ chúa bé bỏng”.
Anna quay sang con gái mình và khẽ nói với Connor, “Cám ơn anh đã kể câu chuyện về gia đình em”.
Cô bế Taylor lên và ôm sát cô bé vào lòng, Taylor mỉm cười.
“Gia đình nghe có vẻ xa vời với em, chỉ có Taylor là thật”, Anna dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chiếc mũi của Taylor.
“Lần này sẽ khác em à”, anh nói.
“Thật không?”, cô thì thầm, đôi mắt lo lắng ngước lên nhìn anh, “Anh có thực sự nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng không?”