Ở Lại Bên Anh Nhé?

Chương 2: Trường mới



: 10, phòng ngủ của Như. Hàn và Như thở hổn hển, nhất là Hàn do đã lâu không vận động !

Như không quên được ! Ánh mắt đó! Lạnh lùng, đáng sợ nhưng lại rất đỗi quen thuộc !

Nhưng Như lắc đầu nghĩ :” Có lẽ là đeo lens thôi !”

– Anh ta là Khắc Dã Phong – tảng băng của thời đại này ! Người ta chưa bao giờ nghe anh ta nói lấy một lời nào ! Rất rất đáng sợ ! – Hàn sau khi lấy hơi liền nói.

– Ồ- Như ồ lên phấn khích – Không phải anh ta rất đẹp sao ? Sao lại đáng sợ được ?

– Mày không biết đấy thôi, anh ta là người thừa kế duy nhất công ty BF ở Mỹ công ty bất động sản đứng top 3 công ty có doanh thu lớn nhất thế giới đấy ! BF đã đứng giữ bậc đế vương của thế giới suốt 3 năm nay đó ! Nhưng…nghe nói sau khi bị 1 cú sock lớn anh ta trở nên băng giá hơn bao giờ hết !

– Sao lại vậy ? – Điều đó thì không rõ… Nhưng tao biết lí do anh ta ở lại đó ?

– Lí do gì ?

– Để tìm một vật mà anh ta đã đánh mất !

– À… – Mà…

– Mà gì ?

– Chúng ta thật hạnh phúc khi gặp người vừa đẹp trai vừa giàu như thế đấy ! Ôi chao…hình như lúc nãy anh ta cười đấy…đẹp quá điii..

-…mà mày đừng vào nơi như thế nữa ! Mày phải nghĩ tới ba mẹ chứ !

Hàn lặng thinh nhìn Như, đáy mắt chứa đầy thương cảm :

– Mày thật ngu ngốc! Sao lại không nhận ba mẹ nuôi ?

Như nhíu mày:

– Kệ tao, ngủ đi !

* * *

Ánh mặt trời rọi lên ô cửa kính của phòng hiệu trưởng. Khẽ hớp một ngụm cà phê, hiệu trưởng nhìn hai cô học trò rồi lên tiếng

: – Vì thành tích học vô cùng xuất sắc của hai em trong năm lớp 10 qua, trường cấp cho hai em hai suất học bổng sang marie curie để học !

– Woa- Như và Hàn reo lên sung sướng.

Ai chẳng biết marie curie là một trường cấp 3 danh tiếng ? Vào đó sẽ rất có tương lai nha !

– Hai em sẽ bắt đầu học bên đó !

– Vâng, thưa cô. Tụi em xin phép di ạ !- Như nói rồi kéo Hàn đi.

– Ra đi, Thế Sơn !- Hiệu trưởng chờ hai cô đi 1 lát thì lên tiếng

– Dạ, cảm ơn dì Sơn từ sau cánh cửa bước ra. Bóng dáng anh cao lớn tuyệt mĩ. Anh ngồi xuống ghế, tao nhã gác chân, uống 1 ngụm café.

– Cháu thích con bé nào ?- Hiệu trưởng bất ngờ hỏi khiến Sơn sặc café. Sơn ho khù khụ rồi liếc hiệu trưởng nó

i- Chả qua con bé mắt nâu làm cháu tức giận thôi!

– Chứ không phải vì cháu thích nó à?- hiệu trưởng cười. Thế Sơn lạnh lùng:

– Không- Rồi đút tao vào túi quần đi thẳng.

Hiệu trưởng thở dài nhìn anh. Cô bé đôi mắt nâu đó có khả năng khiến cho người ta mất hết lí trí khi nhìn vào đó ! Nghĩ lại, thật nực cười, cô bé rất giống người phụ nữ đó !

– Oa~ không ngờ mình học giỏi tới mức được cấp học bổng nha ! – Hàn vui vẻ reo lên- Phải về khoe mới được !

– Bà khùng !- Như tủm tỉm cười

– Con nhỏ này !-Hàn gầm gừ. – =)).

Như nhìn ra phía xa xa, hàng mi dài rũ xuống :

– Mình…đi thăm anh ấy nhé ?

Hàn giật mình trước câu hỏi của Như, ánh mắt đen tinh nghịch thoáng bối rối nhưng rồi cũng mỉm cười:

– Ừm…

Phòng 121, tại bệnh viện Trung Tâm Thành Phố. Như cầm đoá hoa trên tay, miệng nhoẻn cười tươi thật tươi, đẩy cửa hét lớn: – Minh ! Em tới thăm nè ! Từ trên giường, 1 người với đôi mắt đen tuyền nở nụ cười như cả vầng thái dương: – Em đến đó hả Như ? Như bước tới để đóa hoa lên tủ đầu giường và ngồi xuống ghế. – Anh đã đỡ chưa ? – Em không phải vậy đâu, là do anh thôi !

– Minh, em…xin lỗi…

Hàn từ bên ngoài bật cửa xông vào, trên tay là gô cháo gà mua ở bệnh viện. Chu chu đôi môi hồng hồng xinh xắn, Hàn cười :

– Minh, em tới nè !

– Ừ.- Dù nói với Hàn nhưng ánh mắt Minh vẫn nhìn Như. Hàn hơi buồn nhưng vẩn cười:

– Anh ăn cháo nhé ?

– Xin lỗi em anh ăn rồi ! Hàn bặm môi, từ lúc cô vào Minh chưa thèm nhìn cô. Cô đi tới bên Như rồi ngồi xuống, đặt gô cháo lên tủ đầu giường.

– Em đã ăn gì chưa Như ?

– Rồi ạ! – Như nói dối. – có Hàn chưa ăn mà đi mua cháo cho anh thôi !

– Vậy hả ? – Minh hờ hững- Em hụt cân à Như ?

– Thế này cho nó thon thả ! …

Nhìn hai người nói chuyện, trái tim Hàn nhói đau ! Minh không hề quan tâm đến cô sao ??? Đang nói chuyện Như bỗng cảm nhận được sự buồng chán của Hàn.

– A! Em phải đi rồi ! Xin lỗi Minh ! Hàn ở lại chăm sóc anh ấy nhé !- nói rồi Như lao đi…thật nhanh…

Như đang cắm đầu cắm cổ chạy thì đâm sầm phải một người khiến cho đầu người đó hôn gạch, đã vậy còn bị cô đè lên. Anh ta đau đến nổ đom đóm mắt liền hét lên đầy giận dữ:

– Đứa chán sống nào nằm trên người tao thế hả ?!?

Như hốt hoảng bật dậy, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn khổ chủ:” Phen này xui rồi ! Gặp phải thằng cha nóng tính chứ !”

– Là…là cô ?

Giọng nói cùng câu hỏi kì lạ khiến Như ngẩng đầu lên. A! Là tên biến thái hôm nọ đây mà !

– Là anh ?

– Ừm.- Sơn gật đầu, mắt nhìn Như đầy lửa giận.

-haha, có duyên quá!

– Phải!- Sơn bẻ bẻ các đốt ngón tay- Lâu không vận động! Nay lại gặp ân nhân khiến bản thân liệt giường hai ngày hai đêm. Thật vui sướng nha!

– Haha, tôi có việc…tạm biệt và không hẹn gặp lại nha!- Nói rồi Như lượn luôn, dại gì ở lại mà ăn đòn chứ !

Sơn thừa sức đuổi theo nhưng anh mặc kệ, dù gì cũng sẽ gặp lại mà ! Bước thêm một đoạn thì Sơn ngừng lại vì thấy có một người con gái từ hướng ngược lại đang bước đến. Mà hơn cả là cô đang khóc ! Đó là Hàn, hàn lướt qua Sơn không chút do dự, chần chừ. Như thể coi anh là gió mây vậy. Sơn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn sải bước tiếp…

Như chạy ra khỏi bệnh viện, thỉnh thoảng cô có ngóai lại xem tên đó có đột ngột đuổi theo hay không. Rồi Như cứ chạy…chạy…chạy đến lúc mệt phờ…thì Như đã chạy tới một bãi đất hoang đổ nát. Cô ngồi phịch xuống một chỗ mà cô xem là sạch nhất, đấm đấm chân. Bỗng từ đâu, một hương bạc hà thơm thoang thoảng xông thẳng vào cánh mũi Như. Cô liền đứng dậy ngó, quả nhiên, sau phiến đá có một người con trai. Mái tóc đen bay loã xoã trong gió. Làn da trắng như tuyết. Và…cả đôi mắt đen tới hư ảo, kì dị. Khắc Dã Phong !!! Nghe tiếng bước chân, Phong quay lại…là một người con gái, đôi mắt nâu sẫm màu, mái tóc đen dài cột cao, làn da trắng hồng…một người con gái vô cùng đáng yêu với đôi môi trái tim, hai má hồng hồng. Ánh mắt nâu là điểm cuốn hút nhất của cô, nó hấp dẫn Phong, khiến anh nhìn mãi không muốn rời ! Bối rối trước cái nhìn của Phong, Như gãi đầu:

– Xin lỗi…tôi không…làm phiền anh chứ ??

Phong nâng khoé môi, là một nụ cười ! Ánh mắt đen băng giá, kì dị dường như đang tan ra…Như ngơ ngẩn trước nụ cười tuyệt đẹp đó…” Chẳng phải anh ta là một người rất đáng sợ sao ? Sao lần nào gặp cũng thấy cười nhỉ ???”…

Sự vui mừng và hạnh phúc tràn ngập trái tim băng giá của Phong ! Đây rồi ! Thứ mà anh tìm đã thấy rồi…trái tim của anh… Anh muốn nhào đến ôm cô nhưng…

-Này !

-…?

– Tôi có thể ngồi đây không ?- Như thật sự bị cuốn hút bởi con người đẹp đẽ này. Phong không nói gì. Như bèn mặt dày ngồi xuống. Cô thật sự rất, rất muốn nghe anh nói…có lẽ… Cô muốn tạo kì tích !

– Anh tên gì ?

-…

– Tôi tên Như…haha…

-…

– Anh…bị câm đúng không ?

Phong trừng mắt nhìn Như 1 cách đáng sợ. Như mồ hôi chảy ròng ròng, cô sợ hãi trước ánh mắt đó

– haha…tôi xin lỗi nha…- Như cười gượng. Phong u buồng nhìn ra xa, anh nhìn mà đầu óc cứ trôi về quá khứ… Anh cố đè nén trái tim…gạt đi sự yêu thương… Phong quay sang Như…lạnh lùng và khó khăn…

– Xin…lỗi…

Choáng !

” Ôi cái tên này. ! Không thần kinh đó chứ..?” tai Như như lùng bùng.

– Anh…anh nói gì .?- Như cố thốt lên. Phong thầm than thở…bất chợt, anh quay sang…dang rộng cả vòng tay…ôm chặt lấy thân người Như… Sững sờ, đồng tử trong đôi mắt nâu sẫm căng to ra… Như cảm giác như thời gian ngừng trôi…vòng tay Phong ấm áp, rộng rãi, rắn chắc..! Như muốn mà cũng không muốn đẩy ra…

-a…- Như la lên khi mà cô cảm tưởng như xương mình vỡ vụn… Phong lại buông Như ra, ánh mắt đen âu yếm nhìn cô và anh đứng dậy bỏ đi. Như ngồi lại đó, ngơ ngơ ngác ngác chả hiểu gì đang xảy ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.