Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 43: 43: Hoắc Lâm Chu​



Chuyện của Chúc Tư Ninh, Hoắc Tự Hàn cũng không để trong lòng.

Dì anh cũng đã biết tính tình của anh, biết cháu trai vô cùng phản cảm với loại chuyện như thế này.

Đứng ở góc độ của bà ấy thì bà cảm thấy Chúc Tư Ninh là một cô gái rất tốt, nhưng mà nếu cháu trai đã không có ý kia với Chúc Tư Ninh, mặc dù bà cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không miễn cưỡng anh.

Tất nhiên thông qua chuyện này, bà ấy nghe người nhà họ Úc nói mới biết được, Hoắc Tự Hàn cũng xem như vô cùng khách khí, cũng đã cho bà mặt mũi.

Lúc này bà ấy mới phát hiện, hóa ra tính tình của đứa cháu trai này không hề tốt đẹp gì, thế mà sao trước đó bà lại không phát hiện ra chứ.

Có lẽ bởi vì khi còn bé mỗi lần bà đến nhà họ Hoắc đón cháu trai ra ngoài chơi, cháu trai luôn luôn vô cùng lễ phép, mấy năm nay, mỗi dịp lễ tết, cháu bà cũng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, cho dù cháu trai đã ra nước ngoài học từ rất sớm, mỗi năm cũng rất ít khi gặp nhau, nhưng ở trong trí nhớ của bà, mặc dù cháu trai không nói nhiều, nhưng cũng là đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện..

Bà cũng không muốn bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa bà và Hoắc Tự Hàn trở nên tệ đi, dù sao thì đó cũng là con trai của chị gái bà.

Cùng lúc đó, ở Cảng Thành, Khương Mạt Lỵ đã nhận được tin nhắn từ Tiết Vũ Huyên.

Tiết Vũ Huyên: “Cậu biết gì chưa! Hoắc Tự Hàn thế mà đi xem mắt! Là do dì ruột sắp xếp đó! Tờ vừa nghe chồng nói nè!” Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Nhiều dấu chấm than như vậy khiến Khương Mạt Lỵ nhìn thôi cũng suýt chút nữa đã hụt hơi.

Nếu như trước đó Khương Mạt Lỵ không nghe Hoắc Giai Oái tám chuyện, bây giờ nhìn thấy cái tin nhắn này khẳng định cũng sẽ thật sự hụt hơi, nhưng mà đã trải qua một hai ngày giảm xóc, cô đã rất bình tĩnh, lấy thái độ vô cùng thờ ơ nhắn lại: “Ồ, có đúng không, vậy thì hy vọng anh ta xem mắt thuận lợi.”

Tiết Vũ Huyên có chút chần chờ: “Thật ra Hoắc Tự Hàn chưa chắc sẽ đồng ý, chỉ là là do dì cậu ta sắp xếp, chắc là vẫn phải cho dì ấy chút mặt mũi thôi.”

Rất nhanh Khương Mạt Lỵ đã dời sang chủ đề khác, cô không muốn tiếp tục suy nghĩ về chuyện này, thật vất vả mới bắt đầu vui vẻ, không còn suy nghĩ về chuyện ngực lớn ngực nhỏ nên cô cũng không muốn lại nghĩ đến chuyện bực bội kia nữa.

Nhưng mà lời của Tiết Vũ Huyên đúng là sự thật.

Nhà ngoại của Hoắc Tự Hàn cũng không có mấy người, ông ngoại bà ngoại anh có một trai hai gái.

Con trai lớn vào lúc hơn ba mươi tuổi thì xảy ra tai nạn giao thông bỏ mình ở nước ngoài, từ đó về sau tinh thần của hai người già cũng không còn tốt, luôn buồn rầu.

Công ty cũng không có người thích hợp để thừa kế, cuối cùng dưới tình huống càng ngày càng hỏng bét thì đành thoái vị nhượng chức, nhưng mà trong tay vẫn nắm cổ phần công ty, tài sản dưới danh nghĩa riêng cũng không ít, hàng năm thu tiền hoa hồng cũng thu tới mức mềm cả tay.

Năm đó ở Cảnh Thành nhà họ Thẩm tuyệt đối có thể nằm trong top 3, nếu không thì Hoắc Giang Hoài cũng sẽ không nghe theo cha mẹ an bài mà cưới con gái lớn nhà họ Thẩm.

Chỉ là vào lúc Thẩm đại tiểu thư đang mang thai thì bị đả kích khi nghe tin anh trai ngoài ý muốn bỏ mình, thiếu chút nữa ngay cả đứa bé cũng không thể giữ được, người bên ngoài đều cho là bà bị chuyện của Hoắc Giang Hoài và Vương Ngữ San kích thích, nhưng thật ra thì không phải vậy, đối với bà ấy thì hai người này không quan trọng đến mức đó.

Toàn bộ thời gian mang thai Thẩm đại tiểu thư đều bị lao lực quá độ, vừa phải thừa nhận nổi đau khi mất đi người thân, lại vừa phải trấn an tâm trạng của ba mẹ.

Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Thân thể của hai người lớn vẫn luôn không tốt, sau khi mất đi con trai chỉ qua một đêm đã già hơn rất nhiều, thân thể cũng sụp đổ, tâm bệnh khó chữa.

Vào lúc đứa bé trong bụng Thẩm đại tiểu thư đủ tháng thì hai người cũng không thể chịu nổi nữa mà buông tay ra đi.

Lúc sinh con Thẩm đại tiểu thư cũng vô cùng gian nan, có thể nói là tổn thương nguyên khí.

Vừa sinh xong, lại bị kích thích nên cảm xúc rất dễ dàng sa sút, rất nhiều người phụ nữ sau khi sinh xong đều sẽ mắc phải chứng trầm cảm sau sinh, mà Thẩm đại tiểu thư thì càng đáng thương, ba mẹ đều lần lượt qua đời, dù từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều vây quanh bà, dù nhà họ Hoắc tìm bác sĩ tâm lý hàng đầu cho bà nhưng bà vẫn thừa dịp khi người giúp việc cùng dì Nguyệt không chú ý mà tự sát.

Rất nhiều người đều nghĩ rằng Thẩm đại tiểu thư bị tổn thương vì tình, lúc ấy cũng có một số người suy đoán là do Hoắc Giang Hoài và Vương Ngữ San cùng nhau hợp tác xuống tay độc ác khiến Thẩm đại tiểu thư thoái vị, nhưng thật ra đều không phải.

Thẩm đại tiểu thư chưa từng thích Hoắc Giang Hoài, hai người chính là hôn nhân thương nghiệp, chỉ là do bà liên tiếp mất đi ba người thân, lại bị trầm cảm sau sinh cho nên mới thành ra như vậy.

Khi Khương Mạt Lỵ và Hoắc Tự Hàn còn ở bên nhau cũng chưa từng nói về mẹ anh, cô cũng không hỏi, bởi vì cô nghĩ, nếu như cô là Hoắc Tự Hàn, có người khác ở trước mặt cô nói về mẹ, đó là một chuyện vừa lạ lẫm lại vừa khổ sở, anh cũng không nhớ rõ mẹ mình, cũng chưa từng chung đụng, nếu như tùy tiện nói đến chẳng phải sẽ khiến anh nhớ lại những năm tháng sống trong tình cảnh xấu hổ vì không có mẹ hay sao?

Trước khi Tiết Vũ Huyên kết thúc cuộc nói chuyện trời đất với Khương Mạt Lỵ cũng không quên nói một câu: “Tớ xem ảnh chụp kia của Chúc Tư Ninh rồi, cô ta không đẹp bằng một nửa của cậu!” Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Lúc này Khương Mạt Lỵ mới bắt đầu vui vẻ, phát cho Tiết Vũ Huyên một bao lì xì cái 666 đồng: “Phần thưởng cho lời nịnh hót của cậu, mau nhận.”

Được rồi, chuyện này không quan trọng.

Mặc kệ là cô hay là Hoắc Tự Hàn, đều không nên mãi treo cổ trên một thân cây.

Cho dù đó là một gốc cây tươi tốt nhất trong rừng rậm.

* * *

Lúc chạng vạng tối, sẽ có bữa tiệc đặc biệt để tẩy trần.

Khương Mạt Lỵ giữ vững tinh thần, tìm một bộ đồ ưng ý, ăn mặc thật xinh đẹp, một lần nữa mặt mày lại tỏa sáng.

Sau khi xuống lầu, Khương Mạt Lỵ mới phát hiện Hoắc Giai Oái không hề chăm chút cách ăn mặc, chỉ mặc một bộ đồ bình thường, mang theo áo khoác phối hợp với quần bò, trang điểm cũng rất nhạt, ngay cả son môi cũng nhạt nốt.

Mặc dù Khương Mạt Lỵ cảm thấy cứ thế này mà so sánh thì Hoắc Giai Oái lại trở thành nền cho cô, cô nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại mặc thành thế này?” Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Hoắc Giai Oái bất đắc dĩ buông tay: “Có một loại lạnh, là loại mà anh trai nói rằng anh ấy cảm thấy cậu lạnh.

Nghĩ đến chuyện đi ăn với anh cả thì tớ cũng chẳng muốn gội đầu.”

Khương Mạt Lỵ nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu như Khương Bạch Dương hẹn cô ra ngoài ăn cơm chắc chắn cô cũng lười phải gội đầu.

Hoắc Lâm Chu đã đặt bàn ăn ở một nhà hàng có vị trí tốt, mặc dù nhà hàng này cần phải hẹn trước, nhưng ở Cảng Thành nhà họ Hoắc vẫn rất có mặt mũi.

Khương Mạt Lỵ nhớ lại, lần cuối cô nhìn thấy Hoắc Lâm Chu đã là chuyện của hai năm trước, lúc đó là lễ trưởng thành của Hoắc Giai Oái, Hoắc Lâm Chu mặc một thân trang phục lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, vừa vặn ngày đó Hoắc Tự Hàn ở nước ngoài mà anh cũng lười trở về, không có Hoắc Tự Hàn ở đây nên lúc đó Hoắc Lâm Chu là người đẹp trai nhất trong đám người, vô cùng nổi bật và thu hút sự chú ý của người khác.

Thật ra, trong lòng Hoắc Lâm Chu, đám bạn bè của em gái cũng đều là trẻ con, tất nhiên anh ta cũng nhớ kỹ Khương Mạt Lỵ, đó là một cô bé rất đáng yêu lại lễ phép, chỉ là đã hơn hai năm không thấy, bây giờ gặp lại cũng không khỏi khiến hai mắt anh ta tỏa sáng.

Trong nhà hàng rất ấm áp, Khương Mạt Lỵ mặc một thân váy màu đỏ, càng làm nổi bật màu da trắng hơn tuyết.

Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Tóc của cô đen nhánh, mềm mại, dưới ánh đèn khuyên tai kim cương long lanh lắc lư qua lại, đều muốn lắc đến trong lòng người.

Khương Mạt Lỵ cũng học theo Hoắc Giai Oái gọi Hoắc Lâm Chu là anh cả.

Hoắc Lâm Chu là người vô cùng thân sĩ lại biết quan tâm người khác, toàn bộ quá trình đều chú ý đến khẩu vị của hai cô.

“Bây giờ Mạt Lỵ đang học ở nước Anh phải không?” Hoắc Lâm Chu hỏi.

Khương Mạt Lỵ cười gật đầu: “Trí nhớ anh cả thật tốt.

Anh họ em vẫn luôn cho là em đang học ở nước Mỹ đó, thật khiến người khác tức chết.”

Hoắc Lâm Chu bật cười: “Quan hệ giữa Oái Oái và em tốt như vậy, lúc nào cũng nhắc tới em.”

Hoắc Giai Oái lập tức nói thêm: “Tớ cam đoan tớ không hề nói xấu cậu.”

Khương Mạt Lỵ nghiêng đầu mím môi cười một tiếng: “Tớ cũng cam đoan ở nhà tớ cũng không hề nói xấu cậu.”

Buổi tối hôm nay cũng coi như là vô cùng vui vẻ, chỉ là lúc ở thang máy vẫn xảy ra một sự cố nhỏ, công nhân vệ sinh mang theo đồ lau nhà và thùng nước bất cẩn, không chú ý khiến nước bẩn và đồ lau nhà đổ vào giày của Khương Mạt Lỵ.

Hoắc Giai Oái nhíu mày, giọng điệu không tốt nói với nhân viên: “Bà làm sao vậy, sao lại không nhìn đường, nước bẩn đều đổ đến giày cô ấy rồi!”

Khương Mạt Lỵ cũng muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, cô cũng không hiểu vì sao trên người cô luôn luôn phát sinh loại chuyện như thế này.

Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Cô nhìn nhân viên vệ sinh một chút, chỉ thấy người kia sắc mặt trắng bệch, cái trán cũng đổ mồ hôi, chắc là bằng tuổi mẹ cô, mặc dù thật sự hơi tức giận nhưng cô nhìn ra được, hình như thân thể dì ấy không thoải mái, nếu như cô hoặc Hoắc Giai Oái có ý muốn truy cứu trách nhiệm nói không chừng dì ấy sẽ mất đi công việc này.

Trải qua quá trình xoát điểm hảo cảm, càng lớn lên cô càng rõ ràng, mỗi người sống ở trên thế giới này đều không dễ dàng.

Cô vẫn luôn nhớ kỹ có một lần cô và bà nội đi uống trà chiều ngồi trên xe bà nội nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang cố gắng đẩy xe đi trong cơn mưa tầm tã, lúc đó bà nội đã nói một câu: “Đây là vợ ai, con gái của của ai, mẹ của ai?”

Đại khái là nhớ đến bà nội, Khương Mạt Lỵ kéo tay Hoắc Giai Oái, lắc đầu, lại nói với dì nhân viên vệ sinh kia: “Cháu không có việc gì, lần sau dì hãy cẩn thận hơn.”

Hoắc Lâm Chu nhìn Khương Mạt Lỵ.

Dì nhân viên kia càng không ngừng nói cảm ơn Khương Mạt Lỵ.

Lúc đang chờ xe, Hoắc Giai Oái không nhịn được nói: “Mạt Lỵ, cậu quá mềm lòng, đây vốn là công việc của bà ấy, bà ta không có làm tốt, nếu như lần này không khiến bà ấy bị giáo huấn thì có khả năng lần sau bà ấy sẽ phạm phải sai lầm càng lớn, mà giày này của cậu lại là giày mới, là lần đầu tiên mang đó.

Nơi này ngay cả nhân viên vệ sinh cũng vậy, thật không có tố chất.

Ngay cả ý muốn bồi thường cũng không có.”

Khương Mạt Lỵ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được rồi được rồi.”

Tất nhiên Hoắc Giai Oái nói vậy cũng có đạo lý, nếu như vừa rồi không nhớ tới bà nội, nếu như không thấy được trán của nhân viên vệ sinh kia đều là mồ hôi thì có thể cô cũng sẽ đứng ở lập trường của mình mà phê bình bà ấy vài câu.

Haiz, tám năm nay hình như cô đã quen làm Khương hai tốt rồi.

Cô thật đúng là người có tấm lòng nhân ái nha~

Nếu là bình thường, Hoắc Giai Oái cũng lười xen vào việc của người khác, nước bẩn cũng không phải hắt đến trên người cô, nhưng cô biết anh cả cô thích những cô gái có tấm lòng lương thiện, thế là có chút ngang ngược nói: “Mạt Lỵ, tính tình của cậu quá tốt rồi, trước kia khi còn học cấp ba không phải có bà cụ kia té xỉu ở trên phố sao, cũng không ai dám đến gần, chỉ sợ bị người ta giả vờ lừa tiền.

Cuối cùng cậu lại để cho lái xe dừng lại đưa bà ấy đi bệnh viện, cũng may lương tâm của bà ấy cũng không bị chó ăn, không thì cậu sẽ gánh tội oan rồi.”

Hoắc Lâm Chu nghe em gái không hề buông tha mà giáo dục Khương Mạt Lỵ, dùng toàn những từ ngữ chanh chua đến mức chính anh ta cũng không thể nghe nổi nữa.

“Oái Oái, đủ rồi.” Hoắc Lâm Chu mở miệng.

Khương Mạt Lỵ cũng cảm thấy hình như hôm nay Hoắc Giai Oái ăn phải lửa, quả thực có chút không nói lý.

Nếu không phải biết cô ấy là vì tốt cho cô nên mới nói như vậy thì cô cũng muốn trợn mắt.

Chẳng lẽ Hoắc Giai Oái bị thất tình hay là dì cả tới?

Chờ trở lại biệt thự, Khương Mạt Lỵ biết hai anh em nhà này chắc là sẽ phải nói chuyện riêng một chút nên cô rất thức thời, chủ động trở về phòng.

Hoắc Giai Oái đi theo Hoắc Lâm Chu đến thư phòng tầng ba, chỗ này cách âm rất tốt.

Lúc này Hoắc Lâm Chu mới thở dài một hơi nói: “Oái Oái, có phải hôm nay tâm trạng của em không tốt đúng không? Anh nhìn em một mực giáo dục Mạt Lỵ, cô ấy là bạn bè của em, em không nên hùng hổ dọa người, hơn nữa, là ai dạy cho em mà ngay cả một chút lịch sự với nhân viên đều không có, mở miệng ngậm miệng đều là quét dọn, là ai dạy em trở nên cay nghiệt như thế hả?”

Đối với lần bị anh cả lên án này, Hoắc Giai Oái biểu thị trong lòng bảo bảo khổ, nhưng bảo bảo không nói ra.

Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Cô biết anh cả thích con gái dạng gì, thế là nói: “Em không có nói sai, anh không cảm thấy Mạt Lỵ quá mức mềm yếu sao, ai khi dễ cũng không đi so đo, loại chuyện như hôm nay cũng không phải chỉ xảy ra một lần.

Anh cả, anh không biết đó, cô ấy vẫn luôn làm công ích, cái gì mà giúp đỡ mèo hoang chó hoang, cái gì mà giúp mẹ góa con côi người già, có cần phải vậy không chứ.

Trước kia còn muốn lôi kéo em làm chung, nhưng em cảm thấy viện mồ côi và viện dưỡng lão đều thối chết, thật sự là một giây cũng không thể ở lại được, những người kia chính là đang bán thảm, suốt ngày khóc than, để những người giàu có lại quyên góp nhiều hơn chứ gì.

Em nói sai sao?”

Hoắc Lâm Chu nhẫn nhịn: “Đến cùng là ai dạy em trở nên cay nghiệt như thế, lại không có giáo dưỡng như thế? Em ở nước ngoài đều học được những thứ gì hả?”

Chờ giáo huấn xong Hoắc Giai Oái, Hoắc Lâm Chu chỉ cảm thấy đau đầu, nghĩ đến những lời nói và hành động hôm nay của Khương Mạt Lỵ, lại nghĩ đến em gái chanh chua nhà mình, anh ta cảm thấy em gái nên học tập Khương Mạt Lỵ một chút, đây mới là hào môn thiên kim có học thức, có hàm dưỡng.

Mà trong phòng dành cho khách ở tầng hai, Khương Mạt Lỵ dùng điểm hảo cảm thu được từ dì nhân viên vệ sinh mua sản phẩm chăm sóc da chân, khi đang đắc ý hưởng thụ spa cho bắp chân, bỗng nhiên hệ thống nhắc nhở, một làn sóng lớn điểm hảo cảm ồ ạt tiến vào tài khoản.

Mà người phát điểm hảo cảm lại là..

Hoắc Lâm Chu.

Khương Mạt Lỵ ngây ngốc, chuyện này, người anh em, đây là có chuyện gì xảy ra?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.