Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 42: Quyết tâm



Lăng Dạ Tầm nhìn thân thể Đường Thải Nhi hơi cúi
xuống, trong mắt lóe lên một tia khác thường, khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười,
“Tịch Thanh, chẳng lẽ chính là Thiếu bảo chủ ở Lương thành, Tịch Gia bảo
sao?” Vừa nói, đã ngồi xuống ghế.

Tịch Thanh nhìn khuôn mặt tuấn dật của Lăng Dạ Tầm,
không thể nào tin nổi đây chính là Bạch Si Dạ vẫn quen biết. Mặc dù hai người
có khuôn mặt giống nhau, nhưng tính cách thật sự khác nhau quá xa. Trong đầu
suy nghĩ kĩ, mắt cũng không dám lộ ra một tia dò xét, hắn cẩn thận thu lại thần
sắc, mở miệng nói: “Chính là tại hạ, hôm nay nhìn thấy Vương gia, là vinh
hạnh của tại hạ.”

Trên mặt Lam Anh nở nụ cười điềm đạm, nụ cười này làm
cho người ta không thể dò xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì. Cho dù Đường Thải
Nhi đứng đối diện với hắn, cũng không thể nhìn ra.

Rất hiển nhiên, hôm nay Lăng Dạ Tầm đến đây, Lam Anh
đã sớm biết. Nhưng hắn lại kéo mình chưa hề chuẩn bị đến đây, đột ngột gặp mặt
như thế, khiến nàng căn bản không cách nào điều chỉnh tâm tình của mình, hơn
nữa. . . . . . Đối mặt với ánh mắt xa lạ của Lăng Dạ Tầm.

Mọi người an vị ngồi vào bàn, không khí có chút áp lực
và kỳ lạ.

Nha hoàn rót rượu cho mọi người, Lăng Dạ Tầm nâng ly
rượu lên, để sát vào chóp mũi, mỉm cười nói, “Rượu ngon của Thanh
châu.”

“Không biết Vương gia có vừa ý hay không?”

Thanh y nam tử ngồi bên cạnh Lăng Dạ Tầm lập tức cười
nhạt, “Đây là rượu Vương gia thích nhất.” Người này không phải ai
khác, chính là tâm phúc của Lăng Dạ Tầm, cũng là Đại tổng quản của Hàn Lâm viện
Lâm Mục.

Khóe miệng của Lăng Dạ Tầm nhếch lên nụ cười lạnh,
nhưng cũng là hiếm thấy. Chứng tỏ, lúc này tâm tình của hắn không tệ, uống một
chén, “Lam Thượng Thư thật có lòng.”

Lam Anh cười nhạt: “Chức vị Thượng Thư này, phải
tạ ơn Vương gia đã cất nhắc.”

“Hừ. . . . . . Phụ hoàng muốn cất nhắc người nào,
không phải hoàng tử chúng ta có thể chi phối, không cần cám ơn ta.”

Đường Thải Nhi nắm chặt đôi đũa, nhìn hai người đang
nói chính sự trong cung.

Hắn, không phải là một hoàng tử đơn giản, hoặc nói hắn
là hoàng tử, thì nhất định sẽ không tầm thường như vậy.

Dã tâm, dục vọng, quyền lợi, thiên hạ. . . . . .

Những thứ này, Đường Thải Nhi cũng ngửi ra được, cho
dù chỉ mới gặp thân phận này của hắn, nàng cũng hiểu, bên cạnh hắn không cần
loại nữ tử giang hồ không có quy củ, không mưu trí như nàng, hoặc là nói. . . .
. . Mình căn bản không có tư cách đứng bên cạnh hắn. Hơn nữa, hiện tại đối với
Lẫm vương mà nói, cuộc sống giang hồ bình thường, theo tính chất cuộc sống dân
gian, có lẽ quá xa vời so với sức cám dỗ của vương quyền. . . . . .

Đường Thải Nhi không khỏi cười lạnh, tất cả mọi việc
đều nằm trong kế hoạch của Lam Anh.

Hắn biết hôm nay nàng trở lại kinh thành, cũng theo đó
mà bố trí bàn cờ rượu này, để cho nàng gặp Lẫm vương. Người này đã không còn là
Tiểu Bạch trong mắt chỉ có mình, không còn là nam tử đơn thuần như tờ giấy nữa.

Là vì để mình thấy rõ vị trí của mình sao?

Nhưng mà, cần gì phải như vậy chứ. . . . . .

Nóng lòng muốn làm sụp đổ tất cả kỳ vọng của nàng như
vậy, khiến mọi kỷ niệm trong nàng biến mất không còn sót lại chút gì.

Giọng nói của Lăng Dạ Tầm và Lam Anh văng vẳng bên tai
thật lâu, bọn họ đang nói cái gì, có liên quan hoặc không liên quan đến nàng,
rốt cuộc nàng cũng không nghe vào nữa.

Để đũa xuống, cầm một chén rượu lên, nha hoàn thức
thời tiến đến rót đầy ly.

Vẻ mặt nàng thong dong, dời cặp mắt khỏi người Lăng Dạ
Tầm, chuyên chú uống rượu trong ly, tựu uống từng chút một.

Tiệc rượu không biết đã qua bao lâu, nàng say đến nổi
không ý thức được mình đã cung tiễn Lẫm Vương và Lâm Mục rời đi như thế nào.

Đứng ở cửa phủ đệ, nhìn cỗ kiệu dần dần đi xa, gió đêm
lạnh thổi qua, cuốn đi một chút men say của nàng.

Lam
Anh chắp tay đứng bên cạnh, nhìn nàng. Trong đôi mắt nhìn nàng toàn là cảm xúc
khó hiểu.

“Đêm lạnh như nước, đừng đứng ở ngoài quá lâu.
Hách bá?” Lam Anh quay đầu lại hô.

Một lão giả cao tuổi cũng rất khỏe mạnh vội vàng đi
tới, “Chủ tử có gì phân phó?”

“Phòng khách dã dọn xong chưa?? Đưa Đường cô
nương và Tịch Thiếu bảo chủ đến đó.”

“Vâng.”

Tịch Thanh hướng về phía Lam Anh gật đầu cảm tạ, thấy
Đường Thải Nhi có chút lảo đảo muốn ngã, vội vàng đỡ nàng, “Thải Nhi,
ngươi say rồi.”

Đường Thải Nhi thoát khỏi cái đỡ của Tịch Thanh, cười
nói: “Thân thể say mà thôi, đầu óc ta rất thanh tỉnh.”

Lam Anh lắc đầu một cái, nhìn về phía Tịch Thanh,
“Cùng nàng trở về phòng đi.”

“Ừ.”

Tịch Thanh vừa muốn đỡ Đường Thải Nhi, nàng lại bắt
lấy cánh tay Lam Anh, “Có mấy lời, muốn nói với ngươi.”

“Thải Nhi, có chuyện ngày mai nói. . . . .
.”

Tịch Thanh mở miệng khuyên can, Lam Anh giơ tay lên
ngăn lời của hắn lại. Ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Thải Nhi, “Được, đi theo
ta. Tịch bảo chủ, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Vậy. . . . . .” Tịch Thanh nhìn bóng lưng
hai người rời đi, có chút vô lực, “. . . . . . Được.”

Hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm tình của mình, nhìn
về phía Hách bá, “Làm phiền dẫn đường .”

Hách bá mỉm cười, “Tịch công tử mời sang bên
này.”

Bầu trời kinh thành so với những nơi khác không có gì
khác biệt. Vầng trăng vẫn cong cong, bầu trời sao vẫn lộng lẫy như vậy. Đường
Thải Nhi ngồi ở trong đình, ghé vào lan can nhìn bầu trời đến xuất thần.

Lam Anh ngồi trước bàn đá, nhìn bóng lưng của nàng,
lời nàng muốn nói với mình đã đoán được tám, chín phần.

“Huynh biết thân phận của hắn khi nào?”
Đường Thải Nhi gối cằm lên cánh tay của mình, giống như uống say hỏi.

Lam Anh rót một chén trà nóng, tiếng nước rót vào chén
trong màn đêm yên tĩnh có vẻ chói tai.

“Bọn muội rời Giang thành không lâu, ta đã
biết.”

“Hắn, là một người như thế nào?” Đường Thải
Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, có mấy lời thật ra nếu không hỏi, nàng cũng đoán
được. . . . . .

Lam Anh cười yếu ớt, tiếng cười rất nhẹ, “Hôm nay
muội xem không đủ rõ sao?”

“Huynh cố ý cho ta xem, phải không?”

“Không sai, nhưng tiệc rượu này cũng không phải
là vì mình muội. Ta cũng cần tiệc này, chẳng qua là, mọi thứ xảy ra rất trùng
hợp mà thôi.”

Khóe miệng Đường Thải Nhi nhếch lên, nhắm mắt lại mỉm
cười, “Này. . . . . . Lam đại ca, cảm giác như tất cả mọi chuyện đều ở
trong lòng bàn tay huynh. . . . . .”

Bàn tay cầm chén trà của Lam Anh dừng một chút, sau đó
bật cười, “Thải Nhi đề cao ta rồi, chẳng qua đoán được mà thôi, cũng không
thay đổi được cái gì.”

Đường Thải Nhi ngẩng đầu lên, xoay người lại nhìn về
phía Lam Anh, “Vậy chẳng phải rất đau sao?”

“Ừ, nhưng ta thà nhấn chìm mọi thứ ta đoán được
xuống, tương lai không biết trước đối với ta mà nói, mới đáng sợ nhất.”
Đáy mắt Lam Anh thổn thức, giống như đang nhớ lại quá khứ.

Đường
Thải Nhi thu lại nụ cười trên mặt, “Tại sao phải cho ta xem rõ? Để ta biết
khó mà lui, hoàn toàn quên hắn sao?”

Hai mắt Lam Anh lần nữa thu tiêu cự, tầm mắt rơi vào
trên người Đường Thải Nhi. Hắn không thể không cảm thấy, nói chuyện với nàng là
một loại hưởng thụ, “Sớm muộn gì muội cũng phải thấy rõ, không phải sao?
Chẳng qua là, ta thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hơn nữa, có một chút, muội nói
sai rồi.”

“Sao?”

“Ta không phải muốn muội tuyệt vọng, cũng không
phải muốn muội hoàn toàn quên hắn. Chẳng qua là, muốn cho muội thấy rõ ràng mọi
việc, có thể cho mình một quyết định, sẽ không khiến chính muội hối hận. Truy
đuổi. . . . . . Hoặc là giải thoát. . . . . .”

“Hắn muốn vương quyền, nhưng ta không cho hắn
được. Hắn thận trọng, cũng không phải . . . . .”

“Sinh ra trong nhà đế vương, có rất nhiều việc không
biết làm thế nào. Vì sinh tồn, những việc này đều không thể tránh được. Thay vì
nói đây là bụng dạ, là tâm cơ, chẳng bằng nói, đây là một loại khả năng sinh
tồn.” Lam Anh mở miệng cắt đứt câu tiếp theo của Đường Thải Nhi,
“Trong tương lai, hắn nhất định sẽ thành đế vương của Dạ Chiêu quốc. Nếu
muội không chịu tỉnh ngộ, vậy bây giờ muội nên rời khỏi đây.”

Đường Thải Nhi hơi cúi đầu, “Lam đại ca. . . . .
.”

“Ta chỉ không muốn muội hối hận vì quyết định của
mình, một khi đã quyết định thì nên kiên trì tới cùng. Cho dù có nhiều khó
khăn, muội đều phải bước qua, bởi vì. . . . . . Đó là con đường muội đã
chọn.”

Đường Thải Nhi bật cười, “Lam đại ca rất biết
cách giảng dạy.”

Lam Anh đặt chén trà xuống, đứng lên đi tới trước mặt
Đường Thải Nhi, giơ tay lên vuốt tóc nàng, “Ta chỉ là hy vọng muội có thể
cảm thấy việc mình làm là đáng. Cho dù cả quá trình sẽ gian khổ, ta cũng sẽ ở
bên muội. Cho đến có một ngày, người kia không chấp nhận muội, hoặc là muội mệt
mỏi. Muội mệt mỏi rồi, quay đầu lại còn có ta.”

Đường Thải Nhi nhìn mắt hắn, có chút không hiểu người
nam nhân trước mắt này. Lại đồng thời cảm giác có lẽ trước kia mình đã biết
hắn, chẳng qua là, mình quên mất mà thôi. . . . . . Nhưng, sao lại có thể như
vậy, nếu như biết hắn, làm sao quên hắn. . . . . . Một nam nhân làm người ta
không thể quên được chứ.

“Sẽ. . . . . . Rất khổ sao?” Đường Thải Nhi
hơi cúi đầu chê cười.

Lam Anh dừng một chút, cười an ủi, “Thải Nhi,
thật ra thì, cuộc sống tựa như một chén trà, khổ. . . . . . Cũng chỉ có một
chút, sẽ không khổ cả đời.”

Khổ, cũng không khổ cả đời.

Lam Anh rũ mi mắt xuống, “Nói cho ta biết, quyết
định của muội.”

“Ta
sẽ không rời đi.” Đường Thải Nhi cúi đầu xuống, nắm bàn tay thành quyền
trong ống tay áo.

Đường Thải Nhi đêm đó ngủ rất say, có lẽ uống rượu nên
mệt mỏi, cũng có lẽ bởi vì những lời đó của Lam Anh, khiến tất cả do dự biến
mất. Tóm lại, đến thời điểm giữa trưa ngày thứ hai, Tịch Thanh tới đập cửa
phòng, Đường Thải Nhi mới tức giận tỉnh dậy.

Nàng vén chăn lên, giật tung cửa ra, không đợi Tịch
Thanh nói liền mở miệng quát: “Tịch Thanh, ta chính là đánh không lại
ngươi, nếu không, ta đã sớm trở mặt với ngươi, đã cho ngươi đi đời rồi!”

Mặt Tịch Thanh đỏ lên, nín thở, lắp bắp chỉ vào:
“Ngươi ngươi ngươi, còn ra thể thống gì! Sao có thể ăn mặc không chỉnh tề
đã ra mở cửa!”

Đường Thải Nhi bĩu môi, kéo đai lưng trong tay hung
hăng buộc lại, “Ta muốn hỏi người, sáng sớm đã đến đập cửa phòng ta rốt
cuộc ngươi muốn thế nào đây?”

Tịch Thanh hất đầu, hừ lạnh nói: “Đường huynh
không biết, lúc này đã quá trưa sao?”

Đường Thải Nhi nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẻ
mặt không thay đổi, “A, cái kia, Tịch huynh có chuyện gì sao?”

“Ta đến thông báo cho ngươi một tiếng, đến giờ
Mùi, ta và Lam Thượng Thư sẽ vào cung dự tiệc.” Tịch Thanh ôm bảo bối của
hắn là Thắng Tà kiếm, sống lưng thẳng băng đứng đó.

Đường Thải Nhi nghe hai chữ vào cung, hai mắt lóe lên
tinh quang, khiến Tịch Thanh lung ta lung túng buông thong hai tay, lui về phía
sau hai bước.

Tịch Thanh: “Ngươi, ngươi đừng quá đáng? !”

“Ta cũng muốn đi!”

“Không thể! Cung đình là nơi nào mà ngươi nói đi
liền đi chứ? !”

Đường Thải Nhi nhe răng căm tức nhìn Tịch Thanh,
“Vậy sao ngươi có thể đi?”

Tịch Thanh ho nhẹ, “Lẫm vương đưa tới thiệp mời,
viết tên tại hạ.”

Đường Thải Nhi cúi đầu, vô cùng hiểu, Tiểu Bạch làm
như vậy, là vì chiêu hiền nạp sĩ, có lòng thu Tịch Thanh làm môn khách. Tịch
Thanh không ngốc, có lẽ cũng hiểu, lần này hắn nhận lời mời của Lẫm vương, chắc
cũng để đền đáp triều đình?

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu tò mò hỏi: “Tịch
huynh, không phải từ trước đến giờ người đều khinh thường làm bạn với triều
đình sao?”

Sắc mặt Tịch thanh quẫn bách, há mồm cãi, “Tại hạ
chưa bao giờ nói thế.”

“Được rồi được rồi, vậy, hiện tại đã là giờ Mùi
một khắc rồi, Tịch huynh mau mau lên đường đi.” Đường Thải Nhi cười đùa
hướng về phía Tịch Thanh phất tay.

Tịch Thanh nắm chặt Thắng Tà kiếm, bộ dáng muốn nói
lại thôi. Đường Thải Nhi nghi hoặc nháy mắt mấy cái, lại chờ tới là bóng lưng
yên lặng xoay người của Tịch Thanh.

Đường Thải Nhi không biết làm sao chỉ gãi gãi mặt, đột
nhiên nhớ tới quỷ kế của mình, không khỏi cười lưu manh, líu ríu, “Không
mang ta theo, ta sẽ không đi sao? Mắc cười!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.