Nghe tiếng cười của Thượng Quan Linh phía sau, Dạ Ngu
Ngốc nổi giận đùng đùng dừng bước, xoay người nhìn Thượng Quan Linh đang lăn
lộn trên mặt đất, “Ngươi mới là đồ ngu!”
Thượng Quan Linh ngưng cười, nhảy một cái, lại ngồi
chồm hổm trên đất. Hai cánh tay khoát lên đầu gối, ngón tay khẽ động, một thanh
Thập Tự kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, có ý định chơi đùa, “Ngươi là
giả bộ sao?”
Dạ
Ngu Ngốc cau mày nhìn người siêu cấp quái dị trước mắt này, không khỏi lui về
phía sau mấy bước. Chỉ thấy người trước mặt vụt qua, một cái chớp mắt, Thượng
Quan Linh đã đến trước mắt, mà thanh Thập Tự kiếm kia đã sớm đặt tại cổ họng
của mình.
Thượng Quan Linh làm vẻ thổn thức, ngữ khí thoải mái
lại làm cho người ta cảm thấy rùng mình khó hiểu, “Lăng Dạ Tầm, ngươi thật sự
đã quên mình là ai sao?”
Dạ Ngu Ngốc sửng sốt, khó hiểu tại sao người trước mặt
lại biết mình tên gì, “Làm sao ngươi biết ta tên là Lăng Dạ Tầm vậy?”
Thượng Quan Linh chỉ biết khinh bỉ một phen, hai tay
nhanh chóng cách xa Dạ Ngu Ngốc, làm bộ dạng đầu hàng.
“Xem ra là mất trí nhớ thật nha.” Thượng
Quan Linh lui về phía sau mấy bước, cười đùa nói, “Ha ha, chuyến đi này
không tệ.”
“Đồ quái dị kia, rốt cuộc muốn làm gì!” Dạ
Ngu Ngốc nhìn người trước mặt đang lẩm bẩm, trong lòng rất nóng nảy.
Nếu là Lăng Dạ Tầm ngày trước, đã sớm một chưởng đánh
bay hồ ly trước mắt này rồi, làm sao còn có thể để cho hắn cưỡi trên đầu mình.
Đương nhiên, hồ ly cũng là tự biết mình, bình thường
không dám ức hiếp lão hổ Lăng Dạ Tầm này, hiện tại lão hổ bị ngớ ngẩn, dĩ nhiên
phải chơi cho đã ghiền rồi.
Vì vậy hai mắt của hồ ly chuyển một cái, híp mắt lại,
vuốt vuốt cằm mình, đi qua đi lại trước Dạ Ngu Ngốc.
Dạ Ngu Ngốc cúi đầu liếc nhìn chiếc lá trong tay. Nước
bên trong đã chảy hết từ lâu, giận đến mức giậm chân một cái, “Đều tại
ngươi!” Nói xong, xoay người lại đi tới bờ sông.
“Ngươi có biết hiện tại rất nguy hiểm với ngươi
không?” Thượng Quan Linh nâng hai cánh tay lên, thảnh thơi gối sau đầu,
vừa nói vừa nện từng bước nhỏ, phóng khoáng làm cho người ta cảm thấy không
thoải mái.
“Không biết.” Dạ Ngu Ngốc lấy đầy nước, đứng
lên không thèm để ý tới cái tên vô lại này nữa.
Thượng Quan Linh bước đi nhẹ nhàng, thân hình thảnh
thơi tới tới lui lui xung quanh Dạ Ngu Ngốc, mà người kia hoàn toàn không thèm
đếm xỉa, nắm chiếc lá trong tay cứng nhắc đi về phía trước.
“Wow, có vẻ như ngươi không phải ở đây một mình ~
nói với ta đi, nương tử của ngươi đâu?”
“Này, tại sao không để ý đến ta chứ? Tiểu Tầm Tầm
này, không phải ngươi đối với nữ nhân rất lạnh lùng sao? Tại sao bây giờ lại
hoàn toàn đổi tính vậy?”
“Ha, ngươi có biết không, bây giờ mà ta ra ngoài
hô một tiếng, sẽ có rất nhiều người xấu tới giết ngươi đó ~”
“Ngươi xem! Có con chim lớn kìa!” Thượng
Quan Linh đột nhiên đứng lại chỉ lên trời.
Dạ Ngu Ngốc run lên, đầu liền hướng theo ngón tay
Thượng Quan linh, nhưng chả nhìn thấy chim lớn đâu, chỉ có mấy con chim nhỏ vỗ
cánh bay chậm rì.
“Ha ha ha ha!” Mà kẻ đầu xỏ đã ôm bụng cười
ngặt nghẽo.
“Khốn kiếp! Người xấu! Khốn kiếp!” Dạ Ngu
Ngốc cảm giác mình bị trêu đùa, hai vai run run mắng Thượng Quan linh, cuối
cùng không nghĩ được câu gì nữa, trực tiếp đỏ mặt rống lên một câu, “Bà
nội ngươi cái bánh quai chèo!”
Thượng Quan linh sửng sốt, ngay sau đó cười thật to,
“A ha ha! ! Tiểu Tầm Tầm, thật là trăm năm khó gặp, ngươi. . . . . . Ha ha
ha. . . . . . Ngươi cũng có lúc như vậy. . . . . . Ha ha! Ha ha! ! ! Ngươi bặm
môi nhìn rất ngốc, thật đúng là. . . . . . Đáng yêu nha!”
“Ngươi mới ngốc á!” Dạ Ngu Ngốc tức quá,
nhấc chân hung hăng đạp Thượng Quan Linh một cước. Sau đó, thi triển khinh
công, hầm hầm bay đi.
Thượng Quan Linh ngã trên mặt đất, nhìn theo người
đang tức giận kia, “Cười chết ta, ai u, còn nhớ khinh công nữa. . . . .
.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn không khỏi cả kinh, “Vẫn còn nhớ võ
công à, chọc giận hắn, hắn sẽ chỉnh ta, không thể chơi đùa nữa ~ hí. . . . .
.”
Đứng lên, phủi phủi cái mông, lấy từ trong túi thắt ở
bên hông ra hai hạt dẻ, sung sướng hưởng thụ, “Ai ~ cho nên nói nha, ta ghét tiểu Tầm Tầm nhất.”
—————–
Đường Thải Nhi ngồi trước đống lửa, suy nghĩ rất
nghiêm túc.
Tịch Thanh ăn hết thịt gà, lấy khăn tay từ trong tay
áo ra để lau miệng, theo dự đoán, sẽ nhận được sự khinh bỉ của Đường Thải Nhi.
Chân mày của hắn khẽ giãn ra, không nhìn ánh mắt của
Đường Thải Nhi, “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Đang suy nghĩ, tại sao bè lũ của Thái Tử lại
muốn đối phó ta với Dạ Nhi.”
Tịch Thanh liếc mắt nhìn Đường Thải Nhi, “Có phải
ngươi đã từng kết thù với thái tử không?”
“Ngươi mơ đi, ta thân là một nữ tử giang hồ, làm
sao biết thái tử được. . . . . . . . . . . .” Lời nói của Đường Thải Nhi
dừng ở khóe miệng, “Có vẻ. . . . . . Ta hình như thật sự đã từng chọc hắn.
. . . . .”
Tịch Thanh mang vẻ mặt tò mò, “Sao?”
Đường Thải Nhi khom lưng, cúi đầu gặm ngón tay của
mình, “Ta đã từng cố gắng. . . . . . Hái hắn. . . . . .”
Tịch Thanh không hiểu cái gì, biểu tình trên mặt có
chút co quắp dữ tợn, “Hả?”
“Nhưng không phải ta còn chưa hái thành sao! Bây
giờ hắn còn muốn tìm ta để tính sổ nữa chứ? !” Đường Thải Nhi cắn răng, có
vẻ rất không an phận.
“Khoan. . . . . . Ngươi nói là, ngươi từng làm
hái hoa tặc hả! Hơn nữa, đối tượng ngươi muốn khinh bạc còn là thái tử điện hạ
của Dạ Chiêu quốc sao? !”
Đường Thải Nhi giơ tay lên bịt miệng Tịch Thanh,
“Dùng từ cẩn thận, ta không muốn khinh bạc hắn, chẳng qua là nhìn dáng dấp
của hắn khá tốt, muốn túm hắn về nhà làm tướng công mà thôi.”
Tịch Thanh chấn động, khiếp sợ đến suýt nữa thì phun
ra mấy ngụm máu tươi, “Nữ nhân ngươi! Rốt cuộc có biết liêm sỉ hay không
đây! Hả? !”
Đường Thải Nhi nhíu mày cười gian, “Thế nào,
ngươi có muốn được ta hái một lần không? Ta không ngại đâu ~”
Một mảnh đỏ ửng, trong nháy mắt lan từ cổ lên đến
gương mặt trắng mịn, non mềm của Tịch Thanh, “Ngươi. . . . . . Ngươi. . .
. . . Hừ! Ngươi rất đáng bị đuổi giết!”
“Aizz~ Thái tử này thật đúng là một người khó
tính, sớm biết vậy, ban đầu ta nên trực tiếp hạ độc rồi cướp hắn đi là tốt
rồi.”
Tịch Thanh rơi lệ, “Ngươi thật là không biết hối
cải sao. . . . . .”
“Thải Nhi?” Giọng nói yếu ớt vang lên, làm
Đường Thải Nhi và Tịch Thanh quay đầu nhìn lại.
Sắc mặt Liễu Chiêu Vân trắng bệch, ngồi dậy.
Đường Thải Nhi vội vàng chạy tới đỡ Liễu Chiêu Vân
dậy, sửa lại mấy sợi tóc rối của nàng ấy, “Vân tỷ, thấy thế nào?”
Liễu Chiêu Vân lắc đầu một cái, ý bảo mình không sao,
ngước mắt nhìn sơn động, “Thải Nhi, nơi này là?”
“Trong rừng cây ngoài thành Tây quận.”
“Tại sao chúng ta lại ở chỗ này. . . . . . Còn
có. . . . . . Đường huynh hắn. . . . . .”
Đường Thải Nhi nhất thời cứng họng, không biết nên
giải thích thế nào về cái chết của Liễu Sanh, “Vân tỷ. . . . . . Cái đó. .
. . . .”
Liễu Chiêu Vân rũ mắt xuống, “Chết, đúng không?
Đêm qua. . . . . . Nhiều người chết như vậy. . . . . . Đường huynh hắn cũng
không thể tránh được, đúng không?”
Đường Thải Nhi: “Éc. . . . . . Ừ. . . . . . Vân
tỷ, người chết không thể sống lại, tỷ. . . . . . Nén bi thương. . . . . .”
Liễu
Chiêu Vân cúi đầu, thật lâu không nói gì, Đường Thải Nhi ôm nàng, có chút không
biết như thế nào cho phải, “Vân tỷ, nếu trong lòng khó chịu, hãy khóc ra
đi.”
“Người thân cuối cùng, cũng bỏ ta đi.” Liễu
Chiêu Vân nghẹn ngào, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ lên mu bàn tay Đường
Thải Nhi.
“Nương tử, ta đã về!” Dạ Ngu Ngốc bay đến
cửa động, giơ chiếc lá lên hô.
Tịch Thanh vẫn đứng ở cửa động ngăn Dạ Ngu Ngốc lại, “Dạ Nhi, đừng qua đó.”
Dạ Ngu Ngốc trừng hai mắt, nhìn Liễu Chiêu Vân đang
dựa vào trong ngực Đường Thải Nhi, hình như hai người muốn nói gì đó. Hắn mím
môi gật đầu một cái, theo Tịch Thanh đi tới bàn đá trước cửa động ngồi xuống.
“Tiểu Tịch Tịch, nước, uống đi.” Dạ Ngu Ngốc
đưa chiếc lá tới trước mặt Tịch Thanh.
Tịch Thanh nhận lấy lá cây, cười cười, “Đa
tạ.”
Dạ Ngu Ngốc chép miệng, ghé sát vào Tịch Thanh,
“Tiểu Tịch Tịch, ngươi biết không, Dạ Nhi vừa rồi mới gặp một người cực kỳ
đáng ghét!”
“Cái gì? Ngươi vừa mới gặp ai sao?”
“Ừ, một người siêu quái dị.” Dạ Ngu Ngốc
hướng về phía không khí hừ một tiếng, bộ dạng vô cùng tức giận.
Tịch Thanh cúi đầu trầm tư chốc lát, nắm chặt Thắng Tà
kiếm trong tay, “Dạ Nhi, hắn và ngươi đã nói cái gì?”
Dạ Ngu Ngốc lắc đầu một cái, “Nói một tràng không
giải thích được, hắn nha. . . . . .” Dạ Ngu Ngốc chớp mắt một cái, nhìn
Tịch Thanh rồi chỉ chỉ đầu của mình, “Nơi này của hắn nhất định có vấn đề
~”
Tịch Thanh có chút bất an nhưng chỉ ho nhẹ hai tiếng,
ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, “Nơi này xem ra không nên ở lâu.”
Dạ Ngu Ngốc thu tay đang chỉ lại, ngậm vào trong
miệng, “Ta quên hái quả dại cho nương tử.”
Tịch Thanh không nghe thấy Dạ Ngu Ngốc lẩm bẩm, đứng
lên đi vào sơn động, đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi, cúi đầu nhìn Liễu Chiêu
Vân, dịu dàng hỏi: “Liễu cô nương thân thể có còn khó chịu không?”
Liễu Chiêu Vân khẽ mỉm cười, “Đa tạ Tịch công tử
quan tâm, Chiêu Vân đã không có gì đáng ngại.”
Tịch Thanh ngồi xuống, cầm chiếc lá đựng nước trong
tay đưa tới trước mặt Liễu Chiêu Vân, “Uống chút đi, hôn mê lâu như vậy
rồi.”
“Đa tạ Tịch công tử.”
Đường Thải Nhi nhíu mày nhìn bộ dạng dịu dàng như ngọc
của Tịch Thanh, “Cũng biết thương hoa tiếc ngọc sao ~”
Tịch Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, “Không sánh
bằng Đường huynh.”
Đường Thải Nhi: “Mới vừa rồi Dạ Nhi nói gì với
ngươi?”
“Có khả năng nơi này đã bị phát hiện, chúng ta
nên nhanh chóng rời đi.”
Đường Thải Nhi có chút do dự nhìn Liễu Chiêu Vân,
“Thân thể Vân tỷ, có thể đi được đường xa sao?”
Liễu Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn hai người, “Ta. . .
. . . Ta không sao , không cần cố kỵ ta.”
Tịch thanh: “Ê? Tại sao không thấy Dạ Nhi
nữa?”
—————–
Tìm Dạ Ngu Ngốc đi hái quả về, mấy người bàn bạc xong,
quyết định cùng nhau đi tới Hồn châu tham dự đại hội võ lâm.
Tất nhiên, chỉ có Tịch Thanh có thiếp mời, còn lại đều
là tham gia náo nhiệt. Nhưng mà, Đường mỗ cũng không phải đơn thuần đến tham
gia náo nhiệt, còn ôm mục đích không muốn mọi người biết.
Mục đích gì?
Chuyện kể rằng, đại hội võ lâm được tổ chức trong viện
của nhà minh chủ võ lâm.
Lại kể rằng, nhà của minh chủ võ lâm cất giữ thánh quả
hiếm có trên thế gian, Ngũ Độc quả!
Lại tiếp tục kể rằng, Thứ có thể trị chứng bệnh ngớ
ngẩn của Dạ Ngu Ngốc là gì? Đó là: Ngũ Độc quả.
Đường Thải Nhi thích thú cưỡi chung ngựa với Dạ Ngu
Ngốc, “Aizzz ~ đại hội võ lâm nha ~ là giấc mộng lúc còn trẻ của ta
~”
Liễu Chiêu Vân che miệng cười một tiếng, “Thải
Nhi thật sự rất thích giang hồ hả.”
“Dĩ nhiên ~ ha ha!”
Khóe miệng Tịch Thanh nhếch lên, “Ngươi không có
thiếp mời, không vào được.”
Đường Thải Nhi mỉm cười nhìn về phía Tịch Thanh,
“Ta tự có biện pháp ~”