Giọng nói khàn khàn vừa trầm thấp truyền đến từ đống
rơm, Đường Thải Nhi nuốt một ngụm nước bọt, trấn định đi đến.
Nhặt lên một thanh
gỗ gảy đống rơm ra, trước mặt Đường Thải Nhi hé ra gương mặt tuyệt mỹ nhợt
nhạt. Vừa nhìn đúng là mỹ nam, Đường Thải Nhi nàng liền lớn gan, ném thanh gỗ
ngồi xuống.
Mỹ nam một thân áo
choàng đen, tuy rằng sớm đã rách nát nhưng không che giấu được là quần áo cao
quý. Tóc đen dài rối tung xõa trên người, còn bốc lên một mùi quái dị.
Đường Thải Nhi
nhìn khuôn mặt tinh tế của mỹ nam, thật sự là trơn nhẵn như nước, tuyệt sắc
khuynh thành nha.
Vươn tay chọc chọc
trên mặt mỹ nam.
“Non mịn giống như
đậu hủ!”
Tốt, một khuôn mặt
cực phẩm!
Vươn tay dò xét
hơi thở, Đường Thải Nhi mừng thầm, Còn chưa có chết, oa ha ha!! Cảm tạ trời
xanh cho ngươi gặp ta đi. Phàm là người còn hơi thở, Đường Thải Nhi nàng sẽ có
biện pháp cứu sống hắn!
Nói không chừng,
đợi mỹ nam tỉnh lại, có thể còn lấy thân báo đáp, coi như hoàn thành một nhiệm
vụ của mình, lại có thể hưởng thụ mỹ nhân. Nếu không thành, trực tiếp kê đơn,
như thế như vậy…… Thiện tai! Thiện tai!
Lau nước miếng,
kéo mỹ nam ra đặt một bên, sau đó nhóm lửa, xua tan bóng đêm trong miếu.
Từ trong bọc lấy
ra túi ngân châm. Ngân châm to nhỏ được xếp theo thứ tự.
Ngoài miếu mưa to
như trút nước, trong miếu đống lửa kêu lốp bốp. Đường Thải Nhi mang thần sắc
lạnh nhạt, lông mày giãn ra, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đẹp như nước,
không tuyệt sắc khuynh thành nhưng làm cho người ta cảm giác mộc mạc như gió
xuân.
Đêm qua nhanh.
Ngoài cửa sổ mưa
dần dần tạnh, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào qua khe hở trên nóc nhà,
trong không khí ngập mùi bùn đất tươi mát và mùi thanh chát của cây.
Trong một
đêm Đường Thải Nhi dùng ngân châm để bài trừ độc, lau mồ hôi chảy đầy trên
chán, nàng thở phào một hơi.
Đứng dậy mở
cửa miếu ra, không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát hít vào trong khoang mũi, làm
cho người ta vô cùng thư thái.
Quay đầu
nhìn quần áo tả tơi của mỹ nam, ánh mắt Đường Thải Nhi hiện tia bối rối và đau
lòng, “Còn thiếu một vị thuốc cuối cùng……”
Đường Thải Nhi
nhìn quần áo trên người mỹ nam, nhíu mày, không còn cách nào đem áo choàng
trong bọc quần áo phủ lên, sau đó phủi bụi trên tay, một tay ôm lấy mỹ nam để ở
trên vai, chậm rãi rời khỏi ngôi miếu đổ nát, đứng ở trong rừng cây tự hỏi nên
đi đâu.
Không thể quay về
kinh thành, người mặc lam y kia không chừng vẫn còn đang truy bắt mình. Vì thế,
Đường Thải Nhi không chút đắn đo đi đi về hướng nam.
Vào thành, ánh mắt
hoảng sợ xung quanh liến tiếp phóng tới, bình tĩnh với nàng sớm đã thành thói
quen. Chuyện này cũng phải trách tiểu nhân phụ thân luôn ức hiếp nàng, mỗi lần
đi săn, đều để con mồi trên lưng nàng, thời gian lâu cũng luyện ra.
“Tiểu nhị, một
gian phòng, còn mua thêm cho ta hai bộ quần áo nam tử mang lên đây.” Đường
Thải Nhi đi nhanh lên lầu, tiểu nhị cười nồng nhiệt đi một bên.
“Vị công tử
này, quần áo nam tử cỡ như thế nào?” Tiểu nhị mời Đường Thải Nhi vào một
gian phòng, đang muốn rời đi lại hỏi.
Đường Thải Nhi đặt mỹ
nam trên giường, hướng tiểu nhị chỉ thân thể mỹ nam, “Lớn như vậy.”
Tiểu nhị ló
đầu nhìn vài lần, khâm phục nhìn vị công tử trước mặt bộ dáng tuy nhỏ bé nhưng
có thể đỡ một nam nhân cao lớn như vậy.
“Còn không
mau đi! Đây là tiền thưởng của ngươi, mua bộ quần áo tốt mang về.” Đường
Thải Nhi hào phóng ném một đĩnh bạc vào tay tiểu nhị.
Lúc này tiểu
nhị cũng không thắc mắc nữa, nắm chặt bạc trong tay cười nịnh nọt, “Vâng
vâng vâng, tiểu nhân lập tức sẽ trở lại.”
Đường Thải Nhi
đóng cửa phòng lại, ngồi ở trên giường nhìn mỹ nam đang hôn mê bất tỉnh.
Độc còn chưa giải
hoàn toàn, hiện tại trong cơ thể hắn còn hơn phân nửa độc tố tan vào trong máu.
Thật ra muốn đem độc tố bức hết ra ngoài cũng không phải khó khăn, Đường Thải
Nhi nàng chỉ cần một chén thuốc liền có thể làm cho hắn khôi phục như lúc ban
đầu.
Chính là……
Đường Thải Nhi
vuốt túi tiền, vẻ mặt đau lòng, “Huyết Đề Tử chính là rất đắt tiền nha!”
Huyết Đề Tử là một
vị thuốc dẫn quan trọng, tuy rằng chỉ cần là hiệu thuốc bắc lớn một chút đều có
bán, nhưng mà giá của nó lại đắt đến kinh người!
Móc toàn bộ số bạc
trong túi ra đếm, không nhiều không ít, vừa đúng ba trăm lượng.
********
Đứng ở trong hiệu
thuốc bắc, nhìn lão bản lấy ra nửa Huyết Đề Tử, Đường Thải Nhi nắm chặt ngân
phiếu không đành lòng đưa ra.
Lão bản lại
cười,“Công tử, hai trăm bảy mươi lượng, người xem……” Nói xong một tay
đưa ra Huyết Đề Tử, một tay nắm chặt một đầu ngân lượng trong tay Đường Thải
Nhi muốn giật ra.
Đường Thải Nhi rơi
lệ đầy mặt, trong lòng khóc lóc kể lể, ngân lượng ơi…… Ngân lượng ơi……
“Công tử, người
không mua sao?”
“Có!” Chùi
nước mũi, Đường Thải Nhi nới lỏng ngân lượng trong tay, nhận lấy Huyết Đề Tử.
Lão bản vui cười
hớn hở đếm ngân lượng, Đường Thải Nhi nhỏ máu trong tim.
Ôm Huyết Đề
Tử chạy về khách điếm, tự an ủi mình rằng, sau khi mỹ nam tỉnh lại, sẽ
lấy thân báo đáp, mình có thể về nhà rồi, không có tiền cũng không sao, rừng
hoang núi sâu không cần phải dùng tiền, hơn nữa chỗ cha mẹ còn là kim khố. Làm
ăn như vậy sẽ không lỗ vốn, không lỗ vốn, không lỗ vốn……
Đường Thải
Nhi nấu thuốc trước cửa phòng, tiểu nhị cầm hai bộ nam y chạy chậm tới.
“Công tử,
quần áo mà người muốn, tiểu nhân đã mua về.”
Đường Thải Nhi phe
phẩy cái quạt trong tay để quạt bếp nấu thuốc, mắt cũng không ngước lên, đưa
ngón tay chỉ vào trong phòng, “Thay một bộ cho hắn.”
“Vâng.” Tiểu
nhị đẩy cửa bước vào, một lát sau đi ra nói, “Công tử, mặc xong rồi.”
“Việc của ngươi
cũng xong rồi.”
“Có việc gì người
cứ phân phó, tiểu nhân cáo lui.” Nói xong khom người hướng Đường Thải Nhi,
vẻ mặt cười nồng nhiệt, vốn tưởng rằng vị thần tài này lại có thể thưởng chút
bạc nữa, nhưng nàng không có động tĩnh gì, hắn mất hứng bĩu môi lui xuống.
Đường Thải
Nhi đem thuốc đã nấu xong, đổ vào trong bát, nhìn đống bạc lớn của mình biến
thành một chén thuốc nhỏ như vậy, trong lòng có loại bi thương không hiểu rõ.
Vừa cho mỹ
nam uống thuốc vừa than thở, “Ngươi mà biết được phải báo ân ta hiểu
không? Ta cứu ngươi cũng không phải là cứu không công đâu ~ ngươi biết ta vì
ngươi mà tốn bao nhiêu bạc không?! Khụ khụ…… Đương nhiên, bổn cô nương cũng
không phải là người ham tiền, tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi! Nhưng mà,
ngươi có thể hứa với ta, làm phu quân của ta, ta làm nương tử của ngươi ~ chúng
ta vĩnh viễn liên kết, cùng nhau dắt tay trông nom việc nhà ~”
Đường Thải Nhi lúc
đầu nói rất bình tĩnh, khi nói xong những lời cuối lại biến thành nữ ma đầu
cuồng tiếu.
Chén thuốc trong
tay đã hết, Đường Thải Nhi trải qua một đêm chữa bệnh, thân thể rất mệt mỏi,
ngáp liên tục.
Đẩy mỹ nam qua một
bên, còn mình nghiêng người nằm xuống mép giường nghỉ ngơi một chút.
*********
Trong lúc ngủ mơ
màng, cảm giác có người chọc vào mặt mình, Đường Thải Nhi khó chịu đưa tay đẩy
ngón tay kia ra, trở mình ngủ tiếp.
Trong đầu bỗng
hiện một vầng sáng, trong nháy mắt Đường Thải Nhi mở to hai mắt, đứng dậy nhìn
lại, mỹ nam nước mắt lưng tròng ngồi dưới chân giường.
Nhìn ánh mắt linh
động kia, Đường Thải Nhi vỗ bàn tán dương là mình đã vớ được bảo vật!
“Ngươi đã
tỉnh?” Đường Thải Nhi có điểm không rõ vì cái gì mà mỹ nam muốn khóc, vì
thế rất cẩn thận hỏi.
Mỹ nam xoa xoa
ngón tay của mình, ủy khuất nhìn Đường Thải Nhi, sau đó đem ngón tay đỏ ửng của
mình đưa ra trước mặt nàng, “Đau.”
Đường Thải Nhi
nhìn ngón tay đỏ kia, mới nhớ đến vừa rồi mình có đánh hắn một cái.
Cầm ngón tay, thay
hắn thổi một thổi, lập tức mở miệng cười, “Công tử thật ngại nha, vừa rồi
là…… Ta mộng du……”
Mỹ nam quả
nhiên bị lừa, thấy Đường Thải Nhi nở nụ cười, thì cũng cũng cười theo.
Đường Thải Nhi
nghiêng đầu nhìn mỹ nam trước mắt, chung quy vẫn cảm giác…… Vị mỹ nam này
sao lại có chút kỳ quái?!
“Cái
kia……” Đường Thải Nhi vừa muốn mở miệng, đã thấy mỹ nam đánh tới.
“Nương tử, đói ~”
Đường Thải
Nhi kinh hãi, như thế này cũng chủ động quá đi!
“Cái kia,
công tử đừng vội! Thải Nhi tuy rằng là người trong giang hồ, nhưng là đối với
việc nam nữ vẫn là rất rụt rè.” Đường Thải Nhi kinh hoảng hung hăng đẩy mỹ
nam ra, kinh hô.
Ngoài miệng
nói là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác.
Nhưng mà
cũng không đúng, mình rõ ràng đang mặc quần áo nam nhân, thế nhưng mỹ nhân này
vừa tỉnh liền gọi mình là nương tử, hơn nữa giọng điệu còn mang theo chút vị
sữa? Đường Thải Nhi lại một lần nữa nhìn kỹ mỹ nam đang dẩu môi ở dưới chân
giường, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
Túm cánh tay
mỹ nam lại bắt mạch, mạch tương vững vàng mạnh mẽ, rất bình thường, nhưng mà
cẩn thận tìm sẽ phát hiện, ngoài mạnh trong yếu, mỗi lần đập một cái, dư âm nhỏ
dài.
Đường Thải Nhi
thật không hiểu rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì không ngờ lại hạ song độc, độc
giải trí mạng, người còn sống nhưng độc lan ra sẽ khiến mất đi trí nhớ.
“Ngươi tên
gì?” Đường Thải Nhi hỏi thử.
Quả nhiên, mỹ nam
nghệch mặt ra suy nghĩ, “Nương tử ~”
Đường Thải Nhi đảo
mắt, ngã về phía sau, “Làm ăn lỗ vốn mà!!”
Mỹ nam không hiểu
đang xảy ra chuyện gì, cười chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Thải Nhi, như phát
hiện ra món đồ chơi mới, “Nương tử!”
Đường Thải Nhi
không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy mỹ nam ra, nàng thừa nhận, mình đã cứu mỹ
nam thành kẻ ngốc.