Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 3 - Chương 3: Đồ Của Người Xưa



Chuyển ngữ: Mẹ
Cherry
Thanh
Hạm hiểu ý của Thanh Sơn. Từ sau khi nhìn thấy Tống Vấn Chi, nàng đã đoán được
mục đích của hắn lần này. Có điều, hắn vẫn là đại sư huynh của nàng, nàng không
thể hạ thủ được, mà hắn, chắc cũng sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương nàng đâu.
Tống
Vấn Chi sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc bọn họ đang bàn
bạc, chỉ có thể vì một vài nguyên nhân, nhưng dù là vì lý do gì, thì Thanh Hạm
cũng đều cảm thấy không biết làm sao.
Thời
gian qua đi, ai cũng thay đổi. Người thiếu niên vốn anh tuấn, trung hậu kia,
bây giờ cũng đầy tâm sự. Thanh Hạm cảm thấy chính mình cũng thay đổi không ít.
Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, nàng và Tống Vấn
Chi trở thành đối thủ của nhau. Những ngày tháng thoải mái, vui vẻ ở Thương Tố
môn giờ đã cách nàng càng ngày càng xa, tình cảm từng ẩn sâu trong đáy lòng,
giờ phút này lại trở nên yếu ớt như thế…
Khi
Thanh Hạm quay về phòng, Vô Ưu đã ngủ say, Tô Tích Hàn lại ngồi ngẩn người dưới
ánh đèn. Nhìn thấy nàng bước vào, Tô Tích Hàn liền đứng lên hỏi: “Bắt được
người nghe lén không?”
Thanh
Hạm đi tới trước mặt nàng ta, đưa tay quấn nhẹ mái tóc suôn dài của nàng, cúi
đầu hỏi: “Cô vẫn còn hận huynh ấy sao?” Tô Tích Hàn hỏi thế này, chắc chắn là
tới để hỏi chuyện của Tống Vấn Chi.
Mắt
Tô Tích Hàn tối sầm lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ và không cam
lòng nói: “Làm sao có thể không hận được, chỉ là, sự tình đã qua lâu rồi. Con
người không thể sống mãi với oán hận được. Nếu nghĩ cẩn thận, thì ta cũng chẳng
có lý do gì để hận hắn. Nếu không phải năm đó, đại ca ta tính kế đủ đường với
Huyến Thải sơn trang, thì cũng đã không tạo thành hậu quả như thế.”
Thanh
Hạm buồn bã cười với nàng: “Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Tích Hàn cũng khẽ cười nói: “Chính cô mới là người bướng bỉnh ấy, đến bao giờ
mới có thể bỏ đi những suy nghĩ trong đầu?”
Thanh
Hạm hơi ngẩn người, thở dài nói: “Ta thà rằng vĩnh viễn cũng không xua đi những
suy nghĩ đó, thà rằng một ngày nào đó, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta,
cãi nhau ầm ĩ với ta một trận, hoặc giống như khi chúng ta mới gặp nhau lần đầu
tiên, ném ta vào chuồng heo cũng được.”

Tích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Thật ra, mấy năm nay cô đã rất vất vả rồi, đừng
cố ép buộc mình quá. Hơn nữa, dù cô thật sự muốn báo thù, cũng không nên quá
miễn cưỡng. Thân phận của họ đều rất cao. Từ xưa đến nay, dân không thể đấu với
quan, huống gì hắn ta lại là Hoàng đế cao cao tại thượng!”
Thanh
Hạm cười hì hì, đưa ngón tay ra, khẽ nâng cằm Tô Tích Hàn lên nói: “Dù sao
chuyện này cũng đã được sắp xếp ổn thoả rồi, ta đã không quá lo lắng, thì cô
cũng không cần phải lo. ‘Nương tử’, hầu ‘vi phu’ thay y phục nào?!”
Thấy
nàng đánh trống lảng, rõ ràng là không muốn nói đến việc này nữa. Tô Tích Hàn thầm
hít sâu một hơi, đẩy móng vuốt của nàng ra, giận dữ nói: “Đã sinh con rồi mà
vẫn không đứng đắn chút nào hết!”
Tuy
nói vậy, nhưng Tô Tích Hàn vẫn giúp Thanh Hạm thay y phục.
Thanh
Hạm cười hi hi nói: “Đúng là về đến nhà vẫn thoải mái hơn, hiện giờ rốt cuộc ta
cũng cảm nhận được sự ưu đãi của nam nhân rồi. Thì ra cảm giác được nương tử
hầu hạ lại thích như vậy!” Dứt lời, nàng nằm giang ra hình chữ đại trên giường
cực kỳ bất nhã.
Nhìn
bộ dạng đó của nàng, Tô Tích Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ lắc đầu rồi
đẩy nàng vào trong một chút, ghé người nằm xuống cạnh nàng. Hai người làm vợ
chồng giả, vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Nếu như không có những nỗi đau kia, thì
cuộc sống sẽ càng hạnh phúc hơn nhiều.
Sáng
hôm sau, Thanh Hạm vừa rời giường đã nghe bên ngoài ồn ào xôn xao. Nàng khẽ
nhíu mày, định ra xem có chuyện gì. Vừa đi tới đại sảnh, đã nhìn thấy một người
phụ nữ tầm ba mươi tuổi ngang nhiên đứng ở giữa phòng. Bên cạnh bà còn có hai
cô bé tầm hơn mười tuổi. Người phụ nữ kia khinh thường nói: “Ta còn tưởng kỹ
thuật thêu thùa của Vô Hối sơn trang có một không hai thế nào. Thì ra chỉ là
một đám thùng rỗng kêu to!”
Minh
Viễn giận dữ nói: “Vị phu nhân này, xin bà nói chuyện sạch sẽ một chút. Bà tìm
đến tận cửa, không phải là để gây rối đấy chứ?”
Nhìn
bộ dạng của Minh Viễn, Thanh Hạm liền bật cười. Tính tình hắn vốn ôn hoà, không
mấy khi tranh cãi với người khác. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ đỏ
mặt tía tai của hắn. Có thể chọc hắn tức giận đến như vậy, chắc người phụ nữ
kia đã nói những lời rất khó nghe.
Vừa
nhìn thấy Thanh Hạm bước vào, Minh Viễn liền bước tới nói: “Trang chủ, bà ta
thật quá đáng, nói Vô Hối sơn trang chúng ta không có người tài, chỉ là hư
danh, cả ngày chỉ nghĩ thủ đoạn kinh thương, căn bản chỉ là…” Câu tiếp theo,
hắn không thể nói được thành lời.
Tuy
Minh Viễn không nói hết lời, nhưng Thanh Hạm cũng đoán được hơn một nửa. Nàng
khẽ cười, ý bảo Minh Viễn không cần nói nữa. Minh Viễn này cũng thật đáng yêu,
người khác có thể đánh hắn, mắng hắn, nhưng nói động đến Vô Hối sơn trang thì
không được.
Thanh
Hạm còn chưa lên tiếng, người phụ nữ kia đã nhìn Thanh Hạm, nghi ngờ hỏi:
“Ngươi chính là đương gia của Vô Hối sơn trang, Đoàn Thanh?”
Đoàn
Thanh là tên giả của Thanh Hạm. Sau khi đến nước Long Miên, vì không muốn gây
chuyện thị phi, nên nàng liền xoá chữ Hạm đi, đổi tên thành Đoàn Thanh.
Thanh
Hạm gật đầu nói: “Ta là Đoàn Thanh. Không biết vị đại thẩm này đến Vô Hối sơn
trang sớm như vậy là vì chuyện gì?”

ta chưa tới ba mươi hai tuổi, dung mạo cũng rất đẹp, mắt hạnh má đào, tóc đen
như mây. Xưa nay bà ta vốn rất yêu quý dung nhan của mình, giữ gìn nhan sắc
cũng rất cẩn thận, nhìn chỉ như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bây giờ bị
Thanh Hạm gọi là “Đoàn Thanh”, khiến bà ta không khỏi giận dữ, trừng mắt nhìn
Thanh Hạm nói: “Chẳng vì cái gì cả. Chỉ là, ta nghe nói kỹ thuật thêu thùa của
Vô Hối sơn trang là đệ nhất thiên hạ, nên mới đến để học hỏi. Có điều, vừa bước
vào, chưởng quầy các ngươi đã ra sức từ chối, nói cái gì mà tú nương của các
ngươi không ở đây, chẳng qua, cũng chỉ vì chột dạ nên không dám so với ta mà
thôi!” Nhìn thấy Thanh Hạm, bà ta cũng hơi giật mình.
Đúng
là đến gây rối. Tính cách của người này có vẻ rất mạnh mẽ, nếu hôm nay không
khiến cho bà ta tâm phục khẩu phục, chỉ sợ sẽ không chịu rời khỏi đây. Tú nương
ở Vô Hối sơn trang vì gia đình có việc nên đã xin về nhà thăm người thân chưa
quay lại, mà những tú nương khác thì đều ở trong xưởng thêu, bình thường không
về đến cửa hàng chính.
Thanh
Hạm hơi trầm ngâm, rồi khẽ cười hỏi: “Không biết phải xưng hô với vị đại thẩm
này thế nào?”
Nghe
nàng lại gọi “đại thẩm”, bà ta không khỏi giận dữ nói: “Ta là Kim Tú Tú của
xưởng thêu Lưu Vân, không phải là đại thẩm gì hết.”
Kim
Tú Tú vừa xưng danh, mọi người trong phòng đều hiểu ra ngay. Xưởng thêu Lưu Vân
là xưởng thêu lớn nhất nước Long Miên. Trước khi Thanh Hạm tới Long Miên, đồ
thêu của các vị vương tôn quý tộc trong nước cơ bản đều do Lưu Vân làm ra. Mà
Kim Tú Tú còn là tú nương có kỹ thuật thêu tốt nhất trong xưởng thêu Lưu Vân,
các phi tần trong cung thường đặt đồ thêu của bà.
Nghe
bà ta tự giới thiệu, Thanh Hạm thầm cân nhắc, nếu là người bình thường, thì
Tích Hàn còn có thể ứng phó được, nhưng Kim Tú Tú này thành danh đã rất lâu,
tuy đồ thêu của nước Long Miên không bằng Huyến Thải sơn trang, nhưng nếu không
có bản lĩnh thật sự thì cũng không thể được đánh giá cao như vậy. Nàng còn đang
lo lắng, chợt nghe Vô Ưu tức giận kêu lên: “Cha!”
Sáng
sớm Vô Ưu vừa dậy đã không thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu, cô bé liền chạy đi tìm
nàng. Vừa nhìn thấy Thanh Hạm, cô bé liền vui vẻ chạy tới, đòi Thanh Hạm bế cô
bé lên.
Nghe
thấy Vô Ưu gọi, Thanh Hạm khẽ cười, sao nàng lại quên mất cô con gái bảo bối
này chứ! Nàng bế Vô Ưu lên, cười nói với Kim Tú Tú: “Thì ra là Kim đại nương
danh tiếng lẫy lừng, thất lễ, thất lễ!” Nói là thất lễ, nhưng mắt nàng lại nhìn
Vô Ưu, tay cũng nhẹ nhàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giống như không hề
để Kim Tú Tú vào mắt.
Từ
đại thẩm biến thành đại nương, mặt Kim Tú Tú đầy vẻ phẫn nộ, giận dữ nói:
“Chẳng lẽ Vô Hối sơn trang không có ai sao? Thì ra hạ nhân ở đây chỉ là những
kẻ quê mùa không quy không củ! Cả sơn trang toàn đám bất lực, hữu danh vô thực!
Ta thấy, nên đổi tên Vô Hối sơn trang thành Vô Dụng sơn trang đi là hơn!” Bà ta
thật quá nóng tính, Thanh Hạm gọi bà ta là đại thẩm đã đành, còn dám không để
bà vào mắt. Tuy bà ta chỉ là một tú nương, nhưng lại tự nghĩ mình rất cao quý,
vì kỹ thuật thêu thùa xuất chúng, nên mỗi khi người khác gặp bà đều cư xử rất
lễ độ, đây là lần đầu bà ta bị người khác không thèm để mắt tới như thế.
Nghe
bà ta nói vậy, Thanh Hạm cũng không tức giận, chỉ khẽ cười: “Người của Vô Hối
sơn trang có phải là vô dụng hay không, cũng không phải do một người như Kim
đại nương bà định đoạt. Chỉ là, từ trước đến nay, ta vốn không có cảm tình với
những kẻ tìm tới cửa gây sự. Ta luôn cảm thấy, cao thủ thêu thùa, phải là một
người bình tĩnh, hoặc chín chắn, độ lượng. Tính cách nóng nảy như Kim đại nương
đây, có thêu chắc cũng chỉ thêu được nửa thùng nước mà thôi.” Muốn châm chọc,
mắng người hả? Trừ thua dưới tay Lăng Nhược Tâm ra, nàng còn chưa từng thua
người khác đâu.
Kim
Tú Tú mặt đỏ tía tai, đập hai tay xuống bàn giận dữ: “Trình độ thêu thùa của
Kim Tú Tú ta thế nào, thì mọi người đều biết! Không đến lượt tên tiểu bạch kiểm
như ngươi ý kiến! Hơn nữa, ngươi lắm điều như vậy, không phải là không dám so
tài với ta hay sao? Có khác gì con rùa rụt đầu?”
Vừa
dứt lời, Thanh Sơn cũng nhíu mày, Minh Viễn giận dữ nói: “Bà nói hươu nói vượn
cái gì thế!” Hắn là người đọc sách, vốn không có bản lĩnh tranh cãi với người
ta.
Thanh
Hạm cười ha ha nói: “Ta không phải rùa rụt đầu, chỉ là, nhìn thấy bà cũng đã có
tuổi rồi, vốn muốn giữ thể diện cho bà, không ngờ bà lại chẳng cần cả thể diện
của mình. Trong Vô Hối sơn trang này, tuỳ tiện chọn một người cũng có thể thêu
tốt hơn bà! Nếu bà thật sự có bản lĩnh, vậy thì cứ thắng con gái ta trước đi
rồi nói sau.”
Nghe
‘hắn’ nói vậy, Kim Tú Tú suýt thì tức đến tắt thở. Dù gì bà ta cũng là một tú
nương nổi danh mười mấy năm nay, trình độ thêu thùa cũng rất lành nghề, vậy mà
‘hắn’ dám bảo bà so tài với một đứa bé chưa tới năm tuổi. Đoàn Thanh này, thật
quá khinh thường người khác!
Còn
Thanh Sơn, Minh Viễn và Tô Tích Hàn, nghe Thanh Hạm nói vậy, mắt liền sáng rực
lên. Bản lĩnh thêu thùa của Vô Ưu, bọn họ đều được chứng kiến tận mắt, khắp cả
Vô Hối sơn trang, không ai có thể vượt qua cô bé.
Minh
Viễn vốn còn đang lo lắng, nghe Thanh Hạm nói vậy liền hùa theo: “Đúng thế,
không phải vì chúng ta không muốn so tài với bà, mà vì nể mặt bà có tuổi rồi,
thật sự không muốn gây khó dễ cho bà. Nhưng bà lại không biết xấu hổ. Nếu bà có
bản lĩnh thắng được tiểu thư nhà ta, thì hãy đòi so tài với người khác!”
Nghe
Minh Viễn nói vậy, Thanh Hạm bật cười, xem ra, Kim Tú Tú này đúng là đã chọc
giận hắn rồi. Một người thật thà như hắn mà còn nói ra được những câu như vậy,
đúng là không dễ dàng gì.
Kim
Tú Tú lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Vô Hối sơn trang thật khinh người quá đáng.
Ta cũng muốn nhìn xem một đứa trẻ còn chưa tới năm tuổi này, có thể có bản lĩnh
gì! Đã vậy, hôm nay ta cũng sẽ không thêu nữa, để cho đồ nhi của ta ra mặt thay
ta đi, để tránh đến lúc ta thắng, các ngươi lại nói ta cậy lớn ức hiếp nhỏ,
thắng cũng không vẻ vang gì!”
Thanh
Hạm khẽ cười nói: “Kim đại nương thật khí phách, ta chỉ sợ, nếu đồ đệ của bà
thua con gái ta, lúc ấy lại lấy cớ rằng không phải tự bà ra tay, nên mới thật
bại.” Tốt nhất là bây giờ kích động bà ta một chút, nếu không, lát nữa chỉ e bà
ta lại to mồm nói bậy.
Khoé
miệng Kim Tú Tú nhếch lên một nụ cười khinh thường nói: “Kim Tú Tú ta phái đồ
đệ của mình tỷ thí kỹ thuật thêu thùa với con gái ngươi. Thắng là thắng, thua
là thua. Chắc chắn sẽ không ra sức tìm mọi cách chối từ như các ngươi!”
Thanh
Hạm chán nản cười nói: “Được, nếu đã vậy, thì xin mời!” Dứt lời, nàng liền sai
nha hoàn mang tới hai phần chỉ thêu nhiều màu.

Ưu được Thanh Hạm ôm vào lòng, nghe thấy Thanh Hạm và Kim Tú Tú nói vậy, cô bé
giống như cũng hiểu được nên nói thế nào vậy, cô bé nhẹ nhàng ghé vào tai Thanh
Hạm hỏi: “Cha, bà ấy thêu đẹp hay mẹ thêu đẹp hơn?”
Thanh
Hạm không hề nghĩ ngợi, đáp: “Vậy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là mẹ con thêu
đẹp rồi!” Trong lòng nàng lại thầm nói: chỉ sợ là bà ta lợi hại hơn mẹ con
nhiều.

Ưu vỗ ngực nói: “Chỉ cần bà ấy không thêu đẹp như mẹ, thì con cũng chẳng sợ bà
ấy. So thì so, xem ai sợ ai!” Dứt lời, đôi mắt long lanh còn chớp liên tục vài
cái, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nhìn
bộ dạng của Vô Ưu, Thanh Hạm liền hít sâu một hơi. Dáng vẻ của cô bé vừa rồi,
thật sự rất giống người nào đó. Trận tỷ thí đột ngột này, khiến nàng không khỏi
nhớ tới màn tỷ thí năm năm trước trong hoàng cung, lòng lại trầm hẳn xuống.
Kim
Tú Tú nghe Thanh Hạm và Vô Ưu nói chuyện, liền lạnh lùng nói: “Nếu trận đấu này
tổ chức trong Vô Hối sơn trang, ta chỉ sợ sẽ phải ngậm đắng nuốt cay. Thế này
đi, chúng ta ra cửa chính để thi tài, ai thêu đẹp, ai thêu xấu, không phải do
Vô Hối sơn trang quyết định, cũng không phải do ta quyết định, mà do người qua
đường quyết định, sao hả?”
Thanh
Hạm hơi do dự, nhưng cũng gật đầu: “Vậy làm theo lời Kim đại nương đi.” Nàng do
dự, vì không muốn Vô Ưu còn nhỏ như vậy đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, nhưng
đây đúng là cách bình xét tốt nhất.
Kim
Tú Tú lại nói: “Nếu chỉ so thắng thua thôi, thì cũng chẳng ích lợi gì.”
Thanh
Hạm cười hỏi: “Không biết Kim đại nương còn muốn được lợi gì?”
Kim
Tú Tú trừng mắt nhìn Thanh Hạm: “Nếu Vô Hối sơn trang thua, phải thông cáo cho
khắp thiên hạ, Vô Hối sơn trang thua dưới tay của Kim Tú Tú ta, sau này không
được kinh doanh thêu thùa nữa!”
Thanh
Hạm hơi cân nhắc, món cược này không hề nhỏ, nàng bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu Kim
đại nương bà thua thì sao?”
Kim
Tú Tú gằn từng chữ một: “Nếu ta thua, cả đời này cũng không động tới kim thêu
nữa!” Nếu thua một cô bé mới hơn bốn tuổi, thì bà ta quả thật cũng không còn
mặt mũi nào mà cầm kim thêu nữa.
Thanh
Hạm nhìn bà ta nói: “Tuy món cược này rất lớn, nhưng đối với Vô Hối sơn trang,
thì thật sự không quá công bằng. Việc bà có tiếp tục thêu hay không, chẳng liên
quan gì tới Vô Hối sơn trang. Chi bằng thế này đi, nếu bà thua, thì phải đến Vô
Hối sơn trang, làm cho ta mười năm, thế nào?”
Kim
Tú Tú nổi tiếng đã lâu, lại dám đến đây khiêu khích, chứng tỏ cũng có thực lực,
nếu không thêu nữa cũng rất đáng tiếc. Chi bằng lôi kéo bà ta về đây, xem về
sau ai còn dám đến Vô Hối sơn trang giễu võ giương oai nữa!
Kim
Tú Tú hừ một tiếng nói: “Nếu ta thua, thì cả đời sẽ làm việc cho Vô Hối sơn
trang!”
Thanh
Hạm cười ha hả nói: “Kim đại nương quả là một người thẳng thắn! Được! Một lời
đã định!”

thế, trước cửa cửa hàng chính của Vô Hối sơn trang, liền xuất hiện một màn tỷ
thí hăng say của lớp hậu nhân, cô bé hơn bốn tuổi của Vô Hối sơn trang so tài
cùng cao đồ của Kim đại nương của xưởng thêu Lưu Vân. Một đứa bé mới hơn bốn
tuổi đã biết thêu, lại còn dám so tài với cao đồ của Kim đại nương sao? Đúng là
đáng ngạc nhiên. Nhất thời, trước cửa cửa hàng chính tụ tập rất đông người, ai
cũng muốn tận mắt chứng kiến kỳ cảnh trăm năm khó gặp này.
Trong
lòng Thanh Hạm rất lo lắng cho Vô Ưu, cô bé vẫn còn nhỏ quá, nàng không muốn để
cô bé bộc lộ tài năng quá sớm, tránh nảy sinh những chuyện không cần thiết, nên
nàng liền kiếm một tấm khăn lụa, che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lại.

Ưu còn quá bé, thấp, nên không ngồi được bàn thêu thông thường, Tô Tích Hàn bê
chiếc bàn thêu nhỏ bình thường cô bé hay ngồi ra.
Không
biết vì sao, nhìn cảnh này, Thanh Hạm cảm thấy rất đau lòng. Nhìn Vô Ưu ngồi
ngay ngắn trước bàn thêu, khiến nàng thoáng hoảng hốt, lại nhớ tới Lăng Nhược
Tâm, năm đó, hắn cũng ngồi như thế này bên bàn thêu…

Ưu vẫn còn quá nhỏ, chưa rành tách chỉ, Thanh Hạm liền đi tới trước mặt cô bé
nói: “Cha tách chỉ giúp Vô Ưu được không?”
Ánh
mắt long lanh của Vô Ưu lộ rõ vẻ vui mừng: “Con vốn đang định nhờ mẹ tách chỉ
hộ, nhưng giờ có cha giúp thì quá tốt rồi!” Thật ra, nhìn thấy nhiều người vây
quanh như vậy, trong lòng cô bé cũng hơi sợ hãi.
Thanh
Hạm khẽ cười với cô bé, rồi cầm kim thêu, xuyên kim xỏ chỉ giống nhwu năm đó.
Có điều, lúc này nàng không hề có tâm trạng biểu diễn, chỉ lấy kim chỉ ra,
nhanh nhẹn tách chỉ xỏ kim, nhưng mọi người đứng xung quanh nhìn cũng kinh hãi
đến trợn tròn mắt.
Tuy
kỹ thuật thêu của Kim Tú Tú rất cao, tự cho rằng mình vào Nam ra Bắc, chuyện gì
cũng đã nhìn thấy rõ rồi, vậy mà cũng bị cách tách chỉ xuyên kim của Thanh Hạm
làm cho kinh hãi. Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy có người tách chỉ xỏ kim
tài tình như vậy!
Khi
Thanh Hạm đưa kim đã xỏ chỉ thêu cho Vô Ưu, nhìn động tác vô cùng thuần thục
của Vô Ưu, Kim Tú Tú lại ngẩn người. Cách thêu đó, đâu giống việc mà một cô bé
hơn bốn tuổi có thể làm! Vô Ưu đã sắp xếp bố cục rất khéo léo, mỗi một mũi kim
đâm xuống cũng vô cùng tỉ mỉ, chắc tay, khiến bà ta không hỏi thán phục. Chỉ
một lát sau, Vô Ưu đã thêu xong đuôi cá vàng rất đẹp, vô cùng sống động, giống
như muốn bơi ra khỏi vải thêu vậy.
Tài
nghệ đó, đừng nói là đồ đệ của Kim Tú Tú, ngay cả bản thân bà cũng không thể
thắng được. Tuy tính bà chua ngoa xảo trá, nhưng cũng là người rất rộng rãi,
phóng khoáng, Vô Ưu chỉ mới thêu được một nửa, bà đã bước tới nói: “Không cần
thi nữa, ta thua.”
Nghe
bà nói vậy, Thanh Hạm sửng sốt, cười hỏi: “Trận đấu chỉ vừa bắt đầu, sao Kim
đại nương lại nhận thua nhanh vậy?”
Vẻ
mặt Kim Tú Tú vốn rất kiêu căng, giờ cũng trở nên khiêm nhường hơn: “Đoàn trang
chủ quả nhiên là cao thủ. Bản lĩnh tách chỉ xuyên kim đó, nghe nói cũng chỉ có
vị hôn phu của Lăng Nhược Tâm trong Huyến Thải sơn trang mới có thể so bì được.
Còn bản lĩnh thêu thùa của lệnh tiểu thư, cũng thật khiến người khác phải khâm
phục, còn nhỏ tuổi đã có tài năng như thế, ta không chịu thua cũng không được.”
Minh
Viễn vẫn đứng bên cạnh Thanh Hạm, nghe Kim Tú Tú nói vậy, trong lòng hắn cũng
cảm thấy đắc ý vô cùng, hừ giọng nói: “Ta đã nói rồi, không phải chúng ta không
muốn so tài với bà, mà vì tài nghệ của bà căn bản không đáng để so tài.”
Lúc
này, Kim Tú Tú cũng để mặc cho hắn trách móc, bà thở dài nói: “Ta vẫn cho rằng
tài thêu thùa của ta tuy kém Lăng Nhược Tâm của Huyến Thải sơn trang, nhưng
thiên hạ cũng không mấy người là đối thủ của ta. Nhưng giờ mới biết, người tài
còn có kẻ tài hơn. Ta thậm chí còn không bằng một đứa bé hơn bốn tuổi của Vô
Hối sơn trang.
Thanh
Hạm thản nhiên nói: “Từ xưa đến nay, tài năng đều không có ai là giỏi nhất hay
kém nhất. Kim đại nương chỉ là quá tự phụ thôi! Nếu bà đã chịu thua, vậy mời bà
làm theo lời đã định…”
Kim
Tú Tú cắn răng hành lễ với Thanh Hạm nói: “Kim Tú Tú ta nói lời giữ lời, cả
cuộc đời này, tuỳ trang chủ sai phái!”
Thanh
Hạm thấy bà chịu thua chịu nhận phạt, tuy tính tình nóng nảy, nhưng cũng là một
người thẳng thắn, liền cười nói: “Không dám, không dám! Minh Viễn, ngươi sắp
xếp chỗ ở cho Kim đại nương đi.” Lần này nàng coi như thắng lớn rồi. Tuy vẫn
chưa được nhìn thấy bản lĩnh thực sự của Kim Tú Tú, nhưng kỹ thuật thêu của đồ
đệ bà ta cũng không tầm thường chút nào. Bên cạnh có thêm một người giúp nàng
xử lý chuyện trong sơn trang, sau này nàng cũng bớt lo nhiều.
Thanh
Hạm bế Vô Ưu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé một cái nói: “Vô Ưu thật lợi hại!
Giống y như cha con năm đó!”

Ưu chớp chớp mắt hỏi: “Cha cũng thật lợi hại, đây là lần đầu tiên Vô Ưu nhìn
thấy cha tách chỉ xỏ kim, bản lĩnh hơn mẹ nhiều. Cha, cha cũng biết thêu à?”
Thanh
Hạm ngẩn người, nhận ra mình nhất thời lỡ miệng. Nàng không hề biết thêu, nhưng
cha ruột của Vô Ưu rõ ràng là một cao thủ thêu thùa. Lòng Thanh Hạm đau tê tái,
nụ cười cũng như cứng lại, cúi đầu nói: “Cha của con, thêu rất giỏi.”

Ưu đúng là một bảo bối hiếu kỳ, tiếp tục hỏi: “Nhưng mà con chưa thấy cha thêu
bao giờ. Hôm nào rảnh, cha thêu cho Vô Ưu xem được không?”
Thanh
Hạm khẽ cười với Vô Ưu nói: “Chờ cha về, cha sẽ thêu cho con xem!” Khi nào hắn
mới có thể quay về? Hắn còn có thể quay về sao?!
Mắt
Vô Ưu đầy nghi hoặc: “Không phải cha đang ở đây sao? Cha lại muốn đi tiếp à?
Khi nào cha mới về?”
Nét
mặt Thanh Hạm trở nên rất bi thương, biết mình đã nói quá nhiều, liền hôn Vô Ưu
nói: “Hôm nay Vô Ưu lập công lớn, con muốn gì, cha sẽ mua cho con!”

Ưu giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ trán Thanh Hạm nói: “Vô Ưu không muốn gì cả, chỉ
cần cha ở bên cạnh con là tốt rồi!”
Thanh
Hạm giật mình, hít sâu một hơi. Nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Vô Ưu, từ sau
khi sinh Vô Ưu, suốt ngày nàng chạy ngược chạy xuôi, rất ít có thời gian ở yên
một chỗ. Không phải nàng không muốn gặp Vô Ưu, mà vì mỗi lần nhìn thấy Vô Ưu,
lòng nàng lại đau quặn, rồi đến khi nàng nhớ hắn đến không chịu nổi, thì nàng
lại không kìm được, muốn ngắm nhìn Vô Ưu nhiều hơn một chút, để xua đi nỗi khổ
tương tư. Nàng rất ít khi chăm sóc Vô Ưu, may mà Tô Tích Hàn cực kỳ yêu thương
cô bé, nên vẫn chăm sóc Vô Ưu rất cẩn thận.
Đúng
lúc này, có một giọng nam truyền tới từ sau lưng: “Chúc mừng Đoàn huynh đệ, lại
thu nhận được một nhân vật tâm đắc như thế.”

Tích Hàn vốn đang đứng cạnh Thanh Hạm chơi với Vô Ưu, vừa nghe giọng nói này,
sắc mặt nàng liền biến đổi hẳn, không quay đầu lại, đi thẳng vào nhà trong.
Thanh
Hạm vừa nghe giọng nói kia, lại nhìn thấy hành động kỳ quặc của Tô Tích Hàn,
trong lòng hơi nghi ngờ, liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người tới, nàng nhíu
mày, lạnh lùng hỏi: “Tô đại đương gia có vẻ rảnh rỗi nhỉ. Còn chạy từ nước
Phượng Dẫn đến nước Long Miên.” Trong lòng nàng vẫn đang thầm nghĩ, không hiểu
hắn tới đây làm gì?!

Dịch Hàn cười nói: “Thật ra, không phải ta rảnh rỗi chạy tới đây, mà là đặc
biệt tới thăm một chuyến. Ta vẫn luôn nghĩ, không biết ai có bản lĩnh nhuộm
được thứ vải xuất chúng như thế. Sau khi nghe thấy trang chủ của Vô Hối sơn
trang tên là Đoàn Thanh, ta liền nghĩ, không biết có thể là Đoàn huynh đệ hay
không, nên mới chạy tới kiểm chứng một phen. Không ngờ, quả nhiên là người quen
cũ.”
Mặt
hắn đầy vẻ phong trần, mệt mỏi, hốc mắt sâu xuống, nét mặt cũng bớt đi vẻ tính
kế của ngày xưa.
Mặt
Thanh Hạm lạnh đi, cũng thoáng đoán được mục đích của hắn, cười nhạt nói: “Tô
đại đương gia không lo việc buôn bán ở thành Tầm Ẩn cho tốt, lại chạy ngàn dặm
xa xôi tới đây chỉ vì muốn gặp huynh đệ ta, thật sự khiến ta vô cùng cảm kích.
Có điều, hôm nay ta đang rất bận, không rảnh đón tiếp Tô đại đương gia. Xin cứ
tự nhiên.” Dứt lời, nàng bế Vô Ưu quay về hậu viện. Từ sau chuyện Tô Dịch Hàn
làm với Tô Tích Hàn, nàng không có chút cảm tình nào với hắn. Lại biết rõ hắn
tính toán, gian xảo, nên không muốn tốn hơi thừa sức giao thiệp với hắn.

Dịch Hàn dường như đã sớm đoán được Thanh Hạm sẽ phản ứng như vậy, liền thản
nhiên nói với theo: “Thật ra, nếu tính toán kỹ càng, thì chúng ta cũng coi như
là người thân. Đoàn huynh đệ đối xử thế này, có vẻ hơi thiếu lễ nghĩa.”
Hắn
không nói vậy còn đỡ, vừa nói ra câu này, Thanh Hạm liền xoay người, lạnh lùng
nói: “Nếu không phải nể mặt Tích Hàn, thì hôm nay vừa gặp ngươi, ta đã tặng cho
người một phần “đại lễ” để đáp lại những chuyện ngày đó ngươi làm với Tích Hàn
và Đại sư huynh ta rồi. Chỉ với những chuyện ngươi làm năm đó, đã không có mặt
mũi nào mà làm người thân với ta. Bây giờ Tích Hàn là nương tử của ta, cũng
không còn là muội muội của ngươi nữa.”

Dịch Hàn cúi đầu cười nói: “Chuyện năm đó, thật ra không thể trách ta hoàn toàn
được. Lúc đó, khi ngươi cướp được tú cầu, không phải cũng muốn đẩy Tích Hàn
sang cho Tống Vấn Chi đấy sao? Ta chẳng qua cũng chỉ giúp bọn họ thành thật thôi.
Ngươi căn bản không có tư cách trách ta.”
Nghe
hắn nói những câu vô sỉ như vậy, Thanh Hạm biết ngay hôm nay hắn đến đây còn có
mục đích khác, liền đưa Vô Ưu cho Minh Viễn, bảo hắn bế Vô Ưu vào hậu viện, rồi
đi tới bên cạnh Tô Dịch Hàn nói: “Ta đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa từng
thấy ai vô sỉ như ngươi. Đối xử với muội muội ruột thịt của mình như vậy, đến
khi nàng không còn lợi dụng được, thì vứt bỏ nàng lại Thương Tố môn. Ngươi có
biết rằng, nếu ngày đó ta tới muộn một chút, hậu quả sẽ như thế nào không?”

Dịch Hàn thoáng có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Vì ta thấy muội ấy bình
thường nghĩ rất thoáng, không ngờ chuyện lần đó lại khiến muội ấy nghĩ quẩn như
vậy.”
Thanh
Hạm hừ lạnh: “Ngươi cũng biết rằng, ngày ấy, khi ngươi vứt nàng lại Thương Tố
môn, thì nàng đã không còn quan hệ gì với ngươi nữa rồi!”

Dịch Hàn thở dài: “Chuyện đó là lỗi của ta, nhưng con bé cũng không nên lén
mang phương pháp chế tơ mềm đi, còn nói cho ngươi biết nữa.”
Thanh
Hạm không giận dữ mà còn cười nói: “Thì ra, đây mới là mục đích khiến Tô đại
đương gia chạy ngàn dặm xa xôi tới đây! Tích Hàn nói phương pháp chế tơ mềm cho
ta biết, nhưng không phải do nàng lấy trộm. Nàng từng là con gái của Tô gia,
biết được cách chế tạo cũng đâu có gì lạ. Hơn nữa, nếu Tô đại đương gia có bản
lĩnh, thì cũng có thể nắm được phương pháp chế chỉ vàng của Huyến Thải sơn
trang, cũng có thể dùng nó để đứng đầu thiên hạ!”

Dịch Hàn nhìn Thanh Hạm, khẽ cười: “Ta chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, thật ra là
vì đã sớm đoán được thân phận của ngươi. Hơn nữa, tơ lụa của Vô Hối sơn trang,
quả thực rất giống tơ mềm của Tô gia. Ta biết năm đó ngươi đã cứu Tích Hàn, nên
cũng đoán được kết quả như thế này. Hôm nay ta tới đây tìm ngươi, không phải
muốn tính toán gì với ngươi, mà là muốn giao dịch với ngươi.”
Thanh
Hạm hừ một tiếng nói: “Giao dịch à? Tính tình của ta vốn không được tốt. Đối
với những người hoặc vật không vừa mắt, thì đến liếc ta cũng chẳng thèm liếc
một cái, chứ đừng nói đến giao dịch! Nếu Tô đại đương gia muốn phát tài, mời đi
tìm đối tác khác đi!” Dứt lời, nàng phất tay áo định bỏ đi.
Thanh
Hạm biết, vì chuyện của Huyến Thải sơn trang, Tô gia cũng bị liên luỵ theo. Lúc
trước, vì Lăng Nhược Tâm đã sớm chuyển hết tài sản của Huyến Thải sơn trang vào
tiền trang tư nhân, nên khi nàng lập Vô Hối sơn trang cũng không hề thiếu bạc.
Mấy
năm gần đây, Thanh Hạm rất oán hận Tô Dịch Hàn quá độc ác, hơn nữa, mỗi lần Tô
Tích Hàn nhớ tới chuyện đó đều rơi nước mắt. Thanh Hạm muốn ra mặt vì nàng, nên
suốt mấy năm qua, nàng liền tìm cách cướp hết mối làm ăn của Tô gia. Sau khi Tô
Tích Hàn sống cùng Thanh Hạm, liền đưa cho nàng phương pháp chế tơ mềm, nên
việc cạnh tranh với Tô gia cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Cũng vì thế, mà Tô gia
càng ngày càng lụn bại.

Dịch Hàn không đuổi theo nàng, chỉ đứng đằng sau thản nhiên nói: “Ta biết ngươi
vẫn luôn tìm Lăng Nhược Tâm. Nếu ta dùng tung tích của hắn, để giao dịch với
ngươi, không biết ý ngươi thế nào?”
Nghe
hắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình
tĩnh: “Năm năm trước, Tô đại đương gia từng nói với ta, là biết Lưu Quang Dật
Thải ở đâu, nhưng sự thật chứng minh rằng ngươi chỉ nói xằng nói bậy. Năm năm
sau, ngươi lại giống như trước, chạy tới mạnh miệng nói với ta điều này, ngươi
không biết là rất buồn cười sao?”

Dịch Hàn không nói gì, rút một chiếc vòng từ trong ngực áo ra nói: “Ngươi có
thể không tin ta, nhưng chắc ngươi vẫn nhận ra vật này chứ?!”
Vừa
nhìn thấy chiếc vòng kia, Thanh Hạm liền biến sắc, đó chính là Cửu chuyển lưu
quang trục mà ngày đó nàng thắng được từ tay Thiên Nhan. Chiếc vòng này có một
đôi, một cái đang ở chỗ nàng, còn một cái khác, ngày đó nàng đeo vào tay Lăng
Nhược Tâm, sau đêm đó cũng không tháo ra. Sau đó, gặp nhiều biến cố, nên hắn
vẫn luôn đeo trên tay. Ngày ấy, khi rơi xuống vách đá, tay hắn vẫn đeo chiếc
vòng này, giờ nó lại xuất hiện trên tay Tô Dịch Hàn, chẳng lẽ Tô Dịch Hàn thật
sự biết tung tích của hắn?
Hết chương 3.
***
Đã có chút manh mối về bé Tâm…
Bao giờ bé Tâm mới quay trở lại?
Bé Tâm hiện giờ thế nào? Mời cả nhà đón đọc chương sau ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.