Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 2 - Chương 2: Cởi Đồ Nghiệm Thân



Nghe thấy tiếng la hét kia, Lăng Nhược Tâm đẩy cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy phòng đặt lễ vật nổi lửa bốn phía, khói cuồn cuộn bốc lên. Cả đám đông nhốn nháo, Lưu Quang Dật Thải là vải dệt, một khi gặp lửa sẽ cháy trước tiên. Lửa đã bốc lên, giờ có muốn đi cứu Lưu Quang Dật Thải cũng không kịp nữa rồi, mà cho dù Lưu Quang Dật Thải không bị thiêu huỷ, thì gặp đại hoả hoạn này, Lưu Quang Dật Thải chắc chắn cũng không thể giữ được ánh sáng ban đầu.

Lăng Nhược Tâm quay lại lạnh lùng nhìn Tần Phong Dương: “Tam công tử thật quá thủ đoạn, tự mình đến cầm chân chúng ta, rồi lại cho người đi đốt Lưu Quang Dật Thải, đúng là quá nham hiểm!” Khi hắn nói những lời cuối cùng, răng nghiến chặt lại, trong mắt đầy sự căm hận và sát ý.

Nhìn thấy lửa bốc lên, Thanh Hạm lo lắng lao ra khỏi phòng, đang muốn chạy tới căn phòng kia thì Lăng Nhược Tâm đã kéo tay nàng lại, thản nhiên nói: “Lửa quá lớn, dù lấy được Lưu Quang Dật Thải ra thì nó cũng bị huỷ rồi. Hơn nữa, bên đó quá nguy hiểm, dù cũng đều phải chết cả, nhưng cũng đừng chết vì lý do này.” Nàng quan tâm đến Lưu Quang Dật Thải như vậy, tức là cũng cực kỳ quan tâm đến hắn. Có lẽ hắn không cần chờ đến nửa năm, nàng cũng sẽ hiểu được tình ý của nàng đối với hắn, cuộc sống hạnh phúc của hai người không còn xa.

Thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng lại tràn ngập vui sướng và âu yếm, tim Thanh Hạm hơi lạc nhịp, nhưng cũng dừng lại, không đi về phía căn phòng kia nữa.

Tần Phong Dương nghe thấy tiếng hét, lại nhìn thấy lửa bốc lên bốn phía xung quanh căn phòng chứa đồ, dường như hắn cũng sửng sốt một chút. Hắn hơi cắn môi nói: “Tuy ta cũng rất muốn cầm đuốc thiêu rụi Lưu Quang Dật Thải, nhưng lần này thật sự không phải ta làm.” Thấy trong mắt Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đầy vẻ khinh bỉ và nghi ngờ, hắn giận dữ nói: “Ta biết các người không tin ta, nhưng mặc kệ các người có tin hay không, ta vẫn phải nói. Lần này thật sự không phải do ta làm. Tuy ta không phải quân tử gì, nhưng cũng không phải tiểu nhân. Việc ta làm thì sao ta không dám nhận!” Không biết vì sao, nhưng hắn không muốn Thanh Hạm hiểu lầm hắn.

Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng nói: “Chuyện mình làm ra mà không dám nhận, thế gian này nhiều người như thế. Có điều, lần này dù không phải Tam công tử làm đi chăng nữa, thì vốn Tam công tử cũng có âm mưu ấy. Với thân phận của Tam công tử, chỉ cần có ý đồ, thiếu gì kẻ nịnh hót bên cạnh sẵn sàng thúc ngựa đi làm thay. Những người đó, vì tranh sủng mà làm việc xấu, cũng có khác gì là Tam công tử làm?!”

Thanh Hạm đứng bên cạnh nói: “Tam công tử dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản chúng ta chế tạo Lưu Quang Dật Thải, tâm tư này đã sáng tỏ, nếu tâm ý đó của ngươi có bị người ta nhìn thấu cũng chẳng có gì là lạ. Có điều, với thân phận của Tam công tử, thì thật sự chẳng cần phải giải thích với chúng ta nhiều thế làm gì. Có lẽ, đến ngày mai, chúng ta sẽ vì trái thánh chỉ mà bị người ta lôi đi chém đầu, tịch thu gia sản, diệt tộc cũng là chuyện bình thường. Hy vọng, ngày mai Tam công tử không dùng thân phận của mình để ném đá xuống giếng là may lắm rồi.” Hành động của Lăng Nhược Tâm khiến nàng nghi ngờ, nhưng vẫn không thể không sát cánh cùng hắn đối đầu với Tần Phong Dương.

Đôi mày kiếm của Tần Phong Dương nhíu chặt lại, vừa bất đắc dĩ, lại có chút bực mình, hắn rầu rĩ nói: “Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là loại tiểu nhân đê tiện vô sỉ như vậy sao? Tóm lại, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra ra bằng được!” Hắn tự nhận thấy, hắn chưa từng làm chuyện gì gây thương tổn cho Thanh Hạm, mà hắn, đường đường là một Hoàng tử, lại bị nàng trêu đùa đến nơi.

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Tra ra hay không cũng không quan trọng, chỉ sợ là từ nay Lưu Quang Dật Thải cũng không còn tồn tại trên đời nữa rồi!” Huyến Thải sơn trang không còn nữa, thì đương nhiên cũng không có Lưu Quang Dật Thải.

Thanh Hạm thản nhiên nói: “Tam công tử đừng nói đùa, ngươi là rồng trong loài người, làm sao lại để ý đến thái độ của đám dân đen chúng ta được. Đã tối rồi, chúng ta muốn nghỉ ngơi, mời Tam công tử quay về đi!”

Ánh mắt Tần Phong Dương nhìn Thanh Hạm đầy vẻ phức tạp: “Rồi sẽ có một ngày, ngươi hiểu được, ta rốt cuộc là hạng người gì!” Dứt lời, hắn oán hận quay đầu đi.

Tần Phong Dương vừa rời khỏi, giọng Lăng Nhược Tâm đầy vị chua: “Xem ra, hắn thật sự có tình cảm sâu đậm với nàng nhỉ!” Hắn cực kỳ ghét ánh mắt Tần Phong Dương nhìn Thanh Hạm, rõ ràng là hoàn toàn giống một người nam nhân nhìn người yêu của mình. Sức quyến rũ của Thanh Hạm cũng lớn quá đi, lại có thể khiến một nam tử chân chính ham mê mỹ nữ biến thành một kẻ có khuynh hướng đoạn tụ. Hắn càng nghĩ lại càng bực mình.

Thanh Hạm bĩu môi nói: “Ta thấy hắn coi trọng chàng mới đúng ấy. Có lẽ lần trước chưa xơ múi gì được, nên lần này vẫn muốn nhìn lén thì sao. Có điều, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lưu Quang Dật Thải đã bị huỷ rồi, chỉ e là đã không cứu được Thái tử, mà ngay cả Huyến Thải sơn trang cũng không giữ được mất.” Nghĩ một hồi, nàng cũng hơi chán nản, mất bao nhiêu tâm huyết nàng mới làm được Lưu Quang Dật Thải, vậy mà lại bị thiêu mất.

Lăng Nhược Tâm nói: “Đốt thì đốt đi, nhưng việc phóng hoả lần này cũng hơi kỳ quái. Tuy hành động của Tần Phong Dương bình thường cũng không quang minh chính đại gì, nhưng hắn cũng không phải người dám làm không dám nhận.”

Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Ý chàng là chuyện lần này không phải do Tần Phong Dương làm à?” Không phải hắn thì là ai được chứ? Người biết hành tung của họ lần này không nhiều, mà người để mắt đến Lưu Quang Dật Thải lại càng không có mấy.

Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Hắn để ý hình tượng của mình trong lòng nàng như vậy, làm sao có thể phóng hoả trước mặt nàng.” Giọng hắn hơi có vị chua, ánh mắt nhìn Thanh Hạm cũng mang ý tứ khác.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Thanh Hạm không khỏi buồn cười: “Chàng đừng có đứng đây mà làm ta ghê tởm chết đi mất. Có phải nhìn thấy có manh mối gì khác không? Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng có gán ghép ta và hắn với nhau. Trước kia, tuy ta có hơi thân mật với hắn, nhưng còn thân cận với chàng hơn. Hơn nữa, rõ ràng là hắn nghĩ ta là nam nhân, dù có tâm tư như vậy, nhưng với thân phận của hắn, chắc chắn cũng sẽ không dám có hành động gì quá phận. Vả lại, hắn bị ta chỉnh cho tới nơi tới chốn hai lần liền, ta cần phải sợ hắn sao.”

Lăng Nhược Tâm mỉm cười, biết nàng nói cũng hợp lý, lại thở dài: “Có lẽ nàng không có ý gì với hắn. Nhưng không có nghĩa là hắn cũng không có ý gì với nàng. Sau này, nếu nàng gặp lại hắn, vẫn nên cẩn thận một chút là hơn.” Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thật ra, ta cũng không nhìn ra manh mối gì, nhưng cũng biết chuyện này hơi kỳ quái. Nếu hắn dám quang minh chính đại tới tìm chúng ta, thì chắc chắn sẽ không xuống tay đúng lúc này. Nếu hắn thực sự xuống tay, thì cũng không cần giải thích với chúng ta nhiều như thế.”

Thanh Hạm trầm ngâm một lát rồi nói: “Ý chàng là, có người cố tình muốn chúng ta hiểu lầm hắn? Có điều, chàng vốn đã có mâu thuẫn với hắn, thêm một chút hiểu lầm này thì cũng có khác gì đâu?” Nàng thật sự cảm thấy kỳ quái, nếu như có người cố tình tạo ra hiểu lầm này, thì người đó là ai? Sao phải làm như vậy?

Trên mặt Lăng Nhược Tâm lộ ra nụ cười bí hiểm nói: “Có thể là có người vẫn không quá yên tâm về ta, nên muốn quan hệ giữa ta và Tần Phong Dương càng trở nên xấu hơn.” Chuyện tranh đấu trong hoàng cung từ xưa đến nay đã vô cùng phức tạp, lòng người cũng sâu như biển rộng.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Thanh Hạm không nhịn được hỏi: “Ý chàng là, chính người của Thái tử đốt Lưu Quang Dật Thải?” Nếu như hắn ta đốt, vậy có lợi gì cho hắn?!

Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Nàng cũng không ngốc nhỉ. Đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng chúng ta cũng không biết được chân tướng. Ta vẫn cảm thấy, với sự khôn khéo của Thái tử, mà làm chuyện lần này, thì có vẻ không đúng lắm. Nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Nếu hắn muốn phá vỡ quan hệ của ta và Tần Phong Dương, thì cũng không cần thiết phải đốt Lưu Quang Dật Thải, nhưng trừ hắn ra, ta thật sự không nghĩ được còn ai sẽ làm ra chuyện như vậy nữa.”

Thanh Hạm thở dài: “Giờ Lưu Quang Dật Thải đã bị đốt rồi, ngày mai phải vào cung thế nào đây?”

Tròng mắt Lăng Nhược Tâm hơi chuyển, thản nhiên nói: “Ai bảo Lưu Quang Dật Thải bị đốt?”

Thanh Hạm nghe vậy, nhảy dựng lên: “Cái gì? Lưu Quang Dật Thải không bị cháy? Sao lại thế? Rõ ràng ta nhìn thấy lửa cháy bốn phía căn phòng kia, mà lễ vật tuỳ thân của chúng ta đều đặt ở đó, làm sao có thể không bị cháy được?” Nàng nhớ rất rõ, Lưu Quang Dật Thải cũng để lẫn trong đống lễ vật kia.

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Người ta nói, thỏ khôn có ba hang, tuy ta không phải thỏ khôn, nhưng cũng biết đồ quan trọng không thể để bừa bãi được. Hơn nữa, Lưu Quang Dật Thải kia là do chúng ta dùng hết tâm sức mà làm ra, sao có thể để người ta phá hỏng được. Ở Hoàng đô, ta còn có một biệt viện khác, vừa rồi, trước khi Trang Vũ tới tìm ta, ta đã lệnh cho môn đồ của Phi Phượng môn đưa Lưu Quang Dật Thải đi theo cửa sau khách điếm ra ngoài rồi. Cho nên, chắc chắn sẽ không bị đốt.”

Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn nói: “Thì ra chàng đã sớm đề phòng rồi, vậy mà không nói cho ta, hại ta ở đây mất công lo lắng nãy giờ. Vừa rồi chàng còn hung hăng với Tần Phong Dương như vậy, khiến ta tưởng thật sự bị đốt rồi. Chàng cũng giỏi giả vờ quá đấy.” Nàng thầm hít sâu một hơi, Lăng Nhược Tâm này không biết lúc nào thật lúc nào giả. Vừa rồi trừng mắt nhìn Tần Phong Dương, công phu diễn kịch của hắn, chỉ có hơn mấy tiểu sinh trên sân khấu chứ không thể kém hơn được.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm biết ngay nàng đang nghĩ gì, hắn xoa xoa đầu nàng nói: “Thật ra, cũng không phải ta cố ý giấu nàng, chỉ là, ta cũng đến thành Phượng Tiềm này khá nhiều lần rồi. Đề phòng có việc bất trắc, nên mới sai người đưa Lưu Quang Dật Thải đi trước. Có điều, không ngờ bọn họ còn không kịp chờ, xuống tay nhanh như vậy. Nghĩ lại ta còn đổ mồ hôi lạnh.

Thanh Hạm hơi rầu rĩ nói: “Dù ta mới đến Hoàng đô, nhưng bây giờ cũng hơi ghét mấy hành động của những người này, đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Hiện giờ có lẽ chàng cũng nên nghĩ lại, dồn tâm sức giúp Thái tử như vậy có đáng không? Hắn phái người đến đốt Lưu Quang Dật Thải, chính là muốn huỷ diệt Huyến Thải sơn trang. Nhưng lại phái Trang Vũ tới như không có chuyện gì. Không cần thiết phải bán mạng vì một người không tin tưởng mình như thế.”

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm hơi trầm xuống: “Chúng ta cũng không thể xác định được chuyện này có phải do Thái tử làm hay không, thì làm sao có thể quyết định độc đoán như thế được. Thật ra, đốt Lưu Quang Dật Thải, đối với Thái tử không hề có một chút lợi ích nào. Nhưng ta lại không nghĩ ra có người nào khác sẽ làm như thế. Hiện giờ sương mù đang giăng kín trước mặt, quan hệ trong Hoàng cung lại phức tạp vô cùng. Ngày mai chúng ta tiến cung phải thật thận trọng, làm việc gì cũng cẩn thận hết mức mới được.” Dứt lời, chính hắn cũng hít sâu một hơi.

Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Lăng Nhược Tâm, trước kia chàng vẫn một mình đối mặt với nhiều chuyện như vậy sao?” Nàng nhớ hắn đã từng nói, từ năm tuổi hắn đã bắt đầu giúp Lăng Ngọc Song trông coi Huyến Thải sơn trang, đến mười tuổi bắt đầu một mình xử lý sổ sách, mười lăm tuổi thì trở thành đương gia. Sau khi hắn là đương gia, Lăng Ngọc Song không còn quản chuyện của Huyến Thải sơn trang nữa. Mà hắn, chẳng những quản lý tốt việc làm ăn của Huyến Thải sơn trang, mà còn học võ, thêu thùa, mở tiền trang tư nhân, cũng trải rộng các chi nhánh tiền trang ra cả nước. Nàng thật sự cảm thấy bội phục hắn khi có thể chu toàn tất cả mọi việc như vậy. Hơn nữa, việc này cũng không hề đơn giản, chẳng những thách thức năng lực dùng người mà còn thách thức năng lực quản lý của hắn.

Lăng Nhược Tâm thở dài: “Một mình đối mặt với những việc này không đáng sợ, đáng sợ là, nửa đêm thanh vắng đối mặt với sự cô tịch, tâm sự không thể kể với ai…” Hắn như nhớ ra gì đó, hỏi: “Nàng vừa gọi ta là gì?”

Thanh Hạm sửng sốt: “Là Lăng Nhược Tâm!”

Lăng Nhược Tâm giận dỗi: “Dù chúng ta có nửa năm ước hẹn, nhưng nói gì thì nói, chúng ta cũng thành thân rồi, nàng gọi cả tên cả họ ta như vậy, đâu có giống vợ chồng tân hôn.”

Thanh Hạm cười nói: “Chàng yên tâm, trước mặt người khác, ta sẽ gọi chàng là Nhược Tâm, xem như giữ thể diện cho chàng.” Nói thật, gọi hắn là Nhược Tâm khiến nàng cảm thấy không tự nhiên, gọi Lăng Nhược Tâm vẫn thoải mái hơn. Thấy hắn vẫn trừng mắt nhìn nàng, nàng lại nói: “Không lẽ chàng muốn ta gọi chàng là nương tử sao?! Nhưng mà, cứ nghĩ đến giới tính thật của chàng, ta lại không tự nhiên.” Nàng nói rất hợp tình hợp lý.

Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng qua, nói: “Nàng gọi ta là Nhược Tâm cũng không phải là vấn đề giữ thể diện cho ta. Dù thế nào, cả đời này ta cũng coi nàng là thê tử duy nhất của mình. Nàng đương nhiên cũng không thể gọi ta là nương tử, phải gọi là tướng công.”

Thanh Hạm không nhịn được, cười ha ha nói: “Bảo ta gọi chàng là tướng công trước mặt người khác, thì cả đám người đó sẽ cười chết mất! Người ta sẽ nghĩ, nam nhân mà gọi nữ nhân là tướng công, trời đất đảo điên rồi!” Hay thật, còn nói gọi là tướng công nữa chứ. Nhưng nghĩ đến câu nói cả đời này chỉ có nàng là thê tử duy nhất của hắn, trong lòng nàng lại thấy ngọt vô cùng. Thì ra, trong lòng hắn đã sớm coi nàng là nương tử. Nhớ đến đêm động phòng hài hước của hai người, nàng lại càng buồn cười hơn.

Sắc mặt Lăng Nhược Tâm hơi biến đổi, hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Từ lúc ta vừa sinh ra, thì trời đất đã đảo điên rồi. Nam nhân là nữ nhân, nữ nhân là nam nhân. Thanh Hạm, ta chỉ muốn nói cho nàng biết, dù dáng vẻ của ta có giống nữ nhân đến thế nào, thì cuối cùng ta vẫn là một nam tử hán đường đường chính chính. Ta thề, chắc chắn sẽ có một ngày, ta lấy thân phận nam tử để đường đường chính chính bái đường thành thân với nàng. Ta cũng không cần biết bao giờ nàng mới có thể đón nhận ta, nhưng ta cam đoan, ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc, sẽ cho nàng biết gả cho ta là lựa chọn chính xác nhất của nàng.”

Thanh Hạm nghe giọng hắn buồn bã, nhưng lời nói lại tràn ngập thâm tình. Tuy sắc mặt hắn không tốt, nhưng tình cảm lại đong đầy trong đôi mắt sâu như nước hồ thu kia, khiến nàng muốn nhảy vào trong đó. Tim nàng không biết vì sao lại đập mạnh lên, trong lòng vô cùng ấm áp, nàng cười hì hì nói: “Không phải chàng vẫn đang ghi hận ngày ấy chàng phải làm tân nương, nên muốn nhân cơ hội trả thù ta đấy chứ?! Chỉ sợ chờ đến khi chàng được khôi phục thân phận nam tử hán, thì chúng ta cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi. Lúc đó, ta không thể chịu được sự giày vò của chàng đâu!”

Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm dở khóc dở cười: “Nàng đúng là chỉ biết nói linh tinh! Có điều, chúng ta ước định với nhau, trước khi ta khôi phục thân phận nam nhi, thì lúc có người ngoài, nàng có thể gọi ta là nương tử, nhưng lúc chỉ có hai chúng ta, nàng phải gọi ta là tướng công, hoặc là Tâm!”

Nghe hắn nói câu cuối, Thanh Hạm không kìm được, rùng mình một cái: “Gọi chàng là tướng công hay là Tâm đều buồn nôn chết đi được!” Vừa nói xong, Lăng Nhược Tâm liền cốc vào đầu nàng một cái, nàng bị đau, hét ầm lên: “Chàng muốn mưu sát chồng à!!!”

Thấy vẻ mặt nàng khoa trương như vậy, Lăng Nhược Tâm cũng buồn cười, nhưng lại phụng phịu nói: “Buồn nôn à? Sao lại buồn nôn? Nếu không, nàng gộp cả hai cách gọi đấy vào, ta cũng không ngại đâu!” Dứt lời, hắn liền ghé sát môi lại định hôn Thanh Hạm.

Thanh Hạm cười khanh khách nói: “Được rồi, ta sợ chàng rồi, mỗi người nhường một bước, sau này ta sẽ gọi chàng là Nhược Tâm, chàng gọi ta là Thanh Hạm!”

Lăng Nhược Tâm không để ý tới nàng, càng ghé sát môi lại, Thanh Hạm bị hắn ôm trong lòng, không thể động đậy, thấy hắn chuẩn bị hôn đến nơi, nàng hoảng hốt hét to: “Được rồi, sau này ta sẽ gọi chàng là Tâm, chàng gọi ta là Hạm!!!” Vừa nói xong, chính nàng cũng cảm thấy buồn nôn. Miễn cưỡng, miễn cưỡng cho qua đi!

Mặt Lăng Nhược Tâm hớn hở hẳn: “Như thế còn được!” Sau đó hắn hơi lùi về đằng sau, cách Thanh Hạm ra một chút.

Thấy hắn lùi lại, Thanh Hạm há mồm hít một hơi thật dài, rồi lại nghe thấy Lăng Nhược Tâm nói: “Hạm, gọi tên ta cho ta nghe chút đi!”

Thanh Hạm nghe xong, suýt thì ngất xỉu. Hắn gọi Hạm vô cùng dịu dàng, cái tên kia vừa xẹt qua tai khiến nàng run cả người. Nàng không muốn gọi chút nào, nhưng giờ nàng đang ở trong lòng hắn, hơn nữa, chính nàng cũng vừa nói rồi, đành cắn răng nói: “Tâm!”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lăng Nhược Tâm rạng rỡ như hoa xuân tháng ba, cũng nhân lúc Thanh Hạm không đề phòng, liền hôn chụt lên mặt nàng một cái, đáp: “Ừ, Hạm!”

Mặt Thanh Hạm nhất thời đỏ bừng lên như quả hồng chín, giận dỗi nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng lại nhân cơ hội sàm sỡ ta!”

Thấy đôi môi đỏ mọng của nàng hơi nhếch lên, Lăng Nhược Tâm lại cúi xuống hôn vào môi nàng một cái rồi nói: “Chúng ta là vợ chồng, sao lại nói là sàm sỡ?”

Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn: “Nhưng chúng ta đã giao hẹn là chàng sẽ không hôn ta rồi mà!”

Lăng Nhược Tâm cười rất vô lại: “Lần thứ nhất hôn nàng là để thưởng cho nàng. Nàng gọi tên ta rất dễ nghe. Lần thứ hai hôn nàng là vì trừng phạt nàng, đã bảo sau này chỉ gọi ta là Tâm, vậy mà nàng còn kêu cả tên cả họ!” Dứt lời, hắn còn ra vẻ vô cùng ấm ức, miệng hơi bĩu ra, nhưng trong đôi mắt đen thì đầy vẻ đắc ý của một tên nhóc vừa ăn vụng được đồ ăn ngon vậy.

Bình thường toàn là Thanh Hạm chơi xấu người khác, giờ nhìn dáng vẻ vô lại đến cực điểm của Lăng Nhược Tâm, nàng cũng dở khóc dở cười! Nhớ lúc trước, mỗi lần nàng bày trò chơi xấu, lúc nào Tống Vấn Chi cũng tỏ ra cưng chiều, không để bụng. Thật đúng là mây gió xoay vần, giờ lại để cho nàng gặp một người vô lại giống nàng đến chín phần. Mà, tức nhất là, người kia lại là tướng công của nàng.

Nàng khẽ mỉm cười nói: “Chàng nói rất có lý, là lỗi của ta, ta chịu phạt!”

Lăng Nhược Tâm không ngờ nàng sẽ nói vậy, hắn hơi bồi hồi, Thanh Hạm thừa dịp hắn ngẩn người, liền nghiêng đầu ghé sát vào hắn rồi há miệng cắn tai hắn, cắn đến khi Lăng Nhược Tâm đau không chịu được, buông lỏng vòng tay đang ôm chặt Thanh Hạm, nàng nhân cơ hội vùng ra khỏi lòng hắn, đưa tay điểm huyệt hắn rồi cười hì hì nói: “Đó cũng là sự trừng phạt của ta dành cho chàng!”

Dứt lời, nàng ôm hắn, kéo đến băng ghế dài, còn mình thì đắc ý tung người xuống giường, dạng chân dạng tay thật rộng thành hình chữ đại nói: “Ngủ một mình một giường lớn thật là thoải mái!”

Nhìn bộ dạng đắc ý dạt dào kia của nàng, Lăng Nhược Tâm tức giận muốn nhéo nàng vài cái, nhưng lại không thể cử động được. Lúc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu được cảm giác của Thanh Hạm khi bị hắn chế ngự. Băng ghế rất cứng, ngủ không thoải mái chút nào, vậy mà còn phải nghe tiếng hít thở đều đều của Thanh Hạm, khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi!

Sáng sớm hôm sau, hai người thu thập đồ đạc xong xuôi rồi khởi hành đến hoàng cung.

Trên đường đi, mặt Lăng Nhược Tâm vô cùng thối, cằm hếch lên cao, không thèm để ý đến Thanh Hạm. Cả đêm hôm qua hắn ngủ không ngon giấc, băng ghế vừa cứng vừa chật. Ngủ không ngon đã đành, bây giờ cả thắt lưng hắn còn đau đến rút gân. Sáng sớm nay, khi Thanh Hạm giải huyệt cho hắn, câu đầu tiên hắn nói là: “Còn dám nói ta độc ác, nàng còn độc ác hơn ta gấp trăm ngàn vạn lần! Làm gì có nương tử nào như nàng, đối xử với tướng công của mình như vậy chứ.”

Thanh Hạm thản nhiên nói: “Ta làm gì chàng nào, trước đây chàng đối xử với ta thế nào, vẫn còn nhớ rõ chứ?” Chỉ một câu đã khiến hắn nghẹn cứng họng, trợn trừng mắt, không thèm nói với Thanh Hạm một câu nào nữa.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Thanh Hạm không khỏi buồn cười. Lúc Lăng Nhược Tâm khôn khéo thì không khác gì hồ ly, không ngờ đến khi tính tình trẻ con nổi lên, thì lại ngây thơ như thế. Hắn không để ý đến nàng, nàng càng được yên tĩnh. Ngồi trên xe ngựa, Thanh Hạm cố tình giả vờ ngủ, đầu hơi hơi nghiêng, dựa vào vai Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm gạt đầu nàng ra vài lần, Thanh Hạm vẫn không thèm để ý, tiếp tục dựa sát vào người hắn.

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Ta biết nàng không ngủ, đừng giả vờ nữa.”

Thanh Hạm nhắm mắt lại nói: “Ta có giả vờ đâu, ngủ thật mà.”

Nghe nàng nói vậy, sự hờn dỗi của Lăng Nhược Tâm tiêu tan đi hơn một nửa: “Đang ngủ còn nói được à?”

Thanh Hạm đáp: “Đương nhiên nói được rồi, nói trong lúc ngủ gọi là nói mơ, hiện giờ ta đang nói mơ.” Dứt lời, nàng hé một mắt liếc Lăng Nhược Tâm.

Lăng Nhược Tâm quay đầu nhìn nàng đang cười tủm tỉm, sự hờn dỗi tiêu tan hết: “Thật không có cách trị nàng mà!”

Thanh Hạm kéo tay hắn nói: “Chàng hết tức rồi chứ?”

Lăng Nhược Tâm quay đầu đi, không để ý tới nàng, nhưng nụ cười trên khoé môi lại không thể giấu được. Thanh Hạm cười hì hì, kéo tay hắn nói: “Ta biết chàng không phải quỷ hẹp hòi mà!”

Lăng Nhược Tâm quay lại nhìn Thanh Hạm nói: “Trước giờ ta chưa từng là quỷ hẹp hòi, có điều, chuyện tối hôm qua không có phép phát sinh nữa, nếu không, ta sẽ không để yên cho nàng đâu.” Dứt lời, hắn nhéo mũi nàng một cái đầy vẻ cưng chiều.

Thanh Hạm cười hì hì: “Giờ chúng ta đi đâu?” Trước kia, nàng rất hứng thú với Hoàng cung, muốn nhìn xem ở đó trang nghiêm ra sao, đình đài lầu các khác với dân gian thế nào. Nhưng sau khi nói chuyện với Lăng Nhược Tâm hôm qua, biết được nơi Hoàng cung kia chẳng những vô tình, lại còn nhiều nghi kỵ, cốt nhục tương tàn. Nơi như vậy, nàng thật sự chỉ ước có thể giải quyết mọi chuyện nhanh chóng rồi quay về Huyến Thải sơn trang. Nơi đó, ít ra còn cho nàng có cảm giác ấm áp.

Lăng Nhược Tâm nói: “Chúng ta tới cung Phượng Nghi của Hoàng hậu để dâng Lưu Quang Dật Thải trước, sau đó sẽ tới bái kiến Hoàng thượng.

Thanh Hạm hỏi: “Không phải hôm qua chàng nói trước khi dâng Lưu Quang Dật Thải phải đi gặp Hoàng thượng à? Sao giờ lại đến cung Phượng Nghi gặp Hoàng hậu trước?”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Xem ra nàng nhớ rất rõ từng lời ta nói nhỉ. Giá mà chuyện của Tần Phong Dương và Tống Vấn Chi, nàng cũng nhất nhất nghe lời ta thì tốt rồi.” Thấy vẻ mặt Thanh Hạm bất mãn, hắn vội nói tiếp: “Lưu Quang Dật Thải là thứ mà Hoàng hậu đã ao ước từ mười năm trước, cho nên, tốt nhất phải đến đưa cho bà đã. Nhưng Hoàng thượng lại yêu cầu khi ta tiến cung phải tới gặp ngài, nên sau khi chúng ta dâng lễ vật xong, sẽ tới gặp Hoàng thượng.”

Thanh Hạm như nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm Lăng Nhược Tâm nói: “Chàng sắp xếp như vậy, không phải là ý muốn nói với Hoàng hậu rằng, chàng đã tiến cung, Lưu Quang Dật Thải cũng làm xong đúng hạn. Mà cái gọi là quy định của Hoàng đế kia, chẳng qua chỉ là do ông ấy vẫn chưa dứt ý niệm với chàng. Nên chàng đi gặp Hoàng hậu trước, vừa thể hiện sự tôn kính của chàng đối với bà, lại nói cho bà biết, chàng không hề hứng thú với ân sủng của Hoàng đế. Mà Hoàng hậu, khi đã biết suy nghĩ của chàng, chắc chắn sẽ hoàn toàn yên tâm với chàng, có khi còn đi theo chàng tới gặp Hoàng đế, vô tình trở thành ô dù của chàng nữa.”

Lăng Nhược Tâm thu lại ý cười trên mặt, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng: “Nàng đúng là càng ngày càng lợi hại. Tâm tư của ta nàng đều đoán được. Những gì nàng nói cũng chính xác hết, tuy nhiên, ở giữa vẫn còn thiếu một chút. Thật ra, chuyện của Thái tử, chỉ sợ là Tần Phong Dương và Hoàng hậu cùng nhau bày ra. Gặp Hoàng hậu trước, có lẽ cũng mơ hồ biết được đại khái có chuyện gì xảy ra, sau đó gặp Hoàng đế cũng có thể biết được cách ứng đối.

Thanh Hạm thở dài, chỉ gặp một người thôi, mà trong đó còn có nhiều vấn đề như vậy. Nàng không thể không bội phục tâm tư của Lăng Nhược Tâm, cũng hiểu được, hắn có thể phát triển việc buôn bán của Huyến Thải sơn trang và tiền trang tư nhân lớn như bây giờ không phải chỉ dựa vào vận may, mà tất cả đều dựa vào bản lĩnh thực sự.

Trong lúc mải suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại, thì ra, đã tới cửa Hoàng cung. Lăng Nhược Tâm lấy Lưu Quang Dật Thải ra, đưa Thanh Hạm đi vào Hoàng cung. Vừa đến cửa, hai người đã gặp một thái giám tuổi chừng hai mươi mấy. Tay thái giám kia vừa nhìn thấy Lăng Nhược Tâm, liền lộ vẻ vui mừng, cười hì hì nói: “Lăng Đại tiểu thư, đã lâu không gặp. Hôm qua Hoàng hậu nương nương còn nhắc đến cô, hôm nay cô đã tới rồi!” Tay thái giám kia hơi béo, nụ cười lại có vẻ nịnh nọt, nên đôi mắt vốn đã không to, giờ lại nhỏ đến đáng thương.

Nghe giọng nói âm không ra âm, dương không ra dương kia, lại nhìn bộ dạng đó của gã, khiến Thanh Hạm không khỏi cảm thấy ghê tởm. Nếu có thể, nàng thật sự muốn đập cho gã vài cái.

Lăng Nhược Tâm cũng cười nói: “Mã công công, hôm nay ngài trực à, thật khéo quá! Hoàng hậu nương nương nhắc tới ta, ta làm sao dám không đến!” Vừa nói, hắn vừa rút một chiếc vòng phỉ thuý từ trong tay áo ra, nhét vào tay Mã công công, cúi đầu nói: “Đây là chút lòng thành, ngài vui lòng nhận cho!”

Miệng Mã công công kia thì nói: “Ôi, cô cầu kỳ quá!” nhưng tay thì nhét thẳng vòng vào tay áo không chút khách khí.

Nhìn dáng vẻ đó của Mã công công, trong mắt Thanh Hạm không giấu được vẻ khinh thường, miệng cũng nhếch lên cười khẩy. Có vẻ mỗi lần Lăng Nhược Tâm tiến cung đều phải mất không ít đồ cho tay thái giám này.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Mỗi lần đến đây đều phiền công công, chỉ là chút lễ mọn, may mà công công không chê. Không biết gần đây thân thể Hoàng hậu nương nương có được an khang không?”

Mắt Mã công công cười híp lại như đường chỉ nói: “Sức khoẻ của Hoàng hậu nương nương rất tốt, có điều, gần đây trong cung xảy ra một số chuyện phiền phức khiến nương nương lo lắng đến đau lòng.”

Lăng Nhược Tâm nhíu mày nói: “Là tên nô tài nào có mắt không tròng, lại dám chọc cho Hoàng hậu nương nương tức giận?” Hắn cố tình to giọng, ra vẻ hơi tức giận, bất bình.

Mã công công vừa nghe thấy giọng Lăng Nhược Tâm, liền làm ra một động tác đừng có to tiếng rồi nói: “Lăng Đại tiểu thư, nhỏ giọng một chút, cẩn thận để kẻ có ý đồ xấu nghe được, sẽ rước hoạ vào thân đấy!”

Lăng Nhược Tâm ngạc nhiên nói: “Chuyện này có gì mà không được nói?”

Thanh Hạm nhìn dáng vẻ đó của Lăng Nhược Tâm, trong lòng cũng thầm nói: “Chàng cứ tiếp tục giả vờ đi!” Nhìn không nổi nữa, nàng liền quay đầu sang hướng khác, không thèm xem hai người kia diễn qua diễn lại.

Mã công công nói: “Vì người chọc Hoàng hậu tức giận lại là Thái tử! Hiện giờ trong cung vì chuyện này mà không yên ổn được. Lăng Đại tiểu thư cũng là người nhà, ta cũng nói thẳng. Tâm tư của nương nương thế nào, chúng ta đều hiểu rất rõ, chẳng qua, mọi người không nói ra thôi. Mấy năm gần đây, tuy chiến tích của Thái tử cũng không tồi, nhưng xét về quốc tài và nhân phẩm, thì Tam hoàng tử cũng không hề kém Thái tử. Hoàng thượng vẫn luôn cân nhắc giữa hai hoàng tử, xem ai có tài trị quốc hơn, thì lại không may, Thái tử thất trách để cho thích khách lẻn vào khu săn bắn. Hoàng thượng giận dữ, liền muốn phế Thái tử lập Tam hoàng tử lên, nhưng không ngờ Hữu tướng và Binh bộ thượng thư phản đối kịch liệt, tuy vẫn chưa định tội được Thái tử, nhưng cũng khiến Hoàng thượng và nương nương đau đầu vô cùng. Cho nên, lát nữa khi Đại tiểu thư gặp nương nương, ngàn vạn lần đừng nhắc đến chuyện Thái tử, nếu không, chỉ sợ sẽ rước hoạ vào thân!”

Mắt Lăng Nhược Tâm hơi đảo: “May mà có công công dặn trước, nếu không, chỉ sợ Nhược Tâm sẽ phạm sai lầm lớn rồi!” Dứt lời, hắn lại lấy một thỏi bạc đưa cho thái giám.

Nghe thái giám kia nói vậy, Thanh Hạm quay đầu nhìn thoáng qua hai người, lại thấy Lăng Nhược Tâm cũng đang nhìn nàng. Nàng hơi thở dài, nếu không phải tay thái giám này biết Lăng Nhược Tâm cử xử rộng rãi, thì có lẽ cũng không nói nhiều như vậy.

Tay thái giám đi trước dẫn đường, tới một cung điện, hắn tỏ vẻ áy náy nói: “Lăng Đại tiểu thư, vì xảy ra chuyện thích khách lẻn vào, nên hiện giờ người ra vào cung đều phải kiểm tra theo đúng lệ.”

Vừa dứt lời, mặt Lăng Nhược Tâm biến sắc nói: “Mã công công, ta biết quy củ trong cung, nhưng ta tới Hoàng cung không dưới mười lần, chưa bao giờ bị kiểm tra cả. Ta là một nữ nhân, trói gà không chặt, có thể miễn không?”

Mã công công nói: “Chuyện này ta cũng lực bất tòng tâm, quy củ trong cung, cô cũng biết rồi. Ta không có quyền thay đổi. Cũng chỉ kiểm tra cho đúng quy định, xin Lăng Đại tiểu thư phối hợp một chút, sẽ không sao đâu.”

Có lẽ đối với người khác thì cũng không sao. Nhưng đối với Lăng Nhược Tâm giả gái, và Thanh Hạm giả trai mà nói, thì đây lại là chuyện rất lớn. Cái gọi là kiểm tra đó, tức là phải cởi sạch xiêm y ra, kiểm tra xem có mang đồ gì nguy hiểm hay không. Hai người họ mà bị cởi sạch, thì thực sự rất phiền phức!!!

Hết chương 2.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.