Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 2 - Chương 10: Cùng Sinh Cùng Tử



Quyển 2 – Chương 10.1: Cùng sinh cùng tử.

Sau khi Lăng Nhược Tâm rời khỏi Thuý Liễu quán, hắn đi thẳng tới phủ Đoan vương của Tần Phong Dương. Lúc hắn tới, phủ Đoan vương vô cùng hỗn loạn, Tần Phong Dương đang dẫn một đám thị vệ định ra ngoài. Vừa nhìn thấy Lăng Nhược Tâm, hắn hơi sửng sốt, nheo mắt lại hỏi: “‘Cô’ không ở lại trong Thuý Liễu quán, chạy tới đây làm gì?”

Lăng Nhược Tâm nhìn hắn nói: “Chúng ta làm một giao dịch được không?”

Nhìn vẻ mặt ‘nàng’ hơi kích động nhưng vẫn rất trấn định, lại nghĩ đến chuyện lớn xảy ra trong cung đêm nay, lòng Tần Phong Dương cũng khó tránh khỏi lo lắng. Trận hoả hoạn lúc đó có chút kỳ quái, nếu không phải hắn có nhiều cơ sở ngầm trong cung, cũng không biết được chuyện nhanh như thế. Hắn nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Giao dịch gì?”

Lăng Nhược Tâm nhìn thị vệ xung quanh, Tần Phong Dương hiểu ý nói: “Các ngươi ra cổng lớn tập hợp trước. Ta sẽ lập tức tới ngay.”

Hắn vừa dứt lời, đám thị vệ đều lui hết, Tần Phong Dương nói: “Có chuyện gì, ‘cô’ nói đi.”

Thấy đám thị vệ bên Tần Phong Dương có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hắn biết ngay bình thường Tần Phong Dương cũng tốn không ít công sức. Có điều, trong lòng hắn bây giờ nóng như lửa đốt, không có tâm trạng nào mà châm chọc hắn ta. Lăng Nhược Tâm nhìn chằm chằm Tần Phong Dương nói: “Ta giúp ngươi đoạt được ngôi vị hoàng đế.”

Nghe ‘nàng’ nói vậy, Tần Phong Dương chấn động: “‘Cô’ có biết, chỉ với những lời này của ‘cô’, cũng đủ đưa ‘cô’ vào tử tội không? Sức khoẻ của phụ hoàng ta bây giờ tuy không phải rất tốt, nhưng ít ra cũng coi như là an khang. Mấy lời này của ‘cô’ là tối kỵ!!!”

Ánh mắt của hắn ta đầy sự chân thật, không giống làm bộ. Lăng Nhược Tâm biết trong lòng hắn ta có lẽ vẫn rất thương yêu phụ hoàng, vẫn còn giữ được tình cảm ruột thịt, nên hắn cũng thấy yên tâm hơn, liền thản nhiên đáp: “Nếu chỉ vì câu nói vừa rồi của ta, mà ngươi xử ta tội chết, vậy thì ngươi cứ làm đi. Nhưng ta cũng có thể cam đoan rằng, ngày mai, sau khi ngươi tiến cung, cũng là lúc ngươi bị người khác vu cho tội hành thích hoàng thượng.”

Tần Phong Dương nhìn ‘nàng’ nói: “Chuyện trong cung ta sẽ xử lý, có lẽ cũng không quá nghiêm trọng như ‘cô’ nói. Dù hắn có ác đến mấy, chắc cũng không dám làm chuyện như thế!” Tuy nói không tin, nhưng thật ra trong lòng hắn đã tin quá nửa. Tần Phong Ảnh là ai, hắn hiểu rất rõ!!!

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn muốn giảng giải chuyện tình cảm thâm sâu của huynh đệ, phụ tử nhà ngươi, thì ta khuyên ngươi đừng nên lãng phí thời gian nữa. Hiện giờ thời gian vô cùng quý giá, chỉ cần tiếp tục trì hoãn, thì lịch sử sẽ thay đổi.” Con ngươi của hắn hơi đảo, nhìn Tần Phong Dương nói: “Nếu trong lòng Tam hoàng tử không có chút cảnh giác nào, thì ngài nên giải thích sao về việc vội vàng mang theo thị vệ đi ra ngoài đây?”

Tần Phong Dương nhìn ‘nàng’ đáp: “Có vẻ ‘cô’ biết không ít về chuyện đêm nay, có điều, ta dựa vào cái gì để tin tưởng ‘cô’?” Hắn hiểu Lăng Nhược Tâm muốn ám chỉ điều gì, nhưng khoảng cách vốn có giữa hai người khiến hắn không thể không đề cao cảnh giác với Lăng Nhược Tâm, cũng không biết liệu có phải Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Ảnh liên thủ để gài bẫy hắn hay không.

Trong mắt Lăng Nhược Tâm đầy vẻ lo lắng: “Ta vốn không muốn xen vào bất cứ chuyện gì trong hoàng cung nữa. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nên gài bẫy Thanh Hạm.” Nếu không phải vì nàng, thì hắn cũng sẽ không tìm Tần Phong Dương. Xin trời cao phù hộ, đừng để nàng gặp chuyện không may.

Tần Phong Dương kinh hãi nói: “Thanh Hạm làm sao?” Nhắc đến Thanh Hạm, hắn vẫn vô cùng để tâm. Dù biết tình cảm này ngàn vạn lần không nên xuất hiện, nhưng hắn vẫn lo lắng cho sự an nguy của ‘hắn ta’.

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thanh Hạm đang ở trong tay hắn. Có điều, hiện giờ ta không biết vì sao hắn lại bắt Thanh Hạm đi. Nhưng ta chỉ biết rằng, ta không thể để nàng xảy ra chuyện được!” Dứt lời, nắm đấm của hắn siết chặt lại.

Tần Phong Dương hơi nhướng mày nói: “Võ công của Thanh Hạm không thấp, sao có thể dễ dàng rơi vào tay hắn? Hơn nữa, không phải các người luôn ở cùng nhau sao?” Nhìn ánh mắt Lăng Nhược Tâm đầy sự lo lắng không giống làm bộ, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.

Lăng Nhược Tâm cười lạnh nói: “Nhắc đến chuyện này, ta còn phải cảm tạ hoàng hậu sự sắp xếp kỳ quái của Hoàng hậu đêm nay. Tóm lại, ngươi phái người giúp ta tìm Thanh Hạm, ta sẽ giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn đêm nay.”

Nếu sự tình không đến nước này, thì Lăng Nhược Tâm cũng không tìm đến Tần Phong Dương. Dù thế lực của Huyến Thải sơn trang có lớn đến đâu cũng không thể xâm nhập vào hoàng cung được. Mà Thanh Hạm lại mất tích trong hoàng cung. Hắn ở trong cung không khác gì rồng mắc cạn, dù biết rõ tính cách của Tần Phong Ảnh, nhưng với năng lực của mình hắn, cũng không thể nào cứu được Thanh Hạm.

Lúc này Thanh Hạm lại đang trúng mê tình thảo. Nếu nàng bị hắn ta phá huỷ, chỉ sợ hắn sẽ phát điên mất. Nếu hắn ta giấu nàng đi chỉ để áp chế hắn, sau mười hai canh giờ vẫn không tìm thấy người, thì chẳng những nàng sẽ mất hết võ công, mà nửa đời sau này cũng trở nên ngốc nghếch. Hắn cố gắng bắt mình phải bình tĩnh, nhưng dù thế nào cũng không thể khiến cho mình trấn định, thoải mái như trước kia.

Lăng Nhược Tâm cũng từng nghĩ đến việc đi tìm Tần Phong Ảnh, nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Tần Phong Ảnh. Lần trước hắn và Thanh Hạm đã đắc tội hắc ta, lần này Tần Phong Ảnh bỏ nhiều công sức ra lập bẫy liên hoàn như vậy mới có thể bắt được Thanh Hạm đi. Hơn nữa, khi bắt nàng, còn cố tình cho hắn biết nàng trúng độc gì. Mục đích làm như vậy vừa vì trả thù, mà mặt khác cũng là muốn làm nhiễu loạn tâm tư của Lăng Nhược Tâm.

Lúc này, nếu Lăng Nhược Tâm đến tìm Tần Phong Ảnh, yêu cầu hắn thả Thanh Hạm, chỉ e là chẳng những tự rước nhục vào thân, mà còn không cứu được Thanh Hạm. Có lẽ Tần Phong Ảnh đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cách để làm khó hắn, hơn nữa, trận hoả hoạn đêm nay trong cung cũng không phải tự dưng mà có. Chắc chắn là Tần Phong Ảnh đã chuẩn bị từ trước rồi. Chuyện Thanh Hạm chẳng qua chỉ là muốn kiềm chế hắn, còn hắn thì biết rất rõ, cái gọi là chuyện lớn đêm nay e là cũng bị định sẵn rồi. Với cá tính ngoan độc của Tần Phong Ảnh, sau khi đế vị tuyệt đối sẽ không buông tha cho Huyến Thải sơn trang.

Lăng Nhược Tâm đã từng làm chuyện ‘bảo hổ lột da’ một lần, không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, cho nên, hắn mới chọn cách đến tìm Tần Phong Dương. Tuy Tần Phong Dương cũng không phải người tốt gì, nhưng ít nhất cũng quanh minh lỗi lạc hơn Tần Phong Ảnh. Hơn nữa, nếu lần này hắn giúp Tần Phong Dương chiếm được ngôi vị hoàng đế, thì ân oán lúc trước giữa hai người cũng có thể xoá bỏ.

Huống hồ, chuyện đêm nay đã quá khẩn cấp, không cho hắn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Sự an nguy của Thanh Hạm bây giờ còn lớn hơn tất cả mọi thứ.

Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Tần Phong Dương cũng biết Lăng Nhược Tâm không hề nói quá lời. Dù sao, hắn cũng hiểu rõ tâm cơ và bản chất của Tần Phong Ảnh. Hắn nhìn thẳng vào mắt Lăng Nhược Tâm hỏi: “‘Cô’ nắm chắc bao nhiêu phần rằng chúng ta có thể thắng?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Năm phần!”

Tần Phong Dương nhíu mày: “Chỉ với năm phần chắc chắn mà ‘cô’ dám tới tìm ta đòi giao dịch à? Lăng Nhược Tâm, ta không biết nên nói là ‘cô’ ngạo mạn hay ngốc nghếch đây?”

Lăng Nhược Tâm cũng nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Dù ta có nói mười phần thì ngươi cũng không tin. Nói năm phần là vì hiện giờ hắn đang đi trước. Chỉ sợ là hắn đã khống chế được hơn một nửa thế cục trong hoàng cung. Chỉ riêng về điểm này hắn đã thắng ngươi vài phần rồi. Có điều, bây giờ ngươi tiến cung với danh nghĩa cứu giá, thì đây cũng chính là năm phần cơ hội của ngươi. Nếu phụ hoàng của ngươi không sao thì tốt. Nhưng nếu có việc gì, thì chính ngươi cũng biết rõ ràng được trên chiếu thư kia đã viết tên ai.”

Mặt Tần Phong Dương biến sắc, Lăng Nhược Tâm lại nói tiếp: “Nếu ngươi tiếp tục chần chừ, chỉ sợ cơ hội năm phần thành công cũng không có nữa!”

Tần Phong Dương nghiến răng nói: “Được! Đồng ý! Ta sẽ trả cho ‘cô’ một Thanh Hạm không tổn thương gì. ‘Cô’ tiến cung cùng ta!”

*

Thấy Lăng Nhược Tâm ra khỏi cửa, Thanh Hạm cũng muốn đi theo, nhưng còn chưa đi được hai bước, thì đã cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nàng vội chống tay vào bàn không để cho mình ngã xuống đất. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng gặp hiện tượng này, một suy nghĩ không ổn xuất hiện trong đầu Thanh Hạm. Không phải nàng trúng độc chứ? Nếu không, với thân thể của nàng, thì dù sinh bệnh cũng không thể bị như vậy được!

Nàng muốn gọi Lăng Nhược Tâm, nhưng vừa ngẩng đầu, đã thấy hắn đang giao thủ với hắc y nhân kia. Trong lòng nàng vô cùng kinh hãi, đêm nay dù hai người có cẩn thận thế nào, cũng bất tri bất giác bị rơi vào bẫy của người khác. Đầu nàng cực kỳ choáng váng, trên người cũng khô nóng dị thường, từng cơn rung động đến khắc khoải khiến nàng thèm muốn điên cuồng.

Một hắc y nhận hiện ra trước mặt nàng khiến nàng hoảng hốt, vận khí muốn tấn công gã kia, tiếc rằng chân khí trên người đã tán loạn, dù làm thế nào cũng không tụ lại được. Hắc y nhân kia lạnh lùng cười, vươn tay muốn điểm huyệt nàng. Nàng nghiến chặt răng, xoay người một vòng né tránh đòn tấn công của gã kia, nhưng đồng thời cũng ngã nhào xuống đất.

Nhìn hành động của nàng, hắc y nhân dường như hơi kinh hãi, nhưng trong tròng mắt lại đậm thêm vẻ bỡn cợt và đắc ý. Gã đưa mắt nhìn ra Lăng Nhược Tâm đang giao đấu bên ngoài. Ánh mắt gã trở nên độc ác, ra tay nhanh như chớp, đánh thẳng vào huyệt đạo của Thanh Hạm. Thương thay cho Thanh Hạm, cả một thân công phu, bây giờ lại không thể vận khí, chỉ có thể trơ mặt nhìn gã kia điểm huyệt câm và mấy đại huyệt trên người mình.

Gã kia vác Thanh Hạm lên vai, thi triển khinh công bay về hướng Nam. Dường như gã biết rất rõ đường trong Hoàng cung, dễ dàng tránh được các trạm gác, bay về hướng một cung điện. Lúc này, hoàng cung vì trận hoả hoạn kia mà vô cùng hỗn loạn, tất cả đều chạy đi dập lửa, không ai chú ý đến chuyện ở hướng Nam.

Đầu óc Thanh Hạm càng ngày càng mơ hồ, nhưng cũng mạnh mẽ cố gắng chống cự không để cho mình bị hôn mê, chỉ cần Lăng Nhược Tâm không xảy ra chuyện gì, thì với sự khôn khéo của hắn, một khi phát hiện ra nàng đã biến mất, chắc chắn sẽ tìm cách tới cứu nàng. Có điều, bất hạnh thay, nàng không thể động đậy nên cũng không để lại manh mối gì.

Tuy Thanh Hạm chỉ vào cung vài lần, cũng chỉ biết một vài cung điện, quen thuộc nhất là Lưu Vân các của công chúa Thiên Nhan. Lúc này, tuy đêm đã xuống, và thần trí của nàng không được rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhận ra, đây chính là Lưu Vân Các của Thiên Nhan.

Có điều, hôm ấy nàng chỉ bước vào gian ngoài của Lưu Vân các, chưa đi vào phòng trong. Nhưng gã kia có vẻ nắm rõ bố cục của Lưu Vân các trong lòng bàn tay. Gã lướt qua tường cao, rồi vác Thanh Hạm bay thẳng lên lầu hai của Lưu Vân các, đi vào từ một cửa sổ nhỏ. Căn phòng đó rất nhiều rèm lụa, cách bài trí thì cực kỳ lịch sự, tao nhã, rõ ràng là khuê phòng nữ tử.

Thanh Hạm còn đang suy đoán dụng ý của gã kia, đến khi thấy gã vén rèm lụa lên, lộ ra dung nhan ửng hồng của Thiên Nhan, thì nàng cũng hiểu ngay được ý đồ của gã. Trong lòng nàng thầm oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khổ nỗi nàng đang bị gã khống chế, không thể làm gì được.

Gã kia vén chăn gấm ra, đặt nàng lên giường, thấy Thanh Hạm trợn trừng mắt nhìn gã, mắt gã dường như còn hơi cười. Thanh Hạm nhìn thấy rõ sự mưu tính trong mắt gã. Ánh mắt của gã nhìn rất quen, nhất định nàng đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra!

Gã kia có vẻ rất hài lòng với kết quả này, ngay lúc sắp ra khỏi cửa, gã lại như nhớ ra gì đó, quay người lại, đưa tay giải huyệt cho nàng, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, gã lại vươn tay nhéo một cái, sau đó mở cửa sổ ra biến mất trong bóng đêm như một cơn gió.

Trong lòng Thanh Hạm cực kỳ oán hận hành động ngả ngớn của gã. Tuy huyệt đạo đã được giải, nhưng cổ họng lại khô đến phát nghẹn, không thể phát ra tiếng. Đây là khuê phòng của Thiên Nhan, hiện giờ nàng đang mặc nam trang, người trong cung cũng biết nàng là vị hôn phu của Lăng Nhược Tâm, là người trong lòng Thiên Nhan. Nếu bị người khác bắt gặp nàng nằm trong khuê phòng của Thiên Nhan, thì nàng hết đường chối cãi.

Thấy người kia rời đi, nàng thở nhẹ ra một hơi. Nhưng lại phát hiện chuyện không ổn. Công chúa Thiên Nhan hiện giờ đang nằm ngay cạnh nàng, nếu Thiên Nhan tỉnh lại, thân phận của nàng chắc chắn sẽ bị vạch trần. Cũng may, hình như Thiên Nhan ngủ rất say, căn bản không phát hiện ra sự có mặt của nàng.

Thanh Hạm cố gắng giữ bình tĩnh, cố làm cho mình tỉnh táo hơn để đoán xem ý đồ của hắc y nhân khi bày ra liên hoàn kế để đưa nàng tới khuê phòng của Thiên Nhan là vì cái gì?!

Có điều, đầu óc nàng giống như không thể khống chế được, còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã cảm thấy vô cùng khô nóng. Mũi nàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể Thiên Nhan truyền đến, tim nàng không biết vì sao bỗng đập nhanh hơn. Trong đầu nàng lúc này, lại chỉ tràn ngập hình ảnh của Lăng Nhược Tâm, nàng nhớ lồng ngực gầy của hắn, làn môi dịu dàng của hắn, sự vuốt ve nhẹ nhàng mềm mại của hắn.

Càng lúc Thanh Hạm càng cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trong lòng giống như bị hàng trăm bàn tay cào xé, khiến nàng như phát cuồng. Bỗng nàng nhớ Huyền Cơ Tử từng dạy nàng Thanh tâm chú, nên chẳng thèm quan tâm xem có tác dụng hay không, thầm niệm trong lòng. Qua hơn nửa khắc, cuối cùng nàng cũng cảm thấy cơ thể tỉnh táo hơn một chút.

Thì ra, Huyền Cơ Tử thấy nàng trời sinh hiếu động, lại bộp chộp, dễ cáu giận, thường xuyên khuyên nàng làm việc phải suy nghĩ kỹ càng nhưng nàng cũng không nghe. Ông thật sự không có cách nào, bèn truyền Thanh Tâm chú cho nàng, dặn nàng khi nào không thể khống chế được tâm trạng thì niệm theo chú này, có thể hoá giải tâm tình của nàng.

Vừa cảm thấy đỡ, Thanh Hạm liền muốn chống người ngồi dậy. Nàng nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây, không thể để cho quỷ kế của gã kia thành công. Tuy không biết gã toan tính điều gì, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng rời khỏi được Lưu Vân các này, thì nàng sẽ phá vỡ được âm mưu của người đó.

Nàng dùng hết sức lực mới ngồi dậy được, lúc này lại nghe Thiên Nhan khẽ hắng giọng. Tiếng hừ kia rất nhẹ, nhưng cũng rất mị hoặc, khiến tim nàng lại đập mạnh hơn. Vừa quay đầu nhìn Thiên Nhan, đã thấy không biết nàng ta khẽ mở mắt từ bao giờ, mặt nàng ta hơi ửng hồng, trong con ngươi như phủ một màn sương mù, ngơ ngác nhìn nàng.

Thanh Hạm kinh hãi, thân thể khó khăn lắm mới ngồi dậy được lại mềm nhũn, ngã nhào xuống giường. Thiên Nhan nghiêng đầu hỏi: “Thanh Hạm, là chàng sao?” Giọng nàng ta hơi khàn, trong con ngươi như loé lên ánh sáng dị thường. Thanh Hạm nhận ra, đó là dục vọng.

Thấy nàng ta không nhanh nhẹn như bình thường, sắc mặt và giọng nói cũng biến đổi nhiều. Mặt ửng hồng lên, khiến Thanh Hạm hoảng hốt, không phải nàng ta cũng trúng độc chứ?!

Thanh Hạm không trả lời nàng ta, còn đang bận thầm niệm Thanh tâm chú. Có điều, luồng nhiệt nóng vừa mới dịu đi được một chút, tay Thiên Nhan lại vươn tới, cánh tay mềm mại như không xương, nhẹ nhàng vòng qua cổ Thanh Hạm, nói: “Nhất định là ta đang mơ, nếu không, chàng làm sao có thể ở đây. Có điều, chàng đã đến, ta sẽ không để cho chàng đi nữa. Chàng cũng biết, ta thật sự thích chàng!”

Giọng nói của Thiên Nhan vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng, mang theo một vẻ mê hoặc khó cưỡng, bàn tay cũng bắt đầu sờ loạn trên người Thanh Hạm. Thanh Hạm hoảng hốt, dùng toàn lực gạt tay nàng ra, nhưng vẫn chậm một chút, tay nàng đã sờ thấy ngực Thanh Hạm.

Thiên Nhan dường như cũng kinh hoảng, mắt tỉnh táo hơn nhiều, giật mình nhìn Thanh Hạm nói: “Chàng… chàng là nữ tử sao?”

***

Hết Chương 10.1

Chương 10.2.

Cảm giác khô nóng ập đến khiến Thanh Hạm mất hoàn toàn sức lực, chỉ biết trừng mắt nhìn Thiên Nhan, không biết nàng ta định làm gì tiếp.

Ai ngờ, Thiên Nhan lại cười hì hì nói: “Chàng xem ta này, đúng là hồ đồ. Người ta nói cảnh trong mơ không thể tin, chàng đã cưới một nữ tử như Lăng Nhược Tâm rồi, làm sao có thể là nữ nhân được? Có điều, giấc mơ này quá chân thật, sau này ta có nói cho ai nghe, chỉ e cũng chẳng ai tin!” Dứt lời, nàng lại cười, giọng càng lúc càng trầm thấp, giống như lại đi vào giấc ngủ.

Nghe nàng ta nói vậy, Thanh Hạm khẽ thở phào một hơi. Cứ để nàng ta vĩnh viễn coi chuyện này là giấc mộng đi, nếu không sẽ phiền phức lớn. Nàng lại muốn ngồi dậy, nhưng tay Thiên Nhan đè lên ngực nàng, khiến cho thân mình vốn đã không cử động được, giờ càng nặng nề hơn. Nàng cực kỳ sốt ruột, nhưng càng cuống thì người càng không có lực.

Thanh Hạm lo đến phát khóc, nhưng cũng biết khóc không giải quyết được vấn đề gì. Người vừa nóng vừa khó chịu, lại không có sức lực, nàng phải làm sao mới được đây? Lăng Nhược Tâm, chàng ở đâu? Chàng tới cứu ta được không?

Vừa nghĩ đến Lăng Nhược Tâm, đột nhiên nàng lại nhớ tới khi hai người bị rơi xuống hoàng lăng, đã gặp biết bao nguy hiểm, có điều, nguy hiểm ở đâu cũng không thể hiểm ác hơn lòng người ở đây. Nhớ tới hoàng lăng, nàng chợt nhớ ra, lúc Lăng Nhược Tâm vì cứu nàng, liền xoay người trên không tránh những mũi tên độc bắn tới, trong mắt nàng bỗng dấy lên hy vọng. Đúng vậy, nàng không đi được, thì nàng có thể lăn, không đi được ra khỏi phòng, thì có thể lăn ra khỏi phòng này mà!

Cũng may, hắc y nhân kia chỉ vén một góc chăn lên rồi đặt nàng vào, nên dù có lăn một vòng cũng không có gì cản. Phịch một tiếng, nàng rơi từ trên giường xuống. Tiếng động vừa rồi dường như cũng làm Thiên Nhan giật mình, nàng ta hô lên: “Thanh Hạm, đừng đi, ở bên ta một lúc nữa!”

Ngã xuống đất làm nàng đau đớn nên cũng tỉnh táo hơn một chút. Nghe thấy Thiên Nhan kêu lên, Thanh Hạm cũng không dám để ý tới nàng ta. Với bộ dạng hiện giờ, nàng không thể đi qua cửa chính được. Lúc hắc y nhân kia đưa nàng vào cũng là đi qua cửa sổ, nàng liền quét mắt xác định vị trí chính xác, sau đó lăn theo hướng cửa sổ.

Qua khoảng một khăc sau, cuối cùng nàng cũng lăn được tới dưới cửa sổ. Thanh Hạm không khỏi thở phào một hơi. Khi hắc y nhân rời đi cũng không đóng kín cửa sổ, gió lạnh từ ngoài thổi vào càng giúp nàng tỉnh táo hơn một chút, lại niệm tiếp Thanh tâm chú, khí lực trên người khôi phục được thêm một chút.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến những tiếng ồn lớn. Thanh Hạm thầm cười lạnh, ồn ào lâu như vậy rồi, chính chủ cuối cùng cũng lên sân khấu. Có điều, cũng phải cảm ơn bọn họ đã cho nàng thời gian dài như vậy. Nàng dùng toàn lực đứng lên, đưa tay kéo một tấm rèm lụa ra, dùng cơ thể khẽ đẩy cửa sổ, đúng lúc này, tiếng một cung nữ truyền đến: “Công chúa, người vẫn đang ngủ à? Nương nương có việc gấp tìm người!”

Thiên Nhan lúc này còn đang mơ màng, làm sao có thể trả lời nàng ta. Bên cạnh có một giọng nam nói: “Hoàng muội, mau tỉnh lại đi, phụ hoàng có chuyện rồi, mẫu hậu bảo chúng ta qua đó!”

Nghe giọng nam tử kia, Thanh Hạm thấy rất xa lạ, nhưng cũng biết người đó chắc cũng là hoàng tử. Hoàng đế xảy ra chuyện lớn à? Xem ra, Lăng Nhược Tâm đã đoán đúng, nhưng hiện giờ, nàng không có thời gian để do dự. Thanh Hạm cúi đầu nhìn bức tường cao khoảng hơn một trượng. Độ cao này, nếu là trước đây thì không là gì với nàng. Nhưng hiện giờ, nếu nàng nhảy từ độ cao này xuống, nếu không cẩn thận chỉ e sẽ mất mạng.

Hơn nữa, dù bây giờ nhảy xuống cũng không ích gì. Bên ngoài Lưu Vân các còn có tường bao. Với tình hình hiện giờ của nàng, nhất định không thể qua nổi. Nếu phải nhảy, thì phải nhảy qua cả bức tường bao kia nữa. Có điều, bức tường kia còn cách lầu hai của Lưu Vân các khoảng một trượng.

Tiếng gọi ngoài cửa càng lúc càng to, Thanh Hạm biết nếu Thiên Nhan không mở cửa, bọn họ cũng sẽ phá cửa mà vào. Thật ra, nàng cũng vẫn còn may mắn, vì bình thường Thiên Nhan rất kiêu căng, nên những người kia đều có chút e ngại đối với nàng ta, nếu không, họ đã phá cửa vào từ lâu rồi.

Trong đầu Thanh Hạm lại hiện ra khuôn mặt của Lăng Nhược Tâm, nàng thầm nói với mình: kiếp nạn này dù thế nào nàng cũng phải trốn thoát. Nàng tuyệt đối không thể chết thế này được. Bọn họ còn chưa chính thức ở bên nhau, nàng cũng chưa được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với hắn! Thanh Hạm nhắm mắt lại, rồi túm lấy tấm rèm lụa trên cửa sổ, không biết sức lực của nàng ở đâu ra, liền nhẹ nhàng nhảy từ trên lầu xuống bên ngoài tường bao.

Ngay lúc Thanh Hạm vừa đẩy cửa nhảy xuống, thì cánh cửa phòng cũng bị người ta phá ra.

Sau khi Thanh Hạm rơi xuống tường bao, chân khí trên người cũng tiêu tan hết. Nàng ngã từ trên bờ tường xuống đất. May mà bức tường kia rất thấp, chỉ khoảng hơn ba thước, nên ngã xuống cũng không có hậu quả nặng nề lắm. Mọi người lúc này đều đang quan tâm đến Thiên Nhan, dù nàng ngã xuống có phát ra tiếng động, nhưng cũng không ai để ý.

Cú ngã này tuy không có hậu quả nặng nề nhưng cũng khiến nàng đau đớn không ít. Nỗi đau trên người làm thần trí nàng thanh tỉnh hơn. Nơi này không an toàn, nàng phải nhanh chóng rời đi. Thấy bên cạnh có một cành cây, Thanh Hạm liền nhặt lên, rồi cố gắng chống người lần đi từng bước một.

Nàng không quen thuộc đường đi trong hoàng cung, chỉ nhớ Lưu vân các ở ngay bên cạnh ngự hoa viên. Chỉ cần đến được Ngự hoa viên, là coi như nàng an toàn rồi. Nhờ có suy nghĩ này chống chọi mà nàng có thêm chút khí lực. Ở đây vốn có vài thị vệ, nhưng vì đêm nay trong cung xảy ra chuyện lớn, thị vệ cũng đều được điều đi hết.

Thanh Hạm đi rất chậm, có những lúc còn muốn buông xuôi, nhưng nàng biết, nếu bây giờ buông xuôi chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nàng cố gắng cắn răng bước tiếp. Không biết đi bao lâu, khí lực trên người lại mất hết, chân nàng rốt cuộc cũng không thể cử động nữa. Nàng vấp vào một gốc cây tử đằng, cả người ngã nhào xuống đất, lại gặp đúng sườn dốc, nên nàng cứ lăn xuống theo con dốc đó.

Dưới sườn dốc có một tảng đá, đập vào đầu khiến nàng hoa cả mắt, máu từ từ chảy từ trên trán xuống, làm mờ mắt nàng. Bỗng nàng thấy chân lạnh đi, thì ra dưới sườn dốc này chính là hồ nước mà Thanh Hạm gặp Thiên Nhan ngày ấy.

Nước hồ lành lạnh khiến Thanh Hạm thư thái hơn nhiều, cơn đau trên đầu cũng như không, nàng liền từ từ xê dịch người, tựa đầu lên tảng đá, ngâm cả người trong hồ nước, cảm giác khô nóng rút đi nhiều khiến nàng vô cùng thoải mái. Nàng biết nơi này đã cách Lưu Vân các khá xa, suy nghĩ liền thả lỏng, dựa vào tảng đá kia ngủ quên.

Không biết qua bao lâu, Thanh Hạm bỗng thấy người ấm áp hơn, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng Lăng Nhược Tâm lo lắng gọi. Nàng cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt như bị ngàn cân đè xuống, không thể nào mở ra được. Ngửi thấy mùi phong lan quen thuộc, nàng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Tai nàng thoáng nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc, nghi ngờ của Tần Phong Dương: “Lăng Nhược Tâm, ngươi buông nàng ra!”

Giọng Lăng Nhược Tâm hơi trầm thấp vang lên: “Buông nàng ra? Tam hoàng tử đang đùa đấy à? Không phải ngươi muốn qua cầu rút ván đấy chứ?”

Tần Phong Dương hừ một tiếng: “Đúng là ta muốn qua cầu rút ván đấy. Ngươi thật quá thủ đoạn, dám bỡn cợt bản vương. Ngươi lừa bản vương đến khổ sở. Nàng rõ ràng là một nữ nhân!”

Nàng là một nữ nhân? Đương nhiên, nàng vốn là nữ nhân mà, có điều, suy nghĩ lại thoáng rối loạn, sao Tần Phong Dương phát hiện ra nàng là nữ nhân? Nếu lúc này Thanh Hạm tỉnh táo, thì đương nhiên sẽ biết, Tần Phong Dương có phát hiện ra nàng là nữ nhân cũng không có gì kỳ quái.

Vì nàng ngâm trong nước đã lâu, nên mảnh vải bó ngực không biết bị nước làm tung ra từ lúc nào, miếng yết hầu giả cũng bị nước đánh tan. Mái tóc bình thường hay buộc cao, vì tối hôm qua lăn lộn vất vả mà xoã tung ra, mềm mại phủ xuống bờ vai. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết thương, không thanh tú như xưa nhưng lại khiến người ta đau lòng, xót xa.

Hai tay Lăng Nhược Tâm ôm chặt Thanh Hạm, cả đêm giày vò bày mưu tính kế khiến hắn hơi mệt mỏi, tuy trong mắt đầy vẻ vui mừng khi tìm thấy Thanh Hạm, nhưng lại càng đau lòng hơn khi nhìn bộ dạng bây giờ của nàng.

Bình thường, mỗi ngày Lăng Nhược Tâm đều dùng dược đặc chế bôi lên cằm, khiến cho cằm hắn giống như nữ tử khác, vừa trắng vừa mịn. Có điều, giằng co suốt cả đêm qua, hắn cũng không có thời gian dùng dược xoá đi vết râu mờ mờ. Lúc này, tuy hắn mặc nữ trang, nhưng vẫn nhìn thấy vết râu đen mờ mờ trên cằm, giới tính bộc lộ rõ ràng không thể che giấu được.

Lăng Nhược Tâm biết thân phận của hai người đã bị lộ, chỉ nhìn Tần Phong Dương nói: “Dù Tam hoàng tử muốn qua cầu rút ván, cũng nên nhìn cho rõ tình hình trước mắt. Hiện giờ, ngươi mất thời gian gây sức ép với ta, không sợ Thái tử bày ra chuyện khác hay sao?”

Trong mắt Tần Phong Dương thoáng có sự chần chừ do dự, nhưng lập tức kiên định hơn. Hắn rút trường kiếm chỉ vào Lăng Nhược Tâm nói: “Ta muốn giang sơn, nhưng cũng muốn cả mỹ nhân. Hôm nay tình hình trong cung đã ổn định. Dù Tần Phong Ảnh có bản lĩnh đến đâu cũng không thể thay đổi nữa. Giờ ngươi hãy để Thanh Hạm lại. Nếu cố chấp, cứng đầu, thì đừng trách ta trở mặt!”

Lăng Nhược Tâm hừ lạnh: “Nàng là thê tử của ta, nếu ngay cả thê tử của mình mà ta cũng không bảo vệ được, thì đúng là uống phí cuộc đời này rồi!”

Tần Phong Dương cười lạnh: “Ngươi đúng là có bản lĩnh! Một đại nam nhân lại giả gái hơn hai mươi năm trời mà không bị ai phát hiện. Tâm cơ và thủ đoạn này khiến người ta không thể không bội phục. Có điều, dù bản lĩnh của ngươi có lớn đến đâu, thì kiếp nạn hôm nay ngươi cũng không thể tránh khỏi. Ta không tin ngươi có thể mọc cánh mà bay ra!” Hắn nhìn Lăng Nhược Tâm, nói tiếp: “Có lẽ ngươi nên chết từ lâu rồi. Còn phải bị tru di cửu tộc mới đúng. Huyến Thải sơn trang thật to gan, cũng thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Dám ngang nhiên kháng chỉ!”

Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Không phải là ngang nhiên kháng chỉ, mà là bị cái thứ mà đám các người gọi là quân chủ ấy, tra tấn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ nữa. Đường đường là một nam tử lại phải giả nữ mới có thể kế thừa cơ nghiệp của Huyến Thải sơn trang vốn là của mình. Chuyện hôm nay, ta đã dự đoán trước từ lâu, có điều, ta vẫn nhìn nhầm ngươi. Ta cứ nghĩ ngươi có nhân tình hơn Tần Phong Ảnh kia.”

Tần Phong Dương hung hăng nói: “Ta không ngoan độc như Tần Phong Ảnh, nhưng cuộc đời này, ta hận nhất kẻ nào lừa gạt ta. Lăng Nhược Tâm, đến hôm nay rốt cuộc ta cũng hiểu được vì sao ngươi vẫn canh cánh trong lòng hành động của ta ngày ấy!”

Lăng Nhược Tâm chán nản cười: “Không phải ngươi hận nhất người khác lừa gạt ngươi, mà là trong lòng ngươi, chỉ sợ đã quá yêu Thanh Hạm rồi. Ngươi thu lại hết mấy cái lý do lý trấu này của ngươi đi. Còn ta, hôm nay dù có chết, ta cũng không buông Thanh Hạm ra.”

Giọng nói của hắn cực kỳ kiên định, tuy đầu óc Thanh Hạm còn rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn nghe rõ những lời này của hắn.

Thanh Hạm vô cùng cảm động, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn, nàng bỗng yên tâm vô cùng. Nàng nghĩ, nếu hôm nay Lăng Nhược Tâm thật sự chết vì nàng, nàng cũng không muốn sống một mình trên đời này nữa. Trong lòng nàng thầm lôi cả mười tám đại tổ tông của Tần Phong Dương ra mà ân cần hỏi thăm. Nàng rất muốn nói cho hắn ta biết, dù là từ đầu hay cho tới bây giờ, nàng cũng không hề yêu hắn ta! Không biết từ bao giờ, Lăng Nhược Tâm đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng nàng, vị trí đó không ai có thể lay động được!

Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Lăng Nhược Tâm, ngươi hẳn phải biết rõ, hậu quả của việc ngươi cứng đầu, cố chấp như thế sẽ thế nào. Không phải ngươi muốn dùng sinh mạng của hơn một nghìn con người trong Huyến Thải sơn trang ra để đùa chơi chứ?”

Lăng Nhược Tâm cũng lạnh lùng đáp: “Ta không tàn nhẫn như người trong hoàng thất các ngươi, có thể động thủ giết chính phụ hoàng, huynh đệ của mình. Nếu ngươi cố tình muốn dùng tất cả các biện pháp để đối phó ta chỉ vì muốn có được Thanh Hạm, thì ta cũng khuyên ngươi một câu. Tam hoàng tử, ngươi cũng đừng mãi u mê không chịu tỉnh táo như thế. Nếu ta cố chấp, hậu quả là mất đi một nghìn mạng người của Huyến Thải sơn trang, thì hậu quả của việc ngươi cố chấp, chính là cả giang sơn này!”

Khi Tần Phong Dương nghe đến câu ‘giết phụ hoàng, giết huynh đệ’, trong lòng hắn vô cùng đau xót. Sự bi thương lớn nhất của người trong hoàng thất, đó là vĩnh viễn không cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Mà, bên cạnh hắn từ trước đến giờ tuy không thiếu mỹ nữ, nhưng trừ Thanh Hạm ra, không có nữ nhân nào có thể đi vào trong tim hắn. Sự trong sáng, linh động của nàng, sự nghịch ngợm của nàng, sự đáng yêu của nàng, mỗi một hành động đều chạm vào tim hắn.

Tần Phong Dương biết rất rõ, cả đời này, trừ Thanh Hạm ra, hắn sẽ không thể nào yêu thương một nữ tử nào khác nữa. Hắn đã mất đi tình thân, hắn không muốn mất cả tình yêu. Tim của hắn đã có quyết định, liền hừ lạnh: “Vậy giờ ta sẽ nhìn xem, rốt cuộc ai mới thực sự là người u mê không chịu tỉnh ngộ!”

Hắn vừa dứt lời, thị vệ bên cạnh đều nhất loạt rút bội kiếm, hướng thẳng về phía Lăng Nhược Tâm.

Hết chương 10.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.