Thấy sắc mặt Tần Phong Dương thay đổi, Lăng Nhược Tâm vẫn ung dung như trước, thản nhiên nhìn hắn. Tri phủ Hứa Chí Kiệt đứng bên cạnh thấy tình hình có vẻ xấu đi, vội hòa giải: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong từ lâu, Tam công tử và Lăng Đại tiểu thư đi đường xa tới đây chắc cũng đói rồi, chi bằng, chúng ta cùng vào dùng cơm trước đi!” Là một tri phủ mà phải khúm núm như hắn thế này, e là cũng chỉ có một trên thế gian, bởi vì cả hai người này, hắn đều không dám đắc tội ai.
Thanh Hạm thật sự không hiểu, vì sao mỗi lần gặp chỉ vừa thấy nhau là họ đã đối chọi gay gắt như thế. Nếu Tần Phong Dương kia thật sự là người trong Hoàng thất, mà Lăng Nhược Tâm lại dám ngang nhiên chống đối hắn như vậy, có phải là không muốn sống nữa không? Hay vì có chỗ dựa nên không sợ sệt? Theo cá tính như hồ ly kia của Lăng Nhược Tâm, thì chắc là ý thứ hai rồi.
Nàng luôn không có hứng thú với chuyện triều đình, ngay cả Hoàng thượng có bao nhiêu Hoàng tử nàng cũng không biết, đương nhiên sẽ không thể đoán được thân phận của Tần Phong Dương. Nàng nhớ sư phụ đã từng dặn nàng phải tránh xa triều đình, cách thật xa những người thuộc Hoàng thất. Nàng không khỏi bĩu môi, sư phụ nàng ngoài việc võ công có một không hai trong thiên hạ, cũng có nghiên cứu qua một chút kỳ môn bát quái, nhưng trước giờ nàng vẫn không tin.
Bây giờ, điều khiến nàng cảm thấy kỳ quái là, Lăng Nhược Tâm lại để cho nàng ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ. Nàng vốn định từ chối, vì chỉ sợ nếu ăn cơm cùng ăn, nàng sẽ không tiêu hóa được. Tần Phong Dương lại kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Ta với Đoàn thị vệ đây vừa gặp mà như đã quen từ lâu, huynh ngồi cạnh ta đi!” Dứt lời, hắn cũng không cần biết nàng có đồng ý không, liền kéo nàng ngồi xuống. Khi Tần Phong Dương kéo tay nàng, hắn cũng hơi giật mình, bàn tay của nàng nhỏ tới lạ thường, nhỏ như tay con gái vậy, nhưng trong lòng bàn tay lại hơi thô ráp, nếu không thì chắc chắn hắn đã tin rằng hắn đang nắm tay con gái.
Khi Tần Phong Dương kéo tay nàng, trong lòng Thanh Hạm hơi kinh hãi, vừa muốn từ chối nhưng lại thấy ánh mắt của Lăng Nhược Tâm ngập ý cảnh cáo, trong lòng nàng lại không khỏi có chút giận dữ, ném cho hắn một ánh mắt xem thường rồi thoải mái ngồi xuống nói: “Đa tạ Tần công tử, có thể ngồi cạnh Tần công tử là thật sự là vinh hạnh của ta rồi.” Nàng lớn lên giữa một đám nam nhân, nên chuyện tiếp xúc giữa nam nữ cũng không giới hạn lắm, chỉ có điều, nàng không quen nhìn Lăng Nhược Tâm giả gái mà lại đi ăn đậu hũ của cô nàng khác thôi.
Lăng Nhược Tâm không kìm được giận dữ khi nhìn thấy hành động của nàng, chỉ trong một thoáng giây, ánh mắt của hắn như tích tụ núi băng vạn năm, xung quanh người hắn cũng tràn đầy hơi thở lạnh như băng.
Nhìn ‘nàng’ như vậy, Tô Dịch Hàn thấy rất nghi ngờ. Hắn liếc nhìn Thanh Hạm một cái, thấy ‘hắn’ đang nâng cốc với Tần Phong Dương, nói nói cười cười rất vui vẻ. Hắn ta thầm thắc mắc, không phải Lăng đại tiểu thư này có cảm tình với tên thị vệ tuấn tú kia đấy chứ? Nhưng cho dù có cảm tình đi chăng nữa, hai tên nam nhân ngồi uống rượu tâm sự thì cũng có vấn đề gì đâu? Nhất thời hắn ta cũng không đoán được gì, nhưng lại có chút lo lắng, sợ tâm tình Lăng Nhược Tâm không tốt mà ảnh hưởng đến việc bàn bạc chuyện nhị muội của hắn.
Tô Dịch Hàn đứng lên nói: “Trí tuệ của Đại tiểu thư làm Dịch Hàn ta bội phục. Đại tiểu thư quả thật không thua gì nam nhi, lúc trước, tuy chúng ta có tiếp xúc, nhưng cũng không thân quen lắm, thật đúng là điều khiến ta vô cùng hối tiếc. Xá muội từ nhỏ đã tùy hứng, hôm nay gây ra họa lớn như vậy, mong Đại tiểu thư đại nhân đại lượng, để cho xá muội một con đường. Dịch Hàn dạy dỗ không nghiêm, xin chịu phạt trước ba chén, bồi tội với Đại tiểu thư.” Dứt lời, hắn cũng không chờ Lăng Nhược Tâm phản ứng, cầm chén rượu lên uống cạn.
Lăng Nhược Tâm cũng không từ chối, chỉ cười nhạt, chờ hắn uống xong mới nói: “Tô đại đương gia cũng biết, việc làm lần này của Tô nhị tiểu thư là quá mức, biết sai có thể sửa, con người ai chẳng có lúc sai lầm. Có điều, ta chỉ là một nữ tử, trong giới thương trường thăng trầm, đấu tranh khốc liệt này, luôn phải cố gắng để không làm mất thể diện của tổ tiên Lăng gia. Nên ta nghĩ, mọi việc cũng phải xử lý theo lẽ phải, nếu không, người trong thiên hạ sẽ nghĩ Lăng gia ta do nữ nhân làm chủ, rất dễ bắt nạt mất.”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Tô Dịch Hàn cũng hơi thay đổi, nhưng vẫn cười ha ha nói: “Thế gian này có ai không biết Huyến Thải sơn trang được tiên Hoàng ngự ban biển hiệu, cũng có tài nghệ dệt vải và thêu thùa tuyệt thế vô song. Tuy đương gia của Huyến Thải sơn trang là nữ giới, nhưng người nào cũng khéo léo, có năng lực, nam tử bình thường không thể so bì. Lăng đại tiểu thư lại càng là hậu sinh khả úy
(lớp sau giỏi hơn lớp trước)
, làm gì có ai dám bắt nạt Huyến Thải sơn trang chứ.”
Lăng Nhược Tâm nghiêm mặt nói: “Lệnh muội đến tú phường ta học trộm, tuy là hiếu học, nhưng cũng phá hủy quy củ của Lăng gia ta, lại thêm chuyện ăn trộm tơ vàng bí mật bất truyền của Huyến Thải sơn trang nữa. Đã học lén còn thêm trộm cắp, đâu dễ xử lý như vậy, hơn nữa, ngày hôm đó tất cả các cô nương trong phường thêu đều chứng kiến, nếu ta không sát nhất cảnh bách
(giết một người để cảnh cáo trăm người)
, chỉ e mọi người sẽ không phục, sau này ta khó lòng mà quản được. Đêm qua Tô Đại đương gia dùng Lưu Quang Dật Thải để uy hiếp ta, trong mắt ta, đó là hành động bắt nạt nữ tử. Hôm nay, có mặt Tri phủ đại nhân ở đây, ta chỉ còn cách nói hết sự việc ra, mong tri phủ có thể xử trí nghiêm minh công bằng.”
Sắc mặt Tô Dịch Hàn càng trở nên khó coi, Lăng Nhược Tâm này còn khó đối phó hơn lời đồn rất nhiều. Tri phủ là bạn tốt của ‘nàng’, chuyện này là do Tô gia làm sai, Tri phủ đương nhiên sẽ đứng về phía ‘nàng’, hắn lại đứng lên, hơi vái chào Lăng Nhược Tâm lần nữa nói: “Đêm qua đến thăm Huyến Thải sơn trang, quả thật ta không hề có ý uy hiếp Lăng Đại tiểu thư, chỉ là vì ta nghe nói Lưu Quang Dật Thải bị mất trộm, nên vốn có lòng tốt muốn giúp Đại tiểu thư tìm về, ai ngờ Dịch Hàn ta nói năng thô lỗ, lại đắc tội với Đại tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi. Nhưng Đại tiểu thư yêu cầu ta dùng phương pháp chế tơ mềm để đổi xá muội về, quả thật là làm khó ta quá. Tơ mềm là bí mật bất truyền của Tô gia ta, cũng là miếng cơm manh áo của Tô gia, nếu thật sự phải đưa cho Lăng Đại tiểu thư, thì Dịch Hàn cũng không còn mặt mũi nào mà đối mặt với tổ tông. Tô gia ta vốn đơn bạc, đến thế hệ ta, cũng chỉ có mình ta và xá muội, tình cảm huynh muội sâu sắc, không thể bỏ mặc nàng được. Mong Đại tiểu thư để cho Tô gia ta có con đường sống, để ta vừa không làm tổ tông thất vọng, vừa không mất tình huynh muội như chân như tay!”
Lần này, Tô Dịch Hàn đã đánh động được sự đồng cảm của mọi người. Vừa nghe xong, lòng mọi người cũng mềm hẳn xuống, bất giác mà nghiêng về phía hắn. Sự tình vốn cũng không quá lớn, Huyến Thải sơn trang cũng chưa chịu tổn thất thực tế nào. Hứa Chí Kiệt nói: “Không biết ý Lăng Đại tiểu thư thế nào?”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Câu nói này của Tô Đại đương gia quả là rất sắc bén, nếu ta không chịu thả lệnh muội ra, chẳng phải ta là kẻ vô tình, độc ác hay sao. Nhưng ta cũng chỉ muốn hỏi Tô Đại đương gia một chút, ngươi nói rằng việc giao ra phương pháp chế tơ mềm là có lỗi với liệt tổ liệt tông, vậy nếu ta đánh mất phương pháp chế tơ vàng của Huyến Thải sơn trang, thì có thể đối diện được với liệt tổ liệt tông sao?”
Hắn vừa nói xong, đã khiến cả hai nhà không còn đường đàm phán nữa.
Chuyện hôm ấy, Thanh Hạm cũng được chứng kiến tận mắt. Tuy nàng không hiểu chuyện thương trường, nhưng cũng cảm thấy thái độ của Lăng Nhược Tâm hơi quá tàn nhẫn. Ngày đó, rõ ràng hắn còn lôi kéo tay Tô nhị tiểu thư xem xét tới nửa ngày, sàm sỡ người ta bao nhiêu lâu như thế mà giờ còn giở thái độ hung tợn thế này, khiến nàng không nhịn được bèn nói: “Đại tiểu thư, Tô Đại đương gia, hai người ồn ào đã lâu rồi, cứ thế này dù đồ ăn nguội hết cũng không có cách giải quyết. Ta có một đề nghị thế này, không biết mọi người thấy thế nào.”
Tâm tình Lăng Nhược Tâm bị nàng quậy cho phát buồn phát bực, vốn muốn trút giận lên Tô Dịch Hàn, tiện tay bóp nát uy thế của hắn, không ngờ lại thấy Thanh Hạm nói có đề nghị. Hắn thầm buồn cười, ngoài gây chuyện, sinh sự ra, nàng còn có thể nghĩ ra đề nghị gì được chứ. Nhưng dù sao Thanh Hạm cũng là thị vệ của hắn, hắn lập tức thản nhiên nói: “Nói nghe xem nào.”
Thanh Hạm hắng giọng một cái rồi nói: “Ta không hề biết gì về thương trường, nhưng cũng biết, mỗi nhà đều có phương pháp độc môn riêng, để có thể chiếm ưu thế trên thương trường. Huyến Thải sơn trang của chúng ta nổi tiếng vì có kỹ thuật dệt vải, thêu thùa có một không hai trong thiên hạ, còn tơ mềm của Tô gia cũng là thứ thế gian không ai có. Chi bằng, hai nhà Tô Lăng cùng hợp tác, đưa tơ mềm sang Lăng gia. Thứ nhất, dùng thanh danh của Huyến Thải sơn trang, để kiếm thêm nhiều đơn đặt hàng khác, càng gia tăng kỹ thuật chế tơ mềm, như vậy cũng kiếm được nhiều bạc hơn. Thứ hai, lại có thể giải quyết chuyện của Tô nhị tiểu thư, Đại tiểu thư và Đại đương gia cũng không có lỗi gì với liệt tổ liệt tông nữa.”
Nàng vừa nói xong, xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch không một tiếng động. Mọi người đều trợn to mắt nhìn nàng, khiến nàng không khỏi kinh hãi, không phải nàng nói sai gì rồi chứ?
***