Phong Vô Ngân nhìn Úc Phi Tuyết thật sâu, từ ánh mắt sáng trong của hắn, Úc Phi Tuyết nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của mình, ánh mắt tiểu sư phụ vẫn ấm áp như lúc trước, nhưng đột nhiên Úc Phi Tuyết cảm thấy hắn thật xa lạ. Ngay cả vết sẹo trên trán hắn, cũng không thể khiến nàng thấy thương cảm như trước nữa, ngược lại nó trở thành một sự chế giễu.
Thì ra, hắn đã sớm đoán được tương lai của nàng, đoán được mọi thứ của nàng. Thì ra ngay lần đầu khi gặp nàng, nàng cũng chỉ là một quân cờ của hắn.
Vết sẹo của hắn, không phải là vì nàng, mà là vì chính hắn, vì đại nghiệp phục quốc của hắn.
Ánh mắt xa lạ của nàng khiến Phong Vô Ngân hoang mang, hắn nắm tay Úc Phi Tuyết thật chặt, ngay cả ánh mắt lãnh đạm xưa nay cũng trở nên sâu lắng: “Hãy nghe ta nói, Tuyết Nhi, bất luận là khởi đầu như thế nào những ta yêu nàng, sự ngây thơ lãng mạn của nàng, khí phách dũng cảm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều khiến ta yêu, ta yêu nàng, việc này không liên quan đến vận mạng của nàng. Hãy tin ta!”
“Vậy tại sao lúc ở kinh thành ngươi không đưa ta đi?”
“Ta cũng muốn, nhưng ta không thể. Thần Vực trải rộng khắp thiên hạ và đang phát triển nhanh chóng, ta không thể không bôn ba khắp nơi xử lý mọi chuyện. Còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn, số mệnh của nàng nhất định phải đến Ấp Thành, nếu không sẽ gặp họa sát thân. Ta từng bói cho nàng một quẻ, mệnh của nàng có ba kiếp nạn, chỉ có Lãnh Dịch Hạo mới có thể hóa giải được, chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng mới có thể an toàn.”. Trên mặt Phong Vô Ngân hiện lên nét cô đơn, hắn nhìn thấu cuộc đời nhưng lại bất lực trước nó.
“Ba kiếp nạn?” Úc Phi Tuyết nghi hoặc, nước mắt đọng lại giữa đôi mắt khiến nó lấp lánh như sao.
“Kiếp thứ nhất vì Lãnh Dịch Hạo đã dẫn ngươi đến Ấp Thành nên được hóa giải. Kiếp thứ hai sắpPhong Vô Ngân lại gần cầm tay Úc Phi Tuyết – “Cho nên, đồng ý với ta, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi ta, hãy để ta bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Ta không muốn trốn tránh nữa, cho dù trời uốn trừng phạt sự cố chấp của ta, ta cũng không muốn nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, được không?”
Bây giờ Phong Vô Ngân không có ý định nói cho nàng biết, thật ra thì kiếp thứ ba mới là kiếp nạn lớn của nàng, có thể hóa giải hay không hắn cũng không chắc chắn, nhưng hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Úc Phi Tuyết tránh ánh mắt ấm áp của Phong Vô Ngân, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn trời đêm đen kịt. Tại sao nàng cảm giác thế giới của mình chỉ có một màu tối đen, nàng rất mờ mịt, rất hoang mang.
Rời kinh thành, đến Ấp Thành tìm tiểu sư phụ vẫn là mục tiêu của nàng. Đến Ấp Thành, chờ đợi tiểu sư phụ, cũng là mục tiêu của nàng. Nhưng sao đột nhiên, nàng mất đi mục tiêu của mình. Tiếp theo, nàng nên đi đâu, đi thế nào?
“Tuyết Nhi, đồng ý với ta, bất luận là xảy ra chuyện gì, hãy ở lại bên cạnh ta, được không?”
Úc Phi Tuyết không trả lời, nàng chỉ từ từ rút bàn tay ra, lặng lẽ nhìn Phong Vô Ngân, mặc dù Phong Vô Ngân hy vọng nàng tin tưởng hắn lần nữa, nàng cũng biết Phong Vô Ngân không có lừa gạt nàng. Từ trong đôi mắt của hắn, nàng biết tất cả lời Phong Vô Ngân nói đều là sự thật.
Bao gồm cả lời hắn nói việc hắn yêu nàng không liên quan đến vận mệnh của nàng.
Nhưng giống như một giấc mộng xinh đẹp sau khi bị phá vỡ luôn luôn có những mất mát, hụt hẫng, nàng rất muốn tin tiểu sư phụ giống như trước kia nhưng nàng không làm được. Ít nhất bây giờ nàng không làm được.
Hơn nữa nghĩ đến thân phận tiểu sư phụ, hắn là người Vũ Văn gia, mục đích của hắn là phục quốc, nói cách khác, hắn muốn tạo phản. Cho dù Úc Phi Tuyết có không hiểu chuyện đến thế nào, nàng cũng biết, lập trường của bọn họ bất đồng.
Vì vậy, trong một đêm tối, Úc Phi Tuyết đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn vẻ mặt u sầu của Phong Vô Ngân, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời đi. Tiểu sư phụ, không còn là tiểu sư phụ trước kia. Con đường sau này, phải đi như thế nào? Nàng không bi lúc này nàng chỉ muốn được yên lặng.
Đêm khuya im ắng, hình bóng nho nhỏ của Úc Phi Tuyết hòa vào trong bóng tối. Nàng cũng không biết đi đâu, chỉ lặng lẽ đi về phía trước. Trong đầu nàng tràn ngập những lời nói khi nãy của Phong Vô Ngân nên ngay cả rung động kỳ lạ ở bụi cây nhỏ nàng cũng không phát hiện ra.
Đột nhiên một đạo hàn quang hiện ra, một hắc y nhân trong tay cầm trường kiếm, vung tay chém mạnh về phía Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết theo bản năng đánh trả lại.
Người vừa tới võ công rất cao, Úc Phi Tuyết không phải đối thủ của ả, vì vậy ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Úc Phi Tuyết thi triển khinh công trốn vào trong núi. Hắc y nhân theo sát không ngừng, đến khi dồn Úc Phi Tuyết đến bên vách núi.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết ta?” Úc Phi Tuyết nhìn bóng đen đang từ từ tới gần, nàng nghĩ tới lời tiểu sư phụ, kiếp nạn thứ hai.
Hiện tại, bốn bề vắng lặng, đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh, võ công của nàng không phải đối thủ người này, nên làm gì bây giờ? Úc Phi Tuyết nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn, nhưng khắp nơi đều là vách đá, nàng muốn cũng không thể trốn được
Tiểu sư phụ nói, nàng có ba kiếp nạn, như vậy, kiếp này nàng nhất định có thể qua. Nhưng bây giờ làm thế nào để qua được kiếp này? Ai có thể tới cứu nàng đây?
Chút tính toán nhỏ của nàng đều lọt vào mắt hắc y nhân, hắc y nhân lạnh lùng cười một tiếng:
“Ngươi không cần biết là ai phái ta tới, ngươi chỉ cần biết ngày này sang năm, là ngày giỗ của ngươi thôi.”
Giọng nói của hắc y nhân khàn khàn, rõ ràng là đã ăn dược biến đổi giọng nói, sợ bị người ta nghe ra.
Úc Phi Tuyết phi thân né tránh đòn tấn công của hắc y nhân, đột nhiên trước mắt nàng hiện ra một nụ cười đắc ý, Úc Phi Tuyết thốt lên: “Là Ngọc Điệp phái ngươi tới.”
“Chịu chết đi!” Hắc y nhân không đáp lời, chẳng qua ả ra chiêu thức bén nhọn hơn. Hơn nữa mỗi một chiêu đều vừa vặn khắc võ công của Úc Phi Tuyết, chẳng mấy chốc, Úc Phi Tuyết đã ở thế hạ phong.
Trong mắt hắc y nhân bắn ra tia lạnh, sát chiêu đánh tới, thân thể yếu ớt của Úc Phi Tuyết tựa như lá rụng rớt xuống vách núi. Hắc y nhân đứng ở trên vách đá lạnh lùng liếc nhìn xuống đáy vực đen kịt, thu kiếm xoay người rời đi.
Đang cố gắng ngồi vận khí, Phong Vô Ngân đột nhiên chấn động: “Tuyết Nhi.”
Khi Phong Vô Ngân đứng dậy đi tìm Úc Phi Tuyết thì đã chỉ có gian phòng trống rỗng. Phong Vô Ngân cảm thấy bất an, vội vàng xoay người lao vào trong đêm tối, Tuyết Nhi, nàng nhất định không thể xảy ra chuyện được!
Cũng đêm đó, Lãnh Dịch Hạo chợt tỉnh lại từ cơn ác mộng.
“Nha đầu!” Kỳ Lân Các bốn bề im ắng, chỉ có màn đêm tĩnh lặng, phòng ngủ cũng trống vắng.
Lãnh Dịch Hạo lập tức hạ lệnh: Điều động tất cả nhân mã, nhanh chóng đi tìm Úc Phi Tuyết.