Rõ ràng có tiền có thế, không phải nên đi cứu giúp người đói khổ, tại sao lại lợi dụng ưu thế của mình đi ức hiếp người ta chứ? Tại sao đã làm sai chuyện lại không biết hối cải, lại còn tiếp diễn sai lầm chứ? Tại sao rõ ràng không thể nào, tùy tiện nghe tới mấy câu mà có thể nói có đây?
Nàng tha thứ Hứa Thiện Hào, lại không nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, nàng nhận ý tốt tặng khăn của Khả Na, lại bị nàng ấy vu cáo trở lại nói mình ăn trộm, nàng thật sự chưa từng làm chuyện xấu mà, Phách sao lại không tin nàng, lại tin tưởng Khả Na nói nàng ăn trộm chứ…
Nàng không hiểu, chẳng lẽ mình một lòng muốn giúp đỡ người ta chẳng lẽ là sai lầm rồi sao? Nàng không cần hồi báo, chỉ hi vọng mỗi người đều có thể trải qua cuộc sống vui vẻ cũng là sai sao?
Khom gối ôm đầu, Cơ Nhi núp ở trong tòa đại trạch nằm sâu trong hẻm nhỏ, nội tâm của nàng lúc này đang rối như tơ vò.
Phụ thân nói nàng chỉ là đứa trẻ ông “nhặt” được mang về nuôi, như vậy nàng sinh ra đã bị người vứt bỏ rồi! Cho nên tất cả đều là nàng sai, khó trách phụ thân không cần nàng, luôn chê nàng chân tay vụng về, ngay cả bây giờ, Phách cũng không cần nàng…
Vừa nghĩ tới sẽ không còn nghe được Phách tức giận mắng mỏ, cũng không được cảm nhận sự ấm áp, quan tâm của hắn, ngực Cơ Nhi đau nhói từng hồi, đột nhiên nhớ hắn muốn rơi lệ.
Ai! Về sau nàng chỉ còn một thân một mình qua ngày rồi.
Cô đơn quá, nàng rất nhớ Cẩu Nhi cùng Kê Nhi, không biết bọn chúng sống có tốt không? Cũng có nhớ nàng không?
Trong lúc Cơ Nhi còn đang chìm trong bi thương đau khổ, thì hỗn độn tiếng bước chân cùng âm thanh ồn ào từ xa tiến tới.
“Cái ông già này kéo ta tới đây làm gì…”
Ô! Nàng mãnh liệt ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm bóng dáng đang từ từ tiến tới, in sâu trong đáy mắt.
Thanh âm kia… Thật sự là Phách! Còn có lão gia gia hôm qua!
“Phách! Làm sao ngươi sẽ đến nơi này?”
Người khiến hắn khổ sở tìm kiếm đột nhiên xuất hiện, Phong Ly Phách đang ở cửa cùng ông lão khánh chiến một hồi cứng lại, lo âu chất chứa bấy lâu như dây cung kéo căng đột nhiên đứt đoạn, hắn giận đến không thể đè nén buột miệng thét lớn.
“Cái nữ nhân ngốc đến cực điểm này, để cho ta tốn cả một buổi sáng tìm ngươi, ngươi thế nhưng lại trốn ở chỗ này là sao hả!”
Hắn vì tìm không tìm thấy nàng mà lo đến sắp chết rồi, một buổi sáng chạy đông chạy tây, gặp người nào, chỉ hỏi duy nhất một câu, “Có nhìn thấy cái nữ nhân ngu ngốc đó không” làm cho phố lớn ngõ nhỏ, người người đều cho hắn là kẻ điên, thấy hắn liền lẩn ngay sang một bên.
Khi hắn sợ nàng đã gặp chuyện gì bất trắc, thì bị một lão nhân “ điên khùng” bắt được, không sợ vứt bỏ mạng già lôi kéo hắn chạy hộc tốc tới đây, hại hắn cả đường ngoài lo mắng chửi, còn phải lo lắng xem ông lão này có thể chạy không kịp thở mà chết luôn rồi.
Chỉ là không nghĩ tới, ông lão này dẫn mình tới địa phương này, lại là đại trạch hoang vắng cách quán trọ của hắn không xa, kinh ngạc hơn chính là, cái nữ nhân khiến hắn phát cuồng lại ở chỗ này!
“Bình thường động tác chậm hơn rùa, lần đầu tiên gặp ngươi trốn còn nhanh hơn thỏ, hại ta đuổi theo ra không thấy bóng dáng đâu cả nhỉ!” Hắn có một bụng súng lửa muốn phát tác, nhưng mà nàng co rúm ở một góc, bóng dáng đáng thương nhéo chặt trái tim hắn, thật là…
Được rồi, là hắn không đúng, hắn sai lầm, được rồi chứ!
“Ta biết rõ ngươi không trộm bất kì cái gì, những lời đó là ta cố ý nói, mục đích chỉ là muốn ngươi biết nữ nhân kia không đáng cho ngươi đối tốt với nàng ta, ta thực chất chỉ muốn cho ngươi hiểu, không phải ai cũng thiện lương giống ngươi đâu.”
Thì ra là hắn tin tưởng nàng! Cổ họng nghẹn lại, Cơ Nhi không nhịn được khóc lớn, “Ngươi… Thật ghê tởm, ta còn tưởng rằng ngươi thật không quan tâm ta rồi…
Ô – hại ta khổ sở nửa ngày… Hoàn hảo… Ngươi không có không quan tâm ta… Không có bỏ lại ta…”
Nàng uất ức lắm đó, hừm! Thì ra là hắn cố ý đuổi nàng đi, chẳng những khiến nàng bị trải qua sự kiện bị bắt cóc đáng sợ, còn hại nàng một thân một mình chỗ hoang vắng này thương tâm, khổ sở.
Không nghĩ tới nha đầu này lệ thuộc vào hắn như vậy đó, Phong Ly Phách vừa bực mình, vừa buồn cười, khẽ an ủi, “ Khóc cái gì mà khóc, nhìn thấy ta vui sướng quá hả! Muốn ở bên cạnh ta còn không mau tới đây, đứng đó làm cái gì nữa?”
“Người ta… Người ta chân thật là đau… Đầu cũng đau choáng váng đó…” Nàng thật sự không có biện pháp ngăn nước mắt rơi thôi!
“Ngươi bị thương?” Tiếng cười ngay lập tức đóng băng.
Đứng ở cửa nhìn nàng chằm chằm, Phong Ly Phách cho là nàng bởi vì tức giận hắn, cho nên mới đùa bỡn tính tình tiểu cô nương, núp ở trong góc không chịu đi ra, nhưng vừa đi đến gần, phát hiện cổ tay nàng, giày vớ của nàng, tất cả đều có dấu vết bị trói chặt, khuôn mặt tái nhợt lộ ra khiếp sợ, đầu tóc xộc xệch minh chứng cho những gì nàng phải trải qua.
Tức giận tăng vọt thiêu đốt hắn, đau đớn đến không nói thành lời. Là kẻ nào? Là kẻ nào dám đả thương nàng? Hắn muốn giết chết tên khốn kiếp chết tiệt dám khi dễ nàng!
“Phách, ngươi… Có phải vẫn còn giận ta không, tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Thật sự dọa người đó.
Sắc mặt hắn xanh mét, nhìn nàng, “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Tay còn chưa chạm đến nàng, nghe được một hồi huyên náo, hắn lập tức cúi người ôm nàng lên, che ở trước ngực.
Một đám trẻ con cùng động vật lần lượt kéo vào vây quanh bọn họ thành từng lớp.
“Tỷ tỷ, chúng em đuổi hết người xấu đi rồi, chúng em lợi hại không!”
“Gâu gâu gâu –”
“Tỷ tỷ không thấy cái bọn người xấu kia sợ đến mức tiểu ra quần đâu, thật là xấu hổ quá đi…”
“Chít chit chít –”
“Tỷ tỷ tỷ tỷ…”
“Meo meo meo –”
Này một ổ quái âm cái gì cũng có làm cho hắn đau đầu không dứt, tự nhiên tính khí cũng không khá hơn chút nào.
“Tất cả câm miệng cho ta!” Ai tới nói cho hắn biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mới vừa khóc đến đầu óc choáng váng, lúc này lại bị tiếng thét trong gang tấc của hắn làm giật mình, mắt Cơ Nhi tối sầm lại, cầm cự không nổi trực tiếp ngất đi.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy có một người đang ngồi mép giường… Là Phách!
Á… Đầu của nàng vẫn có chút choáng váng…
“Đã tỉnh rồi hả?”
Bưng tới một bát thuốc, Phong Ly Phách đến bên giường, nhẹ nhàng chống lên thân thể của nàng, đưa bát đến bên môi nàng nhìn nàng uống xong.
“Đắng lắm đó”. Khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều nhíu chung một chỗ.
Đặt bát thuốc xuống, Phong Ly Phách nhẹ nhàng lau chút nước thuốc còn sót lại bên miệng nàng.
“Đại phu nói ngươi bị kinh sợ, nhất thời vô lực, cho nên mới té xỉu, thuốc này để giúp ngươi khôi phục tinh thần cùng thể lực.” Mặc dù có vấn đề muốn hỏi nàng, nhưng lời đến bên miệng, thế nhưng hắn một câu cũng không nói ra được.
“Thì ra là ta té xỉu, không trách chúng ta trở về quán trọ lúc nào ta cũng không biết… Đúng rồi, đám nhỏ…”
“Ngươi yên tâm, ta đã an bài chỗ thoải mái cho bọn họ ở, còn mời mấy người phụ nhân đến chăm sóc họ, từ nay chúng sẽ không còn bị đói bụng nữa, còn có thể vào tư thục đọc sách tập viết.”
“Lão gia gia kia…”
“Hắn cùng với đám nhỏ kia ở cùng một chỗ, cũng có người chăm sóc.”
“Còn có những thứ kia…”
“Chó mèo chim chuột đúng không! Yên tâm, tất cả ta đều mời người chăm sóc, bảo đảm không để cho bọn họ đói bụng, bị thương.”
Cái miệng nhỏ nhắn kia còn muốn nói cái gì thì Phong Ly Phách đã giành trước: “Tất cả ngươi thấy, có thể bay có thể chạy có thể đi có thể nhảy có thể bò, ta đều chăm sóc đến rồi, như vậy được đi!”
“Không…”
“Ngươi còn sợ thiếu? Ngươi không phải muốn ta mang tất cả chúng theo chứ? Ta cho ngươi biết, điểm này ta tuyệt đối không đáp ứng.”
“Không… Không phải mà!” Cái khuôn mặt như trải trải khổ ải kia thật làm nàng buồn cười đó, chỉ là nàng không muốn hắn phải phiền toái như vậy thôi, “Cám ơn ngươi, Phách, thật rất cám ơn ngươi vì bọn họ làm nhiều như vậy, ngươi thật sự quá tốt rồi, ta đều không biết thế nào cảm tạ ngươi…”
“Ta không phải là làm việc thiện.” Hắn nghiêm mặt lại.”Đây đều là ta cảm tạ bọn họ cứu ngươi.”
“Bất kể nói thế nào, ngươi chính là giúp bọn họ không phải sao? Chúng ta thật nợ ngươi quá nhiều ân tình rồi…”
“Không sai, ngươi thật sự thiếu ta quá nhiều.”
Hắn đi về phía nàng, một đầu gối đặt tựa vào mép giường, suy nghĩ sâu xa, tròng mắt vững vàng nhìn nàng chằm chằm, Cơ Nhi bị quan sát thế cả người không được tự nhiên, ánh mắt cúi thấp…
Ai?
“Này y phục không phải là y phục buổi sáng ta mặc nha!” Cơ Nhi nho nhỏ nói thầm, tay nhỏ bé nghịch đường viền tay áo màu vàng nhạt.
Nàng nhớ sáng nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thế nào giờ lại đổi thành y phục màu vàng xen trắng này rồi? Kỳ lạ, chẳng lẽ lúc nàng hôn mê bất tỉnh còn có thể tự thay y phục sao nhỉ?
“Y phục của ngươi là ta đổi.” Phong Ly Phách thay nàng trả lời vấn đề này.
Cơ Nhi ngẩn ra, chậm rãi nhấc đầu lên, hai tay bị dọa tới mức nắm chặt chiếc chăn.
“Ngươi… Giúp ta thay quần áo?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chỉ cách mấy phân, hắn ngửi được một mùi hương trên người chỉ thuộc về nàng, gật đầu một cái.
“Đại phu nói ngâm nước ấm có thể giúp ngươi tuần hoàn máu, làm giảm tâm tình hoảng sợ của ngươi, ta nghĩ thả lỏng tâm tình đối với ngươi chỉ có thể tốt hơn, dù sao y phục trước đó của ngươi cũng bẩn rồi, cho nên ta thuận tiện giúp ngươi đổi bộ sạch sẽ.”
Hắn đơn giản nói xong, nhưng ai biết hắn làm thì là gian nan thống khổ như thế nào!
“Ngươi…” Cơ Nhi hiển nhiên bị kinh sợ nói không ra lời.
Hắn giúp nàng cởi… Y phục lau nước ấm?
Ông trời, vậy nàng không phải bị hắn xem sạch sành sanh rồi sao?!
Cơ Nhi vội vàng lấy tay ấn ngực, chỉ sợ tim mình sẽ điên cuồng nhảy ra.
Ánh mắt nàng ngượng ngùng, bộ mặt như rặng mây đỏ, bởi vì khẩn trương, mà cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lúc đóng lúc mở, biểu thị tức giận, từng cái đều hấp dẫn khát vọng mãnh liệt của hắn, hận không thể lập tức đè nàng xuống giường hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ xinh kia.
“Ngươi… Tại sao có thể như vậy chứ!”
Cơ Nhi muốn chỉ trích hắn, cơ mà thanh âm khe khẽ ngọt ngấy như làm nũng, một chút lực thuyết phục cũng không có, ngược lại càng thêm dẫn dắt dục niệm của Phong Ly Phách.
Liếm đôi môi đang khô khốc, vẻ mặt hắn giả bộ không có gì to tát, “ Cái gì như vậy? Đừng quên ngươi thuộc về ta, đương nhiên là ta có quyền lợi kiểm tra đồ của mình có bị kẻ khác làm bị thương không chứ!”
Hắn hận thấu xương kẻ nào làm cho chân tay nàng bị mài rách da, chỉ là căm tức thế nào, cũng không bằng những vết thương cũ chằng chịt trên lưng nàng, hắn quả thật bị những vết thương của nàng bức điên rồi.
Khi mới quen, cánh tay nàng cũng như thế.
Hắn muốn hỏi nàng, rốt cuộc là kẻ nào đánh nàng bị thương thành như vậy? Khi hắn còn chưa gặp được nàng, nàng trôi qua đến tột cùng là những ngày như thế nào?
“Nhưng là…” Thanh âm của nàng càng nói càng nhỏ, nhỏ tựa như Phong Ly Phách cơ hồ tai muốn dán bên miệng nàng mới nghe thấy nàng đang nói cái gì.
Nàng nói gì mà? Rất xấu?
“Nữ nhân, ngươi nói to lên một chút cho ta?”
Bả vai Cơ Nhi run lên, đầu thấp tới không thể thấp hơn, đôi môi nhỏ nhắn chu lên.
“Cái gì? Thân thể tốt và xấu! Ngươi ở đây nói nhảm cái gì hả?” Thế nào mà, nàng không căng thẳng như thiếu nữ thông thường, thân thể trần truồng không cho hắn thấy, mà lại bởi cái gì mà thân thể rất xấu nên không để cho hắn thấy!
“Người ta trên người rất nhiều vết thương, vốn chính là không muốn làm cho ngươi nhìn thấy…” Bản thân mình chưa bao giờ để ý, nhưng nàng chính là sợ hắn sẽ ghét bỏ thôi.
Cơ Nhi cũng không biết biểu tình sợ hắn ghét bỏ này càng thêm kích thích hắn, trong lúc nhất thời, lửa giận thay thế lửa dục lúc trước.
“Vết thương trên lưng ngươi… Là ở đâu ra?”
Thảm rồi, nhất định là mình không nghe lời bôi thuốc nên hắn lại tức giận rồi.
“Phách, ta không phải là không có thoa thuốc, chỉ là những vết thương kia ở sau lưng, ta… Lau không tới…”
“Lau không tới về sau ta tới lau, ngươi nói cho ta biết, là ai đả thương ngươi… Chẳng lẽ… Là phụ thân ngươi đi!”
Cơ Nhi mặc dù không có trả lời, nhưng ở trong mắt Phong Ly Phách đồng nghĩa với nàng chấp nhận.
Đáng chết! Hắn bắt đầu có xúc động muốn tiên thi. (tiên thi: vụt roi vào hài cốt, xác chết.)
“Cái đó…” Nàng mới vừa nghe hắn nói muốn giúp nàng thoa thuốc phải không! Vậy không phải sẽ làm hắn thấy hết những vết sẹo xấu xí của nàng sao? “ Không cần phiền toái như vậy đâu! Dù sao mặc y phục vào sẽ không nhìn thấy mà…”
“Nói nhảm, trừ ta ra, ngươi còn dám lộ cho người khác nhìn thử một chút xem!”
Ai, lời này của Phách nghe có điểm kì quái thế nào ấy nhỉ?
Cái gì mà trừ hắn ra chứ? Chẳng lẽ hắn thật tính toán giúp nàng thoa thuốc?
“Cái đầu dưa của ngươi không cho phép nghĩ những thứ khác, nói cho ta biết, đây thật sự là cha ngươi đánh sao?” Phong Ly Phách ngồi đến bên giường, nâng lên khuôn mặt đang cúi gằm của nàng, thu hồi suy nghĩ đang chạy loạn khắp nơi của nàng.
“Cha ta cũng không phải cha ruột của ta đâu.” Tại sao hắn cứ phải hỏi như thế nhỉ?
Cơ Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt kia trong veo, dường như người nọ có phải cha ruột nàng hay không một chút cũng không quan trọng.
“Cha trước khi lâm chung nói ta chỉ là vật hắn nhặt được, không phải con gái ruột thịt của hắn…Mặc dù là tính tình cha cũng không tốt, lại hay động thủ đánh người, nhưng ta vẫn rất cảm ơn cha, nếu như không có cha, cũng sẽ không có Cơ Nhi rồi, cho dù ta chỉ là vật hắn nhặt về thôi… ”
“Khốn kiếp!” Hắn đột nhiên hướng nàng rống to.”Cái gì mà vật hả?! Ngươi là người, là một người sống sờ sờ! Có nghe thấy không? Là một cái có tư tưởng, có năng lực, là một cái sẽ chạy nhảy, chọc cho người ta tức giận, ngươi có hiểu hay không hả?
Hắn nổi giận, dứt khoát một phen ôm lấy nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi mình, vì lời nói không chút quan tâm bản thân mà đau lòng.
Cái gì mà vật chứ, đứa trẻ nhặt được không phải người sao? Thì có thể khi dễ cho dù chết người cũng được sao? Tại sao nàng có thể coi như không sao cả, còn có thể cười đến vui vẻ như vậy, nàng không biết được hắn nhìn nụ cười của nàng, lòng hắn có bao nhiêu khó chịu cùng đau xót sao? Hắn một lòng một dạ chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, che chở lấy, không hề cho nàng bị bất kỳ tổn thương nào nữa.
Bị động tác của hắn làm sợ hết hồn, Cơ Nhi không dám lộn xộn ngồi ở trên đùi hắn, nhưng nơi bả vai đưa tới ấm áp thật sự quá hấp dẫn nàng, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lồng ngực của hắn, không nhịn được ảo tưởng có thể vẫn vùi ở vị trí thoải mái này mãi, cho đến khi thắt lưng truyền đến căng thẳng, mới kéo về suy nghĩ đang trôi nổi của nàng.
Cơn giận của hắn dường như mãi mãi không thể mất được đâu! Cơ Nhi thầm ở trong lòng thán.
“Phách!” Nàng quyến luyến ở trong lòng hắn dùng mặt cọ xát, nàng thật sự thích mùi vị trên cơ thể hắn! Để cho nàng an lòng, để cho nàng lưu luyến, cũng làm cho nàng không bỏ được…
“Ta muốn trở về Hoan Hỉ trấn.”
Nàng hối hận!
Nếu như có thể thu hồi câu nói mới rồi, muốn nàng làm cái gì nàng cũng đều nguyện ý, thật đó!
“Phách, ngươi… Rất tức giận… Vô cùng tức giận có đúng hay không?” Cơ Nhi nhỏ giọng mở miệng nói, khuôn mặt bị hai bàn tay hắn cố định không thể động đậy, hai con mắt cố gắng đông nhìn tây liếc, chính là không muốn nhìn thẳng hắn.
Bởi vì vẻ mặt hắn lúc này quá đáng sợ chứ sao!
Chưa nói cặp con ngươi sắp phun ra lửa, còn có đôi tay cơ hồ sắp bóp nát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng còn cảm thấy mắt, tai, mũi, miệng của hắn, không một chỗ không tản ra lửa giận, thật giống như thuốc nổ sắp bộc phát trong chớp mắt, hơn nữa hắn còn cố ý bắt nàng phải đối diện với hắn, khiến cho nàng muốn cách xa cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ti hí con ngươi nhìn chằm chằm cặp mắt to đang lửa giận phun trào kia.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Nàng nghe âm thanh nghiến răng ken két.”Ta… Ta nói…”
“Hử?”
“Ta muốn trở về Hoan Hỉ trấn.”
Lông mày Phong Ly Phách nhíu lại, Cơ Nhi vội vàng ngừng thở.
Không ngờ, hắn không có nổi giận, chỉ là lạnh lùng nói một câu.”Ta nghĩ hướng về nhà ta chắc là sẽ không qua Hoan Hỉ trấn.”
“Ta không muốn ngươi và ta cùng đi, ý của ta là chính ngươi đi về nhà đi! Ta muốn một mình trở lại Hoan Hỉ trấn thôi.” Cơ Nhi vừa nhắm mắt, một hơi nói xong lời muốn nói, rồi sau đó lẳng lặng chờ hắn thét to.
A, không có mà!
Cơ Nhi quyết định đợi thêm một hồi.
Vẫn không có!
Không nhịn được tò mò, Cơ Nhi thoáng mở mắt ra, từ trong khe hẹp trộm dò xét hắn.
Hắn không có dấu hiệu tức giận phát điên, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng làm người sợ hãi quan sát nàng.
“Ngươi đừng có quên, ngươi đã đem mình bán cho ta, sớm đã không còn quyền tự chủ rồi, ta đến đâu, ngươi phải cùng ta đến đó, ngươi không được phép nói không.”
Nàng khó mà tin được lời như thế xảy ra từ trong miệng hắn, hắn không phải luôn luôn ngại nàng đi theo rất phiền phức sao?”Nhưng mà ta lúc ấy lại không ký Khế Ước Bán Thân cho ngươi, cho nên… Chưa tính là người của ngươi.”
“Cái người này có lúc đầu óc cũng nhanh nhạy nha!” Hắn chế nhạo, hai tay rời đi mặt của nàng, chuyển hướng đến thắt lưng của nàng, mười ngón tay giao chặt, đem nàng ôm chặt vào trong ngực.
Hai má khẽ nóng lên, Cơ Nhi cực kì không quen Phong Ly Phách bây giờ, hắn không có hung nàng, còn thân mật ôm nàng như vậy, hơn nữa, hai ngón tay cái của hắn vẫn còn ở sau lưng nàng chạy tới chạy lui.
“Ban đầu không biết là ai sống chết bám theo ta, giả bộ đáng thương cầu xin đừng bỏ lại nàng, hiện tại thì tốt tồi, lại chán, muốn phủi mông chạy lấy người hả?”
Nữ nhân này cho hắn là cái gì? Nói đến là đến, muốn đi thì đi.
Là nàng tới trêu chọc hắn trước, lại còn ở bất tri bất giác đoạt đi góc nhỏ trong lòng hắn, hắn còn chưa tìm nàng tính sổ sách, lại để cho nàng rời đi mới lạ đó!
“Ta không phải ý này.” Đỉnh đầu đạt được tự do không ngừng lắc lắc.”Ta rất thích cũng rất muốn cùng ngươi ở cùng nhau, thật, ta có thể thề, ngươi là người duy nhất ta muốn theo bên cạnh, thật sự ta không muốn rời bỏ ngươi.”
Nếu như không phải là nàng cúi đầu, nàng nhất định có thể thấy sau khi nghe những lời này của nàng, ai đó đang giơ lên khóe môi.
“Cho ta lý do, tại sao ngươi không muốn cùng ta cùng đi?” Hắn thả mềm giọng nói.
“Bởi vì…” Trong mắt mất đi chói lọi.”Ta không biết người nơi này, ta vẫn hi vọng mỗi người cũng trôi qua vui vẻ, cách xa bất hạnh, nhưng là hình như ta sai lầm rồi, ta nghĩ chỉ có Hoan Hỉ trấn mới thích hợp ta thôi…” Ít nhất nơi đó còn có Cẩu Nhi cùng Kê Nhi.
Phong Ly Phách bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, nàng mất mác làm hắn cảm thấy chói mắt, muốn vung tay chặt đứt những ý nghĩ làm đau lòng nàng kia.
“Ngươi không có làm sai, sai là những kẻ tham lam, không biết hối cải thôi.
Đừng quên, những bằng hữu kia cứu ngươi đều là ngươi từng trợ giúp qua, đó là ngươi cứu chính ngươi đó.”
“Không cần phá bỏ lý tưởng của ngươi, thật tốt làm chính mình, không cần lo lắng, coi như ngươi chọc nhiều phiền toái hơn nữa, cũng có ta gánh vác, yên tâm cùng ta trở về thôi! Tin tưởng ta, ngươi sẽ thích Ngạo Ưng Bảo.”
“Phách, ngươi không cần phải tốt với ta như vậy…” Cảm động đến đỏ mắt, nàng không biết Phách cũng có thể nói dễ nghe như thế.
“Hừ! Ai nói ta đối tốt với ngươi, muốn ta đối tốt cũng phải trả giá cao đó.”
“Giá cao gì chứ?” Cơ Nhi chỉ biết ngây ngốc hỏi theo lời hắn.
Chỉ thấy hắn nở một nụ cười thỏa mãn, còn hướng đến đôi môi nhỏ hương diễm của nàng mổ mổ: “ Giá cao chính là, ngoan ngoãn cùng ta trở về Ngạo Ưng Bảo, không cho phép dị nghị.”
“Nhưng là…” Nàng nghĩ tới Kê Nhi, Cẩu Nhi…
Lời nói mới toát ra, lại để cho hắn hôn xuống cắt đi.
“Ngươi chính là không muốn cùng ta đi?” Chấp nhất, hắn muốn nghe đến câu nguyện ý của nàng.
“Không…” Không cần hôn nàng nữa, để cho nàng nói hết lời thôi!
Đáng tiếc Phong Ly Phách hoàn toàn không cho nàng cơ hội, khi nghe thấy nàng nói chữ “Không” kia, lý trí của hắn sớm bị lửa giận điên cuồng thiêu đốt.
Nàng vẫn muốn rời đi hắn! Cho dù hắn nói với nàng nhiều như vậy…Hắn khi nào thì đối với nữ nhân có kiên nhẫn như vậy chứ, rất tốt, đừng trách hắn giở trò tiểu nhân, dù thế nào đi nữa, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ có cái phong độ của người quân tử cả.
Cứng rắn buộc nàng ở bên cạnh hắn, vậy đơn giản nhất, chính là đem nàng trở thành người của hắn, để xem nàng còn chống chế thế nào.
Quay đầu lại, hắn đem cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang líu ríu không ngừng, vững vàng che kín, dùng lưỡi khéo léo cạy mở hàm răng, hắn vội vàng chộp lấy ngọt ngào của nàng.
Cơ Nhi bị hôn say sưa, hồn nhiên không biết mình khi nào để người ta thả trên giường, rèm che khi nào lại để cho người kéo xuống.
Chỉ là sau đó không lâu, trong rèm đỏ truyền đến thanh âm hoang mang –
“Phách, làm sao ngươi cởi y phục người ta? Hiện tại ngươi muốn thoa thuốc cho ta sao? Thật không cần, ai… Đợi chút, lưng của ta khó coi á! Ngươi đừng cởi…”
“Câm miệng!”
Một tiếng thấp khiển trách, bên trong trừ thanh âm cởi y phục, lại an tĩnh rất nhiều.
Nhưng, không lâu, giọng nghi ngờ lại toát ra –
“Phách, làm sao ngươi giống như Cẩu Nhi khắp nơi liếm loạn vậy… Ai nha! Không được á… Phách… Ngươi cũng không phải nam khách của Khinh Hồng Lâu mà… Tại sao có thể như vậy sờ loạn…”
“Đủ rồi… Nữ nhân ngốc!”
Tiếng thở thô ráp, cộng thêm tiếng chửi rủa gián đoạn, không ngừng liên tục lặp lại.
Đêm đã khuya, gió thật lạnh, trong phòng xuân ý tràn đầy.