Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 43: Nam tử yêu nghiệt



Tấn Minh Vương triều hàng năm cũng sẽ cử hành cuộc so tài tài tử, tất cả tài tử trong nước đều có thể tham gia, mà phí so tài lại chi từ quốc khố. Địa điểm cuộc tranh tài an bài ở kinh thành đệ nhất lâu là Vọng Giang lâu.

Lầu ấy gần Bích Nguyệt Hồ, dựa nước mà xây, cao ba tầng, hết sức hoành tráng.

Bởi vì hội tụ thanh niên tài tuấn và văn nhân nhã sĩ cả nước, nên chỗ này hiện tại vô cùng tấp nập, náo nhiệt cực kỳ.

“Wow, người thật nhiều a!” Hạ Vân Hi chắc lưỡi hít hà, thật sự là đủ rầm rộ rồi, xem ra lần cạnh tranh này sợ là tương đối kịch liệt.

Thanh Thanh cùng Tiểu Mãn Tử lần đầu tiên thấy trường hợp như vậy, không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Đi, chúng ta vào trong ngồi.” Hạ Vân Hi vừa nói liền theo dòng người đi vào, Thanh Thanh cùng Tiểu Mãn tử không dám chậm trễ, theo sát.

Ba người một bước vào trong lầu các, thêm tiếng người huyên náo, hơn ngàn chỗ ngồi nhưng cũng ngồi đầy người, xem ra tài tử Tấn Minh Vương triều thật đúng là nhiều, chỉ là có phải là thật có thực lực hay không cũng chưa biết được.

Hạ Vân Hi sau khi ngồi xuống, đôi tử nhãn linh động chuyển động, nhìn đông tây một phen. Tòa lầu các trang hoàng hết sức thanh nhã rất khác biệt, không hổ là kinh thành đệ nhất lâu.

Đang suy nghĩ, bàn bên cạnh chợt truyền tới một giọng nói trầm thấp.

“Vị tiểu công tử này cũng là đến tham gia cuộc tranh tài hôm nay sao?”

Hạ Vân Hi quay lại nhìn, vừa nhìn mắt không khỏi thoáng qua kinh ngạc, nam nhân này, quả thật chính là yêu nghiệt.

Một thân đỏ thắm nhanh nhẹn, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tà mị, mày kiếm xéo, lông mi thật dài, mắt phượng mị tựa hoa đào, mũi cao như ngọn núi, môi mỏng hấp dẫn, nhất là bên dưới mắt phải ướm nốt ruồi lệ càng thêm vẻ mị hoặc.

Giờ phút này, đào hoa nhãn của hắn đang suồng sã tứ phía quan sát nàng, một thân bạch y chi phích, đôi tử nhãn trong suốt, rồi đến cánh mũi đẹp đẽ tinh xảo, cuối cùng rơi vào cặp môi khéo léo đầy đặn.

Hạ Vân Hi có chút không vui, người này thế nào vô lễ như vậy mà nhìn chằm chằm vào nàng, cực kỳ ghét.

“Hắn…. Trời ạ ——”

Nàng vừa nghĩ, Tiểu Mãn tử ở bên đã khoa trương nhỏ giọng hô: “Thật không thể tưởng tượng nổi, điều này sao có thể? Hắn quả thật xinh đẹp làm cho người khác đau lòng.” Nói xong, hai tay vẫn còn rất nữ tính hóa che hai má cảm thán.

Thanh Thanh mới vừa gặm quả táo thiếu chút nữa cuộn dạ dày phun hết ra. Người này thật sự có đủ thối nát.

Hạ Vân Hi vốn là hơi giận cũng không nhịn được cười hì hì, tiểu tử này thật là đáng yêu, nếu không phải chỗ này nhiều người như vậy, nàng nhất định sẽ cười dữ dội ra tiếng.

Nam tử mặc áo hồng khẽ nhếch môi khêu gợi: ”Thư đồng của tiểu công tử thật đúng là hài hước!”

Hạ Vân Hi vẫn không thích nam tử trước mắt, ánh mắt của hắn quá mức phóng đãng tà dâm, làm nàng rất ghét. Nhưng không để ý đối phương lại không lễ phép, không thể làm gì khác hơn là qua loa cười một tiếng: ”Hắn cũng có lúc thú vị.”

Nam tử mặc áo hồng nở ra một nụ cười mê người: ”Tiểu công tử, không biết ngươi có phải cũng tới tham gia thi đấu hay không?”

“Đã tới đây, đương nhiên là muốn tham gia, chẳng lẽ công tử ngươi không phải vậy sao?” Hạ Vân Hi kỳ quái hỏi ngược lại.

“Ha ha, tại hạ chỉ đến xem náo nhiệt thôi.” Hắn sảng lãng cười một tiếng, khiến người ta nhìn thấy như trên mặt hắn hoa đào nở rộ, yêu mỵ mê người.

Tại lúc này, một tiếng vang giọng nói vang lên.

“Giám khảo đến!”

Nghe tiếng, mọi người bên trong lầu rối rít đem tầm mắt hướng trước đại sảnh lầu một, hơi có vẻ khẩn trương cùng mong đợi nhìn về ban giám khảo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.