Hộ quốc Thiên nữ của Tấn Minh vương triều, tương truyền, người nào lấy được Thiên nữ thì đồng nghĩa với lấy được thiên hạ, vì vậy rất nhiều đại quốc có dã tâm cũng muốn tranh đoạt nàng, nhất là Già Ly Quốc, càng bị đứng mũi chịu sào.
Trên đỉnh núi Thanh Khâu Sơn bóng bẩy xanh biếc đang xảy ra một cuộc chiến đao quang kiếm ảnh kịch liệt ——
“Thượng sư đi mau, bọn thuộc hạ tới che chở ngươi!”
Mấy tên thị vệ trong trang phục nam tử, không để ý trên người chảy máu tươi, vừa liều mạng che chở thiếu nữ mỹ lệ tóc đen tử nhãn* sau lưng, vừa cùng kẻ địch giao chiến.
* tử nhãn: mắt tím
Thiếu nữ mắt tím lắc đầu, gương mặt thanh lệ tuyệt tục giờ phút này tràn đầy nước mắt, đôi tử nhãn như thủy tinh sáng chói mê người, ngân ngấn nước mắt càng thêm mị hoặc.
“Không được, ta tại sao có thể vứt bỏ các ngươi xuống đây?” Nàng không chút do dự cự tuyệt.
“Thượng sư, ngươi là Hộ quốc Thiên nữ của chúng ta, là thần của chúng ta, tuyệt không thể rơi vào tay địch quốc.” Đội trưởng thị vệ Lưu Quân vươn kiếm ra trước mặt, lo lắng hướng về phía thiếu nữ mắt tím nói.
Hộ quốc Thiên nữ
Lại một lần nữa, nàng thống hận cái thân phận này, cũng thống hận sự bất lực của mình.
Người mang dị năng thì như thế nào, tinh thông cổ kim thì thế nào, nàng ngay cả mình cũng không bảo vệ được, còn phải hy sinh người khác vì sự an nguy của mình, như vậy nàng có tư cách gì làm Hộ quốc Thiên nữ, được người đời kính ngưỡng kính yêu, thậm chí cúng bái?
Nàng cái gì cũng làm không được, chỉ biết liên lụy người khác, nàng thẹn với người thành kính trong thiên hạ, thẹn với hoàng thượng, nàng không nguyện làm Hộ quốc Thiên nữ hữu danh vô thực.
“Hạ Dịch Ly, đừng để cho những tên thủ hạ vô dụng kia vì nàng chịu chết nữa, ngoan ngoãn theo bổn soái đi thôi!” Một nam tử tuấn mỹ áo đen mặc cẩm phục cởi ngựa chậm rãi, đôi mắt thu thủy mênh mông nhìn thiếu nữ mắt tím, môi mỏng mỉm cười tuyệt đẹp, kiên nghị lại lạnh lùng như băng.
“Long Đình Phong, ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng có được ta!” Hạ Dịch Ly ưu thương, mỹ nhan trong nháy mắt trở nên lẫm liệt như băng, loại khí chất chống đỡ như thần cao không thể chạm thăng hoa xuất hiện.
“Khẩu xuất cuồng ngôn, nàng thật cho là những thứ thùng cơm này có thể ngăn bổn soái?” Long Đình Phong cười lạnh, thanh âm trầm thấp lạnh lùng, có khí thế vương giả không thể sánh kịp.
Hạ Dịch Ly cắn chặt môi, nhìn thị vệ của nàng đang bảo vệ bốn phía, chết chóc, thương vong, trong lòng không khỏi một hồi đau nhức kịch liệt, cỗ hỏa khí dẩy lên trong tử nhãn của nàng.
“Long Đình Phong, các ngươi vì cái gì mà đuổi tận giết tuyệt?”
“Đừng tức giận, mỹ nhân! Ánh mắt dữ dội như vậy của sẽ phá hư dung mạo đáng yêu của nàng!” Vị nam tử bạch y cưỡi ngựa bên cạnh Long Đình Phong chậc chậc ra tiếng, con mắt xinh đẹp tà khí hứng thú quan sát nàng.
“Không bằng như vậy đi, nếu nàng chịu đi theo Bổn vương, sau này lấy được thiên hạ, Bổn vương nhất định phong nàng là hoàng hậu.” Tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, so với những phi tử kia thú vị hơn nhiều.
“Đừng mơ tưởng!” Hạ Dịch Ly chẳng thèm ngó tới, ngay sau đó bấm tay tính tính toán toán, cười lạnh nói: “Long Tuấn Đình, các ngươi không nên quá đắc ý, ác giả ác báo, nếu các ngươi vẫn cố chấp, kết quả chỉ có một con đường chết.”
Long Tuấn Đình chấn động, nụ cười cứng ngắc trên môi. Long Đình Phong cũng là khẽ cương, con mắt thâm thúy phiếm quỷ dị gợn sóng.
Nhưng sau một khắc lại tiếp tục cười ngông cuồng.
“Hạ Dịch Ly, ngươi đừng tà thuyết mê hoặc người khác, hôm nay bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải bắt ngươi về, nếu tiếp tục phản kháng, những thị vệ thùng cơm này, tất cả đều chết.” Long Đình Phong lạnh lùng nói.
Lời tiên đoán chó má gì, hắn không tin, cứ coi như là thật, hắn cũng muốn nghịch thiên, tuyệt không bại dưới chân kẻ nào.
“Ngươi —— hèn hạ vô sỉ!” Gương mặt phấn đỏ lên vì giận, khiến nàng thêm lộng lẫy mị người.
“Thượng sư, chớ cùng bọn chúng nhiều lời, thuộc hạ che chở người, mau chạy đi!” Lưu Quân cầm kiếm đứng trước nàng, trừng mắt nhìn Long gia huynh đệ, bên quai hàm bắp thịt do tức giận mà động đậy.” Họ Long, tên hèn hạ khốn kiếp, muốn mang thượng sư đi phải bước qua xác ta.”
“Quả nhiên rất trung thành!” Long Đình Phong âm thầm khen ngợi, rút trường kiếm ra.”Đã như vậy, ngươi sẽ phải chết.”
Nói xong, chợt phi thân lên, nâng kiếm tới đánh Lưu Quân.
“Các huynh đệ, bảo vệ Thượng sư.” Lưu Quân rống lên một tiếng, giơ kiếm nghênh hướng hắn tấn công.
Một cuộc đao kiếm kéo dài.
Nhìn cảnh bọn thị vệ trung thành, từng người một đẫm máu chiến đấu hăng hái…… Hạ Dịch Ly mơ hồ thấy một mảnh máu đỏ, nàng nhắm mắt lại, trong lòng khó nhịn đau đớn. Không, nàng không thể trơ mắt nhìn bọn Lưu Quân mà chết, càng không thể để cho mình rơi vào trong tay kẻ địch, nguy hại Tấn Minh vương triều!
Đột nhiên mở mắt, đôi tử nhãn trong trẻo lấp loáng lệ, nổi lên thần thái kiên định quyết tuyệt .
Do nàng bắt đầu, cũng nên do nàng kết thúc thôi.
“Hạ cô nương, đến bên cạnh Bổn vương đi!” Long Tuấn Đình đã nhảy xuống lưng ngựa, đang từng bước một đến gần nàng, môi đỏ mọng hấp dẫn đầy đặn, nở nụ cười giả dối.
Hạ Dịch Ly không để ý đến hắn, nâng vòng Tử Kim trong tay lên, tập trung tinh thần lẩm bẩm niệm chú. Không bao lâu, nàng cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, vòng Tử Kim phát ra ánh hồng chói mắt, ống tay áo phất gió, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Bỗng nhiên, gió nổi lên bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn, cát bay đá rụng, gió lốc mãnh liệt làm rối loạn giao chiến phía trước. Càng làm cho người ta hoảng sợ hơn chính là Lưu Quân và các thị vệ dần dần mờ nhạt trong cơn lốc, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Long Tuấn Đình và Long Đình Phong đều kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh tượng thần kỳ như thế, đây rốt cuộc là năng lực gì? Lại có thể khiến mười mấy người đang sống sờ sờ biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện, không chút tung tích.
Chẳng lẽ…… Đây chính là Thần Pháp Thiên nữ sao?
Các binh tướng khác của Già Ly Quốc, cũng nhìn đến ngây dại.
Đang lúc bọn họ kinh hãi không tiếng động, Hạ Dịch Ly phun một búng máu tươi, nàng thắt chặt ngực, sắc mặt tái nhợt rất đáng sợ.
Mới vừa rồi vì để cứu bọn Lưu Quân, nàng đã sử dụng ‘Huyết Dẫn Thuật’, nên đã dùng hết máu tươi trong người để thúc giục linh lực, có thể huy động hiệu quả gió lốc. Vậy nên, bây giờ đã như đèn cạn dầu, sinh mạng sắp kết thúc.
“Hạ Dịch Ly, nàng quả nhiên rất có bản lãnh, Bổn vương càng thêm muốn có được nàng.” Long Tuấn Đình sau khi hết khiếp sợ, bên môi dâng lên đường cong đắc ý, phi thân nhảy đến chỗ nàng, không thể chờ đợi thêm nữa, hắn muốn có được kỳ nữ tử này.
Hạ Dịch Ly cười nhạt, mạnh mẽ đứng thẳng không xiêu vẹo, thân thể chỉ chực sụp đổ, dùng một chút sinh lực cuối cùng, trống rỗng bước lên, đi tới vách đá thăm thẳm……
…… Ta muốn đến một thế giới khác! Một thế giới hòa bình, không có chiến tranh……
Một thế giới…… có thể để cho ta làm người bình thường……
Hẹn gặp lại, hoàng thượng……
————————————
Thế kỷ hai mươi mốt, bệnh viện quý tộc tư gia.
Sau một hồi ồn ào, tiếng khóc đã vang lên, tuyên bố một sinh mệnh mới chào đời.
“Sinh! Sinh!”
Người nhà họ Hạ chờ bên ngoài cùng reo mừng hoan hô, moị người đều nở nụ cười rạng rỡ.
Lạc Mai suy yếu thở hổn hển, cẩn thận từng li từng tí ôm em bé từ tay y tá, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng ửng hồng của em bé, mặt mũi nó thật đáng yêu, “Con gái nhỏ của tôi!”
Trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo cùng niềm vui sướng của người làm mẹ.
“Chúc mừng cô Hạ, cô bé rất khỏe mạnh, dáng dấp đáng yêu, tương lai nhất định là một mỹ nhân xinh đẹp!” Y tá cười ha hả nói.
Lạc Mai nghe vậy liền vui vẻ, cẩn thận tỉ mỉ nhìn con gái yêu trong ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng nõn nà, mắt hạnh thanh khiết trong suốt, lộ ra màu tím nhàn nhạt, bàn tay nhỏ siết ngón trỏ nàng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng phát ra thanh âm y y a a không rõ ràng lắm.
“Thật sự rất đáng yêu!” Nàng cười ha hả điểm mũi thon khéo léo của con gái, thương yêu hôn lên má phấn của nàng. ”Về sau gọi con bé là Hạ Vân Hi đi.”
Đắm chìm trong vui sướng, bọn họ không chú ý tới, trên trán trơn bóng trắng noãn của Vân Hi, thoáng qua một đạo hồng quang mơ hồ, ngay sau đó lại biến mất.