Sau khi Hạ Tu Âm nhận lấy hai khối mực Huy Châu, cũng không từ chối, nhiều lần dắt Hạ Du đến nhà cũ.
Hạ Tùng Đức vốn tưởng rằng những đứa trẻ nhặt được ngoài đường khó có thể ngồi vào bàn, mặc dù tuổi này là thích hợp nhất để cầm viết.
Không nghĩ tới, gặp mặt không bao lâu, ông từ nguyên bản thờ ơ lạnh nhạt biến thành lòng tràn đầy trìu mến.
Hạ Du thật sự ngoan ngoãn đáng yêu, lớn lên lại thuần khiết trắng trẻo, kiều kiều e ngại vài tiếng “Ông ngoại” đủ làm ông xiêu lòng.
Nghe nói Hạ Du học không ít thơ từ, Hạ Tùng Đức trừu bối vài câu, Hạ Du đối đáp trôi chảy.
Nếu không phải cuối cùng, ông cố ý tìm những câu khó dài dòng, thật đúng là không có cách làm đứa nhỏ này mắc kẹt.
Ưu tú giống như Hạ Tu Âm, lại mềm mại vô hại.
Nếu không phải sự cố ngoài ý muốn, có lẽ…… Em gái Hạ Tu Âm lúc lớn lên cũng giống như vậy.
“Tu Âm, con và đứa nhỏ này ở với ta thêm hai ngày đi.” Ông nhấp ngụm trà, lơ đãng nói, sau đó nhìn thấy thỏ con Hạ Du chấn kinh chớp chớp mắt.
“Ông ngoại, chờ dịp nghỉ khác đi…… Hai ngày tới là sắp đi học rồi.” Hạ Tu Âm đang giúp Hạ Du lột nho, vỏ xanh đậm bên ngoài, nhìn thấu được cả thịt quả…… Nước ngọt, nhuộm móng tay oánh nhuận thêm vài phần ẩm ướt.
Râu Hạ Tùng Đức nhếch lên, có chút không vui: “Vậy con về đi, để Tiểu Du ở chơi với ta.”
Đứa trẻ mới vừa cắn một ngụm thịt quả, nghe xong câu này, lại nhất thời quên nhai mà nuốt xuống.
Hạ Tu Âm biết Hạ Tùng Đức mặt ngạnh mềm lòng, cũng không đè nặng thanh âm, nhìn Hạ Du nói: “A Du, làm sao bây giờ, ông ngoại muốn giấu em ở đây, không cho em về với tôi.”
Hạ Tùng Đức: “……”
Ông không nghĩ tới, cháu ngoại này của ông miệng mồm cũng rất lợi hại.
Quả nhiên, trong mắt ông, Hạ Du có chút hoảng loạn nắm chặt tay Hạ Tu Âm, lắp bắp nhìn về phía ông.
“Tỷ tỷ……”
“Đừng lo lắng, ông ngoại rất dễ nói chuyện.” Hạ Tu Âm lấy khăn giấy giúp Hạ Du lau đầu ngón tay: “Em đi xin ông ấy, được không?”
“Em xin ông nhiều nhiều, ông sẽ mềm lòng.”
Hạ Du nghe xong, lập tức đáng thương nói: “Ông ngoại, con muốn ở cùng với tỷ tỷ……”
Đôi mắt hắc bạch phân minh khát cầu nhìn Hạ Tùng Đức, giống như chỉ cần ông nặng lời một câu, hơi nước mông lung sẽ tràn lên, làm ông đau lòng.
“Cầu xin ông……” Khuôn mặt nhỏ và trắng như tuyết cùng đôi mắt đỏ một vòng khiến Hạ Tùng Đức muốn tàn nhẫn cũng không được.
Ông xú mặt: “Đi đi đi, hai tiểu bạch nhãn lang.”
“Muốn đi, cơm nước xong thì nhanh nhẹn chút, đừng làm người ta chán ghét.”
Hạ Tu Âm cười: “Cảm ơn ông ngoại.”
Ngón tay Hạ Du còn đặt ở lòng bàn tay cô, cũng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ông ngoại.”
Hạ Tùng Đức đột nhiên có chút đau đầu.
Hạ Du nhảy một lớp tiểu học, sau khi học lớp bốn bắt đầu chuẩn bị tiến đến lớp sáu.
Đúng lúc này, Hạ Tu Âm cũng tiến vào giai đoạn nước rút của kì thi đại học.
Chỉ là, với đặc quyền học sinh xuất sắc, mỗi thứ bảy hàng tuần ở trường cấp ba, cô cứ theo lẽ thường làm đơn xin phép nghỉ. Nhà trường thấy nhiều không trách, thậm chí còn dặn dò Khương Hà đừng để vị ”Trạng Nguyên” này có nhiều áp lực, ảnh hưởng cô phát huy.
Trường học tuyển sinh là dựa vào những tiêu chí nổi bật này.
Những học sinh khác ngoại trừ sinh ý hâm mộ, cũng không có ganh ghét, bởi vì mỗi lần thi cử Hạ Tu Âm đều nghiền áp thành tích hạng hai mà đứng đầu bảng.
Giữa người với người luôn không giống nhau.
Một năm nay Hạ Tu Âm dần tiếp xúc với công việc ở trụ sở chính của công ty Hạ gia, bởi vì cách thời gian thi đại học còn ba tháng, Hạ Tùng Đức ra lệnh bảo cô về nhà chuẩn bị cho tốt, đừng để danh lạc Tôn Sơn*, làm xấu hổ mất mặt.
*danh lạc Tôn Sơn: thành ngữ chỉ việc thi rớt, thi trượt.
Hạ Tu Âm biết Hạ Tùng Đức là muốn để cô trước khi thi thả lỏng chút, cho nên cười đáp ứng.
Ai ngờ cuối tuần này, Hạ Du lại ôm gối dựa ở bên chân cô, lại không chịu động.
“Làm sao vậy, A Du?” Cô đóng máy tính, cúi đầu nhìn Hạ Du đang ngồi quỳ trên mặt đất ôm lấy cẳng chân mình.
Sau khi Sầm Úc chuyển ra tư nhân tiểu học, liền thúc giục Hạ Thư Lan mã bất đình đề* phải đến tiểu học tỉnh báo danh cho nàng.
*mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó, nghĩa là một khắc cũng không dừng lại.
“Tôi muốn đi học cùng tiểu dì!” Nàng nói điện thoại qua bên kia đến khàn cả giọng, ồn ào đến Hạ Thư Lan cùng Hạ Tu Âm bên này lỗ tai đều đau.
Mặc dù vốn dĩ chỉ kém một năm, hiện tại lại kém thành hai năm, Sầm Úc vừa tan học liền chạy lên trên lầu, thường thường dính bên người Hạ Du, mặc kệ cô chủ nhiệm đuổi cũng không đi.
Thời gian lâu dài, Hạ Du ít nhiều cũng quen thói làm nũng.
Cùng lắm, làm nũng cũng khác biệt Sầm Úc rất lớn.
Dù sao…… Hạ Du cũng thật sự quá kiều (đáng yêu).
“Tỷ tỷ……” Hạ Du nhẹ nhàng gác cằm lên đầu gối Hạ Tu, đôi mắt trong vắt thanh triệt dừng không được nhìn tỷ tỷ.
Đại khái là được khen nhiều, cho dù là thẹn thùng, Hạ Du cũng biết bộ dáng mình có bao nhiêu tính mê muội.
Động tác nhỏ vô cùng đơn giản như vậy, trên cao nhìn xuống, giống như vỗ tay cũng có thể nâng nàng lên.
Ngoan ngoãn, hòa hợp, vô tội, thanh khiết.
Hạ Tu Âm cười cười búng trán nàng, nơi đó từ lâu đã trơn bóng như vậy.
Lông mi Hạ Du run rẩy, chợt nhụt chí cúi đầu xuống.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng khi dễ em nha.” Hạ Du đã không còn giọng nói non nớt trẻ con, nhưng vẫn còn ẩn giấu mềm nhu.
Hạ Tu Âm bị nàng tố cáo, cũng không giận, lời nói nguyên bản ở đầu lưỡi lăn lăn, cuối cùng chỉ dùng trán chạm Hạ Du.
“Tiểu Du không có lương tâm sao, em nói cho tôi nghe một chút, tôi nơi nào khi dễ em, hửm?”
Hạ Du chống lại như vậy cũng không nghĩ ra, bên ngoài triệt nhất triệt*, chỉ dán khuôn mặt nhỏ ở đầu gối tỷ tỷ, nhỏ giọng xin tha, nói: “Tỷ tỷ, em nói sai rồi, tỷ tỷ không có khi dễ em.”
*triệt nhất triệt: bỏ đi, rút lui
Hạ Tu Âm liền hài lòng mà ngồi thẳng lưng, ngón tay câu được câu không mà uốn lượn quanh tóc dài tự nhiên của Hạ Du.
Kỳ thật, đối với những lời muốn nói lại không của Hạ Du, cô cũng đoán được vài phần.
Hạ Du tính tình đơn thuần, trên mặt làm sao giấu được. Hơn nữa sau khi nàng nhảy lớp, Hạ Tu Âm vẫn luôn chú ý tình trạng của nàng, cho nên cũng không mất công một chút nào.
Cùng lắm, lần này nó đến sớm hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Hạ Tu Âm cho rằng, cảm giác thẹn thùng đến mãnh liệt của Hạ Du sẽ lại kéo thêm một đoạn thời gian nữa.
Xem ra, trường học thật sự bức nàng đến có chút sốt ruột.
“Nói đi, đến tìm tôi làm cái gì?” Hạ Tu Âm thấy nàng vẫn xấu hổ mà không chịu mở miệng nên không trêu nàng nữa, thấp giọng hỏi.
Hạ Du chôn đầu vào chân Hạ Tu Âm, sau gáy mảnh khảnh lộ ra phần tóc như rong biển, chóp tai hơi hồng.
“Trường học nói, học sinh lớp sáu trước tháng tư phải vượt qua môn học bơi lội……” Thanh âm Hạ Du rầu rĩ, giống như là cũng không thể lý giải vì cái gì mà mình phải chịu thiệt ở cái hạng mục này.
Biểu tình Hạ Tu Âm có chút lười nhác, trong miệng lại ra vẻ hơi kinh ngạc: “A Du của tôi chẳng lẽ không đạt yêu cầu sao?”
Vừa dứt lời, Hạ Du liền xấu hổ rồi giận dữ túm góc áo cô.
“……Tỷ tỷ!”
Khóe miệng Hạ Tu Âm không khỏi nhếch lên, lộ ra ý cười.
Hạ Du giương mắt nhìn đến đôi mắt hơi cong của tỷ tỷ.
Hạ Tu Âm lại cao hơn chút, đặc biệt khi đi đến công ty, bộ dáng đã thoát khỏi vẻ non nớt, ánh mắt càng thêm phần trầm tĩnh, bình thường cười cũng đều nhàn nhạt.
Trường học tư nhân bồi dưỡng khí chất, trải qua mấy năm nay lắng đọng lại, càng thêm dẫn người mê luyến.
Chỉ là, tỷ tỷ vẫn ôn nhu như vậy, mặc dù có đôi lúc đùa giỡn nàng, nhưng cũng đều ôn nhu.
Những ý tứ làm nũng trách cứ trong nháy mắt lại tan sạch sẽ, Hạ Du ngơ ngác nhìn tỷ tỷ.
Đôi con ngươi xinh đẹp màu nâu, bên trong phản chiếu lại thân ảnh nho nhỏ của nàng.
Trước khi tỷ tỷ nhìn qua, Hạ Du một lần nữa vùi đầu vào đùi tỷ tỷ, để cô tiếp tục nghịch tóc mình.
“Khác lớp năm, lớp sáu học bơi chỉ có huấn luyện an toàn bên cạnh, không có giáo viên dạy.”
Miệng lưỡi có chút không được tự nhiên, nói xong nàng liền cảm thấy ngượng ngùng.
Thực tế là đang tự mình giải vây.
Nhảy lớp là nàng đề ra, hiện tại có khóa học không hoàn thành, nàng ngược lại là cậy vào chỗ khác.
Nhưng mà…… Nàng thật sự không muốn cùng học sinh lớp năm học bơi lội đâu.
Tuy rằng là lúc trước đi học với nàng đều là các bạn nhỏ, nhưng nàng vẫn rất thẹn thùng.
“Vậy A Du muốn tôi giúp em thế nào?” Hạ Tu Âm thỏa mãn nói.
“Tỷ tỷ……” Hơi thở Hạ Du xuyên thấu qua vải may rồi dừng trên người Hạ Tu Âm: “Tỷ dạy em bơi được không?”
Thấy Hạ Tu Âm không có phản ứng, đầu nàng lại hướng trong tay tỷ tỷ ma sát, rồi lại ma sát, giống động vật nhỏ cầu xin vuốt v e.
Hạ Tu Âm nghe được rồi tìm kiếm lời nói, để Hạ Du chờ có chút sốt ruột, mới nói: “Được.”
Sáng sớm Hạ Tu Âm nói Hạ Du trước giờ đi học sẽ chỉ nàng bơi lội, Hạ Du nắm áo tắm của mình, thẹn thùng đứng nhìn ở bể bơi, lắc đầu: “Tỷ tỷ, em muốn ngồi ở chỗ này nhìn tỷ.”
Hạ Tu Âm vào trong phòng bên thay quần áo, ra ngoài mới nhìn thấy Hạ Du mặc áo tắm nhỏ màu morandi, ngồi ở trên thảm không thấm nước cạnh hồ, cẩn thận đá chân dưới nước.
Chân Hạ Du mảnh khảnh, phần xương lại tinh xảo xinh đẹp, trần nhà cao rộng cùng diện tích mặt tường thủy tinh lấy ánh sáng tốt đẹp, ngón chân trắng nõn lướt xuống bọt nước liền trong sáng rực rỡ.
Nước của bể bơi trong nhà được kiểm soát ở 27°C, đứa trẻ có lẽ cảm thấy lạnh, mu bàn chân duỗi thẳng, ngón chân cũng bất an động đậy.
“A Du.” Hạ Tu Âm gọi nàng, Hạ Du liền thu chân về, ngẩng đầu nhìn về phía tỷ tỷ, ngẩn người.
Hạ Tu Âm mặc cũng là áo bơi màu morandi, dây cột màu đen tinh tế giao nhau giữa lưng, cuối cùng buộc tùy ý lại dưới eo thon. Phần lưng Hạ Tu Âm xuất hiện hai con bướm tinh xảo, khi cô dọc theo thang xuống nước, hai con bướm kia liền đan xen động, da thịt trắng nõn tinh tế được chiếu sáng tự nhiên đến lóa mắt.
Hạ Tu Âm ngâm ở trong nước hướng nàng đưa tay, phần xương trán tinh xảo: “A Du, xuống đây.”
Hạ Du liền nắm cái tay kia.
Hạ Du có chút sợ nước, lúc đầu căn bản không dám ngâm dưới nước.
Tỷ tỷ đỡ phần hông nàng, đầu ngón tay Hạ Du chạm được phần buộc sau thắt lưng, nàng đỏ mặt chôn đầu vào nước.
Sau đó, tỷ tỷ khen nàng.
Hạ Du học rất chậm, nhưng tỷ tỷ rất kiên nhẫn.
Giữa dòng nước trong suốt, ánh sáng mênh mông soi vào đáy ao, tất cả ồn ào náo động đều mờ mịt không rõ, chỉ khi nàng đẩy nước thành gợn sóng nhỏ mới nghe được âm thanh nhỏ vụn thanh thúy. Hạ Du ở giữa phần nước trong suốt, thấy tỷ tỷ hướng nàng đưa tay ra, xương ngón tay tinh tế cân xứng, lòng bàn tay mềm mại ấm áp, nàng th ở dốc đi lên.
“Đạt!” Thầy thể dục đánh dấu lên danh sách.
Ngày đầu tiên Hạ Tu Âm thi đại học, Hạ Du khẩn trương cùng dì Trần chuẩn bị bữa sáng.
Trước địa điểm thi, Hạ Du lải nhải đem nội dung dì Trần nói qua lặp lại một lần.
“Thẻ căn cước, phiếu dự thi, bút, tẩy, dao rọc giấy……” Nàng nhìn vào danh sách rồi đọc lại, để Hạ Tu Âm từ túi dụng cụ lấy ra ngoài cho nàng nhìn một cái.
Lưu Chí từ kính chiếu hậu thoáng nhìn, khóe mắt Hạ Tu Âm hiện ra dung túng ý cười.
Vừa lúc, một cặp mẹ con đi qua ô tô bọn họ, người mẹ dò hỏi vài câu: “Dụng cụ đem đủ chưa?”
Hạ Du lập tức mím môi, cổ đỏ một mảng.
Hạ Tu Âm xoa đầu nàng, ngón út câu lấy dây túi dụng cụ: “Giờ A Du yên tâm chưa?”
Hạ Du gật đầu lại lắc đầu, nàng chịu đựng thẹn thùng nhìn Hạ Tu Âm, tròng mắt lưu chuyển thủy quang: “Tỷ tỷ, để em xem lại bút chì của tỷ.”
Hạ Tu Âm bật cười.
“Được.”
Thành tích thi đại học Hạ Tu Âm làm náo động, đặc biệt truyền thông còn biết được vị “Trạng Nguyên” toàn tỉnh này đã nghiễm nhiên đứng đầu kì thi tuyển sinh lớp mười ba năm trước, tin vui ùn ùn kéo đến tràn ngập từng góc một của đường phố.
Trung học tỉnh bắn pháo hoa gần bốn mươi phút, màn hình ở ba cổng trường mỗi chỗ đều phát tin đến nửa năm, bảng báo cáo giấy chứng nhận của Hạ Tu Âm chiếm một phần riêng, kế tiếp trên thể lệ chiêu sinh đều in tư liệu Hạ Tu Âm.
Khương Hà được mời đến lễ tốt nghiệp để chia sẻ kinh nghiệm dạy dỗ ra một “Trạng Nguyên” tận tâm, hắn nhìn hội trường không còn chỗ ngồi, che lại bản diễn thuyết trong tay, bất đắc dĩ nói: “Hạ Tu Âm là một kỳ tích khó có thể lặp lại.”
Điện thoại biệt thự cơ hồ là bị trường cao đẳng chiêu sinh gọi đến làm cho hư, dì Trần vừa buồn rầu vừa vui sướng mà nhớ từng điều kiện của mỗi cuộc gọi được đề xuất, mà Hạ Tu Âm sớm đã dẫn Hạ Du ra nước ngoài nuôi chim bồ câu.
Hạ Tu Âm không nhận cành ôliu của Thanh Đại, cô chọn đại học T quản lý kinh tế hàng đầu.
Hạ gia mở một công ty con ở thành phố Tích, cách Nam Thành bốn trăm cây số.
Trước khai giảng một tháng, Hạ Tu Âm ngồi trên mép giường phân loại quần áo, Hạ Du lấy quần áo từ trong tủ đưa cho cô.
“Tỷ tỷ, thành phố Tích cách Nam Thành thật là xa nha.” Hạ Du nhẹ giọng nói, muốn tỷ tỷ nhận ra trong lời nói của mình phát hiện ra điểm không vui.
Hạ Tu Âm vuốt ống tay áo sơ mi dưới lòng bàn tay: “Cũng không xa lắm.”
“Thành phố Tích giao thông phát triển, đi tàu cao tốc chỉ có hai tiếng.”
Hạ Du ngẩn người, hốc mắt ướt lên.
Chính là không thể mỗi ngày nhìn thấy tỷ tỷ.
Nàng đành phải nói lại: “Mỗi lần thi ở trường học em đều đứng đầu.”
Hạ Tu Âm che ý cười trên khóe môi: “Tôi biết, lúc tốt nghiệp, hiệu trưởng có dùng loa phát thanh khen ngợi A Du mà.”
Hạ Du nghịch ngón tay: “Bạn nhỏ thành tích ưu tú muốn có khen thưởng.”
Hạ Tu Âm lúc này mới quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười, nội tí rõ ràng: “Bạn nhỏ thành tích ưu tú này muốn khen thưởng cái gì đây?”
Hạ Du ngồi xổm bên vali, rúc người lại thành một đoàn nho nhỏ.
Nàng ôm đầu gối, hận không thể đem mình biến thành thú bông có thể cất vào:
“Tỷ tỷ, có thể cho em theo được không?”
Cổ họng Hạ Tu Âm vừa động, đá đầu lưỡi lên vòm miệng.
“Tỷ tỷ, hóa ra tỷ đã sớm mua vé cho em rồi.”
Kết quả lại cố ý không nói với nàng, hại nàng vây quanh tỷ tỷ nửa ngày, còn không dám nói chuyện.
Hạ Tu Âm phì cười.
“Vậy dì Trần thì sao?”
“Đi cùng với chúng ta.”
“Chú Lưu……”
Hạ Tu Âm chọc cái mũi nàng: “Tất cả đều đi.”
“Ở đó có một căn hộ sẽ được chuyển sang tên tôi sau khi tôi trưởng thành, cách trung học cũng không xa……”
“Nếu A Du muốn về thăm ông ngoại, còn có chú và dì, tàu cao tốc, máy bay đều rất thuận tiện.”
Hạ Du ôm cổ tỷ tỷ, cọ nước mắt ở hõm vai tỷ tỷ, chóp mũi ngấm được nhàn nhạt hương cam quýt.
Nàng nho nhỏ thở hổn hển: “Đây thật sự là chuyển nhà nha.”
Tất cả điều đáng giá lưu luyến trong nhà, đều cùng nhau dọn đi rồi.