Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 88: Hắc Viêm Triệt sẽ thích Cổn Cổn sao?



Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, nhỏ giọng meo meo, “Thiếu gia thật xin lỗi, hại anh bị scandal rồi.”

“Ăn cơm.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh.

“Thiếu gia… A… Sao véo tôi?” Viên Cổn Cổn còn muốn nói thêm lại bị Hắc Viêm Triệt hung hăng véo mặt.

“Em phải gọi tôi là gì?” Hắc Viêm Triệt không vui nhíu mày.

“Triệt?” Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi.

“Nhắc nhở em một lần cuối cùng, lần sau còn gọi sai thì không cho ăn bánh ngọt 1 tháng.” Hắc Viêm Triệt cầm ly thủy tinh uống môt ngụm nước.

“Dạ…”

“Ăn mau.”.

“Dạ…”

*******************************

Phòng khách lớn nhà họ Viên.

Viên Tịnh Lưu buông cuốn tạp chí trên tay xuống, ôm Bàng Đô Đô đang uống trà sữa ở bên cạnh lên, giọng điệu bình thản “Em thích Hắc Viêm Triệt hay thích Thịnh Duệ?”

Bàng Đô Đô buông cái ly xuống, không hiểu nhìn ông, “Em thích anh.”

Viên Tịnh Lưu nhéo nhéo mũi của bà, hờ hững nói, “Thịnh Duệ và Hắc Viêm Triệt, em muốn ai làm một nửa kia của con gái em?”

Bàng Đô Đô ngẩn người, hơi buồn rầu nhăn mày lại.

Viên Tịnh Lưu nhìn bà, kiên nhẫn chờ đáp án của bà.

“Bọn họ đều là người đàn ông khó tìm được, người nào làm một nửa kia của Cổn Cổn em đều vui mừng.” Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.

Viên Tịnh Lưu cười cười, giống như đã đoán trước bà sẽ trả lời như vậy.

“Tịnh Lưu, còn anh? Anh muốn ai làm chồng của con gái anh?” Bàng Đô Đô ôm cổ ông làm nũng, vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn ông..

“Cổn Cổn yêu người nào thì anh để người đó làm chồng của con gái anh.” Viên Tịnh Lưu vẫn là giọng điệu không cao không thấp.

“Tịnh Lưu, anh không biết suy nghĩ của chúng ta là dư thừa sao? Hắc Viêm Triệt sẽ thích Cổn Cổn sao? Nghe nói cậu ta lạnh lùng hung ác, làm việc không nể mặt, từ trước đến giờ chưa có người phụ nữ nào ở bên cạnh, đàn ông như vậy thì sao có thể thích cô bé ngốc như Cổn Cổn?” Bàng Đô Đô phân tích.

Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói.”Không nên coi thường sức hấp dẫn của cô bé ngốc, có lẽ đối có một số người thì cô gái ngốc là trói buộc, nhưng mà đối với một người nào đó thì cô gái ngốc chính là thuốc phiện, anh cũng thích ‘hút’ thuốc phiện.”

Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, không vui bĩu môi, “Anh đang gián tiếp mắng em ngốc sao?”

“Không, anh đang bày tỏ tình cảm anh đối với em.” Viên Tịnh Lưu hôn nhẹ một cái lên trên mặt bà.

Mặt của Bàng Đô Đô đỏ rần, nhỏ giọng nói “Vậy anh chính là núi băng của em, một mình em.”

“Ử, một mình em.” Viên Tịnh Lưu hôn trán của bà, trong mắt sắc bén là tình cảm dịu dàng không che giấu, ít đi sự lợi hại và lạnh như băng của thường.

“Tịnh Lưu, em hi vọng Cổn Cổn sẽ hạnh phúc giống như chúng ta.” Bàng Đô Đô sờ sờ cái trán, biểu cảm ngốc nghếch không khác gì Viên Cổn Cổn.

“Sẽ.” Viên Tịnh Lưu cầm lấy ly cà phê uống một ngụm, nói chắc chắn, con gái của ông nhất định sẽ là đứa nhỏ hạnh phúc.

12 giờ 35 phút trưa, tầng cao nhất tập đoàn Hắc Viêm

Viên Cổn Cổn buông hồ sơ trong tay ra đi đến bên người Hắc Viêm Triệt, kéo lấy tay anh meo meo “Triệt, ăn cơm, đói quá.”.

Hắc Viêm Triệt nhìn Á Tư, vươn tay bế cô lên trên chân.

Á Tư hiểu ý đi ra ngoài, chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ.

“Triệt, anh và anh Tu nhất định là bạn rất tốt phải không?” Viên Cổn Cổn nắm luồng tóc dài của mình thắt bím tóc.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.

“Bởi vì các anh đều thích không mặc quần áo, mẹ tôi nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cho nên anh và anh ấy nhất định là một đám.” Viên Cổn Cổn khẳng định nói.

“Em ăn xong liền ngủ, ngủ xong liền ăn, cũng giống như heo, vậy em và nó là một đám?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu bình thản.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức không vui bĩu môi, không nói chuyện nửa.

“Chẳng lẽ không đúng?” Hắc Viêm Triệt xấu xa nắm chặt miệng của cô kéo ra ngoài.

“Ưm…” Viên Cổn Cổn đẩy anh ra, muốn nói lại nói không nên lời.

Hắc Viêm Triệt nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, cười khẽ buông tay ra.

Viên Cổn Cổn che miệng đề phòng nhìn anh, nhỏ giọng nói “Khi dễ tôi anh liền vui như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Hắc Viêm Triệt thành thật gật gật đầu.

Viên Cổn Cổn nhìn khóe miệng anh thoáng hiện cười khẽ, không khỏi nhìn đến ngây người.

Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng thật thà ngốc nghếch của cô, không nhịn được hôn lên môi đỏ mọng của cô.

“Ưm…” Viên Cổn Cổn than nhẹ một tiếng, theo bản năng lại nhìn Nhã Tư đứng ở một bên, ngượng ngùng đẩy Hắc Viêm Triệt không ngừng ‘xâm chiếm’ ra.

Hắc Viêm Triệt nhìn Nhã Tư, lặng lẽ ra lệnh.

Nhã Tư cung kính khom người, đi ra ngoài xem như không có chuyện gì.

“Đừng luôn như vậy, sau này tôi phải làm sao đối mặt với bọn họ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn đỏ ửng, không tự chủ được làm nũng với anh.

Hắc Viêm Triệt không để ý cô kháng nghị, lại phủ lên môi đỏ mọng mê người của cô lần nửa, chiếm lấy suy nghĩ của cô..

Viên Cổn Cổn ôm cổ anh theo bản năng, đắm chìm trong chiếm đoạt bá đạo của anh, cô nghĩ…Cô thích anh, còn thích hơn so với anh Duệ, còn thích hơn so với cha, còn thích hơn…Đây là loại thích thế nào nhỉ?

Hắc Viêm Triệt mở to mắt nhìn bộ dáng say mê của cô, bàn tay không nhịn được chui vào trong quần áo của cô, vì sao anh phải chịu dày vò như vậy, cô là của anh, vì sao anh phải chịu đựng vất vả như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.