“Có cái gì không tốt? Đừng nghĩ lung tung, em như vậy tốt lắm, thịt nhiều đáng yêu, không cho giảm béo.” Na Tịch Thịnh Duệ cười bấm bấm cái eo của cô.
“Đau. . . . . .” Viên Cổn Cổn khẽ gọi một tiếng, nhíu mày.
“Ở đây cũng đau?” Na Tịch Thịnh Duệ buông tay ra, vuốt nhẹ nhàng.
Viên Cổn Cổn gật gật đầu, lại lột một viên chocolate ở trên tay ăn.
Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô vuốt nhẹ phía sau lưng của cô, nhỏ giọng hỏi “Cổn Cổn thích anh Duệ không?”
“Đương nhiên thích.” Viên Cổn Cổn trả lời không chút do dự.
“Vậy có thích Hắc Viêm Triệt không?” Na Tịch Thịnh Duệ hỏi.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhìn anh ta mà không nói gì.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nét mặt của cô, trong lòng hiện lên một cảm giác không biết tên.
Viên Cổn Cổn quay đầu đưa chocolate trên tay vào miệng, nhỏ giọng phun ra hai chữ “Không thích.”
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô thay đổi vẻ mặt, không nói nữa.
“Anh Duệ, em phải về nhà, đã hơn 9 giờ.” Viên Cổn Cổn nhìn nhìn đồng hồ treo tường, nhỏ giọng nói.
“Về nhà? Ở trong lòng em, nhà họ Hắc đã là nhà của em?” Na Tịch Thịnh Duệ giật giật khóe miệng, cầm lấy thùng thuốc trên bàn, mở ra, nhẹ nhàng bôi ở miệng vết thương của cô.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, không nói gì, không khí bắt đầu nặng nề. . . . . .
Sau khi bôi thuốc xong, Na Tịch Thịnh Duệ đi vào phòng tắm rửa tay, Viên Cổn Cổn xuống giường đi theo phía sau anh ta.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô phía ở phía sau trong gương, chỉ thấy trên người cô ‘mặc’ một chiếc áo sơmi không vừa, tay áo quá dài và rộng rãi làm cho cô rất nhỏ xinh, một đôi chân trắng nõn tự nhiên chào hỏi với anh ta, chủ nhân của đôi chân đang dung vẻ mặt vô tội nhìn anh ta, đóng chặt mắt, lửa nóng dưới cơ thể làm cho anh có chút trở tay không kịp.
“Anh Duệ, em đói bụng.” Viên Cổn Cổn kéo kéo quần áo của anh ta, nhỏ giọng nói.
“Muốn ăn cái gì? Anh cho người mua về.” Na Tịch Thịnh Duệ xoay người đi ra phòng tắm.
“Em nấu cho anh ăn có được hay không?” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, cười giữ chặt tay hắn.
Cả người của Na Tịch Thịnh Duệ cứng ngắc, gật gật đầu, dẫn cô đến phòng bếp, nhỏ giọng nói “Cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương, anh đi tắm một chút.”
“Được.” Viên Cổn Cổn gật gật đầu, vẫy vẫy tay với anh ta.
Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, xoay người trở về phòng.
12 giờ tối, bên ngoài nhà lớn họ Hắc.
“Thuốc mỡ này mỗi ngày đều phải bôi, biết không?” Na Tịch Thịnh Duệ lo lắng dặn dò.
Edit : babynhox – DĐLQĐ
“Biết, anh Duệ anh cũng đừng quên xin phép nghĩ ở trường học giúp em a.” Viên Cổn Cổn gật gật đầu.
“Được.” Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của cô.
Viên Cổn Cổn cười kiễng chân lên hôn một cái kêu vang trên mặt anh ta “Em vào đây.”
Na Tịch Thịnh Duệ cũng hôn nhẹ một cái trên mặt cô “Đi đi.”
Viên Cổn Cổn xoay người đi vào nhà họ Hắc, Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bóng lưng cô, vươn tay xoa nhẹ chỗ cô vừa mới hôn, nở nụ cười.
Lúc Viên Cổn Cổn đi tới cửa, liền phát hiện Bạch quản gia và một đám nữ giúp việc đứng ở đó, dường như là đang chờ người.
“Cổn Cổn, là Cổn Cổn về.” Bạch Nhã Văn nhanh mắt phát hiện người tới, lớn tiếng gọi.
Bạch quản gia lập tức đi qua, nhìn nhìn cô, nhỏ giọng hỏi “Sao con lại thế này? Bị thương?”
Viên Cổn Cổn cười hì hì đưa tay che khuất vết cào trên mặt, qua loa dạ một tiếng.
“Còn cười được, thiếu gia cũng sắp tức điên rồi.” Bạch Nhã Văn kéo tay cô ra, cau mày nhìn vết sưng và vết cào trên mặt cô.
Viên Cổn Cổn sửng sốt, có chút nhát gan lui về sau, nhỏ giọng hỏi “Tức điên rồi? Bởi vì em sao?”
“Nếu không còn có thể bởi vì ai?” Bạch Tĩnh Văn trợn trừng mắt không thục nữ .
“Mau vào đi.” Bạch Nhã Tĩnh nắm tay nhỏ bé của cô dẫn vào phòng.
Viên Cổn Cổn thấp thỏm lo lắng cùng cô đi vào.
“Đợi chút, thay quần áo trước.” Trong phòng khách lớn, Bạch quản gia kéo lấy Viên Cổn Cổn, nhìn nhìn quần áo trên người cô, áo sơmi này rất rõ ràng là của đàn ông.
Viên Cổn Cổn nghe lời đi về hướng phòng mình, lại bị một giọng nói làm cho sợ tới mức đứng ở tại chỗ.
“Viên Cổn Cổn.” Hắc Viêm Triệt đứng ở trên cầu thang, lạnh lùng gọi.
Bạch quản gia ngẩng đầu nhìn chủ nhân đang ở trong phòng sách đã ra đây từ khi nào, hơi hơi thở dài một hơi, không còn kịp rồi.
Viên Cổn Cổn xoay người, nở ra chút nụ cười cứng ngắc, hành lễ không đâu vào đâu, nhỏ giọng nói “Chào thiếu gia.”
Hắc Viêm Triệt nhìn quần áo và vết thương nổi bật trên người cô, con ngươi màu tím nhạt bắt đầu đổi màu.
“Thiếu gia. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý .” Viên Cổn Cổn nhìn anh, vừa nói vừa lui về phía sau, cô biết. . . . . .Đôi mắt đổi màu. . . . . . Là biểu hiện anh tức giận.
“Bây giờ đã mấy giờ rồi hả ?” Hắc Viêm Triệt thoáng hiện chút cười lạnh, nhìn cô.
“Hơn 12 giờ. . . . . .” Viên Cổn cổn nhỏ giọng nói.
Hắc Viêm Triệt xoay người đi vào phòng sách, lạnh lùng phun ra một câu “Đi lên.”
Viên Cổn Cổn khẩn trương đi theo anh đi vào phòng sách, trong phòng khách lớn chỉ còn lại có một đám nữ giúp việc cầu nguyện cho cô.
Trong phòng sách
Viên Cổn Cổn cúi đầu, lo lắng xoắn ngón tay.
“Biết nhà họ Hắc có lệnh cấm cửa không?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô.
“Biết. . . . . .” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
“Tốt lắm, vậy chắc chắn là em biết hậu quả sau khi vi phạm.” Hắc Vêm Triệt cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, nhấp một ngụm.