“Làm sao vậy? không muốn nhìn thấy chị sao? Vẻ mặt thất vọng như vậy.” Mạnh Ký Dao cười khẽ, ngồi xuống đối diện với cô.
“không phải, em không có. . . . . .” Viên Cổn Cổn khẩn trương lắc lắc đầu.
“Ha ha, đùa với em thôi, ngốc quá.” Mạnh Ký Dao đỡ lấy đầu của cô, dịu dàng nói.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lộ ra một chút nét cười ngây ngô.
“Sao em ở đây? Thiếu gia cho em nghỉ ngơi sao?” Mạnh Ký Dao buông mặt cô ra, đưa tay sờ sờ Tiểu Viên bên cạnh cô.
“Dạ. . . . . . Thiếu gia nói sau này em chỉ cần phụ trách ba bữa cơm, thời gian khác em không cần hầu hạ anh ấy nửa.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói, tất cả tâm sự đều viết ở trên mặt.
Mạnh Ký Dao cười cười”Cổn Cổn, có phải em thích thiếu gia rồi không?”
Viên Cổn Cổn nhìn cô ta, thành thật gật gật đầu”Thích.”
Mạnh Ký Dao ngẩn người, không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy, nhỏ giọng hỏi “Thích như thế nào?”
“Chính là không chán ghét a, tuy rằng anh ấy rất kỳ quái, nhưng em vẫn rất thích anh ấy, đụng tới chuyện không vui liền muốn tìm anh ấy, thích hương
vị nhàn nhạt không nói nên lời trên người anh ấy, thích ngón tay anh, thích độ ấm anh ấy ôm, còn có rất nhiều rất nhiều.” Viên Cổn Cổn vừa nói vừa vươn ra ngón tay đếm.
“Phải không? Vậy thật sự là phiền phức rồi.” Vẻ mặt Mạnh Ký Dao lo lắng nhìn cô.
“Sao vậy?” Viên Cổn Cổn không hiểu hỏi.
“Bởi vì thiếu gia không thích em a, vậy không phải là em rất đáng thương sao.” Mạnh Ký Dao sờ sờ đầu của cô.
Viên Cổn Cổn sửng sốt. . . . . . Anh không thích cô. . . . . .
“Cổn Cổn, em là tiểu thư của Viên thị, em có biết vì sao em đến đây không?” Mạnh Ký Dao nhìn cô, trong mắt hiện ra một chút ý cười.
“Biết, cha nói muốn để cho em học được tự chăm sóc bản thân, chăm sóc người khác.” Viên Cổn Cổn ngu ngơ nói.
“Nhưng vì sao không đến nhà người khác, cố tình đến nhà họ Hắc, em biết không?” Mạnh Ký Dao cười bứt một gốc cỏ trên đất, tiện tay chơi đùa.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.
“Đó là bởi vì cha em và cha thiếu gia từng có một giao hẹn, cho nên thiếu gia mới đồng ý cho em đến, nói cách khác, bản thân ngài ấy không muốn em tới , nhưng lại có trở ngại là lão gia, không có cách nào cho nên mới chấp nhận em tồn tại, từ nhỏ thiếu gia đã không thích người khác ép ngài ấy làm việc, cho nên, em đối vơi ngài ấy mà nói là chướng mắt .” Mạnh Ký Dao thở dài, nhỏ giọng nói.
Viên Cổn Cổn giật mình. . . . . . cô chướng mắt . . . . . .
“Cổn Cổn, chị nói với em những thứ này em cũng đừng đau lòng, chủ yếu là chị sợ em bị làm hại, em đã biết rồi thì sau này liền cách xa tthiếu gia một chút, như vậy, đối với em tốt, đối với thiếu gia cũng tốt.” Mạnh Ký Dao nói lời thành khẩn.
Viên Cổn Cổn nhìn cô ta, trong mắt có nước mắt, thì ra. . . . . . Anh chán ghét cô, cô làm vướng mắt anh.
“Đừng khóc, nếu em thật sự thật thích thiếu gia, vậy em cứ tiếp tục quấn quít lấy ngài ấy đi, nhưng nhất định phải cẩn thận, bởi vì tính cách thiếu gia rất khó đoán . . . . . . Chị sợ em. . . . . .” Mạnh Ký Dao nhìn cô muốn nói lại thôi.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói “Em sẽ không quấn quít lấy anh ấy, chị Ký Dao, cám ơn chị đã nói với em những thứ này.”
“Đừng khách sáo, em đã gọi chị là chị, sao chị có thể không quan tâm người em gái này chứ.” Mạnh Ký Dao kéo ra một chút mỉm cười, dịu dàng nói.
“Chị Ký Dao, em muốn trở về phòng.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
“đi thôi.” Mạnh Ký Dao vứt bỏ gốc cỏ bị xé thành từng khúc ở trong tay ra, gật gật đầu.
“Bái bái.” Viên Cổn Cổn miễn cưỡng cười cười, đứng lên đi về phòng.
Đám bảo bối nhỏ của cô không hẹn mà cùng nhìn Mạnh Ký Dao một chút, đi theo sau lưng cô, cùng nhau đi.
Đợi sau khi cô rời đi, Mạnh Ký Dao lại bứt một gốc cỏ, chậm rãi . . . . . . Cầm một đầu của nó, kéo căng một đầu, sau khi ‘chia cắt’ ra thì để ‘xác’ của nó ở trên cỏ, nở nụ cười. . . . . .
Bữa tối, mắt Viên Cổn Cổn đỏ hồng bưng mâm đồ ăn lên bàn, không giống như thường ngày là Hắc Viêm Triệt không có ngồi ở trước bàn chờ, không giống như thường ngày là sau khi bưng đồ ăn lên Viên Cổn Cổn không có ở lại tại chỗ, mà đi về phòng của mình.
Bạch quản gia nhìn bóng lưng mất mác của cô, không nói gì.
Sau đó không lâu, Hắc Viêm Triệt xuống lầu, mặt không biểu cảm ngồi xuống, mặt không biểu cảm dùng cơm, trong lúc này, đám nữ giúp việc đều cảm giác được. . . . . . không khí dồn nén rất thấp, giống như trước khi Viên Cổn Cổn không tới đây, bầu không khí lung lay giống nhu mấy ngày nay chỉ một giấc mơ, mà bây giờ đã tỉnh giấc. . . . . .
Mỗi ngày trôi qua, nhà họ Hắc trở về cuộc sống yên tĩnh trước kia, Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt đều tránh né gặp mặt theo bản năng, một tuần sau, Viên Cổn Cổn đứng ở trước mặt Hắc Viêm Triệt bảy ngày không gặp.
“Thiếu gia.” Viên Cổn Cổn khom người xuống, lần đầu tiên hành lễ mà nữ giúp việc nên có.
“Ừ.” Hắc Viêm Triệt cũng không nâng đầu lên, xem tài liệu trong tay.
“Tôi đến báo cáo với thiếu gia, ngày mai bắt đầu học kỳ mới, tôi phải đi học, giữa trưa có thể không về kịp chuẩn bị cơm trưa cho anh, không biết anh có đồng ý không?” Viên Cổn Cổn cúi đầu nhỏ giọng nói.
Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau phun ra hai chữ “đã biết”
“Cám ơn thiếu gia.” Viên Cổn Cổn hành lễ, xoay người đi ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng cô, cáu kỉnh ứ đọng trong lòng lại đến mức nhất định, ném tài liệu lên trên bàn, đứng dậy đi đến nhà để xe.
‘phanh’ một tiếng nổ, Nhã Tư nhàn nhạt nói “Lại phải đổi cửa rồi.”
Á Tư nhìn nhìn cánh cửa vừa đổi ngày hôm qua, hôm nay lại ‘hi sinh’ , không nói gì, khi nào mới kết thúc những ngày này a. . . .