*
Chiếc Bentley đen bóng đắt tiền của Dư Cảnh đỗ dưới chung cư Dạ Tước một khoảng bốn, năm mét phía đối diện. Sau một lát, Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã đi đến, ngồi vào ghế sau.
Dư Cảnh kéo cần gạt: “Đi nhé.”
Huỳnh Nhã Nhã: “Đợi một chút, còn một người nữa.”
Dư Cảnh nghe thế cũng chỉ gật đầu, còn Quý Lam thì hơi khó hiểu, nhướng mày.
Cô còn đang đợi ai nữa?
Năm phút sau. Một chiếc Roll Royce màu đen dừng ngay dưới bậc thang sảnh Dạ Tước. Thân ảnh của Diệp Gia Linh Và Gia Ngộ bước ra từ trong sảnh, hai người họ nói gì đó với nhau. Diệp Gia Linh xỉ ngón tay vào vai Gia Ngộ mấy cái, như chỉ trích, như khinh thường, sau đó bước xuống cầu thang, vòng qua rồi ngồi vào ghế sau. Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, lướt ngang Bentley của Dư Cảnh, rẽ đi mất, bỏ lại Gia Ngộ đứng trên cầu thang sảnh.
Huỳnh Nhã Nhã mở cửa sổ xe, vẫy tay với Gia Ngộ, hai người gật gật đầu, Gia Ngộ mới nhanh chóng đi đến.
“Lên phía trước ngồi đi. Không sao đâu.” Huỳnh Nhã Nhã nói.
Gia Ngộ gật đầu với cô, mở cửa ghế phụ, ngại ngùng cười với Dư Cảnh: “Làm phiền rồi.”
“Không có gì.” Dư Cảnh dùng ngón giữa và ngón áp út đẩy gọng kính lên một chút, cũng cười lại với cô nàng, ánh mắt loe lóe. Anh gạt cần xe.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động rồi chạy đi.
Quý Lam nhìn tới nhìn lui mấy cái, ngã đầu tựa lên vai Huỳnh Nhã Nhã, cô cũng vươn tay vuốt nhè nhẹ lên tóc hắn.
Huỳnh Nhã Nhã: “Lần trước em đến buổi họp báo như thế nào? Đến kịp không? Cô ta còn làm gì?” Cô hỏi Gia Ngộ ngồi ghế trên.
Hiểu rõ cái “lần trước” mà Huỳnh Nhã Nhã nói đến chính là thời điểm này ở kiếp trước, Gia Ngộ nhẹ nhàng đáp: “Ra đầu đường đón taxi đi thôi. Trễ gần nửa tiếng, bị chửi một trận.” Cô nàng cười cười ngại ngùng: “Lần này may mà mọi người cho đi nhờ xe, sẽ không đến trễ được.”
Huỳnh Nhã Nhã cười nhạt.
Dư Cảnh lúc này đột nhiên lên tiếng nói chuyện với Gia Ngộ: “Em hay bị Diệp Gia Linh bắt nạt quá nhỉ? Lần trước cũng vậy.”
Gia Ngộ ngơ ngác, hỏi Dư Cảnh: “Lần trước gì cơ?”
“Lần trước lúc em đang bị sốt cao lại còn phải làm việc, khi ấy còn suýt ngất. Tôi tình cờ đỡ được em lúc đi ra tháng máy, có nhớ không?” Anh nghiêng đầu sang, cười nhẹ nhàng.
Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã nhìn nhau, tủm tỉm cười, quyết định im lặng và tàng hình.
Gia Ngộ nghĩ nghĩ một chút, nhớ ra cái người đàn ông đeo kính bạc và mặc tây trang màu xanh xám nhạt khi đó, rồi nhìn người đàn ông mặc vest đen, tóc vuốt cùng gọng kính màu vàng kim trước mặt, lúc này mới nhận ra.
“À lần đó đúng là anh! Xin lỗi vì không nhận ra. Thật cảm ơn anh lại giúp đỡ lần nữa.”
Dư Cảnh chỉ cười cười. Trong đầu xuất hiện mấy đoạn kí ức cũ, ánh mắt lại lóe lên mấy cái, trầm ngâm.
Không phải lần thứ hai…
*
Xe dừng lại trước cửa trung tâm tổ chức sự kiện, Huỳnh Nhã Nhã cùng Gia Ngộ bước xuống xe, chậm rãi tiến vào bên trong. Lên đến hành lang tầng hai, họ tách nhau ra. Huỳnh Nhã Nhã tiến vào phòng họp báo bằng cửa chính, Gia Ngộ lại men theo tiến vào từ cửa sau mà tìm bóng dáng của Diệp gia Linh rồi nhanh chóng đi đến chỗ cô ta.
Khi cửa chính mở ra, Huỳnh Nhã Nhã nhẹ nhàng đi vào trong, quanh người cô ân ẩn khí chất mạnh mẽ toát ra từ trong linh hồn, sành sõi, thuần thục và không tầm thường.
Vài ánh đèn flash lóe lên rồi tắt lịm. Có lẽ họ nhận ra rằng người vừa bước vào tuy có sức hút không nhẹ nhưng cũng chỉ là một khuôn mặt mới, lạ lẫm và không phải một thế lực lớn nào đủ nặng để gây rung chuyển các tờ báo giải trí.
Trần lão sư là người đầu tiên ở hàng khách mời chú ý đến cô, vẫy nhẹ tay ra hiệu với Huỳnh Nhã Nhã, họ gật đầu với nhau.
Cô đi dọc theo hàng ghế dãy A, cười mỉm chào hỏi tất cả mọi người trong phòng, thanh nhã, ổn trọng mà cũng không thất lễ.
Huỳnh Nhã Nhã ngồi ở ghế 2B, ngay sau lưng cô Trần ở ghế 2A và phó đạo Lương ở ghế 3A, hai bên cô đều chưa có ai ngồi.
Diệp Gia Linh dắt theo Gia Ngộ từ đằng sau đi lên trên hàng ghế A. Cô ta tuy trượt vòng cast nữ thứ hai, nhưng lại may mắn nhận được vai nữ thứ ba từ sự công nhận của ba trong số bốn vị giám khảo. Người duy nhất không vừa ý với quyết định này là phó đạo Lương, cũng không biết vì sao.
Diệp Gia Linh nhìn nguyên dãy A hàng đầu tiên, tổng cộng mười hai chỗ nhưng thấy chỗ nào cũng không vừa ý.
Cô ta sợ ngồi ở hai bên gần giữa thì bị đèn hắt sáng vào người, lên ảnh sẽ béo. Nếu ngồi ở giữa thì thân phận lại không hợp vì cô ta chỉ là nữ thứ ba. Quanh khu vực cuối dãy, xung quanh ghế 12A thì lại có nữ phụ thứ tư đã ngồi, cô ta và cô nàng đã từng bất hòa trong thời gian quay phim, không muốn ngồi gần!
Chỉ còn lại ghế 1A trước mặt và 15A cuối cùng, chỗ 15A quá gần cửa, nhưng 1A thì ngay bên cạnh chính là Trần lão sư.
Diệp Gia Linh cắn cắn môi, nhẹ nhàng cười: “Cô Trần, thật ngại quá, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Cô Trần gật đầu: “Ừ, em cứ ngồi đi.”
Diệp Gia Linh nhanh chóng ném túi xách của mình cho Gia Ngộ rồi ngồi tại 1A. Huỳnh Nhã Nhã cười, vỗ vỗ ghế 1B bên cạnh ra hiệu cho Gia Ngộ, cô nàng gật đầu, cũng nhanh chóng ngồi xuống. Nhân lúc Diệp Gia Linh ngồi phía trước bắt đầu tập trung dùng điện thoại, hai người thì thầm nói chuyện với nhau.
Huỳnh Nhã Nhã hỏi nhỏ: “Sao, có trễ không? Diệp Gia Linh có mắng em không?”
Gia Ngộ lắc đầu: “Không có, chúng ta đến đây cùng lúc với bọn họ.”
“Thật may nhỉ?” Huỳnh Nhã Nhã cười. Nhìn ra sau lưng, cô phát hiện Tống Nghi cũng đã đến, đang ngồi ở hàng D.
Gia Ngộ giải thích: “Chiếc Roll Royce ban nãy đón Diệp Gia Linh đi, chính là xe của Tống Nghi và ông chủ của cô ấy.”
Huỳnh Nhã Nhã híp mắt, khẽ ồ một tiếng dài rồi quay đầu lên.
Còn gần mười phút nữa là đến giờ diễn ra họp báo, chỉ thấy Dư Cảnh hiên ngang mở cửa chính ra bước vào, lập tức liền có các phóng viên liên tục chụp ảnh, đèn flash nháy không ngừng.
Anh cười nhẹ với bọn họ, rồi hướng chỗ Huỳnh Nhã Nhã mà đi đến: “Lát nữa sẽ có chút bất ngờ nhỏ, chuẩn bị tinh thần một chút nhé.”
“Bất ngờ nhỏ? Là gì vậy?”
Dư Cảnh cười thần bí: “Là bất ngờ thì không thể nói trước được. Phải không?” Câu thứ hai là anh nói với Gia Ngộ đang ngồi bên cạnh Huỳnh Nhã Nhã, còn nghịch ngợm nháy mắt một cái với cô nàng.
Không đợi Gia Ngộ kịp phản ứng, Dư Cảnh thu lại nụ cười, anh đi đến cạnh Trịnh Quang ở ghế 8A, nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Gia Ngộ bị đá lông nheo: “…” Anh nháy mắt cái gì?
Một lát sau đó, tất cả những thành phần quan trọng trong ngày đã tới đầy đủ. Rất nhanh, buổi họp báo liền bắt đầu.
MC luyên thuyên mấy câu, giới thiệu những người có công đóng góp cho bộ phim trước tiên. Đến phiên tên của Huỳnh Nhã Nhã được nêu lên, cô chỉ nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế, cúi chào những người xung quanh rồi ngồi xuống, trả hào quang lại cho mấy vị giám đốc được xướng tên kế tiếp.
Sau đó MC tiếp tục giới thiệu đến dàn diễn viên chính, những diễn viên phụ không quan trọng về sau tuy có mặt nhưng chỉ được nêu tên qua loa.
Về các nhà đầu tư, chỉ có Nghệ Triết và DYA được nhắc đến trước, vị nhà đầu tư quan trọng nhất vẫn được giữ bí mật.
Gia Ngộ nghiêng đầu hỏi: “Chị không tò mò nhà đầu tư lớn nhất là ai sao?”
“Không quan trọng, trên cương vị một biên kịch, tôi chỉ cần phim của tôi có đủ đầu tư để sản xuất là được.” Cô hỏi lại: “Em cũng không biết vị đó là ai sao?”
“Không rõ, “lần trước” lúc em chạy được đến đây thì đã bắt đầu phỏng vấn đến nam phụ thứ hai rồi.”
Huỳnh Nhã Nhã gật đầu.
Trên khán đài, MC bắt đầu mời đạo diễn chính của đoàn phim là Trịnh Quang lên phỏng vấn. Qua vài câu hỏi lại hỏi đến biên kịch bộ phim, Huỳnh Nhã Nhã đành phải bỏ túi xách trên tay xuống, đứng dậy, vuốt phẳng âu phục của mình rồi lên khán đài.
Lúc Huỳnh Nhã Nhã đi qua Gia Ngộ, dây túi xách bị vướng vào cúc ở tay áo vest, khiến túi xách suýt nữa đã rơi xuống, may mà Gia Ngộ chụp lại kịp. Huỳnh Nhã Nhã cười cảm kích với Gia Ngộ.
Gia Ngộ sau khi đặt lại túi xách của Huỳnh Nhã Nhã lên ghế, nghiêm túc ngồi thẳng, nhìn “bản thân” mình đang sải bước tiến về hào quang phía trước, cô nàng có chút cảm động.
Thật sự mà nói, nếu linh hồn trong thân xác kia vẫn là cô, thì có lẽ không có buổi họp báo làm rung động tương lai của ngày hôm nay, không có một Huỳnh Nhã Nhã nổi bật mạnh mẽ và tự tin phát biểu trước đám đông như vậy, cũng sẽ không có cơ hội mang túi xách Dyor gần trăm triệu…….
Ủa?
Gia Ngộ quay phắt đầu sang bên phải, nhìn chằm chằm cái túi xách màu đen xinh đẹp quý phái kia một lúc, tận khi Huỳnh Nhã Nhã phát biểu xong, quay trở về ghế ngồi rồi cầm túi xách lên, đặt trên đùi.
Thấy Gia Ngộ nhìn túi xách trên tay mình, cô nói: “Đẹp đúng không! Đây là mẫu tôi thích nhất trong bộ sưu tập thu đông kì này đấy! Thích không? Tôi đặt thêm một cái tặng em.”
Nhìn chằm chằm cái túi xách kia thật lâu, Gia Ngộ xác nhận nó đúng là mẫu mới của Dyor, có giá hơn chín mươi triệu.
Đứng hình một lúc, Gia Ngộ khóc không ra nước mắt, hỏi nhỏ: “Cái túi này chỉ là hàng nhái cao cấp thôi phải không?”
Nhã tỉnh bơ: “Không. Hàng thật đó. Chính hãng. Chín mươi ba triệu.”
“!!! Chị không làm giao dịch đen chứ?! Bây giờ cũng chỉ mới qua hai tháng sau khi chị trở thành “Huỳnh Nhã Nhã” ở thế giới này đó! Tiền đâu mà nhiều vậy?!”
“… Em nghĩ quá nhiều rồi. Vì chiếc túi tôi thích nhất ở kiếp trước có kiểu dáng tương tự với chiếc này nên tôi muốn mua thôi. Tiền sạch!”
Gia Ngộ nuốt nước bọt, thì thầm: “Thật ra kiếp trước em cũng đã thắc mắc lâu rồi nhưng không dám hỏi, giờ em hỏi luôn. Ngay sau khi trở thành em, chị đã làm gì để phát tài thế?”
Huỳnh Nhã Nhã sờ sờ lỗ tai, qua ba giây, cô nghiêm túc trả lời Gia Ngộ: “Lãnh lương, đi xe buýt, mua bia và bánh mì, tiện tay dùng bánh mì cứu đói “Cẩm Lý ngư”, rồi Cẩm Lý báo ân ba trăm triệu. Sau đó Cẩm Lý giúp tôi phát tài trên con đường biên kịch.”
“… Cẩm Lý ở đây là Quý nhị thiếu phải không? Chị có tiện tay nuôi thêm em không?”
“Ừm… không được đâu, trong nhà nuôi một nam người cá, tốn rất nhiều, không thể nuôi thêm.”
Gia Ngộ: “…”
Không phải căn nhà chị đang ở, và cơ thể hiện tại của chị là của tôi sao? Bây giờ cơ thể của tôi lại nói với tôi, là nó nuôi không nổi tôi??
*