“Như thế nào?”
Lý triệt xem nàng cắt một miếng liền lộ ra biểu tình chán ghét, không động dao nữa.
“Không có. . . . . . Không có việc gì, ta. . . . . . Ta không có khẩu vị.”
Lắc đầu, nàng không dám nói với hắn, nàng xem món ăn thật chán ghét. Trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, con mắt không dám nhìn miếng bít tết trước mặt.
“Không đói bụng cũng phải ăn.”
Hắn cắt một ít bít tết, sau đó đưa tới bên miệng của nàng, hoàn toàn mặc kệ hành vi của hắn đến cỡ nào đột ngột:
“Há mồm.”
Nhíu mày, nàng muốn cự tuyệt, nhưng là mới há miệng ra, hắn tìm đúng thời cơ đem thịt đưa đến trong miệng của nàng. Nhớ tới vừa máu me nhầy nhụa gì đó giờ phút này đã tiến nhập trong miệng của mình, Liền Tịch Tịch không kịp thưởng thức mỹ vị, thầm nghĩ nhả.
“Nuốt xuống”.
Hắn mệnh lệnh , thanh âm không lãnh, nhưng không thể phản kháng.
Bắt buộc chính mình đem thịt nuốt xuống, nàng ủy khuất đến nỗi nước mắt thiếu chút nữa đi ra.
“Còn muốn ta đút sao?”
Hắn trên mặt như khôn có chuyện gì, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
Rủ xuống đầu, Liền Tịch Tịch bắt đầu cùng thịt đấu tranh. Vốn là rất chán ghét, bắt buộc chính mình ăn một ít, lại phát hiện nguyên lai hương vị cũng không tệ lắm. Lại phối hợp thêm rượu vang đỏ, nàng bắt đầu chậm rãi nhận thức vì sao mà nhiều người thích ăn cơm Tây .
Một bữa cơm hai người, ngoại trừ lúc đầu còn nói mấy câu, còn lại thời gian đều là trầm mặc, cho đến khi Lý Triệt đem đơn thanh toán, hai người đi ra nhà hàng trên hồ.
“Cám ơn bữa cơm trưa của ngươi, ta nghĩ, ta có lẽ cần phải trở về.” Đi theo hắn đi đến ga ra, nàng rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng.
Tuy trong lòng rất buồn bực người nam nhân này rốt cuộc là người nào, vì cái gì đối với chính mình tốt như vậy, nhưng là, lòng hiếu kỳ của nàng cho tới bây giờ không có gì cả, giờ phút này nàng chỉ biết, không thể lại tiếp tục phiền toái hắn.