Châu Dung không thèm để ý chút nào.
Ngón tay của nàng đột nhiên di chuyển từ chân Bạch Mạn lên, vệt nước ẩm ướt ươn ướt một đường lan tràn từ đùi Bạch Mạn lan xuống gấu quần. Bạch Mạn trợn tròn tròng mắt, hít sâu một hơi, đẩy mặt Châu Dung ra.
Khí lực rất lớn, xem ra thật ép.
Mặt Châu Dung bị nàng đẩy sang một bên rồi từ từ quay lại.
“Ngươi ướt rồi.” Nàng khẳng định nói, “Thừa nhận đi, ngươi chính là ưa thích ta.”
Bạch Mạn cảnh giác nhìn chằm chằm Châu Dung, Châu Dung thu tay lại, nước bọt trên đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng hơi mỏng.
Nàng lau ngón tay dính đầy nước bọt lên ngực Bạch Mạn, sau đó cởi áo ra, giọng có chút tiếc nuối: “Ngươi vậy mà không muốn.”
“Theo ta có cái gì không tốt? Hoặc là.” Nàng chậm rãi nói, “Ngươi cũng có thể thử trước xem ta có thể làm ngươi hài lòng không… Nếu ngươi rất thích thì sao?”
“Ngươi trước tiên lo liệu cho chính mình đi.” Âm thanh Bạch Mạn cứng rắn bang bang, “Ngươi không có binh quyền, còn ai muốn để ý đến ngươi.”
Tấm lưng trắng như tuyết của Bạch Mạn hoàn toàn lộ ra trong bộ váy đỏ tươi của Châu Dung, cằm Châu Dung tựa trên đỉnh đầu nàng, phía trên truyền đến âm thanh:
“Ta phải làm sao bây giờ?” Châu Dung tựa hồ rất buồn rầu, “Xem ra ta phải gắt gao nắm lấy binh quyền không thả mới được.”
Bạch Mạn hừ một tiếng, nửa thật nửa giả: “Ngươi cũng có thể đem binh quyền cho ta.”
Châu Dung buồn buồn nở nụ cười.
Nàng ỷ vào Bạch Mạn lo lắng bị người trông thấy không dám loạn động, một tay ôm lấy vòng eo của Bạch Mạn, động tác có chút thô lỗ, m út một vết đỏ trên bả vai trần của nàng, sau đó li3m xuống phía dưới.
Âm thanh của Trần Ánh Nam bỗng nhiên dừng lại, hắn đã kể xong. Bởi vì những giai thoại hắn kể khá buồn cười, ba vị công tử còn lại nhịn không được mà nói thêm vài câu, bên trong gian phòng lại ồn ào
Ở phía bên kia ngăn cách bọn hắn bằng một tấm bình phong, lại ẩn che một màn hoạt sắc sinh hương* đang diễn ra.
(*) Hoạt sắc sinh hương (的活色天香): Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa.
Bạch Mạn ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
“… Châu nương tử?”
Đối diện bình phong, vang lên tiếng hỏi ý, Châu Dung không phản ứng, người hỏi lại lặp lại một lần nữa.
Châu Dung đang bận điều giáo mèo con rơi vào bẫy của mình, lại bị gián đoạn giữa chừng, có chút không vui. Nàng che kín Bạch Mạn, lại khôi phục giọng nói thanh quý thận trọng:
“Chuyện gì?”
Đối diện bình phong, người nói chuyện chính là Dương Cửu Tư. Châu Dung trò chuyện với ba vị công tử còn lại nhưng chỉ để hắn một mình, Dương Cửu Tư lúng túng, muốn tìm biện pháp thể hiện mình, liền nói:
“Cửu Tư đã từng đi học ở Tây Thùy, từ trước đến nay luôn hâm mộ Châu đại tướng quân, đi đứng hay ngồi nằm, đều lấy đại tướng quân làm gương… ”
Địch Càn Khôn ho khan phát ra một tiếng thật dài, Dương Cửu Tư bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới tâm ý của Hoàng đế, vội vàng đổi giọng: “Hâm mộ Châu nương tử, lấy Châu nương tử làm gương.”
Sau tấm bình phong, âm thanh Châu Dung có chút kỳ quái, yết hầu căng lên: “Ừm.”
Dương Cửu Tư trong lúc nhất thời có chút áy náy, nghĩ rằng mình đã khơi lên nỗi buồn khi Châu Dung từ đại tướng quân trở thành Châu nương tử nên nhanh chóng bù đắp, nói về những gì mình trải qua khi đi học.
Sau tấm bình phong, Bạch Mạn nghe được có người nói chuyện cùng Châu Dung, hốt hoảng, nín thở. Nhưng là khí tức của nàng không đủ lâu, nghẹn không bao lâu, hơi thở nóng hổi liền thổi tới bên trên cổ Châu Dung, rất ngứa.
Châu Dung ưỡn lưng đến thẳng tắp, lại nói tiếp, yết hầu căng lên.
Nàng lung tung “Ừ” một tiếng, liền coi như là đồng ý với Dương Cửu Tư. Một tay đưa ra sau lưng, giật ra đai lưng rộng, đai lưng văn kim lỏng loẹt treo ở trên váy. Toàn bộ váy của nàng buông ra, lộ ra phần áo dưới màu trắng ở bên trong.
Váy áo đỏ tươi buông lỏng lơi, Bạch Mạn bị Châu Dung ôm eo vén váy lên cao, bộ ng ực trần của nàng áp sát vào vạt áo dưới của Châu Dung.
Tay Châu Dung chậm rãi xoa xoa eo nàng, sau đó cởi dây lưng của phần áo phía dưới ra.
Bạch Mạn bịt chặt miệng, không dám phát ra âm thanh, cũng không dám cử động sợ bị người phía sau bình phong bắt được. Nàng giả vờ bình tĩnh nhưng các ngón chân lại bất an co rúm lại.
Phần áo phía dưới của Châu Dung đã được nới lỏng, để lộ làn da trắng như tuyết, vạt áo cũng tản ra, lộ ra một tầng cơ bắp mỏng trên vòng eo thon. Trong không khí tràn ngập một mùi thơm nồng nặc, Châu Dung bắt đầu cảm thấy nóng.
Hóa ra ý chí của bản thân không phải là bất khả chiến bại.
Bắt đầu từ khi nào, mình biến thành một cái ngưòi có sơ hở?
Lại là từ khi nào, người trước mặt bắt đầu bước vảo trong trái tim mình? Cán cân ngày càng nghiêng về người ấy, có lẽ người ấy so với bản thân mình còn quan trọng hơn.
Ánh mắt của Châu Dung từ xương quai xanh của Bạch Mạn thuận theo đường cong lả lướt hướng xuống, sau đó lấy tay Bạch Mạn, đặt ở trên lưng mình.
“Động một chút.” Nàng ghé sát vào bên tai Bạch Mạn nói.
Bạch Mạn phải mất một lúc mới hiểu được ý của Châu Dung, không thể tin được nhìn vào mắt của người kia.
Châu Dung thẳng thắn nhìn lại Bạch Mạn, trên môi nở nụ cười giễu cợt, chậm rãi nghiêng người, đôi môi mỏng của nàng áp lên khóe môi Bạch Mạn.
Bạch Mạn liếc nhìn bình phong, vừa thẹn vừa vội, lỗ tai bởi vì xấu hổ mà phiếm hồng, lông mi run rẩy.
Bạch Mạn im lặng tát Châu Dung một cái, đẩy mặt nàng ra, sau đó co người lại, tránh phía sau lưng Châu Dung.
Châu Dung bụm mặt xoay người, tùy ý để Bạch Mạn trốn ở sau lưng mình, cũng không tức giận. Một đôi mắt phượng nhìn xem nàng, trong con ngươi đen nhánh sáng lên nụ cười gợn sóng.
“Châu nương tử, ngài nói xem, loại phong tục này ở Tây Thuỳ, phải chăng là có mười phần thú vị?” Dương Cửu Tư đặt câu hỏi cho người phía sau tấm bình phong sau khi kể lại chuyện của mình.
Châu Dung hàm hồ “Ừ” một tiếng, thuận miệng qua loa: “Kiến thức của chư vị công tử đều thú vị cực kỳ, không hổ nhân trung long phượng. Dương công tử, xin ngài tiếp tục.”
Bốn vị công tử vội vàng hành lễ, cụp mắt gật đầu, liên tục nói “Không dám nhận, không dám nhận”.
Ánh mắt mấy người nhìn về phía mặt đất.
Bạch Mạn nhân cơ hội kéo váy của mình ra, mặc vào một cách lỏng lẻo, nhấc chân liền muốn chuồn đi. Nàng đã đem lời nhắn truyền đến, nhưng lại phải tiếp tục chờ đợi.
Nàng dựa vào cái gì mà phải tiếp tục chờ đợi?
Có tận bốn người thích Châu Dung kia mà!
Ối!
Đáng tiếc Châu Dung sa luyện nhiều năm trên chiến trường, trực giác cực kỳ nhạy bén, không cần suy nghĩ liền đưa tay ra chặn Bạch Mạn lại, ôm nàng vào lòng.
Đợi đến thời điểm bốn vị công tử đều ngẩng đầu lên, bóng người lóe lên bên trên tấm bình phong, váy áo rì rào vang động, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Bạch Mạn đỏ mặt đến dường như muốn chảy ra máu, ngực hơi phập phồng vì xấu hổ cùng tức giận:
“Tìm người mà ngươi thích đi, đừng chỉ khi dễ một mình ta.”
Cánh tay trắng như tuyết của nàng bị giữ sau lưng Châu Dung.
Ánh mắt Châu Dung nóng rực.
“Không muốn động thì coi như quên đi, tính tình vẫn còn nóng nảy quá.” Châu Dung nắm chặt tay Bạch Mạn không chịu buông ra, mặc kệ nàng ấy vùng vẫy, nàng đưa hai tay nàng ấy ra sau lưng, dùng dây thắt lưng thêu màu đỏ kim trói lại, đánh nàng ấy một cái.
“Ngươi quả nhiên không thích chủ động. Không sao cả, ta thích lắm.”
Bạch Mạn vừa định phản bác, Châu Dung liền nắm lấy tay Bạch Mạn, kéo nàng vào lòng, đưa lưng về phía mình, đầu ngón tay chạm vào đùi nàng như không có gì.
Bạch Mạn quay mặt về phía bình phong, tấm vải mỏng trên bình phong trong suốt, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của bốn vị công tử.
Nàng nhất thời không dám nói gì, khẩn trương đến mức nín thở.
Châu Dung một tay vòng qua eo nàng, đặt lên xương quai xanh của nàng, cắn nhẹ, mơ hồ nói: “Đừng lộn xộn, cái bóng của ta sẽ che lại cái bóng của ngươi.”
Bạch Mạn khó có thể tin quay đầu: “Bọn hắn thật sự không thể nhìn thấy ta?”
“Đương nhiên, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng tối trên bình phong.” Đầu ngón tay Châu Dung chậm rãi ép mài bên chân Bạch Mạn, “Thế nhưng là cái này thì có làm sao đâu. Nếu ngươi loạn động, tất nhiên bọn hắn sẽ nhìn thấy.”
“Có phải là rất k1ch thích?”
“Ngươi gạt ta!” Bạch Mạn tức đến cơ hồ thổ huyết, nàng một mực cho rằng cái sa này là thông thấu, không nghĩ tới thế mà cũng rất huyền bí!
“Ngươi không có hỏi.” Châu Dung thản nhiên lại vô sỉ nói.
Bạch Mạn trừng nàng.
“Bên trong cái trang viên này, có rất nhiều trang bị.” Tiếng cười của Châu Dung hòa với nhiệt khí nhào vào lỗ tai Bạch Mạn, “A… Ngươi không biết.”
Bạch Mạn chán nản.
Nàng biết cái trang viên này có rất nhiều bí mật, nhưng nàng không biết Châu Dung lại lớn mật như thế!
Tay Bạch Mạn bị Châu Dung cố định tại sau lưng, nàng chỉ có thể ở dưới làn váy rộng kia, dùng đầu gối kẹp lấy đầu ngón tay Châu Dung. Kẹp chặt không cho người kia tới gần, không bao lâu liền mệt mỏi th ở dốc, khiến Châu Dung cười khẽ.
“Đừng sợ.” Châu Dung thu tay lại, giọng nói ôn nhu dị thường, “Ngươi nói ngươi chưa có chuẩn bị kỹ càng, ta có thể đợi.”
“Ta chờ quá lâu rồi.” Mái tóc đen dài mềm mềm của Châu Dung phất ở trên tấm lưng trơn bóng của Bạch Mạn, nhịp tim khống chế không được loạn xạ cả lên, “Ta không quan tâm nếu tiếp tục chờ đợi.”
Bạch Mạn mềm lòng chút, cảm giác được một mảnh da thịt ấm áp sau lưng mình.
Châu Dung kéo vạt áo ngoài ra, Bạch Mạn có thể cảm nhận rõ ràng làn da tinh tế của nữ nhân phía sau mình.
“Thích không? Ta bỏ ra rất nhiều thời gian để dưỡng thành, ta nghĩ ngươi cũng sẽ rất thích.” Bàn tay Bạch Mạn vòng ra sau lưng Châu Dung, nàng nắm lấy tay Bạch Mạn ấn vào eo mình, “Nếu như ngươi muốn càng nhiều… ”
“Ngươi không phải bị Hoàng đế giam lỏng sao?” Bạch Mạn vô ý thức hỏi.
Tiếng cười phát ra từ cổ họng Châu Dung trầm thấp.
“Bảo bối, không muốn ở thời điểm này nhắc đến người khác với ta.”
“Ta là tới giam lỏng ngươi.”
Châu Dung nghiêm túc nói.