Quả nhiên chuyện giống như Mạch Thu dự đoán. Chẳng đến vài ngày, trong trường liền xuất hiện chút tin đồn mới, đương nhiên đa số đều có lợi cho Mạch Thu. VD như: thật ra hai người đã tìm hiểu nhau lâu rồi, hoặc, hai người vốn là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn là con dâu được định từ nhỏ. . . . .
Mạch Thu bị câu ‘con dâu định từ nhỏ’ làm cho vui vẻ. Thật ra có một phần bị thổi phồng, bọn họ cũng chỉ tám tình hình thực tế thôi, không những chẳng tạo ra rắc rối gì chod.đ.l.q.đ cuộc sống của Mạch Thu mà ngược lại còn có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất sau chuyện này, nạn hoa đào đã giảm mạnh.
La San San thì ngược lại, có vẻ tình hình không được lạc quan cho lắm. Có vài người làm chuyện tốt đã truyền những bức ảnh khiếm nhã của cô ta ra ngoài: mặt trang điểm đậm ở quán bar, lên mặt với cán sự cấp bậc thấp hơn cô ta ở hội học sinh . . . . . tất nhiên cũng không thể thiếu những câu chuyện truyền miệng. Tóm lại, kiểu cách, phách lối, yêu mang thù, hay ghen tị đã trở thành đại đa số sự đánh giá của mọi người về cô ta.
Thậm chí chuyện Uông Văn Thuyên cho cô ta một cái tát – mặc dù mặt chỉ sưng phù có hơn 1 tuần thôi – cũng không có mấy người thương xót. May mà cô ta còn chưa ngu đến nỗi đến trường để đôi co.
Mạch Thu bắt chéo hai chân đầy vui vẻ, vừa gặm táo, vừa nghe Lý Tuyết huơ tay múa chân kể lại mọi loại tin tức cho cô biết. Nhìn đi, làm người thất bại đến mức này, quả đúng coi như là báo ứng.
“Tiểu Thu . . . . chắc không phải cậu truyền mấy chuyện này ra đấy chứ?”
Lại trần thuật hết một lần chuyện bát quái mới nhất, Lý Tuyết nhìn thấy cái vẻ ‘ồ, quả thế, tớ biết ngay sẽ như vậy mà’ của Mạch Thu, rốt cuộc không nhịn nổi nên đã nói ra nghi vấn trong lòng.
“Xí . . . .” Mạch Thu xí một tiếng, “Loại người như vậy đáng để tớ làm chuyện nhàm chán dường ấy sao? Phải biết rằng lực lượng quần chúng nhân dân vĩnh viễn lớn mạnh nhất, cậu ta dám vỗ ngực đảm bảo mình bị oan uổng khi những chuyện kia bị truyền ra ở hiện tại không? Muốn bới móc làm náo động, thì hoặc đừng làm việc trái với lương tâm, hoặc cọ mông cho sạch sẽ trước khi nói. Loại con gái làm việc không dùng đầu suy nghĩ này đã tự tay đẩy mình vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục, còn cần tớ phải ra tay giải quyết cậu ta nữa chắc, mất mặt lắm ạ!”
Lý Tuyết xoa xoa cằm, sau khi suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Lời phân tích này vừa toàn diện vừa tỷ mỷ. Lúa mỳ này, trước kia luôn cảm thấy cậu chính là người không tim không phổi, bây giờ mới phát hiệnra thật ra thì cấu tạo của cậu cực phức tạp!”
“Người trong giang hồ thân bất do kỷ thôi, dù sao cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình. Nhân nói đến đây, cái tình kích động của cậu cũng phải sửa đi, học cách thu liễm tính cách của bản thân mới không bị người ta lợi dụng. Sau cùng chúng ta phải đối mặt chính là một cái đầm nước đục sâu không thấy đáy, nếu như không thể cùng tồn tại vậy không phải anh chết thì tôi vong.”
Mặt Lý Tuyết đột nhiên trở nên có chút ưu thương, “Tại sao . . . . đột nhiên chúng ta phải đàm luận chủ đề nghiêm túc như thế?”
“Đây là con đường đời phải đi, mặc dù nói thẳng như vậy hơi tàn nhẫn một chút, nhưng tớ không hyd/đ/l/q/đ vọng bạn bè của tớ chờ tới lúc bị thua thiệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương mới nhận ra những điều này. Haizz, dù sao cậu cũng là người của hội học sinh, sau này gần gũi với chị Văn hơn, chị ấy có thể dạy cho cậu rất nhiều thứ.”
“Nghe cậu nói quả thực có chuyện như thế. Lúa mỳ này, sao nhiều lúc cậu lại già dặn vậy, chúng ta rõ ràng cùng tuổi mà?”
“Cái này có thể so sánh sao?” Mạch Thu nghiêm mặt nói: “Chị đây còn chưa lên cấp 3 đã bắt đầu biết yêu rồi, tư tưởng tân tiến nhiều như thế thì đương nhiên phải trưởng thành hơn cậu rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, cho tới tận hôm nay vẫn chưa khai bao* bao giờ, cũng chỉ có thể là tư tưởng thục nữ thôi. Có lúc tớ thật sự cảm thấy ở vài phương diện nào đó cậu chẳng khác gì một bà cụ non. Lại nói Cố Lãng cũng lớn rồi, cậu để anh ấy nghẹn lâu như vậy không sợ đến tuổi trung niên anh ấy sẽ bị hư thận à?” (* ‘khụ’, là cái vụ lần đầu tiên của con gái ý ạ)
Mạch Thu: ooo
oooooo
“Hêy, nghe tin gì chưa, La San San đã chia tay với anh chàng cơ bắp kia rồi! Ha, nghe nói là Chu Ngụy bắt cá hai tay, lúc đang dẫn niềm vui mới đi trên đường thì bị La San San bắt gặp, nhất thời làm ầm lên, nhao nhao ầm ĩ một hồi, Chu Ngụy liền nhân cơ hội ấy bỏ rơi cậu ta. Chậc chậc, tình cảnh kia ấy mà, nghĩ đến nhất định là tương đối hoành tráng!”
Sau khi Mạch Thu nghe xong, ngẩng đầu lên “Ờ” một tiếng, tiếp theo lại đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết. Đang đến đoạn cao trào của câu chuyện, chân tướng sắp nổi lên trên mặt nước rồi! Nghĩ tới đây, Mạch Thu không khỏi bắt đầu hưng phấn.
“Tớ nói chứ, phản ứng của cậu có chút hời hợt đó, chẳng lẽ không cảm thấy rằng đây làd’đ’l’q’đ chuyện rất đáng để vui mừng ư. Rốt cuộc cái con thối tha lẳng lơ kia cũng liên tục gặp đủ loại báo ứng, đây là chuyện vui sướng cỡ nào của đời người chứ! ”
Mạch Thu để cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn cô bạn đang vui vẻ trước mặt, lặng lẽ thở dài, sau đó thờ ơ nhún vai, “Kết quả này đã dự đoán được từ đầu, có gì đâu mà phải vui mừng. Nhưng thật ra có một chuyện khiến tớ cảm thấy rất ngạc nhiên đó là: sao càng ngày cậu càng giống ‘bà tám’ thế hả?”
“Bốp!”. . . . .
Một cái vỗ mạnh hạ xuống đầu Mạch Thu. Lý Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ vô lương tâm, tôi làm những chuyện này là vì ai hả, người lúc đầu cô ta trêu chọc cũng đâu phải tôi!”
Mạch Thu mắt ướt nhòa xoa xoa chỗ bị đập. Con bé này chẳng biết nặng nhẹ gì cả, có nhất thiết dùng lực mạnh vậy không?
Sau đó, số lần La San San xuất hiện ở phòng học càng ngày càng ít, cho dù có đi, cũng đến với bộ mặt mệt mỏi nằm úp sấp lên bàn ngủ. Theo Phù Mỹ THần nói, sau khi cô ta và Chu Ngụy chia tay, cả người liền hoàn toàn thay đổi: đêm không về ngủ, sau đó uống đến say không còn biết gì trở lại đã thành chuyện thường ngày, đối với người này mà nói: cách ngày xa đọa đã không còn xa.
Mạch Thu nghe thấy mấy chuyện này cũng chỉ cười nhạt, bất kể là cố ý hay vô tâm, nhưng đích xác có rất nhiều lời bàn tán được truyền ra từ người gần gũi bên đó. Trên cái thế giới này ấy mà, làm gì có người nào thực sự thật thà đơn thuần chứ? Có điều chỉ cần cậu ta đừng tìm đến cô làm phiền nữa là được, còn những chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
oooooo
Bình an vô sự vượt qua hơn nửa học kỳ, rất nhanh lại sắp đến cuộc chiến tranh thi thố đầy căng thẳng. Vào thời gian này, thư viện và phòng tự học luôn chật ních. Có điều, may mà hàng ngày Lý Tuyết đều dậy sơm đến thư viện giành chỗ, không cần Mạch Thu nhịn đau cắt ngắn thời gian ngủ.
Chương trình học y học chuyên nghiệp vốn đã rất nhiều nên áp lực nên khi thi sẽ lớn hơn chút ít. Nhưng từ trước đến giờ, thi ở đại học đều phải nói đến chiến lược, vì vậy, mặc dù thời gian dành cho học tập đã tăng lên không ít, nhưng so với những bạn học đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán thì Mạch Thu lại nhàn nhã khiến người khác phải ghen tỵ.
Ngày thứ 6 lại đến, dưới ánh mắt đầy oán niệm của Lý Tuyết, Mạch Thu gói gém đồ đạc, tung tăng nhảy lên xe buýt về nhà. Lần này Cố Lãng có việc nên cô chỉ có thể tự mình về.
Sau khi vật lộn vài lần với xe buýt và tàu điện ngầm, cuối cùng Mạch Thu cũng lành lặn đứng trước nhà mình. Mạch Thu xoa xoa bắp chân run run, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm: ngồi phương tiện giao thông công cộng thì nửa chết nửa sống là chuyện thường, bản thân cô đã trở thành làm cao rồi*? (*ý là được đưa đi đón về bằng xe anh Cố nh rồi, sướng rồi, giờ đi có tý mà chân đã run)
Nâng tay ấn chuông cửa, mở cửa là Đinh NInh, thấy Mạch Thu đứng ngoài cửa liền cười tươi như hoa.
“Về rồi à, nhìn con xem nóng lắm hả, mau vào nhà đi.”
Thần thái và giọng nói hình như không khác bình thường, nhưng sao Mạch Thu cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái nói không thành lời.
Mạch Thu gãi gãi đầu, đi theo Đinh Ninh vào phòng khách, tiếp đó ngạc nhiên phát hiện đồng chí Mạch Tử Kiệt đang ngồi trên ghế sofa. Còn sớm thế này mà ba đã về?
Nhìn thấy Mạch Thu đi tới, Mạch Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng, mới trầm giọng nói: “Về rồi à?”
Mạch Thu gật đầu một cái . . . . .
Mạch Tử Kiệt vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nói với Mạch Thu: “Tới đây ngồi đi, ba có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng. . . . .”
Mạch Thu ngoan ngoãn đi qua, loại không khí này . . . . . có cảm giác giống như tam đình hội thẩm. Chắc cô không phạm phải lỗi lầm nào chứ?
“Có phải con với thằng nhóc nhà họ Cố yêu đương không?” Mạch Tử Kiệt trầm mặc chốc lát xong đột nhiên hỏi ra một câu như vậy
“Ách . . . . đúng ạ!” Hiển nhiên không ngờ ba mình sẽ hỏi loại vấn đề này, Mạch Thu ngẩn ngơ rất lâu, nhưng vẫn thừa nhận.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Mạch Thu, nhất thời lông mày của Mạch Tử Kiệt xoắn lại một chỗ, “Vớ vẩn, cô mới mấy tuổi mà đi học đòi người ta yêu đương? Còn lén lén lút lút nữa, nếu không phải do người khác nói thì bây giờ tôi đây vẫn u u mê mê chẳng biết gì!”
“Chuyện này tất cả mọi người đều nhìn ra, con còn nói làm gì, rõ ràng do ba không quan tâm con, lại còn đi trách người khác. . . . . ” Mạch Thu lẩm bẩm lý nhí.
“Cái gì? Con nói lại lần nữa xem? Còn lý luận đúng không? Có phải cảm thấy học xong cấp 3 là hoàn thành nhiệm vụ, lên đến đại học thì không cần kiêng dè nữa phải không? Không nghiêm túc mà học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện linh tinh vớ vẩn?”
Sau khi Mạch Thu nghe xong mới bừng hiểu: thì ra ba cô hiểu lầm rằng cô bắt đầu yêu từ lúc lên đại học. Nhưng nhìn bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên của đồng chí Mạch Tử Kiệt, Mạch Thu trộm lau mồ hôi: nếu như ba biết mình bắt đầu yêu từ hồi cấp 3, không biết có một phát bắn chết mình không. . . .
“Chuyện này ba không đồng ý, tốt nhất là hai đứa nhanh chòng chia tay đi!”
“Tại sao?” Sau khi nghe xong Mạch Thu mở tròn hai mắt, “Không phải Cố Lãng là lính ưu tú nhất của ba sao, anh ấy có chỗ nào không tốt ạ?”
Mạch Thu biết Mạch Tử Kiệt biết chuyện này nhất định sẽ không hề thoải mái, nhưng không ngờ ba sẽ có phản ứng mạnh tới cỡ này.
“Nó thực sự là người lính giỏi nhưng điều đó không có nghĩa là ở các phương diện khác nó cũng ưu tú giống vậy!”
Mặc dù quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nhưng dù sao Cố Lãng cũng là công tử ngậm thìa vàng mà lớn lên, khó tránh khỏi sẽ dính chút tiếng xấu của đám con em nhà giàu. Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ còn muốn cô con gái bảo bối mà ba Mạch che chở từ bé đi phục vụ cậu ta sao. Hơn nữa ngoại hình của Cố Lãng này bắt mắt, về sau không biết sẽ gặp phải bao nhiêu thị phi, nghĩ tới đây, Mạch Tử Kiệt càng thêm kiên định về ý nghĩ của mình.
“Tóm lại ba nói không được là không được! Con hiểu người được bao nhiêu, nó là người có thể chịu nổi trách nhiệm sao?”
“Đương nhiên là con hiểu rõ anh ấy rồi. Về phần ý thức trách nhiệm, điểm này ba cứ việc yên tâm, nếu nói đến kết hôn, anh ấy nhất định sẽ vô cùng vui mừng hơn nữa cầu cũng không được.”
Mạch Thu vẫn nhớ như in câu nói kia của Cố Lãng ——”Mau lớn lên đi” , nói trắng ra là dùng hai chữ ‘nóng lòng’ để khái quát. Nhưng nghĩ ra cũng phải, hai người đã ở bên nhau giằng co nhiều năm, theo như trình tự thông thường thì cũng đã đến giai đoạn nói chuyện cưới hỏi rồi – nếu như không nói đến chuyện tuổi của cô vẫn còn nhỏ. Haizz, trách ai được đây, ai bảo một ông chú già như Cố Lãng lại cố tình đi dụ dỗ Lolita, bây giờ chỉ có thể nóng lòng mà thôi! Nhưng tất nhiên cũng không thể loại trừ khả năng bạn Cố Lãng gián tiếp phát xuất. . . . được rồi, dường như hơi lạc đề. . . . .
“Cái gì? Lại còn muốn kết hôn?” Mặt Mạch Tử Kiệt càng đen hơn.
“Không phải ba nói đấy ư – chịu trách nhiệm. Cách chứng minh tốt nhất chẳng phải kết hôn sao!” Mạch Thu nhún vai, nâng hai tay sang hai bên.
“Vớ vẩn! Con có biết ý nghĩa của quân hôn là gì không? CHịu đựng nhiều hơn người khác, hy sinh nhiều hơn người khác. . . . . .”
Mạch Tử Kiệt muốn để Mạch Thu vào quân đội, nhưng cũng không muốn con gái gả cho một người lính. Hoặc giả nói đó là lòng riêng, ba Mạch chỉ muốn con gái của mình sống một cuộc sống bình thường chứ không phải dành phần lớn thời gian để chờ đợi và vượt qua trong lo lắng. . . . .
“Những thứ đó thì đã là gì, chẳng phải mẹ con vẫn gả cho ba đấy thôi!”
Mạch Thu nói một câu khiến những câu nói tiếp theo của Mạch Tử Kiệt mắc ở trong họng, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Mạch Thu thấy thế xích đến bên cạnh Mạch Tử Kiệt, lắc lắc tay ba làm nũng: “Ba à, con biết ba đang lo lắng điều gì. Ba sợ con chịu uất ức, bị suy sụp. Nhưng con đã trưởng thành rồi, có thể tự mình phân biệt tốt xấu. Con và Cố Lãng phải trải qua tìm hiểu và khó khăn mới đi đến được như ngày hôn nay, cho nên đó không phải là trò chơi, hơn nữa . . . . con tin tưởng vào quyết định của mình, cho nên, xin ba cũng tin tưởng con!”
Mạch Tử Kiệt nhìn đôi mắt trong suốt của Mạch Thu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thở dài, từ ái xoa xoa đầu con gái. Mặc dù Mạch Tử Kiệt không nói gì, nhưng Mạch Thu biết: coi như đã giải trừ được nguy cơ. Cô ôm chầm lấy ba mình rồi sung sướng đi lên tầng.
Đinh Ninh đi từ trong bếp ra, cởi tạp dề rồi ngồi bên cạnh Mạch Tử Kiệt, “Đừng lo lắng, con gái chúng ta đã trưởng thành rồi. Nó sẽ xử lý tốt chuyện của mình thôi.”
“Đúng vậy, bất tri bất giác đã thành người lớn rồi. . . . ” trong giọng nói có sự muộn phiền nói không thành lời.
Mạch Tử Kiệt nắm bàn tay Đinh Ninh – đang đặt trên đầu gối của mình, “Những năm qua em đã vất vả nhiều rồi!”
Cảm giác thô ráp trong tay khiến sắc mặt Mạch Tử Kiệt ngưng đọng lại. Suy nghĩ đột nhiên bay về thời điểm rất lâu trước kia: cô gái có mái tóc tết hai bên, phong thư mỗi tháng với nét chữ xinh đẹp, còn cả chiếc áo lông với hoa văn phức tạp nữa. . . . . sau đó là kết hôn, cô công chúa nhỏ của nhà họ ra đời. Đinh Ninh và Mạch Tử Kiệt cùng nhau đi tới, những gian khổ bên trong lẽ nào ba Mạch lại không biết. . . .
Cái thằng nhóc Cố Lãng thối tha, thế mà dám xuống tay với con gái mình! Mạch Tử Kiệt này sẽ cho cậu biết thế nào là hậu quả!