Đặt 2 cái bao tải lớn thức ăn xuống, sau đó Tề Thành liền cáo từ, từ chối lời mời ở lại dùng
cơm chiều của Du Tử Khâm, đùa sao, bây giờ mà không xuống núi chắc tối
nay mình ở lại đây quá. Du Tử Khâm cũng không kiên quyết giữ lại, nàng
cũng còn nhiều việc để làm, tỷ như dọn dẹp hai cái bao tải này như thế
nào, sắp xếp cho tiểu Hiên ra sao, nấu bữa tối…vâng vâng, chà thật là
bận rộn. Quay lại nhìn tiểu tử kia đang nhìn chằm chằm mình, nàng liền
tặng cho cậu nhóc một cái mỉm cười thật tươi, chỉ thấy cậu nhóc không tỏ vẻ gì nhưng lại quay đầu đi nơi khác, không biết có phải đang ngượng
ngùng không.
Lúc đi lên đỉnh núi qua cái bậc thang bằng đá
tưởng như dài vô tận kia, Sở Hiên đã phải giật mình một lúc, thì ra Đào
Hoa sơn còn có một nơi như vậy, thật đẹp, từ trên cao nhìn xuống, chỉ
thấy mỗi màu hồng hòa lẫn với màu trắng của sắc hoa, chẳng những như
vậy, đường đi lên đỉnh núi cứ cách 10 bước lại có một cây hoa anh đào,
gió thổi nhè nhẹ làm cho cánh hoa bay bay, bay đến gần cậu sao đó sượt
qua vai cậu, xung quanh không hề nghe thấy tiếng người, có chăng cũng
chỉ là tiếng gió thổi khua mấy cành cây đong đưa kêu rì rầm, xào xạc,
hay tiếng mấy chú chim màu xanh xanh, nâu nâu hót líu lo. Không biết có
phải do được sống thoải mái tự do không mà mấy con chim này đặc biệt
không sợ người. lúc đi ngang qua những cây anh đào mọc ven bậc thang đá, những con chim ấy chễm chệ trên cành cây, thấy người đi tới cũng không
hoảng sợ bay đi, còn nghiêng đầu nhìn ngó, sau đó kêu chip một tiếng.
Nơi đây đúng là bồng lai tiên cảnh.
Từng là con cháu hoàng
gia nên lực trấn định cũng hơn người khác, khi lên đến nơi cậu cũng
không còn cảm giác kinh diễm nữa, chỉ quan sát ngôi nhà một lát rồi quay đầu chăm chú nhìn vào nữ tử nói sẽ chăm sóc mình kia. Bắt gặp gương mặt tươi cười như gió xuân
của nàng khiến cậu có cảm giác không được tự
nhiên. Khẽ xoay đầu sang một bên, sau khi thấy nữ tử không nói gì thì
lại quay đầu lại nhìn chăm chú. Tự hỏi, liệu mình có tin người này được
không, tuy thái độ nàng ta rất tốt, biểu hiện cũng thật tâm, nhưng một
người thiếu nữ sống ở nơi cách xa trần thế như thế này lại biết mình
khiến cho cậu cảm thấy nghi ngờ. Dù cho sống ở kinh thành cũng hiếm
người biết được cậu, huống chi.
-” Tiểu Hiên, tiểu Sở Hiên,
lại đây giúp cô một tí” Một tiếng nói làm cậu chợt hoàn hồn, chạy nhanh
lại chỗ Du Tử khâm. ” Mau giúp cô đem những thứ này vào hầm băng” (cái
này đọc truyên khác mọi người cũng biết rồi nên mình không giải thích
nhiều, nó được dùng thay thế tủ lạnh và chỉ những người giàu có thời xưa mới có) nói rồi đưa tay chỉ vào những loại thực phẩm nhỏ như bắp cải,
hay rau cỏ linh tinh gì đó, còn nàng thì đem những thứ nặng hơn như thịt heo, thịt bò,…Tuy là thực phẩm dùng trong nửa năm nhưng chỉ là phần
của hai người nên cũng không nhiều lắm.
Đến lúc trời vừa tối
thì cả hai cũng làm xong. Du Tử Khâm không quan tâm đến hình tượng mà
ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, tiểu Sở Hiên thấy vậy cũng học tập
theo, cậu cũng rất mệt mỏi nhưng trong tâm lại cảm thấy rất vui vẻ, vì
đây là lần đầu tiên có người nhờ cậu làm một việc gì đó, cậu có cảm giác như mình được cần đến. Quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đỏ bừng,
trên trán còn lấm tấm mồ hôi, Du Tử Khâm liền bảo cậu:” Cô dẫn con đi
tắm nhé, sau đó cô cháu mình cùng ăn cơm.” Sở Hiên không nói gì nhưng
lại nhẹ gật đầu một cái. Du Tử Khâm đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Hiên dắt cậu đến con suối nhỏ sau nhà. Sau sự phản đối không có hiệu quả của Sở Hiên, Du Tử Khâm đã tắm cho cậu làm cho tiểu Sở Hiên của
chúng ta vừa xấu hổ vừa giận nhưng không thể nói gì.
Tắm cho
Sở Hiên xong Du Tử Khâm cho cậu mặc bộ trung y của mình hồi 5 năm trước trên thân khoác thêm cái áo choàng bằng da hổ rồi mới dẫn cậu đi phòng
bếp, trong lòng nhủ thầm, phải mau cho tiểu Hiên mấy bộ quần áo mới
được, hình như mình còn mấy cuộn vải mới. Cả nơi này chỉ có hai người
sống nên Du Tử Khâm không muốn để cậu ở một mình. Sở Hiên ngồi trên cái
bàn nhỏ trong bếp, mắt nhìn Du Tử Khâm đang loay hoay làm bữa tối cho cả hai. Vì tối nay cả hai đều mệt mỏi nên nàng không làm một bữa ăn quá
thịnh soạn mà chỉ làm mì xào thịt bò. Bắc chảo lên bếp, cho mỡ heo vào,
sau đó cho thịt bò đã nêm gia vị vào xào sơ, cuối cùng cho mì và rau cải đã trụng qua nước sôi vào đảo vài lần, nêm thêm chút nước mắm, chút
đường , sau đó cho ra đĩa thế là có ngay hai đĩa mì xào thịt bò thơm
phưng phức đến cả tiểu Sở Hiên mắt cũng sáng lên. Dù là con cháu hoàng
gia nhưng cậu cũng không được ăn ngon như người khác, Lan quý phi chán
ghét cậu, vì thế điều kiện sống cũng không bằng người khác.
Du Tử Khâm không có ý định ăn trong bếp mà thắp một cái đèn dầu, đem ra
cái bàn đá dưới gốc cây anh đào trước sân để dùng bữa. Không biết là do
khung cảnh tuyệt đẹp hay do tài nghệ của Du Tử khâm mà Sở Hiên ăn thật
sự ngon lành. Nhìn cái đầu nhỏ bé đang ra sức chiến đấu với đĩa mì thịt
bò, Du Tử Khâm nở nụ cười nhẹ hỏi:” Có ngon không?” Tiểu Sở hiên dừng
ăn, đầu cũng không ngẩng lên, đôi má bắt đầu phớt hồng, chỉ gật nhẹ một
cái xong lại tiếp tục ăn. Du Tử Khâm bật cười, tiểu Hiên nhà nàng thật
đáng yêu mà.
Buổi tối, chăm chú nhìn đứa trẻ đang ngủ say
trong ngực mình, Du Tử Khâm chợt thấy lòng mềm mại, đưa tay lên khuôn
mặt của cậu vuốt ve thật dịu dàng:” Tiểu Hiên, cô nhất định sẽ chăm sóc
con thật tốt, nhất định sẽ bảo vệ con, tiểu Hiên ngoan của cô…”khẽ thì thầm vào tai đứa bé một lúc, sau đó cũng chìm vào mộng đẹp, nàng không
hề hay biết, sau khi nàng ngủ, đôi mắt của đứa bé bên cạnh lại mở ra,
nhìn nàng một cách phức tạp, hồi lâu sau mới chịu đi ngủ.
******+++++=== ====== ===
Buổi chiều trên Đào Hoa sơn vẫn như mọi ngày, làn gió nhẹ cứ thổi qua làm
cho con người ta cảm thấy thật khoan khoái. Đã 1 tháng từ khi tiểu Hiên
đến sống với nàng, tuy vẫn không mở miệng nói chuyện với nàng nhưng thái độ thì đã tốt lên rất nhiều, sẽ không phản đối khi nàng muốn tắm cho
cậu, buổi tối khi đi ngủ cũng chủ động nằm sát vào người nàng, những lúc cảm thấy không vừa ý cái gì thì mặt mày nhăn nhó với nàng đây cũng coi
là một bước tiến lớn đi.
Du Tử Khâm đang gom những vị thuốc
được phơi từ sáng vào, để vào trong kho thuốc của nàng, ngày mai lại
tiếp tục đem ra phơi, còn tiểu Hiên thì đang chơi với mấy chú chim đậu
trên cây hoa anh đào mọc ven bậc thang, không thể nói là chơi, mà cậu
nhóc chỉ đang nhìn chăm chú vào lũ chim với vẻ rất thích thú. Sau khi Du Tử Khâm từ kho thuốc đi ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng làm nàng kinh
hoảng, Sở Hiên mãi đuổi theo con chim chích chòe mà không để ý dưới chân cậu là một tảng đá nhỏ, chỉ cần không để ý một chút sẽ vấp té, sẽ không sao nếu như chỗ cậu đứng không phải là chỗ bậc thang, một đứa bé mà ngã xuống thì sẽ có kết quả thế nào, không cần nghĩ cũng biết. Nhanh như
chớp, Du Tử Khâm chạy đến bên cậu, ôm cậu vào lòng, cả người ngã mạnh
xuống bậc thang, lăn long lóc, Du Tử Khâm cố dùng hết sức mình để cho cả hai dừng lại, tuy nhiên cũng phải lăn mấy chục vòng, Sở Hiên dường như
vẫn còn hoảng sợ, mắt mở to nhìn vào Du Tử Khâm với vẻ không thể tin
được, môi mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng lại không phát ra tiếng. Du Tử Khâm cả người chật vật, tay chân sưng tấy, chảy máu khắp nơi, nhất
là cái đầu, đổ máu như được tiền, nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng,
nhìn Sở Hiên trong lòng thấy cậu chỉ bị xây xát nhẹ thì yên tâm:” may
quá con… không sao…. thật… may..” sau đó ý thức dần chìm vào bóng
đêm.
Du Tử Khâm vừa ngất, Sở Hiên như choàng tỉnh, vùng ra
khỏi người nàng, ôm lấy Du Tử Khâm muốn nâng nàng dậy nhưng không
được, lúc này cậu chợt cảm thấy khủng hoảng chưa bao giờ thấy, trong
tim không hiểu sao rất đau đớn, tâm trạng như rơi xuống đáy vực, tay cậu lay lay Du Tử Khâm, cái miệng cứ mấp máy cuối cùng cũng phát ra tiếng:” cô… cô, tỉnh lại đi, cô cô, người nghe thấy con nói không, cô cô, tấ
cả đều là lỗi của con cô cô, người mau tỉnh lại đi, con xin người,
huhu… người mau tỉnh lại đi, làm ơn đừng bỏ rơi con, huhu…”
Người này đối xử tốt với cậu như vậy, dịu dàng với cậu như vậy, giờ thì vì cậu mà tính mạng sắp không còn, cậu còn nghi ngờ gì nữa chứ. Thật ra từ lâu trong thâm tâm cậu cũng đã chấp nhận người này từ lâu rồi, chỉ
là cậu không phát hiên ra. Khi Du Tử Khâm ngất đi, nhìn cái đầu chảy đầy máu của nàng, cậu chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ, không cần, cậu không
muốn cô cô rời xa cậu, trong cái thế giới đầy chán ghét này, chỉ có cô
cô là đối xử tốt với cậu, người sẽ dịu dàng ôm cậu, sẽ bật cười khi thấy cậu đỏ mặt, sẽ may áo mới cho cậu, sẽ vì cái mỉm cười của cậu mà cười
hề hề cả ngày, nếu người đi rồi, cậu còn sống làm gì. Nếu người chết,
cậu cũng sẽ đi theo người, sự ấm áp người mang đến cho cậu, cậu sẽ không buông tha, cậu sẽ qua thế giới bên kia để lại tiếp tục nhìn thấy người, để người lại phải tiếp tục chăm sóc cậu dù người còn nguyện ý hay
không.
Vẫn đang chìm trong đau thương chợt Sở Hiên ngẩng
đầu, đúng rồi, kim sang dược do Du Tử Khâm chế tạo, nó có tác dụng cầm
máu thần kì, lần trước sau khi chế tạo thành công Du Tử Khâm đã biểu
diễn trước mặt cậu.: ” Cô cô chờ con, con nhất định sẽ cứu người, người
phải ráng lên, chờ con..” thật nhẹ nhàng đặt Du Tử Khâm xuống, sau đó
chạy thật nhanh đến kho thuốc của Du Tử Khâm tìm kim sang dược, trong
đầu cứ lặp đi lặp lại, ” cô cô chờ con.”