Bùi Chước ngủ một giấc rất sâu, mãi đến chín giờ rưỡi sáng mới dậy.
Lục Lẫm chọn vé xem phim buổi chiều, gửi mã vé tới WeChat của Bùi Chước.
Bùi Chước xoa tóc, vẫn chưa hết buồn ngủ, liền lại gọi điện cho hắn.
“Em dậy rồi?”
Bùi Chước ừm một tiếng thật dài.
Lúc anh nửa mê nửa tỉnh, giọng nói có chút khàn khàn, nghe rất mê người.
Lục Lẫm vốn đang soạn giáo án, nghe được thanh âm này liền có chút bất đắc dĩ: “Thầy Bùi.”
Hắn biết anh đang cố ý.
Bùi Chước cười nói: “Em không quấy rầy anh nữa, anh làm việc trước đi.”
Thực ra, Lục Lẫm rất thích tính tình tùy hứng này của anh, vừa sột sạt ghi chép vừa cầm điện thoại hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Hôm qua em đã đặt chỗ trước rồi, là món Ý.” Bùi Chước đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của A Mao: “Hôm nay thầy Lục có nhớ em không?”
“Nhớ.” Lục Lẫm bình tĩnh nói: “Nhớ từ đêm hôm qua rồi.”
Nhà hàng mà Bùi Chước chọn hơi xa, ngay cả bàn trong sảnh chính cũng phải đặt trước.
Loại nhà hàng này thực sự rất kén chọn khách hàng, nhưng thức ăn quả thực rất được làm rất tinh tế và chân thực.
Hai người đều mặc chính trang giản dị, khi cùng nhau bước vào nhà hàng, trông hai người giống như một cặp người mẫu, rất xứng đôi.
Lục Lẫm chưa từng tới đây, Bùi Chước cầm thực đơn thấp giọng giải thích vài câu, sau đó chọn cho hắn món salad tôm nướng hạt diêm mạch, súp nấm và mì ống mực.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhận món, bày ra bánh mì và trà hoa trái cây xong thì khẽ cúi đầu rồi rời đi.
“Nước chấm ở đây rất đặc biệt.” Bùi Chước nhỏ giọng, “Em đã gọi món salad caprese (*), lát nữa thầy Lục có thể nếm thử một chút, những chỗ khác không làm ra được mùi vị này đâu.”
(*) Salad Caprese là một món salad nổi tiếng của Ý được làm từ cà chua tươi thái lát, pho mát mozzarella, trang trí với dầu ô liu, acetate balsamico (giấm Ý) và lá húng quế tươi. Salad Caprese theo truyền thống là một món khai vị ở Ý (không phải là một món ăn phụ).
Lục Lẫm vẫn đang chăm chú nhìn anh, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi nếm thử mùi vị của tách trà.
Bùi Chước còn tưởng mặt mình bị dính bẩn, vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình.
Người đàn ông đẩy khăn giấy sang một bên, từ tốn nói: “Lông mi của thầy Bùi dài thật.”
Bùi Chước nghe vậy có chút xấu hổ, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy xa xa một bóng người quen thuộc, ánh mắt nhìn chăm chú.
Không đợi người kia kịp quay lại, Bùi Chước liền cầm thực đơn lên che mặt lại, giả vờ tập trung xem các món tráng miệng.
Lục Lẫm muốn quay đầu lại, nhưng Bùi Chước đã ngăn lại: “Đừng quay đầu lại, anh tuyệt đối đừng quay lại, chờ ông ấy đi là được.”
Nửa phút sau, Bùi Hoành Xuyên nói vài câu với bạn mình xong rồi thong thả đi tới.
“A, đây không phải là thầy Bùi sao?” Ông cười nói: “Đến ăn cơm với bạn à?”
Bùi Chước im lặng đặt thực đơn sang một bên, ho khan: “Dạ, thật trùng hợp.”
Lục Lẫm mơ hồ cảm thấy người đàn ông trung niên này rất thân quen với thầy Bùi, liền hỏi: “Thầy Bùi?”
“Xin chào, xin chào, tôi cũng là phụ huynh, lần đầu gặp ngài.” Bùi Hoành Xuyên hào phóng bắt tay Lục Lẫm, kéo ghế ngồi xuống cạnh bọn họ, cười nói: “Đây là thầy Lục đúng không?”
Hai cha con nhà họ Bùi đều thích chọn địa điểm ăn uống, tình cờ cả hai đều thích nhà hàng này nên tình cờ gặp nhau ở đây.
Bùi Chước không ngờ ba ruột của mình cuối tuần không ở nhà mà lại dẫn nhóm bạn chơi gôn đến đây tụ tập.
Bùi Hoành Xuyên không ngờ con trai ruột của mình nói rằng cuối tuần phải tăng ca soạn giáo án mà kết quả lại chạy tới đây để hẹn hò với bạn trai.
Thân làm cha, ông vẫn rất quan tâm đ ến tình hình yêu đương của con trai mình, ông ho hai tiếng rồi hỏi lại: “Hai người đều là giáo viên, gần đây rất bận phải không?”
Lục Lẫm thận trọng trả lời: “Họp phụ huynh xong thì có thể đỡ bận hơn ạ.”
Bùi Chước chặn lời: “Còn bận lắm, sau này còn phải chuẩn bị cho cuộc thi hợp xướng và hùng biện nữa.”
Cuối tuần con không rảnh về nghe ba kể lịch sử phấn đấu vẻ vang của ba đâu nên ba ở với dì Hoắc đi
.
Bùi Hoành Xuyên nhận lấy ly nước từ phục vụ, giả vờ tò mò hỏi: “Thầy Bùi, không phải thầy dạy tiếng Anh à?”
Bùi Chước đã nhiều năm không bị chính ba ruột của mình trêu chọc như thế này, anh thẳng thắn nói: “Bài hát tiếng Anh.”
“Ai, giáo viên các người gặp việc khó, làm phụ huynh như tôi tất nhiên phải thông cảm.” Bùi Hoành Xuyên cười nói: “Giáo viên chủ nhiệm của lớp các người là ai?”
“Là tôi.” Lục Lẫm hỏi, “Ngài cũng là phụ huynh của lớp tôi sao?”
Mặc dù chuyến đi thăm hỏi từng gia đình học sinh đã kết thúc nhưng không phải gặp mặt được toàn bộ phụ huynh, có học sinh có cha mẹ bận rộn cực kỳ, đến khi tốt nghiệp chưa chắc có thể gặp mặt.
“Ha ha ha, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Bùi Hoành Xuyên cảm giác được thầy Lục này là người đoan chính, nói chuyện và hành động đều rất chính chắn, liền đứng dậy nói: “Vậy hai vị ăn cơm trước đi, tôi trở lại bên chỗ bạn bè của tôi.”
Bùi Chước hừ một tiếng nói: “Ngài ăn nhiều một chút, đừng để nghẹn.”
“Không, không, phần ăn ở đây rất nhỏ.”
Sau khi Bùi Hoành Xuyên rời đi, Lục Lẫm hỏi: “Em và vị phụ huynh này rất quen sao?”
“Ha, quan hệ cha con.” Bùi Chước nhấp một ngụm trà hoa quả rồi nói: “Vừa rồi ông ấy chỉ muốn quan sát anh.”
Động tác của Lục Lẫm cứng đờ, vô thức muốn chỉnh đốn lại diện mạo của mình: “Lúc nãy anh…”
“Anh chỗ nào cũng tốt. Nếu ông ấy dám chọc anh thì đừng nghĩ đến việc gặp A Mao nữa.” Bùi Chước quay người nhìn về phía chiếc bàn trong góc, Bùi Hoành Xuyên đang cầm một miếng bánh mì vẫy tay với anh: “Em làm giáo viên mấy năm rồi, sao bây giờ lại có cảm giác giống như bị phụ huynh bắt gặp yêu sớm vậy nhỉ?”
Lục Lẫm không nghĩ gặp được ba mẹ anh sớm như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Chuyện nhỏ thôi.” Bùi Chước biết hắn hơi căng thẳng nên an ủi: “Ba em là người rất lạc quan, cho dù em có bỏ trốn cùng một rocker ra nước ngoài thì ba vẫn sẽ bắt em nhớ phải gửi về vài tấm bưu thiếp.”
Anh còn chưa kịp nói xong thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Gia đình tương thân tương ái [4]: Bạn trai của Tiểu Chước thật đẹp trai [ngón tay cái]
Trong vòng hai giây, Hoắc Lộc cũng gửi tin nhắn WeChat: Anh! Anh bị bại lộ rồi!
Bùi Chước trả lời: “Không khác mấy, may là hôm nay mặc vest trang trọng.”
Hoắc Lộc: Ba nói Lục trưởng quan lớn lên đẹp trai, chín chắn.
Bùi Chước: Lần trước anh còn chưa tính sổ với em chuyện em giả bệnh đâu đấy.
Hoắc Lộc: Xin chào, đối phương hiện không nhận tin nhắn từ người lạ, vui lòng thêm bạn tốt trước khi gửi tin nhắn
Bùi Chước: Em quên dấu chấm câu kìa.
Hoắc Lộc:.
Sau khi xem phim xong, trên đường hai người mua rất nhiều thứ rồi lái xe về nhà Lục Lẫm.
Nhân tiện còn mua bốn hộp nhu yếu phẩm hàng ngày, lần này chọn loại siêu mỏng 001.
Mỗi lần Bùi Chước đến gần Lục Lẫm, anh sẽ cảm thấy tất cả mệt mỏi của mình bay mất, lúc này cùng về nhà hắn dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau nấu ăn vào cuối tuần.
Nhà Lục Lẫm không lớn, có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm, tách cà phê đã nhuộm màu nâu sẫm, có lẽ là do thường xuyên không có thời gian để rửa, để lâu nên bị như vậy.
Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng cảm giác gần gũi trong đời sống trần tục được kéo dài ra rất nhiều.
Bùi Chước giúp hắn sắp xếp đống tài liệu giảng dạy trên bàn ăn, còn nhớ thuận miệng nói đùa với hắn: “Thầy Lục ngủ trên sofa không đắp chăn hả?”
Lục Lẫm lưu loát trả lời: “Còn phải xem thầy Bùi nằm trong lòng anh có lạnh không đã.”
Hai người dọn dẹp tài liệu cần thiết, đồng thời vứt đi một đống đồ cũ không dùng đến.
“Lúc xa nhà, không gian trống trải hơn rất nhiều đúng không?” Bùi Chước lau khung ảnh dán bằng băng dính rồi đặt lại ngay ngắn, anh ngửi thấy mùi thơm của những quả cam, chợt cảm thấy có chút không muốn rời đi.
Dù hôm nay mới là thứ bảy, thứ hai anh mới phải rời đi.
Nếu có thể sống cùng nhau thì tốt rồi. Nhưng nghĩ như vậy thì…có phải rất tham lam không?
Bây giờ nấu ăn thì quá sớm, Lục Lẫm dẫn anh đi xem giá sách trong phòng.
Trước khi gặp Bùi Chước, cuộc sống của hắn rất đơn giản và mộc mạc.
Không phải hắn cố tình tiết kiệm chi tiêu, nhưng đúng là ngoài việc đọc sách và luyện thư pháp, hắn không có sở thích gì khác.
Căn phòng quay lưng về phía Bắc, nhìn về phía Nam, chiếc giường đơn có kích thước vừa phải.
Giá sách được hắn mua thêm sau khi chuyển đến, một nửa để văn học cổ điển, một nửa để văn học nước ngoài.
Lúc trước, khi đến Nhà sách Tây Đơn, Bùi Chước đã nghiêm túc giải thích về sự khác biệt giữa một số nhà xuất bản ở trong nước. Tuy rằng Lục Lẫm không nhịn được mà chăm chú nhìn dáng vẻ của anh, nhưng kỳ thật hắn cũng nghe lọt tai, tránh được hết thảy bãi mìn.
Bùi Chước nhìn thấy vài cuốn sách không có trong danh sách sách của mình mà phát thèm.
“Thầy Lục, anh cho em mượn hai cuốn này được không?”
Lục Lẫm nhất thời không nói chuyện.
Bùi Chước cười hắn: “Đọc xong em sẽ trả lại cho anh mà, anh không nỡ hả.”
Người đàn ông đưa tay lấy ra hai cuốn sách từ trên giá, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ban đầu vốn dĩ muốn đưa cho em.”
“Tiền Chung Thư tiên sinh nói, sách chỉ có thể mượn, không thể cho.”
“Mượn thì phải trả, một hồi đưa, hai hồi tiếp xúc.” Lục Lẫm đặt cuốn sách vào lòng bàn tay anh, đôi mắt đen như mực: “Một quyển sách có thể dùng làm cái cớ đến hai lần, cũng không để lại dấu vết.”
Bùi Chước ôm cuốn sách trong ngực, một lúc sau mới nói: “Thầy Lục, em từng nghĩ anh rất nghiêm túc, đứng đắn.”
“Giờ nghĩ lại, nếu một người nghiêm túc nói về tình yêu, dù là vô tình thì vẫn rất hấp dẫn.”
Lục Lẫm mỉm cười hôn lên môi anh: “Trái tim anh hướng về phía em.”
Bùi Chước dành cuối tuần ở chỗ hắn, A Mao tự nhiên đến chỗ Hoắc Lộc, nghe nói suýt nữa nó đã bị con mèo Ragdoll của cô cào xước mũi.
Hôm sau khi đưa A Mao trở về, vẻ mặt Hoắc Lộc ám muội: “Ba mẹ cũng đang chờ em để nghe bát quái đây nè, cuối tuần rồi anh bốc hơi hai ngày, nên giải thích đi chớ?”
Hai anh em cùng nhau về nhà ăn tối, giải thích đại khái tình hình hiện tại.
Ba Bùi đã lo lắng bốn, năm năm nay vì sợ con trai mình quá cô đơn, sau này ở phòng thí nghiệm xảy ra trục trặc, ông càng không yên lòng, ông đã nhiều lần suy nghĩ làm thế nào để bắt cóc con trai về công ty để nó có một cuộc sống yên ổn.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lục Lẫm, ông như được trấn an, cả ngày không tìm Bùi Chước càm ràm trong nhóm WeChat nữa.
“Ba con ấy mà, lúc về liền nói với dì.” Dì Hoắc giúp họ gắp thức ăn, sau đó tiện tay múc cho ba Bùi một bát canh: “Ông ấy lăn lộn trên thương trường mấy chục năm rồi, giỏi nhất là xem tướng mạo người ta.”
Hoắc Lộc gõ đầu A Mao, tò mò hỏi: “Vậy thầy Lục trông như thế nào?”
“Rất có anh khí, là người chân thật.” Bùi Hoành Xuyên đặt đũa xuống nói, “Muốn yêu đương thì phải tìm người như thế, Lộc Lộc con biết chưa?”
Bùi Chước bóc trứng cút đút cho A Mao, hiếu kỳ hỏi: “Chỉ nhìn một cái mà ba đã yên tâm rồi?”
“Không yên tâm thì cũng hết cách rồi, con đúng là lớn rồi thì cũng đủ lông đủ cánh.” Ba Bùi chậm rãi nói: “Chúng ta đã nói chuyện rồi mà con vẫn gạt ba, nếu hôm đó ba không gặp được, phỏng chừng năm sau ba cũng chưa biết đâu.”
Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người về nhà, Bùi Chước bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bởi vì sự chấp nhận của gia đình đối với Lục Lẫm, cũng bởi vì những gì ba anh nói lúc nãy.
Lục Lẫm là một người tốt như thế, đẹp trai tuấn lãng, quan tâm ân cần.
Nếu không phải tình cờ được chuyển vào lớp này, có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp được hắn trong đời.
Đôi khi Bùi Chước suy nghĩ mọi việc rất chậm, phải mất một lúc lâu để rẽ sang một hướng khác.
Anh biết Lục Lẫm lúc nào cũng trân trọng anh, mãi đến hôm nay anh mới chợt hiểu ra.
Lục Lẫm không phải là một phần quý giá trong cuộc đời của anh sao?
Dường như từ giờ trở đi cuộc đời của anh không thể không có hắn.
Bùi Chước lúc này thực sự đã ngộ ra, anh có cảm giác phức tạp như đang ôm một báu vật, yêu thích nó nhưng lại sợ nó sẽ vỡ tan.
Trong thời gian ngắn lại chậm rãi nhận ra tầm quan trọng của nó.
A Mao ôm quả bóng ngủ thiếp đi, Bùi Chước ngồi một mình rất lâu vẫn chưa buồn ngủ nên lấy hai cuốn sách mượn của Lục Lẫm, dựa vào giường chậm rãi đọc.
Đúng lúc anh đọc quyển “Khuynh thành chi luyến” của Trương Ái Linh.
Anh đọc đến đoạn Lưu Nguyên gọi điện vào đêm khuya để nói anh yêu em, đọc được hai ba dòng, lồ ng ngực anh nóng bừng.
Cuốn sách nói về chiến tranh, ly biệt, những cám dỗ và do dự giữa những người yêu nhau.
Đọc hết trang này đến trang khác, anh thủy chung nghĩ về Lục Lẫm.
Đột nhiên anh nhớ hắn nhiều lắm.
Bây giờ đã là hai giờ bốn lăm rồi.
Bùi Chước hít sâu một hơi, sau đó nhấc điện thoại lên bấm số.
Đối phương đã ngủ say, mấy tiếng vang đầu tiên cũng không trả lời.
Bùi Chước nóng bừng mặt, anh cảm thấy chỉ vì nảy sinh ý nghĩ bất chợt mà quấy rầy Lục Lẫm đang ngủ, cúi đầu muốn cúp điện thoại.
“Thầy Bùi?” Lục Lẫm trả lời, thấp giọng gọi: “Em gặp ác mộng sao?”
Bùi Chước im lặng một lúc rồi khô khốc nói: “Vừa nãy em đang xem ‘Khuynh thành chi luyến’.”
Cơn buồn ngủ của Lục Lẫm biến mất, hắn hiểu được ý định của anh, chậm rãi nói: “Được, anh sẽ đợi.”
Bùi Chước chưa bao giờ nói ra ba từ này, nhưng bây giờ tim anh đập rất nhanh, cũng không quan tâm đ ến hơi thở.
“…Em yêu anh.”
Dường như Lục Lẫm lại biến thành thầy Lục, đêm khuya cầm điện thoại di động, dùng giọng điệu trầm thấp hướng dẫn anh: “Thầy Bùi, em nên cúp máy rồi.”
Bùi Chước vội vàng cúp điện thoại, đếm từng giây và đợi một lúc rồi bấm điện thoại lại giống như Lưu Nguyên đã làm.
Lần này Lục Lẫm trả lời rất nhanh.
“Em quên hỏi anh một câu.” Bùi Chước gần như có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của chính mình khi lặp lại câu nói này: “Anh có yêu em không?”
Lục Lẫm cầm điện thoại, hít sâu một hơi.
“Yêu.”
Hắn sợ anh nghe không rõ nên lặp lại lần nữa.
“Bùi Chước, anh yêu em, rất yêu.”