Sắp tới dấu mốc tòa soạn tạp chí FAMOUS ra đời tròn mười năm, để kỷ niệm thời kì đặc biệt này, tòa soạn quyết định kỳ này sẽ xuất bản thêm một đặc san mới. Nhưng chỉ tiêu nhiệm vụ vừa được báo xuống, mọi người thuộc các bộ phận đều không nén được mà hoa mày chóng mặt.
Thật đúng là tuần san đặc biệt – đặc biệt lớn, đặc biệt dày, đặc biệt nhiều… Đối mặt với khối lượng nhiệm vụ nặng nề như vậy, các công nhân viên ắt không tránh khỏi phải tăng ca đẩy nhanh tiến độ đuổi bản thảo, hậu quả trực tiếp nhất chính là – đặc biệt mệt.
Cái gọi là đặc san, quả nhiên là hợp với tình hình đến cực hạn!
Với tư cách phóng viên mới gần đây bắt đầu được trọng dụng, trọng trách trên vai Chu Mộc lại càng thêm nặng, vốn đã là một người cực kỳ nghiêm túc trong công việc, kể từ đó, Chu Mộc rõ ràng biến địa điểm làm việc thành nơi ở thứ hai của mình, đói bụng thì gọi thức ăn nhanh giao hàng tận nơi ăn qua loa cho xong, mệt mỏi thì tới phòng trà nước pha một ly cà phê uống để nâng cao tinh thần, chỉ khi quá kiệt sức mới chịu gục xuống bàn chợp mắt trong chốc lát, một khi bên cạnh có tiếng động, lại lập tức mở mắt ra, xốc lại tinh thần tiếp tục vùi đầu vào chồng tài liệu chất cao như ngọn núi nhỏ.
Đúng vào lúc đang bận tối mày tối mặt chổng vó lên trời, một đồng nghiệp lại bước tới gõ gõ bàn cô –
“Chu đại mỹ nữ, có người tìm kìa.”
Rõ ràng là giọng điệu có phần chế nhạo, Chu Mộc nghe vào tai khó chịu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Bóng dáng biếng nhác đứng trước cửa kia, lại là Hứa Úy.
Một Sở Du chưa đủ, một Lâm Tu cũng chưa đủ, giờ lại thêm một Hứa Úy… thôi rồi, Chu Mộc cô có mấy cái miệng cũng chẳng giải thích nổi rồi.
Nơi nào có người thì có giang hồ, tin tức bát quái luôn được mọi người bàn tán say sưa, chỉ có điều, từ lần tụ hội trước, Chu Mộc liền biến thành chủ đề trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của đám công nhân viên cả mới và cũ trong tòa soạn.
Nữ tiến sĩ trẻ xinh đẹp xuất ngoại về, thông minh giỏi giang lại hiền lành chăm chỉ. Không chỉ được giám đốc tòa soạn coi trọng, thủ trưởng tán thưởng, người khác phái yêu mến, mà ngay cả vị Vương Lão Ngũ nạm kim cương tổng biên tập Sở Du mới nhậm chức không lâu cũng dành cho cô sự ưu ái và hứng thú khác thường, nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi, ấy vậy mà lần trước tòa soạn tụ hội được quá nửa lại nhảy ra một anh chàng đẹp trai chất lượng cao phong thái trác tuyệt khiến người ta nhìn rồi khó quên… Giờ lại thêm cái người đang đứng trước cửa tòa soạn kia nữa…
Nghĩ đến đây, cô đồng nghiệp chuyển lời giúp quyết đoán mà táo bạo đưa ra kết luận – ừm, mỹ nữ lúc nào cũng được hoan nghênh!
Chu Mộc gạt giấy tờ rải đầy trên bàn, qua quýt cào đầu vài cái rồi bước ra cửa.
“Đội trưởng Hứa,” Chu Mộc day day huyệt Thái Dương: “Sao tôi cảm thấy lần ra trận này của ngài tỉ lệ chụp ảnh hơi bị cao ấy nhỉ…”
“Ô hay,” Hứa Úy vui vẻ: “Chân chạy việc như tôi còn chưa khó chịu, lão nhân gia ngài đã mất kiên nhẫn rồi à?”
“Thôi thôi… Không đấu võ miệng được với anh.” Chu Mộc thở dài nói tiếp: “Sao thế? Có việc gì nói mau… Chỗ em còn một đống bản thảo đang chờ viết đấy…”
“Còn bản thảo?” Hứa Úy lia mắt đánh giá Chu Mộc từ trên xuống dưới một lượt, “Trước khi đến chưa soi gương à? Tình trạng hiện giờ của em chính là dân chạy nạn! Mà còn là từ khu vực chịu thiên tai nặng nề nhất chạy đến!”
“Làm gì khoa trương tới cỡ đó…” Chu Mộc líu lưỡi.
“Không thì em nghĩ sao.” Hứa Úy hừ nhẹ: “Hai con mắt cứ như thể bị người ta hầm nhừ… Như bị sơn đen ấy! Không ngờ em lại dùng cách này để làm kiểu mắt khói?”
“Chậc…” Chu Mộc nhíu mày: “Mồm miệng anh tích đức một chút không được à! Không biết thế nào gọi là đàn ông phong độ, lịch thiệp với phái nữ à? !”
“Té ra ngài còn biết chính mình là phái nữ…” Hứa Úy nhíu mày nói: “Biết em lắm công nhiều việc rồi, nhưng cũng không thể làm việc liều mạng như thế chứ… Nhìn lại dáng vẻ của em xem! Lâm Tử mà biết thì chắc đau lòng chết mất…”
Chu Mộc cứng đờ.
Tình trạng hiện tại giữa Chu Mộc và Lâm Tu, hiển nhiên trước khi tới đây Hứa Úy cũng đã nghe ngóng được đôi chút, thấy Chu Mộc phản ứng như thế, trong lòng anh sáng tỏ, không nói tiếp câu vừa rồi nữa.
“Đi thôi.” Hứa Úy búng nhẹ trán Chu Mộc, “Tìm cấp trên của bọn em xin nghỉ một buổi đi.”
“Í… ?” Chu Mộc sửng sốt: “Xin nghỉ cái gì?”
“Có người nói mới đây em mới đau dạ dày một trận,” nói xong Hứa Úy liếc Chu Mộc một cái đầy thâm ý: “Chuyện này truyền tới tai ông cụ, không nói hai lời liền hạ lệnh cho con người đang nghỉ ngơi tại nhà là anh đây, bắt anh hôm nay phải mau chóng đưa em tới tổng viện giải phóng quân để bố An Hòa đích thân làm kiểm tra toàn diện cho em theo quy củ… Nói mới nhớ, trong bữa tiệc mừng thọ lần trước ông cụ chẳng nhắc tới việc này rồi còn gì?!”
“Để ông cụ lo lắng rồi…” Chu Mộc rũ mi xuống sau đó lại chậm rãi ngước mắt: “Em bảo này Hứa Úy… Em cứ thấy có ảo giác là sao nhỉ?”
“Hửm?” Hứa Úy nhìn cô: “Ảo giác gì?”
“Bố trí trận địa đâu ra đấy thế này… Sao mà giống như tiếp đón cán bộ cấp cao ở đại quân khu thế nhỉ?”
“Cái này mà còn phải nói, đãi ngộ này của em thật đúng là không thua kém bọn họ đâu…” Hứa Úy nhếch khóe miệng, nửa câu sau lại nghẹn trong bụng cũng không nói ra miệng –
Đối với cháu dâu ngoại tương lai… Không để tâm mà được à? !
Sau khi tìm cấp trên xin nghỉ dưới ánh mắt dò xét của một đám đồng nghiệp, Chu Mộc nhấc chân lên xe Hứa Úy, đầu không ngăn được hơi choáng váng, vì vậy Chu Mộc lơ mơ tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hứa Úy liếc mắt nhìn khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi của cô bạn nối khố, đang muốn giơ tay tắt radio trong xe, một mẩu tin chen ngang lại khiến tay anh khựng lại –
“Theo đo lường mới nhất của mạng lưới địa chấn quốc gia, X giờ X phút giờ Bắc Kinh hôm nay, thành phố S tỉnh C nước ta xảy ra động đất cấp X, lãnh đạo quốc gia ra chỉ thị, yêu cầu mau chóng cứu giúp người bị thương, đảm bảo an toàn tính mạng cho người dân thuộc khu vực bị ảnh hưởng…”
Mi mắt khép hờ choàng mở, Chu Mộc quay đầu xem giờ, lại chuyển sang Hứa Úy nói: “X giờ X phút… Không phải là mới vừa rồi sao? !”
“Ừ.” Hứa Úy gật gật đầu, sắc mặt không nén nổi có chút trầm trọng: “Cấp X… Thật sự là thảm họa tự nhiên.”
Chu Mộc nhíu hàng mày thanh tú, lo lắng cho tình hình khu vực chịu thiên tai, lại càng lo lắng cho nạn dân vô tội. “Thành phố S… Hồi nhỏ em đã tới đó một lần, nơi đó xem như đô thị dân cư đông đúc. Động đất nghiêm trọng như vậy… Không biết sẽ gây ra bao nhiêu thương vong… Còn tỉnh C, hẳn là căn cứ quân khu W? Hứa Úy, chỗ đó với quân khu X của anh…”
“Yên tâm.” Dựa vào nhiều năm ăn ý, Hứa Úy ít nhiều thấu hiểu tâm tư Chu Mộc: “Anh đưa em tới bệnh viện trước, lát nữa anh sẽ gọi điện về đội, nếu cần thì anh về trước, để Tiểu Hòa đưa em về nhà sau.”
“Ừm.” Chu Mộc gật đầu, tâm trạng như bị tảng đá đè lên, ngột ngạt khó chịu.
…
Chu Mộc đến bệnh viện đúng lúc gặp An Hòa vừa ra cửa đón cô. An Hòa nồng nhiệt kéo tay Chu Mộc, khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ không thể che giấu của đối phương thì không nhịn được thở dài liên tục –
“Mộc Mộc, sao lại thành ra thế này? Sắc mặt cũng quá tệ rồi…” Nói xong lập tức vươn tay thử nhiệt độ trên trán Chu Mộc: “Vẫn tốt, không phát sốt… Nhưng mà cậu…”
“Tiểu Mộc đến rồi à?” Đang nói, An Chính Thần bố của An Hòa đã bước tới từ bên cạnh. “Nghe Lâm Tu nói thời gian trước dạ dày con không được tốt, ông An của con lo lắng lắm, hôm nay ở đây kiểm tra kỹ lưỡng một phen, về rồi thì phải an dưỡng cho tốt, tuy nói là người trẻ tuổi, nhưng cũng phải chú ý tới cơ thể nhiều hơn.”
“Làm phiền bác quá bác An.” Chu Mộc áy náy cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
“Con bé này, khách sáo gì chứ.” An Chính Thần cười khẽ, lại chuyển mắt ra phía sau Chu Mộc: “… Lâm Tu không đến cùng con à?”
Lời kia vừa thốt ra, Chu Mộc quả thật không biết nên trả lời ra sao.
Trên thực tế, ngay từ khoảnh khắc Hứa Úy mở miệng nói muốn đưa mình đến tổng viện, Chu Mộc đã bất giác muốn mở miệng hỏi cùng một câu như thế.
Chỉ có điều… Ừm… Nói không được tự nhiên…
Là không thể nào đúng không?
Trên thực tế, từ sau chuyện kia, liên tiếp mấy ngày nay, Chu Mộc cùng Lâm Tu không hề liên lạc.
Không biết người kia suy nghĩ thế nào, giống như đột nhiên tan biến vào hư không, bặt vô âm tín.
Trước kia cũng không phải chưa từng thấy Lâm Tu bận rộn, nào là huấn luyện, nào là tập trận, nào là tham gia đủ loại đủ kiểu thi đấu quân sự… Nhưng bất kể thế nào, lâu như vậy mà không có một chút tin tức, điều này thật sự quá khác thường.
Thói quen là một thứ thật đáng sợ, giống như Chu Mộc, bao nhiêu năm qua, cô đã sớm quen được Lâm Tu hỏi han ân cần, cho dù là những năm tháng du học dài đằng đẵng, có thể thường xuyên nghe giọng nói lành lạnh êm tai của người nọ, đối với cô mà nói, đã là một loại hạnh phúc lớn lao.
Nhưng giờ đây, cô đã về nước, bọn họ có cơ hội gặp mặt thường xuyên, rốt cuộc không còn phải ôm điện thoại lưu luyến không chịu cúp… Vậy mà hai người lại đột nhiên cắt đứt liên lạc.
Từ bạn nối khố thân thiết từng bước một lưu lạc đến tình trạng này… Ha, Chu Mộc, mày đúng thật là tệ hại.
Chu Mộc uể oải tự giễu.
“Mộc Mộc…” Bên cạnh có người kéo tay áo cô.
Chu Mộc hồi thần từ mớ suy nghĩ rối rắm.
“Ngơ ngẩn cái gì thế?” An Hòa vuốt lại mái tóc dài hơi rối của cô, dẫn cô vào phòng kiểm tra. “Đi thôi, nên kiểm tra rồi.”
…
“Viêm dạ dày mãn tính, loét dạ dày… Huyết áp thấp, suy nhược thần kinh…” An Chính Thần viết trên giấy ‘soàn soạt’: “Còn nữa – thiếu máu trầm trọng.” Chữ cuối cùng hạ xuống, An Chính Thần giơ tay tháo kính mắt, nhìn Chu Mộc ngồi đối diện nói khẽ như tiếng thở dài: “Tiểu Mộc, tuổi còn trẻ … Sao lại tự hành hạ mình như vậy?”
Chẳng trách… Hễ ngồi lâu hay ngồi xổm lâu, vừa đứng lên là trước mắt tối sầm.
Chu Mộc nhếch khóe môi cười cười: “Bác An, khiến bác lo lắng rồi… Là con không chú ý… Sau này con sẽ chú ý hơn.”
“Mộc Mộc, cậu đừng nghĩ đây là việc nhỏ.” Vẻ mặt An Hòa xem chừng rất nghiêm túc: “Tình hình cơ thể cậu so với những người cùng tuổi thì xem như hỏng bét rồi… Bệnh có thể nặng cũng có thể nhẹ, mấu chốt là xem cậu xử lý thế nào… Theo như cái thói vô tâm của cậu, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn!”
“Ừm…” Chu Mộc áy náy cười nhìn An Hòa: “An An đừng lo lắng… Mình nhớ rồi.”
“Bác ghi mấy đơn thuốc cho con, chốc nữa bảo Tiểu Hòa nói cho con cách dùng và liều lượng.” An Chính Thần đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai Chu Mộc: “Tiểu Mộc, về sau dù là chuyện ăn uống hay thời gian làm việc nghỉ ngơi tự con nhất định phải chú ý điều chỉnh, cơ thể là của mình, con phải quý trọng nó, nếu không con đổ bệnh đau đớn, đám người chúng ta cũng nóng ruột theo.”
“Vâng, con nhớ rồi.” Chu Mộc ngoan ngoãn gật đầu với An Chính Thần.
“Cốc cốc –” Tiếng đập cửa có phần dồn dập.
“Mời vào.” Cả An Chính Thần cùng Chu Mộc An Hòa đều chuyển mắt về hướng cửa.
“Bố, Tiểu Hòa.” Sắc mặt Hứa Úy cực kỳ lo lắng, “Trong đội vừa gọi điện tới, đội triệu tập hội nghị khẩn cấp, đại đội trưởng muốn con về đơn vị trước.”
“Mau về đi.” An Chính Thần gật đầu, cuối cùng còn không quên dặn một câu: “Lái xe chú ý an toàn.”
“Vâng… Còn chuyện này nữa…” Hứa Úy muốn nói lại thôi, tầm mắt dời về phía Chu Mộc đứng bên.
Chu Mộc giương mắt, trong lòng bỗng hoang mang không hiểu vì sao.
“Anh vừa nhận được điện thoại của ông cụ An…” Hứa Úy hơi thấp thỏm nhìn Chu Mộc rồi nói tiếp: “Nói là tình hình thành phố S bị thiên tai nghiêm trọng hơn tưởng tượng… Bởi vì địa hình phức tạp thế núi cao và dốc, rất nhiều cư dân địa phương bị vây trong vùng bị nạn không thoát ra được…”
Chu Mộc lẳng lặng nghe anh nói tiếp.
“Ông cụ vừa nhận được tin tức, nói là cấp trên hạ lệnh, điều động khẩn cấp một số bộ phận binh lực thuộc đại quân khu tiến vào khu vực thiên tai tiến hành chi viện… Trung đoàn không quân tập đoàn quân xx quân khu Z chỗ Lâm Tu là lực lượng nòng cốt… Đã tiên phong xuất phát từ nơi đóng quân tới khu vực thiên tai rồi…”
Hô hấp ngưng lại, trái tim Chu Mộc nháy mắt liền treo lơ lửng.