Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 20



Viêm Lương hơi bất ngờ trước lời mời của Lộ Chinh.

Phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng đầu nhìn giám đốc của Minh Đình. Tuy biết mấy người giám đốc không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và Lộ Chinh, nhưng không hiểu sao cô chột dạ như người vừa làm chuyện tồi tệ. Viêm Lương cầm điện thoại tránh xa vài bước. Cô đang định từ chối, Lộ Chinh ở đầu kia đợi lâu không thấy hồi âm, anh liền tự quyết định: “Sáu giờ tối tôi đến công ty cô đón cô.”

Viêm Lương không biết trả lời thế nào.

“Được không?”

Viêm Lương do dự một giây, cuối cùng cô nhận lời: “Được ạ.”

Buổi chiều, Viêm Lương về công ty dự buổi họp báo ra mắt nhãn hiệu “Secret”. Dù Từ Tử Thanh không mời, Viêm Lương cũng sẽ có mặt. Cô muốn xem, nhãn hiệu được xây dựng bởi một đội ngũ tinh anh của Từ Thị liệu có “bắn một phát” đạt thành công rực rỡ như dự đoán?

Viêm Lương về đến công ty vào lúc một giờ rưỡi. Buổi họp báo được tổ chức tại hội trường lớn trên tầng 24 của tòa nhà Từ thị. Vừa vào hội trường, Viêm Lương nhìn thấy các phóng viên đang lắp đặt máy móc thiết bị tác nghiệp, cả gian phòng dường như không còn chỗ trống.

Các phóng viên nhanh chóng phát hiện ra Viêm Lương và lập tức xông đến bao vây cô. Ánh đèn ma-giê không ngừng lóe lên, Viêm Lương chỉ còn cách giơ cánh tay che mắt, khó khăn lắm mới có thể tiến về phía trước.

“Viêm tiểu thư! Tại sao cô không đi cùng chị gái?”

“Viêm tiểu thư, nghe nói “Nhã Nhan” vừa triển khai hợp tác chiến lược với Minh Đình, đó có phải là sự thật không?”

“Viêm tiểu thư, tập đoàn Lệ Bạc cũng tổ chức buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới dành riêng cho thị trường châu Âu vào đúng hai giờ chiều hôm nay, cô nghĩ như thế nào về sự trùng hợp này?”

“Trước đây tôi phỏng vấn cô Từ Tử Thanh, cô ấy nói Từ thị và Lệ Bạc từ trước đến nay đều có mối quan hệ tốt đẹp, không cần thiết phải cạnh tranh đến mức sứt đầu mẻ trán như tin đồn. Nhưng khi đồng nghiệp của chúng tôi phỏng vấn chủ tịch Giang Thế Quân, chủ tịch Giang lại nói có lòng tin giành được chiến thắng trong cuộc đua tranh với Từ thị. Viêm tiểu thư, cô có thể tiết lộ một chút, thái độ của bố cô về vấn đề này hay không?”

“Viêm tiểu thư…”

Tiếng nói lao xao vang lên bên tai Viêm Lương. Cô thậm chí còn chưa nghe rõ câu hỏi của phóng viên trước, thanh âm của phóng viên sau đã át đi.

Viêm Lương tốn nhiều sức lực mới có thể thoát khỏi đám nhà báo, cô đi qua cánh cửa bên trái sân khấu vào trong hậu trường.

Từ Tử Thanh đang ở đằng sau hậu đài tiến hành công việc kiểm tra lần cuối trước khi buổi họp báo diễn ra. Thấy Viêm Lương đi về phía mình, cô ta không khỏi kinh ngạc.

Từ Tử Thanh quay sang dặn dò tổng giám sản phẩm ở bên cạnh rồi tiến lại gần Viêm Lương: “Cô vẫn đến à?”

“Tôi rất muốn biết thực lực của chị, nên đến xem thế nào.”

Có lẽ Từ Tử Thanh thật sự bận rộn nên không lưu lại châm chích Viêm Lương như mọi bữa.

Viêm Lương tự tìm một góc ngồi xuống như một người không liên can. Bức tường trước mặt cô treo hai màn hình cỡ lớn, trong đó một màn hình phát toàn cảnh bên ngoài hội trường, màn hình còn lại mở một kênh tivi, phát trực tiếp buổi họp báo của tập đoàn Lệ Bạc. Từ trước đến nay Lệ Bạc luôn là đối thủ lớn nhất của Từ thị. Chủ tịch Lệ Bạc Giang Thế Quân là nhân vật rất khó chịu. Có thể thấy, Từ Tử Thanh rất kiêng dè Lệ Bạc.

Ở đằng sau hậu trường cũng có thể theo dõi buổi họp báo ở bên ngoài, Viêm Lương sợ bị phóng viên quấy rối, cô không muốn xuất đầu lộ diện nên quyết định lưu lại hậu trường.

Sắp đến hai giờ, Từ Tử Thanh và nhóm nhân viên “Secret” của cô ta lần lượt rời khỏi phòng nghỉ. Viêm Lương lịch sự cám ơn lời mời của bọn họ, cô vẫn ngồi nguyên một chỗ không nhúc nhích.

Viêm Lương nhanh chóng nhìn thấy Từ Tử Thanh trên màn hình.

Từ Tử Thanh và một số lãnh đạo cao cấp của công ty ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Chỉ có phó giám đốc phụ trách dự án “Secret” lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì, để thay mặt lãnh đạo công ty chào hỏi giới truyền thông.

Khách mời tham dự buổi họp báo ngày hôm nay, ngoài phóng viên của các tờ báo lớn còn có các chuyên gia trang điểm nổi tiếng, đại diện các nhà phân phối mỹ phẩm trên toàn cầu, người mẫu quảng cáo…Tất nhiên không thể thiếu đối tác khu vực Bắc Mỹ Johnny Weir.

Màn hình phát cảnh Từ Tử Thanh đang cúi đầu trao đổi với Johnny Weir vài giây mới quay lại sân khấu của buổi họp báo.

Người mẫu và chuyên gia trang điểm đã chuẩn bị sẵn sàng. Dưới sự sắp đặt của Từ Tử Thanh, buổi họp báo như một show cao cấp, đầy cảm giác kim loại lạnh lẽo.

Đèn trên sân khấu tắt dần, báo hiệu buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Viêm Lương đọc danh mục buổi họp báo, trình tự gồm tiết mục giới thiệu bộ sản phẩm trang điểm mắt “Tương lai”, sản phẩm trang điểm gương mặt và bộ sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ”.

Bởi vì khuyết điểm của làn da người da trắng như tàn nhang, lỗ chân lông nghiêm trọng hơn hơn người châu Á nên sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ” được Từ Tử Thanh coi trọng nhất, tập trung giới thiệu ở giai đoạn bốn của buổi họp báo.

Buổi họp báo ra mắt nhãn hiệu “Secret” được tiến hành tuần tự từng bước một theo danh mục có sẵn, Viêm Lương tạm thời chuyển sự chú ý sang buổi họp báo của Lệ Bạc trên màn hình bên cạnh.

Trong khi sản phẩm chủ đạo của “Secret” được giới thiệu ở phần cuối buổi họp báo, Lệ Bạc công bố sản phẩm chủ đạo ở ngay giai đoạn hai buổi họp báo.

Bên này, tổng giám sản phẩm của “Secret” còn đang giảng giải khái niệm chỉnh thể của bộ sản phẩm mắt “Tương lai”, tổng giám sản phẩm của Lệ Bạc trịnh trọng giới thiệu: “Tiếp theo, tôi xin giới thiệu bộ sản phẩm lót nền “Cao thanh”…

Viêm Lương sững sờ trong giây lát.

Cô cúi đầu nhìn tờ danh mục của “Secret”, lại ngẩng lên nhìn bộ lót nền gồm năm sản phẩm của tập đoàn Lệ Bạc đang được chiếu cận cảnh trên màn hình. Đầu óc Viêm Lương vẫn chưa có phản ứng, cô đã lao nhanh ra cửa.

Khi Viêm Lương chạy đến khu vực sân khấu, tổng giám sản phẩm của “Secret” nói: “Tiếp theo, tôi xin giới thiệu nhân vật chính của buổi họp báo hôm nay: bộ sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ”…”

Vào giây phút đó, Viêm Lương hóa đá ngay tại chỗ.

Đưa mắt xuống hội trường, Viêm Lương thấy không ít phóng viên nghe điện thoại. Tuy cô không biết nội dung cuộc điện thoại nhưng bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ như phát hiện ra lục địa mới, Viêm Lương có một dự cảm không lành.

Lúc này, Viêm Lương cũng chẳng thể làm gì hơn. Cô đứng đó nhìn người trợ lý của Từ Tử Thanh vội vàng đi đến trước mặt cô ta và cúi đầu thì thầm vào tai cô ta điều gì đó, bất chấp ống kính camera ở xung quanh.

Người trợ lý càng nói càng nôn nóng, sắc mặt Từ Từ Thanh dần trở nên trắng bệch. Viêm Lương chưa bao giờ bắt gặp bộ dạng này của người chị gái giỏi ngụy trang của cô. Ngay cả lúc cô vạch trần sai sót của Từ Tử Thanh về vụ sản phẩm “Nhã Nhan” không đạt tiêu chuẩn trước mặt bố cô, Từ Tử Thanh cũng không hề hoảng hốt lo sợ như bây giờ.

Từ Tử Thanh vội vàng rời khỏi hội trường. Sau đó, có người gọi tổng giám sản phẩm đang chủ trì buổi họp báo dừng lại. Hội trường hỗn loạn trong giây lát. Bàn trưng bày bộ lót nền “Hoàn mỹ” gồm năm sản phẩm đang đặt trên sân khấu được đẩy vào bên trong. Một loạt hành động giấu đầu hở đuôi làm đám phóng viên mắt sáng lên như mèo ngửi thấy mùi tanh. Bọn họ xông ra khỏi khu vực báo chí, lao lên sân khấu vây quanh tổng giám sản phẩm.

“Đồng nghiệp của chúng tôi ở chỗ Lệ Bạc vừa gửi tin nhắn…”

“Một bên là lót nền “Hoàn mỹ”, một bên là lót nền “Cao Thanh”, liệu có sự trùng hợp như vậy không?”

“Tên sản phẩm giông giống, bộ sản phẩm cũng giống nhau, chuyện này là thế nào?”

“…”

Trong lúc tổng giám sản phẩm không biết ứng phó như thế nào, một đám bảo vệ từ bên ngoài hội trường tràn vào để giữ trật tự. Các phóng viên bị ép quay lại khu vực dành cho giới truyền thông. Sau đó, Từ Tử Thanh cũng trở về vị trí của cô ta. Cô ta lấy micro từ tay tổng giám sản phẩm và lên tiếng: “Xin lỗi quý vị. Vừa rồi, chúng tôi phát hiện trình tự buổi họp báo của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, bây giờ chúng ta lại tiếp tục.”

Một câu nói vỗ về tất cả mọi người.

Thế nhưng, trong khi đám phóng viên hồi hộp chờ đợi sự ra mắt của bộ sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ”, buổi họp báo bỗng đổi thành tiết mục chuyên gia trang điểm hướng dẫn trang điểm tổng thể.

Có phóng viên đứng dậy kháng nghị: “Hướng dẫn trang điểm là nội dung tiết mục tiếp theo, bây giờ phải là phần giới thiệu sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ” mới đúng.”

Người phóng viên vừa dứt lời, các phóng viên khác nhao nhao tán đồng. Tất cả mọi ống kính từ các góc đều dồn về Tử Tử Thanh ở hàng ghế đầu tiên.

Đến tổng giám sản phẩm trên sân khấu cũng im bặt, đưa mắt xin ý kiến Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh nhìn tổng giám, gật đầu ra hiệu tổng giám mặc kệ sự khiêu khích của đám phóng viên, tiếp tục chủ trì buổi họp báo.

***

Đứng bên cạnh theo dõi tình hình một lúc, Viêm Lương quyết định rời khỏi hội trường.

Người trợ lý của Từ Tử Thanh đi ngang qua người cô, vừa gọi điện thoại: “Thư ký Lý nói tổng giám đốc sắp đến nơi rồi…”

Tưởng Úc Nam?

Viêm Lương dừng bước, nhưng sau đó cô vẫn nhanh chóng đi ra ngoài hội trường.

Tập đoàn Lệ Bạc đúng là cơn ác mộng của Từ thị.

Cứ như vậy, buổi họp báo tồi tệ kết thúc sớm hơn dự định nửa tiếng đồng hồ. Phần giới thiệu bộ sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ” bị cắt bỏ. Mặc dù vậy, sản phẩm chủ đạo của nhãn hiệu “Secret” này đã bị gán tội ăn cắp bản quyền.

Lót nền “Hoàn mỹ” liệu có được tung ra thị trường?

Trước khi làm rõ nguyên nhân tại sao sản phẩm “Cao thanh” của tập đoàn Lệ Bạc giống hệt lót nền “Hoàn mỹ” của Secret, có lẽ Từ Tử Thanh không thể đưa “Hoàn mỹ” ra thị trường.

Thế nhưng, nếu loại bỏ “Hoàn mỹ”, “Secret” sẽ mất đi khâu quan trọng nhất cũng là khâu cơ bản nhất của quá trình trang điểm là kem lót nền, có nghĩa bộ sản phẩm trở nên không hoàn chỉnh, người mua đương nhiên sẽ không hài lòng.

Viêm Lương vừa đi xuống dưới vừa mải mê suy nghĩ vấn đề này.

Tuy đây là sự cố do nhóm Secret chịu trách nhiệm, không liên quan đến Viêm Lương, cô không cần khẩn trương thay Từ Tử Thanh, nhưng trong lòng cô vẫn hết sức lo lắng.

Viêm Lương quay về văn phòng, bật máy vi tính, theo dõi tin tức về sản phẩm lót nền “Hoàn mỹ” trên trang các trang web lớn. Mãi đến sáu giờ chiều, cô mới chợt nhớ ra, hôm nay cô nhận lời mời ăn tối cùng một người nào đó.

Viêm Lương vội vàng tắt máy vi tính, điện thoại cô đột nhiên đổ chuông.

Đúng sáu giờ, người đó chuẩn xác vô cùng.

Viêm Lương bắt máy, thanh âm từ tốn của Lộ Chinh truyền đến: “Tôi đang ở dưới Từ thị.”

Thái độ của Lộ Chinh tuy lịch sự nhưng có vẻ “duy ngã độc tôn, đây là cảm nhận đầu tiên của Viêm Lương khi nghe anh nói câu ngắn gọn của anh.

(“Thiên thượng hhiên hạ duy ngã độc tôn” là thuyết trong Phật giáo có nghĩa “Trên trời dưới đất chỉ một mình ta mà thôi”)

“Tôi sẽ xuống ngay.” Viêm Lương vừa nói vừa xách túi đi ra cửa văn phòng.

***

Lộ Chinh đưa Viêm Lương đến một nhà hàng sang trọng và ấm cúng, là nơi thích hợp để hẹn hò.

Viêm Lương mặc bộ đồ công sở, không thích hợp đi hò hẹn.

Cô thường xuyên phân tâm, càng không thích hợp cho một buổi hò hẹn.

Mấy món ăn đã được dọn đi, Lộ Chinh thong thả thưởng thức món gan ngỗng. Ở phía đối diện, Viêm Lương lần thứ năm không tập trung tinh thần.

Cuối cùng, Lộ Chinh không thể giữ thái độ lịch sự, anh cau mày buông dao dĩa, ngẩng đầu nhìn Viêm Lương: “Viêm tiểu thư, món ăn ở đây khiến cô thất vọng hay là tôi làm cô thất vọng?”

Đến lúc này Viêm Lương mới định thần. Ở giây tiếp theo, cô lấy lại vẻ bình tĩnh, giả vờ không nghe thấy câu hỏi của anh: “Tôi đang chuyên tâm ăn đồ, anh vừa nói gì vậy?”

Ánh mắt của Lộ Chinh cho thấy, anh thật sự chịu thua cô…Nhưng bề ngoài anh vẫn mỉm cười lắc đầu: “Tôi chỉ muốn hỏi món ăn có hợp khẩu vị của cô không?”

Cả hai cùng xuống nước, tránh làm không khí của buổi hẹn hò càng ngượng ngập.

Viêm Lương cảm thấy cô nên tìm đề tài nói chuyện. Ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng cô mở miệng: “Chắc Lộ tổng thường xuyên đến đây, nhân viên phục vụ có vẻ đều quen biết anh?”

Sắc mặt Lộ Chinh tốt hơn trước nhiều. Tuy “tốt hơn trước” chỉ là khóe miệng anh hơi cong lên: “Đây là nhà hàng Pháp xếp hạng nhất hạng nhì trong cả nước, các món ăn đều rất chuẩn.”

Lộ Chinh thừa dịp nhắc đến một chuyện: “Từ đầu đến giờ cô thường xuyên lơ đãng, có phải do chuyện xảy ra giữa Sceret và tập đoàn Lệ Bạc?”

Viêm Lương lập tức thay đổi sắc mặt.

Lộ Chinh phân bua: “Cô yên tâm đi, tôi không phải là người thọc mạch, tôi sẽ không hỏi cô điều gì.”

Nghe anh nói vậy, Viêm Lương bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cô đang định chuyển sang đề tài khác, không ngờ Lộ Chinh bổ sung thêm một câu: “Điều duy nhất tôi cảm thấy hiếu kỳ là, tôi nghe nói quan hệ giữa cô và chị gái…tôi còn tưởng, cô sẽ không lo lắng cho cô ấy. Không ngờ cô lo đến mức…” Vừa nói anh vừa cầm dĩa chỉ vào đĩa thức ăn vẫn còn nguyên ở trước mặt Viêm Lương: “Cả bữa tối hầu như không động đũa.”

Buổi hò hẹn này có vui vẻ không?

Viêm Lương cho rằng khá tệ hại.

Nhưng Lộ Chinh không nghĩ như vậy, anh nói: “Lần sau chúng ta đi chỗ khác ăn cơm.”

Viêm Lương chỉ cười cười mà không lên tiếng, nhận lời hay từ chối tùy Lộ Chinh tự hiểu.

Thang máy đi xuống chỉ có Lộ Chinh và Viêm Lương. Cả hai đều không lên tiếng, một người trầm mặc không biết đang nghĩ gì, một người lần thứ sáu thất thần…

May mà thang máy xuống nửa chừng, có một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ đi vào thang máy. Đứa trẻ rất nghịch ngợm, chạy nhảy vòng quanh thang máy.

Người phụ nữ giơ tay túm đứa bé, đứa bé cười khanh khách. Tiếng cười của đứa bé bỗng dưng khiến nội tâm Viêm Lương lắng xuống.

Mặc dù vậy, trong đầu cô vẫn vương vấn chuyện của công ty: Từ Tử Thanh, Secret…

“Cẩn thận!”

Đột nhiên có người nhắc nhở cô.

Viêm Lương định thần, chỉ thấy đứa bé dẵm phải đồ chơi của mình, trượt chân ngã về phía Viêm Lương.

Viêm Lương đứng không vững, suýt nữa ngã dúi về một bên. Đúng lúc đó, một cánh tay rắn chắc ôm vai cô.

Viêm Lương thuận theo cánh tay nhìn lên, bắt gặp gương mặt của Lộ Chinh.

Thần sắc anh không có vẻ đặc biệt, vẫn bình thản như thường lệ. Nhưng cánh tay anh rõ ràng tăng thêm sức lực.

Lúc này, thang máy dừng lại ở một tầng lầu. Thang máy kêu “ding dong” một tiếng rồi mở cửa. Lộ Chinh đồng thời rời tay khỏi vai Viêm Lương.

Viêm Lương vội cúi đầu tránh ánh mắt của anh, vì vậy cô đã bỏ qua gương mặt ngỡ ngàng của một đôi nam nữ đang đứng đợi ngoài thang máy.

Lúc Viêm Lương điều chỉnh tâm trạng và ngẩng đầu, đôi nam nữ ở bên ngoài đã đi vào thang máy.

Đó là…Tưởng Úc Nam và Từ Tử Thanh.

Viêm Lương phát hiện ra Tưởng Úc Nam, Tưởng Úc Nam đã khôi phục vẻ mặt vô cảm. Ánh mắt anh lướt qua Viêm Lương, dừng lại ở Lộ Chinh: “Lộ tổng.”

Lộ Chinh tỏ ra ngạc nhiên: “Trùng hợp quá, hai vị cũng đến đây ăn tối?”

Tưởng Úc Nam mỉm cười thay câu trả lời.

Viêm Lương quay về một bên, coi Tưởng Úc Nam và Từ Tử Thanh như không tồn tại.

Bốn người đáp thang máy thẳng xuống bãi đỗ xe.

Trong bữa ăn, Viêm Lương đã lén nhắn tin trợ lý của cô, bảo người trợ lý lái ô tô của cô đến nhà hàng. Cô viện cớ còn có việc ở công ty nên ngồi xe cô quay về chứ không để Lộ Chinh tiễn.

Ô tô chậm rãi đi khỏi bãi đỗ xe. Viêm Lương nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh Tưởng Úc Nam và Từ Tử Thanh cùng đi vào thang máy.

Đúng lúc này, xe đột ngột phanh kít.

Viêm Lương liền mở mắt.

Trong lúc cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đứng trước đầu xe đã đi sang bên cạnh, mở cửa xe chỗ cô ngồi.

Viêm Lương giật mình: “Tưởng Úc…”

Không đợi Viêm Lương nói hết câu, người ở bên ngoài ô tô lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Tôi bảo em đi làm ăn, chứ không bảo em đi bán thân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.