Tiện tay dừng xe ở bên ngoài khu biệt thự, dễ dàng cắt đuôi xe của cảnh sát giao thông. Tiếp đó hắn đi bộ đi vào, nhân viên an ninh trước cổng đã quen với hắn, còn cố ý hỏi hắn có muốn cất xe vào lqđ giúp hắn hay không. Vạn Niên Thanh đưa một xấp tiền: “Không cần, lát nữa nếu có cảnh sát giao thông tới hỏi thì anh hãy bảo xe này là của Mặc Ngôn, hiểu chưa?”
Nhân viên an ninh còn khá trẻ tuổi thu tiền vào túi, vui vẻ dáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Cả một đoạn đường Vạn Niên Thanh chạy như điên đến nhà Mặc Ngôn, chẳng thèm gõ cửa, ngay lập tức đạp một cước phá nát cả cửa chống trộm trước mặt mình. Sau khi tiến vào xác định được vị trí của Mặc Ngôn, thì nhảy lên lầu hai, chạy tới níu cổ áo sơ mi màu đen của Mặc Ngôn hỏi: “Sao anh lại làm như thế?”
Mặc Ngôn đang ngồi trong thư phòng viết gì đó, anh còn dùng bút lông để viết. Khi anh nhìn thấy Vạn Niên Thanh đi tới, thì nhanh chóng để bút đang cầm trong tay xuống, thứ đang viết thì để vào trong ngăn lqđ bàn, còn thuận tiện làm thêm một tầng kết giới để bảo vệ, động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Vạn Niên Thanh cũng không chú ý tới những thứ kia, anh ngay lập tức nhảy lên cái bàn mà Mặc Ngôn đang ngồi, để hưng sư vấn tội.
Mặc Ngôn nhìn hắn, tròng mắt đen bình tĩnh như nước.
“Khảo nghiệm.” Hắn chậm rãi mở miệng, vẫn lời ít ý nhiều như cũ.
“Khảo. . .” Vạn Niên Thanh thiếu chút nữa thì đã ngã từ bàn xuống, hình như hắn chợt nhớ ra một chút ấn tượng thoáng qua trong đầu của mình về điều này rồi.
Nghe nói vì những phần tử bảo thủ của Hội Trưởng Lão còn chưa đồng ý hoàn toàn chuyện kết hôn này, nên cuối cùng họ nghĩ ra cái trò khảo nghiệm này. Nói trắng ra là họ sẽ dùng hết tất cả mọi cách để phá hoại quan hệ của hai người, nói cho oai thì đây là khảo nghiệm của tình yêu. Mấy lão lqđ già đó còn nói, dù sao cả đám các ngươi đều suốt ngày khóc lóc, gào thét nói là chúng tôi là thật sự rất yêu nhau, dù xảy ra ra chuyện gì thì tình yêu của chúng tôi đều sẽ không thay đổi, nếu vậy thì việc phải trải qua khảo nghiệm thì tính là cái gì chứ?
Cho nên mới nói, thời đại ngay nay rất văn minh, thế nên không chỉ có đám yêu quái trẻ ranh các ngươi tiến bộ, còn có cả những lão yêu kia nữa, bọn họ cũng phải tiến bộ theo chứ! Điều này làm cho những tiểu yêu quái muốn kết hôn kia vô cùng bất đắc dĩ, mấy lão muốn tiến bộ có thể tiến bộ ở chỗ khác được không?
Chỉ là chuyện này là do Hội Trưởng Lão đã bỏ phiếu thông qua, nên việc không cấm việc người và yêu yêu nhau đã là cực hạn rồi, vì vậy lần này nếu không cho các trưởng lão một chút mặt mũi thì không được. Hơn nữa Đại Trưởng Lão, người vẫn luôn ủng hộ việc tự do yêu đương lại cũng đồng ý cho chuyện này, bởi vì ông cho rằng, nếu tình yêu mà không thể trải qua được khảo nghiệm lqđ thì không thể coi là tình yêu chân chánh. Dù sao tình yêu giữa người và yêu vốn cũng đã là một thứ sẽ phải trải qua muôn vàn khó khăn, trắc trở, nếu như không khảo nghiệm nó trước, thì nếu tương lai xảy ra điều gì gây trở ngại, thì cũng sẽ rất đau khổ. Cũng giống như lúc Hứa Tiên phát hiện nương tử là rắn thì đã bị hù chết đó. Kết quá cuối cùng thì liên minh yêu quái của bọn họ sẽ bị liên lụy và bị liên minh đạo sĩ đuổi giết .
Nếu Mặc Ngôn đã khẳng định đây là khảo nghiệm, thì mọi việc làm lúc nãy của hắn cũng chính là chỉ thị của Hội Trưởng Lão, và cú điện thoại kia. . .
Khi Hội Trưởng Lão đã ra tay, nếu chỉ là một số điện thoại dù bí mật thế nào, thì có là cái gì!
“Em gái mi chứ!” (2) Vạn Niên Thanh vô cùng buồn bực ngồi ở trên bàn, hắn quả thật rất muốn giết chết Hội Trưởng Lão kia, hắn muốn biết trong đầu của đám người đó rốt cuộc nghĩ cái gì, mà lại có thể nghĩ ra cái chủ ý cẩu huyết này chứ !
(2) : Đây là một câu chửi tục ~
“Nói em gái của ai đấy?” Một bóng dáng mảnh khảnh, thon dài đi từ cửa ra, cô cúi đầu nhìn móng tay sáng bóng như lqđ thủy tinh của mình. Vạn Niên Thanh liếc nhìn, móng tay của cô dưới ánh mặt trời phản quang vô cùng xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác âm trầm, đáng sợ.
Vạn Niên Thanh nuốt ngụm một nước miếng: “Tôi nói em gái của Hội Trưởng Lão.”
Cô gái từ từ mở miệng, thanh âm có chút ngọt, làm cho người ta có cảm giác như đang được gãi ngứa ở trong lòng: “Lần sau đừng nói em gái nữa, nhớ nói anh trai mi.”
Vạn Niên Thanh gật đầu một cái, nhìn Mặc Ngôn nói: “Anh trai mi chứ!”
Mặc Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ là ở trước mặt của Mặc Miêu Miêu, hắn cũng không dám nói gì.
Vì trên danh nghĩa, Mặc Miêu Miêu là em gái của Mặc Ngôn, cho nên cô không thích nhất là ở trước mặt mình, có người nói lqđ em gái mi, bởi vì như thế sẽ làm cho cô cảm giác như đang mắng mình vậy. Chỉ là nếu Vạn Niên Thanh nói anh trai mi. . . Thế thì không phải là có chút đam mỹ rồi nhỉ ?
Nhưng mà bây giờ, ở trước móng vuốt sáng loáng của Mặc Miêu Miêu thì sẽ không có ai dám phản bác.
“Chiếc xe kia của ta bị kéo đi rồi.” Cô nhìn Vạn Niên Thanh, nói chậm rãi, đồng thời từ từ ngồi xuống ghế vô cùng ưu nhã, vẫn vuốt ve móng tay của mình như.
“Chuyện này. . . Cái đó. . . Nếu không thì ngươi chờ khi ta có tiền, ta sẽ mua lại cho ngươi một chiếc khác nhé?” Vạn Niên Thanh có chút chột dạ, chắc khoảng một lát nữa sẽ có người tới tìm Mặc Ngôn để đòi tiền phạt.
Cô gái ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Không cần, dù sao khi ngươi lqđ kiếm được tiền, thì cũng sẽ đều vào túi của anh ta thôi, ngươi nợ anh ta bao nhiêu tiền rồi hả ?”
Vạn Niên Thanh lắc đầu một cái nói: “Hắn không viết giấy nợ thì ai biết ta nợ bao nhiêu?”
Thì ra ngay từ đầu, hắn đã định nợ tiền không trả.
Mặc Ngôn ngược lại không có tức giận, nhưng mà lời nói mà hắn nói ra còn có tính uy hiếp hơn so với Mặc Miêu Miêu: “Sẽ có người báo thù thay ta.”
“Chuyện gì?” Vạn Niên Thanh đề cao cảnh giác.
“A, đúng rồi, ngày hôm qua Hội Trưởng Lão đã nói rằng sẽ cho một người đến làm cha của người. Chờ đến lúc ngươi và Mạc Dao Dao quyết định kết hôn, thì nhớ dẫn theo người cha này đến Mạc gia cầu lqđ hôn.” Mặc Miêu Miêu vừa nói, vừa đặt móng tay ở trên lưng ghế sofa bắt đầu cào, rất nhanh ghế sofa kia đã bị cào rách.
“Mẹ nó chứ! Ta đã nói với mẹ của Dao Dao mình là cô nhi!”
“Vậy thì là cha nuôi, có rất nhiều cách gọi.” Móng vuốt Mặc Miêu Miêu đã cào đủ, chuyện cô cần nói thì cũng đã nói xong rồi, thì vô cùng ưu nhã đi ra ngoài.
Vạn Niên Thanh chờ khi bóng lưng của cô đã đi xa, nhìn chiếc ghế sofa đã bị cào rách thảm hại, thấp giọng nói với Mặc Ngôn: “Ngươi trông coi nàng như vậy thế à? Mấy ngày trước thì gọi điện thoại để cho ta lqđ túm nàng từ trong khách sạn ra đấy. Họ chó mèo nhà các ngươi không phải đều là tới mùa xuân mới là động dục sao? Tại sao nàomới mùa đông mà nàng đã bắt đầu mang người đi thuê phòng rồi hả ?”
Mặc Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, nhấc chân muốn đạp, lại bị Vạn Niên Thanh nghiêng mình tránh thoát: “Lần trước là vì đang trước mặt ở Dao Dao, là ta muốn để cho nàng đau lòng nên mới để cho ngươi lqđ đạp, nếu không thì sẽ không có chuyện ta thua ngươi đâu.”
Mặc Ngôn nhíu nhíu mày: “Không phải thuê phòng.”
“Vậy tại sao nàng lại lôi một người đàn ông vào khách sạn chứ? Còn ngươi thì vội vã kéo ta đến đánh một trận, rồi dẫn nàng ra ngoài còn gì.”
“Hôm đó là nàng đi đoạn tử tuyệt tôn tên kia, bảo ngươi đi giúp nàng hả giận, bởi vì nếu để nàng động thủ thì hậu quả rất lqđ nghiêm trọng.”
“Em gái ngươi! Không đúng, anh ngươi!”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đã đoán được Mặc Ngôn là yêu quái gì rồi, vậy còn Mặc Miêu Miêu thì sao?