Nữ Vương Bạo Ly Hôn

Chương 11: Kết thúc



Thiếu phụ hai mươi lăm tuổi im lặng mà trầm mặc…..

Dư Bội Ny dùng cặp mắt hắc bạch phân minh kia, kinh ngạc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cha của cô.

Ánh mắt dịa dàng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.

Bàn tay ấm áp, chậm rãi vuốt ve đầu cô.

Ông mím môi, không nói một câu, nhưng tình yêu thương dành cho cô, lại rõ ràng như vậy.

Thật xấu, cha làm sao có thể đáng ghét như vậy……

Sợ hãi nối tiếp sợ hãi như kim châm vào lòng cô thật đau đớn, đôi mắt nóng rực, nước mắt bất cữ lúc nào đều có khả năng làm vỡ đê.

“Vì sao không nói cho con biết?” Cô giương đôi mắt đầy lệ hỏi.

“Nói cho con, sau đó để cho con khóc giống như bây giờ sao?”

“Nhưng……”

“Ny Ny, nghe cha nói, điều cha không hy vọng, chính là nhìn thấy khóc, chỉ cần có thể làm cho con cười, cho dù là muốn cha bắt sao hái ánh trăng, cha đều nguyện ý.” Dư Phú Cảnh dịu dàng nói.

“Đều là cha làm hư con!” Cô nằm ở trước ngực cha khổ sở khóc.

Ung thư, cha mắc bệnh ung thư, đã là thời kì thứ hai, bởi vì sợ hãi bản thân rốt cuộc không thể bảo hộ cô con gái quật cường này, đành phải nhanh chóng giúp cô tìm một người đàn ông tin cậy, để cho người đàn ông này có thể thay thế ông, gánh vác trách nhiệm bảo hộ cho cô.

“Cha, cha cũng không trách con sao? Những năm gần đây, con kiêu căng tùy hứng như vậy, còn thường thường khiến cho cha đau đầu, cố ý tìm phiền phức cho cha, cha không trách con sao?”

“Đứa ngốc, cha làm sao có thể trách con! Cha biết, Ny Ny của cha là cô gái tốt nhất trên đời này, là cha làm cho con thất vọng rồi, đây là sự trừng phạt cho cha.” Dư Phú Cảnh thở dài.

“Cha, đừng rời xa con, làm ơn……” Cô nắm chặt tay cha.

Nghĩ đến người cô thống hận nhất, kỳ thật lại là yêu nhất, nguyên nhân vì vô cùng yêu thương, mới có thể dùng khắc hận càng sâu để che giấu.

“Ngoan, đừng khóc, cha đáp ứng con, cho dù chỉ có một chút hy vọng, cha cũng đều nhận trị liệu, cha sẽ không dễ dàng rời xa con, đừng khóc.” Nhẹ nhàng vỗ về nữ nhi bảo bối ông vừa yêu vừa thương này.

“Không sợ, cha, con sẽ chăm sóc cha, đừng sợ.” Cô an ủi cha.

“Nói cho cha, Đường Tuyền có đối xử tốt với con không?”

Cô gật đầu như đảo tỏi,“Có, anh ấy đối xử rất tốt với con. Cha, cha trước kia tại sao lại lựa chọn anh ấy?

“Ai, một công trình lớn, đem toàn bộ người trong sạch lấy ra lựa chọn, từ bằng cấp, gia thế bối cảnh, bề ngoài, năng lực biểu hiện, cá tính…… Mỗi một chi tiết nhỏ, cha đều cẩn thận xem xét, sau đó mới tuyển Đường Tuyền. Dù sao, người con trai này tương lai chính là người thay thế cha bảo hộ con gái cha, còn giúp con ổn định tập đoàn Phú Cảnh, không thể quá tệ.” Nhìn ra được, Dư Phú Cảnh đối với ánh mắt của mình, vô cùng vừa lòng.

“Cha, cha không sợ anh ấy không thích con sao?”

“Sợ, sợ cực kỳ! Nhưng dù sợ cũng không có biện pháp, lúc ấy cha làm theo suy nghĩ tệ nhất, nếu người này không thể yêu con, nhưng cậu ta có thể làm được ít nhất cũng chính là chăm sóc cho con, cha muốn đó là cậu ta, cho nên mới quyết định đem con giao cho cậu ta.”

“Rất mạo hiểm!” Cô kháng nghị.

“Đời người vốn chính là tràn ngập mạo hiểm, không đi mạo hiểm, làm thế nào đạt được điều trân quý gì đó chứ? Ny Ny, cha biết con vẫn thầm oán cha không chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con con, cha thật sự rất có lỗi, cha đời này, thiếu nợ ba người sâu nhất, mẹ con, dì con* (Ở đây chỉ mẹ kế của Bội Ny), còn có con. Ny Ny, cha có chuyện này muốn cầu xin con, nếu, nếu thực sự có một ngày như vậy, giúp cha chăm sóc tốt cho dì con được không?”

“Cha hẳn là phải tự mình chăm sóc dì nha, cha làm sao có thể bỏ mặc bà ấy? Con mặc kệ, con sẽ không đáp ứng cha.” Cô cự tuyệt đáp ứng, bởi vì sợ hãi đáp ứng rồi, cha sẽ rời xa cô.

“Được được được, cha mình chăm sóc, nhưng là, thời gian này cha muốn nằm viện nhận trị liệu, con có rảnh trở về nhà cùng dì ăn cơm, trò chuyện, được không?” Ông mềm nhuyễn nhờ cô.

Cô gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu này.

“Ny Ny, bảo bối Tiểu Ny Ny của ta……” Dư Phú Cảnh vui mừng hô.

“Con không phải Tiểu Ny Ny, con đã trưởng thành, về sau, con sẽ chăm sóc cha, chăm sóc dì, chăm sóc mẹ, con sẽ chăm sóc thật tốt cho mỗi người bên cạnh con, cho nên, mọi người đều phải khỏe mạnh, nhận chăm sóc của con, được không?”

“Được, cha biết.”

“Cha, con yêu cha……” Cô gắt gao ôm chặt cha.

Tình cảm cha và con gái đóng băng hơn hai mươi năm, rốt cục ở ngay một khoảnh khắc, băng tuyết đều đã tan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.