“Đúng, chúng tôi là kẻ
xấu, Vương Hoa Sơn đoán không sai. Tôi và trưởng ban Hoàng Kiến Nhân vẫn luôn
muốn nhằm vào kho hàng. Chú em, đừng thấy anh đây ăn mặc không ra sao, lái con
Focus ghẻ. Nếu tôi nói tôi đã kiếm được từ kho của Ức Vạn hàng trăm vạn tệ, cậu
sẽ không tin đâu.” Mạc Hoài Nhân cười nham hiểm.
Tôi giật mình, Mạc Hoài Nhân từng lấy trăm vạn tệ từ kho
hàng? “Sao… sao có thể? Trưởng ban Mạc, anh làm thế sẽ bị xử bắn đấy!”
“Xử bắn? Cậu đùa gì thế? Giờ Vương Hoa Sơn có mời Cục điều
tra liên bang Mỹ cũng không tra được gì hết.”
Thấy tôi sững sờ, Mạc Hoài Nhân nói tiếp: “Cậu nghe tôi đi,
đừng hy vọng phát tài vào mấy nghìn tệ một tháng như thế, theo lão ca đi!”
“Có phải việc làm phi pháp không?”
“Đương nhiên không thể coi là vậy… người có gan thì sẽ có
tiền mà. Cậu cũng không nghĩ xem, giờ cậu không nhà không xe mà đòi tranh giành
Bạch Khiết với phó tổng giám Tào, với giám đốc tiền tệ bọn họ? Ân Nhiên, có lúc
tôi thấy cậu đúng là quá ngây thơ. Có gì tôi nói thẳng, cậu đừng trách tôi! Tôi
chỉ cho cậu con đường sáng mà đi, cứ theo tôi, tôi không hứa bao lâu sẽ phát
tài, từ ngày mai là cậu có thể phát tài rồi!!”
“Thật không? Nếu có được một con xe, một ngôi nhà tử tế, giết
người tôi cũng làm!”
Mạc Hoài Nhân thấy tôi sáng mắt thì cười: “Giết người? Không
nghiêm trọng đến thế đâu. Cậu không phải làm gì cả, chỉ cần mở một mắt nhắm một
mắt là được! Không có chuyện gì xảy ra đâu! Trước đây chúng tôi đã làm không
dưới hai chục lần, chưa một ai phát hiện ra cả.”
Tôi vội nói: “Trưởng ban Mạc, anh nói thẳng đi đừng lòng vòng
như thế! Anh cũng biết tôi rất cần, rất cần tiền mà!”
“Hoàng Kiến Nhân, đóng chặt cửa lại.” Mạc Hoài Nhân nói.
Chắc chắn không có gì nguy hiểm xong, Mạc Hoài Nhân trở nên
nghiêm túc: “Chúng tôi dùng chiêu Càn Khôn Đại Na Di đổi hết hàng giả lấy hàng
trong kho của Ức Vạn.”
“Hàng thật là hàng nào? Hàng giả là hàng nào?”
“Hàng thật chính là sản phẩm của đại lý Ức Vạn, hàng họ nhập
chất lượng tốt, tuổi thọ cao, giá bình thường phải ba bốn trăm. Hàng giả thì
chỉ năm sáu chục, đổi lấy hàng thật thì Ức Vạn sẽ bán hàng giả, còn bọn tôi sẽ
kiếm được trên hai trăm chênh lệch! Cậu tính thử xem, một thùng có hai chục bộ
điện thoại, đổi một thùng là kiếm được bốn nghìn. Trong kho nhiều hàng như thế,
sẽ có con số thế nào? Cậu đã hiểu chưa? Có phải rất hấp dẫn không?”
Mẹ kiếp… quả nhiên như tôi dự đoán.
Tôi kêu lên: “Đúng đúng đúng. Bán được chỗ hàng đó là lời to
rồi! Nhưng… làm sao tẩu tán được chỗ hàng đó? Với cả, nhân viên tiêu thụ không
nhận ra hàng giả sao?”
“Tẩu tán thế nào cậu không cần phải lo. Sản phẩm giả có bao
bì giống hệt sản phẩm của Ức Vạn, tên xưởng sản xuất, địa chỉ, thương hiệu đăng
kí đều giống hệt. Quan trọng là chúng tôi đã giở trò bên trong máy. Hàng giả
trọng lượng nhẹ, nhưng bên trong đều có thêm một vật nặng không thể nhận ra
được. Bộ phận máy và đầu nối bên trong hàng giả khá thô, có những chỗ cần dùng
vật liệu cách nhiệt để lót nhưng lại dùng xốp, linh kiện là hàng rẻ tiền thậm
chí là hàng giả, có rất nhiều tôi không kể hết được. Nói chung hàng giả chính
là ăn bớt nguyên vật liệu giảm chi phí.”
“Nhưng… không phải trên sản phẩm của Ức Vạn có tem chứng
nhận gì đó sao? Nhân viên tiêu thụ vừa nhìn là biết ngay mà!” Tôi hỏi.
“Ha ha ha! Chắc cậu không biết, Vương Hoa Sơn tự cho mình
thông minh làm cách đó, như thế mới khiến tôi có thể lách luật. Thật ra mỗi
chủng loại sản phẩm đi vào tiêu thụ đều bắt buộc phải được Trung tâm kiểm định
chất lượng của Bộ Thông tin quốc gia, chỉ sản phẩm đủ chất lượng mới được phát
tem đạt tiêu chuẩn. Nhưng trên thực tế, một số xưởng sản xuất không được kiểm
tra chất lượng nhưng vẫn đường hoàng dán tem đạt chuẩn. Đó là tem giả có thể dùng
vài đồng là mua được. Vương Hoa Sơn quen thân với người của bên kiểm định, muốn
kiếm được nhiều hơn, lại cho rằng chất lượng sản phẩm công ty mình là đệ nhất,
vậy là không kiểm định nữa. Nhưng lão ta không ngờ chuyện này chúng tôi lại
biết được. Việc phòng chống hàng giả lão cũng không làm, vì thế tôi mới có cách
lách.”
Tôi ngạc nhiên: “Mẹ kiếp… tôi còn tưởng, tưởng công ty lớn
thì sẽ nghiêm chỉnh.”
“Công ty lớn sẽ nghiêm chỉnh? Tam Lộc có lớn không? Nói thẳng
với Vương Hoa Sơn rằng bọn tôi đổi hàng trong kho thì lão ta cũng không dám báo
cảnh sát. Nếu chúng tôi phơi bày việc công ty không kiểm định chất lượng sản
phẩm thì tổn thất có lớn không? Cùng lắm thì lão sẽ dùng tiền xử lý bọn tôi,
nhưng liệu có được không? Đợi khi mỗi người chúng ta cầm trong tay mấy trăm
vạn, chúng ta biến mất lâu rồi, còn ở lại chơi với lão chắc? Hơn nữa gia sản
Vương Hoa Sơn đến hàng mấy trăm triệu, chỉ vì mấy trăm vạn mà khiến gia nghiệp
sụp đổ, lão không làm đâu! Dù sao cứ cho là lão biết chuyện này thì cũng chẳng
làm gì được chúng tôi!” Mạc Hoài Nhân vỗ ngực oai phong lẫm liệt.
“Nhưng… nhưng hàng giả chúng ta bán đi, lẽ nào khách hàng
lại không biết?
“Chẳng lẽ khách hàng cầm máy đi kiểm tra chất lượng? Chức
năng của hàng giả cũng tương tự hàng thật, chỉ là hàng thật dùng được năm, sáu
năm còn hàng giả chỉ hơn một năm là hỏng… Giờ những người dùng thiết bị viễn
thông có ai dùng đến năm sáu năm? Còn ai thấy đồ trong nhà hỏng là đem đi chữa
nữa? Cho dù có người mang đi sửa, sờ lần một chút chữa mấy chục tệ là lại được.
Chỉ cần quá nửa năm hạn bảo hành, còn ai gây khó dễ được cho Ức Vạn? Mà sản
phẩm giả tuổi thọ đều được trên mười tháng! Hề hề, chuyện này sắp xếp đã kín lẽ
lắm rồi. Thế nào, cậu có câu hỏi gì không?”
Tôi khâm phục hoàn toàn rồi.
“Những chuyện bọn tôi làm cậu không cần nhúng tay vào, cứ làm
như chẳng biết gì hết. Chuyển hàng sẽ có người của chúng tôi làm, chúng tôi
chuyển hàng tới đổi hàng thật trong kho. Có biết tại sao máy quay không quay
được gì không? Ngay máy quay tôi cũng đã giở trò rồi. Mỗi thùng hàng chúng tôi
chia cho cậu năm trăm, một tuần một lần, một lần khoảng năm trăm thùng, Cậu
tính xem… một lần là năm vạn đấy, một tháng bốn lần là hai mươi vạn rồi!”
Tôi gãi đầu: “Một tháng hai mươi vạn, vậy thì một tháng là
tôi có xe rồi?”
“Một tháng có xe? Cậu đừng ngốc nữa, cậu phải biết thân phận
của mình, cậu là quản kho, làm một tháng tự nhiên có con xe hai mươi vạn, qua
mấy tháng lại mua nhà, cậu không sợ người ta nghi ngờ à? Cậu nhìn tôi đây này,
che giấu tốt như thế, chuyển hết tiền đi rồi, rửa sạch sẽ không liên quan đến
tôi luôn! Như thế mới là thông minh. Cho dù có mấy trăm vạn thì cũng phải giả
nghèo giả khổ, cậu hiểu không?”
“Ồ ồ, Mạc đại ca dạy phải, tôi đúng là ngu ngốc! Nhưng mà…
một thùng tôi chỉ có năm trăm? Một lần năm vạn? Một tháng hai mươi vạn?” Nếu
việc này không phạm pháp thì tốt biết bao!
“Có phải cậu chê ít không?”
“Bảy trăm, thế đủ chưa? Đừng có tham quá! Cậu tưởng có mình
tôi với cậu thôi à? Còn rất nhiều người nữa, nếu chỉ có ba người chúng ta thì
một thùng cho cậu một nghìn tôi cũng không cần chớp mắt.”
Đúng như Lâm ma nữ dự đoán, Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân
chỉ là con tốt, đứng đằng sau chính là phó tổng giám Tào. Nhưng Mạc Hoài Nhân
không hề nhắc đến lão ta, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện của tôi và Bạch Khiết,
nói nếu tôi không có tiền thì sao tranh giành với Tào Sắt được.
Tôi nâng ly rượu thật cao: “Vì kế hoạch phát tài của chúng
ta, cạn ly!”
Mạc Hoài Nhân uống cạn một ly rượu trắng: “Chú em n này, cậu
là người của Vương Hoa Sơn, tôi biết lâu rồi, tôi luôn cố lôi kéo cậu. Cậu cũng
không nghĩ xem, lương một vạn một tháng có là gì? Theo chúng tôi, tiền đến theo
số mấy chục vạn, đó mới gọi là kích thích. Chuyện này cậu cũng có thể nói với
Vương Hoa Sơn, cùng lắm là cậu được thăng lên chức giám đốc, lương tháng cộng
thưởng cả năm nhiều nhất là hai mươi vạn. Không thể bằng chúng tôi được. Vả lại
dù cậu có vạch trần bọn tôi với Vương Hoa Sơn thì bọn tôi cũng có đối sách rồi.
Vương Hoa Sơn không tìm được chứng cứ, hơn nữa bọn tôi có thể khiến lão ta thân
bại danh liệt! Trong tay bọn tôi nắm rất nhiều chứng cứ về những việc làm mờ ám
của lão, tiết lộ bất cứ chuyện gì cho bên công an đều có thể khiến lão phiền
não cả đời!”
Không ngờ đám lão hồ ly này lại giảo hoạt hơn Vương Hoa Sơn
như vậy. Ngay nhược điểm của Vương Hoa Sơn chúng cũng nắm được, lần này ông ta
khó khăn rồi.
“Trưởng ban Mạc sao lại nói vậy? Tôi không phải vì tiền sao?
Có tiền mà không kiếm, anh cho tôi là ngốc sao?”
“Chúng ta là quan hệ lợi dụng lẫn
nhau. Trước đây bọn tôi đá cậu khỏi kho tưởng có thể làm ăn dễ dàng. Không ngờ
bọn người mới bị người ta trộm mất tám mươi vạn mà không biết gì. Một thằng thì
bị dao kề cồ quên luôn cả cách động đậy. Thế là Vương Hoa Sơn gọi cậu trở về,
lão ta tin tưởng cậu như thế, chắc chắn không thể ngờ cậu lại phản bội mình.
Sau này chúng ta sẽ thoải mái chơi!”
“Số hàng tám mươi vạn đó bị trộm
sao?”
“Lẽ nào cậu cho rằng bọn tôi lấy?
Bọn tôi không ngu thế đâu! Số hàng đó đúng là bị bọn trộm lấy mất. Thời gian đó
thành phố Hồ Bình thường xuyên có những tin tức bị trộm như vậy. Không ngờ kho
hàng của Ức Vạn mà chúng cũng dám động vào… Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ
cho kỹ.”
Tôi bắt đầu thấy loạn, rốt cuộc
trong Ức Vạn ai mới là lão đại? Sao một Mạc Hoài Nhân còn đa mưu quỷ kế hơn cả
Vương Hoa Sơn vậy?
Sau khi tạm biệt chúng tôi, tôi
lấy chiếc điện thoại đã gọi suốt gần hai tiếng đồng hồ: “Cô đã ngủ chưa?”
Đầu dây bên kia, Lâm ma nữ gầm
lên: “Hai tên khốn! Anh qua đây!”
“Qua đâu?”
“Nhà tôi!”
Đến nhà Lâm ma nữ, cô ta ra mở
cửa. Hôm nay cô ta cũng lịch sự tao nhã, bày ra một bàn trà, ngâm cho tôi cốc
trà Phổ Nhĩ. “Anh có nhận ra ý tứ của chúng không?”
Lâm ma nữ vừa tắm xong, mới cắt
tóc ngắn kiểu Hàn Quốc, mái tóc mềm mại uyển chuyển khiến cô ta thêm phần phóng
khoáng, ngang tàng, nhưng không làm mất đi nét quyến rũ thường ngày. Cô ta để
lộ ra chiếc cổ thon gọn ngay phụ nữ nhìn cũng phải động lòng, đôi mắt không đeo
kính râm càng câu hồn đoạt phách, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn
đó, dáng vẻ ung dung quý phái lại phóng khoáng đó quả thực không ai có thể sánh
bằng. Ở đâu cô ta cũng là con công đứng giữa đám gà.
“Tôi chỉ thấy… ngay Vương Hoa
Sơn chúng cũng không sợ, không biết chúng mạnh đến mức nào.”
“Vương Hoa Sơn làm quá nhiều việc
ám muội, anh có hiểu không? Ngay tôi cũng không biết, nhưng Tào Sắt lại biết
hết. Chủ nhân của hai tên Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chính là Tào Sắt. Ngay
tôi cũng không biết tem tiêu chuẩn của công ty lại là giả.”
“Lâm tổng giám, bước tiếp theo cô
định thế nào?”
“Bước tiếp theo? Cho Vương Hoa
Sơn nghe đoạn ghi âm. Anh tiếp tục gọi điện để tôi nghe xem ông ta có gì chột
dạ.”
Tôi kiên quyết nói: “Không được,
Lâm tổng giám, như thế thì tôi đã quang minh chính đại phản bội Vương tổng…
tôi không muốn.”
Cô ta vừa nghe thế lập tức ngồi
xuống sát cạnh tôi, trừng mắt giận dừ: “Không được? Vương Hoa Sơn tưởng tôi làm
những chuyện đó, phái anh đến tiếp cận Mạc Hoài Nhân, đuổi tôi khỏi Ức Vạn, anh
muốn thế sao?”
“Thật… thật ra, như Vương tổng
đã nói, nếu phải lôi hết tất cả vào đồn cảnh sát tôi cũng… cũng không muốn
làm.”
“Anh không muốn nhưng anh đã làm
rồi.”
“Tôi không có. Vương tổng nghĩ
đứng đằng sau Mạc Hoài Nhân là cô, nhưng tôi đã nói chắc chắn không phải, lúc
đó tôi bảo ông ta Tào Sắt mới là kẻ đứng đằng sau, nhưng chưa nói hết thì ông
ta đã mắng tôi. Ông ta rất tin tưởng Tào Sắt. Tuy tôi thấy cô mưu mô độc ác,
nhưng tôi cũng không tin cô làm những chuyện trộm cắp lén lút như thế.”
Cô ta nửa như cười nửa như không,
trong ánh mắt mang nét thần bí người ta khó hiểu được: “Tôi biết tôi mưu mô độc
ác, người khác cũng nghĩ như vậy, nhưng sao anh lại chắc chắn tôi không làm
những chuyện đó?”
Đúng là một nụ cười điên đảo
chúng sinh, tam cung lục viện cũng không sánh được. Cô ta cứ nhìn tôi chăm
chăm, cũng không sợ tôi không kìm chế được, tôi đâu phải Liễu Hạ Huệ, tôi mà là
hạng hạ lưu ấy…
Tôi ngồi sang phía đối diện, nâng
chén trà lên: “Phổ Nhĩ thật ngon nha!”
“Trả lời câu hỏi của tôi!!!” Cái
sự bá đạo không hề xung đột chút nào với gương mặt đẹp chết người kí, ngược lại
càng khiến người ta bị cuốn hút.
“Ít nhất thì… tôi đã biết cô
lâu như vậy, tuy chúng ta thường xuyên cãi vã, công kích lẫn nhau, ai cũng có
thù oán với đối phương, nhưng cô cũng như tôi, khá chính trực mà.”
“Hứ, anh mà chính trực? Anh chính
trực thì tối đó đã không động vào tôi rồi.”
“Cái đó… sao trách tôi được? Cô
không soi gương xem, với nhan sắc kia có thằng đàn ông nào cự tuyệt được chứ?”
Câu nói này của tôi có chút nịnh nọt, cô ta sau này sẽ thành thần tài của tôi,
đâu cần thiết phải khó khăn với thần tài, đúng không nào? Khó khăn với ai chứ
không thể khó khăn với tiền được!
Nghe tôi nói thế, đôi mắt có chút
ý cười lại mang nhiều ý tứ dường như hơi dịu lại: “Một hôm không có việc gì,
tôi lên mạng bói toán, nhập ngày giờ tháng năm sinh của mình vào, anh có biết
ai không hợp với tôi không?”
“Tại sao cô lại nói điều này?”
Đúng thế, sao tự nhiên lại nói cái này?
“Chính là anh. Tôi vốn không tin
lắm chuyện bói toán, nhưng như thế dường như rất có lý… Tôi nói với anh mấy
chuyện linh tinh này làm gì chứ?” Gương mặt hơi ửng hồng của cô ta lập tức trở
lại bình thường. “Rốt cuộc anh có cho tôi nghe Vương Hoa Sơn nói những gì
không?”
“Lâm tổng giám, điều này đúng là
không hay cho lắm… Tôi thật sự không muốn phản bội Vương tổng, giờ tôi làm
thế này đã là đại nghịch bất đạo rồi. Tôi không muốn… Thật ra hai người một
đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, cô nói có phải không? Sau khi đuổi tận giết
tuyệt hội bọn phó tổng giám Tào, rồi hai người hòa bình sống với nhau không
phải là được sao?”
“Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm
năm? Tôi với anh cũng có một đêm, thế cũng cần tình nghĩa trăm năm hả?!!!” Cô
ta đột nhiên quát lên.
Hình như tôi nói sai rồi à?
“Không phải… Ý tôi là công ty
chỉ có cổ phần của hai người, dù không thể thành đôi như xưa thì cũng không cần
thiết phải tàn sát giẫm đạp lên nhau, mọi người cùng phấn đấu đưa công ty đi
lên, như thế không phải tốt sao?”
“Anh thì biết cái gì? Anh biết
cái quái gì? Tên cầm thú Vương Hoa Sơn phản bội tôi! Tôi không thể tha thứ cho
ông ta được! Vả lại ông ta sợ tôi báo thù, một lòng muốn trừ bỏ tôi, chúng tôi
đâu phải mới đấu nhau mấy ngày, sao có thể hòa bình được nữa?”
“Lâm tổng giám, vấn đề này… mọi
người cùng ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh nói chuyện cho rõ ràng là
được mà.”
“Ý anh là như thế là xong? Anh
đùa chắc? Năm đó Vương Hoa Sơn sa sút, bố tôi đã cung cấp vốn cho ông ta lập
nghiệp, giờ ông ta thành đạt rồi, chút cổ phần này chính là tiền năm đó bố tôi
cho! Thế đã là gì? Còn nữa, tại sao tôi phải tốt với ông ta như thế? Ông ta lúc
nào cũng sợ tôi trèo lên đầu ông ta, còn đồng thời qua lại với rất nhiều loại
đàn bà không ra gì, còn giấu tôi nhiều năm như vậy! Sao tôi có thể nhịn được
cơn giận này? Nói tóm lại ông ta không chết thì tôi chết! Tôi thề phải giành
lại được Ức Vạn! Không được thì ít nhất lưỡng bại câu thương, chẳng ai được gì
hết!” Lâm ma nữ càng nói càng giận, nhắc đến nỗi đau là nghiến răng trèo trẹo.
“Lâm tổng giám, mối thù giữa cô
và Vương tổng tôi không muốn dính vào, giờ tôi chỉ muốn báo thù của mình, giải
quyết bọn Mạc Hoài Nhân, Tào Sắt. Những vấn đề kia đợi đến khi đó rồi suy nghĩ
được không? Có khi đến lúc đó Vương tổng biết Tào Sắt mới là kẻ muốn hại mình,
chưa biết chừng ông ta sẽ lại tốt với cô.”
“Ân Nhiên, anh nhất định phải
giúp tôi! Tôi không chỉ muốn loại trừ Tào Sắt, tôi còn muốn giúp Vương Hoa Sơn
nghĩ cách đối phó với chúng. Hiện giờ Vương Hoa Sơn bị chúng che mắt, mù mờ
lắm!”
Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy
Lâm ma nữ nói cũng đúng. Như thế cũng không phải bán đứng, cũng có thể coi là
giúp Vương Hoa Sơn. Chỉ là để Lâm ma nữ nghe cuộc đối thoại giữa tôi với Vương
Hoa Sơn thôi mà.
“Sau khi nghe đoạn ghi âm thể nào
Vương Hoa Sơn cũng cho rằng tôi mang chỗ hàng đó đến thành phố khác. Nhưng ông
ta đâu biết kẻ làm những chuyện đó lại chính là Tào Sắt, tên cấp dưới cùng hội
cùng thuyền trung thành nhất của mình. Tào Sắt vô cùng khôn khéo, biết ăn nói,
dã tâm không thua kém Vương Hoa Sơn, hắn ta an phận với chức phó tổng giám nhỏ
nhoi sao? Chúng đổi hàng, mục đích đầu tiên là doanh lợi, sau đó là phá hủy Ức
Vạn. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn Tào Sắt đã lập một công ty viễn
thông ở thành phố khác, bán sản phẩm của công ty chúng ta, hàng giả của chúng
đổi cho chúng ta. Cứ thế này chưa đến hai năm, thương hiệu Ức Vạn sẽ bị hủy
hoại hoàn toàn, thay vào đó chính là công ty của Tào Sắt.”
“Thật phức tạp, tôi chỉ tưởng
chúng bán cho người khác, không ngờ chúng lại có kế hoạch một mũi tên trúng hai
đích như vậy. Lâm tổng giám, vậy cô nói xem phải làm sao?”
Lâm ma nữ suy nghĩ một lúc rồi
nói: “Thật ra tôi rất muốn làm vậy, anh đừng báo cáo với Vương Hoa Sơn vội, hãy
dụ bọn kia mắc bẫy trước đã, rồi khi chúng động thủ thì báo cảnh sát bắt chúng!
Đến lúc đó chúng sẽ toàn lực liều sống liều chết với Vương Hoa Sơn, tất cả cùng
vào tù ngồi, thế là lợi cho tôi rồi!”
“Lâm tổng giám… cô thật mưu mô
độc ác!”
“Nói là nói vậy, Vương Hoa Sơn
quen biết nhiều quan chức như thế, sản phẩm không qua kiểm định chất lượng
không đến mức phải vào tù. Nhưng Mạc Hoài Nhân sẽ không vô duyên vô cớ mà nói
“Dù cậu có vạch trần bọn tôi với Vương Hoa Sơn thì bọn tôi cũng có đối sách
rồi. Vương Hoa Sơn không tìm được chứng cứ, hơn nữa bọn tôi có thể khiến lão ta
thân bại danh liệt! Trong tay bọn tôi nắm rất nhiều chứng cứ về những việc làm
mờ ám của lão, tiết lộ bất cứ chuyện gì cho bên công an đều có thể khiến lão
phiền não cả đời”. Tôi nghĩ thế nào cũng không ra Vương Hoa Sơn có thể làm được
những chuyện mờ ám gì. Mục tiêu cuối cùng của Vương Hoa Sơn là trừ bỏ tôi, quan
hệ giữa ông ta với Tào Sắt, Mạc Hoài Nhân cũng không bình thường, ông ta cũng
muốn gây mâu thuẫn với hai tên đó.”
“Lâm tổng giám, theo cô nói thì
dù có bắt được bọn Mạc Hoài Nhân thì Vương Hoa Sơn cũng bảo vệ chúng, chúng ta
không thể làm gì chúng?”
“Trừ bỏ Tào Sắt lại càng khó hơn,
vì hắn không tự tay làm, chúng cũng tuyệt đối không để lộ ra Tào Sắt, chắc chắn
Tào sắt đã cho chúng tiền bịt miệng rồi. Trừ bỏ Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân
thì không khó lắm, đến khi chúng ra tay, nếu để sự việc thành lớn chuyện cả
công ty ai cũng biết thì dù Vương Hoa Sơn không để chúng đi thì những nguyên
lão trong công ty cũng liên danh mà đuổi chúng đi. Lão Vương Hoa Sơn ngu ngốc
cùng Tào Sắt thương lượng đối phó với tôi, cho rằng hai tên bỏ đi kia là người
của tôi.
Tào Sắt từ lâu đã có cách đối phó
với anh và Vương Hoa Sơn, không chỉ thế còn nghĩ được cách ly gián tôi và Vương
Hoa Sơn. Điều duy nhất hắn không nghĩ tới đó chính là hai chúng tôi lại cùng đi
trên một con đường. Anh nghĩ xem, hắn dùng tiền chiêu hàng anh, nếu anh giả đầu
hàng chắc chắn sẽ nói với Vương Hoa Sơn, Vương Hoa Sơn lại nói với Tào Sắt, mọi
thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn. Chiêu thăm dò này của Tào Sắt vô cùng
cao minh!”
“Vậy tại sao cô lại tin tôi? Nếu
tôi là người của Tào Sắt thì sao?”
“Anh sẽ không làm việc cho Tào
Sắt, vì anh cũng giống tôi, thù rất dai. Hơn nữa đó là việc phạm pháp, chắc
chắn anh sẽ do dự. Vương Hoa Sơn có ơn với, anh trọng nghĩa khí, sẽ không phản
bội ông ta. Còn nữa, chỉ có tôi là hứa với anh sẽ có sự chăm sóc tốt nhất đối
với những người bạn của anh, chỉ có tôi hứa cho anh nhiều tiền nhất! Anh có
giúp ai cũng sẽ không giúp Tào Sắt, dù hắn có cho anh nhiều tiền hơn nữa thì
anh cũng sẽ không phản bội tôi.”
“Cô cũng rất hiểu tôi, chính tôi
còn không hiểu bản thân mình. Nói thật, khi nghe chúng nói mỗi tháng có hai
mươi vạn là tôi động lòng rồi.”
“Anh ngốc à? Không xảy ra chuyện
đương nhiên là tốt, nhưng một khi có chuyện thì bọn chúng sẽ lấy anh ra làm bia
đỡ đạn. Nếu có chuyện chắc chắn Tào Sắt sẽ vạch rõ ranh giới với Mạc Hoài Nhân,
đến lúc đó vẫn là mấy tên lau nhau ngốc nghếch bọn anh phải gánh họa.”
Lâm ma nữ lại rót cà phê cho tôi
rồi nói chuyện tiếp, cuối cùng bàn được kế hoạch tốt nhất…
Bốn giờ sáng, tôi định trở về,
Lâm ma nữ hỏi: “Kho có ai trông coi?”
“A Tín, tôi bảo cậu ấy lén trông
giúp tôi. Nếu không tôi đâu dám ra ngoài thế này? Đúng rồi… còn việc cô đồng
ý cho anh em họ gấp đôi lương?”
“Tôi nói là làm, hôm nay tôi đã
đích thân đi gửi tiền lương tháng này và tháng sau cho họ. Nếu tháng sau họ
chưa quay lại được thì tôi sẽ lại gửi tiền.”
“Nếu tốt thế thì tôi hy vọng họ
không phải đi làm nữa…”