Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 33: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 9



“Ân Nhiên, cậu bắt buộc lúc nào
cũng phải có mặt trong văn phòng. Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu nhất
định phải tóm lũ chuột đó cho tôi! Tôi không đợi được nữa rồi! Có thể tìm người
chăm sóc mẹ cậu không?”

Vương Hoa Sơn nói vừa như đe dọa
vừa như cầu xin, tôi bất lực, nhận tiền thì phải trừ tai họa cho người ta. Hồi
đầu khi Vương Hoa Sơn gọi tôi về Ức Vạn, trước khi hoàn thành nhiệm vụ ông ta
giao, tôi và ông ta chẳng ai yên tâm được.

Tôi lưu luyến tạm biệt bố mẹ, mua
cho Ân Hỷ một chiếc di động để nó báo cáo tình hình của mẹ cho tôi. Ân Duyệt
kêu ầm lên không muốn về trường học nữa, tôi nổi giận: “Em nói gì? Em điên à?
Anh và bố vất vả kiếm tiền đóng học mà em lại bảo không học nữa?”

Bố và tôi tính tình đều dễ nóng
giận, mắng một trận khiến nó khóc sụt sùi. Sa Chức khuyên: “Ân Duyệt, không có
bằng cấp sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được công việc tốt sẽ không
kiếm được tiền, đó là hiện thực. Em nghỉ học chỉ là biện pháp trước mắt, em
nhất định phải học hết đại học như anh trai, lấy bằng rồi đi làm ở một công ty
tốt, như thế mới gánh vác được cho gia đình.”

Lại cùng lên đường, đời người
đúng là cuộc hành trình đầy phiêu bạt, chỉ cần bạn chưa chết… đến đâu cũng
không phải nơi thích hợp với bạn.

Đưa n Duyệt về trường, tôi cũng
mua cho nó một cái di động, cho nó một ít tiền, tôi bảo hàng tháng sẽ gửi tiền
cho, đừng nghĩ lung tung.

“A… mệt quá đi!” Sa Chức vừa
lái xe vừa vươn vai.

Tôi bật nhạc: “Nghe chút nhạc cho
thư giãn, có muốn anh kể chuyện không?”

“Chưa bao giờ em lái xe trong
thời gian dài thế này. Hay là em dạy anh lái xe!” Sa Chức nói.

“Trên đường bao nhiêu xe qua lại
thế kia mà lại dạy anh lái xe?” Tôi ngạc nhiên.

Tôi ngồi lên ghế lái, lần sờ một
lúc là có thể lái vững ở tốc độ bốn năm chục cây: “Sa Chức, đây là đường cao
tốc… liệu có bị phạt không?”

“Phạt thì phạt, bao nhiêu tiền
chứ?” Sa Chức nói vẻ bất cần.

“Ừ, em có tiền, em cái gì cũng
thiếu, chỉ tiền là không thiếu.” Tôi nói.

“Không sao đâu, hôm qua hình như
em chạy hai trăm cây một giờ mà cũng có bị phạt đâu. Em lấy báo che biển số xe
đi. Ân Nhiên, có ai nói là khi anh nghiêm túc rất hấp dẫn không?” Nói rồi cô ấy
như con rắn trườn tới, tay phải thò vào quần, tay trái ôm lấy cổ tôi, chiếc
lưỡi liếm lấy tai, cổ, vai tôi…

“Sa… Sa Chức, anh đang lái xe,
nguy hiểm!” Tôi nói rồi đẩy cô ấy ra.

“Dừng xe!” Cô ấy nũng nịu ra
lệnh.

Xe dừng lại bên đường, cô ấy bổ
nhào tới, một khi cảm xúc dâng tràn thì giống như tức nước vỡ bờ, không thể
ngăn cản nổi. Cơ thể gợi cảm của phụ nữ chính là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất
với đàn ông, cảm giác ham muốn lập tức bùng cháy. Dưới ánh mặt trời thân thể
thon thả dần lộ ra của cô ấy khiến tôi không thể nào rời xa. Những tiếng rên rỉ
không hề kìm nén trong chiếc xe Benz, với tôi đó là bài hát hay nhất trên thế
gian này…

Mất không ít thời gian trên
đường, khi về đến Hồ Bình thì đường đã lên đèn, tâm trạng tôi vẫn đang phiêu
bồng, phiêu trong sự ấm áp mà Sa Chức đã đem lại.

Buổi hoàng hôn tiêu hồn này khiến
trái tim tôi trở nên thật sự rối loạn.

Cả hai đều không vội trở về chỗ ở
của mình mà đến một nhà hàng ấm cúng ăn cơm. Đáy mắt Sa Chức như gợn lên những
làn sóng mùa thu lăn tăn dịu nhẹ, đôi mắt đảo quanh tràn đầy sự thoải mái sau
khi được thỏa mãn của phụ nữ.

Ăn xong cơm, tôi châm thuốc hút,
cô ấy hỏi: “Có một hôm ở Cung điện Phỉ Thủy em ngửi thấy mùi thuốc lá quen
thuộc anh vẫn hút, em quay sang nhìn thì thấy người đó đội mũ đeo kính, em nghĩ
chắc đó là anh đúng không?”

“Mùi của thứ thuốc lá rẻ tiền rất
đặc biệt phải không?” Tôi gật đầu.

“Thấy em và người đàn ông khác
khiêu vũ anh có khó chịu không?” Cô ấy hỏi.

Tôi cười: “Cũng như em nhìn thấy
anh ôm người phụ nữ khác thôi.”

“Người đó là phó thị trưởng thành
phố, cục trưởng Cục Công an, sau này ông ta sẽ rất có ích cho em, hơn nữa em
cũng không thể đắc tội ông ta được.” Dường như Sa Chức đang giải thích việc cô
ấy ở bên ông ta là chuyện bất đắc dĩ.

“Có lợi ích gì?” Tôi tiện mồm hỏi
một câu, thật ra tôi cũng không muốn biết, biết rồi cũng chẳng để làm gì.

“Mở nhà hàng không biết phải phục
vụ bao nhiêu ông Phật ở cả hai xã hội trắng và đen, có người này thì có thể gạt
được bọn lưu manh sang một bên. Ông ta chính là thần bảo vệ của em…”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Bị hắn ta sở
hữu rồi đúng không?”

Sa Chức cười khổ: “Đúng vậy, từ
sau khi anh đi, đó là lần duy nhất của em, hơn nữa còn đeo bao, quá trình không
đến năm phút. Đàn ông có tiền thì thành kẻ xấu, phụ nữ trở nên xấu xa thì có
tiền. Em không có lựa chọn nào khác, đây chính là em, hy sinh bản thân, khom
người quỳ gối bán linh hồn mới thay đổi được cuộc đời, số em là làm nhân tình
của người khác, em là người đàn bà bị nguyền rủa, chủ định cả đời này sẽ chẳng
có kết cục tốt đẹp, không thể thay đổi được đâu.”

“Em không phải giải thích với
anh. Em nói đúng, chúng ta chỉ có hôm nay, không có ngày mai. Từ ngày người bạn
gái thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển thiên trường địa cửu vì tiền mà bỏ anh
đi, trái tim anh đã trống rỗng, cảm giác như luôn thiếu thứ gì đó, trong cơn mù
mờ anh không tìm được đường ra để bù đắp sự thiếu hụt ấy. Chỉ khi quấn quýt bên
thân thể em thì linh hồn anh mới tạm thời được lấp đầy. Chúng ta chỉ nói đến
tình dục chứ không có tình yêu. Đạo lý đó anh hiểu, tiền anh sẽ cố gắng trả em
sớm nhất có thể.” Tôi cúi đầu, lại châm điếu thuốc khác. Gặp được Sa Chức là
may mắn hay bất hạnh của tôi? Nếu chúng tôi yêu nhau thì tốt biết mấy. Tình yêu
không nên sa đọa, phóng đãng như vậy, tình yêu đích thực phải để tâm hồn mình
trong sạch, không dính bụi bẩn. Giữa tôi và Sa Chức, không phải tình yêu.

“Em biết anh có lý tưởng, có tâm
huyết. Anh không thể mãi mãi thuộc về em, bên cạnh anh có rất nhiều cơ duyên.
Nhưng em không thể khống chế được bản thân mình muốn cảm nhận cảm giác đắm chìm
trong vòng tay anh. Nằm trong lòng anh, thậm chí em còn tưởng tưởng ra cảnh
mình nắm tay người yêu đi dạo trên con đường nhỏ mùa lá rụng. Giống như trong
thơ của Tịch Mộ Dung: Em vẫn muốn cùng anh đi trên con đường núi ấy, có gió
nhẹ, mây trắng, có người thương yêu bên cạnh, lắng nghe từng nhịp đập rộn ràng
mà xúc động của em… Hãy hứa với em, đừng để em không tìm được anh…” Sa Chức
tiến lại ngồi cạnh khẽ dựa vào vai tôi.

Người ta có thể cảm nhận được sự
bi thương từ con người Sa Chức, cô ấy giống như những giọt nước tí tách kiên
trì nhỏ xuống xuyên thủng viên đá, đi thẳng vào trái tim người khác. Tôi cũng
rất khát khao cảm giác ý hợp tâm đầu: “Sau này em muốn tìm là sẽ thấy anh.”

Nói thật lòng, từ sau khi Mẫu Đơn
bỏ đi tôi nhận ra mình không còn tin cái gọi là thiên trường địa cửu nữa. Với
Sa Chức, tôi chỉ mang suy nghĩ méo mó có hơn không, có người bên cạnh vẫn hơn
là không chứ? Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc của chúng tôi quá tạm bợ, lại không
đáng tin. Cái gọi là hạnh phúc này dường như không còn xa niềm hạnh phúc thường
ngày mà tôi vẫn mong muốn, nhưng thực tế thì xa vời vạn dặm: hiện thực luôn tàn
khốc. Nghĩ đến đây, tôi dần nở nụ cười chua xót. Sa Chức nói lần nào nhìn thấy
nụ cười của tôi là cô ấy lại thấy đau lòng.

Tôi nói: “Vì anh biết chúng ta
sớm muộn gì cũng kết thúc.”

Hai chúng tôi đã yêu nhiệt độ cơ
thể của nhau, cô ấy dùng cơ thể sưởi ấm sự cô đơn trong tôi, tôi dùng cơ thể
xoa dịu niềm đau thương cho cô ấy. Chúng tôi nên chúc mừng cho cuộc gặp gỡ hay
than vãn cuộc đời bất công đây? Nếu không phải vì hiện thực thì có lẽ chúng tôi
đã trở thành cặp đôi khiến người đời ngưỡng mộ tới chết…

Hôn tạm biệt nhau trong luyến
tiếc, chiếc Benz đỏ của Sa Chức lướt đi khỏi cửa công ty chúng tôi biến mất
trong màn đêm.

Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ báo
mình đã đến nơi an toàn, vào trong kho thì A Tín đang đối chiếu sổ sách: “Lão
đại, anh về rồi ạ!”

“Hà hà… A Tín, cậu ăn cơm
chưa?”

“Em ăn rồi. À lão đại, không biết
tại sao mấy ngày nay Mạc Hoài Nhân thường xuyên vào kho ngó nghiêng.”

Mạc Hoài Nhân… Lão yêu tinh này
có vô số vấn đề, nhưng giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Trong đầu hắn
đang có âm mưu gì cũng không nói. Chỉ khi tôi giúp Vương Hoa Sơn tóm được đám
người này, để ông ta trọng dụng tôi thì cuộc đời tôi mới nhìn thấy được tia
sáng hy vọng. Chỉ khi tôi có đủ tiềm lực kinh tế, thì tôi mới có thể sống trong
cùng một chậu cây với Sa Chức, Bạch Khiết.

Trưa hôm sau, tôi lại xuống kho,
lần này thấy Mạc Hoài Nhân và A Tín đang tranh cãi về vấn đề sắp xếp hàng. Mạc
Hoài Nhân nói mình là lãnh đạo của công ty, lại là bạn tốt của trưởng ban bộ
phận kho Hoàng Kiến Nhân, theo Hoàng Kiến Nhân thị sát kho chỉ ra những điều
chưa hợp lý là điều đương nhiên. A Tín lại nói Mạc Hoài Nhân ngày nào cũng đến
bắt cậu ấy làm những việc lãng phí thời gian.

“A Tín, cậu làm gì vậy?” Tôi quát lên.

“Anh Ân Nhiên, mấy người này chèn ép người quá đáng!” A Tín
nói.

Tôi đi tới, họ đều dừng lại, nhưng họ không ngờ tôi lại đánh
A Tín một trận: “Cậu có hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo không hả?”

A Tín nằm ôm đầu dưới đất không động đậy, chỉ là đôi mắt ấy
không có chút phẫn nộ, chỉ nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi đá thêm vài phát, mắng
cậu ta một tay quản kho bé tí dám cãi lãnh đạo…

An Lan lao tới đẩy tôi: “Tại sao lại đánh anh em? Không được
đánh!”

Mạc Hoài Nhân vội tiến lại: “Kìa chú, đâu cần phải vậy, bọn
tôi cãi nhau chút thôi.”

Tôi chỉ A Tín mắng: “Nhóc con, không có bọn tôi thì làm gì có
các cậu, dám cãi nhau với lãnh đạo, không muốn làm nữa đúng không?”

Hoàng Kiến Nhân kéo tôi ra khỏi kho: “Chú em, để lớn chuyện
thì không hay đâu. Cậu ta là bạn tốt của cậu, sao lại làm thế?”

“Hừ, bạn tốt? Các anh cũng là bạn tốt của tôi, tại sao cậu ta
không tôn trọng bạn của tôi? Là tôi hồi trước đã nhận cậu ta vào đây đấy!” Tôi
nổi giận.

Về văn phòng tôi bình tĩnh lại, nhắn tin cho A Tín: “A Tín,
xin lỗi cậu…” Có thời gian tôi sẽ giải thích với cậu.

Tôi chỉ muốn có được sự tin tưởng của Mạc Hoài Nhân, cả ngày
hắn đến kho xem xét, hành vi rất không bình thường, nhưng giờ hắn chưa hoàn
toàn tin tôi, tôi có thể làm gì chứ?

Lâm ma nữ lại triệu kiến bảo tôi cùng xem quảng cáo với cô
ta. Chỉ một phút quảng cáo ngắn ngủn, Lâm ma nữ cứ khen suốt: “Hai người phối
hợp rất tốt, hoàn toàn có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp.”

“Cảm ơn Lâm tổng giám đã cho tôi cơ hội tốt như vậy.” Không
biết tại sao mà gần đây thái độ của Lâm ma nữ với tôi lại quay ngoắt 180 độ như
thế.

“Anh làm rất tốt, tiền thưởng trợ cấp cuối tháng tôi sẽ bảo
tài vụ gửi vào tài khoản cho anh. Ba mươi nghìn đô la anh đưa trước đây tôi sẽ
trả lại anh.” Lâm ma nữ rộng rãi nói.

Con người này lại đang bày mưu gì đây, tôi cẩn thận nói: “Cảm
ơn Lâm tổng giám, chỉ có điều đó là tiền tôi đền di động cho cô, tôi không dám
nhận lại.”

“Không sao, không sao. Anh đã cống hiến nhiều cho công ty như
vậy, anh vui, tôi cũng vui! Chiều tan làm ta cùng đi ăn, tôi có chút chuyện
muốn nói.” Lâm ma nữ nghiêng đầu nói với tôi.

Tôi gãi đầu, cô ta lại định làm gì đây?! Lần nào gặp cô ta,
không phải sấm sét đùng đùng thì là động đất rung chuyển, lẽ nào lần này chiến
trường chuyển sang nhà hàng thì sẽ có sức chấn động hơn sao?

Tôi huýt sáo đầy đắc ý ra khỏi văn phòng. Aiz, tài vận một
khi đã đến thì cũng như những điều xui xẻo, không thể ngăn nổi. Thấy Hà Khả,
tôi huýt sáo một tiếng, cô ấy cười thẹn thùng.

Cố tình đi qua văn phòng Bạch Khiết, tôi nhớ hôm thứ bảy cô
ấy nói làm cơm đợi tôi ở nhà để cảm ơn tôi đã giúp đỡ Vũ Hàn, còn bảo mặc kệ
tôi có đi không cô ấy cũng đợi, có thật không nhỉ? Hôm đó tôi và Sa Chức, Ân
Duyệt về nhà tôi, không biết Bạch Khiết có đói méo mặt ngồi đợi tôi trước mâm
cơm không?

Nhìn vào trong văn phòng, đói méo mặt á? Còn sinh khí dồi dào
hơn tôi ấy chứ. Cô ấy đang gọi điện thoại, dường như đang nói chuyện ngọt ngào
tình tứ với ai đó. Thấy tôi, Bạch Khiết khựng người một chút, rồi che điện
thoại tiến lại chỗ tôi: “Ân Nhiên, có chuyện gì không?”

“Không, không có gì, đi ngang qua thôi.”

“Sao sắc mặt cậu xấu vậy?” Bạch Khiết hỏi.

“Thấy người phụ nữ mình thích nói chuyện tình tứ với người
khác, tôi ghen thôi.” Tôi buông một câu chua hơn giấm rồi đi mất.

Về văn phòng, quên đi Bạch Khiết, quên đi tất cả, tôi nghĩ
tới ba mươi nghìn đô la. Aiz, nếu có được số tiền ấy một cách thanh thản thì
tôi sẽ gửi về nhà ngay. Số tiền gửi về nhà lần trước để trị bệnh cho mẹ và xây
nhà, chỗ này để trang trí nhà cửa, để bố mẹ không phải liều mạng làm việc nữa
là được rồi.

MSN có tin nhắn, của Bạch Khiết: Cậu có khỏe không?

Tôi nhận ra câu “cậu khỏe không” của Bạch Khiết khiến tôi
thấy dễ chịu hơn bất cứ lời nói nào trên thế gian này.

Tôi trả lời: Tôi khỏe, có việc gì không?

Mấy phút sau cô ấy mới nhắn lại: “Tôi thấy mấy ngày nay cậu
bận rất nhiều việc, cũng không dám làm phiền cậu. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé!”

Cô ấy quan tâm tôi à? Người như tôi cũng có người quan tâm?
Tôi trả lời một chữ: “ Ừm.”

Tôi tiếp tục nhìn màn hình, xem cô ấy sẽ nói gì, trên khung
cửa sổ chat cứ thấy cô ấy gõ suốt, nhưng đợi đến hơn nửa tiếng cùng chẳng thấy
gì. Tôi viết xong bản báo cáo rồi, hết giờ làm rồi, tôi vẫn nhìn màn hình.

Cuối cùng cô ấy hỏi: “Ân Nhiên, có phải tôi làm chuyện gì sai
không?”

Tôi chống cằm nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Đằng sau có ai đó đứng đã rất lâu, tôi biết có người nhưng
mặc kệ, nghĩ là người đồng nghiệp rỗi hơi nào đó. Nhưng mùi nước hoa cao cấp đó
càng ngày càng rõ khiến tôi hoài nghi, lẽ nào…

Tôi quay lại: “Chào Lâm tổng giám.”

Lâm Tịch tối sầm mặt lại: “Ân Nhiên, anh đi làm là làm những
việc này sao?”

“Hết giờ làm rồi mà!” Tôi nhìn đồng hồ.

“Nhưng tôi thấy thời gian anh nói chuyện với người ta là
trong giờ làm việc.”

Tôi chỉ đành than thở mình xui xẻo: “Lâm tổng giám, bình
thường tôi không thế này.”

“Công ty trả lương cho anh không phải để anh chơi. Lần sau
tôi mà còn thấy anh làm việc riêng thì đừng trách tôi vô tình. Nhưng lần này
tôi cũng không tha cho anh, ghi lỗi một lần, nếu để tôi thấy anh đi làm muộn
thì thưởng chuyên cần tháng này không còn nữa đâu!” Nhân viên tinh anh trong bộ
phận tiêu thụ của Ức Vạn là nhờ kỷ luật thép của Lâm ma nữ.

“Đi thôi!” Không ngờ cô ta đợi tôi cùng đi ăn.

Tôi đi theo sau Lâm ma nữ như con cún, nhưng cô ta không ra
cầu thang mà sải bước vào văn phòng của Bạch Khiết, nói lớn: “Giám đốc Bạch, cô
cũng là nhân viên lâu năm của công ty, sao lại phạm lỗi như thế, nói chuyện MSN
trong giờ làm việc? Giám đốc thì phải làm gương cho nhân viên, tôi thấy cô
không muốn làm nữa thì phải? Trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này, có ý kiến
gì không?”

“Tôi xin lỗi.” Bạch Khiết ngẩng lên nhìn tôi ở phía sau Lâm
ma nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lòng tôi rối như tơ vò.

Theo Lâm ma nữ xuống cầu thang, tôi thật sự muốn đá cho cô ta
lăn xuống kia.

Trong nhà hàng cao cấp chuyên dành cho người thượng đẳng, tôi
ngồi bắt chân, châm thuốc hút nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm ma nữ khoanh tay trước
ngực, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt. Trên sống mũi vẫn là cặp kính râm,
chỉ là màu sắc có nhạt hơn: “Có phải gần đây anh trúng sổ số không?” Lâm ma nữ
quét mắt quanh người tôi.

Tôi châm chọc: “Chỉ có người thượng đẳng các cô mới được mặc
quần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, đi xe hạng sang sao? Người hạ đẳng chúng
tôi lẽ nào phải chịu cả đời thấp hơn người ta một bậc?”

Cô ta không hề nổi giận: “Có muốn có nhiều tiền hơn không?”

Tay tôi không khỏi run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, tôi
nhớ lại lời Vương Hoa Sơn: Lâm Tịch và bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lấy
tiền của công ty một cách phi pháp. “Ai không muốn có nhiều tiền chứ…”

“Dạo này phó ban Ân ở trong công ty cũng rất tốt nhỉ, quan hệ
với ai cũng rất thỏa đáng đâu vào đấy. Tổng giám như tôi sau này phải nhờ vả
phó ban Ân nhiều mới được” Lâm ma nữ cười khẩy.

“Có gì thì cô cứ nói thẳng đi! Tôi không có thời gian dông
dài với cô!” Tôi quát khiến cô ta giật mình. Tại sao đột nhiên tôi lại nổi
giận, vì tôi thấy Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia cũng đang ngồi trong
nhà hàng này.

“Được, vậy tôi nói thẳng. Anh có biết trong bộ phận thị
trường này có bao nhiêu thế lực, ai là người của ai không?”

Tôi tưởng chị Bạch Khiết mà tôi thích sẽ “gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn”. Mẹ kiếp! Có tiền là Chúa! Có tiền là lão đại! Tôi hầm hầm
dụi tắt đầu thuốc, xả giận lên người Lâm ma nữ: “Không biết! Có gì thì cô nói
thẳng đi!… Phục vụ đâu, cho vài chai rượu, rượu gì cũng được, say càng nhanh
càng tốt!”

Lâm ma nữ nhận ra sự bất thường của tôi, nhìn ra xung quanh
cũng thấy Bạch Khiết. Lâm ma nữ trí thông minh vượt xa người Trất đất vừa nhìn
là biết tại sao tôi nổi giận, cô ta lấy giày cao gót chọc vào cẳng chân tôi:
“Người đàn ông đó là giám đốc tiền tệ của tổng bộ. Anh thích giám đốc Bạch đúng
không?”

“Lẽ nào lại thích cô?” Khi nổi điên là tôi cũng rất bất lịch
sự.

“Nói tiếp chủ đề ban nãy, hiện giờ nhìn bề ngoài anh có vẻ
rất được nở mày nở mặt. Nhưng thật ra, một khi có biến, những người như anh
chắc chắn sẽ bị loại trừ đầu tiên. Dù có Vương Hoa Sơn bảo vệ thì vẫn khó lòng
leo cao trong công ty, trừ phi anh đi đường tắt. Trong công ty có rất nhiều thế
lực, anh chọn ai cũng được, chọn tôi chắc chắn là không sai! Anh thấy đấy, giám
đốc tiền tệ với tôi có là cái gì? Một giám đốc tiêu thụ nhỏ bé trong bộ phận
thị trường chúng tôi, riêng tiền hoa hồng nghiệp vụ cũng nhiều hơn lương người
ta. Nếu anh hợp tác với tôi, đảm bảo trong nửa năm, vị trí giám đốc tiền tệ kia
không lọt nổi mắt anh. Thế nào hả?” Lâm ma nữ đang chiêu an tôi sao?

“Tôi chẳng phải nhân vật gì lớn, sao cô lại nói với tôi những
điều này?” Tôi cảnh giác.

“Thu hút nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc, tiêu diệt kẻ địch, bài
trừ đối lập, duy ngã độc tôn. Mục tiêu cuối cùng chính là kiếm tiền. Anh phải
biết là, thông tin doanh số tiêu thụ một năm của Ức Vạn lên đến hàng trăm
triệu, nhưng thực tế không chỉ có vậy. Bộ phận tiêu thụ lớn như vậy, nếu chúng
ta không kiếm được lợi gì từ nó, doanh số có nhiều gấp chục lần nữa cũng chẳng
liên quan gì đến chúng ta.” Suy nghĩ của Lâm ma nữ thật rõ ràng.

“Hì hì… Tôi động lòng rồi đấy. Nhưng không biết người hạ
đẳng như tôi có thể làm gì?”

“Người ngoài thấy Ức Vạn là doanh nghiệp lớn kiếm được nhiều
tiền, nội bộ đoàn kết keo sơn. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa đầy nguy cơ. Giả
dụ sau này có một ngày nào đó công ty xảy ra chuyện, thậm chí là phá sản, vậy
chúng ta còn lại gì, đấy mới là điều quan trọng nhất.”

“Cô đùa gì vậy? Công ty xảy ra chuyện? Ức Vạn là doanh nghiệp
lớn của thành phố chúng ta, hơn nữa còn là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì
chứ?”

Cô ta hỏi ngược lại tôi: “Tam Lộc không lớn hơn chúng ta sao?
Những ngân hàng phá sản ở Mỹ có cái nào không lớn hơn chúng ta chứ? Công ty
trong top 500 thế giới còn sụp đổ được, Ức Vạn bé nhỏ của chúng ta đã là gì?”

Câu hỏi này khiến tôi cứng họng. Người phụ nữa này tầm nhìn
thật là rộng quá thể.

“Thế… cô định làm gì?”

“Nói thật với anh, tôi và Vương Hoa Sơn từng là một đôi, sau
đó ông ta phản bội tôi! Đây cũng là lý do hơn hai năm nay tôi không có cuộc sống
về đêm. Sau khi Vương Hoa Sơn phản bội, nghĩ rằng là một người tính cách mạnh
mẽ, nhất định tôi sẽ báo thù khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng tôi chưa
bao giờ có ý nghĩ đó. Ông ta phản bội tôi, tôi hận ông ta là một chuyện, công
ty lại là một chuyện khác. Nhưng ông ta đã hoàn toàn coi tôi là kẻ địch, hơn
nữa còn không đội trời chung, không phải tôi ra đi thì ông ta sẽ bị hạ bệ. So
sánh với thâm thù đại hận giữa tôi với Vương Hoa Sơn, mối thù nhỏ của chúng ta
chẳng đáng nhắc đến. Những việc tôi làm tốt ở công ty ông ta chỉ coi đó là giả
dối, cho rằng tôi đang bày mưu làm gì đó bất lợi cho ông ta. Ông ta sắp xếp
không ít người theo dõi tôi, kiểm tra tài khoản của tôi. Tôi không tin nổi
người đàn ông từng luôn miệng nói có ân tất báo lại đối xử với tôi như thế. Năm
đó khi ông ta sa sút, là bố tôi đã giúp đỡ thì ông ta mới có ngày nay! Cuộc
chiến của tôi và ông ta đã bắt đầu từ đó, nhưng có lẽ chúng tôi không ngờ ngoài
hai bè phái của mình còn có một bè phái khác cũng đang nhắm vào công ty. Bè
phái này không phải của tôi, cũng không phải của Vương Hoa Sơn. Nhưng ông ta
nghĩ đó cũng là của tôi, giờ ông ta đang tin người không đáng tin, rồi có ngày
ông ta phải hối hận. Tôi và Vương Hoa Sơn đấu với nhau giống như nội chiến
trong một nước, bất luận ai thắng thì cũng là người của mình. Nhưng thế lực kia
thì khác, có thua Vương Hoa Sơn tôi cũng không có gì để nói, nhưng tôi không
thể để Ức Vạn rơi vào tay người ngoài được.”

Tôi nghe mà đầu óc mù mờ: “Lâm tổng giám, tôi căn bản không
hiểu cô đang nói gì..

“Ba mươi nghìn đô la Mỹ và quần áo hàng hiệu trên người, có
phải Vương Hoa Sơn cho anh không?” Ặc… Lâm ma nữ không làm bà bói thì đúng là
lãng phí nhân tài. Tuy số tiền và quần áo là của Sa Chức nhưng nghĩ kỹ thì
người thanh toán cuối cùng đúng là Vương Hoa Sơn.

Tôi im lặng coi như mặc nhận.

“Ông ta bảo anh giả vờ hòa hảo với Mạc Hoài Nhân đúng không?
Ông ta cho rằng Mạc Hoài Nhân là người của tôi, đúng không? Thậm chí ông ta còn
cho rằng tôi muốn lấy hết chỗ hàng đáng giá hàng chục triệu trong kho, đúng
không? Ông ta cho rằng tôi đã lấy tám mươi vạn kia, muốn anh làm gián điệp lấy
chứng cứ cho ông ta, tống tôi vào tù, đúng không?” Lâm ma nữ, cô có phải người
không vậy?

“Cô có bản lĩnh như vậy, cô hoàn toàn có khả năng đối phó với
ông ta. Tôi nghèo khó, ai cho tôi tiền người đó là chủ, tôi sẽ làm cho người
ấy. Việc này nếu tôi không làm thì ông ta cũng tìm được người khác làm.” Tôi
nói.

“Tôi thật không ngờ Vương Hoa Sơn lại nhẫn tâm như vậy. Năm
đó nếu không có bố tôi thì đâu có Viễn thông Ức Vạn như ngày nay, qua cầu rút
ván thì ít nhất cùng phải đợi qua hẳn cầu đã chứ. Tôi và ông ta tuy không có
danh phận nhưng cũng là tình nhân một thời gian, vậy mà ông ta lại đối với tôi
như vậy. Ông ta muốn tôi chết! Vậy thì tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng
chết!!!” Lâm ma nữ nghiến răng. “Nói việc chính, tôi và Vương Hoa Sơn sẽ chơi
từ từ, việc quan trọng bây giờ là lão hồ ly Tào Sắt kia, tôi nhất định phải
loại bỏ lão!”

Đây là công ty gì chứ? Rõ ràng còn kinh hồn động phách hơn cả
Tam quốc diễn nghĩa.

“Phó tổng giám Tào? Liên quan gì đến ông ta?” Tôi tò mò hỏi.

“Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân, đều là tay sai của lão! Lão
chính là kẻ đứng chỉ huy đằng sau, muốn kéo sập Ức Vạn. Thủ đoạn thì tôi không
rõ, nhưng tôi biết lão ra tay từ kho hàng. Còn tại sao lại ra tay từ kho hàng
thì tôi đã điều tra rất lâu nhưng không có manh mối gì.”

“Phó tổng giám Tào Sắt? Lâm tổng giám, hình như tôi nghe
Vương Hoa Sơn nói Tào Sắt là anh em tốt của ông ấy.” Là thế nào đây, tôi thành
người của Lâm ma nữ rồi sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.