Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 22: Đám lang sói trong công ty nổi loạn



Một ngày tôi không có mặt chắc A
Tín mệt lắm. Về đến kho thấy tên nhóc đó không biết dùng cách gì đã lắp một cái
rổ lên tường, đang đánh bóng một mình. Tôi cởi áo cùng chơi với cậu ta. Từ khi
rời khỏi ghế nhà trường đến giờ tôi chưa chơi một trận bóng rổ nào cả…

“A Tín, sao cậu lắp được rổ lên
đó?”

“Rất đơn giản mà, đóng hai cái nở
vào, lắp vòng rổ lên, dùng vít cố định lại, lắp lưới lên, thế là xong.”

Không biết cậu nhóc này học bóng
rổ ở đâu, cũng cừ lắm.

“A Tính, chỗ cậu có sân bóng rổ
à?”

“Cách gầm cầu nhà em không xa có
một thôn nhỏ. Hầu như ngày nào em cũng đến đó chơi cùng mọi người.”

Đánh một trận toàn thân mướt mát
mồ hôi, tôi nói: “A Tín, lại đây giúp tôi.”

Tôi bảo A Tín dỡ một số thùng ra
rồi đích thân kiểm tra một lượt, nhưng chẳng thấy gì khác thường. Nhưng nếu
kiểm tra được số hàng mà hôm qua Hoàng Kiến Nhân chuyển ra ngoài tỉnh thì có lẽ
sẽ có thu hoạch gì đó, nhưng đi thì ít nhất bốn năm ngày mới về được.

A Tín hỏi về mâu thuẫn giữa tôi
và Hoàng Kiến Nhân, tôi nói hết ân oán của tôi với hắn ta. Cậu ấy nghe xong
cười: “Mọi khó khăn trên đời này đều có lý do cả, đó là ông trời đang rèn luyện
cho anh để giao cho anh nhiệm vụ nặng nề hơn. Lão đại, em tin anh nhất định sẽ
làm nên sự nghiệp!”

“Cảm ơn cậu, A Tín!”

Ba mươi nghìn đô, nhẹ hều, không nặng nề gì cả. Nhưng chỗ
tiền này dù dùng cho hai đứa em gái tôi học hết thạc sĩ cũng còn thừa. Tôi nuốt
nước bọt, cái mạng nát này của tôi đến bây giờ vẫn chỉ là ảo tưởng để tự an ủi
mình. Nếu tôi trả tiền cho Lâm Tịch, cô ta sẽ đá tôi ra khỏi công ty, tôi không
những không thể kiếm chác gì ở đây, càng đừng nói đến việc trả thù. Tôi và cô
ta đã tuyên chiến rồi, nếu không phải có lá chắn là Vương Hoa Sơn thì chắc chắn
cô ta sẽ dồn tôi vào con đường chết. Tôi khó xử, không biết có nên trả tiền cho
Lâm Tịch không. Tôi thấy có một số đạo lý A Tín còn hiểu rõ hơn mình, thế là
tôi hỏi cậu ấy.

Đương nhiên tôi không kể hết ân oán giữa tôi và Lâm ma nữ,
chỉ nói đại để tình hình hiện tại: Tôi ném di động của cô ta ra cửa sổ, lại đối
địch với cô ta… Cậu ấy trả lời: “Đã làm sao thì nên thành thật nhận lỗi, đùn
đẩy trách nhiệm chỉ hại chính mình thôi. Lão đại, nói thật là những kiến thức
này em đều học được từ sách vở. Em cũng không có kinh nghiệm làm việc, nhưng em
luôn cảm thấy sách nói đúng. Điện thoại của người ta hỏng, liên quan trực tiếp
đến anh, nếu người ta đã thành tâm đền tiền viện phí cho anh thì anh cũng nên
đền điện thoại cho người ta. Lão đại… có phải anh không có tiền không, em có,
hay là em giúp anh!”

A Tín à, cậu làm sao biết được điện thoại của người thượng
đẳng dùng khác với điện thoại mấy trăm, một nghìn tệ của chúng ta. Tôi không
nói cho A Tín biết điện thoại của Lâm yêu bà người ta trị giá ba mươi nghìn đô,
cười một chút che giấu tâm sự rồi tôi hỏi tiếp: “A Tín, hôm tôi bị ngất có
những ai vây lại nhìn?”

“Gần như người của cả tầng này. Mấy con người đó…” A Tín giận
dữ, “đến xem náo nhiệt như chẳng liên quan gì đến mình vậy.”

“Hì hì, người tốt vẫn còn, nhưng ít thôi, cậu chính là một
trong số đó. Tôi lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, niềm an ủi lớn nhất chính là có
được người bạn như cậu.”

“Đại ca, chúng ta là anh em mà!”

“Đúng, anh em!”

A Tín vẫn còn giữ được sự chất
phác, thành thật của người nông thôn, nhưng sau này thì sao? Cả ngày nằm trong
cái thế giới lạnh lùng này, liệu có ngày nào đó cậu ấy thay đổi không?

“A Tín, hôm đó ai đi theo đưa tôi
đến bệnh viện?” Tôi muốn biết Bạch Khiết có đi không.

“Có chị giám đốc đó… còn cả thư
ký của chị ấy, cô ấy toàn thân đều dính máu của anh. Hôm đó cô ấy căng thẳng
nhất, còn sợ hơn cả em nữa…”

Hà Khả? Ồ, còn tưởng tôi giúp cô
ấy chặn một đòn như thế cô ấy sẽ vẫn lạnh nhạt như không.

Sáng ra thay một bộ Armani Sa
Chức mua cho, A Tín cười nói: “Lão đại, đi xem mặt à?”

“Đi trả tiền! Không thể để người
ta coi thường được, cậu nói có phải không?”

Đường đến văn phòng giám đốc phải
đi qua rất nhiều phòng khác, các nhân viên đều nhìn tôi chăm chú.

“Hình như là Armani.” “Armani?
Tên quản kho đó mặc được sao? Chắc là hàng nhái rồi.” “Cũng được đấy…”

Lần đầu tiên biết mình cũng thích
hư vinh, thực ra tôi muốn để Bạch Khiết nhìn thấy. Tôi có ngốc không? Có một
chút. Nếu tôi nghĩ đến cảm giác hư vinh này là nhờ Sa Chức thì tôi sẽ thầm chửi
mình là đồ khốn nạn. Nhưng có lẽ tôi đã bị họ kỳ thị quen rồi, có cảm giác rất
muốn bùng nổ.

Hà Khả sững sờ nhìn tôi một lúc
lâu rồi mới thốt lên: “Ân Nhiên, là anh đấy à?”

“Tôi đây. Hôm đó cảm ơn cô, Hà
Khả.”

Hà Khả cười: “Tôi nên cảm ơn anh
mới đúng! Vết thương của anh đã đỡ chưa? Tôi còn định trưa nay đi thăm anh.”

“Cô quan tâm thế, tôi nào dám
không khỏe…”

Hà Khả cười đẹp tựa hoa xuân, cô
ấy ghé sát tai tôi: “Ân Nhiên, hôm nay anh rất đẹp trai…”

Người đẹp này, giọng nói nhẹ
nhàng, mùi hương phảng phất khiến tôi không kìm được mím môi, đỏ mặt. “Làm
người quân tử phải tu thân dưỡng tính, cả phẩm chất và vẻ bề ngoài, cô nói xem
có phải không?”

“Đúng vậy… Ân Nhiên, tính cách
của giám đốc anh chưa được lĩnh giáo sao? Tôi cho anh biết nhé, cực kỳ tồi tệ
ấy. Nói chuyện với chị ấy tốt nhất đừng mạnh mẽ quá… Nhưng nếu chị ấy nhìn anh
không thuận mắt thì dù lấy lòng thế nào chị ấy cũng hung dữ với anh. Đúng rồi,
anh tìm chị ấy có việc à?” Hà Khả có lòng tốt nhắc nhở tôi, cô ấy đâu biết tôi
đã đấu với Lâm yêu bà này từ rất lâu rồi… “À, đúng rồi, tôi nghe Lâm tổng
giám nói muốn đền tiền viện phí cho anh, nhưng chị ấy nói anh phải đền điện
thoại cho chị ấy. Chiếc điện thoại đó…”

Hà Khả vẻ mặt đầy lo lắng, tôi
biết cô ấy định nói gì, chắc chắn cô ấy định nói điện thoại của Lâm yêu bà trị
giá hai mươi vạn tệ.

“Cảm ơn cô Hà Khả, tôi không
sao.”

Lâm ma nữ đang ngồi vắt chân, tay
cầm cà phê nghiêng đầu nhìn tôi, đầu tiên là muốn nhìn tôi mất mặt, nhưng khi
nhìn rõ toàn thân tôi thì cà phê bỗng rớt ra ngoài…

Sa Chức nói đúng, trong biển
người mênh mông, muốn đứng trên người khác thì phải bắt đầu thay đổi từ cách ăn
mặc. Người như Lâm ma nữ sẽ không có hứng thú gì với đàn ông, cô ta để vãi cà
phê chẳng qua là ngạc nhiên vì sự thay đổi của tôi, thấy tôi ăn mặc hàng hiệu
chỉnh tề thế này cô ta quả thực đã cực kỳ kinh ngạc.

Cả hai chúng tôi đều không nói
gì, tôi rất muốn tát cho cô ta mấy phát!

Đặt ba mươi nghìn đô la Mỹ trước
mặt cô ta, cô ta sờ xem thật giả, rồi lại kinh ngạc nhìn tôi…

Thành Long nói, trong thập niên
tám mươi, sau khi quay xong bộ phim khiến ông bỗng trở nên nổi tiếng, ông ấy từ
một cậu nhóc nghèo khó đi xe buýt tới trường quay đã biến thành một phú ông có
tới hàng trăm vạn đô. Những việc sau này khiến ông nhớ lại mà cảm thấy thật
hoang đường. Mỗi ngày hẹn bạn ra ngoài là đeo một cái đồng hồ hàng hiệu khác
nhau…

Thật ra chẳng có gì hoang đường
cả, cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy người ta kinh ngạc “Tên nhóc này sao lại có
ngày hôm nay?” thật sự không thể dùng lời nói hết được. Tôi đút hai tay vào túi
quần, quay người ngẩng cao đầu bước đi. Thật nực cười, lát nữa là tôi phải cởi
bộ quần áo này ra mặc chiếc quần bộ đội vào để chuyển hàng rồi.

Cũng không biết năm nào tháng nào
tôi mới trả được tiền cho Sa Chức với dáng vẻ thế này? Ẩn số, mọi thứ trong
cuộc đời đều là ẩn số, đó cũng là nguyên nhân mà chúng ta mong chờ đến giây
phút tiếp theo.

Buổi chiều đang cùng A Tín chuyển
hàng, di động để trong túi kêu rất lâu, tôi lấy ra nhận điện: “A lô, xin hỏi ai
vậy?”

“Ân Nhiên, chào cậu. Tôi là Vương
Hoa Sơn, giờ cậu đến nhà hàng Hoa Bắc trên đường Hoa Bắc một chút, đừng để
người khác biết. Nhanh lên!” Đúng là Vương Hoa Sơn.

“Ồ… vâng.” Ngữ khí mệnh lệnh đó
của ông ta không cho tôi từ chối.

Vương Hoa Sơn tìm tôi? Tôi làm
phó quản kho quá thành công rồi thì phải? Tôi cũng chẳng muốn đoán tại sao
Vương Hoa Sơn lại tìm mình. Đi qua con ngõ nhỏ bên kia con đường trước công ty
chính là đường Hoa Bắc rồi, tôi vào nhà hàng Hoa Bắc. Vương Hoa Sơn đang hút
thuốc, nhìn tôi bước vào. Vương Hoa Sơn nhìn thế nào cũng chẳng giống một doanh
nhân tao nhã ôn tồn, đầy quy tắc. Ông ta vừa cổ hủ, vừa không ngạo mạn, lời nói
xác đáng, dáng dấp hành vi rất có sức hiệu triệu.

“Ân Nhiên đến rồi à, ngồi đi!”
Ông ta vẫy tay, “Chàng trai trẻ đúng là chịu được khổ, mỗi tháng nhận lương của
phó giám đốc rồi mà vẫn cúi mình làm những việc nặng nhọc như vậy, có tinh thần
phấn đấu tiến thủ như tôi trước đây!”

“Cảm ơn Vương tổng quá khen!”
Vương Hoa Sơn mới là cúi mình, đường đường là tổng giám đốc của Ức Vạn lại suy
nghĩ cho một quản kho bé nhỏ là tôi? Còn đích thân mời tôi đến? Thái độ bỗng
nhiên niềm nở khiến tôi nghi ngờ, một quản kho nhỏ bé có nhất thiết phải khiến
ông ta đích thân ra mặt không? Hơn nữa, điện thoại của tình nhân ông ta, Lâm ma
nữ, đáng giá đến hai mươi vạn tệ. Vậy thì bị kẻ khác lấy mất tám mươi vạn tệ,
với Vương Hoa Sơn đó không phải chuyện rất đau lòng sau?

“Ân Nhiên, cậu đánh giá thế nào
về Lâm tổng giám?” Vương Hoa Sơn vừa cười vừa hỏi, nụ cười đó ẩn chứa bao nhiêu
sự giảo hoạt?

“Lâm tổng giám… Vương tổng, tôi
không phải cấp dưới trực tiếp, bình thường làm việc cũng chẳng liên quan gì tới
cô ấy.” Tôi cúi đầu, sợ Vương Hoa Sơn nhìn ra tâm sự của mình. Người già có một
bản lĩnh đó là có thể nhìn thấu lòng người thông qua một gương mặt non nớt…

“Thật sự không có liên quan? Thế
cậu giải thích thế nào về tối hôm đưa Lâm Tịch về?” Vương Hoa Sơn nhìn tôi.

Tối hôm đó tôi vẫn là bảo vệ của
Cánh cổng thiên đường, đưa Lâm Tịch về nhà hoàn toàn là do lương tâm, việc này
tôi chẳng có gì phải chột dạ cả: “Vương tổng, khi đó tôi là bảo vệ ở quán bar,
Lâm tổng giám uống say, tôi không nỡ nhìn cô ấy ngã ra ở đó, hơn nữa quản lý
cũng bảo tôi đưa khách hàng uống say ra ngoài. Tôi sợ cô ấy về nhà gặp điều gì
bất trắc nên mới đưa cô ấy về.”

Vương Hoa Sơn ho một tiếng ngắt
lời tôi rồi hỏi: “n Nhiên, tôi nghe nói cậu và Lâm tổng giám vẫn luôn bất hòa,
khi cậu còn chưa nghỉ việc thì cô ấy thường xuyên nói với tôi muốn ép cậu nghỉ.
Tôi còn khuyên cô ấy, nói công ty có chế độ của công ty, nhân viên không phạm
lỗi thì không thể ra vẻ lãnh đạo mà tùy tiện cho người ta thôi việc. Sau đó xảy
ra vụ nhìn trộm, Lâm Tịch lập tức đuổi cậu, lẽ nào cậu không hận sao?”

Tôi chẳng hiểu gì, Vương Hoa Sơn
muốn biết mọi chuyện đêm đó của tôi và Lâm Tịch sao? Hay là có âm mưu gì khác? “Chỉ
là đưa cô ấy về nhà thôi, ở quán bar có rất nhiều phụ nữ uống say, tôi cũng
không chỉ đưa mỗi Lâm tổng giám về.” Tôi nói dối.

“Nghe nói bây giờ cậu và Lâm tổng
giám như nước với lửa, thậm chí còn phải vào viện?” Không phải là tôi trả tiền
cho Lâm Tịch khiến cô ta càng phẫn nộ, gọi bảo Vương Hoa Sơn xử lý tôi đấy chứ?

“Đúng… đúng vậy..”

“Lần đó tôi gọi cậu về nhưng cậu
từ chối mãi. Làm bảo vệ một tháng chẳng qua chỉ hai nghìn tệ, tôi trả lương cao
như vậy nhưng cậu vẫn từ chối, bắt Lâm tổng giám đích thân xin lỗi, lý do là sợ
cô ấy sẽ trả thù hay là vì vẫn còn mối hận trước đây?”

“Đúng vậy.” Tôi dựa vào ghế, xem
rốt cuộc ông ta muốn nói gì.

Vương Hoa Sơn gọi phục vụ: “Mang
cho chúng tôi vài món tùy ý.”

Sao, định nói chuyện lâu à?

Vương Hoa Sơn lại đưa thuốc cho
tôi, tôi vẫn không dám nhận. “Không sao, không sao, cậu hút đi!”

Tôi châm thuốc cho ông ta rồi
châm cho mình.

“Ân Nhiên, con người có sự nghiệp
càng lớn thì cảm giác an toàn càng ít, càng khó tin tưởng những người bên cạnh
mình. Khó lắm…” Vương Hoa Sơn phả khói thuốc ra, vẻ mặt buồn rầu.

“Vương tổng muốn nói đến chuyện
thiết bị tám mươi vạn trong kho sao?” Dần dần tôi cũng nhận ra, Vương Hoa Sơn
tìm tôi không nói chuyện Lâm Tịch thì đương nhiên là chuyện công việc rồi.

“Ân Nhiên, cậu làm trong kho nhiều
ngày rồi, có phát hiện ra điều gì bất thường không?” Tôi lắc đầu, vốn dĩ tôi
định nói việc lúc tôi vào viện, khi tôi và A Tín đều không có mặt, Hoàng Kiến
Nhân đã làm một chuyện khó hiểu. Nhưng nếu nói ra thì nhất định ông ta sẽ nổi
giận, A Tín có thể coi là thất trách rồi!

“Mấy năm nay, tôi phát triển bộ
phận tiêu thụ đều cho mấy người họ làm, nhưng những người này đều không có lòng
cảm ơn, lại còn mưu đồ bất chính! Chỗ hàng tám mươi vạn tệ bị mất kia cảnh sát
không điều tra ra được ai đã làm. Nhưng tôi nghi ngờ chính là người trong bộ
phận tiêu thu. “Phòng ngày phòng đêm, giặc trong nhà khó phòng! Tám mươi vạn tệ
gồm bao nhiêu hàng? Chỉ mấy chục thùng, mục tiêu của chúng chắc chắn không chỉ
tám mươi vạn. Nếu tối hôm đó không có gì bất ngờ thì có khi cả kho đã mất sạch
rồi!” Chỉ tám mươi vạn với tôi không là gì, nhưng nếu cả kho hàng thì phiền
phức to rồi! Vương Hoa Sơn dập thuốc, rót rượu cho tôi: “Nào, uống một ly đã!”

Tôi vội kính lễ, rồi hỏi: “Vương
tổng, nếu chuyển sạch hàng trong kho đi thì rất lớn chuyện, bọn trộm vặt đó dám
sao?”

“Thời buổi này chỉ cần có lợi
ích, nhỏ từ cái kim sợi chỉ, lớn đến văn vật cổ quốc gia, có gì mà chúng không
dám lấy? Cậu đã bao giờ nghe nói, có kẻ chuyên lấy trộm xe trị giá hàng trăm
vạn tệ trở lên, đưa lên xe công-ten-nơ chuyển đi, ngay tang vật to như thế còn
có thể tẩu tán được, mấy thiết bị thông tin bé tí của chúng ta có gì khó khăn
chứ? Cảnh sát điều tra nhưng chẳng có chút manh mối nào, cậu bảo không phải
người trong nội bộ làm thì còn ai nữa?”

“Vương tổng, tôi thấy cũng rất
lạ, tuy camera trong sân công ty không nhiều nhưng sao chẳng quay được thứ gì
có ích vậy?”

“Hừ, máy quay, tôi đã cho người
nghiên cứu, chỗ máy quay ấy lại vừa hay có một góc chết, bọn gây án đã vào theo
đúng góc chết máy quay không quay được. Điều này càng chứng minh là người trong
công ty.”

Điểm này thì tôi không biết,
nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân.

“Tôi nghi ngờ người đứng đằng sau
chính là Lâm tổng giám!” Vương Hoa Sơn nhỏ giọng nói rất nghiêm túc.

Sét đánh giữa trời quang… Lâm ma
nữ! Cô ta có thể sao? Nói thật, tôi tranh đấu với Lâm ma nữ lâu như vậy nhưng
tôi chẳng hiểu chút gì về cô ta cả. Chỉ biết suy nghĩ của cô ta khác hẳn những
người trong hiện thực đời sống như tôi, tôi lắp bắp: “Vương tổng, tôi… tôi nghe
người trong công ty nói, nói… cô ấy là…”

“Tình nhân của tôi, đúng không?
Thật ra tôi cũng không tin lắm là do Lâm Tịch làm. Nhưng rất nhiều manh mối đều
hướng về cô ấy.”

“Có chứng cứ gì?”

“Từ sự việc đó thì không, nhưng
qua những biểu hiện bất thường khi tiếp xúc, tôi có thể nhận ra một vài điều.”

“Vương tổng… tôi vẫn khó tin do
Lâm tổng giám làm.”

Vương Hoa Sơn châm thuốc, từ tốn
nói: “Trước đây tôi là một kẻ nghèo khó, hồi đại học, cô gái xinh đẹp tên Liễu
Thanh đã yêu cậu thanh niên gia cảnh khó khăn nhưng học hành chăm chỉ là tôi.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi xác định mối quan hệ yêu đương, nhưng bị bố mẹ
Liễu Thanh phản đối. Khi tôi đề cập đến việc kết hôn, bố mẹ Liễu Thanh muốn
dùng hai vạn tệ tiền sính lễ để làm khó tôi. Liễu Thanh vẫn sâu nặng với tôi
lén lút mượn hai vạn từ bạn bè cho tôi, cuối cùng đôi trẻ đã thành công.

Để trả tiền cho bạn bè, cũng vì
một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, tôi rời xa người vợ mới cưới đến thành
phố nào đó ở Giang Nam làm nhân viên cho một công ty viễn thông, được sắp xếp
là cấp dưới cho La Lâm. La Lâm là cấp trên của tôi, một cấp trên xinh đẹp. Cô
ấy nhiệt tình hướng dẫn tôi cách nói chuyện với khách hàng, tôi rất nhanh đã
nắm bắt được kỹ xảo. Một năm sau, tôi được công ty cử đi tập huấn ở Thượng Hải
nửa năm. Tôi biết rõ mình được công ty coi trọng là nhờ sự giúp đỡ của La Lâm.
Trước khi đi Thượng Hải tôi đã mời cô ấy ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn. Trong
phòng riêng của nhà hàng, La Lâm uống say đã lao vào lòng tôi. Tôi nửa tỉnh nửa
say cũng không kìm được ôm lấy cô ấy… Sau chuyện đó tôi vô cùng hối hận, len
lén bỏ đi. Kết thúc đợt tập huấn, tôi được giữ lại Thượng Hải làm bộ phận tiêu
thụ. Sau khi con gái tôi ra đời thì tôi đón hai mẹ con họ lên Thượng Hải.”

“Vì công việc nên La Lâm nhiều
lần đến Thượng Hải, tôi làm như không biết đến ánh mắt thiết tha của La Lâm,
tôi hy vọng có thể quên được cái đêm đó, điều này khiến La Lâm rất mất bình
tĩnh. Trước mặt Liễu Thanh, lúc thì La Lâm sai bảo tôi lúc lại có những hành
động rất thân mật. Ban đầu Liễu Thanh cho rằng đó chỉ là sự ngang tàng của
những cô gái xinh đẹp, hơn nữa La Lâm còn là cấp trên của tôi, thế nên cô ấy
rất khách khí với La Lâm. Nhưng dần dần cô ấy phát hiện ra, cuối cùng đã biết
được chuyện đó. Tôi quỳ trước mặt cô ấy khóc lóc cầu xin tha thứ. Nhưng Liễu
Thanh tính cách mạnh mẽ không thể chịu được việc tôi làm ô uế tình yêu trong
sáng này, kiên quyết đòi ly hôn, khi ấy con tôi mới hai tuổi.”

Sau khi ly hôn Liễu Thanh đến An
Huy, thuê một căn nhà, làm kế toán, một mình nuôi con. Tôi vô cùng hối hận về việc
làm ngu ngốc trong một lần bồng bột của mình, không lâu sau tôi bỏ việc ở
Thượng Hải đến An Huy tìm Liễu Thanh. Tôi cầu xin cô ấy tha thứ hết lần này đến
lần khác, đồng thời mong muốn được kết hôn lại. Liễu Thanh thấy tôi đã đoạn
tuyệt liên hệ với La Lâm, trong lòng lại vẫn còn yêu tôi, thế là cô ấy đồng ý
sống với tôi, nhưng không đồng ý kết hôn lại, chuyện kia của tôi đã thành vết
sẹo không thể xóa nhòa trong lòng cô ấy.

Sau đó, tổng giám đốc của công ty
La Lâm đang làm đến An Huy, ông ta nhiều lần đến tìm tôi muốn tôi khai thác thị
trường An Huy. Tôi sợ sẽ khiến Liễu Thanh hiểu nhầm, sợ gia đình khó khăn lắm
mới gương vỡ lại lành gặp phải biến cố, thế là tôi từ chối. Khi ấy Liễu Thanh
đã bình tĩnh hơn, thấy tôi từ chối, cảm giác bị sỉ nhục sâu trong tim bỗng
nhiên lại trỗi dậy: Nếu không có ý nghĩ đen tối thì cơ hội tốt như thế sao lại
bỏ qua?! Dường như để chứng minh cho phán đoán của mình, Liễu Thanh cố chấp
khuyên tôi nhận việc này, dựng nên sự nghiệp, đồng thời cũng để thoát khỏi cuộc
sống khó khăn vất vả hiện nay.

Tôi nghe theo lời khuyên của Liễu
Thanh, nhận công việc ở An Huy. Trong thập kỷ 90, điện thoại mới đang bắt đầu
phổ cập, rất dễ làm ăn. Trong năm năm tôi đã mở được rất nhiều cửa hàng độc
quyền trong hơn chục siêu thị lớn ở An Huy. Tình cảm giữa tôi và Liễu Thanh
cũng dần dần tốt lên… Không ngờ sự xuất hiện của La Lâm một lần nữa khiến tình
cảm giữa chúng tôi gặp trắc trở. La Lâm được công ty cử đến khảo sát công việc
của tôi ở An Huy, đương nhiên tôi không thể không tiếp đón. Tất cả chỉ là những
cuộc gặp gỡ công việc, khách sáo nhưng Liễu Thanh lại không hiểu. Cô ấy giận
dỗi bế con bỏ đi, tôi quỳ xuống cầu xin. Cô ấy nói trừ phi tôi giao hết tài sản
công ty cho cô ấy thì mới tin tôi. Vì cô ấy sợ tiền tôi kiếm được đều cho La
Lâm, tôi không có tiền thì cô ấy sẽ an tâm.

Một hôm, tôi đi một vòng các cửa
hàng độc quyền, phát hiện tất cả nhân viên thu ngân đều đã thay đổi. Thì ra họ
đều do Liễu Thanh tuyển vào. Liễu Thanh yêu cầu sau khi ghi chép hết mọi khoản
thu trong ngay đều phải gửi tiền vào thẻ tín dụng chỉ mình cô ấy biết mật mã.
Là tổng đại lý của công ty mà các khoản mục hàng ngày cũng không được nhìn, tôi
cảm thấy Liễu Thanh có phần quá đáng. Nhưng Liễu Thanh lại thản nhiên nói:
“Không phải anh nói mọi tài sản đều thuộc về em sao? Em làm như vậy chỉ là để
xem thành ý của anh. Chỗ tiền này đều gửi dưới tên của con gái, sau khi cưới
lại thì sẽ là của ba người chúng ta rồi.”

Từ sau khi Liễu Thanh tiếp nhận
quyền kinh tế, tôi muốn dùng tiền là phải mở mồm xin Liễu Thanh, tôi nhất thời
không thích ứng được. Tôi dần mất quyền kinh doanh tổng đại lý ở An Huy, ngoài
việc đi đặt hàng, giao nhận hàng, bình thường chẳng có việc gì. Vợ tôi độc
chiếm không cho tôi nhúng tay vào nghiệp vụ, thành tích tiêu thụ ngày một giảm
sút, tụt từ hạng đầu xuống hạng cuối toàn khu vực Hoa Đông, càng nghĩ tôi càng
tức. Sau đó thì hiểu ra, tiền các cửa hàng độc quyền kiếm được đều bị Liễu
Thanh chuyển đi. Nghĩ đến nửa năm Liễu Thanh nắm quyền kinh doanh, cửa hàng vì
vấn đề tiền vốn mà gặp biết bao khó khăn… Tôi càng nghĩ càng thấy mình sống quá
bạc nhược. Người ngoài tưởng tôi làm tổng đại diện sẽ vinh quang lắm, nhưng tôi
vẫn sống ở nhà thuê, tiền kiếm được không biết đi đâu, tôi sống mà không có
chút tôn nghiêm nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.