“Công tử, thật sự xin lỗi người, đều do hai lão đây hàng ngày dạy dỗ không
nghiêm, dung túng tiểu nữ làm bậy, mới để cho nó làm hại công tử, khiến
người ngất đi.”
“Chúng ta vừa mới nghe chuyện, biết được việc này do Tiêủ Phúc không
đúng, Tiểu Phúc tính tình nông nổi, nhưng nó không có ác ý, mong công tử đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với nó”.
Ở đâu ra những người nông dân này đây? Khiến hắn choáng váng, chẳng hiểu gì.
Ý thức Nam Cung Kiệt chưa khôi phục hẳn, nghe hai lão lải nhải xong,
thì thấy một cô nương dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tuổi chừng 17-18,
xuất thân nông thôn, gạt hai lão kia sang một bên, chen lên phía trước.
Nàng vỗ vỗ bộ ngực, to giọng nói: “Ta là Tiền Tiểu Phúc, đi không đổi
tên, ngồi không đổi họ, tự làm tự chịu, chuyện này đều do ta gây ra,
đương nhiên cũng do một mình ta gánh vác hậu quả.”
Tiểu nha đầu nói liên hồi, cứ như là nàng đang nói chyện với đám đông.
Nam Cung Kiệt đứng tại chỗ, chưa nói một câu nào, đôi mày cau lại, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, khiến người khác phải giật mình sợ hãi.
Đứng trước mặt hắn, nàng chống tay trên eo, nhìn kĩ thì cô nương này có chút quen mắt, giọng nói của nàng cũng chút quen tai.
Hắn nhớ rõ khi mình đang ở quán rượu Lai Phúc ăn cơm, mang theo một gã sai vặt trong phủ đến Nghi Xương để chuẩn bị buôn bán.
Trong lúc dùng bữa, hắn bảo gã sai vặt đi ra ngoài mua đồ, không lâu
sau trong quán vang lên tiếng thét của một cô nương, khiến cho mọi người trong quán rượu chú ý đến.
Nói hắn máu lạnh cũng tốt, tuyệt tình cũng được, đối với chuyện này,
hắn không quan tâm. Tiếng nói trong trẻo mềm giòn mắng to tên nào đó,
chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng đánh nhau. Nhớ rõ lúc ấy, quán rượu
náo loạn một hồi, cuối cùng không biết vì sao, hắn cảm thấy gáy đau đau, trước mắt tối sầm, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Nửa khắc đồng hồ sau, hắn tỉnh lại dần dần từ trong đau đớn, nhìn xung
quanh, phát hiện mình không ở quán rượu Lai Phúc nữa, mà ở trong một
ngôi nhà nông dân.
Tất cả mọi người tại đây đều xin lỗi hắn, thoáng suy nghĩ lại, Nam Cung Kiệt suy đoán tên đầu sỏ khiến mình té xỉu, khẳng định có liên quan đến hai lão và cô nương trước mắt đây.
“Sự việc là như thế này, bởi vì ta phải cứu cô nương đang bị người ta
giở trò sàm sỡ, không cẩn thận ném chén trà trúng đầu ngươi, khiến ngươi bất tỉnh, lại không biết nhà ngươi ở đâu, tên họ là gì, mới quyết định
khiêng ngươi về nhà ta”.
Khiêng về nhà cô ta ư? Khiêng?
Nam Cung Kiệt dò xét nàng từ trên xuống dưới, nhìn vóc dáng nhỏ bé của
nàng, không hề có cơ bắp, chưa được mấy lạng thịt, mà sao có thể khiêng
một nam nhân cao to 7 thước như mình đây.
Thấy hắn không nói gì khi nghe cha mẹ và muội muội xin lỗi, vài vị nam
nhân dáng người to khỏe, chắc là do ngày ngày chịu khó luyện tập võ
công, cũng tham gia vào.
“Công tử, tóm lại muội muội của ta không cố tình”.
“Đúng vậy công tử, người ta nói làm người phải có lòng khoan dung…”
Nam Cung Kiệt không chịu nổi nữa, mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn, lập tức bảy cái mồm trước mặt không dám lên tiếng.
Bọn họ biết nói lời xin lỗi với vị công tử này không phải là một cách
hay, Tiền Tiểu Phúc vội kéo cha mẹ cùng các ca ca đi ra ngoài, sau đó
đóng cửa lại, nói cho bọn họ yên tâm, mình sẽ thu xếp chuyện này ổn
thỏa.
Nàng nói xong liền trở về phòng, đóng cửa lại, xoay người thì kẻ bị
nàng ném nhầm đến bất tỉnh, mà kẻ ấy cũng đang nhìn mình chằm chằm.
“Nói như vậy, kẻ ném đồ lung tung làm ta té xỉu là cô sao?” Giọng hắn
nhẹ nhàng, nhưng mang theo vài phần trách móc cùng không vừa lòng.
Không vội giải thích, Tiền Tiểu Phúc lúc này mới để ý đến nam nhân này, tóc đen như mực, ngũ quan thâm thúy tinh sảo, có thể khẳng định là một
người khôi ngô phóng thoáng.
Nàng không giỏi dùng những từ bay bổng để miêu tả vẻ đẹp của người
khác, nhưng khuôn mặt nam nhân này giống như thần tiên từ trong tranh
bước ra vậy.
Nhưng mà vị tiên này có sắc mặt kém quá hay không nhỉ? Mày nhíu lại hết mức, ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ, ngay cả khi mở miệng nói chuyện cũng khiến người khác phải lạnh sống lưng.
Nàng nhận lỗi rồi cơ mà. Nàng việc gì phải sợ hãi cơ chứ.
“Đúng vậy, ta biết chuyện này là do ta không đúng nhưng lúc đó tình thế cấp bách, vị tỷ tỷ kia bị người ta sàm sỡ, ta nhất thời mới… Này,…
Mặt ngươi như thế là ý gì hả?”
Lời nói còn chưa xong, vẻ mặt hắn thiếu kiên nhẫn mà quay đi, rõ ràng
không muốn nghe tiếp. Nàng tức giận to giọng nói: ” Mà chuyện này ngươi
cũng có phần không đúng, bên cạnh ngươi có một vị cô nương bị ức hiếp,
ngươi chẳng những không ra tay cứu giúp, đến lúc ta cùng tên hám sắc kia giằng co thì ngươi lại ngồi một chỗ ăn ăn uống uống, không giúp đỡ thì
phải biết né đi chứ”.
Nam Cung Kiệt nghe vậy, thiếu chút nữa bị nàng làm nội thương, đưa tay
chỉ vào vị trí sau gáy: “Ý cô là ta sống được là do cô ném chén trà vào
đây ư?”.
Tiền Tiểu Phúc biết mình đuối lí, lập tức cơn tức biến mất hơn nửa “Vậy… Vậy thì ngươi nghỉ thế nào?”
Nàng cau mày bĩu môi, hai gò má trắng noãn hiện chút hồng, tuy nàng ăn
mặc giản dị nhưng lại không che được khí chất đoan trang mà ông trời
tặng cho nàng.
Từ nhỏ, xung quanh Nam Cung Kiệt có vô số nữ tử, ngay cả mĩ nhân cũng
không lọt được vào mắt hắn, mà hắn cũng không rãnh để nhìn dung nhan
người khác.
Tiểu nha đầu trước mặt hắn có đôi mắt to mà hấp dẫn, nhìn nàng rất đơn
thuần, cá tính thẳng thắn, không giống với những người khác luôn tiếp
cận hắn vì mục đích tài của. Thật ra, lần này bị cái chén đập phải cũng
có lỗi của hắn.
Bởi vì cha mẹ qua đời từ lâu, thân là vạn tửu trang chủ, mỗi
ngày hắn đều vất vả giải quyết nhiều chuyện. Nói đến vạn tửu, từ cụ ông
80 tuổi đến đứa bé 3 tuổi ở Đông Thần này không ai không biết.
Trong đó nổi tiếng nhất là rượu ‘Túy hoa đào’ có một không hai. Hoa đào này ủ bằng phương pháp kì lạ, công thức cũng
rất phiền phức, vì thế mà được thiên hạ vô cùng yêu thích.
Trước đây không lâu, Đại sư phụ nắm giữ công thức chế ‘Túy hoa đào’ qua đời do mắc bệnh, cho nên công thức cất rượu chỉ có con gái ông – Triệu Như Mai biết được.
Hắn muốn mua lại công thức chế rượu ‘Túy hoa đào’ với giá cao, nhưng Triệu Như Mai không chịu đáp ứng, nàng ta đặt ra
điều kiện, nếu muốn có phương thức ‘hoa đào say” thì phải lấy nàng ta
làm vợ.
Từ nhỏ Nam Cung Kiệt đã ghét bị người khác uy hiếp, đặt điều kiện, nhà
hắn luôn tiếp đãi long trọng với Triệu gia, cho dù Triệu Như Mai là con
gái của đại sư phụ kia, sống ở phủ Nam Cung đều luôn giống một vị tiểu
thư.
Không những nữ nhân kia không báo đáp ân tình, ngược lại nhân cơ hội uy hiếp hắn. Trong lúc tức giận, hắn thông báo cho toàn thiên hạ biết muốn tìm một vị sư phó biết cất rượu. Chỉ cần họ tìm ra được phương thức chế rượu làm hắn hài lòng, chẳng những được hắn trả một số tiền lớn mà họ
có con gái chưa lấy chồng thì có thể tiến vào nhà Nam Cung trở thành Nam Cung phu nhân.
Tin tức vừa được phát ra, các người chế rượu khắp nơi đều đến đây để
trình diễn tài nghệ, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được một sư phó
cất rượu phù hợp.
Hôm nay là đợt thứ hai tổ chức cuộc thi này, mỗi ngày, hắn đều rất bận
rộn, thời gian nghỉ ngơi cũng giảm đi nhiều, thế nên sự mệt mỏi tích góp lại nhiều, khiến hắn bị một chén trà nhỏ đập trúng đã ngất đi.
Nhưng những lời này làm sao hắn dám nói với kẻ gây họa này chứ, mà hắn
cũng không có thói quen bỏ đá xuống giếng, hắn có thể bỏ qua chuyện này, dù rằng thực sự có chút không cam lòng.
Đang muốn mở miệng làm khó nàng thì nghe thấy tiếng sấm vang lên.
Tiền Tiểu Phúc sắc mặt trắng bệch, chỉ tay vào mặt hắn mà nói: “Bây
giờ… Ngươi… Ngươi đừng nên nói gì cả, chờ ta quay lại thì tiếp tục
nói chuyện tiếp.”
Nàng vội vã xoay người chạy ra ngoài sân, một lát sau thấy nàng quay
lại, trên tay cầm mấy cái giỏ. Trong giỏ đựng toàn thảo dược cùng hoa
khô, còn có một chút mùi hương kì lạ lẫn vào trong đó.
Nam Cung Kiệt tò mò nhìn: “Cái gì vậy?”.
“Nguyên liệu cất rượu” Nàng vừa trả lời, vừa bày các loại dược liệu lên trên bàn.
“Cô biết cất rượu ư?” Hắn cho rằng mình nghe lầm.
Tiền Tiểu Phúc quay đầu lại liếc hắn, cười “Khắp thiên hạ, tất cả người dân Đông Thần quốc đều biết, vạn tửu trang nổi tiếng thông báo muốn tìm một người cất rượu, chỉ cần ai hiểu biết về rượu thì đều có thể tham
gia dự thi, mà ta thì cũng nóng lòng muốn thử xem”.
Nàng muốn vào vạn tửu trang cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân này có
cách đây vài năm. Nhớ rõ lúc ấy, có một người ăn mày đầu tóc trắng rũ
rượi, ngồi bên đường, mà lại đang là mùa đông, lão ăn mày cô đơn ngồi
một góc, mong có người hảo tâm đi qua bố thí chút ngân lượng. Đúng lúc
này, một chiếc kiệu đi ngang qua chợt dừng lại, một vị công tử hảo tâm
từ trong kiệu bước ra, đặt vào trong cái bát của lão một thỏi bạc.
Sau này, nàng mới biết được vị công tử kia chính là thiếu trang chủ Nam Cung Kiệt của vạn tửu trang.
Những năm gần đây, từ khi hắn trở thành trang chủ, nàng nghe thấy rất
nhiều lần hắn làm từ thiện, ví như mấy năm trước, tỉnh bên cạnh gặp
thiên tai, một mình hắn quyên góp 50 vạn lượng bạc giúp nhân dân cứu
đói.
Một nam nhân có tấm lòng lương thiện như vậy, không biết đã làm mê mẩn
bao nhiêu trái tim cô nương, Tiền Tiểu Phúc cũng không phủ nhận mình là
một trong số đó.
Nam Cung Kiệt không biết tâm sự của nàng, cười lạnh nói: “Ồ! Ta lại
nhìn không ra được tuổi nhỏ chí cao của cô rồi, thật sự là ‘ghé non mới
sinh không sợ cọp’, cô cho rằng chiếc ghế ấy ai cũng có thể ngồi được
hay sao?”
Tiền Tiểu Phúc không tức giận, vừa lườm hắn, vừa cười nói: “Vạn tửu trang chủ đơn giản chính là dựa vào ‘Túy hoa đào’ mà trở nên giàu có. Nhưng ‘Túy hoa đào’ lại không hoàn mĩ lắm, đó là chỉ cần uống vào là say.” Mặc dù có tình ý với trang chủ, nhưng đề cập đến rượu thì nàng rất nghiêm túc.
Nhìn nàng tuổi còn trẻ lại có thể nói ra như vậy, khiến hắn không khỏi nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.
Đúng vậy, mặc dù ‘Túy hoa đào’ là loại rượu ngon có một không hai, nhưng rất nhiều khách nếm qua nó
đều nói, rượu này hương vị tuy thơm lại cực kì dễ làm người khác nghiện, và đây chính là khuyết điểm mà hắn chưa tìm ra giải pháp nào!
Ngay lập tức, hắn hỏi sự đánh giá của nàng về các loại rượu khác, rồi
nghe nàng nói không ngừng nghỉ, từ việc phân tích ưu điểm đến nhược điểm của các loại rượu. Dần dần, Nam Cung Kiệt phát hiện mình lại nghe một
cách say mê như vậy. Tuyệt đối không nghĩ rằng một nha đầu sống nơi thôn dã lại hiểu rõ về rượu đến thế.
“Này, tại sao ngươi lại hỏi ta nhiều vấn đề vậy, còn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn ta bồi thường thế nào đây?”.
Quay lại chủ đề chính, đầu tiên là Nam Cung Kiệt ngây ngốc, sau đó cười nhạt một tiếng: “giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả, đây là đạo lí nghìn đời không đổi. Hôm nay cô làm ta bị thương, món nợ này ta
đương nhiên phải suy nghĩ tính toán cho kĩ càng”.
Hắn lại nói tiếp: “Ta không phải là người không phân biệt phải trái, vết
thương ở đầu ta còn chưa lành, mà cô là kẻ gây ra họa nên phải tự mình
đến hầu hạ ta, thế là được rồi”.
“Gì?”.
Tiền Tiểu Phúc trơ mắt nhìn con gà mái mình cực khổ nuôi bị hầm cháo,
mà bát cháo gà ngon miệng này lại được bày ở trước mặt vị “Chủ nợ”.
Sau đó nhìn Nam Cung Kiệt từ từ đem một ít thịt gà bỏ vào miệng, nhai chầm
chậm, lúc sau mới ăn chút cơm, gắp một miếng khoai tây lên, im lặng đánh giá nó, một lát sau lại đem miếng khoai tây đặt xuống, không thèm để ý
đến nữa.
Tiền Tiểu Phúc hung hăng nhìn chằm chằm hắn, rốt cục, hắn không chịu
được ánh mắt kia, liếc nàng vài cái, nàng tức giận trừng mắt hỏi: “Chẳng lẽ đồ ăn nhà ta làm không hợp khẩu vị của ngươi à?”.
Từ lúc tên nam nhâm ghê tởm này xuất hiện, nàng cảm thấy tính mạng mình thường xuyên bị đe dọa, mây đen che đỉnh đầu, tiền đồ một màu đen kịt.
Chỉ bị một chiếc chén nện phải sau đầu thôi, thân thể hắn rõ ràng cường
tráng thế kia, lại mặt dày ở trong nhà nàng không chịu rời đi, lại còn
đem con gà nàng vất vả nuôi được ăn sạch nữa chứ.
Đối mặt với sát khí của nàng, Nam Cung Kiệt không để ý lắm, sống tại
Tiền gia mấy ngày nay, hắn có chút hiểu biết về gia đình này.
Tiền gia gồm bảy người, trừ Tiền Tiểu Phúc, nàng còn có bốn vị ca ca.
Gia đình này cũng rất đặc biệt, nam nhân cả nhà đều là những người vóc
dáng to khỏe, tuy có võ công cao cường nhưng vừa thương vừa sợ hai người phụ nữ duy nhất trong nhà. Nhất là bốn vị nam nhân kia- ca ca của Tiền
Tiểu Phúc lại rất sợ người mẹ có dáng người nhỏ nhắn gầy yếu.
Nam Cung Kiệt cảm giác rằng bà ấy không phải là người sinh ra tại thôn
quê, bà ăn nói cao nhã, khí chất thoát tục, dựa vào điều kiện của bà có
thể được gả vào nơi tốt hơn, nhưng bà lại chọn Tiền lão gia, một
người có điều kiện sống trung bình. Mặc dù vậy, trong mắt bà luôn tản ra một niềm hạnh phúc mãn nguyện.
Mà hắn quyết định ở tại Tiền gia mấy ngày, cũng là bởi, hắn phát hiện
kĩ thuật cất rượu của Tiền Tiểu Phúc, nên mới tạm thời chưa đến Nghi
Xương theo kế hoạch, mà ở chỗ này âm thầm quan sát.
Mấy ngày ở chung, Nam Cung Kiệt thấy được ngôi nhà này thật ấm áp, hòa
thuận. Nhất là bác gái, trên mặt luôn nở nụ cười dịu dàng, kèm theo
tiếng nói nhỏ nhẹ, khiến cho hắn có cảm giác thân thiết.
Trong lòng mải mê suy nghĩ, hắn phát hiện trong bát cơm được ai đó gắp vào một ít rau xanh.
Bác gái cười mỉm nhìn hắn: “Thanh Cách công tử, mấy ngày nay mỗi bữa cậu ăn rất ít, nếu kéo dài lâu rất dễ bị đau dạ dày, mà bệnh này thì theo cả
một đời người, rất khó chữa trị”.
Giọng nói không có sự chanh chua của người phụ nữ nông thôn, ngược lại
mang mấy phần thanh nhã lịch sự, nhất là giọng nói trong trẻo, không
khỏi khiến tâm hắn dao động.
Sống tại Tiền gia, hắn cố ý giấu diếm tên họ của mình, “Thanh Cách” là tên chữ của hắn, rất ít người biết được điều này.
Từ lúc hắn lên mười tuổi, cha mẹ lần lượt qua đời, toàn bộ sản nghiệp
Nam Cung gia nhanh chóng dồn lên đầu hắn. Hắn cũng quên đi sự nuông
chiều của cha mẹ. Mỗi ngày trôi qua đều rất bận rộn, hắn chỉ nghĩ làm
thế nào để tửu trang ngày càng lớn mạnh, mình trở thành một tửu vương.
Mà một khắc này, trái tim cô đơn nhiều năm chỉ vì một câu nói chân thành của bà, khiến hắn tươi cười cảm động.
Tiền phu nhân thấy hắn nhìn chằm chằm miếng rau xanh trong bát, không
khỏi lo lắng nói: “Ta thật hồ đồ, Thanh Cách công tử chắc là chưa quen
ăn loại rau dại nông thôn…”
Nam Cung Kiệt vội vàng lắc đầu: “Không, không phải!”.
Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng đem rau cho vào miệng, dùng sức nhai, trên mặt còn hiện ra nụ cười chân thành: “Bác à, loại rau hẹ này ăn thật
ngon…”
Nhai kĩ, hắn không khỏi nhẹ cau mày: “Chỉ có điều rau hẹ này được làm thế nào mà không giống hương vị rau hẹ bình thường”.
Mọi người nghe thấy hắn nói vậy, ngoài việc kinh ngạc cũng không biết trả lời như thế nào.
Chỉ có Tiền Tiểu Phúc vừa bực mình, vừa buồn cười liếc nhìn hắn: “Cái gì mà rau hẹ, đây rõ ràng là cọng hoa tỏi non”.
Vừa dứt lời, mọi người đều há miệng cười.
Nam Cung Kiệt sững sốt, sau đó cẩn thận nhìn món ăn trong mâm, rõ ràng rất giống rau hẹ mà, nhíu mày khó hiểu.
Có thể thấy được, bởi vì một câu nói của hắn mà khiến mọi người vui vẻ
như vậy. Hắn cũng từ từ cong cánh môi lên cùng họ nở nụ cười.
Đặc biệt, Tiền Tiểu Phúc đối với Nam Cung Kiệt luôn có địch ý, nhịn
không được liếc hắn. Vừa rồi nàng nhìn lầm ư? Nàng đã nhìn thấy sự cô
đơn trong mắt hắn.
Đông Thần quốc nằm ở phía đông Trung Nguyên, nổi tiếng về tài cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông binh pháp. Trước kia chỉ là một đất nước nhỏ do 15 thành trì liên hợp, ngày nay đã phát triển thành một đất nước lớn mạnh, độc chiếm một vùng đất đai rộng lớn. Hoàng đế đương triều lúc bấy giờ
là một người trẻ tuổi chính trực, có tấm lòng nhân hậu, yêu dân như con, từ lúc kế vị cho đến nay, luôn được dân chúng kính mến. Mà kinh đô
chính là Danh Dương, cách xa thành Vĩnh An đến ngàn dặm.
Thôn Lan Sơn nằm ở ngoại ô thành Vĩnh An, cách thành 30 dặm, là thôn
nhỏ nhất ở đây, người dân sống bằng nghề làm đồ cúng quảy; hàng xóm sống với nhau cực kì hòa thuận.
Ở đây hơn 10 ngày, Nam Cung Kiệt dần dần phát hiện, Tiền gia tuy nghèo
khổ, nhưng một nhà bảy người sống với nhau hết sức hòa thuận vui vẻ.
Ở tại lâu, hắn không tự chủ được luyến tiếc sự thân thiết của bác trai
và bác gái, có thói quen cùng bốn vị nam nhân đấu võ miệng giống như trẻ con, lại hiểu biết nhiều về cách cất rượu mà Tiền Tiểu Phúc nói.
Hắn cố ý che giấu thân phận trang chủ Vạn tửu trang, chỉ nói với bọn họ rằng hắn tên là Thanh Cách, mất cha mẹ từ thuở nhỏ, không nơi nương
tựa. Tại ngoại ô có mở một quán rượu, đáng tiếc buôn bán không tốt, kinh doanh ế ẩm, cho nên lần này tới thành Vĩnh An muốn tìm một con đường
khác để kiếm sống.
Tiền gia phụ mẫu nghe hắn nói vậy, không khỏi lộ ra vẻ đau lòng, vô
hình chung liền coi hắn như con ruột trong gia đình, yêu thương quan
tâm.
Hôm qua hắn và Tiền Tiểu Phúc nói chuyện, mới biết nàng muốn đi tham
gia cất rượu do Vạn tửu trang tổ chức, định lên Tuyệt Đỉnh sơn tìm một
ít nguyên liệu dùng để cất rượu. Nam Cung Kiệt nghe vậy không khỏi động
tâm, liền hứng khởi muốn cùng nàng đi.
Nhưng mới ra khỏi cửa, mới phát hiện một vấn đề cực kì quan trọng, thân là thiếu gia vạn tửu trang, ngay từ nhỏ ra ngoài đều do xe ngựa hoặc
nhuyễn kiệu đưa đón, ít khi phải đi lên núi gập ghềnh như này.
Từ Lan Sơn thôn đến Tuyệt Đỉnh sơn phải đi hơn 15 dặm, Nam Cung Kiệt
lại đi bộ, gần đến nơi mà sức để uống nước hắn cũng không có.
Mà Tiền Tiểu Phúc đeo một cái giỏ lớn sau lưng, bước đi rất nhanh, trên đường đi còn trêu hắn mặt đỏ như quả hồng, mới đi vài bước mà đã đầm
đìa mồ hôi.
Nam Cung Kiệt tức muốn chết nhưng lại không phản bác được câu nào, chỉ
có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng nàng: ” Xí, một cô nương có cử chỉ
thô lỗ như cô, tương lai nam nhân nào nguyện ý lấy về nhà hả.”
Tiền Tiểu Phúc nghe xong cũng không tức giận: “Người khác có cưới ta
hay không, ta cung không quan tâm, trong nội tâm ta đã muốn gả cho một
người tồi.”
Nam Cung Kiệt thấy nàng lộ rõ vẻ mặt thẹn thùng, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ
nhắn đáng yêu mang theo sự khờ khạo được ánh nắng chiếu vào, làm khiến
khuôn mặt càng trở nên đáng yêu, hai gò má đỏ hồng làm cho người khác
một hồi xúc động.
Chỉ là nghe nàng nói trong lòng đã có ý trung nhân, khiến hắn có chút
bực bội. Nhưng rất nhanh, hắn gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Nàng có
người trong lòng mắc mớ gì tới mình chứ!
“Tên nam nhân xui xẻo nào bị cô nhìn trúng vậy?” Dù nói không để ý,
nhưng lời nói ra có phần ghen tuông, khiến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tiền Tiểu Phúc không thèm để ý đến lời châm chọc của hắn, nói tiếp:
“Huynh ấy chính là trang chủ Nam Cung Kiệt của Vạn tửu trang.”
Nam Cung Kiệt suýt bị chết vì sặc nước bọt của chính mình, hắn giật
mình nhìn tiểu cô nương trước mặt. Ý trung nhân trong lòng nàng rõ ràng
là mình ư?
Nhưng hắn có quen nàng đâu? Hay là … Nàng cũng giống như những cô
nương kia, chỉ nghe đồn hắn có gia sản lớn, tướng mạo anh tuấn, nên mỗi
ngày đều mơ mộng được gả vào gia đình giàu có.
“Huynh ấy là con người thiện lương, còn nhớ mấy năm trước, ta đem củi
ra chợ thành để bán; tận mắt nhìn thấy huynh ấy cầm một thỏi bạc đưa cho ông lão ăn mày sắp chết vì lạnh, không nghĩ tới hắn là một công tử có
tấm lòng hảo tâm đến vậy”.
Nam Cung Kiệt nghe xong không khỏi nhíu mày, sao hắn không nhớ mình từng làm qua chuyện này?
Nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt không hề có chút tham lam, hám lợi của
nàng, mà là đối với Nam Cung Kiệt một lòng sùng bái ngưỡng mộ. Trong lúc đó, hắn cảm giác đáy lòng có tia ấm áp.
“Thanh Cách, từ bé ngươi đã mất cả cha lẫn mẹ sao?”.
Nam Cung Kiệt đang mải mê suy nghĩ bỗng nhiên giật mình, hắn nhìn cặp
mắt hồn nhiên kia, ‘tình thân’ là điều cấm kị lớn nhất của hắn, dù ai
cũng không được nhắc đến điều này?.
Tuy Nam Cung gia có sản nghiệp lớn, người hầu nhiều đếm không xuể nhưng không ai cho hắn biết cảm giác của một gia đình là như thế nào, một cảm giác được quan tâm che chở, ấm áp.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt hắn hiện lên chút cô đơn. Tiền Tiểu Phúc tuy là một cô nương thôn dã, nhưng vẫn nhận ra được nét ưu thương trên mặt
hắn.
“Bốp” một bàn tay vỗ nhẹ vào vai hắn, nàng cười nói: “Quá khứ đã đi
qua, mặc kệ trước kia thế nào. Từ nay về sau hãy để muội làm người thân
của huynh nha, mẹ muội chính là mẹ huynh, cha muội chính là cha huynh,
ca ca muội chính là ca ca của huynh”.
Lời nói ra nàng mới cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, vội vàng đỏ
mặt la lên: “Muội… Muội nói là huynh có thể coi cha mẹ cùng các ca ca
của muội như người thân ấy”. Nam Cung Kiệt trong lòng cảm động, bất giác vuốt vuốt sợi tóc trên trán nàng, cười nói: “Đứa ngốc này”.