Hạ Hiểu Như đột ngột bị đẩy ra trước, cô ta sợ ngây người, vẻ mặt như muốn khóc.
Cô ta nắm lấy tay áo của Triệu Minh Viễn lay nhẹ: “Anh Minh Viễn, anh đừng như thế, việc em bị bắt hoàn toàn không liên quan gì đến Diệp Ngư cả…”Cô ta tỏ vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng lại như bị chèn ép nên không dám nói ra.
Điều này khiến Triệu Minh Viễn càng tức giận hơn, hắn ta nắm lấy ống tay áo của Hạ Hiểu Như, nói: “Hiểu Như, có anh ở đây rồi, em cứ nói ra đi, anh bảo vệ em!”Hạ Hiểu Như cắn răng, tên Triệu Minh Viễn này thật là đần độn, cô ta vốn chỉ muốn hắn ta giúp mình trút giận, chứ không phải đến để làm chứng!Làm chứng để làm cái gì??Hạ Hiểu Như rơi vào tình thế khó xử.
Diệp Ngư đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng: “Nếu chị Hiểu Như không muốn nói, vậy thì để em nói.
“Cô nhìn Triệu Minh Viễn, siết chặt nắm đấm: “Anh nói tôi là người xấu làm việc sai trái, vậy anh có biết sự thật đằng sau mọi chuyện không? Có biết quá trình xảy ra chuyện này không?”Diệp Ngư không chỉ đang bào chữa cho bản thân của hiện tại mà còn vì bản thân của cô ở kiếp trước nữa.
Rõ ràng trong kiếp trước, cô chẳng làm gì cả, nhưng Triệu Minh Viễn vẫn như vậy, đã lập tức chỉ trích người khác.
Triệu Minh Viễn trợn tròn mắt, hắn ta nhìn Diệp Ngư rồi lại nhìn Hạ Hiểu Như: “Không phải….
không phải cả hai cùng tìm được báu vật, một mình em bình an vô sự, lại còn hại Hiểu Như vào tù sao?””Đây là điều mà chị Hiểu Như nói với anh à?” Diệp Ngư có chút nghi ngờ: “Chị ấy có nói cho anh biết tại sao tôi không phải ngồi tù mà chị ấy lại phải ngồi tù không?”Triệu Minh Viễn không nói gì.
“Không nói chứ gì.
” Diệp Ngư tiếp tục: “Vậy thì để tôi nói cho anh biết, vốn dĩ chúng tôi cùng nhau đắp người tuyết ở nhà của một địa chủ, sau đó tôi đã đào ra được một cái hộp gỗ từ dưới đất, chị Hiểu Như liên tục muốn xem, chúng tôi cùng mở cái hòm đó, bên trong có ba thứ.
Chị Hiểu Như ngay lập tức cầm lấy một chiếc vòng tay bằng vàng có giá trị, còn hai thứ kia thì chị ấy không thèm nhìn, vậy nên chúng đã thuộc về tôi.
Tôi đã chọn nộp chúng lên.
Còn về phần chị Hiểu Như, chị ấy đã chọn giữ lại nó cho mình.
“Diệp Ngư nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi vị đồng chí này, có phải do tôi bảo Hạ Hiểu Như giấu nó đi không? Có phải là tôi bảo Hạ Hiểu Như mang chiếc vòng tay vàng đi bán ở chợ đen không? Có phải tôi báo công an không?”Giọng của cô vô cùng ngọt ngào, nhưng không hiểu sao Triệu Minh Viễn lại nghe ra một loại tức giận và oan ức.
Đó là sự tức giận và oan ức từ cả hai kiếp của cô.
Triệu Minh Viễn không nói được gì, hắn ta còn muốn giải thích: “Không phải, chiếc vòng tay vàng đó không phải do Hiểu Như mang đi bán, mà là cha và anh trai của em ấy mang đi bán, không liên quan đến em ấy!””Vậy thì có liên quan gì đến tôi không?” Diệp Ngư siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng phản bác: “Có phải tôi bảo chị Hiểu Như mang nó đi bán không?”Có phải không?Dĩ nhiên là không rồi!Kiếp trước không phải, kiếp này cũng không phải.
Triệu Minh Viễn ngơ người, như thể màn sương trước mặt đột nhiên tan biến, hắn ta nói: “Đúng rồi, Hiểu Như, chuyện này không liên quan đến Diệp Ngư, chiếc vòng tay vàng cũng không phải em ấy mang đi bán, em đừng tức giận với em ấy nữa.
“Hạ Hiểu Như tức giận cắn răng, rõ ràng trước khi đến đây, Triệu Minh Viễn vẫn kiên định đứng về phía cô ta, nhưng chỉ sau vài câu nói, lập trường của hắn ta đã thay đổi.
“Anh Minh Viễn, anh hiểu lầm rồi, em chưa bao giờ trách cứ em gái Diệp Ngư!” Hạ Hiểu Như nói một cách nhẹ nhàng.
.