Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 27



Edit: Linh Nguyệt

Đoàn người cuối cùng vẫn tập hợp lại trong phòng bếp, nhìn phòng bếp trống rỗng, biểu cảm trên mặt mỗi người đều là sống không còn gì luyến tiếc.

Mạnh Giang là đại ca, người cũng ngay thẳng, há hốc mồm hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Mọi người cùng nhau lắc đầu, La Thiến quả thực hết chỗ nói, những người này cũng không phải ngay từ đầu chính là công chúa vương tử, chẳnh lẽ ở nhà chưa từng làm qua việc nhà sao?

Tề Văn Hàm có thể một đường đi lên, người cũng không ngu ngốc, hỏi đạo diễn bên ngoài: “Đây là đã bắt đầu kịch bản sao?”

Tiểu thịt tươi Lâu Tùng Nguyên kêu rên một tiếng: “Không thể nào! Không cho nghỉ ngơi một chút sao? Cho dù là ngủ trưa cũng được mà!”

Nhất thời, mọi người đều uể oải.

Du Mạn dạo qua một vòng rồi qua đây nói: “Tôi phát hiện ngay cả củi lửa cũng không có.” Càng không cần nói đến bình gas linh tinh, nói cách khác, nếu bọn họ muốn nấu cơm thì phải có củi lửa. Bằng không, ngay cả cơm chan nước tương cũng không có mà ăn.

Lâu Tùng Nguyên chạy đi tìm đạo diễn: “Đạo diễn, đây là muốn chúng tôi đói chết à?”

Thời Chấn cười nói: “Từ lúc mọi người tiến vào sân dã bắt đầu trở thành nhân viên khách sạn Phạm Gia rồi. Toàn bộ nơi này mọi người có thể tùy ý dùng, nhưng chúng ta không thể nhúng tay.”

Tiêu Vĩnh Thanh cùng Tề Văn Hàm cũng cùng nhau đi tới, hai người nhìn nhau một cái, Tiêu Vĩnh Thanh mở miệng hỏi: “Thịt đâu? Chúng tôi cũng phải có tiền mua thịt chứ?”

Thời Chấn tiếp tục ném xuống một quả bom: “Chờ mị người bắt đầu buôn bán sẽ kiếm được tiền.”

Nói cách khác, bọn họ muốn có tiền, đầu tiên phải buôn bán. Mà muốn buôn bán, bọn họ phải có đồ ăn, mà muốn có đồ ăn, bọn họ phải có tiền.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn đạo diễn, đây không phải muốn chỉnh chết bọn họ sao?

“Đúng rồi, khách sạn Phạm Gia ngày mai sẽ bắt đầu chính thức hoạt động, hiện giờ đang nghỉ hè, khách tới không ít. Làm cho tốt nhé!” Thời Chấn tiếp tục nói, sau đó nhận được ánh mắt khinh bỉ của tập thể nhân viên.

“Nấu cơm trước đã!” La Thiến đã đói bụng, những người này chỉ biết há hốc mồm, cô chỉ có thể lên tiếng phá vỡ yên lặng.

“Nấu như thế nào?” Ngụy Khả Tình tức giận nói: “Cái gì cũng không có.”

La Thiến chỉ ngoài sân nói: “Có gà có trái cây, có vườn rau, sau núi đầy củi, các người còn muốn có cái gì?”

Ánh mắt mọi người sáng lên, La Thiến buồn cười nói: “Phân công làm việc một chút, tuy rằng khó khăn nhưng tóm lại có thể ăn cơm.”

Mọi người một lần nữa trở lại phòng bếp thương lượng, ngược lại Thời Chấn ở chính viện có chút ngoài ý muốn nói: “Không nghĩ tới La Thiến lại là người dẫn đầu.”

Hướng Kiến Hoa cười nói: “Tôi nói rồi, con người cô ấy không tồi.”

Thời Chấn cười nhạo: “Ai mà biết được? Cái gọi là lòng người ông biết không?”

Hướng Kiến Hoa vẫn cười nhưng không nói lời nào, nếu không phải không có kịch bản, thì dù cô ấy có đầu óc cũng không tới lượt được quyết định.

Một lát sau mọi người từ phòng bếp đi ra, rõ ràng đã phân công rõ ràng, trong sân ngoại trừ phòng ngủ cùng phòng tắm thì đều có máy quay. Thời Chấn rất nhanh từ hình ảnh trong máy quay biết được, bữa trưa này không có vấn đề.

Nam lên núi nhặt củi, nữ xuống vườn tìm đồ ăn, nhanh chóng bận bận rộn rộn chuẩn bị nấu cơm.

Bữa cơm khá đơn giản, canh trứng và rau xanh xào, mấy người vây quanh là ăn xong. Sau đó nghỉ trưa một chút, đã có kinh nghiệm nên buổi tối giải quyết cơm chiều rất nhanh.

La Thiến không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn đắc tội ai, đương nhiên, cô càng không muốn nén giận. Dù sao cô cũng không chuẩn bị lăn lộn ở giới giải trí, một năm sau, ai quen ai nữa? Dựa vào cái gì mà hiện tại phải hầu hạ người ta, tính tình tốt thì còn được, tính tình không tốt, ai cũng không phải bùn đất dễ nắn.

Nhân sinh bình đẳng, mọi người đều là người. La Thiến biết, trên thế giới việc bất công xảy ra quá nhiều, việc yêu cầu thỏa hiệp cũng không ít.

Đặc biệt là có liên quan đến ích lợi, ở cùng nơi làm việc, tóm lại là có quá nhiều điều bất đắc dĩ.

Nhưng La Thiến cảm thấy, cô không phải người ở giới giải trí, ích lợi của cô chỉ ở chỗ Đường Diễn bên kia. Cho nên, cô cũng không chọn ở tiết mục làm thấp, ở chỗ này cô sẽ nhận định mọi người đều bình đẳng.

Nếu ngươi tốt, ta về sau tự nhiên sẽ theo bối phận kính người. Nếu ngươi không tốt, ngại quá, mọi người đều là người, ai cũng không cao quý hơn ai.

La Thiến có suy nghĩ như vậy bởi vì cô cảm thấy tổ hợp này người nhiễu sự rất nhiều. Sau lại nghĩ có lẽ là bởi họ đều đã ở trên đỉnh kim tự tháp quá lâu nên không quen dùng hình thức bình thường ở cũng với những người bình thường.

“La Thiến, có nước nóng chưa?” Mễ Tuyết Phỉ đứng ở phòng bếp cửa hỏi.

Đây là một Nông Gia Nhạc, thuần thiên nhiên. Nơi này không phải không có nước nóng, cũng không phải không có phòng tắm nước nóng, nhưng đoàn phim vì gia tăng tính thú vị của show nên chỉ cho bọn họ đủ nước để rửa mặt.

Muốn đun nước, mọi người đều chỉ có thể để La Thiến làm, bởi vì họ đều không biết cách dùng bếp nhóm lửa. La Thiến cảm thấy cũng được!

Vậy nên, hai nồi sắt lớn đựng đầy nước bắt đầu đun. Giữa hè, cho dù đã chạng vạng nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ. Chỉ có ký túc xá có điều hòa, còn phòng bếp chỉ có quạt điện, thổi tới cũng không hề cảm thấy mát mẻ.

Nhưng La Thiến không phải không ăn được khổ, việc nhỏ cô cũng không muốn so đo, dù sao nếu cô không đun thì bọn họ sẽ không thể tắm sao? Buổi chiều cũng là cô nhóm lửa, kỳ thật nhóm lửa khá đơn giản, nhưng nóng, mọi người đều không muốn học. La Thiến cũng không ép, trước cứ như vậy đã!

Ghi hình mà, quá đáng quá cũng không tốt.

Du Mạn cùng Tiêu Vĩnh Thanh đã dùng một thùng nước ấm rồi, nước không nhiều lắm, không phải tự mình đun nên cũng ngại muốn nhiều, hơn nữa đang hè nóng nực, một thùng cũng đủ rồi.

Các quý ông còn chưa tới, họ theo nguyên tắc ưu tiên phụ nữ nên đã chạy tới sau núi nhặt củi trước, ngày mai phải khai trương rồi, không chuẩn bị chút củi thì thức ăn của khách phải làm sao bây giờ?

Nhóm nữ nghệ sĩ tắm rửa dựa theo địa vị, Tiêu Vĩnh Thanh là người thứ hai, Mễ Tuyết Phỉ thấy cô ấy tắm xong liền bê thùng lại muốn lấy nước.

La Thiến đang chơi đấu địa chủ*, trán đều là mồ hôi, cô dùng đầu chỉ chỉ trong nồi nói: “Cô lấy đi! Dùng để tắm rửa chứ không uống, không cần sôi đâu.”

*Đấu địa chủ: chơi bài (mình không tìm được định nghĩa chính xác về trò này)

Mễ Tuyết Phỉ mở nắp nồi, nhiệt khí lập tức trào ra, cô a một tiếng, nói: “La Thiến, cô giúp tôi đi! Tôi sợ nóng!”

CMN, thế người khác không sợ à?

La Thiến thở dài, chỉ có thể tự mình an ủi, cái nồi này nóng, người ta chính là tiểu “công trúa”*, không thể bị bỏng được. Cô lấy quá gáo múc giúp Mễ Tuyết Phỉ một xô nước rồi nói: “Được rồi, cô đi nhớ phải cẩn thận, đừng để nước bắn ra ngoài.” La Thiến nhắc nhở.

*Nguyên CV, không phải tui đổi đâu

😂

Mễ Tuyết Phỉ sửng sốt, giống như không nghĩ tới điểm này, cười cười: “Thế cô giúp tôi đi?”

La Thiến gõ gõ bệ bếp: “Vậy cô nhóm lửa nhé?”

“Không có việc gì, gần như vậy, không sao đâu.”

“Đúng rồi! Gần như vậy, cô cẩn thận một chút là được thôi.” La Thiến nói, ngồi trở lại tiếp tục chơi đấu địa chủ.

Mễ Tuyết Phỉ hơi hé môi nhưng không nói cái gì, xách nước đi.

Ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói! La Thiến nhìn bóng dáng cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Mễ Tuyết Phỉ đi không bao lâu, Ngụy Khả Tình liền tới, nói: “La Thiến, lát nữa tôi muốn hai xô nước, tôi muốn gội đầu.”

“Bọn họ cũng đều gội đầu, một xô là đủ rồi.” La Thiến không ngẩng đầu đáp.

Ngụy Khả Tình cầu xin: “Em dùng nhiều nước, hai thùng mới đủ.”

La Thiến nói: “Vậy cô tắm cuối cùng đi! Có khả năng có thể thừa hai thùng nước.”

“Hả! Sao lại như vậy?”

La Thiến vô tội nói: “Không có cách nào, hai thùng nước nếu để cô dùng hết, những người sau chỉ có thể chờ.”

“Cô tiếp tục đun không phải là được sao?”

La Thiến vẻ mặt vô tội: “Tôi mệt rồi!”

Ngụy Khả Tình: “…” Như vậy tốt lắm hả?

“Cô hoặc dùng một xô nước, hoặc tắm cuối cùng. Dù sao ai tắm trước ai tắm sau cũng giống nhau, nhưng không cần chậm trễ người sau tắm rửa. Mọi người hôm nay đều vội, đều mệt, tắm sạch sẽ đi ngủ sớm một chút.”

Đoàn phim cũng biết mọi người hôm nay rất vất vả, làm cơm trưa, còn ra ngoài làm việc, đều đã mệt mỏi. Cho nên, buổi tối không sắp xếp thêm hoạt động gì, không cung cấp nước nóng là muốn để mọi người trước làm quen một chút, tắm rửa xong mọi người đều muốn nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục quay.

“Cô, cô, sao cô khó nói chuyện thế hả?” Ngụy Khả Tình có chút tức giận nói.

La Thiến không đáp lại, cô biết, một số minh tinh lắm yêu cầu. Chỗ này tuy nơi nơi đều là máy quay, phía sau còn có quay phim đi theo, nhưng thật ra mọi người nói chút với đoàn phim là được.

Quay phản ứng chân thực thì không có vấn đề, quay quan hệ của nghệ sĩ bọn họ cũng có có thể, nhưng không thể quay hình ảnh không tốt cho bọn họ.

Cho nên, trong một ngày, nếu có nghệ sĩ không nhịn được thì cũng không lo lắng hình ảnh sẽ bị truyền ra, La Thiến đương nhiên nhìn ra được, Mễ Tuyết Phỉ cũng không khiêm tốn.

Thái độ của cô ta đối với Du Mạn và Tiêu Vĩnh Thanh khá tốt nhưng đối với cô có chút cao cao tại thượng, điểm này rất giống Lâm Giai Thần.

Mà Ngụy Khả Tình trong mắt công chúng là thiếu nữ thích vận động, nhưng đây rõ ràng không phải sự thật.

Ngụy Khả Tình nhìn La Thiến không phản ứng, tức giận nói: “Bộ dáng này của cô lăn lộn ở giới giải trí như thế nào vậy?”

La Thiến chống cằm nói: “Cũng thế thôi.”

Ngụy Khả Tình giận dữ lấy điện thoại gọi, một lúc sau, điện thoại kết nối, cô ta liền ồn ào: “Tạ tổng, ngài xong việc chưa ạ?”

Tạ Phú ở đầu bên kia không biết nói cái gì, Ngụy Khả Tình cười đáp: “Em ở bên này cũng tạm thời kết thúc công việc rồi, nhưng ở nông thôn tắm rửa không tiện.”

La Thiến hai mắt mở to nhìn Ngụy Khả Tình, cô nương này là ngu tới mức nào vậy? Tuy tổ tiết mục tổ sẽ cắt đoạn này nhưng đây không phải là làm lộ nhược điểm cho người ta biết sao? Nhưng mà… cũng đúng, Tạ Phú là nhà đầu tư! Đài truyền hình không ngốc, sẽ không đắc tội hắn.

Cô còn đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại vang lên, cúi đầu nhìn, Đường Diễn?

La Thiến nhận điện thoại: “Alo!”

“Là tôi.”

“Em biết mà! Sao vậy ạ?”

Đường Diễn nghẹn lời, lát sau mới nói: “Tôi muốn hỏi cô một chút, áo ngủ lần trước cô mua cho tôi, mua ở chỗ nào?”

La Thiến choáng váng: “Áo ngủ? A, ở trung tâm thương mại cạnh công ty anh đó! Làm sao vậy? Anh muốn mua à?” La Thiến nhất thời không rõ mục đích Đường Diễn gọi điện thoại.

“Không có việc gì.” Đường Diễn mở miệng, sau đó liền cúp máy.

La Thiến nhìn điện thoại bị cắt kết nối, thấp giọng nói: “Bệnh tâm thần à?”

Mà Đường Diễn bên này, đang đứng trước một cửa hàng một loạt áo ngủ ở cửa, bên cạnh là hàng chữ lớn: “Đại hạ giá, 50%!!!”

Đường Diễn: “…”

“Tiên sinh, anh muốn mua áo ngủ sao? Mau lại đây xem đi! Nhà của chúng tôi chuyên môn làm áo ngủ, cả cửa hàng đều bán áo ngủ. Giá gốc là 866 tệ, hiện tại giảm chỉ còn 433 tệ, mua hai bộ chỉ tốn 830 tệ. Vô cùng có lợi, anh có thể sờ thử, thoải mái thông khí, tuyệt đối dễ mặc.”

Đường Diễn yên lặng nhìn đống áo ngủ, nghĩ đến hai bộ La Thiến mua cho hắn đang để ở nhà, hỏi: “Sao lại giảm giá?”

Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, vì sao hả? Đương nhiên là chiến lược marketing rồi! Làm sao tôi biết được vì sao?

Nhưng cô vẫn chuyên nghiệp mỉm cười đáp: “Là hoạt động tránh lỗ vốn ạ.”

Đường Diễn nhìn chằm chằm đống quần áo như nhìn kẻ thù, lát sau mới quay đầu nhìn mấy bộ áo ngủ khác. Cửa hàng có vài người đang thử áo ngủ, vừa thấy liền rất thoải mái xa hoa, Đường Diễn hỏi: “Cái kia bao nhiêu tiền?”

Nhân viên tiêu thụ thấy hắn nhìn trúng chính là bộ đắt nhất trong tiệm, vui vẻ nói: “Bộ kia làm bằng tơ tằm, 3800 tệ. Anh có thể vào xem, tôi sẽ không nói nhiều, anh chỉ cần sờ hai cái là biết ngay.”

Đường Diễn càng lúc càng mệt tâm: “Bộ kia vẫn luôn treo ở đó sao?”

Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, lập tức cười nói: “Đúng vậy! Bộ này mùa hè đã ra rồi, từ tháng tư đã bắt đầu treo ở đó.”

Đường Diễn rất muốn tìm La Thiến nói chuyện, Đường Diễn tôi đây chỉ có thể dùng đồ giảm giá 50℅ sao, lại còn giảm cả hai bộ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.