Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 52: C52: Chương 52



A Bát bị bắt?

Hưu Hưu tưởng là thật, hai mắt mở to đầy lo lắng: “A Bát, làm sao A Bát lại có thể bị mụ phù thủy bắt được?”

A Bát nói sống rất lâu rồi, rất mạnh mà!

[Bởi vì A Bát đã quá già, không thể sánh bằng với mụ phù thủy, mà nó cũng bị thương, có thể không chống đỡ được lâu.]

Nghe nói vậy, Hưu Hưu cảm thấy lo lắng và buồn bã: “Vậy phải làm sao? Hưu Hưu không muốn A Bát biến thành thuốc độc.”

[Vậy nên Hưu Hưu phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mới có thể quay lại cứu A Bát.] Hệ thống hài lòng nhìn Hưu Hưu bị lừa thành công.

Hưu Hưu gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Phải làm nhiệm vụ…”

Tuy nhiên, nếu muốn thực hiện nhiệm vụ thì phải vứt chiếc vòng cổ của anh Tiểu Chấp.

Hưu Hưu đã hứa với anh Tiểu Chấp sẽ bảo vệ vỏ trứng.

Cô bé nhìn xuống vỏ trứng nhỏ trên ngực và trở nên bối rối.

Làm sao đây, Hưu Hưu muốn cứu A Bát nhưng cũng không muốn vứt vỏ trứng của anh Tiểu Chấp.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hưu Hưu, hệ thống lại khuyên nhủ: [Hưu Hưu, cháu còn do dự cái gì? Đây chỉ là một chiếc vòng cổ nhỏ thôi, cho dù Tạ Chấp có mất đi cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu cháu không làm vậy thì A Bát sẽ bị mụ phù thủy gi ết chết.]

Hưu Hưu không nỡ chạm vào vỏ đạn, lẩm bẩm: “Hưu Hưu muốn cứu A Bát.”

Hệ thống nghe xong âm thầm mừng rỡ: [Hưu Hưu nói đúng, cháu phải cứu A Bát, vậy thì đi thôi, chúng ta ném vòng cổ này đi.]

Hưu Hưu rất buồn, cô bé không muốn vứt chiếc vòng cổ đi, đó là đồ mà anh Tiểu Chấp yêu thích nhất.

Nếu ai đó vứt món đồ sáng lấp lánh yêu thích của Hưu Hưu đi, cô bé chắc chắn sẽ tức giận cắn người đó!

Anh Tiểu Chấp chắc chắn sẽ rất giận Hưu Hưu.

Hưu Hưu lau đôi mắt đau nhức và bước từng bước nặng nề xuống lầu.

“Hưu Hưu phải ném nó đi đâu?”

Hệ thống nói: [Ném đi thật xa, đến một nơi mà Tạ Chấp sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.]

Hưu Hưu chậm rãi đi ra ngoài sân, chỉ vào trong vườn hỏi: “Hưu Hưu có thể để vứt nó trong vườn hoa được không?”

[Không đủ xa.]

“Đã xa rồi!” Hưu Hưu tức giận cãi lại hệ thống.

[Được rồi được rồi, cứ ném nó ở đó đi, nhưng Hưu Hưu, cháu không thể để Tạ Chấp biết cháu ném vòng cổ ở đây được chứ?]

Hưu Hưu bất đắc dĩ mím môi: “Được ạ.”

Cô bé chạy ra vườn nhưng lại khó gỡ chiếc vòng cổ ra.

Những ngón tay không ngoan, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể gỡ được chiếc vòng cổ ra.

Hưu Hưu lại chạm vào vỏ trứng nhỏ, ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt chiếc vòng cổ dưới bụi hoa hồng.

“Tạm biệt, vỏ trứng nhỏ.” Hưu Hưu hít một hơi, lưu luyến vỗ nhẹ vào sợi dây, sau đó đứng dậy chậm rãi đi vào nhà.

Hệ thống hỏi: [Hưu Hưu, nếu Tạ Chấp hỏi cháu vòng cổ đâu rồi thì nên nói thế nào?]

Tâm trạng Hưu Hưu không vui, yếu ớt nói: “Vỏ trứng mất rồi.”

[Không, cháu phải nói rằng cháu không thích chiếc vòng cổ này nữa, không biết đã ném ở đâu rồi.]

Hưu Hưu mím môi và nói: “Được rồi…”

Anh Tiểu Chấp nhất định sẽ giận, Hưu Hưu buồn bã dụi mắt.

Vừa vào cửa đã gặp Sở Yến đang tìm mình, trên tay ôm một con robot Iron Man màu đỏ vàng, nhìn thấy Hưu Hưu liền vội vàng chạy tới nói: “Không phải đã bảo em đợi rồi sao? Tại sao em lại chạy xuống lầu?”

Trong lòng Hưu Hưu đang buồn, nhìn thấy anh trai đứng ôm tay thì lập tức chạy tới ôm: “Anh Tiểu Yến.”

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô nhóc, Sở Yến sửng sốt một chút, hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Có người bắt nạt sao?” Sở Yến suy đoán lung tung, nghĩ cô bé bị bắt nạt nên nâng giọng nói cao lên.

Hưu Hưu lắc đầu, bất bình nói: “Hưu Hưu đã trở thành người xấu rồi.”

Không biết vì sao con bé này đột nhiên lại nói ra một câu kỳ lạ như vậy, Sở Yến nhìn khuôn mặt của cô bé và nói: “Ai nói em biến thành người xấu?”

Hưu Hưu cúi đầu xuống: “Hưu Hưu đã làm chuyện xấu.”

Em có thể làm chuyện xấu gì chứ?

Sở Yến không thèm để ý, vỗ nhẹ lên đ ỉnh đầu rối bù của cô bé: “Hưu Hưu sao có thể làm chuyện xấu? Em cũng không phải người xấu, yên tâm đi.”

Vừa nói, cậu ta vừa đặt con robot Iron Man đến trước mặt cô bé rồi nói: “Nhìn xem, đây là Iron Man anh thích nhất, tặng cho em đó.”

Thích nhất?

Hưu Hưu lo lắng chú hệ thống sẽ bảo mình vứt đồ mà anh Tiểu Yến yêu thích, vì vậy cô bé chắp tay nhỏ ra sau lưng, nói gì cũng không nhận: “Hưu Hưu không cần.”

Sở Yến khó hiểu: “Tại sao không cần?”

“Hưu Hưu không bảo vệ nó tốt.” Hưu Hưu trầm giọng nói.

Sở Yến lại không hiểu ý của cô bé: “Gì mà bảo vệ với không bảo vệ. Chỉ là đồ chơi cho em chơi mà thôi.”

Nhìn thấy cô bé vẫn còn chắp tay sau lưng, Sở Yến giả vờ tức giận: “Em muốn vòng cổ của Tạ Chấp nhưng lại không muốn Iron Man của anh sao?”

Vỏ trứng của anh Tiểu Chấp…

Nhắc tới cái vỏ trứng bị mình ném ra vườn hoa, Hưu Hưu lại càng buồn bã, miệng mếu như sắp khóc.

Sở Yến tưởng mình đã dọa cô bé sợ nên nhanh chóng bịt miệng cô bé lại: “Ấy, đừng khóc, anh không có ý hung dữ với em đâu. Nếu em không cần Iron Man thì không nhận nữa. Anh cũng không nỡ chia tay với nó đâu!”

Tuy miệng bị bịt lại, nhưng trong mắt vẫn có vài hạt đậu rơi xuống, giữa ngón tay Sở Yến phát ra một tiếng kêu khe khẽ: “Hưu Hưu không muốn trở thành một người xấu…”

Tại sao lại nhắc đến chuyện này?

Nhìn thấy cô bé thật sự đã khóc, Sở Yến sốt ruột lau những hạt đậu trên mặt cô bé đi: “Ai nói em là người xấu? Em có thể làm gì xấu sao? Cùng lắm, em chỉ là ngốc một chút mà thôi!”

Tiếng khóc nghẹn của cô bé dừng lại, Hưu Hưu cau mày, những giọt nước mắt vẫn trên lông mi: “Không, hự, Hưu Hưu không có ngốc!”

Sở Yến không ngờ con nhóc này lại khóc nhiều như vậy cũng không quên bảo vệ danh dự trí thông minh của mình, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, em không ngốc, đương nhiên cũng không phải người xấu.”

Được an ủi rồi cuối cùng Hưu Hưu cũng ngừng nức nở.

Hệ thống cũng không ngờ chỉ vì yêu cầu con rồng nhỏ làm một việc nhỏ như vậy mà cô bé lại đau lòng đến thế, cô nhóc này có phải là một con rồng độc ác và xảo quyệt không?

Mặc dù hầu hết mọi người đều chú ý đến Hưu Hưu có vẻ tâm trạng không tốt, nhưng họ đều cho rằng Quý Tư Vận vừa đến rồi đi mới khiến cô bé buồn bã như vậy.

Chỉ có chính Hưu Hưu là không ngừng suy nghĩ về việc mất đi chiếc vỏ trứng.

Ngày hôm sau, Hưu Hưu dậy sớm, ôm chăn của mình nhẹ giọng hỏi: “Chú hệ thống, chú có ở đó không?”

Thấy hệ thống không có phản hồi, hai mắt Hưu Hưu sáng lên, nhổm mông đứng dậy.

Cô bé trèo xuống giường, nhanh chóng xỏ đôi dép nhỏ vào, mở cửa chạy xuống lầu.

Nhìn thấy cô bé vẫn mặc bộ đồ ngủ màu vàng kem, đầu tóc vẫn còn rồi tung, người giúp việc dậy sớm dọn phòng ngạc nhiên hỏi: “Hưu Hưu đi đâu vậy?”

Cô bé tập trung chạy ra ngoài đến nỗi không để ý đến tiếng người khác, chạy một mạch không ngừng nghỉ.

Hưu Hưu đang định đi nhặt vỏ trứng nhỏ mà không để chú hệ thống biết.

Tìm được nơi hôm qua cô bé đã để lại chiếc vỏ trứng, ngồi xổm xuống và cẩn thận tìm kiếm dưới gốc cây hoa hồng.

Tuy nhiên, đôi tay nhỏ bé kéo mãi cũng không tìm thấy chiếc vỏ trứng.

Đôi mắt của Hưu Hưu dần dần mở to, tại sao lại không thấy? Ngày hôm qua để ở đây mà, Hưu Hưu nhớ rất rõ ràng!

Hưu Hưu không tìm được chiếc vòng, càng lo lắng hơn, lại bắt đầu nhìn xung quanh.

Sau khi được thông báo, dì Vương vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm ở ven vườn, không biết đang làm gì, dì Vương vội vàng bước tới hỏi: “Hưu Hưu đang làm gì vậy?”

Hưu Hưu lo lắng quay đầu lại nói: “Vỏ trứng đã mất rồi.”

Dì Vương không hiểu rõ: “Mất cái cái gì?”

Bà ấy đang định bế cô bé lên: “Sao cháu dậy sớm thế? Đi nào, dì Vương dẫn vào thay quần áo.”

Tuy nhiên, nói gì thì cô bé cũng không chịu rời đi, đẩy tay dì Vương, lo lắng đến mức suýt khóc: “Hưu Hưu phải tìm vỏ trứng!”

Dì Vương đành phải làm theo lời cô bé mà hỏi: “Vỏ trứng gì thế?”

Hưu Hưu gấp gáp ra hiệu: “Vòng cổ, vỏ trứng mà anh Tiểu Chấp yêu thích nhất.”

Vòng cổ?

Dì Vương cuối cùng cũng đoán ra, ngồi xổm xuống: “Vậy dì Vương và Hưu Hưu sẽ cùng nhau tìm nhé.”

Tìm khắp vườn hoa nhưng không thấy dấu vết nào của chiếc vòng cổ được cho là ở đây.

“Hình như bị mất rồi. Đó là vòng cổ như thế nào? Chúng ta có thể mua một cái mới cho anh Tiểu Chấp được không?” Dì Vương hỏi Hưu Hưu.

Hưu Hưu cuối cùng cũng nhận ra vỏ trứng đó thật sự đã mất rồi, cô bé chớp mắt không nhịn được nữa, oà lên khóc.

“Huhuhu Hưu Hưu phải tìm được, không muốn làm người xấu.”

“Đồ anh Tiểu Chấp thích nhất, huhu…”

Từ tối qua khi đi ngủ, cô bé đã bắt đầu lên kế hoạch đi tìm chiếc vòng cổ mà không báo cho chú hệ thống biết, nhưng không ngờ lại không tìm được, sự thật này khiến Hưu Hưu vô cùng đau lòng, ấm ức không thôi.

“Ôi chao, sao con lại khóc?” Dì Vương vội vàng bế đứa nhỏ lên, vỗ lưng an ủi: “Hưu Hưu ngoan, không phải chỉ là một chiếc vòng cổ thôi sao? Chúng ta mua một cái khác được không?”

Hưu Hưu lắc đầu, nghẹn ngào nức nở nói: “Không được…”

Dì Vương bế cô bé vào nhà và dỗ dành: “Vậy lát nữa dì Vương sẽ tiếp tục tìm, nhất định sẽ tìm được.”

Phải hỏi Tạ Chấp trước xem đó là loại vòng cổ gì, sau đó lặng lẽ mua một chiếc khác.

Sở Hàn Lan dậy sớm đi xuống lầu nhìn thấy Hưu Hưu mặc đồ ngủ đang được dì Vương ôm trong lòng khóc nức nở “huhu”, anh vội vàng bước tới hỏi: “Sao con bé lại khóc?”

Dì Vương giải thích với anh: “Hình như chiếc vòng cổ mà Tiểu Chấp đưa cho bị mất. Con bé từ sáng sớm đã chạy ra ngoài tìm, không tìm thấy nên lo lắng phát khóc.”

Hưu Hưu đang khóc cũng không quên nghẹn ngào chào Sở Hàn Lan: “Cha…”

Nhìn thấy con mèo nhỏ khóc nức nở, trong lòng Sở Hàn Lan dịu lại, anh bế đứa bé từ trong tay dì Vương, hỏi: “Đó là vòng cổ gì?”

Hưu Hưu khóc thút thít, dùng ngón tay ước tính một đoạn nhỏ: “Là, là một vỏ trứng nhỏ.”

Dì Vương nhân lúc này đi lên lầu, chuẩn bị hỏi Tạ Chấp.

Sở Hàn Lan và cha của Tạ Chấp là chiến hữu, anh cũng từng thấy Tạ Chấp luôn mang theo sợi dây bên mình.

Anh biết tầm quan trọng của chiếc vòng cổ đó đối với Tạ Chấp, cho nên khi nghe Hưu Hưu nhắc đến, anh không khỏi có chút kinh ngạc: “Sao chiếc vòng cổ của anh Tiểu Chấp lại ở chỗ Hưu Hưu?”

“Anh Tiểu Chấp đưa cho Hưu Hưu, nhưng Hưu Hưu không tốt, ợ, làm mất…”

Nhìn thấy cô bé thật sự đau lòng, Sở Hàn Lan nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, an ủi cô bé: “Đừng lo, nói cho cha biết hôm qua con đã đi đâu, chúng ta sẽ đi tìm lại.”

Hưu Hưu chỉ vào khu vườn hoa: “Ở ngoài kia.”

Lúc này Tạ Chấp cũng đi theo dì Vương xuống lầu.

Nhìn thấy Tạ Chấp, Hưu Hưu đang được Sở Hàn Lan ôm trong lòng vội vàng nhón chân muốn xuống đất.

Sở Hàn Làn hiểu ý của con gái mình và đặt cô bé xuống.

Hưu Hưu lon ton chạy về phía Tạ Chấp: “Anh Tiểu Chấp.”

Tạ Chấp đã biết chuyện đã xảy ra từ dì Vương, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng cô bé trước mặt trông vô cùng đáng thương, đôi mắt sáng đã sưng lên vì khóc, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau mất đi di vật của cha mình, gượng gạo an ủi: “Không sao đâu.”

Hưu Hưu vốn còn chìm trong cảm xúc buồn bã, nói trong nước mắt: “Huhu Hưu Hưu là một người xấu. Không, không bảo vệ tốt vỏ trứng của anh Tiểu Chấp. Hưu Hưu thật là xấu.”

Cổ họng Tạ Chấp khô khốc, ánh mắt có chút choáng váng, nhưng vẫn nói: “Không sao đâu, đừng khóc.”

Nhìn thấy hai đứa trẻ có vẻ tương đối buồn bã, Sở Hàn Lan chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi dì Vương: “Hôm qua ai phụ trách việc ở vườn hoa?”

Dì Vương cũng đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói: “Tôi đi hỏi quản gia ngay bây giờ.”

Một lúc sau, quản gia đi tới, trên tay cầm chiếc vòng cổ Hưu Hưu để lại.

Hưu Hưu tinh mắt, chạy tới khi nhìn thấy vỏ trứng quen thuộc: “Chính nó, đúng là nó!”

Nhận lấy chiếc vòng cổ từ tay quản gia, Hưu Hưu nín khóc mỉm cười, sau đó chạy đến trước mặt Tạ Chấp, cho cậu xem chiếc vòng cổ trong tay: “Vỏ trứng trở lại rồi, không mất tích nữa.”

Khuôn mặt Tạ Chấp rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, cậu lấy lại chiếc vòng từ trong tay Hưu Hưu, cảm giác mất đi rồi tìm lại khiến cậu giữ chặt lấy vỏ đạn, nhìn chằm chằm vào nó, hồi lâu không nói gì.

Một lúc sau, cậu nhìn Hưu Hưu: “Em còn muốn nó không?”

Hưu Hưu giật mình, lại bắt đầu lo lắng.

Nên nghe lời chú hệ thống hay trả lại vỏ trứng cho anh Tiểu Chấp?

Còn A Bát, Hưu Hưu làm sao mới có thể cứu được A Bát?

Sở Hàn Lan đi tới trước mặt hai đứa nhỏ, khẽ xoa đầu Hưu Hưu: “Hưu Hưu, chiếc vòng cổ này đối với anh Tiểu Chấp rất quan trọng, chúng ta không thể lấy được. Nếu con muốn chiếc vòng cổ, cha sẽ mua cho con rất nhiều cái khác.”

Hưu Hưu ngẩng đầu nhìn, lại nhìn vỏ trứng mà Tạ Chấp đang cầm, cuối cùng gật đầu: “Vâng, Hưu Hưu sẽ không lấy của anh Tiểu Chấp nữa.”

“Ừ, ngoan lắm.” Sở Hàn Lan mỉm cười.

Anh gọi dì Vương: “Đưa con bé lên thay quần áo đi.”

Dì Vương gật đầu rồi dẫn Hưu Hưu lên lầu.

Sau khi thay quần áo cho Hưu Hưu, dì Vương rời đi chuẩn bị bữa sáng.

Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói khác.

Giọng nói trầm buồn, kèm theo âm thanh ùng ục.

“Hưu Hưu…”

Hửm?

Hưu Hưu ngẩng đầu quay người lại: “Ai gọi Hưu Hưu đấy?”

“Bên này, nhìn bên này.”

Hưu Hưu nhảy ra khỏi giường và chạy về hướng phát ra âm thanh.

Cô bé ghé sát vào bể nước trước mặt, trợn tròn mắt: “A Bát, chú đang gọi Hưu Hưu sao?”

Con rùa nhỏ màu xanh lá cây cũng dựa vào vách kính, đôi mắt to bằng đậu xanh dường như sống động hơn trước rất nhiều.

“Ha ha, nhóc con vẫn còn nhớ tới chú à. Để chú nhìn nào, thì ra bây giờ cháu giống như thế này, được, nhưng mà hơi thở của cháu vẫn như cũ, đã lâu không gặp.”

Hưu Hưu sửng sốt, mở to miệng, “A Bát, chú có thể nói chuyện sao?”

– ——————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.