5.
Nhưng đã muộn, hắn nhìn thấy ta rồi.
Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình thản ung dung không một tia gợn sóng nào, giống như ta chỉ là một người xa lạ đối với hắn.
Thái tử lấy lòng nói: “Tiểu Khả Hãn đi đường chắc đã mệt nhọc rồi. Ta cố ý chuẩn bị cho ngài mỹ nhân, mong ngài vui lòng nhận lấy.”
Hắn vỗ vỗ tay, lập tức có vài vị mỹ nhân tuyệt sắc đi tới nũng nịu hành lễ với Ô Lặc Hoài.
Ô Lặc Hoài vừa uống rượu vừa liếc nhìn các nàng ấy: “Như thế này thì tính là loại mỹ nhân gì?”
Thái tử sửng sốt, lại cười gượng vài tiếng: “Là ta không phải, tiểu Khả Hãn mỹ nhân gì mà chưa từng nhìn thấy qua chứ, những thứ này quả thật là đã làm ô uế mắt ngài rồi.”
“Điện hạ, thật ra có một mỹ nhân mà ta có chút ái mộ nàng…”
Ô Lặc Hoài vừa nói vừa nhìn chằm chằm ta.
Ta lùi về sau một chút, tâm như nổi trống.
“Hả? Là mỹ nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của tiểu Khả Hãn? Có thể diện kiến nàng một chút không?”
Ô Lặc Hoài buông chén rượu: “Đương nhiên rồi. Vị mỹ nhân này có quan hệ vô cùng thân thiết với điện hạ đây.”
Triệu Phỉ càng mơ hồ: “Phải không? Sao ta lại không biết bên cạnh mình có một mỹ nhân như vậy…”
Ô Lặc Hoài nhìn chằm chằm ta cười, ta nắm chặt lấy làn váy.
Bỗng nhiên, ta nghe thấy hắn nói một câu: “Lạc Lạc.”
Một nữ tử đi tới, nàng tươi cười vô cùng sáng lạn, xua tan đi bầu không khí âm trầm vừa rồi.
Nhưng sau khi thấy rõ mặt của nàng, ta gần như đã sợ hãi kêu ra tiếng.
Là Tô Lạc Lạc.
Mặt của nó trơn bóng xinh đẹp, không có bất kỳ miệng vết thương nào.
Ta đã hủy gương mặt nó rồi cơ mà, sao có thể nhanh chóng lành lại chỉ sau vài ngày được, hơn nữa còn không lưu lại vết sẹo nào?!
Nó nhanh chóng đi đến bên cạnh Ô Lặc Hoài rồi ngồi xuống.
Nó vẫy tay với ta, vẻ mặt ngây thơ cùng ánh mắt long lanh nhìn ta.
Một cô nương có tinh thần như vậy, làm sao có thể là thứ muội vụng về kia được chứ?
Triệu Phỉ quay đầu lại nhìn ta, thấp giọng hỏi: “Sao nàng ta lại có vài phần tương tự với ngươi chứ?”
“Khởi bẩm điện hạ, nàng là thứ muội của thần thiếp.”
Triệu Phỉ lấy lòng cười: “Xin hỏi tiểu Khả Hãn làm sao lại quen biết với thê muội đây?”
*Thê muội: em gái của vợ
Tô Lạc Lạc giành trả lời: “Ngày Hoài ca ca nhập kinh ngựa của ta ở trên đường bị dọa sợ hãi, khắp nơi đều loạn, là Hoài ca ca đã cứu ta!”
Triệu Phỉ như bừng tỉnh: “Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân nha! Ha ha tiểu Khả Hãn, từ xưa đã có câu anh hùng cũng khó qua được ải của mỹ nhân.”
Ô Lặc Hoài cười nhưng không nói gì, chỉ gắp cho Tô Lạc Lạc một khối bánh hoa mai.
“Hoài ca ca, sao huynh lại biết Lạc Lạc thích ăn bánh hoa mai?!”
Ô Lặc Hoài lơ đãng liếc về phía ta, rồi sủng nịch cười nhìn về phía Tô Lạc Lạc: “Cũng không biết vì sao, ta luôn có cảm giác thân thuộc với muội.”
Trước đây ta luôn sắm vai Tô Lạc Lạc ở trước mặt hắn, tất nhiên hắn sẽ nắm rõ sở thích của nó như lòng bàn tay.
Ta chỉ là kẻ giả mạo, Tô Lạc Lạc chân chính đang ở bên cạnh hắn.
“Hoài ca ca,” Tô Lạc Lạc nũng nịu hỏi, ” Lạc Lạc có đẹp không?”
Ô Lặc Hoài mỉm cười nhìn nó: “Đẹp lắm.”
“Nhưng trước đây có một nha hoàn vì ghen ghét với dung mạo của ta, thiếu chút nữa đã hủy hoại dung nhan này. Có điều hiện tại phu quân của nha hoàn này mỗi ngày đều đánh mắng nàng, đúng là ác có ác báo mà.”
Nó cười đến vẻ mặt ngây thơ, nhìn chằm chằm ta.
Tô Lạc Lạc làm sao biết Triệu Phỉ đối xử với ta thế nào?!
Nó rốt cuộc là ai?
Lúc này nó chuyên tâm ăn uống, khóe miệng dính chút điểm tâm làm nũng muốn Ô Lặc Hoài lau cho mình.
Nó là Tô Lạc Lạc thật sao?
Tô Lạc Lạc mặc dù chỉ là con của vợ lẽ nhưng cũng là chi nữ của phủ Thừa tướng, sao lại ăn uống hàm hồ như vậy chứ?
Triệu Phỉ ra vẻ tán thưởng: “Ha ha nhân việc vui này không bằng để Vân Lụa nhảy một khúc trợ hứng cho các vị, thế nào?”
Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hắn phân phó Uyển Nương để ta mang hài có chứa mảnh sứ, ngay cả việc đi đứng cũng thật khó khăn, hắn còn muốn ta khiêu vũ một bài sao?
Tô Lạc Lạc vỗ tay: “Được, được lắm, tỷ tỷ khiêu vũ rất đẹp mắt!”
Triệu Phỉ thấy ta không nhúc nhích liền giận tái mặt, rất nhanh đã nắm tay uy hiếp: “Đi.”
Máu đã thấm ra hài của ta, mỗi một bước đi đều như đạp lên lưỡi kiếm, cả người ta trở nên run rẩy.
Ta lưu lại từng dấu chân đẫm máu trên mặt đất, Triệu Phỉ chỉ vào cười to: “Đây là bước hoa sen!”
Tô Lạc Lạc ăn bánh hoa mai, thích thú say mê nhìn ta.
Ta ngã xuống mặt đất nhưng khúc nhạc vẫn chưa dừng lại, ta chỉ có thể cắn răng đứng lên tiếp tục múa.
Ngay tại lúc ta nghĩ mình sẽ đau đến ngất đi, một giọng nói trầm ấm cất lên.
“Đủ rồi!”
Ô Lặc Hoài vỗ xuống mặt bàn, hắn nhíu mi trầm giọng nói: “Khúc nhạc kết thúc rồi, mọi người hãy an tĩnh lại.”
Triệu Phỉ tươi cười nhìn hắn, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Khả Hãn… không thích sao?”
“Bổn vương không có hứng thú với bước hoa sen gì đó.”
Sắc mặt Ô Lặc Hoài rất khó coi, mọi người đều câm như hến không rõ vì sao cả người hắn bỗng nhiên tràn đầy lệ khí.
“Hoài ca ca, vậy Lạc Lạc múa cho huynh xem nhé?”
Vẫn là Tô Lạc Lạc đánh vỡ sự yên lặng.
Vũ khúc của Tô Lạc Lạc tự nhiên sinh động, đối lập với “Bước hoa sen” ảm đạm vô sắc của ta.
Ta hỏi mệnh thư Tô Lạc Lạc rốt cuộc là ai, vết thương trên mặt nó vì sao lại khỏi nhanh như vậy?
Mệnh thư hiện lên: “Ngươi thử xem sẽ biết.”
Ngay sau đó Triệu Phỉ xông vào sương phòng của ta, từ khi thành thân tới nay hắn chưa bao giờ qua đêm ở đây.
Hắn nở nụ cười dâm đãng, bắt lấy ta: “Không nghĩ tới ngươi còn có một người muội muội có thể lọt vào mắt xanh của Ô Lặc Hoài. Ô Lặc Hoài luôn đè ép trên đầu ta, nếu như có thể ngủ với nữ nhân của hắn thì tốt rồi.”
Hắn nâng cằm của ta: “Tuy rằng đã tàn hoa bại liễu nhưng ngươi lại có vào phần tương tự với muội muội ngươi, bổn thái tử đây tạm thời đem ngươi trở thành muội muội, lâm hạnh ngươi một lần vậy.”
Hắn xé rách y phục của ta, ta liều mạng giãy dụa. Hắn ấn ta xuống mặt bàn, ta bắt được trâm cài tóc liền hung hăng quơ về phía hắn.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, trên mặt hắn đã có một vết xước sâu.
Hắn chạm vào vết máu, giận tím mặt muốn nhào đến bóp lấy cổ ta.
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi, nổi lên sát tâm.
Ta há miệng giống như một con cá mắc cạn, tay vô lực giãy giụa ở giữa không trung, vô cùng khát khao một con đường sống.
Ta giống như nhìn thấy được Mẫu thân, toàn thân bà ướt đẫm khẽ lắc đầu, cười như khóc nói với ta: “A Lụa, từ bỏ đi, chỉ vô dụng thôi.”
Tay ta dần dần buông xuống.
Ngay sau đó, Triệu Phỉ kẻ đang chế trụ tay của ta đột nhiên mất đi khí lực.
Hắn kinh ngạc há mồm bịt chặt yết hầu, nơi đó máu đang chảy ồ ạt.
Máu nhiễm đỏ vạt áo trước của hắn, mắt hắn chảy đầy máu.
Mà con dao găm dùng để hành hung lại được ta nắm ở trong tay.
Ta đẩy hắn ngã xuống, từ trên cao quan sát hắn.
Hắn giãy dụa giống như một con cá sắp ch.ết, đương muốn kêu cứu nhưng yết hầu lại bị ta cắt đứt.
Chậc chậc, thật đáng thương.
“Thái tử?”
Ta nhỏ giọng gọi.
Hắn trừng mắt nhìn ta, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ: “Cứu…cứu…cứu…”
“Cứu, cứu, cứu ngươi?”
Khóe miệng ta hiện lên ý cười, sau đó nụ cười kia dần không thể khống chế được trở nên âm trầm và điên cuồng.
Ta gần như đã cười ra nước mắt.
“Điện hạ không phải rất thích máu sao? Nhìn xem ngươi bây giờ máu tươi đầm đìa một thân như vậy, so với bước hoa sen…”
Mặt ta âm trầm: “Còn đẹp hơn.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, Uyển Nương đẩy cửa ra.
Bà xoay người chạy đi, hô to: “Người đâu! Thái tử phi gi.ết Thái tử rồi! Thái tử phi gi.ết Thái tử rồi!”
Triệu Phỉ dần dần không nhúc nhích, hắn không còn hô hấp nữa.
Ta si ngốc cười, từng bước một đi đến bên cạnh cửa sổ, như bại liệt mà ngồi trên đó không cử động.
Ta nhìn ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng sáng ngời như vậy rất giống với năm đó khi ở thảo nguyên nhìn thấy được.
Ta đóng cửa phòng lại, đánh đổ ngọn đèn dầu, ngọn lửa nổi lên.
Ta lẳng lặng đợi ngọn lửa kia sẽ chôn vùi ta cùng với Triệu Phỉ.
Mệnh thư đột nhiên lật sang một trang khác, dừng lại ngay kết cục của Triệu Phỉ: “Ba năm sau, Triệu Phỉ sẽ trở thành con rối của Ô Lặc Hoài.”
Câu nói kia biến mất.
Đột nhiên cửa phòng bị phá, một người xông tới.
“Đi theo ta.”
Những lời này, rất quen thuộc.
Khi Ô Lặc Thoát ám sát Khả Hãn, ta đương muốn trốn đi thì Ô Lặc Hoài đã bắt được ta, hắn nói: “Đi theo ta.”
Ta từng bước một đi đến, thấy rõ gương mặt của hắn.
Ô Lặc Hoài.
Hắn nắm lấy tay ta: “Đi mau!”
Ta nửa tỉnh nửa mê bị hắn lôi kéo chạy ra bên ngoài, khi ra khỏi cửa quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt Triệu Phỉ.
Không biết có phải ta đã hoa mắt hay không, vết thương trên mặt hắn giống như đã phai nhạt, ngón tay giật giật đôi chút.
Ta bị Ô Lặc Hoài nắm lấy tay chạy rất xa, tạm thời đã bỏ xa đám truy binh.
Ta thở hồng hộc, bỏ tay hắn ra.
“Ô Lặc Hoài, huynh tới làm gì?”
Ta cố nhịn nước mắt, lui về phía sau.
Hắn đến gần ta: “Ta đến để đưa nàng đi.”
“Vì sao? Huynh đã có Tô Lạc Lạc rồi cơ mà.”
“Nàng còn nhớ trên thảo nguyên ta đã nói gì không?”
Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn, lẳng lặng nghe.
“Ta hỏi nàng đã nghĩ kỹ rồi đúng không, nếu đi theo ta thì chính là cả đời đều phải thành đôi.”
Hắn hạ mắt, đã lấy lại được nhịp thở, nhẹ nhàng nói.
“Nàng nói mình đã nghĩ kỹ rồi, từ một khắc kia ta liền quyết định tuyệt đối sẽ không buông tay cô.”
Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, ta cúi đầu khóc nức nở: “Nhưng… nhưng ta đã bắn tên vào huynh…Ta…”
Hắn cầm lấy tay ta đặt vào trong ngực, nơi mũi tên của ta đã bắn trúng.
“Đúng, nàng đã thương tổn ta. Ta nghĩ nàng chính là ưng của ta, một con ưng chưa được thuần hóa làm ta trọng thương liền đào tẩu, nhưng đến cuối cùng nó vẫn trở lại bên cạnh ta.
“Nhưng thả nàng đi những ba năm, nàng ở bên ngoài hồ nháo đã đủ rồi, cũng nên quay trở lại.”
“Vậy huynh cùng Tô Lạc Lạc…”
“Ghen rồi? Ta chỉ muốn chọc nàng giận thôi, nàng dám thành thân… ”
Hắn rất nhanh đã nắm chặt tay, vài chữ cuối cùng như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Huynh không để bụng sao?”
“Ai dám lấy nàng, ta sẽ giết người đó rồi cướp nàng về.”
Ta nở nụ cười vươn tay với hắn, hắn nắm tay ta.
Đúng lúc này, ta nhìn thấy bên hông hắn có một viên ngọc bội hình con thỏ.
Tươi cười của ta như cứng lại.
“Đây là cái gì?”
Hắn nắm lấy nó, vô tình nói: “Ta cảm thấy nó rất hợp với nàng nên liền mua.”
“Tại sao lại… hợp với ta?”
Hắn nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy nhu tình: “Lần đầu tiên gặp nàng, trong ngực nàng ôm một con thỏ nhỏ, nàng còn hỏi ta có thể cứu nó hay không. Không phải nàng rất thích thỏ sao?”
Câu nói của hắn cứ quanh quẩn bên tai ta, ta cảm thấy thực chóng mặt. Hơn nữa còn có loại cảm giác lần nữa bị nhấn chìm vào đáy nước hít thở không thông.
Ta lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn.
Không, ta chưa từng thích thỏ, ta chán ghét thỏ.
“Ô Lặc Hoài, huynh có biết ta là ai không?”
Ta cười khổ.
“Ta biết chứ, nàng là A Lụa.”
“Huynh có hiểu ta không?”
“Tất nhiên, nàng thích bánh hoa mai, thích váy hoa, có sấm chớp sẽ sợ hãi, còn đỡ tên vì ta…”
Lòng ta càng ngày càng lạnh, hắn liệt kê từng chút một, đều là dáng vẻ của Tô Lạc Lạc, lúc đầu chuyện bọn ta gặp mặt, đều là do ta thay Tô Lạc Lạc làm theo mệnh thư, thậm chí việc đỡ tên, đáng lẽ cũng phải là Tô Lạc Lạc, còn ta chỉ là bị trời xui đất khiến thôi.
Ta lắc đầu: “Không, huynh không biết ta là ai.”
Ta nâng tay lên, cười nói: “Huynh nhìn xem máu đầy trên tay ta đi, ta vừa gi.ết Thái tử đương triều, ta sẽ giống kiểu cô nương mà huynh miêu tả sao?”
Ta vốn tưởng rằng hắn đến cứu ta khỏi dầu sôi lửa bỏng, xem ra chẳng qua lại là một cạm bẫy khác của Mệnh thư mà thôi.
Chắc là để ta và Tô Lạc Lạc đều ở bên cạnh hắn, dùng sự độc ác của ta để làm nổi lên sự lương thiện của Tô Lạc Lạc, cuối cùng hoàn thành kết cục ta bị hắn “một tiễn xuyên tâm”.
Ta lùi lại mấy bước, ta sẽ không trở về cùng hắn đâu.
Ta nhớ đến việc cha ta trong khi hài cốt của mẹ chưa lạnh, mà đã bò lên giường của di nương rồi.
Tình ý nồng hậu, thật đáng cười cho cái tình ý nồng hậu.
Truy binh đang đến gần, Ô Lặc Hoài duỗi tay về phía ta: “Đi nhanh, A Lụa!”
Ta lắc đầu: “Ta sẽ không đi cùng huynh.”
“Đừng náo loạn nữa!”
“Ta là đích nữ Thừa tướng, là Thái tử phi đương triều, ta không phải tội phạm bỏ trốn.”
“Đi với ta, ta sẽ cho nàng làm Hoàng hậu.”
Không, huynh sẽ không đâu, huynh sẽ yêu Tô Lạc Lạc thật sự, phong nó làm Hoàng hậu.
“Làm Hoàng hậu của huynh?” Ta cười ra nước mắt, “Gả cho con trai của một nô lệ, là một sự sỉ nhục.”
Sắc mặt hắn thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Nàng, nói cái gì?”
Ta biết mẹ hắn là một chiếc vảy ngược* không thể chạm tới của hắn.
*Vảy ngược: Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vảy mọc ngược, nên gọi là “vảy ngược”, lớp “vảy ngược” này tuyệt đối không được sờ vào. Chỉ cần sờ vào nó, thì rồng sẽ đau thấu tim, nhất định sẽ giãy giụa đến đảo lộn trời đất.
“Ô Lặc Hoài, biết vì sao năm đó ta lại bỏ đi không?”
Mắt ta lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng chữ như muốn đâm vào tim hắn: “Bởi vì ta không gả cho con trai của nô lệ.”
Hắn dùng lực siết chặt cổ tay ta, mắt đỏ hoe và nghiến răng: “Nàng nghĩ kĩ rồi?!”
Ta kiên quyết đẩy tay hắn ra.
Hắn gật gật đầu, hai mắt ngấn lệ, cười khổ: “Được! Được!”
“Tô Vân Lụa, hãy nhớ, sau này gặp lại, cô sẽ vĩnh viễn làm nô lệ của ta.”
(Còn tiếp)