Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 31: Tôi có thể hôn cô không



Tần Khanh nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định đóng khung chat. Nếu tiếp tục khả năng Tần Khanh sẽ bị lòi đuôi. Sau khi logout, Tần Khanh cũng chẳng đổi nick, nick ‘Tôi là Tiêu Tự Trần’ này không tệ chút nào.

Cô tắm rửa sạch sẽ, nghĩ thực đơn cho ngày hôm sau. Loay hoay một hồi đã gần đến chín rưỡi, cô nhanh chóng đứng dậy về phòng ngủ. Cô càng ngày càng theo đúng lịch sinh hoạt của Tiêu Tự Trần rồi.

***

Chưa đến sáu giờ sáng, ánh mặt trời bị tấm màn ngăn cách ngoài khung cửa sổ, chỉ để lại một mảng đen yên tĩnh bên trong. Tần Khanh đắm mình ngủ say trên chiếc giường mềm mại.

Tiêu Tự Trần thức sớm hơn thường lệ. Năm giờ rưỡi, anh tắt chuông đồng hồ báo thức, nằm yên đó mở mắt nhìn mông lung hai phút để định thần, sau đó nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt, thay bộ đồ thể thao, đẩy cửa ra ngoài.

Anh mím mím môi, cơn buồn ngủ đã sớm bay mất dạng, gõ cửa nhà Tần Khanh _ _ _

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiêu Tự Trần thả tay xuống, đứng nghiêm trang trước cửa, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên dãy số mật mã.

Anh đứng một phút, sau đó nhếch mép, đưa tay chạm lên về mấy con số mật mã. Anh ghĩ đến lần đầu tiên trông thấy Tần Khanh đứng ở cửa …

Qua mấy giây, tay anh chuyển động trên mấy con số. Anh nhớ lại động tác chuyển động của tay cô lúc mở cửa. Người phụ nữ này chẳng có tí phòng bị nào. Tiêu Tự Trần ấn bốn số cuối … Tiếng cạch vang lên một cái, cánh cửa bật mở. Anh đứng yên tại chỗ nghĩ về bốn số cuối cùng … 0304, có vẻ giống ngày tháng, không lẽ cô lấy ngày sinh làm mật mã?

Ừ … coi như chuyện này cũng hợp ý anh!

Tiêu Tự Trần bước chân vào nhà Tần Khanh. Rèm cửa phòng khách kéo chặt, gian phòng rất tối, tuy nhiên bố trí căn hộ này như đúc nhà của anh nên quen đường anh đi thẳng một mạch đến cửa sổ sát đất, duỗi tay mở toang rèm cửa, gian phòng ngay lập tức tràn ngập ánh mặt trời.

Ánh mặt trời quá chói mắt, Tiêu Tự Trần theo bản năng nheo mắt. Lát sau anh xoay người nhìn bốn phía căn hộ của Tần Khanh, cuối cùng ánh mắt dừng nên cánh cửa phòng ngủ.

Tần Khanh vẫn đang đắm chìm trong cơn mộng. Trong giấc mơ, cô đang trò chuyện với Đinh Dương năm lên bảy tuổi. Bỗng nhiên tiếng chuông báo thức ở đầu giường vang lên liên hồi, cô bừng tỉnh giấc. Từ từ mở mắt, vươn vai vặn mình đầy lười nhác … sau đó …

Dĩ nhiên nhìn thấy một thân người nhẹ nhàng khoan khoái … Tiêu Tự Trần!!!

Tần Khanh cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ. Tiêu Tự Trần chỉ là mơ, anh ấy cũng đến trò chuyện với Đinh Dương. Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhắm mắt lại, muốn tiếp tục cơn mộng. Không ngờ mắt chưa kịp khép, người đàn ông ấy đột nhiên lên tiếng: “Rời giường! Có nhiệm vụ!”

Tần Khanh dụi dụi mặt, phát hiện ánh mắt sắc bén của anh quét toàn thân cô, sau đó mặt không chút biểu cảm rời khỏi phòng ngủ.

Cô chống khuỷu tay lên giường nâng nửa người lên … cho dù là mộng thì lúc này Tần Khanh cũng đã tỉnh, rốt cục cô cũng đoán được câu chuyện _ _ _ Người đàn ông kia, sáng sớm, chưa đến sau giờ, bẻ mã khóa, mở cửa xông vào phòng ngủ đứng trước giường cô, nhìn cô từ đầu đến chân … rồi … rồi sau đó xoay người rời đi.

Tần Khanh hít sâu một hơi, trong lòng tỉnh táo lại đôi chút, vừa vén chăn định đứng lên thay quần áo, nhưng chân vừa chạm đất, tiếng bước chân của Tiêu Tự Trần đến gần …

“Không được vào!”

“Nhớ mặc đồ thể thao!”

Âm thanh hai người vang lên cùng một lúc, tuy nhiên Tiêu Tự Trần nhanh hơn một bước, vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

Tần Khanh lúng túng nhìn Tiêu Tự Trần, tuy cô ăn mặc có quy củ, áo ngủ đàng hoàng, chỉ lộ vai và đôi chân thon nhỏ, nhưng bên trong cô không mặc nội y … vậy thì cũng coi như không!

Cô hơi gập người, không mặc áo lót đương nhiên sẽ thấy rõ. Lúc cô ngẩng đầu lên thì Tiêu Tự Trần vốn dĩ phải đang ở bên ngoài, thì cư nhiên lại ở đây, ánh mắt rơi trên đầu vai cô.

Tần Khanh nhớ đến câu nói ‘Sáng sớm đàn ông hết thảy đều biến thành cầm thú’ … nhưng cô nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cái tên đàn ông đáng ghét này không phải là dạng người không khống chế nổi hormone, anh ấy nhất định sẽ không có những cử chỉ cầm thú.

Đúng là Tiêu Tự Trần không có hành động cầm thú gì, có điều anh thật sự là đã ‘Giương nòng’. Ý thức được sự biến hóa, anh nhíu mày cúi đầu nhìn xuống phía dưới quần kiểm tra, dường như không thể tin được chuyện này lại có thể xảy ra với anh. Anh lướt nhìn bờ vai ngọc ngà của Tần Khanh, trầm giọng cất lời: “Mặc quần áo thể thao, mười phút nữa qua nhà tôi.”

Tần Khanh nhanh chóng gật đầu, một tay che ngực hi vọng chống đỡ được cảnh xuân, trong đầu thầm nghĩ, cuối cùng tên Tiêu Tự Trần cũng nói câu này … Đi mau đi!!!

Sau khi Tiêu Tự Trần rời đi, Tần Khanh thở ra một hơi thật dài.

Trước đây, cô luôn cảm giác làm trợ lý Tiêu Tự Trần như là bảo mẫu, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy giống như hiệp khách lưu lạc chốn giang hồ, mỗi ngày đều như lên núi đao xuống chảo dầu, sơ ý một chút là chết liền.

Tần Khanh ngồi suy nghĩ rất lâu, hơn mười phút mới miễn cưỡng xuống giường. Cô không hiểu tại sao Tiêu Tự Trần lại muốn cô mặc đồ thể thao, lục tung tủ quần áo tìm bộ đồ thể thao màu xám. Sau đó nhanh chân đi tắm, cột cao tóc rồi qua nhà Tiêu Tự Trần.

Khi bước vào cửa, Tiêu Tự Trần đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, lông mày nhíu chặt, giống như có vấn đề gì đó rất khó chưa tìm ra được cách giải quyết. Tần Khanh tiến tới, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Giáo sư Tiêu? Tôi xong rồi!”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần từ từ dời sang phía Tần Khanh, lông mày nhíu chặt hơn, đôi mắt ánh lên tia sáng khó lý giải.

Tần Khanh cảm thấy người đàn ông kia hình như muốn tìm kiếm gì đó trên gương mặt cô. Cô im lặng. Một phút sau, Tiêu Tự Trần đột nhiên phát biểu câu khiến Tần Khanh há hốc mồm kinh ngạc _ _ _

“Tôi hôn cô được không?”

Tiêu Tự Trần vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Đang … mộng du à???

Người đàn ông kia chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của Tần Khanh, sau đó giải thích thêm: “Chỉ một chút thôi!”

Cô cảm giác tầm mắt anh di chuyển trên nửa trái khuôn mặt cô, sau đó anh cong môi: “Bên trái cũng được!”

Vừa dứt lời thân người Tiêu Tự Trần nghiêng về phía trước.

Tần Khanh sợ đến khiếp đảm, cô không nghĩ đến tên đàn ông này đùa thành thật, trong lúc nhất thời không tìm được lời nào phản bác đành dùng hành động thực tế biểu thị sự kháng cự.

Tiêu Tự Trần ngửa đầu nhìn Tần Khanh, giọng đầy nghi ngờ: “Sao vậy???”

“Tôi không đồng ý!” Tần Khanh từ chối thẳng thừng, “Giáo sư Tiêu, tôi là trợ lý của anh nhưng không phải là vật thí nghiệm của anh.”

Tiêu Tự Trần đứng dậy khỏi sofa, tư thế trở lại đúng tiêu chuẩn của Tiêu Tự Trần nhìn xuống Tần Khanh, đôi môi khẽ nhếch … Tần Khanh chỉ cảm thấy tên này nhất định hôm nay bị sét đánh.

Anh dùng gương mặt cực kỳ ngây thơ vô tội chậm rãi nói: “Nhưng JJ (1) của tôi chỉ xảy ra phản ứng với một mình cô … Vì thế tôi muốn thử một lần để coi có đúng là chỉ mình cô mới làm bộc phát hormone tôi cố gắng cầm cố lại bấy lâu nay hay không?”

(1) JJ: cậu nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.