Không biết gió làm sao thổi qua, cô cảm thấy trên mặt lạnh như băng, anh thực ra cũng giống một trận gió, thổi vào thế giới của cô, cô nghĩ trận gió
này về sau không thổi nữa, nhưng anh lại một lần nữa thổi vào thế giới
của cô. Cho tới bây giờ đều không chào hỏi một tiếng, cho tới bây giờ
cũng không để cho cô chuẩn bị tâm lý chút nào, muốn xuất hiện thì xuất
hiện, muốn rời đi liền rời đi. Cô ngoại trừ chấp nhận, không có lựa chọn thứ hai. Dù sao cũng chỉ là một trận gió, rời đi, vì sao lại thổi trở
về?
Dù sao bọn họ cái gì cũng không phải, dù sao bọn họ cái gì đều không có.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, là giúp một chị trên lớp học tập, tiết học
kia thực ra rất thú vị, thầy giáo cũng không có giống thầy cô giáo khác
cầm sách giáo khoa giảng lý luận, mà tách rời sách giáo khoa, giải thích một chút hiểu biết của chính mình. người thầy giáo này nói nội dung
trên sách vở hiện tại có học hay không cũng không có ý nghĩa gì, cho dù
học, mấy ngày nữa cũng sẽ quên, chẳng thà học một chút về xã hội, về sau còn có thể sử dụng được. Rất rõ ràng, lời nói này của thầy giáo là
tiếng lòng của đông đảo học sinh. Ngay cả một vài người đang chơi di
động cũng bỏ xuống bắt đầu nghe giảng bài, thầy giáo kia rất vui tính,
có thể làm cho học sinh tích cực nghe giảng, các loại vấn đề đi làm, yêu đương, tiền lương đều có thể nói tới.
Lê Họa liếc mắt một cái
nhìn qua, phát hiện các học sinh đều thật sự nghe giảng bài, cảm thấy
mình đem tiết học này tất cả đều đặt vào quá khứ, thực sự không phải vấn đề. Chính là ánh mắt dừng ở trên người con trai ngồi cuối cùng, cô có
chút sửng sốt, anh ta đang ngủ. Khi thầy giáo điểm danh. Cô còn thật sự
nghe tên của anh, tới tên anh ta, anh ta ngẩng đầu đáp một tiếng. tóc
giống như dây điên, có chút đáng yêu.
Một nam sinh như vậy, như thế nào không được người khác chú ý được đến?
Rất nhanh cô biết nguyên nhân, anh không phải nhìn được, mà là nhìn rất được, thế cho nên sớm đã có bạn gái. Khi nghe anh có bạn gái, trong
lòng rất khó chịu, ít nhất nếu anh còn độc thân, cô cảm thấy mình còn có cơ hội. Cô đối với mình coi như tự tin.
Ở đại học này có hai
người nam sinh hết sức hấp dẫn ánh mắt, gọi là “Minh ý đại học”. Sau Lê
Họa lại biết đến một sự kiện. Cô thường nhìn thấy anh cùng Kỷ Y Đình
ngồi ở trên xà đôi ở sân thể dục, tùy ý cười, tùy ý ồn ào. Lần đầu tiên
cô thấy có người tươi cười đơn thuần như vậy, làm cho người ta yên ổn
như vậy.
Kỷ Y Đình cũng là một nam sinh có khí chất, đáng tiếc
rất lạnh. Lê Họa không có nghĩ thông suốt, một người con trai vui vẻ như vậy như thế nào lại đứng chung một chỗ cùng thiếu niên mặt lạnh như
băng. Cho dù bọn họ kết hợp từng làm cho rất nhiều nữ sinh YY, diện mạo
quá mức anh tuấn, hoặc là bị một nữ sinh vô cùng xinh đẹp thu phục, hoặc là cùng một nam sinh anh tuấn tài giỏi.
Kỷ Y Đình có bạn gái
là người được gọi là hoa hậu giảng đường xinh đẹp nhất Hậu Gia Tương, mà Lộ Thiểu Hành cũng có bạn gái là La Mai, thoạt nhìn tất cả mọi người
đều tốt đẹp.
Thích một nam sinh có bạn gái, thật sự là một việc không trong sáng. Bất quá cô đem thích đổi thành hai chữ thưởng thức,
tất cả trở nên đương nhiên, cô sẽ đi xem anh đánh bóng rổ, cũng sẽ cố ý
đi nghe giảng trong tiết học của anh. Nghĩ chỉ cần xuất hiện ở trước mặt anh nhiều lần, anh nhất định có thể nhận ra mình.
Nhưng anh vẫn không biết cô.
Ngẫu nhiên ở căn tin, gặp thoáng qua, ở nhà ga công cộng trước trường
học, anh lên một chiếc xe công cộng cô cũng lên, lại như cũ vẫn là không biết. Thế giới này, lớn như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp người
khác.
Bảy tháng, đủ để thế giới của Lê Họa có thêm một thói
quen. Cô lại cùng anh lên chiếc xe công cộng kia, khi anh xuống xe, cô
phải bắt một xe công cộng khác trở về. Như vậy không được thuận tiện
nhưng cô lại cảm thấy rất thú vị.
Lúc này đây, anh giống như mọi ngày xuống xe.
Cô đi theo phía sau anh, nếu anh có thể hơi quay đầu lại một chút, nhất định có thể nhìn thấy cô ở phía sau. Bọn họ gần như vậy, anh không quay đầu lại, vĩnh viễn xa như vậy.
“Trộm, bắt lấy trộm…”
Không biết ở đâu phát ra thanh âm, mọi người đều đứng tại chỗ. Cô nhìn
thấy Lộ Thiểu Hành không chút do dự chạy tới, đem cô gái đang hoảng sợ
đỡ lấy, đơn giản hỏi một chút tình huống, lập tức đuổi theo hướng tên
trộm chạy đi.
Khi anh chạy, áo khoác bay lên, sợi tóc hỗn độn.
Một khắc kia của anh, khắc ở trong con ngươi của cô, là anh hùng trong
lòng cô, chỉ có chính cô biết. Loại vui sướng này còn chưa kịp hiện ra, cô liền thấy, Lộ Thiểu Hành ở đường cái nắm lấy tên trộm kia không chịu buông tay. Ngay tại một phút đó, tên trộm đột nhiên lấy ra dao giấu ở
trong quần áo, hướng Lộ Thiểu Hành đâm tới. Thân thể anh ngã về phía
sau. Tên trộm thấy thế, lập tức chạy trốn. Mà Lộ Thiểu Hành gắng gượng
chống đỡ thân thể của chính mình.
“Không được…” Cô còn không có kêu lên tiếng, một chiếc xe phía sau đã đụng phải Lộ Thiểu Hành.
Tất cả mọi thứ xung quanh, cô rốt cuộc thấy không rõ lắm, xông lên.
Người xem lại chỉ trỏ nhưng không ai giúp đỡ. Cô tiến lên, đỡ lấy anh đã hôn mê. Có người còn khuyên bảo cô, không cần tốt bụng, người nhà của
anh sẽ cuốn lấy nói cô là người gây ra họa lúc đó sẽ rất phiền phức.
Trong tay tất cả đều là máu, cô lớn tiếng kêu nhanh gọi xe cứu thương, nhanh gọi điện thoại.
Quần áo của cô bị máu nhiễm hồng.
Cô đứng ở giữa đường, dang hai tay, cấp bách ngăn lại xe taxi, cô liền
chạy đến, “Rất xin lỗi, làm phiền chú đưa chúng tôi đi bệnh viện, anh ấy bị tai nạn xe… Xin chú giúp đỡ…”
Khách trong xe taxi xuống xe, cô đưa Lộ Thiểu Hành lên xe. Lái xe rất nhanh, có lẽ cũng nhận ra rất nghiêm trọng.
Cuộc đời cô chưa bao giờ dũng cảm như vậy, ngay cả vượt đèn đỏ cô cũng
chưa làm. Cô biết mình thích anh, thích cái gì ở anh ngay cả mình cô đều không thể nói rõ. Nhưng thích đến mức này, chỉ là ở trên tinh thần,
trên hành động, cô căn bản không làm được cái gì. Nhưng anh có thể làm
cho cô trở nên dũng cảm.
Cô đặt tay lên vết thương đang chảy máu, trên tay tất cả đều là máu.
Cô mới phát hiện, cô vẫn luôn tự nói dối chính mình. Không phải cô gặp
anh tại lần đi học kia, chẳng qua là lúc đó cô nhận ra anh.
Cô ở sân vận động tìm không thấy wc, khi cô lo lắng luống cuống, anh là
người chỉ cho cô một phương hướng. Anh đứng ở phía trước, giơ tay, ngón
tay cái chỉ về phía bên trái. WC của sân vận động thế nhưng ở giữa hai
gian phòng. Cô nhìn lưng của anh, đột nhiên bật cười.
Ở bữa
tiệc chào đón bạn mới, cô nhảy múa xong từ trên sân khấu đi xuống, suýt
thì bị ngã sấp xuống, anh là người đã đỡ cô nói cận thận.
Nhiều chi tiết như vậy, hợp thành anh hoàn chỉnh.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, cô cùng lái xe dìu anh đi vào phòng cấp cứu.
Cô đợi thật lâu thật lâu, ở bên ngoài phòng cấp cứu, cơ thể có chút
phát run. Cô lo lắng cho anh, sợ hãi anh sẽ xảy ra chuyện, nghĩ nghĩ,
nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Trong 《 Seoul kỳ duyên 》 Lý Hán
Ny cứu một người con trai anh tuấn trong một tai nạn xe, người con trai
anh tuấn đó đối với cô bé đã cứu mình nhớ mãi không quên, do đó đã tạo
lên một đoạn tình duyên tốt đẹp.
Trong hiện thực, Lê Họa cứu Lộ Thiểu Hành, đổi lấy bạn gái của Lộ Thiểu Hành là La Mai đến đây, dùng
ánh mắt thù địch nhìn Lê Họa, hơn nữa còn cảnh cáo Lê Họa cách xa Lộ
Thiểu Hành một chút.
Lê Họa cũng không biết, điện thoại di động của Lộ Thiểu Hành vang lên, bác sĩ nhận điện, sau đó La Mai chạy đến.
Cô cũng không biết, khi Lộ Thiểu Hành hỏi ai cứu anh. La Mai thuận
miệng trả lời, cô gái lúc ấy anh giúp đỡ, tiếc là người con gái kia sợ
hãi anh muốn phí trị liệu, đã đưa anh đến bệnh viện sau đó liền rời đi.
Cô cứu anh, nhưng anh vẫn không biết cô là ai.
Cho dù lúc đó bọn họ có gặp gỡ cỡ nào kinh thiên động địa, bất quá cô cũng chỉ là một người xa lạ anh không quen biết.
Lòng của cô động, thực ra cũng chỉ là một hồi gió, thổi vào tâm, chỉ có chính mình cảm nhận được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến nhẹ nhàng, lưu lại dấu chân, lại đi..