Nụ Hôn Trốn Tìm

Chương 5



Feston Seaholm, Hayden Young, và Liam Halliday đều đến bữa tiệc của Simon trong trang phục ninja. Cả ba cũng đều có máy nhắn tin. Hayden mang máy nhắn tin vì ngoài công việc cứu hộ, anh còn làm nhân viên y tế và nhân viên cứu hỏa tình nguyện ngoài giờ. Liam là cảnh sát trưởng, và mọi người đều biết, có những vụ – chẳng hạn như khi Duke Torrelson uống rượu tequila quá chén rồi nhảy lên nóc máy hát tự động trong quán Rustle’s Hideout và thách mọi người trong quán trò vật chân – mà những nhân viên dưới quyền không thể giải quyết. Và Preston có máy nhắn tin vì, theo lời Frankie, anh ta thích khoe m

Leila nhìn chằm chằm danh sách có sáu cái tên cô đã đưa cho Frankie điều tra. Từ sáu cái tên đó, Frankie đã thu hẹp diện tình nghi xuống còn ba. Ba người đàn ông, ba cái máy nhắn tin, ba anh chàng ninja.

Chỉ có Simon, Marsh – và Frankie nữa – phát hiện có anh chàng ninja thứ tư ở bữa tiệc đón năm mới.

Và có thể đó là Robert Earl bí ẩn.

Frankie đã kiểm tra Alan Lanigan và Bruce Kimble. Họ đều sống lâu năm ở Sunrise Key, và hai cái tên còn lại trong danh sách thì Leila phát hiện Alan thậm chí không đến dự tiệc, Bruce lại hóa trang thành Godzilla.

Nhưng Robert Earl là khách du lịch đến đảo. Anh ta ở tại resort Seaholm và đã trả phòng sớm chiều ngày mùng Một tháng Một. Frankie không thuyết phục nổi nhân viên khách sạn cho cô địa chỉ nhà của Earl, nên cô không thể tìm hiểu thêm được gì về người đó. Kết quả là, Leila chẳng biết chút gì về anh ta, chẳng biết anh ta có máy nhắn tin hay không, có mặc đồ ninja đến bữa tiệc hay không, hay có phải là người đàn ông bí ẩn của cô không.

Leila đã hỏi Simon về Robert Earl, nhưng anh không giúp được gì. Hình như Simon gặp Earl ở sân gôn, hai người nói chuyện thấy hợp, và anh mời anh ta đến dự tiệc. Anh nghĩ Earl sống ở mạn trên Georgia. Có lẽ là Atlanta.

Frankie đã hứa bằng mọi cách cậu ta cũng sẽ lấy được địa chỉ nhà Earl từ resort. Leila không dám hỏi bằng cách nào.

Nhưng đến giờ này cô đã có ba cái tên, ba đối tượng tình nghi, ba xuất phát điểm.

Frankie cho cô hay Preston Seahohm, tay ninja tình nghi đầu tiên, thường xuyên có mặt ở những công trường xây dựng, hoặc ở bến tàu nơi du thuyền của anh ta thả neo. Thỉnh thoảng có thể tìm thấy anh ta tại văn phòng, trên đường Ocean Avenue, cùng tòa nhà có phòng khám của Marsh.

Leila vẫn thấy lạ khi nghĩ rằng Marsh là bác sĩ, dù anh đã hành nghề từ bao năm nay. Cô chưa bao giờ đến gặp anh trong vai trò bệnh nhân. Khó mà tưởng tượng anh lại khám cho cô, ngay cả một bệnh đơn giản như viêm họng. Đương nhiên là cô may mắn bởi cô chưa bao giờ đau ốm trong kì nghỉ.

Cô chỉ hình dung được anh điềm tĩnh, xa cách và uy nghiêm trong lúc cô gần như khóc toáng lên vì đau.

Hoặc có lẽ là không. Qua mấy ngày vừa rồi, cô đã nhìn thấy một khía cạnh mới của Marsh. Anh không điềm tĩnh và tự tin như cô vẫn nghĩ. Anh nghi ngờ khả năng mình xây dựng được một gia đình. Anh sợ bị tổn thương giống như mẹ anh. Anh cũng yếu đuối, và có thể cảm nhận được nỗi đau. Anh cũng không lạnh lùng hay vô tình…

Cô đang làm gì vậy? Lẽ ra cô phải nghĩ cách tiếp cận đối tượng tình nghi nào trước chứ, không phải nghĩ về Marsh Devlin.

Hayden Young. Thay vào đó cô nên nghĩ về Hayden Young. Nhân viên cứu hộ mới sống cách bãi biển thị trấn không xa, và anh ta ở bãi biển gần như từ tinh mơ đến hoàng hôn. Cô nên suy nghĩ cách nào tốt nhất đế giới thiệu mình với Hayden Young, thay vì mơ mộng về Marsh Devlin.

Trừ việc thật khó mà không nghĩ về Marsh cho được. Đã bao giờ em tự hỏi sẽ như thế nào, Leila – em biết đấy, nếu em và anh? Anh có biết là cô nói dối không? Nếu cô nói có thì sao? Đúng vậy, cô có băn khoăn, và dạo này dường như lúc nào cô cũng băn khoăn. Nếu cô thú nhận sự thật thì anh có hôn cô không? Còn nhà Sullivan nữa? Nếu Ben không từ chuồng ngựa đi ra, thì anh có hôn cô không?

Chuyện này thật ngớ ngẩn hết sức. Cô phải thôi nghĩ về Marsh đi. Leila cau mày nhìn xuống bản danh sách.

Liam Halliday.

Liam là cảnh sát trưởng của thị trấn. So với hai người đàn ông kia thì anh ta khó tìm hơn một chút, trừ những tối hiếm hoi anh ta được nghỉ. Theo lời Frankie, luôn có thể tìm được anh tại quán Rustle’s Hideout, uống bia, chơi bi a, và nhảy điệu nhịp hai bốn theo giai điệu ca khúc đồng quê phát ra từ máy hát tự động.

Và tối nay là một trong những ngày nghỉ của Liam. Không thể biết trước bao giờ anh mới có một ngày nghỉ nữa. Cho nên Leila sẽ gặp Liam trước. Và sẽ cố hôn Liam trước tiên.

Thật tệ vì đó không thể là MarshLeila đang ngồi lim dim phơi nắng ngoài hiên thì một giọng nói làm cô mở bừng mắt.

“Tôi nghe đồn cô vừa trở lại thị trấn.”

Đó là Preston Seaholm, một trong những anh chàng ninja bị tình nghi, đang đứng tựa vào thành lan can, miệng ngậm xì gà, mặc áo phông polo màu nam việt quất và quần sóoc màu đen đắt tiền, mái tóc vàng hung đỏ để dài phía sau, râu ria mọc lởm chởm như thể mấy ngày chưa cạo. Diện mạo tạo cho anh ta vẻ nguy hiểm.

“Tôi cũng nghe đồn anh vừa trở lại thị trấn. Sau một thời gian dài. Anh thế nào?”

Anh ta nhếch môi khẽ cười và rít hơi thuốc cuối cùng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn để trên lan can. “Lại độc thân.” Anh ta nhả khói. Không biết mắt anh ta có thoáng tia buồn bã không, nhưng nếu có, thì nó đã tan đi nhanh chóng như lúc xuất hiện. “Chắc hẳn cô cũng nghe được những tin đồn ấy.”

“Tôi có nghe một chút,” Leila thừa nhận. Pres Seaholm liệu có phải chàng ninja của cô? Cô nhìn vào mắt anh ta, tìm kiếm một manh mối.

“Simon có nhà không?” Pres hỏi. “Tôi đang tìm mua đồ nội thất Stickley, và có tin đồn – lại những tin đồn -là anh ta có đầy một nhà.”

“Anh ấy ở trong văn phòng. Để tôi đưa anh vào.” Cô ngồi thẳng dậy và sửa soạn đứng lên. Đây là cơ hội hoàn hảo. Nhưng cho việc gì? Cô biết làm thế nào để khiến anh ta hôn cô bây giờ?

“Tôi biết đường,” anh ta nói. “Không cần đứng lên đâu.”

“Không sao.” Cô choàng chiếc váy mùa hè phủ ngoài đồ tắm. “Thực ra tôi có điều muốn hỏi anh-”

Đứng ngang nhau, mặt đối mặt — đồng thời mũi đối mũi – Leila biết cô không cần phải hôn Seaholm để thuyết phục mình anh ta không phải là chàng ninja của cô. Vì chàng ninja của cô không phải người hút thuốc. Anh không có mùi — hoặc vị thuốc lá. Còn Pres thì tỏa ra mùi khói thuốc nồng nặc.

“Tôi muốn hỏi,” Leila nói, đầy nhẹ nhõm vì không phải biến mình thành con ngốc“về tòa nhà anh đang xây gần sân bay.” Cô dẫn anh ta vào nhà. “Mọi người đều nói là không biết. Nó sẽ là một nhà hàng hay một cửa hiệu…?”

Giữa buổi chiều, Frankie gọi tới.

“Robert Earl.” Cậu ta bỏ qua màn chào hỏi.

“Cậu phát hiện được gì à?” Leila hỏi.

“Anh ta ghê gớm lắm. Mình, ờ, đã xác định được địa chỉ nhà anh ta và gọi một cú điện thoại. Bà Earl bắt máy.”

“ Ừ ồ.”

“Ừ ồ là đúng,” Frankie đồng tình. “Và bà Earl không hề hay biết đức ông chồng đã ở Sunrise Key một tuần. Cô ấy đinh ninh rằng chồng mình đang tham dự hội nghị liên ngành ở Orlando. Mình không nỡ phá tan ảo tưởng tội nghiệp của bà ấy. Mình bảo gọi nhầm và gác máy luôn. Cậu có muốn mình tiếp tục kiếm số điện thoại chỗ anh ta làm việc không?”

Leila ngả lưng xuống giường. “Không.” Cô nhìn lên trần nhà. “Để mình tìm hiểu Liam Halliday và Hayden Young trước đã.”

“Ta loại được Pres Seaholm rồi sao?” Frankie hỏi.

“Anh ta hút thuốc như ống khói ấy. Ở cạnh anh ta trong vòng sáu bước chân thể nào cũng ngửi thấy mùi thuốc lá và nicotine. Gã đó là gạt tàn di động. Anh ta không phải chàng ninja của mình.”

“Thế là loại được một người,” Frankie nói. “Đó là tin tốt, cho thấy chàng ninja của cậu không phải một tỉ phú.”

Leila cười. “Phải.”

“Hẹn gặp cậu tối nay,” Frankie nói. “Cho chiến dịch Halliday.”

***

“Tối nay em sẽ ra ngoài với Frankie,” Leila thông báo vào cuối bữa tối. “Bọn em đến quán Rustle’s Hideout

Cả Marsh và Simon đều nhìn cô dò xét. Cô đều đọc thấy chữ: Liam Halliday trong hai đôi mắt. Lẽ ra cô không nên cho hai người này biết Frankie đã rút gọn danh sách các anh chàng ninja xuống còn Liam, Pres và Hayden.

“Đến đó nhảy line dancing[9] hử?” Simon hỏi, mắt ánh lên tia hiểu biết. “Xỏ đôi giày cao bồi vào và làm vài bản boot scootin[10] ấy hả?” anh nhìn sang Mash và nhe răng cười. “Cậu có biết tớ nghe đồn ai là người nhảy điêu luyện nhất không? Liam Halliday. Khó tin chưa? Với chiều cao như thế mà tên đó lắc được chân.”

[9] Line dancing là một điệu nhảy tập thể. Những người tham gia xếp thành một hay nhiều hàng, cùng di chuyển và thực hiện những động tác giống nhau theo nhịp điệu nhanh dần.

[10] Boot scootin’ Boogie là một bài hát nhạc đồng quê do Brooks và Dunn sáng tác.

“Thôi đi Si,” Leila nghiến răng.

“Ta không thể để Leila đi một mình được,” Simon bảo Marsh.

“Tớ nghĩ cậu nói đúng,” Marsh trầm ngâm. “Rustle’s Hideout không phải là nơi dành cho một quý cô đơn thân.”

“Em đâu có đi một mình. Em đi với Frankie. Hai anh không được mời.”

“Frankie chỉ cao mét rưỡi,” Simon nhận định.

“Đặc biệt cô ấy sẽ thành vô dụng nếu Duke đang trong tâm trạng bay bổng và bắt đầu múa tít cây gậy bi a như một tên điên,” Marsh công nhận.

“Tớ nghe nói hội chơi xe của Duke sẽ tụ tập ở Hideout tối nay,” Simon thêm vào. “Đó là một tốp khá đáng sợ.”

“Mọi người ai cũng biết Duke hiền khô,” Leila phản đối. “Cái gọi là hội chơi xe của anh ta người đi xe đạp hiệu Schwinn. Frankie và em sẽ chẳng sao hết-”

“Tuy nhiên có lẽ chúng ta vẫn nên đi,” Simon nói. “Tối nay tớ rảnh. Còn cậu cũng không bận gì đúng không, Dev?”

“Không.” Leila đứng dậy, mang đĩa của mình vào bếp. “Dứt khoát là không.”

Họ muốn bám theo. Họ muốn xem cô tiếp cận Liam Halliday, để xem liệu anh ta có phải chàng ninja của cô. Họ muốn chứng kiến cô tự biến mình thành trò hề đây mà.

“Tớ cũng chẳng bận gì,” Marsh tươi cười nói, khi cả anh và Simon đều theo Leila vào bếp.

“Không.” Leila khăng khăng. “Hai người không được đến. Không đời nào.”

Simon mỉm cười. “Tớ sẽ lái xe.”

***

“Mình nghĩ cậu nên mời anh ta nhảy,” Frankie bảo Leila.

“Không,” Simon nói. “Hãy ngã vật xuống sàn và giả bộ như em cần được hô hấp nhân tạo. Thế mới hiệu quả. Liam sẽ tới trong nháy mắt.”

“Marsh đang ở đây,” Frankie dài giọng khinh bỉ.

“Anh thực sự nghĩ cảnh sát trưởng sẽ hô hấp nhân tạo cho Leila trong khi bác sĩ của thị trấn đứng cách đó hai bước à?”

“Tinh ý đấy,” Marsh nhận xét.

“Có lẽ trước tiên Marsh hãy đi vào nhà vệ sinh…” Simon mở đầu.

“Không hô hấp nhân tạo gì cả,” Leila kiên quyết.

“Không, cảm ơn.”

“Vậy cứ bước tới chỗ anh ta và hôn một cá” Simon gợi ý. “Nó sẽ làm anh ta chết điếng, nhưng xong công việc.”

“Mình vẫn nghĩ cậu nên mời anh ta nhảy,” Frankie nói. “Rồi cậu chỉ cần để cho bản năng thực hiện nốt phần còn lại. Hai phút cho một điệu nhảy, chính anh chàng sẽ trở thành người tìm mọi cách để có được nụ hôn của cậu.”

So với một tối bình thường trong tuần thì Rustle’s Hideout khá đông đúc. Dù chẳng có ban nhạc thì có máy hát đang bật, và có khoảng bảy tám cặp đôi đang di chuyển quanh sàn nhảy nhỏ.

Không khí nồng nặc khói thuốc, ánh sáng mờ ảo, và ngoài bức ảnh quảng cáo của nam danh ca Clint Black mới được đóng lên mấy bức tường thô kệch, thì Leiia thấy quán bar chẳng thay đổi mấy kể từ lần cuối cô đến, bốn năm trước. Không phải vì quán rượu nhỏ xíu này không sạch sẽ. Rõ ràng nơi này được bảo dưỡng thường xuyên, song nó vẫn mang vẻ trường tồn với thời gian. Khi cô mở cửa và bước vào trong, đó có thể là năm 1985. Hoặc 1975. Thậm chí 1955. Chỉ có những ca khúc trong máy hát là thay đổi.

Leila tựa vào thanh vịn ngăn sàn nhảy với phần còn lại của quán. Frankie đứng cạnh cô, gần đó là Marsh và Simon. Cô có thể trông thấy Liam Halliday ở bên kia phòng, ngồi một mình bên quầy bar chạy dài bằng gỗ đã mòn vẹt.

Dù nhìn từ sau lưng, cảnh sát trưởng của Sunrise Key vẫn hấp dẫn. Mái tóc dày sẫm màu quăn lại nơi cổ áo sơ mi màu xanh lam. Anh đang tựa hai khuỷu tay lên quầy bar, làm lớp vải áo bị kéo căng trên đôi vai rộng và tấm lưng cơ bắp. Gấu áo được nhét gọn trong chiếc quần jean bó sát đã bạc phếch thành gần trắng.

Anh đi đôi giày cao bồi. Leila có thể thấy những sợi xích của khóa giày sáng lên trong bóng tối.

“Cậu có quen thân anh ta?” Leila hỏi Frankie. “Có thể giới thiệu bọn mình với nhau không?”

“Được. Nhưng có lẽ đó chẳng phải ý hay. Gần đây anh ta không phải fan hâm mộ của mình. Anh ta hơi khó chịu với việc mình lấy được bằng PI. Anh ta nghĩ mình chỉ muốn ăn vận như Humphrey Bogart[11] trong The Maltese Falcon[12] và ra vẻ ta đây thôi.”

[11] Humphrey DeForest Bogart là nam diễn viên huyền thoại của điện ảnh Mĩ.

[12] Trong bộ phim The Maltese Falcon thực hiện năm 1941 nam diễn viên này vào vai thám tử Sam Pade vừa nham hiểm, bạo lực, vừa đẹp trai, thông minh và luôn là người sống sót cuối cùng.

Leila liếc sang Simon, ít nhất anh cũng có thái độ lịch sự khi chỉ có vẻ gượng gạo. Anh từng nói một câu gần như y hệt về bằng PI của Frankie.

“Đó là lí do anh ta giao cho mình nhiệm vụ đào bới thùng rác,” Frankie nói tiếp. “Anh ta tưởng mình sẽ từ chối. Ai dè không phải, và giờ đây anh ta càng điên tiết hơn bao giờ hết.”

Simon hắng giọng. “Anh không thân với Liam mấy, nhưng anh có thể giới thiệu em với anh ta, nếu em thực sự muốn thế, Leila.”

Leila lè lưỡi. “Không, như thế kì lắm. Anh sẽ nói gì? ‘Xin chào, hãy gặp em gái tôi, nó muốn được hôn anh à?’”

“Đấy không phải điều anh nghĩ.”

“Cái ghế kế bên cảnh sát trưởng đang trống,” Frankie nói. “Cậu hãy ngồi xuống cạnh anh ta, gọi một chai bia, và xem chuyện gì xảy ra. Cậu phải làm gì đó.”

“Em có thể nói thật vói anh ta.” Marsh cất tiếng đầu tiên sau một hồi lâu.

Nói thật vói Liam ư?

Leila nhìn Marsh. Anh đang tựa vào cột chống, hai tay nhét vào túi trước quần jeans… Quần jeans ư? Đúng là anh đang mặc quần jeans. Nó không bạc phếch như quần Liam, nhưng trông nó có vẻ rất mềm. Áo sơ mi của anh bằng cotton trắng quen thuộc. Và như thường lệ, mấy chiếc cúc trên cùng không cài, hai ống tay áo xắn đến khuỷu. Cái áo cũng đã cũ – cổ áo bắt đầu sờn.

Hình ảnh cổ áo sờn làm Leila kinh ngạc. Buồn cười thay, cô vẫn nghĩ Marsh thuộc tuýp người không chịu mặc gì khác ngoài những chiếc sơ mi cứng đơ, mới tinh, là lượt cẩn thận. Nhưng anh vốn sống khép kín, cũng có thể những chiếc sơ mi của anh đã sờn từ mấy năm nay, chỉ là Leila không nhận thấy.

Đôi mắt nâu của Marsh lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô nhìn mình chăm chú và đăm chiêu.

“Sự thật,” cô lặp lại. “Ý anh là nói với anh ta… “

“Tất cả,” Marsh nói nốt. “Toàn bộ câu chuyện. Bộ trang phục Cinderella, đồng hồ điểm nửa đêm, anh chàng ninja mất tích… “

“Nụ hôn,” Leila nói.

“Đúng.” Ánh mắt họ khóa vào nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, âm nhạc, các cặp khiêu vũ, Simon và Frankie, cả quán bar dường như biến mất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ còn Marsh và đôi mắt nâu của anh là hiện hữu, và Leila có một cảm giác kì cục là mình đang bay lơ lửng, không trọng lượng, dạ dày chao đảo.

“Không được.” Simon đập vào vai cô, đem cô về thực tại. Tiếng nhạc ầm ĩ bỗng trỏ nên quá to, và Leila mất thăng bằng. “Em không thể nói thật. Làm thế em sẽ giống đứa gàn dở. Anh ta sẽ nghĩ em bịa ra mọi chuyện và tránh xa em ngay.”

Dường như Simon không nhận ra Leila bị lảo đảo, nhưng Marsh đã nắm lấy khuỷu tay cô giúp cô đứng vững. Những ngón tay anh ấm áp và vững chắc trên cánh tay trần của cô.

“Em không sao chứ?” anh khẽ hỏi, và cô gật đầu. Nhưng anh vẫn không buông tay ra, và cô thấy vui sướng một cách kì cục.

“Đó đúng là một câu chuyện kì lạ.” Lần đầu tiên Frankie đồng ý với Simon. “Và mặt khác, cậu không muốn đẩy mình vào tình cảnh mà cậu sắp dẫn dụ Liam. Bởi nếu cậu sai, và anh ta không phải người cậu tìm, thì sẽ rất khó để cắt đuôi. Anh ta có thể cực kỳ ngoan cố nếu dính dáng đến phụ nữ.”

“Anh biết rồi,” Simon phấn khỏi nói. “Hãy tới chỗ Halliday và nói em vừa cá hai mươi đô la với bạn bè rằng em có thể khiến anh ta hôn em. Hãy bảo nếu anh ta làm thế, em sẽ chia cho anh ta một nửa.”

“Thật ngớ ngẩn.” Frankie khinh mi

“Lúc này thì đó là ý tưởng khả dĩ nhất.” Leila dứt mắt khỏi cái nhìn trầm tĩnh của Marsh.

“Vậy thì làm đi.” Simon hối thúc. “Đi đi. Cái thứ âm nhạc này bắt đầu tác động đến hệ thần kinh trung ương của anh rồi.”

“Chứng tỏ là anh không thích nhạc đồng quê,” Frankie khịt mũi.

“Chứng tỏ là cô thích,” Simon cạnh khóe Frankie. Anh quay lại chỗ Leila và huých nhẹ cô về hướng quầy bar. “Đi đi, Lei. Hành động đi nào.”

Marsh nhìn Leila chầm chậm len lỏi qua những chiếc bàn và ghế kê rải rác trên sàn. Cô mặc quần sóoc kaki khiến đôi chân trông thật dài và duyên dáng. Cô mới ở trên đảo vài ngày, nhưng đã rám nắng đi nhiều. Làn da rám nắng càng nổi bật trong chiếc áo sát nách màu trắng ôm sát thân trên hé lộ những đường cong thanh mảnh. Ngực Leila không lớn. Thực ra cô thường cảm thấy gò bó khi mặc áo lót, và Marsh biết rõ điều đó. Nhưng tối nay cô có mặc, và một bên dây áo lót màu hồng nhạt trượt ra trên vai cô dưới lớp áo ngoài.

Người phụ nữ này quá đỗi ngọt ngào. Với những lọn tóc vàng bồng bềnh, đôi mắt đẹp, nụ cười sáng cỡ năm triệu oát và tính thân thiện dí dỏm, Leila sẽ lọt vào tầm mắt của Liam Halliday và anh ta sẽ…

Marsh vội băng qua phòng, đuổi theo cô.

“Leila, đợi đã!”

Anh túm lấy tay cô, da cô mềm và rất mịn dưới những ngón tay anh. Cô giật mình quay lại.

“Marsh, anh làm em sợ quá,” cô thì thầm.

“Xin lỗi,” anh hắng giọng và liếm đôi môi khô. “Anh xin lỗi, anh không định dọa em.”

Anh vẫn còn nắm cánh tay cô, và Leila không giật ra, nên anh trượt tay xuống tới bàn tay cô và đan những ngón tay họ vào nhau.

“Nghe này, Leila.” Anh lần nữa.

Cô đứng đó, yên lặng nhìn anh, chờ anh nói với cô… điều gì? Anh sẽ nói vói cô điều gì đây? Rằng cô không cần tiếp cận Liam Halliday nữa bởi vì anh, Marsh, chính là người cô đang tìm ư?

Anh suýt nói thế. Tuy nhiên anh lại hắng giọng thêm lần nữa, và những câu chữ không bật ra. Anh không thể nói cho cô. Không phải ở đây. Không phải theo cách này. “Em không cần làm chuyện này.”

Leila mỉm cười. “Em biết.”

“Em thậm chí không biết Halliday,” Marsh lẳng lặng nói. “Anh ta không hoàn hảo, thực ra còn xa mới hoàn hảo. Trên vài phương diện, anh ta còn tệ hơn cả Elliot. Đơn cử là anh ta uống như hũ chìm. Và anh ta nổi tiếng khắp đảo là kẻ phóng đãng.”

Cô lại mỉm cười, khẽ siết tay anh. “Em có thể đối phó với anh ta.”

Marsh cũng cười đáp lại dù trong lòng lo lắng. “Có thể em nghĩ vậy. Nhưng Halliday đang có mọi dấu hiệu trở thành tay bợm rượu. Nếu như anh đúng, thì anh ta đang tuột dốc đến mức em không thể ngăn được. Chỉ có anh ta mới cứu được chính mình. Nhưng trước khi anh ta làm được, anh ta sẽ kéo em xuống cùng.”

Leila cau mày nhìn xuống những ngón tay họ đan vào nhau. “Em sẽ không kết hôn với anh ta. Em chỉ định nói chuyện với anh ta thôi.” Cô ngước nhìn anh, đôi mắt xanh tím chợt trở nên dịu dàng. “Anh quan tâm như vậy làm em rất vui.”

“Anh quan tâm chứ,” anh nói nhỏ, tim anh như nảy lên tận cuống họng. Nó đây rồi – thời điểm hoàn hảo để nói cho cô. Đương nhiên với điều kiện là anh tìm được từ. Nhưng, khỉ thật, anh không phải dùng đến từ ngữ. Anh chỉ việc nghiêng người tới trước và…

“Anh ta đi mất rồi,” Frankie nói gọn lỏn.

Marsh buông tay Leila xuống và quay lại, giật mình khi thấy Frankie đứng ngay cạnh họ, mặt cau có.

“Cảnh sát trưởng vừa bước ra khỏi cửa,” Frankie thông báo.

Marsh nhìn theo ánh mắt Leila qua quầy bar. Thôi đúng rồi, Liam đã đi mất. “Ôi không,” Leila than vãn.

“Trong lúc cậu đứng đây,” Frankie nói tiếp, “Halliday đọc máy nhắn tin, gọi điện thoại, và rời quán. Thành thực mà nói, Leila, cậu phải chuyên tâm vào công việc chứ.”

***

Chiều hôm sau, Marsh tìm thấy Leila ở ngoài hiên, cô đang buộc dây đôi giày chạy.

“Anh đi làm về sớm vậy.”

Anh liếc qua đồng hồ. “Sớm có nửa tiếng thôi, anh còn mong được về trước ba giờ kia. Leila này, anh gặp chút rắc rối. Cậu bé nhà Beauchamp vừa gọi cho anh. Bố mẹ nó không có nhà, họ đã đi chợ nông sản trong đất liền, ít nhất phải ba tiếng nữa mới về, và con ngựa cái của gia đình đúng lúc này lại đau đẻ. Anh cần ít sự trợ giúp, cốt để Timothy bình tĩnh lại. Nó mới mười tuổi thôi và đáng ngại là nó rất dễ ngất vì kích động và-”

Leila bật dậy. “Em sẵn sàng giúp một tay, ta đi thôi.”

Chiếc quần sóoc chạy bộ màu đỏ của cô quá ngắn, và chiếc áo bó sát màu đen chỉ dài vừa qua ngực, để lộ một khoảng bụng phẳng rám nắng. Nom cô mảnh dẻ, khỏe khoắn và Marsh thèm được chạm vào cô, để được lướt những ngón tay khắp làn da mềm mại tuyệt vời đó. Nhưng thay vì vậy anh mỉm cười, rồi quay lưng đi trước ra chỗ đậu xe.

“Việc này có lẽ cũng không cần thiết,” Marsh nói khi cả hai bước lên xe jeep. Anh nổ máy với một tiếng gầm lón và lái ra khỏi lối xe chạy trước khi Leila kịp thắt dây an toàn. “Timothy có thiên hướng cường điệu hóa. Cho dù cậu bé quả quyết rằng có chuyện bất ổn, con ngựa gặp rắc rối, nhưng anh nghĩ là không sao – anh chỉ cần đứng cạnh và để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên.”

Hôm qua Marsh đã lái chiếc jeep của Simon y hệt cách anh điều khiển chiếc xe thể thao mui trần của mình – điệu nghệ và thoải mái với một tay đặt trên vô lăng còn tay kia để hờ trên cần số. Nhưng hôm nay cả hai tay anh đều nắm chặt vô lăng, và anh đang lao đi với vận tốc ít nhất là mười lăm dặm một giờ, vượt quá tốc độ cho phép.

“Tuy nhiên,” Marsh tiếp tục câu chuyện, “con ngựa là nguồn thu nhập chính của gia đình này. Nếu có gì xảy ra với nó, nhà Beauchamp sẽ lao đao.”

Leila quan sát anh lái xe. Chiều nay trông anh rất đẹp trai – gần bằng lúc ở quán Rustle’s Hideout tối qua. Anh mặc quần hải quân mới tinh thẳng thớm và áo sơ mi trắng sạch bong, hôm nay chẳng có vẻ sờn hay cũ kĩ gì cả. Trên ghế sau xe jeep, cô thấy có một chiếc áo jacket thể thao mới và một cái cà vạt. Cô chẳng biết anh mặc bộ đồ tươm tất nhất để làm gì lúc đầu chiều. “Trông anh bảnh bao quá. Nhân dịp gì vậy?”

Anh liếc cô. “Anh gặp thanh tra xây dựng.”

“Thanh tra xây dựng ư?” Leila hỏi. “Sao thế?”

Marsh chuyển sang số lớn hơn, làm các lốp xe rít lên khi họ phóng nhanh hơn nữa trên đường. “Anh phải quyết định sẽ làm gì với chuyện ngôi nhà. Nếu anh không sớm xây lại, họ sẽ tịch thu chỗ đất đó.” Những thớ thịt giật giật trên quai hàm khi anh nhìn vô định ra đường. “Và họ nói đúng. Hiện nay ngôi nhà đang đe dọa sức khỏe.”

Anh nhìn sang và thấy Leila đang quan sát anh. Anh đã không lừa được cô. Anh có thể đọc thấy trong mắt cô là cô biết anh buồn thế nào.

“Họ có chỉ định ngày, một hạn chót không? Họ nói sớm là chừng nào?”

Marsh lắc đầu. “Anh không biết. Anh không quan tâm. Hiện tại có Timothy Beauchamp để lo lắng là đủ rồi.”

Anh không quan tâm đến hạn chót? Chắc chắn không phải là thật. Nhưng Leila thấy rõ là anh không muốn nói về những vấn đề tài chính ngay lúc này.

“Đừng quên còn con ngựa,” cô nhỏ nhẹ. “Nó sắp sinh.”

Marsh lại liếc sang cô vói vẻ ngạc nhiên. Cô để anh đổi chủ đề. “Không hiểu sao trong hai ca anh nghĩ vần đề của Tim mới đáng lo hơn.”

“Hồi anh ở trường Harvard, anh có từng nghĩ tới chuyện một ngày nào đó anh sẽ đỡ những sinh vật có bốn chân và đuôi không?”

Cô không dồn ép anh về những vấn đề tài chính. Thật kì lạ. Anh những tưởng cô sẽ hỏi anh dồn dập cho đến khi anh phải tiết lộ những thông tin trọng yếu.

Và không có vẻ như cô chỉ đơn giản là không muốn biết. Cô có muốn. Anh có thể nói là cô rất tò mò. Nhưng vì lí do nào đó, cô đã nén lại. Cô đã cho anh khoảng lặng để tĩnh tâm thay vì tra vấn. Đó là sự sâu sắc và ngọt ngào của cô.

Trong lúc bốc đồng, anh vươn tay sang nắm lấy tay cô. “Cảm ơn em.”

“Vì sao, vì đã hỏi anh một câu ngu ngốc ư?” Cô vừa nói vừa cười.

“Phải.” Marsh khẽ siết tay cô trước khi buông ra. “Đúng thế.”

“Mấy ngày tới anh hãy tập hợp sổ sách kế toán và chúng ta sẽ ngồi xuống để lên một kế hoạch tài chính cụ thể. Và tốt hơn hãy làm sớm. Thời gian của anh không còn nhiều. Chỉ hơn tuần nữa là em sẽ rời khỏi đây.”

Marsh gật đầu. Đó là sự thật mà anh biết quá rõ. Chín ngày nữa Leila sẽ lên máy bay về New York. “Tối nay thì sao?” anh hỏi.

“Được. Sau bữa tối chúng ta sẽ nhốt mình trong phòng làm việc của Simon.”

Hình ảnh hai người họ trên chiếc sofa bọc da mềm mại trong văn phòng tại nhà của Simon thật kích thích… và bực dọc. Anh và Leila sẽ chỉ nói chuyện công việc, không có yêu đương. Nhưng, ôi, chẳng khó để tưởng tượng cô trong vòng tay anh, hôn anh theo cái cách cô đã hôn anh tại bữa tiệc của Simon, ôm siết cơ thể mềm mại của cô vào người mình và…

Marsh đạp phanh gấp, tí nữa đã phóng qua chỗ rẽ vào trang trại nhà Beauchamp.

Chín ngày nữa rồi cô sẽ ra đi. Nhưng điều đấy sẽ không xảy ra nếu như anh cố làm được điều gì đó.

“>

Ngay từ lúc bước vào chuồng ngựa, Marsh đã biết con ngựa cái nhà Beauchamp đang gặp nguy. Máu đỏ loang lổ khắp chuồng, thấm vào chỗ rơm phủ trên nền đất cứng và bẩn. Con ngựa đứng run lẩy bẩy, đầu cúi gục còn cặp mắt thì đờ đẫn.

Timothy đang đứng đợi họ ở đó. Gương mặt cậu bé tái nhợt và hoen nước mắt, nhưng miệng mím lại thành một đường kiên quyết. “Cháu biết nó nên nằm xuống thì hơn, nhưng mỗi khi làm thế nó lại lăn lộn, và cháu biết như vậy sẽ làm đau ngựa con, nên cháu bắt nó đứng lên và đi lại.”

“Giỏi lắm,” Marsh nồng nhiệt khen, cởi cúc áo sơ mi. “Trước tiên chú cần rửa tay và thay đồ. Tim, có một túi quần áo y tế màu xanh vô trùng và găng tay ở ghế sau xe jeep. Cháu chạy nhanh mang nó vào đây. Để tiết kiệm thời gian, Leila, em giúp anh cởi bộ quần áo này ra nhé.”

Leila không nhúc nhích nổi. Có đúng là anh vừa đề nghị cô giúp anh cởi đồ không nhỉ? Có khi nào anh ấy đang đùa không?

“Tháo đôi giày này ra giúp anh đi?” Marsh yêu cầu. “Nhanh lên nào.”

Leila miễn cưỡng quỳ xuống nền đất bẩn. Cô tháo đôi giày màu nâu sẫm của Marsh ra trong khi anh giữ thăng bằng hết từ chân này sang chân kia. Anh loay hoay với chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi, và sau cùng kéo giật nó qua đầu, ném lên một cái ghế gỗ.

Anh nghiêm túc thật. Anh thực sự đang cởi quần áo. Ngay tại đây. Trong chuồng ngựa. Ngay trước mặt cô. Và anh còn muốn cô giúp.

Nhưng đấy là chuyện đương nhiên. Bộ quần áo mới của anh sẽ bị hỏng nếu anh bước vào chuồng và giúp con ngựa cái. Nhưng cô vẫn thấy khác thường.

“Em tháo khóa thắt lưng ra hộ anh nhé?”

Marsh mặc một chiếc T-shirt trắng bên trong áo sơ mi, và khi anh lột nó ra, Leila mở khóa thắt lưng anh. Và khi cô bắt đầu cởi cúc quần anh, thì anh giữ tay cô lại.

“Để anh làm.”ắt họ gặp nhau trong chưa đầy một giây, và Leila cảm thấy mặt nóng bừng. Cô đang làm gì vậy, chạm vào quần anh giống như cô không thể đợi nổi để xem quần đùi của anh màu gì? Và anh đang cười trước vẻ không thoải mái của cô, đồ trời đánh.

“Anh nhờ em giúp mà,” cô phòng thủ, khi anh lột ống quần ra khỏi chân.

Màu trắng. Anh mặc quần đùi trắng đơn giản. Nó ôm lấy thân hình săn chắc của anh, tương phản với nước da rám nắng. Không hiểu do đâu cô luôn nghĩ Marsh sẽ mặc những chiếc quần boxer[13] bằng lụa đắt tiền.

[13] Quần lót ống rộng của đàn ông

Liệu anh có cởi thêm nữa không? Leila nín thở, không biết mình mong đợi điều gì, hi vọng… điều gì? Rằng anh sẽ cởi hay anh không cởi? Cô cũng không biết.

“Đúng là anh nhờ em giúp.” Marsh đi tới bồn rửa lớn nằm trong góc chuồng. “Nhưng anh nghĩ tốt nhất mình nên tập trung vào việc. Anh ở đây để giúp con ngựa cái nhà Beauchamp, không phải hiện thực hóa mấy giấc mơ hoang đường nhất của mình. Em có thể cởi đôi tất này ra hộ trong lúc anh rửa tay được không? Nếu đã không giày thì anh muốn đi chân đất hơn.”

Ngay sau đấy, Tim chạy vào, thở hổn hển, miệng mếu máo. “Cháu xin lỗi, thưa bác sĩ, cháu không tìm thấy.”

Marsh ngẩng lên. “Ở trong túi ấy, Tim. Trong túi sau xe jeep.” Anh mỉm cười. “Hít sâu vào và hãy bình tĩnh lại. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Cậu bé gật đầu và lại hối hả chạy đi.

Marsh vặn nước nóng và bắt đầu rửa hai bàn tay và cánh tay lên quá khuỷu trong lúc Leila quỳ sau lưng. Anh giữ thăng bằng trên một chân khi cô nhấc chân kia của anh lên. Những ngón tay cô mát rượi trên da anh, và sự tiếp xúc của cô thật nhẹ nhàng. Chẳng khó để tưởng tượng ra hai bàn tay cô vuốt ve anh. Chỉ Chúa mới biết, trước đây anh thường xuyên tưởng tượng điều này.

Con ngựa, Marsh tuyệt vọng nghĩ. Anhặt tâm trí vào con ngựa. Rốt cuộc anh đang đứng đây mà chỉ mặc độc quần lót. Và cái quần bó sát này của anh chẳng che chắn được nhiều. Nhưng đã bao nhiêu lần anh mơ về Leila? Bao nhiêu lần anh mơ được cô cởi quần áo cho anh? Tất nhiên anh chưa bao giờ gộp con ngựa cái sắp sinh và một cậu bé hốt hoảng vào những giấc mơ đó.

“Những giấc mơ hoang đường nhất,” Leila trầm ngâm. “Phải rồi. Vậy tức là anh đang nói nhân cơ hội tuyệt vời này anh phải làm em xấu hổ.”

“Làm em xấu hổ,” Marsh hoài nghi nhắc lại, rửa sạch bọt xà phòng ở hai tay. “Em tắt nước giúp anh được không?”

Leila với tay lên tắt vòi nước. “Đúng, làm em xấu hổ.”

“Nhưng anh mới là người đang đứng đây, mặc mỗi quần lót cho cái dịp đặc biệt này,” Marsh nói. Anh giơ hai tay lên để nước chảy xuống khuỷu tay. “Anh mới là người phải xấu hổ.”

Đúng là kiểu của Marsh. Anh đang đứng đó với thân hình hoàn hảo như tạc, quá đẹp với một người đàn ông, giống như anh có thể bắt đầu sự nghiệp người mẫu đồ lót nam nếu chán nghề y. Song theo những gì cô biết về Marsh, có lẽ anh chưa bao giờ nhìn vào gương. Có lẽ anh chẳng hề biết mình hấp dẫn đến thế nào. Có lẽ tất cả những gì anh biết là rằng thật oái oăm khi ở trong chuồng ngựa mặc mỗi quần lót cùng em gái bạn thân. Leila bật cười.

“Hoàn hảo.” Anh khẽ nhắm mắt lại. “Cực kỳ hoàn hảo.” Anh nhìn Leila qua lọn tóc vừa rơi xuống mắt. “Anh gần như khỏa thân, con ngựa cái thì đang nguy khốn, và Tim trở thành cậu bé sai vặt trong hành trình đi tìm Chén thánh. Thôi được, cứ cười anh đi. Cứ việc cười cho thỏa thích.”

Anh đang ngượng. Hai má anh ửng màu hồng nhạt. Anh quay lưng, băng qua chuồng ngựa để nhìn vào chuồng của con ngựa cái. “Khi nào em cười xong,” anh dằn giọng thêm vào, “hãy chạy ra ngoài xem cái gì đang giữ chân Tim.”

Anh thực sự nghĩ cô đang cười anh. “Marshall, anh ngó ngẩn quá.” Leila đảo mắt. “Em không cười anh. Nghĩa là em có cười anh, nhưng không phải vì bộ dạng của anh. Em mạo muội khen rằng có rất ít đàn ông nom hấp dẫn trong bộ đồ lót.”

Anh nhìn cô với vẻ chán ngán. “Đi tìm Tim đi.”

“Anh không tin em. Không thể tin anh lại không tin em-”

“Có,” anh nói, rõ ràng chỉ để chiều ý cô. “Anh tin em. Anh tin mọi lời em nói. Bây giờ thì tìm cậu bé cho anh đi.”

Nhưng Timothy đã từ đâu xông vào, vung vẩy cái gói bằng nhựa plastic đựng quần áo và găng tay của Marsh. “Phải cái này không ạ?” nó hỏi to.

“Đúng rồi. Giỏi lắm. Cháu hãy đưa nó cho cô Leila.”

Leila trừng mắt nhìn anh khi nhận cái gói từ tay Tim và lấy ra một cái áo xanh nhạt cổ chữ V và quần xanh cùng màu. Việc Marsh giở giọng bề trên thế này khiến cô tức điên.

“Giúp anh mặc chúng nhé,?” Anh đề nghị. “Hai tay anh đã rửa sạch mất rồi.”

Giúp anh mặc đồ. Đúng rồi, ý kiến hay. Cô có thể làm cho anh bớt giống vũ công Chippendale[14] mà giống một bác sĩ hơn.

[14] Chipphendale là tên gọi những vũ công nam biểu diễn thoát y. Đặc điểm của họ là mặc cổ áo sơ mi thắt nơ hoặc để trần thân trên.

Nhưng giúp anh mặc quần áo cũng có nghĩa cô phải đứng rất gần anh và hít thở trong mùi hương nam tính sạch sẽ của anh, và cảm thấy sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh.

Nhưng cô đang bực anh mà, Leila nhủ thầm. Họ lại đang bất hòa như thường lệ. Và chừng nào còn cãi cọ, cô sẽ không phải lo về việc mình sẽ làm điều gì ngu ngốc, như là lướt lòng bàn tay lên bờ vai rộng trơn bóng của anh hay…

“Anh có thể làm ơn, ít nhất là một lần trong đời, nói chuyện với em mà không ra vẻ tự phụ và hạ cố được không?” Cô cấm cảu hỏi khi chụp cái áo lên đầu Marsh. Những khớp ngón tay cô chạy dọc theo những bắp thịt vồng lên ở ngực và bụng anh khi cô kéo chiếc áo xuống. Cô cầu trời cho anh không nhận ra cô đang hít thở khó khăn nhường nào, và cố bám lấy cuộc tranh cãi của họ như người chết đuối bám vào cọc có thể nói năng với em như với một người trưởng thành chứ không phải một đứa trẻ nông nổi được không?”

Cái quần. Ôi Chúa tôi, giờ cô sẽ phải giúp anh mặc cái quần xanh thắt dải rút kia. Miệng Leila khô khốc khi cô quỳ xuống trước mặt anh và nhìn đôi chân khỏe mạnh của anh.

“Em đề cập đến nó thật đúng lúc,” Marsh trả miếng lúc Leila giơ một ống quần ra cho anh xỏ vào. Anh hơi vịn nhẹ vai cô để giữ thăng bằng, và Leila suýt ngã. “Bởi anh đang tự hỏi liệu em có thể, ít nhất là một lần trong đời, ngừng cư xử như một đứa trẻ nông nổi không?”

Chao, lời nhận xét đầy châm chích, và trong phút chốc, Leila quên béng cảm giác bối rối phải có khi kéo cái quần lên cặp đùi rắn chắc của Marsh và đi qua cặp mông hoàn hảo của anh.

“Anh chỉ tức tối vì em đã đúng thôi,” cô nói. “Và em luôn luôn đúng, điều đó làm anh phát điên.”

Cô chỉnh lại lưng quần, hai bàn tay luồn dưới chiếc áo quá khổ, hai ngón tay cái lần theo vòng eo anh, từ sau ra trước.

“Nhất định là em đã làm anh phát điên.” Giọng Marsh khàn khàn kì lạ.

Leila liếc nhìn lên mắt anh, rồi vội vã đưa mắt đi nơi khác, tập trung thắt dải rút quanh eo anh. Lạy Chúa, lẽ nào anh cũng bị tác động trước sự gần gũi của họ?

“Rõ ràng là em không biết em làm anh điên đến mức nào đâu,” Marsh nói tiếp. “Và dù gì nó cũng không dính dáng đến chuyện em đúng, bởi đa phần em đều sai.”

Leila trừng mắt, há hốc vì kinh ngạc trước câu nói của anh.

“Nó cũng chẳng dính dáng đến thói quen khó chịu luôn cường điệu hóa mọi thứ của em,” Marsh thêm vào. “Găng tay, phiền em.”

Anh giơ một tay lên rồi đến tay kia khi Leila giúp anh đeo đôi găng tay phẫu thuật. Việc xỏ chúng gần như bất khả thi, khi lại có thêm cảm giác tức giận vào toàn bộ cái trải nghiệm kì quái này

“Anh làm em điên tiết khi tóc anh cứ rủ xuống mắt. Mà động tí là rủ, và đấy không phải là cường điệu,” Leila gần như bùng nổ. Cô dùng một tay chải tóc anh ra sau, ra khỏi gương mặt.

Anh quay đầu khiến tay cô chạm vào cái cằm lởm chởm râu của anh. Trước khi cô kịp thu tay về, anh đã hôn lên mặt trong cổ tay cô, lướt đôi môi lên lòng bàn tay.

Leila cảm thấy gần như bị bốc cháy, và cô rụt phắt tay về. Lạy Chúa, anh vừa hôn cô.

“Anh để kiểu tóc này,” Marsh nói, dùng khuỷu tay đẩy cánh cửa chuồng con ngựa cái, “là bởi anh thích làm em điên tiết.”

Anh mỉm cười với cô, một nụ cười chiến thắng hân hoan.

Leila quắc mắt, cố giấu sự ngượng ngập đang hun nóng hai má mình. Anh đã hôn cô. “Liệu anh có thể, ít nhất một lần trong đời, không hành xử như một tên ngốc không?”

“Shhh,” Marsh thận trọng lại gần con ngựa. “Ráng lên nhé.”

Giọng anh dịu dàng và vỗ về khi đi từ phía đầu tới hông con ngựa. Tiếp tục thì thầm khe khẽ, anh cúi xuống và kiểm tra con ngựa.

Leila quan sát gương mặt Marsh, và khi miệng anh bỗng mím chặt thì cô biết tình hình không khả quan rồi.

Và bất ngờ, con ngựa cái vung chân lên. Móng nó thụi vào vai phải Marsh với một tiếng huỵch chắc nịch, và sức mạnh cú đá đủ để hất bật anh ra sau. Anh đập vào bức tường của chuồng cùng với tiếng chửi thề tắc nghẹn rồi rớt phịch xuống nền đất bẩn.

“Marsh!” Leila chạy tới bên anh trong nháy mắt. Cô gạt tóc anh ra khỏi mặt, lần này thì nhẹ nhàng hơn.

Bàn tay Leila đặt trên trán anh mát rượi, êm ái. Và nỗi lo lắng trong mắt cô khiến anh hài lòng ngoài sức tưởng tượng. Cô có quan tâm đến anh, điều đó khỏi cần bàn cãi. Nhưng bây giờ không phải lúc phân tích xem sự quan tâm của cô là giữa con người với nhau hay còn hơn. Anh sẽ phải bắt tay ngay vào việc nếu muốn cứu sống con ngựa.

Marsh chống tay ngồi dậy, nhăn mặt khi sờ vào bả vai, rồi xoay xoay cánh tay. “Xuất sắc. Đáng mừng là con ngựa vẫn còn chút sức lực.”

“Anh không sao chứ?” Leila hỏi.

“Chỉ thâm tím thôi. Không nghiêm trọng. Anh sẽ sống sót.” Anh chán nản nhìn đôi găng tay, giờ đã dính đầy rơm và phân chuồng. “Mất vệ sinh quá. Giúp anh cởi cái này ra.”

Nỗi lo của Leila chuyển thành tức giận. Anh có thể nhận thấy sự giận dữ qua đôi vai cứng lại, cái miệng mím chặt, đôi mắt như tóe lửa của cô.

“Không nghiêm trọng,” cô nhắc lại khi lột đôi găng ra. “Nếu con ngựa đó nhắm cao hơn chút nữa, hoặc nếu anh đang cúi thấp hơn, anh sẽ bị đá vào đầu. Anh biết không, thưa Ngài Smartass[15], nếu bị ngựa đá vào đầu người ta sẽ chết.”

[15] Người chuyên viết chuyện tiếu lâm

“Nhưng anh bị đá vào vai,” Marsh chỉ ra. “Chứ không vào đầu.”

Anh có thể bị thương rất nặng. Và có thể giờ cô đang ngồi đây, còn bác sĩ duy nhất trên đảo đang hấp hối trên tay với vết thương nơi đầu. Marsh sẽ làm gì, cô hoảng hốt tự hỏi, nếu anh bị thương thật? Ai sẽ chăm sóc cho anh? Ai sẽ có đủ kiến thức để cứu tính mạng anh?

“Anh không bị đá vào đầu… lần này thôi.”

Marsh đứng lên. Leila nhận thấy anh gượng nhẹ vai phải dù cố giấu. “Cuộc cãi cọ này còn kéo dài bao lâu nữa? Bởi vì giờ anh không có thời gian.”

“Anh sẽ còn khối thời gian,” Leila đốp lại, giọng run run vì kích động. “Đúng ra là không bao giờ hết, sau khi chân con ngựa tìm đến hộp sọ và lấy đi tí óc của anh.”

“Ý tưởng của em sẽ được th hiện.” Marsh nhìn về con ngựa. “Bạn thân mến, làm ơn giúp tôi-”

Leila cười. Marsh nhận ra mắt cô long lanh nước.

“Gì cơ, giúp anh tự giết chính mình à?” Cô lắc đầu thật mạnh, những lọn tóc vàng xõa tung. “Không, cảm ơn.”

“Được, vậy hãy đưa cậu bé Tim vào nhà.” Anh bước lại gần, nói thật nhanh và nhỏ vói mình cô. “Con ngựa con đã chết được một lúc rồi. Nó bị dây rốn quấn cổ nên không thể ra được. Anh có thể cứu ngựa mẹ, nhưng đó không phải cảnh tượng đẹp mắt gì đâu.”

Họ đã đến quá muộn. Leila có thể thấy lòng trắc ẩn và hối hận trong mắt Marsh. Xưa nay cô vẫn nghĩ anh là kẻ vô tình, nhưng giờ, khi nhìn kỹ anh, trong khoảnh khắc hiếm hoi, cô thấy đôi mắt đó chẳng chút thần sắc.

“Em rất tiếc.” Cô vòng tay qua eo anh và ôm anh thật chặt. Cô nhắm mắt, vùi mặt vào bờ vai ấm áp của anh. “Hãy cẩn thận. Anh hãy cẩn thận.”

Cô cảm thấy anh gật đầu. “Được rồi,” anh thì thầm.

Điều này thật không tin nổi. Leila – Leila đáng yêu, sôi nổi và đầy những bất ngờ – lại ở trong vòng tay anh lần nữa, nhưng anh không thể hôn cô. Trước sự có mặt của cậu bé Tim. Trước tính mạng đang nguy ngập của con ngựa cái. Sao thời khắc của anh lại đến trong trớ trêu vậy chứ.

Leila ngẩng đầu lên. Tóc Marsh lại rủ xuống mắt, cô gạt nó ra lần sau cùng, lướt những ngón tay ra sau đầu anh rồi xuống cổ, khẽ siết lấy vai anh. “Anh hứa chứ?”

Cái chạm của tay cô truyền sự ấm áp và cảm xúc mạnh mẽ cô dành cho anh – cảm xúc của tình bạn. Marsh quay đi, chợt tê tái nhận ra sự lo lắng của cô lúc nãy là của một người bạn, không phải người yêu.

“Tất nhiên rồi,” anh chật vật cất lời.

Lạy Chúa, anh yêu người phụ nữ chỉ xem anh như một người anh kết nghĩa, một người để đấu khẩu và tranh luận, một người để quan tâm và động viên những khi cần thiế

“Đi đi, hãy đưa Tim ra khỏi đây.”

Anh coi Leila như niềm hi vọng, tương lai của anh. Đó là sự thật, ý nghĩ về một mối quan hệ lâu dài làm anh sợ chết khiếp, nhưng không có cô, anh biết cuộc đời anh sẽ chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng.

Vậy mà cô chỉ coi anh như một người anh trai.

Tuyệt thật.

Có lẽ anh cần một cú đá ra trò vào đầu.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.