Nụ Hôn Màu Nhiệm

Chương 9: Câu chuyện tuyệt nhất



Nhờ Friday, cả gia đình đều nghĩ rằng sự sầu muộn của Sunday là bởi cô đã cảm nắng Panser, người học việc của ông chủ cho vay lãi.

Tội nghiệp Panser.

Có thể Sunday đã bật cười nếu như cô không cảm thấy quá già nua và mệt mỏi thế này, cứ như thể mọi thớ cơ trong cơ thể cô đều nhận ra rằng nụ cười bé nhỏ của một cô gái bé nhỏ sẽ không bao giờ có thể thay đổi tiến trình vũ trụ và bởi vậy nó sẽ chẳng đáng phải cố gắng mất công làm gì. Sự u sầu này khiến máu trong cơ thể cô như bị trì trệ, những chuyển động của cô trở nên chậm chạp, uể oải. Trái tim cô tàn phế, tự thuyết phục rằng nó sẽ không sống sót qua nhiều buổi hoàng hôn nữa đâu.

Sunday có những giấc mơ tăm tối về việc đi bộ dọc hành lang dài đầy những tiếng thì thầm. Những người xa lạ ăn vận dự tiệc và gương mặt trắng bệch như bột mì quắc mắt cau có với cô qua những khung cửa sổ mạ vàng. Tấm khăn trải giường của cô cảm giác như là nước, mềm mại như lụa và lạnh lẽo. Khi tỉnh dậy, cô ngỡ ngàng nhận ra bàn tay và móng tay mình buông đầy những tro bụi và xỉ than. Những cơn ác mộng khiến cô buồn bã và run rẩy.

Vấn đề về Panser có lẽ đã chẳng bao giờ khiến mọi người chú ý đến vậy nếu Friday không có cảm tình với người học việc trẻ trầm lặng của ông chủ cho vay lãi. Sunday chẳng thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận bất cứ sự say đắm cuồng dại nào, bởi vậy Friday hùng hục lao vào những cái đăng ten, ruy băng và sợi chỉ khi cô may những chiếc váy dạ hội cho những người em gái mình tới dự buổi tiệc khiêu vũ. Chẳng ai bận tâm đến điều thực sự diễn ra trong lòng cô gái.

Saturday, vẫn còn buồn bã về thân phận bình thường của mình và quan niệm rằng vũ trụ tương đối cân bằng, cô lưỡng lự tham gia “buổi trình diễn đáng nực cười của những thứ phô trương rẻ tiền và lòe loẹt” và trút cơn giận lên vài chiếc dây thừng gỗ. Cha khổ sở với suy nghĩ sẽ chẳng có một ai tham dự hết, khi xét tới người tổ chức bữa tiệc và tiếng tăm của người đó, cũng như mối liên hệ tai hại, đáng tiếc trước đó với gia đình Woodcutter. Mẹ – người luôn không vui – thậm chí còn không vui và bất mãn hơn bời vì dường như không một ai khác hứng thú với việc được mời tham dự một sự kiện uy tín đến vậy.

Sunday đổ lỗi cho bản thân vì khuôn mặt cau có và tâm trạng chua chát, bởi vậy cô đi ra khỏi phòng, vì cho rằng khoảng cách có thể khiến không khí dịu đi. Ý tưởng khiến không khí dịu đi của Trix là chất lên xe đẩy đống phân bón từ chuồng bò bỏ không và rải chúng lên những hạt giống mà cậu đã gieo quanh nhà. Kết quả là, cửa sổ và cửa ra vào phải đóng kín đã niêm phong nhà Woodcutter như thể lăng mộ.

Chiếc áo choàng không tay mang nỗi im lặng tê dại mà Sunday mặc trở thành cầu nối giữa tiềm thức với phép thuật sẵn có. Khi chẳng có vấn đề gì rắc rối nữa, thế giới vỡ tung ra và những gì còn lại trở nên… đơn giản. Logic trở về đúng chỗ và hiển thị rõ ràng. Mọi thứ đã từng là vật cản trở Sunday giờ đều nhảy nhót tuân lệnh cô, nhẹ nhàng và dễ dàng như tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của một nụ hôn được gửi tới mặt trăng. Ngay khi tâm trí cô sực nhớ tới những kí ức của tình yêu và nỗi đau, năng lượng vụt thoát khỏi cô, nhưng khi cô giữ trái tim mình trong bể hồ lạnh nhạt vô thức, tâm trí cô lại tách ra và phép thuật là của cô, do cô điều khiển. Thậm chí cả dì Joy cũng ngỡ ngàng ngạc nhiên trước sự tiến bộ của cô.

Sunday ước rằng cô lắng tâm trí để có thể tự hào về bản thân. Cô quá miên man suy nghĩ vể tình yêu không hợp lí dành cho người đàn ông mà cô chưa từng gặp và một chú ếch bạn mình. Cha bảo rằng một vài điều được sắp đặt và một số thứ chỉ nên là những câu chuyện hay mà thôi. Nếu quả thật như vậy, thì Grumble là câu chuyện tuyệt nhất của đời cô.

Những buổi bình minh bước nhè nhẹ sang buổi sáng, những buổi sáng sây chân thành buổi chiều, và đột nhiên quả bóng đầu tiên của buổi chiều muộn rơi xuống gia đình nhà Woodcutter.

Sunday ngồi bất động trước gương, như một pho tượng trông rỗng trong chiếc váy gấm bạc được viền bởi những sợi chỉ vàng kì diệu mà cô đã xe nên. Wednesday kết những chiếc ruy băng thắt nơ và trâm cài đầu màu bạc của Thursday lên mái tóc mình. Sunday lẽ ra đã có thể dễ dàng tự làm một mình, cô đã uốn xoăn những lọn tóc và phủ phấn hồng lên đôi má mà cô không cảm giác gì. Nhưng cô cần được sưởi ấm trong sự thanh thản bình tĩnh của người chị mình. Sunday tập trung chú ý Wednesday đang thoải mái nghịch làn da mình. Cô tưởng tượng những nỗi đau đớn dằn vặt rớt khỏi trái tim cô, qua đỉnh đầu, xuống từng sợi tóc rồi rơi xuống từ những ngọn tóc như thể những giọt hắc ín.

Wednesday được bọc trong chiếc váy lụa màu xám xanh đơn giản mà huyền ảo. Những hạt thủy tinh trong suốt nhỏ xíu lấp lánh dọc ống tay trễ và dọc khắp thân váy, khiến Wednesday trông như vừa bước ra khỏi màn sương mờ. Sunday mang hình thể cao và mảnh mai, được chiếu rọi bởi ánh sáng ấm áp của mặt trời. Thật là một ngày đầy sầu muộn khi người chị gái cô độc lại là đường viền sáng bạc của Sunday.

Những chú chim bồ câu trắng của Sunday cùng đậu trên khung cửa sổ. Con già hơn để cho con bé hơn rúc vào cánh; con bé hơn có một vết màu đỏ thẫm như thể vết kim chích ở ngực. Chúng nhìn cô chủ của mình như thể đang chờ đợi một sự chỉ dẫn nào đó hoặc chút đồ ăn, tuy nhiên cô biết rằng chúng bằng lòng đậu ở đấy mãi mãi, miễn là chúng được ở cạnh cô. Điều đó khiến cuộc đời cô dường như càng cô đơn hơn và đồng thời cũng bớt tồi tệ hơn trước, mặc dù cô cảm thấy khá tội lỗi vì đã buộc những chú chim phải chia sẻ nỗi buồn rầu cùng mình. Chúng chẳng chơi đùa, chẳng hót líu lo, cũng chẳng cất tiếng kêu như những chú chim khác nên làm; cô ước mong tha thiết chúng có thể vui vẻ và hạnh phúc đến nỗi ban đầu cô tưởng tiếng ngâm nga ngoài kia chính là của chúng. Và rồi Wednesday thêm lời vào bài hát của cô ấy.

Khi buồn bã cô ấy mang tới sấm sét

Và những giọt nước mắt của cô, chúng mang đến cơn mưa

Khi ốm yếu, mệt mỏi cô ấy mang thuốc độc

Cho tất cả chúng ta để thấm thìa nỗi đau

Nụ cười của cô ấy mang tới những tia nắng

Tiếng cười và cơn gió thôi

Những chú chim, chúng tiếp tục hót ca

Và thế gian lại toàn vẹn, an bình.

“Cười lên nào, Sunday yêu quý,” Wednesday thì thầm vào tai cô. “Những chú chim cần tình thương của em để có thể cất cánh bay lên.” Cô đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉnh đầu giờ đã được rải những chiếc ruy băng thắt nơ màu trắng, đỏ và bạc của Sunday. Wednesday bắt gặp ánh mắt của cô trong gương. “Em trông như…”, cô bắt đầu mơ màng, trước khi lau đi giọt nước mắt tưởng tượng trên má Sunday. “Em trông thật xinh đẹp.” Wednesday nói mọi điều một cách mơ màng.

Sunday để người chị gái mình dẫn xuống cầu thang, đưa vào phòng khách, nơi mà, như một phép màu, tất cả những người chị gái đều ngay lập tức cùng bước vào. Friday lấy tay che miệng đang há hốc kinh ngạc, bàn tay cô có vẻ không bị tổn hại gì bởi công việc họ đã làm không ngơi nghỉ trong ba ngày qua. Mẹ ngỡ ngàng nhìn chằm chằm những đứa con gái, lần lượt nhìn hết đứa này đến đứa khác. Nụ cười khiến đôi mắt màu chàm của dì Joy lấp lánh, khiến dì trông giống Wednesday hơn bao giờ hết, chỉ có điều Wednesday chẳng bao giờ cười như vậy cả.

Tất cả hiện lên vẻ đẹp mà Sunday không nghĩ là cô nhận ra được ở những người chị gái mình. Friday đã tạo nên điều tuyệt vời nhờ lòng rộng rãi của Thursday; nhờ pha trộn hoa văn và màu sắc cùng với kĩ năng điêu luyện với những mũi kim thần kì. Dì Joy và mẹ đều nhận được những chiếc váy cơ bản, nhưng Friday đã có những sáng tạo nghệ thuật với viền đăng ten, ruy băng, một ít thủy tinh và kim loại đã biến những chiếc váy bình thường trở nên đẹp tuyệt trần. Quá nhiều chi tiết được xếp đặt trên những chiếc váy dài khiến chúng trông thật bắt mắt, nhưng cũng không quá nhiều tới mức trở thành gánh nặng cho người mặc hay làm lóa mắt người chiêm ngưỡng. Các phần đa dạng đều có thể thay thế được, có thể lộn trái phải và có thể tráo đổi lẫn nhau – Friday luôn lưu tâm rằng họ sẽ cần ba bộ váy đặc biệt dành cho cả kì lễ hội. Cô khiến cho gia đình mình trông giàu sang, sang trọng; điều có thể bị xem là trọng tội vào một thời điểm nào đấy.

Chiếc váy dài của mẹ giản dị nhất, tuy nhiên không phải là kém đẹp nhất. Tấm vải thêu kim tuyến màu hoa cà tạo hình cổ vuông. Một ít sợi chỉ vàng và lông vũ chạy dọc viền ống tay áo của bà. Mái tóc bà được chải gọn túm lại vào mạng tóc; đường viền kim loại màu xám bọc trong vải thô màu nâu đỏ và những sợi chỉ vàng được đan dệt tỏa sáng như mỏm đá đầy trang sức.

Friday đỏ bừng mặt trong tâm khăn mỏng màu đỏ tươi. Sự hài lòng vì thành quả của mình khiến má cô nhuộm một sắc màu tương ứng như vậy. Những sợi ruy băng và những mảnh vải lẻ màu nâu đỏ và vàng được viền quanh váy và ống tay áo; khiến tấm vải thể như đang bốc cháy. Mặc bộ váy đó, Friday như khoác lên mình niềm đam mê của trái tim mình, để cho cả thế giới có thể nhìn thấy, cảm thấy sự ấm nóng của nó.

Cố gắng tiếp tục bĩu môi, Saturday đứng dậy theo kiểu cách vương giả trong bộ váy dài đỏ tươi thêu hoa của mình. Sunday suýt không nhận ra người chị gái cao lớn của mình, cô quá ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ẩn giấu phía sau chiếc mũ lưỡi trai và chiếc quần dài bụi bặm hàng ngày của chị. Màu xanh thẫm và xanh da trời đậm lung linh trong ánh nắng, những đường viền trang trí chảy tràn hòa vào nhau. Với đôi vai vuông vắn và cặp mắt sáng kia, cô có thể là nữ thần của biển cả. Một ngày nào đó Saturday sẽ thực hiện chuyến phiêu lưu của chính mình, theo cách tuyệt nhất, giống như Thursday.

Sunday ước gì cô có thể trông thấy khuôn mặt cha mình bừng sáng khi nhìn những cô con gái xinh đẹp. Cô ước cô có thể cảm nhận được tình yêu và niềm tự hào của ông về mình. Đêm nay cô cần dũng khí của ông ấy, nhưng cô biết là cô sẽ không có được. Cha đã kiên quyết phản đối.

Có tiếng gõ cửa.

Theo bản năng, Sunday tiến tới và rồi bất động đứng sững lại, bàn tay còn để trên nắm cửa. Ngay lúc này, có lẽ một ai đó đang đứng phía bên kia cánh cửa, mặc dù vẫn đang đóng. Có thể sẽ là người đưa tin hoàng gia tới thông báo về việc trì hoãn kì lễ hội. Có thể là chính hoàng tử tới để xin lỗi vì đã tổ chức ra trò khôi hài này và xin lỗi vì tất cả những sai lầm trong quá khứ của mình. Có thể là cha, gõ cửa nhà để làm dịu bớt căng thẳng với sự ngớ ngẩn của mình. Đấy là điều cha sẽ làm.

Có thể là Grumble, tới đây như một người đàn ông và cứu thoát Sunday khỏi những phiền muộn của đời cô và những sự kiện đáng sợ sắp tới. Cậu ấy sẽ quỳ gối và siết chặt lấy đôi tay cô, những chú chim của cô sẽ sà xuống và đậu trên vai cậu, và cậu sẽ thú nhận tình yêu của mình rồi cầu xin cô hãy bỏ trốn cùng. Sunday mong ước viễn cảnh đó xảy ra đến mức điều đó khiến cô nghẹt thở và trái tim cô lại vỡ tan. Nếu họ được định sẵn là dành cho nhau, thì nụ hôn của cô trong khu Wood đã tạo nên sự khác biệt rồi. Nhưng nó đã không như thế. Đấy chỉ là cách mà cuộc sống này vẫn tiếp diễn.

Lại có tiếng gõ cửa.

“Tới đây, cô Molasses,” Saturday nói. “Tôi muốn bàn bạc chuyện này.”

Sunday thì thào, “Trix.”

Màu hồng ửng trên đôi má Friday vụt biến mất.

Kể từ khi Trix tự ngăn bản thân không gây rối nữa, không một ai bận tâm về cậu ấy. Bây giờ, họ nhớ là cậu đã dành cả ngày rải phân bón quanh ngôi nhà. Họ sẽ làm lóa mắt tất cả mọi người ở dạ hội khiêu vũ bởi vẻ đẹp và làm mọi người tê dại bởi mùi hôi thối.

Saturday đặt tay lên tay Sunday. “Hãy xem có gì chứ!”, cô nói, đôi mắt mở to long lanh, và họ cùng kéo cánh cửa ra. Căn phòng lập tức tràn ngập mùi… hoa hồng, hoa hồng tươi tốt căng tràn nhựa sống vào lúc mùa hè đã trôi qua, một mùi hương nồng nàn và ngọt ngào như mật ong ấm nóng.

Dì Joy giơ bàn tay lên và lắc đầu. “Chúa phù hộ cho đứa loạn óc.”

“À ờ, đây là bởi chúng đang nở hoa…” Giọng nói của người đàn ông đầy tớ ấy trải dài khi cậu thoáng nhìn Saturday… và to dần, to dần lên. Cậu nháy mắt và rồi cúi người xuống thấp. “Thứ lỗi cho tôi, thưa nàng. Như nàng có thể tưởng tượng đấy, tất cả chúng ta đều khá vội vào buổi tối đẹp trời này.”

Saturday nhướn mày nhìn Sunday, đột nhiên nhận ra sức mạnh tiềm ẩn của vẻ đẹp đến kinh ngạc của chính bản thân mình.

Quả thực đây là một đêm đẹp trời, ấm áp hơn những đêm xuân thường lệ. Thật là tốt, khi không ai trông đợi rằng những người phụ nữ nhà Woodcutter đang khoác lên bộ cánh không phải của họ. Sunday nâng chiếc váy của mình lên, nắm lấy bàn tay người hầu, và leo lên toa xe đợi. Qua cửa sổ, cô nhìn thấy dì Joy đổ bóng nghiêng nghiêng trên lối vào cửa, vẫy tay mỉm cười tạm biệt.

Sunday chợt thoáng nhìn thấy một bóng dáng chuyển động trong ngôi nhà tháp: cha cô đang trông ra từ phòng ngủ ối đen của ông, dù sao thì ông ấy cũng đã không biệt tăm. Ông xoay xoay chiếc huân chương nhỏ bằng vàng trong tay – món quà ngày đặt tên của Jack, được gửi lại cho gia đình sau cái chết của cậu – treo vào bản dây quanh cổ. Sunday dựa người vào tấm nệm mỏng ở chỗ ngồi và nhớ cha mình. Cô hình dung rằng ông đang cầu chúc cô gặp điều tốt đẹp, nhưng việc cha cảm thấy như thế nào đối với gia đình hoàng gia chẳng phải là một điều bí mật gì. Thậm chí cô đã phản bội lại cha mình khi tham dự bữa tiệc khiêu vũ này. Tệ hơn thế, cô phản bội Grumble.

Cô bé đần ngốc, bộ óc cô cất tiếng nói. Cô không thể phản bội một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt, cô cũng không thể bị đổ lỗi vì đã tuân theo quyết định của mẹ mình. Friday siết chặt bàn tay cô trong suốt chuyến đi, và Sunday để sự thích thú của chị mình tiếp thêm cảm hứng cho cô. Cô dùng phép thuật để khiến lòng bàn tay mình khô hong, những lọn tóc tươi tắn, và chiếc váy không bị nhăn nhúm. Từng việc nhỏ nhặt mà cô kiểm soát lại là một tấm kim loại nhỏ thít chặt vào tấm áo giáp tự tin của cô. Cô là một chiến binh. Cô sẽ mạnh mẽ.

Chiếc xe ngựa dừng lại. Mẹ kéo tấm rèm sang bên và người đẩy tớ mở cửa. “Tôi e rằng tôi chỉ có thể đưa mọi người tới đây thôi.”

Giữa cánh cửa đang mở ra và chiếc cổng lâu đài phía xa xa kia là cả một biển người, động vật, và đủ loại dụng cụ đồ đạc. Những chiếc xe với cả đàn ngựa phi qua những chiếc xe bò đẩy hàng hay những chiếc xe đẩy hàng buộc vào những con lừa. Những cô gái tràn ra, bước xuống khỏi phương tiện đi lại, thét lên mừng rỡ và tíu tít chuyện trò. Một vài người đi bộ với đôi giày cầm trên tay, dành vài giây nhúng những ngón chân bẩn vào vòi nước hay máng nước của ngựa.

Sunday chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Tất cả những người còn lại trên thế gian này cũng chưa; những người chưa rửa ráy và không được mời tham dự thì túm tụm lại với nhau để chứng kiến sự kiện ấy. Dường như mọi cô gái trên toàn vương quốc đều nhận được lời mời, và – đúng như lời mẹnói – mọi chàng trai có điều kiện đều đã tìm cách lọt được vào danh sách khách mời. Sẽ có những bài hát vang lên trong buổi tối hôm nay và sẽ có những câu chuyện được kể quanh đống lửa qua hàng thế hệ. Sunday ước mình có thể hóa thành một trong số họ khi cô nghĩ mình sẽ có chút ít cơ hội được nhớ tới.

Sunday và những người chị gái mình – bước bên mép đường, ép những sợi ruy băng sang bên và quấn áo choàng, tránh những đồ trang sức rơi vãi trên nền đất bẩn, rác rưởi và những thứ gia súc thải ra – và bước tới nơi đám đàn bà con gái đang túm tụm chờ nghe tên mình được xướng lên ở cổng lớn. Dòng người vòng qua hành lang đông đúc và tràn ra ngoài cửa, cuộn vòng trên những viên đá cuội, sặc sỡ màu sắc như một con rắn độc. Trang phục đa dạng từ chiếc váy tương đương với những tác phẩm thiên tài tinh tế của Friday cho đến những những bộ quần áo hầu như chỉ phù hợp với cánh đồng trồng đậu. Cô gái trơ tráo lựa chọn sự phô trương, lòe lẹt rẻ tiền hơn là sự đoan trang đúng mực; những cô bé ngây thơ tới để theo đuối một giấc mơ.

Sự trang hoàng xa hoa của buổi tiệc khiêu vũ đã gợi lại cơn ác mộng của Sunday, về kí ức bị mất phương hướng, lạnh buốt và sợ hãi. Cô càng bước đi càng thấy giả tạo hơn. Cuối cùng, những người phụ nữ nhà Woodcutter đã qua ngưỡng cửa của cổng lớn và đứng ở đầu cầu thang, nhìn bao quát toàn bộ phòng khiêu vũ. Phía dưới là một dòng sông chuyển động không ngừng, một chiếc cầu vồng chảy trôi rủ xuống theo nhịp điệu nhạc du dương. Phía trên họ là hàng triệu ánh đèn lấp lánh với hàng triệu hạt pha lê đa cạnh đang đung đưa trên trần nhà hình vòm, giống như những ngôi sao trên trời cao. Mẹ bảo Saturday đừng đi đứng kiểu thõng vai xuống nữa.

Sunday và những người chị của mình đã từng tham gia hội chợ mùa xuân và những buổi tụ tập ăn mừng sau vụ mùa ngày thu, bởi vậy họ không quá lạ lẫm với những bữa tiệc ăn mừng. Họ đã từng tham dự những cuộc vui chè chén ồn ào và thường dẫn dắt mọi người, hát ca những giai điệu tục tĩu nhất và nhảy nhót tới tận hừng đông. Nhưng đây… đây lại là một thế giới khác vượt xa cả những hình dung hoang dại nhất của Sunday. Cô tự hỏi phải chăng chúng thậm chí còn hơn cả những giấc mơ của Wednesday nữa kia.

“Bà Seven Woodcutter,” Đại thông soái loan báo, “và những cô con gái của bà: cô Wednesday, cô Friday, cô Saturday, và cô Sunday.”

Sunday nhắm mắt, chờ đợi mọi người cười nhạo những cái tên buồn cười của họ. Cảm ơn Chúa vì chỉ có năm người trong số họ đến tham dự. Khi cô mở mắt trở lại, viên Đại thông soái nháy mắt với cô. Đấy quả là một cử chỉ không đúng với địa vị của ông và lạ thường đến nỗi cô không thể không mỉm cười.

Cô tự nhủ bản thân cứng rắn trước thử thách tiếp theo: đi xuống những chiếc cầu thang và bước vào biển người ngột ngạt kia. Hơi thở của cô như bị nghẹn lại trong cổ họng. Mặt cô đỏ bừng. Tim cô đập nhanh. Người cô cứng đờ, không thể tiến thêm bước nào về phía trước. Bàn tay mát lạnh của Friday chạm nhanh vào bàn tay ẩm lạnh của cô, tiếp thêm dũng khí để bước chầm chậm về phía trước, tới đỉnh cầư thang trải thảm đỏ. Lập tức Sunday hình dung ra cảnh tượng cô ngã lăn trên những bậc thang đó. Friday siết chặt những ngón tay cô.

Tập trung. Những lọn xoăn trên mái tóc cô. Những chiếc nơ thắt bằng ruy băng trong những lọn xoăn ấy. Những chiếc váy mượt mà mềm mại. Mỗi mũi khâu đều được thít chặt ở vị trí hoàn hảo. Mọi ánh đèn trong căn phòng tỏa sáng vì cô, mọi màu sắc tô vẽ những kí ức của cô. Một phiến kim loại nhỏ khác trên chiếc áo của cô được dập mỏng và đặt vào đúng vị trí củng những nhịp điệu của âm nhạc đang vang ngân câu nói lặp đi lặp lại trong đầu cô: Tại sao lại là tôi… Tại sao lại là tôi… Tại sao lại là tôi…

Cô là Sunday Woodcutter. Cô là Người tạo hóa, một người thêu dệt nên những câu chuyện, và cô sẽ mạnh mẽ. Cô nâng chiếc váy của mình lên bằng một tay và một tay nhanh chóng nắm lấy Friday, dẫn chị gái mình từ từ bước xuống những bậc thang.

Sunday thấy một người thật quen thuộc. Những lọn tóc vàng nhạt buông xõa tuyệt đẹp rủ trên lớp áo mỏng manh trắng toát và dài tới tận eo thon. Đôi bàn tay mỏng manh tinh tế được tô điểm bởi chiếc nhẫn hợp với những hoạ tiết thêu đính ngọc trai. Đôi lông mày uôn cong lên như đôi cánh thiên thần, đôi mắt hình quả hạnh xanh thẫm sâu thẳm, làn da mịn màng không tì vết, mượt mà trắng mịn như thạch cao. Khuôn miệng màu hồng đào như cánh hoa nhẹ cong lên ở khóe môi. Phía trên lông mày cô ấy là một vòng nhỏ chạm những hạt vàng trắng, dát ngọc trai.

Mẹ nghiêng đầu và khẽ nhún đầu gối cúi chào một cách hoàn hảo. “Thưa công nương.”

Nàng công nương không nói một lời nào, nhưng đôi mắt cô đang van xin.

Friday thiếu lịch sự hơn, cô bước những bước dài qua nàng công nương trắng bạch và ôm chầm thân mật. “Ồ, Monday, bọn em đã nhớ chị đến nhường nào.” Cái bóng màu xám của Wednesday đổ xuống chiếc váy to tướng lùng nhùng của Monday. Cô hôn lên đôi má tuyệt trần và chìa ra một chiếc túi lụa mỏng với mảnh giấy được buộc cùng nó. “Từ Thursday.”

Nụ cười của Sunday rộng dần và đôi mắt cô buồn sầu hơn, những viên ngọc trai của cô trông như thể những giọt nước mắt long lanh tô điểm nên vẻ đẹp tuyệt trần mỹ lệ. “Cảm ơn,” công nương thì thầm, và kéo sợi dây ruy băng ra. Từ chiếc túi, một chiếc quạt tuyệt đẹp trượt ra. Những đồ trang trí nhỏ xíu ở gờ thanh gô mun mỏng; đăng ten màu đen và những sợi lông vũ sẫm màu rủ xuống viền xung quanh mép quạt. Những biểu tượng nhỏ màu đỏ điểm xuyết trên miếng vải giữa những nếp gấp màu đen và màu bạc. Một lần nữa, Thursday đã lựa chọn thật giỏi. Đấy quả là một thứ tuyệt đẹp xứng đáng với một người phụ nữ như Monday.

Mũi Sunday co giật. Cô nghĩ về tất cả những công việc mà gia đình cô làm mỗi ngày chỉ để tồn tại: những buổi sáng cho gia súc ăn, những buổi chiều trên cánh đồng, những buổi tối bóc vỏ đậu bên đống lửa, những ngày mưa ngồi quay sợi và quét bụi. Càng nhiều lại càng ít, những chuyện vớ vẩn về một con bò cái ngu ngốc không có giá trị bằng nửa thứ đồ phụ kiện vô dụng mà chị gái cô đang tình cờ cầm trong tay.

Cuối cùng thì những chị em gái đã tản sang một bên cho người chị cả để ý cô em gái nhỏ nhất. Điệu nhạc gõ nhịp trong đầu Sunday: Tại sao lại là tôi… Tại sao lại là tôi… Tại sao lại là tôi… Chẳng biết phải làm gì, cô làm theo mẹ và khẽ nhún đầu gối cúi chào. Một ngón tay được cắt sửa cách hoàn hảo – một ngón tay chẳng bao giờ phải cọ sàn, ném những thức ăn lõng bõng cho lợn hay phải chải len hoặc bị đâm bởi một cây kim khâu vá – lướt dưới cằm cô và nâng nó lên.

“Con bé giống hệt như Tuesday,” nàng công nương nói. Giọng cô ấy trầm ấm, ngọt ngào, và nhẹ nhàng tựa thinh không, như giọng của một thiên thần mà Sunday mường tượng ra. Hoặc những vì sao đang rơi.

“Phải. Một chút.” Mẹ nói sau một lúc ngắt quãng.

Đấy là điều tuyệt nhất mẹ từng nói về cô. Đây là điều tốt đẹp duy nhất mà mẹ từng nói về cô. “Em đâu có duyên dáng đâu,” Sunday buột miệng, và rồi cố gắng chữa lời bằng cách để thêm, “thưa công nương.”

Mắt Monday bừng sáng lên khi nghe câu nói đó và rồi lại đột nhiên đượm buồn. “Làm ơn,” giọng nói thiên thần cất lên, “đừng…”

Điệu nhạc ngừng lại. Căn phòng trở nên yên ắng. Sunday vẫn còn quá sốc trước sự xuất hiện và diện mạo của Monday, lời khen của mẹ, và sự bột phát thô lỗ của chính mình để có thể để ý bất kì điều gì khác. Monday đang nhìn chằm chằm vào một điểm ngay phía bên trái của cô. Monday đưa mắt nhìn xuống và cúi đầu cung kính.

“Cô Woodcutter,” cậu nói.

Sunday chầm chậm xoay người lại và khẽ nhún đầu gối cúi chào. Uốn chiếc lưỡi ngang bướng của mình, cô thốt lên những lời đầu tiên vừa nảy ra trong đầu, không có ý xúc phạm.

“Thưa hoàng tử.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.