Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Chương 5: Thiên thời địa lợi nhân hòa



Nhưng từ khi quen biết cô, tình cảm này
càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu đậm. Bất luận là đang làm gi, ở đâu, anh
lúc nào cũng nhớ tới cô, thậm chí có những giây phút nỗi nhớ mạnh mẽ như
muốn rung chuyển cả trời đất, chỉ hận một nổi không thể mọc ra đôi cánh lập tức
bay tới ôm cô vào lòng.

Cuộc sống của Diệp Tề Mi cũng không thay đổi gì nhiều
từ khi Thành Chí Đông xuất hiện.

Số ngày anh chàng này ở Thượng Hải mỗi tháng tính ra
chỉ khoảng bốn, năm ngày, có lúc thậm chí vội vội vàng vàng tới rồi đi, chỉ ở
lại một đêm khi chuyển chuyến bay. Đôi khi lại đến đúng vào lúc cô vì thụ lý
một vụ án nào đó mà phải rời Thượng Hải, như thế càng khó có thời gian gặp
nhau.

Tuy nhiên cô lại cảm giác như vậy rất tốt, khó khăn
lắm mới được gặp nhau nên mỗi lần đều rất nồng nhiệt say đắm. Hơn nữa mặc dù
người nam kẻ bắc, chương trình châu Á thật kì diệu của anh ngày nào cũng đều
đặn phát sóng, mỗi ngày có vài phút trò chuyện thư giãn như thế, cô cảm thấy
rất tuyệt.

Đương nhiên chủ đề chính của cuộc sống vẫn là bận rộn
với công việc, dường như chỉ ngẩng đầu một cái mùa hè đã đến.

Khi cô ra khỏi văn phòng tuy đã là lúc hoàng hôn nhưng
trời vẫn còn sáng, trên đường đâu đâu cũng bắt gặp những cô gái đã bắt đầu
chuyển sang mặc trang phục hè, váy áo tung bay trong sắc màu rực rỡ.

Diệp Tề Mi khởi động xe nhưng chưa phóng ra ngay mà
kéo kính xuống ngắm mình trong đó, môi khẽ nở nụ cười.

Thành Chí Đông giờ chắc đang ở trên máy bay, tính thời
gian thì vẫn có thể về nhà nghỉ ngơi một lát, vừa khéo.

Cửa thang máy vừa mở ra cô liền nhìn thấy một chú chó
chăn cừu nhảy lồng lên lao ra từ cửa nhà đối diện, theo sau là chủ nhân của nó.

“Bối Bối, muốn xuống nhà chơi không?”. Thích nó quá,
Diệp Tề Mi cúi đầu đưa tay gãi gãi cằm nó.

Cô là người quen, lại được vuốt ve, Bối Bối nũng nịu
dụi đầu vào tay cô, hai chân trước đặt lên đầu gối cô, đôi mắt trong veo như
nước.

“Cô Diệp, hôm nay về sớm à”.

Người hàng xóm này là một nhà thiết kế tự do, một
người đàn ông rất ôn hòa, cô thường đi sớm về muộn, nên hiếm khi gặp, có gặp
cũng chỉ chào xã giao vài câu.

“Vâng, buổi tối tôi có việc, về nhà chuẩn bị một
chút.”

Cô mỉm cười đứng dậy, mở khóa cửa xong còn quay lại
vẫy tay với Bối Bối: “Tạm biệt nhé, chơi vui vẻ”

Cửa thang máy đã mở nhưng Bối Bối vẫn ngoái lại nhìn
Diệp Tề Mi lưu luyến cho tới khi cô đóng cửa mới thôi. Lận Hòa mỉm cười, đưa
tay khẽ kéo dây da buộc cổ Bối Bối: “Bối Bối, chúng ta đi thôi”.

Vừa xuống sân bay Thành Chí Đông vội vã về nhà tắm
rửa.

Xong xuôi anh lái xe phóng như bay trên đường, ra tới
đường cao tốc thì lại bị kẹt xe, bây giờ mấy giờ rồi mà còn tắc, giao thông
Thượng Hải thật là.

Anh rút điện thoại ra gọi, cô đã tới nơi, giọng nghe
rất thong thả: “Vậy em đợi anh ở quán Starbucks chỗ đầu đường, có cần mua cà
phê cho anh không?”

Cô ấy tốt quá, Thành Chí Đông cảm động chết đi được.

Còn chưa nói xong, cô đã bổ sung một câu: “Phải rồi,
phóng nhanh vượt ẩu cảm giác rất dễ chịu, nhưng chú ý là trên đường cao tốc có
gắn rất nhiều camera, đừng lái nhanh quá.”

Lại còn chu đáo thế nữa, anh vừa lái xe vừa nghĩ, sao
tự nhiên anh có cảm giác hàng xe dài cả nghìn cây số này trông cũng thuận mắt
nhỉ.

Cuối cùng cũng tới được nơi hẹn, anh đỗ xe ở lề đường.
Cô ngồi cạnh cửa kính nhàn tản đọc một tờ tạp chí.

Khi hai người về nhà đã là khá muộn, cô vào phòng tắm,
đập vào mắt là chiếc áo thủy thủ Popeye đang được vắt ngay ngắn trên thanh treo
khăn mặt, cô mỉm cười, thủy thủy Popeye, em nhớ anh rồi đây.

Cửa lại bị đẩy ra, Diệp Tề Mi quay người lại lấy tay
che ngực và nói nhỏ: “Em muốn tắm”

“Anh biết.”

Anh đóng cửa lại, phòng tắm rộng như vậy mà chỉ một
bước anh đã đến bên cô, cảm thấy không gian trở nên bí bách, Diệp Tề Mi đưa tay
đẩy anh ra: “Mau ra ngoài đi, đừng đùa nữa.”

“Anh không đùa, chẳng phải em rất quan tâm tới trái
đất sao, để bảo vệ môi trường chúng ta nên tiết kiệm điện và nước.”

Lần này thì tới lượt cô cứng lưỡi, mất cảnh giác bị
anh lôi vào trong bồn tắm.

Nước nóng từ vòi sen chảy xuống, một làn khói mờ ảo
bốc lên, anh như phát điên trước cơ thể cô, trong một không gian chật hẹp như thế
này thật khó cưỡng lại sự ham muốn của dục vọng, anh nâng cơ thể cô lên, đến
hơi thở cũng mang theo sự thèm muốn.

Môi kề môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, mỗi lần đều như móc
tim mình ra dâng cho đối phương.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp khó khăn, tay chân co
giật một cách vô thức, không cam tâm để cơ thể mặc cho anh giày vò nhưng lại
sung sướng tới cực điểm, không thể khống chế được cảm xúc, cô cắn mạnh vào vai
anh một cái.

Khẽ rên lên, Thành Chí Đông cười: “Bảo Bảo, đừng
nghịch thế, cái đó ăn không ngon đâu.”

Diệp Tề Mi bải hoải nằm trên sofa, thủy thủ Popeye
cũng nhăn mặt.

Cô cầm khăn tắm lau đầu, Thành Chí Đông bước tới vuốt
mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm của cô: “Cẩn thận cảm lạnh”.

Chẳng phải tại anh hết sao?

Anh sấy tóc cho cô, vì không quen nên trông anh rất
lóng ngóng.

Tóc cô bị thổi tung, rối bù đến nổi không mở mắt ra
được, muốn phản đối nhưng một bàn tay to lớn ấm áp đã đỡ lấy đầu cô, trong
tiếng ù ù của máy sấy vang lên giọng nói rất nghiêm túc: “Ngoan nào, xong ngay
thôi”.

Diệp Tề Mi đột nhiên ôm lấy eo anh, áp chặt má vào
ngực anh.

Sau khi sấy tóc xong cô lại bắt đầu ngáp, màn hình ti
vi vẫn còn loang loáng phát ra ánh sáng, cô đã nhắm mắt cuộn tròn trong lòng
anh, chịu thôi, đồng hồ sinh học của cô rất chuẩn.

“Em ngủ trước đi”. Đồng hồ sinh học của anh cũng rất
chuẩn, chút nữa anh phải căn cứ vào giờ ở bên Mỹ để check mail.

Cô gật đầu, loạng choạng đi vào phòng ngủ, đột nhiên
nghe thấy một câu trong ti vi khiến cô lập tức đứng sững lại và hoàn toàn tỉnh
táo: “Đoàn múa hiện đại Vân Môn?”

Cô chạy lại nhìn chằm chằm vào ti vi, sau đó vô cùng
vui sướng nói: “Tuần sau ở nhà hát Thương Thành họ sẽ biểu diễn vở múa nổi
tiếng Hồng Lâu Mộng trong
tour diễn vòng quanh thế giới, chúng ta đi xem nhé?”

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô đề nghị nhiệt tình như
thế nên chỉ muốn lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng vừa định nói thì anh chợt nhớ ra điều gì, “Tuần
sau anh không ở Thượng Hải”.

“Vậy em đi một mình.” Cô quay người tiếp tục đi vào
phòng ngủ.

Chỉ thế thôi? Thành Chí Đông ngồi trên ghế sofa không
nói được câu nào. Trước đây anh cũng từng có bạn gái, đây không phải là lần đầu
anh gặp chuyện này nên anh đã chuẩn bị tâm lý đối đầu với tình huống tiếp theo
sẽ xảy ra.

Nhưng lần này mọi việc lại xảy ra ngoài dự liệu, cô
không yêu cầu, không trách móc, thậm chí cũng không nói thêm một câu.

Lạ thật, lẽ ra anh nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, tại
sao tâm trạng lại khó chịu thế này.

Khi xong việc anh đi vào phòng ngủ, cô đã vùi mình
trong chăn ngủ say từ lâu, chăn tuột xuống dưới vai, tay cô đặt cạnh mép
giường.

Anh rất sợ nóng nên điều hòa trung tâm để nhiệt độ khá
thấp, phần vai và tay lộ ra ngoài của cô lạnh toát.

Anh đắp lại chăn cho cô, lúc nằm xuống bên cạnh không
kìm được lại nắm chặt tay cô, cảm giác thật ấm áp, thật thỏa mãn.

Quả nhiên cô ngủ rất say, như thế cũng không thức dậy,
còn lật người, mái tóc cọ vào vai anh, cảm giác buồn buồn, một luồng điện chạy
dọc khắp cơ thể.

Không ổn rồi, người con gái này có ma lực kinh hồn,
sớm muộn gì anh cũng sẽ bị biến thành cầm thú mất thôi.

Ngày hôm sau không phải cuối tuần, vẫn phải đi làm,
nhưng tối qua tinh thần và thể lực tiêu hao quá nhiều, Diệp Tề Mi đấu tranh
cũng không ra được khỏi giường.

Tấm rèm cửa sổ màu trắng được kéo lại, ánh sáng thưa
thớt xuyên qua rèm chiếu vào phòng, anh rất thích ánh nắng mặt trời, căn hộ của
anh ở tầng trên cùng, rèm cửa sổ có hai lớp nhưng lúc nào cũng chỉ kéo một lớp,
mùa hè có nắng sớm, khi Diệp Tề Mi tỉnh giấc thì căn phòng đã ngập tràn ánh
nắng.

Cô quay đầu sang nhìn anh vẫn đang ngủ say, người này
thể lực khác người, giữa đêm cô đang ngủ mê mệt vẫn bị anh ngấu nghiến xử lý
một trận, khiến cô phải năn nỉ xin tha, đúng là đồ kẻ cướp.

Nhìn anh nằm ngủ ngon lành, lông mày vừa dày vừa đen,
đôi vai vạm vỡ, khỏe khoắn rất ấm áp, gối của cô đã bị vứt sang một bên tự bao
giờ.

Cô thấy rất vui, nhưng những buổi sáng như thế này
thật hiếm có.

Hay là vì quá hiếm nên cô mới vui như thế?

Tuần sau có buổi biểu diễn của đoàn múa Vân Môn, phải
nhớ ghi vào lịch làm việc mới được, nếu không bận quá lại quên mất thì chết.

Cô lại đưa mắt nhìn anh, tuần sau, tuần sau anh không
ở Thượng Hải.

Vốn cảm thấy mọi thứ đều rất ổn nhưng giờ đột nhiên cô
lại thấy có chút tiếc nuối.

Không nên thế, đó là vấn đề của cá nhân mình, cô cố
gắng lần nữa, cuối cùng cũng ra được khỏi giường.

Cô bận rộn tối ngày, đã tự nhủ là phải nhắc nhở mình
cuối cùng cũng vẫn quên.

Cho tới khi nhìn thấy tấm poster quảng cáo treo ngoài
đường cô mới sức nhớ ra thì đã muộn.

Buổi biểu diễn trong tour diễn vòng quanh thế giới rất
khó mua vé. Ngay cả cô trợ lý luôn tự nhận mình là vạn năng cũng đành phải nói
sorry với cô.

Cô hơi buồn, lúc về nhà tốc độ lùi xe vào chỗ đỗ của
Diệp Tề Mi chậm hơn bình thường. Cô vừa bước lên khỏi bãi để xe thì Bối Bối lè
lưỡi từ đâu xông tới, nồng nhiệt chào đón.

Cô bật cười, giang tay ra ôm lấy cổ nó, cố tránh né
những cái liếm láp đầy nước bọt của nó nhưng không thành.

“Bối Bối!”. Chủ nhân của Bối Bối gọi.

Khó khăn lắm mới kéo được chú chó về với mình, Lận Hòa
ngại ngùng nói: “Thật lạ, Bối Bối cứ nhìn thấy cô là lại hớn hở như thế”.

“Không sao, tôi cũng rất thích nó”. Tâm trạng khá hơn,
cô đưa tay gãi gãi cằm Bối Bối.

Cô đứng lại nói vài câu vu vơ rồi quay người chuẩn bị
đi.

“Cô Diệp..”. Anh ta gọi từ phía sau.

Cô quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi, anh ta nói tiếp;
“Tôi hẹn bạn tối mai cùng đi xem vũ kịch, nhưng đột nhiên cậu ấy lại có việc,
nhất thời tôi không nghĩ ra ai để mời, không biết cô có thời gian không?”

Lận Hòa tính cách rất hòa nhã, bình thường khi nói
chuyện đều rất từ tốn chậm rãi, cơ hội hai người trò chuyện với nhau cũng không
nhiều, chỉ là những câu hỏi đáp ngắn gọn, lần đầu thấy anh ta nói một câu dài
như thế, Diệp Tề Mi tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tôi…”

“Là đoàn múa Vân Môn, rất khó kiếm vé, nếu để lỡ thì
rất phí”.

Đã định nói lời từ chối, nghe đến tiếng đoàn múa Vân
Môn, mắt Diệp Tề Mi liền sáng lên.

Người lái xe là Lận Hòa, Diệp Tề Mi hiếm lắm mới có cơ
hội giũ bỏ giày bệt thường đi, chân xỏ vào đôi giày cao gót mảnh mai màu vàng.

Cách lái xe thể hiện tính cách con người, anh ta lúc
lái xe cũng chậm rãi, cả quãng đường đều đi với tốc độ bình thường, đĩa CD mở
trên xe là một loại nhạc đồng quê với tiết tấu nhanh, lúc tới đoạn đường bị tắc
cũng không tỏ ra sốt ruột, còn quay sang nói với cô vài câu.

Sai khi đỗ xe xong anh ta nhảy xuống trước, không có
Thành Chí Đông ngồi cạnh, cô quen tự lực cánh sinh, Diệp Tề Mi tự mình đẩy cửa
xuống xe, vừa chạm vào tay nắm cửa thì đúng lúc cánh cửa xe mở ra từ lực kéo
bên ngoài, cô vừa ra khỏi xe Lận Hòa đã mỉm cười giơ tay đỡ, động tác rất tự
nhiên.

Trong lúc đứng lại để sửa sang quần áo, đầu tóc, có
vài người tóc vàng mắt xanh mặc lễ phục đi qua nhưng cũng có không ít nam thanh
nữ tú quần là áo lượt tràn đầy vẻ tươi trẻ. Khi đón lấy chiếc áo khoác ngoài
mỏng của cô, mắt Lận Hòa như sáng bừng lên. Phía trước chiếc váy đen cô mặc kín
cổ cao tường nhưng phần lưng lại khoét khá sâu, thấp thoáng lộ ra phần xương bã
vai xinh đẹp thật gợi cảm.

Anh ta là nhà thiết kế, không
phải chưa từng nhìn thấy người đẹp nhưng vẫn bị choáng ngợp, thốt ra lời khen
ngợi.

Diệp Tề Mi cười thoải mái, chỉ đáp lại hai tiếng cảm
ơn.

Vị trí ngồi rất đẹp, chính giữa ba hàng ghế đầu tiên.
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh thắc mắc: “Rút cục người bạn mà anh mời quan
trọng thế nào mà khiến anh phải dốc tâm sức đến vậy?”

Lần này tới lượt Lận Hòa cười nhưng không trả lời.

Đoàn múa Vân Môn quả nhiên chấn động lòng người, ở
cảnh chôn hoa, cánh hoa bay ngợp trời như tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn
dưới ánh sáng của đèn sân khấu càng thêm lung linh rực rỡ.

Các diễn viên múa bay nhảy trong màn hoa, lúc nhẹ
nhàng lúc mạnh mẽ, đẹp đến nỗi khiến người xem hồn xiêu phách lạc.

Cả đoàn ra chào cảm ơn khác giả, khoảng cách rất gần,
cô nhìn rõ những nghệ sĩ múa dưới ánh đèn sân khấu sáng trưng, họ cũng không
còn trẻ nữa nhưng lại có thân hình khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời đầy thần thái,
có người cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, xứng đáng được cổ vũ tán dương,
Diệp Tề Mi là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, màn đã khép vào lại kéo
ra, cứ thế đến ba lần mới thôi.

Khi xe ra khỏi nhà hát Thương Thành đã là nửa đêm, hai
bên đường phố xá vẫn tấp nập, tạo thành một dãi ánh sáng vui mắt như muốn làm
nhịp cầu nối tới chân trời.

“Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh.”

Anh ta mỉm cười: “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nhờ có
cô mà tôi không phải đi xem một mình.”

“Tôi cũng định đi xem một mình nhưng không mua được
vé”. Cô trả lời rất tự nhiên, không nhìn thấy biểu hiện vui mừng trong mắt Lận
Hòa.

“Đi ăn chút gì nhé, tôi thấy hơi đói”.

Điện thoại của Diệp Tề Mi đổ chuông, cô làm động tác
xin lỗi rồi lập tức nghe điện thoại.

“Bảo Bảo, em đang làm gì?”

“Em vừa cùng bạn ra khỏi nhà hát.”

“Nhà hát?”

“Đoàn múa Vân Môn, nhớ không?”. Cô nhắc.

“À, anh nhớ rồi, Hồng Lâu Mộng phải
không, Lâm muội muội có đẹp không?”

“Không đẹp bằng em.” Cô thật thà trả lời, đầu bên kia
vang lên tràng cười sảng khoái.

“Giờ đang lái xe sao?”

“Bạn em lái, còn anh, anh ăn gì chưa?”

“On the way, em cũng biết anh ăn muộn mà.”

“Vậy anh mau ăn đi, anh nói làm em cũng thấy đói.”

Chuẩn bị cúp máy anh mới chợt nhớ ra: “Em đi xem với
ai? Kế Lôi Lôi à?”

“Không, em đi xem với một quý ông.” Cô thật thà khai
báo.

Rõ ràng là định trêu mình đây, trước khi cúp máy anh
cười lớn: “Được rồi, hai quý cô về
nhà sớm đi nhé, bảo cô ấy lái xe cẩn thận.”

Điện thoại ngắt rồi, Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt nhìn nó.

“Cô Diệp…”. Lận Hòa dè dặt hỏi

“Chẳng phải anh bảo đi ăn sao? Ăn ở đâu thế?” Cô ngẩng
đầu, nét mặt đã trở về trạng thái bình thường, mỉm cười hỏi anh.

Đã khuya nhưng nhà hàng đồ ăn Ý này vẫn rất đông
khách, ba người bàn bên cạnh có vẻ đang có một bữa ăn tối trang trọng, trên bàn
rất nhiều món, bên cạnh còn có một chiếc bánh kem hình bông hoa rất to.

“Sau này có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh, cố gắng
sống vui vẻ.”. Người đàn ông đó ăn mặc rất lịch sự, giơ ly rượu lên trước.

Người phụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trang điểm tinh
tế nhưng mắt đỏ hoe, sau khi cụng ly với anh ta xong quay nhìn sang cô con gái
bên cạnh.

“Cưng, con cắt bánh kem đi.”

Cô bé chắc tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn, mái
tóc đen dài. Cô bé không nói gì, ngoan ngoãn đứng lên cắt bánh kem. Lưỡi dao
trong suốt sau khi được ấn vài lớp bánh kem mềm mại thì không thấy nhấc lên.
Đầu cô bé cúi gằm, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi xuống mặt
bàn.

“Ba mẹ, ba mẹ đừng li hôn, chúng ta hãy giống như
trước kia, cả ba cũng về nhà có được không? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, vì vậy
ba mẹ đừng li hôn, có được không?”

Không có ai trả lời, cô bé khóc nức nở, đôi vợ chồng
kia có vẻ ngại ngùng, nhanh chóng thanh toán rồi đứng dậy.

Từ khi trở thành luật sư tới nay những chuyện thế này
cô đã gặp nhiều, từ lâu đã thấy rất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy phản
ứng của bọn trẻ con cô vẫn cảm thấy tàn nhẫn.

Nhìn theo bóng họ, Diệp Tề Mi bỏ dao nĩa xuống, nét
mặt biến đổi.

Lận Hòa cũng nhíu mày: “Sao có thể làm thế trước mặt
trẻ con, thật quá đáng.”

Cô trầm ngâm khá lâu, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu:
“Sao lúc đầu lại kết hôn? Giờ tại sao lại li hôn? Nếu sớm biết thế này, ba mẹ
có kết hôn nữa không? Nếu sớm biết sẽ có ngày chia tay, ba mẹ có sinh con ra
không?”

Lận Hòa im lặng, chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Nói xong thấy thật ngại quá, Diệp Tề Mi cười: “Không phải
tôi nói đâu, là Jimmy[1]”.

[1]
Jimmy: tác giả truyện tranh thiếu nhi nổi tiếng người Đài Loan.

“Tôi biết”. Anh ta gật đầu, sau đó chậm rãi nói tiếp,
“Nếu con bị tổn thương vĩnh viễn, ba mẹ có đau lòng không? Nếu con tổn thương
vĩnh viễn, ba mẹ sẽ lại yêu nhau lần nữa chứ?”

“A, anh cũng đã đọc sao?”. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nụ
cười rạng rỡ hơn.

Anh cũng cười: “Vâng, nhưng tôi không ấn tượng với
cuốn đó bằng cuốn Hòn Đá Xanh”.

“Hòn Đá Xanh,
nỗi nhớ rung chuyển đất trời…”. Cô đọc một câu, sau đó tiếp tục cần dao nĩa
lên, vừa ăn vừa bổ sung: “Tôi ấn tượng nhất cuốn Cõng
con voi đi làm.”

Đều không phải là những người quá bi lụy, nói tới đây
cả hai phá lên cười.

Lúc thanh toán Diệp Tề Mi một tay lấy ví rất tự nhiên,
tay kia ngăn Lận Hòa nói: “Coi như để tôi cảm ơn anh đã mời tôi xem vở múa,
đừng có tranh với tôi nữa.”

Hành động của cô rất kiên quyết, Lận Hòa cũng đành
chịu.

Về đến nhà đã gần mười một giờ, cô vào phòng tắm vừa
cởi xong quần áo thì có chuông điện thoại reo. Cô vơ vội chiếc khăn tắm quấn
lên người rồi chạy ra người, cầm điện thoại rồi lại quay vào phòng tắm, nhìn
thấy số cô liền bật cười: “Muộn thế rồi, có chuyện gì thế?”

Thành Chí Đông cười: “Em còn chưa ngủ à?”

“Ngủ rồi thì nghe điện thoại của anh thế nào, em vừa
về tới nhà.”

“Vừa về nhà?”. Anh ngập ngừng sau đó hỏi dồn: “Sao
muộn vậy?”

“Vừa rồi đi ăn với bạn.”

“Ồ, quý ông đó sao?”. Anh cười lớn.

“Đúng, đúng là quý ông đó. Anh nói xong chưa? Em phải
đi tắm, lạnh quá”. Cô muốn cúp máy.

“Bảo Bảo”. Anh thì thầm, giọng trầm ấm: “Anh nhớ em,
rất nhớ.”

Tay cô túm chặt khăn tắm,
đứng trân trân trước gương, chỉ thấy ánh mắt mình dịu dàng hơn.

Chuyến bay tối thứ sáu, Thành Chí Đông vừa bước ra đã
nhìn thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế dài màu bạc cúi đầu lật xem tài liệu rất
chăm chú.

Thành Chí Đông bước nhanh về phía cô, vừa cười vừa
nựng: “Bảo Bảo”.

Diệp Tề Mi vừa ngẩng lên đã bị anh hôn vào má một cái,
tập tài liệu bị cái ôm của anh ép bẹp dí.

Diệp Tề Mi vội vàng cứu đống tài liệu, vừa cười vừa
đẩy anh ra: “Kẻ cướp, anh đè lên tài liệu của em rồi.”

Làm sao mà để ý được nhiều như thế, đã hai tuần không
gặp, anh nhớ cô đến phát điên.

Trước khi lên máy bay anh gọi điện cho cô, cô lại chủ
động nói sẽ ra đón, anh vui tới mức cho phép lái xe về nghỉ mặc dù anh ta đã đi
được nửa đường, anh hậm hực ước gì máy bay mọc
thêm một đôi cánh nữa.

Lúc lên thấy anh chuẩn bị mở cửa ghế lái phụ, Diệp Tề
Mi can ngăn: “Anh còn mệt không? Để em lái”.

“Anh lái”. Anh đã bắt đầu đẩy ghế ra
phía sau.

Không tranh cãi với kẻ cướp nữa, Diệp Tề Mi cúi đầu
ngồi vào ghế phụ. Anh nhẹ nhàng thành thạo chuyển sang đường cao tốc, phóng như
bay trên đường.

Đối diện với nhà hàng là bãi cỏ lớn, vào các buổi tối
mùa hè tiếng nhạc rộn rã không ngừng, rất nhiều người ra đó chọn chỗ đất trống
làm sàn nhảy.

Ăn xong hai người đi qua đó lấy xe, từng đôi từng đôi
nhảy rất say sưa, đều là các bác tuổi trung niên đầu đã điểm bạc, vừa xoay nhịp
nhàng theo điệu nhạc vừa cười tươi hết cỡ.

Cảm thấy quá ngưỡng mộ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Họ thật
vui vẻ.”

“Chúng ta cũng có thể như thế”. Anh nhướn mày, vòng
tay ôm chặt eo cô, xoay một vòng.

Nụ cười mỉm biến thành nụ cười hết cỡ, cô gục đầu vào
vai anh.

Họ ra khỏi đám đông, con đường rợp bóng cây được trang
trí đèn sáng lấp lánh, chân như đang bước trên dòng
sông bạc.

Anh vẫn ôm chặt eo cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt
gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt sáng rực.

Khóe miệng cô cong lên, tốt quá, hai chúng ta làm cho
nhau vui vẻ.

Sáng hôm sau rời khỏi giường thì đã gần mười giờ,
không phải cô không muốn dậy sớm… nhưng cuối tuần, hang ổ của kẻ
cướp có luật lệ của kẻ cướp.

Hậu quả của việc say đắm nồng nàn là giờ ăn sáng và ăn
trưa bị anh tiêu diệt. Thành Chí Đông vừa cười vừa đưa cốc sữa cho cô: “Xin
lỗi, lần sau anh sẽ kiềm chế.”

Kiềm chế thế nào? Diệp Tề Mi nhớ lại cuộc giao tranh
ác liệt lúc sáng sớm nhưng nếu mỗi lần đều mãnh liệt đến chết đi sống lại như
thế, cô sợ có ngày mình sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống mất.

“Như vậy sẽ rất phiền, em phải uống thuốc tránh thai
khẩn cấp.”. Cô nhíu mày lườm anh một cái.

Còn lườm nữa? Anh mỉm cười, đặt cốc sữa xuống, thò tay
bẹo má cô: “Được rồi mà, anh đã nói xin lỗi rồi, sẽ không có lần thứ hai, ok?”

Vốn định ca cho anh một bài, nhưng lúc này anh rất dịu
dàng, tươi cười nhẹ nhàng an ủi cô.

Nhìn bộ dạng nô tài của anh, Diệp Tề Mi không kìm được
bật cười, cô đưa tay nắm chặt tay anh, áp má vào đó, rồi dịu dàng hôn vào lòng
bàn tay anh.

Buổi chiều sắc trời có vẻ âm u, Thành Chí Đông nhận
được điện thoại, sân golf bên bờ biển khai trương, mấy người bạn mời anh tới
phát bóng khai mạc buổi lễ.

Anh nhiệt tình nhận lời rồi kéo cô lên xe.

“Em mệt.” Cô chỉ nói gọn một câu.

Đúng là rất mệt. Gần đây cô rất đau đầu về một vụ án,
hai vợ chồng nhà đó đều kiên quyết giành quyền nuôi con, có cả tài sản ở nước
ngoài, chỉ nguyên việc đi thu thập chứng cứ thôi cũng
vất vả không khác gì việc đào núi lấp biển.

Tinh thần đang rất tệ giờ lại bị anh “giày vò” một
trận lại càng mệt mỏi hơn.

Hơn nữa cô củng không có hứng thú với việc chơi golf,
đi cũng chẳng để làm gì.

“Ngủ nữa sao?”. Anh đưa tay ra véo má cô một cái, “Bảo
Bảo, vài hôm nữa anh phải đi rồi, thời gian rỗi thì ở bên anh đi.”

Nhìn bộ dạng chuyện này là đương nhiên của anh, Diệp
Tề Mi không thèm nói gì nữa.

Thấy cô im lặng, Thành Chí Đông vươn tay sang vuốt
lông mày cô: “Đừng có nhíu mày, anh muốn em gặp bạn anh coi như cho anh được nở
mày nở mặt đi, được không?”

Đây chẳng phải là… những lời đường mật của cái lưỡi
không xương sao? Nhưng sao khi được nói ra từ miệng Thành Chí Đông lại có cảm
giác rất chí lý, rất xuôi tai.

Cô còn định nói gì đó nhưng anh đã khởi động xe,
“Không nói gì coi như ngầm đồng ý, ok, xuất phát.”

“Kẻ cướp”. Cô lẩm bẩm.

“Gì cơ?”. Thành Chí Đông không nghe rõ, anh vừa lái xe
vừa đưa tay nắm chặt tay cô, “Bảo Bảo, như thế này em không biết anh hạnh phúc
thế nào đâu.”

Trái tim như bị bóp khẽ trong lòng ngực, lạ quá, mũi
sao có cảm giác cay cay, Diệp Tề Mi đành quay mặt nhìn ra ngoài xe để khống chế
cảm xúc này.

Thân xe Q7 khá cao, tốc độ lại nhanh, phong cảnh hai
bên đường cao tốc lướt qua vù vù, trong xe tiếng nhạc du dương, anh quay sang
nhìn lần nữa thì cô đã ngủ từ bao giờ.

Ánh mắt anh bỗng trở nên dịu dàng, anh đưa tay vặn nhỏ
âm thanh.

Cuộc sống của anh từ trước tới nay vẫn rất tốt, công
việc bận rộn lại có tính thách thức, bạn bè kết giao ở khắp nơi trên thế giới,
ham thích thể thao, những lúc nhàn rỗi cũng không hề vô vị, vì vậy chuyện tình
cảm với anh mà nói chỉ được coi là một phần của cuộc sống, thậm chí còn là một
phần có cũng được không có cũng xong, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.

Nhưng từ khi ở bên cô, phần đó ngày càng lớn, ngày
càng sâu đậm.

Bất luận anh đang làm gì, ở đâu, lúc nào anh cũng nhớ
tới cô, thậm chí có những giây phút bỗng nhiên nỗi nhớ mạnh mẽ ào ào ập đến,
chỉ hận không thể mọc thêm cánh lập tức bay đến ôm cô vào lòng.

Thứ tình cảm đó có phần nguy hiểm nhưng anh thấy rất
hạnh phúc, bởi vì cô xứng đáng với tình cảm đó của anh.

Rời khỏi đường cao tốc, anh dừng lại trước cái đèn đỏ
đầu tiên.

Cô tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở liếc ra ngoài cửa xe,
giọng ngái ngủ: “Đến rồi sao?”

“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi.” Anh đưa tay vuốt lại
tóc cô.

Diệp Tề Mi vẫn còn buồn ngủ, theo bản năng cô giang
tay ôm lấy vai anh dụi dụi má vào đó: “Xa quá!”

Trời ơi, anh phát điên vì cô nàng này mất.

Nhất thời không kiềm chế được, chân vẫn đạp phanh,
nhưng hai tay anh đã nâng mặt cô lên hôn.

Sự xuất hiện của Diệp Tề Mi khiến bạn bè của Thành Chí
Đông đều vô cùng kinh ngạc.

Đúng là trái đất tròn, trong đám bạn đó có vài người
cô thấy hơi quen mặt, cho dù không quen họ thì cũng trực tiếp hay gián tiếp
quen biết vợ họ.

Mọi người không được chuẩn bị trước, còn tưởng Thành
Chí Đông mang em sinh viên xinh đẹp trẻ trung nào tới ra mắt, sau khi nhận ra
cô, mặt mũi ai nấy tối sầm lại.

Lúc phát bóng khai mạc, cô đứng xem cùng một đám phụ
nữ đang buôn chuyện rôm rả, lọt vào tai toàn là thời trang năm nay thế nào,
chất liệu quần áo của nhãn hiệu thời trang nào tốt ra sao, hoặc chỗ nào vừa về
một lô hàng mới từ Milan…

Khi họ bắt đầu bàn tới việc loại đá quý nào phù hợp
với lễ phục, cô quyết định cứu lấy mình, xa xa nhìn thấy Thành Chí Đông đang
chuẩn bị gậy golf, cô từ bỏ ý định thông báo với anh, quay người đi về phía trụ
sở câu lạc bộ.

Sân golf rất lớn, cỏ xanh rì ngút mắt, sau khi ra khỏi
đám đông ồn ào đó, cô cứ men theo con đường nhỏ đi về phía trước, xung quanh
rất tĩnh mịch, cô cảm thấy rất sảng khoái.

Đến khi ngẩng đầu cô mới phát hiện mình đã đi lạc,
cuối rừng cây nhỏ không phải trụ sở câu lạc bộ như cô nghĩ. Một chiếc hồ phản
chiếu bầu trời trong vắt, yên tĩnh và xinh đẹp, bên hồ còn có ghế đá, phía xa
có người đang ngồi câu cá, chú chó nằm rạp bên cạnh trông rất lười biếng.

Cô còn chưa kịp bước lại gần tiếng chó sủa vang vang
đã vọng đến, chú chó đó nhảy phốc lên rồi lao về phía cô, cô đang sững sờ thì
chú đã xộc tới gần, cô cúi đầu ngạc nhiên thốt lên: “Bối Bối, sao mày lại ở
đây?”

Phía xa Lận Hòa từ từ đứng dậy, nhìn thấy cô cũng
thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức nở nụ cười. Diệp Tề Mi kéo Bối Bối đi về phía
anh, cúi đầu nhìn chiến lợi phẩm của anh, cô ngạc nhiên: “Anh câu được nhiều cá
quá.”

Anh cười thành tiếng: “Cảm ơn lời khen ngợi của cô,
Bối Bối chẳng biết thưởng thức, ngồi nhìn cả buổi mà chẳng có phản ứng gì cả.”

Lần trước cùng đi xem múa sau đó đi ăn đêm, Diệp Tề Mi
và anh bạn hàng xóm trò chuyện khá vui vẻ, nghe anh đùa vậy Diệp Tề Mi cúi
xuống vỗ vỗ vào lưng Bối Bối, vui vẻ nói: “Bối Bối, sao không nể mặt ba chút
nào thế, mày gặp rắc rối lớn rồi đấy.”

Anh cũng cười, sau đó hỏi: “Cô tới chơi golf à?”

“Không, tôi đi cùng bạn thôi, tôi không biết đánh
golf. Còn anh?”

“Tới đây câu cá.” Anh vừa nói vừa giơ chiếc cần đang
cầm trên tay lên, mỉm cười: “Đi cùng bạn sao giờ lại tới chỗ này có một mình?”

“Những quý bà quý cô đó không có tiếng nói chung với
tôi, vì vậy tôi đi dạo loanh quanh.”

Quý bà, quý cô? Mắt Lận Hòa
sáng lên, hôm nay là lễ khai trương của câu lạc bộ golf này, khách mời không
phải là đại gia thì cũng là người có địa vị, điều này anh biết, có điều không
ngờ Diệp Tề Mi lại xuất hiện ở đây, đã thế lại còn tụ tập cùng các bà các cô
đó. Thật khó tưởng tượng ai có sức hấp dẫn lớn đến mức có thể khiến sư tử đồng
ý ở cùng với gia cầm như vậy?

Anh thầm nghĩ trong lòng, vẻ mặt vẫn bình thản, lơ
đãng hỏi tiếp: “Họ nói những gì? Vô vị lắm sao?”

“Không, họ nói rất say mê cuốn hút, vấn đề là từ phía
tôi”. Cô gõ gõ đầu mình: “Không có cách nào khác, vì có não nên tuyệt vọng.”

Không nhịn được anh phá ra cười,
tay như bị ai giật, chỉ kịp nghe thấy cô vui mừng hét lên: “Mau kéo lên, mau
kéo lên, cá cắn câu rồi, có cá kìa.”

Đúng là có cá, còn là một con trắm lớn nặng mấy cân,
dây cước bị kéo thẳng tưng, câu cá bị sức nặng kéo võng xuống. Việc này không
vội vàng được, anh chăm chú giữ cần khoảng hơn 10 phút, con cá giãy giụa một
hồi rồi kiệt sức, lúc đó anh mới từ từ kéo con cá lên bờ. Chưa bao giờ tận mắt
nhìn người khác câu cá, lần đầu đã gặp tình huống thú vị như thế này, Diệp Tề
Mi rất thích thú, đến Bối Bối cũng vui mừng chạy tới chạy lui.

Anh ra hiệu cho cô dùng vợt vớt cá, cô cố vớt nhưng
lần đầu bị trượt, lần thứ hai dùng lực mạnh hơn, cả nửa người vươn ra hồ, cỏ
trên bờ trơn trượt, anh vừa nhìn đã biết không ổn liền ném cần câu xuống lao
tới kéo cô.

Nhưng muộn mất rồi, cô và cả cái vợt đều lao xuống
nước, một tiếng “ùm” khá lớn vang lên.

Thành Chí Đông sau khi phát bóng liền quay đầu tìm cô
trong tiếng vỗ tay tán dương. Anh nhìn khắp lượt nhưng không thấy bóng dáng cô
đâu trong đám quý bà quý cô quần áo sặc sỡ đó.

Đoán chắc cô vừa đi ra ngoài, bên cạnh có người giục,
anh đánh tiếp hai gậy nữa. Anh quay lại tìm lần nữa vẫn không thấy cô, tâm
trạng bất an, anh cất luôn gậy golf vào túi, bước nhanh lại gần hỏi: “Tề Mi
đâu?”

Các quý bà quý cô đang tán chuyện say sưa, bị anh đột
ngột hỏi như vậy, mặt nghệch ra.

“Các cô không nhìn thấy cô ấy đi đâu sao?”. Sao chẳng
ai nói gì, anh bực bội.

A, Thành Chí Đông nhíu mày rồi, đẹp trai quá…

Lúc ấy một cô mới ngẩng đầu lên, ngón tay thon nhỏ chỉ
hướng cho anh: “Cô ấy đi rồi, hình như là hướng đó.”

Anh vội đi theo hướng được chỉ, không quên nói lời cảm
ơn.

Cô gái kia mơ màng: “Các cô có nghe thấy không? Anh
Thành nói cảm ơn đấy.”

Thành Chí Đông vừa đi vừa gọi điện thoại cho cô, không
ai nghe máy.

Càng lúc anh càng lo lắng, chân đi như chạy, chuông
điện thoại reo, anh lập tức bắt máy, đầu kia giọng nói gấp gáp: “Anh Thành, anh
có thể quay về trụ sở câu lạc bộ ngay không?”

“Có chuyện gì?”

Đầu dây kia ngập ngừng, sau đó thận trọng giải thích:
“Cô Diệp… ừm, đang ở trong phòng y tế.”

Anh sững người, hét vào máy: “Shit! Rút cuộc đã xảy ra
chuyện gì?”

Cái hồ đó thoạt nhìn thì có vẻ sạch và nông nhưng thực
tế dưới đáy hồ có rất nhiều bùn, nước phải sâu hơn hai mét. Diệp Tề Mi không
biết bơi, sự việc xảy ra lại khá bất ngờ, sau khi sảy chân vừa mở miệng liền bị
sặc nước.

Lận Hòa lo lắng phát điên, vội vàng lao xuống cứu
người, ngay cả Bối Bối cũng nhảy cuống theo, lúc lên bờ cả ba đều ướt như chuột
lột.

Bây giờ là tháng sáu đầu hè, nhiệt độ không cao lắm,
cô lại ăn mặc phong phanh, vừa lên bờ gió lạnh thổi qua, không nói được gì đã
hắt hơi liên tục, vừa lạnh vừa sợ, môi cô bắt đầu run lập cập.

Khi về tới trụ sở câu lạc bộ, Diệp Tề Mi lần đầu nếm
trải mùi vị xấu hổ cực độ.

Ngày khai trương lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả
các nhân viên tiếp đón đều lo lắng, sợ hãi, bận rộn chạy tới chạy lui để phục
vụ cho cô. Mất mặt muốn chết, tắm xong Diệp Tề Mi không muốn bước ra ngoài.

Có điều dù sao cũng không thể cứ ở mãi trong nhà tắm
được. Lúc Thành Chí Đông tới nơi, cô đã mặc quần áo do nhân viên câu lạc bộ
mang tới, tóc ướt rượt, vừa cầm ly sữa nóng vừa nói chuyện với người bên cạnh.

Thành Chí Đông hoàn toàn không cảm nhận được sự có mặt
của người khác, anh túm lấy cô nhìn kĩ một lượt từ trên xuống dưới: “Họ nói em
bị ngã xuống nước, có sao không?”

Mặt đỏ bừng lên, một tay cô cầm ly sữa nóng, tay kia
ngăn hành động kì quặc của anh lại: “Anh đừng làm thế, người ta nhìn đấy.”

Người ta? Anh quay đầu sang, cuối cùng mới nhìn thấy
Lận Hòa đang ngồi bên cạnh và cả con chó đang nhìn anh mắt long sòng sọc kia
nữa.

Lận Hòa ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cũng đã thay quần
áo, thấy hành động của họ thân mật như vậy, Lận Hòa hơi sững người.

“Đây là Lận Hòa, hàng xóm nhà em, vừa rồi không cẩn
thận ngã xuống nước, chính anh ấy đã cứu em lên.” Diệp Tề Mi do dự không biết
có nên giải thích nguyên nhân vớ vẩn làm mình rơi xuống nước hay không, giọng
cô vô thức chậm hẳn lại.

Đối với Thành Chí Đông và Lận Hòa mà nói, lần đầu mặt
đối mặt trong tình huống như thế này, bản năng đàn ông trong mỗi người đều phản
ứng nhanh hơn lý trí, nhưng vì tính cách không giống nhau, nên một người thì
bộc lộ ra ngoài chút ít, còn người kia thì quen giấu kín.

Cánh tay Thành Chí Đông siết chặt hơn, ôm lấy eo cô,
quay lại nói với Lận Hòa: “Anh Lận, tôi là Thành Chí Đông, cảm ơn anh hôm nay
đã cứu Tề Mi.”

Lận Hòa đứng dậy mỉm cười: “Chúng tôi vốn là hàng xóm,
hơn nữa Tề Mi vì giúp tôi vớt cá mới ngã xuống nước, tôi còn thấy ngại nữa.”

Vớt cá? Thành Chí Đông nhíu mày, quay đầu nhìn cô.

Sóng ngầm đang nổi lên, Diệp Tề Mi sững người. Các cơ
bắp trên người Thành Chí Đông đang căng ra, sao cô lại không cảm nhận được? Hơn
nữa việc này nói ra cũng rất vô vị, càng giải thích càng tệ nên cô thẳng thắn
thừa nhận: “Đúng vậy, vừa rồi em đi loanh quanh, gặp anh Lận Hòa và Bối Bối,
thấy anh ấy ngồi câu cá rất thú vị, thế là đến giúp một tay, ai ngờ lại bất cẩn
ngã xuống nước, khiến anh Lận Hòa không những không câu được cá mà còn phải
nhảy xuống cứu người.” Diệp Tề Mi chỉ chỉ vào mình, mình trông bê bết thế này,
chắc không cần phải nói tiếp nữa nhỉ?

Nghe nhắc tới tên mình, Bối Bối phấn khích sủa gâu gâu
như muốn kể công, bị nó cọ cọ vào người, Diệp Tề Mi bật cười, cúi xuống vuốt ve
nó: “Đúng đúng, Bối Bối cũng nhảy xuống nước cứu em nữa, tao quên mất mày.”

Cô chơi đùa vui vẻ với Bối Bối, còn hai người đàn ông
thì chẳng nói gì, không nghe thấy họ trò chuyện, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên, còn
chưa kịp mở miệng đã ho sặc sụa, bắn cả sữa ra.

Thành Chí Đông xót xa, không còn để ý được việc gì
nữa, quay đầu chào Lận Hòa rồi kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhiễm lạnh rồi
phải không? Xem em lần sau còn dám đi lung tung nữa không?”

“Chán chết đi được, này, anh đừng kéo nữa. Không được
ôm, kẻ cướp” Tiếng tranh cãi xa dần, Bối Bối quay đầu lại nhìn chủ nhân, ánh
mắt trách móc.

Nhìn theo họ một lúc, Lận Hòa mới cúi đầu xuống vỗ vỗ
vào lưng Bối Bối, không cười nhưng giọng vẫn ôn hòa: “Đừng cuống, cuống gì
chứ.”

Ra khỏi sân golf anh lái thẳng xe đến bệnh viện, chỉ
cảm lạnh chút xíu, anh hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, bác sĩ kê luôn đơn
thuốc còn bị anh chất vấn: “Sao ông lại làm việc không cẩn thận thế, không cần
kiểm tra tổng thể thật chứ? Không cần ở lại bệnh viện để theo dõi sao?”

Lần này tới lượt Diệp Tề Mi phát điên, cô trừng mắt
nhìn anh: “Đừng làm xấu mặt em nữa, về nhà!”

Anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng hai chữ “về nhà”
của cô như từ tai rơi xuống tim anh, cả trái tim như được lấp đầy bởi một thứ
gì đó rất mềm mại, dịu dàng, dễ chịu tới mức muốn nổ tung.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn lại,
bắt gặp ánh mắt anh giọng cô dịu đi: “Không sao đâu, em rất ổn.”

Tục ngữ có câu: “Không nên ăn quá no, không nên nói
quá nhiều”. Tối đó Diệp Tề Mi bắt đầu sốt, hơn nữa lại đúng vào nửa đêm. Khi
Thành Chí Đông giật mình tỉnh dậy cảm giác như mình đang ôm một hòn than, đời
này cái gì anh cũng không thiếu, chỉ thiếu kinh nghiệm chăm sóc người khác. Ôm
người con gái mình yêu toàn thân nóng bừng trong lòng, trái tim anh đau như bị
ai bóp nghẹn, nhưng lại luống cuống không biết làm gì, lòng hối hận muốn chết.

Anh lập tức bật ngay dậy mặc quần áo, Diệp Tề Mi cũng
đã tỉnh, đôi mắt mơ màng, người cuộn tròn lại.

Trước nay sức khỏe của cô rất tốt, nói năng hành động
dứt khoát, hiếm khi nào bị ốm. Nhưng vừa ốm một cái là thấy ngay sự khác biệt,
trông cô rất đáng thương, hai má đỏ rực, sốt cao đến nỗi chân tay mềm mũm, cổ
họng đau rát, nói cũng khó khăn, chỉ một câu “Anh làm gì vậy” mà phải cố một
lúc lâu mới thều thào được ra.

Đang lo lắng nên động tác của anh rất nhanh gọn, “Em
sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện.”

“Không đi.” Khó khăn lắm mới tỉnh táo hơn một chút, cô
quyết liệt từ chối. Diệp Tề Mi tự đưa tay lên trán mình, đúng là rất nóng,
nhưng chẳng qua chỉ sốt thôi mà, có cần làm to chuyện thế không?

Anh đã mặc quần áo chỉnh tề, nghe cô nói vậy liền cúi
xuống giáo huấn: “Không được, nhất định phải đi, sốt tới mức này, nhỡ bị ngớ
ngẩn thì sao?”

“Anh mới ngớ ngẩn!” Cô lập tức phản khán bằng giọng
khàn đặc.

Anh điên tới mức bắt đầu tuôn ra một tràng tiếng Anh
xì xà xì xồ.

“Thành Chí Đông, em hiểu đấy!” Không ngờ anh nói chỉ
có kẻ ngốc mới lên cơn sốt vào mùa hè, cô giận dữ nói; “Vì em ngã xuống nước
mới…”

Anh đã mang áo của cô lại gần, nhướn mày: “Nếu em
không giúp người ta vớt cá, liệu có rơi xuống nước không?”

Diệp Tề Mi tức quá bật người ngồi dậy, vì động tác quá
mạnh nên cô choáng váng ngã lăn xuống đất.

Thành Chí Đông lao vội tới như tên bắn nhưng cũng
không kịp cứu cô, khi anh bế cô từ dưới đất lên, chỉ cảm thấy người cô nóng
hừng hực như một cái lò, anh không còn tâm trí nào mà
tức giận nữa: “Bảo Bảo, em không sao chứ?”

Dựa đầu vào ngực anh, Diệp Tề Mi vẫn còn giận dỗi:
“Không liên quan tới anh.”

“Anh xin lỗi, là anh không tốt, hôm nay nhìn thấy
người đàn ông đó, anh cảm thấy không vui, vì vậy mới nói năng linh tinh như
thế.”

“Hàng xóm thôi mà, không phải anh ghen đấy chứ?”

“Ghen? Ý em nói là đố kị?”. Anh suy nghĩ một lát rồi
gật đầu: “Đúng, anh ghen.”

Anh thẳng thắn như vậy khiến cô không còn gì để nói,
nhìn anh một lúc cô mới mở miệng, “Chỉ là hàng xóm thôi mà, tình cờ gặp. Còn
nữa, không cần phải đi bệnh viện, uống thuốc là được rồi.”

Anh vẫn muốn kiên quyết nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên
định của cô, mặc dù đang ốm nhưng vừa nhướn mày đã khiến anh phải cúi đầu khuất
phục. Thành Chí Đông hết cách, đành cúi đầu thỏa hiệp: “Được, nếu uống thuốc mà
vẫn không hạ sốt thì nhất định phải đi bệnh viện đấy.”

Diệp Tề Mi ngồi ở đầu giường nhìn anh chạy ra chạy
vào, nước hơi nóng, cô uống vội nên lại ho, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lo
lắng của anh, cô cầm cốc nước mỉm cười với anh như muốn trấn an.

Anh nằm xuống, ôm lấy cô nhưng bị cô đẩy ra: “Cẩn thận
kẻo bị lây đấy”.

Cơ thể anh ôm trong lòng nóng rực và mềm mại, lần đầu
tiên anh có cảm giác cô thật sự cần có người chăm sóc, Thành Chí Đông không nói
gì, ôm cô càng chặt hơn: “Anh rất khỏe, em lây cho anh đi.”

“Đồ ngốc!” Cô cười, khàn giọng mắng yêu anh.

Đúng, anh là đồ ngốc, nếu không vì sao vừa nghe tin em
có chuyện, trái tim anh lại đập loạn lên như thế? Nếu không vì sao vừa bắt gặp
ánh mắt người đàn ông đó nhìn em liền hận một nỗi không thể tống cổ anh ta lên
chín tầng mây? Sao chỉ tưởng tượng có một người cứ mở cửa ra là nhìn thấy em,
anh đã cả thấy bất an?

Thuốc hạ sốt bắt đầu ngấm, Diệp Tề Mi cuộn tròn trong
lòng anh say ngủ.

Còn anh lại mất ngủ lần nữa, cả đêm chong mắt ngắm cô.

Sáng hôm sau Thành Chí Đông tỉnh dậy trước, thấy cô đã
hạ sốt, anh cười rất thỏa mãn.

Người Diệp Tề Mi mềm mũm, cô nằm bẹp trên đống chăn
không muốn nhúc nhích chút nào.

Anh cũng không quấy rầy cô, anh dậy đi tắm, lúc ra vừa
lau tóc vừa dặn dò: “Em cứ ngủ tiếp, anh ra ngoài check mail.”

Cô mơ màng “ừm” một tiếng rồi lật người ngủ tiếp.

Thành Chí Đông mở máy tính bắt đầu làm việc, cách một
lúc lại vào xem cô thế nào.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, cô đắp chăn kín mít chỉ
để hở nửa khuôn mặt, mái tóc dài đen mướt, lông mi dài và cong. Anh nhìn cô
cuộn tròn vào một góc giường, căn hộ rộng rãi này vì có cô nên khiến anh có cảm
giác khắp nơi như được lấp đầy, thậm chí cả trong lồng ngực cũng đầy ắp.

Đột nhiên cảm thấy khóe môi nong nóng, Diệp Tề Mi nhắm
mắt đưa tay đẩy anh: “Em đang ngủ mà.”

“Ngủ đi, anh không làm phiền em nữa.” Anh hôn thêm một
cái nữa rồi mới quay người đi ra.

Vài phút sau cửa phòng lại mở, anh mang máy tính xách
tay vào ngồi lên giường. Anh cúi đầu thấy đôi mắt mở to của cô, mỉm cười: “Em
ngủ đi, anh muốn lúc nào cũng nhìn thấy em.”

Sống mũi cay cay, Diệp Tề Mi vùi đầu vào chăn. Một khi
tình cảm trở nên mãnh liệt, xa nhau sẽ cảm thấy nhớ nhung khôn nguôi, rồi bắt
đầu oán trách là tại sao không thể sớm tối bên nhau, cứ tiếp tục sẽ trở thành
một vòng tuần hoàn luẩn quẩn, không thể giải quyết, cảm động quá sẽ khó có thể
khống chế được tình cảm. Cô không thích bị tình cảm ảnh hưởng, có lẽ một ngày
nào đó không xa bản thân cô sẽ biến thành một người phụ nữ chỉ thích oán trách.

Anh tiếp tục công việc, không nghe thấy cô trả lời vì
cô lại ngủ mất rồi.

Check một lượt mail xong anh nghiêng người xuống mỉm
cười thì thầm vào tai cô: “Bảo Bảo, em còn định ngủ tới mấy giờ nữa, anh đói
rồi.”

Ai ngủ đâu, nhưng mà ngại dậy, cô
cuộn mình chặt hơn, vùi sâu hơn vào trong chăn.

“Vẫn muốn ngủ?” Anh cười ha ha, hai tay đặt trên eo
cô, lòng bàn tay nóng rực áp lên da cô, chầm chậm du ngoạn.

Diệp Tề Mi không còn chút hơi sức nào nữa, cô cong
người kêu lên: “Đừng làm bừa, em dậy đây.”

Nghĩ anh là cầm thú chắc. Thành Chí Đông rụt tay lại
vừa cười vừa cù cô. Vốn có máu
buồn, cô vừa kêu toáng lên vừa tránh né, vừa thở hổn hển xin tha: “Chí Đông,
Chí Đông! Anh tha cho em đi mà.”

Không phải chưa từng được người khác gọi tên, nhưng
vào giờ khắc này, tự nhiên anh cảm thấy hạnh phúc tới phát sợ. Làm sao bây giờ?
Anh sợ mất đi người phụ nữ này, anh sợ sau này sẽ
không còn những giây phút như thế này nữa. Bên tai vẫn vang lên tiếng kêu của
cô, anh đã ôm chặt cô vào lòng hôn tới tấp, môi răng quyện vào nhau rất mãnh
liệt, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, loáng thoáng nói được một câu: “Đau…”

Thành Chí Đông hôn nhẹ nhàng hơn, trán tựa vào trán
cô, giọng bất an chưa từng thấy: “Bảo Bảo, em sẽ ở bên cạnh anh bao lâu?”

Nghĩ là mình nghe nhầm, Diệp Tề Mi nghi hoặc nhìn anh,
không đợi cô hỏi lại, anh đã lập tức trở lại bình thường: “Dậy thôi, chúng ta
đi ăn cơm.”

Chắc chắn là cô nghe nhầm, Diệp Tề Mi hiếm khi nghe
lời, ngoan ngoãn ra khỏi phòng.

Đúng là hiếm thấy, thời gian Thành Chí Đông ở lại
Thượng Hải lần này là hơn một tuần lễ. Ngày đi còn tranh thủ thời gian chạy qua
tòa nhà mà Diệp Tề Mi làm việc, gọi điện giục cô xuống gặp.

“Chuyện gì thế? Em đang bận.” Cô kẹp điện thoại vào
vai để nghe, tay vẫn bận rộn không ngớt.”

“Năm phút thôi”.

Cô vội vàng đi xuống, anh đã đợi bên ngoài xe từ bao
giờ, lái xe cũng không dám ngồi trong xe, đứng bên cạnh nhìn ngó với ánh mắt
hiếu kì.

“Sao thế? Chẳng phải anh phải ra sân bay gấp sao?”

Anh không nói nhiều, quay người lấy đồ trong xe, đưa
cô một cái túi to đầy ắp.

“Là gì thế?”. Cô vừa hỏi vừa mở ra xem, từng hộp từng
hộp thuốc tây xếp chồng lên nhau, còn có cả cao sơn trà nữa, xách một túi nặng
trĩu trên tay.

“Cảm thấy khó chịu thì phải đi bệnh viện ngay, nhưng
anh đoán thế nào em cũng sẽ cố chịu đựng, nên buổi tối lên cơn sốt lần nữa thì
ít nhất trong nhà cũng có thuốc”. Anh nói xong vội vàng định đi.

Tặng thuốc à! Diệp Tề Mi dở khóc dở cười, người Trung
Quốc đâu có làm vậy, đúng là chỉ có anh mới làm được những việc như thế. Nhưng
cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, trái tim xao xuyến, ánh mắt Diệp Tề Mi trở nên
dịu dàng.

Cửa xe lại mở ra, cánh tay Thành Chí Đông đã bị cô giữ
lại, lái xe vẫn đứng bên cạnh, cô nói rất nhỏ: “Chí Đông, cẩn thận nhé.”

“Ừ, em cũng thế”. Anh quay người bẹo má cô, “Đừng rơi
xuống nước lần nữa nhé.”

Diệp Tề Mi lập tức nhướn mày, lừ mắt nhìn anh.

Anh cười rất tươi, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô: “Bye
bye.”

Lúc đi lên lầu Diệp Tề Mi vẫn giữ nụ cười trên môi,
trợ lý nhìn thấy rất hiếu kì liền hỏi: “Trong túi có cái gì mà làm luật sư Diệp
vui dữ vậy?”

Liếc mắt nhìn chiếc túi đang cầm trên tay, Diệp Tề Mi
mím môi: “Không có gì, toàn là thuốc thôi.”

Cười ngọt ngào thế chỉ vì một túi thuốc á? Dạo này
biểu hiện của luật sư Diệp càng ngày càng khó hiểu.

Gần đây công việc ngập đầu ngập cổ, xong việc Diệp Tề
Mi ngẩng đầu lên thấy sắp hết giờ, buổi tối còn hẹn gặp đương sự, cô cảm thấy
rất mệt mỏi, ngồi trước bàn làm việc day day thái dương.

Cô cầm túi ra khỏi văn phòng đúng lúc nghe thấy trợ lý
đang gọi điện thoại, giọng nhẹ nhàng thỏa hiệp: “Vậy em sẽ mua sườn về, thống
nhất thế nhé.”

Diệp Tề Mi mỉm cười với cô ấy, trợ lý mới kết hôn chưa
được nửa năm đã có phong thái của một bà chủ gia đình đảm đang lắm rồi, hết giờ
là vội vội vàng vàng về nhà, nghe tới phải làm thêm giờ là vẻ mặt như bị ép
uống thuốc độc.

Trợ lý nhận ra cô đang nhìn bèn giơ hai tay ra vẻ bất
đắc dĩ: “Luật sư Diệp đừng cười tôi, ở nhà ngày nào cũng có người đợi ăn cơm.”

“Cười cô? Có người hàng ngày ăn cơm cùng mình tốt biết
bao. Tôi ngưỡng mộ còn không hết ấy chứ.”

Trợ lý tròn mắt nhìn cô, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Ngưỡng mộ tôi? Luật sư Diệp, chị vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, không biết
bao nhiêu người coi chị là thần tượng, chị lại đi ngưỡng mộ tôi?

Diệp Tề Mi vẫy tay cười: “Thôi nhé, giờ thần tượng
phải ra ngoài bán mạng vì công việc đây, còn cô về nhà để thưởng thức món sườn
non đi, bye bye”.

Sau khi đàm phán xong mọi chuyện thì đã chín giờ, Diệp
Tề Mi mệt mỏi rã rời. Khó khăn lắm mới lết được về nhà, vừa ra khỏi nhà xe
cô ngẩng đầu lên nhìn, mỗi khung cửa sổ của tòa nhà đều có ánh đèn, có đèn
nghĩa là có người thân đang chờ đợi, đáng tiếc là cô không có.

Chiếc túi trên tay nặng trình trịch, đột nhiên muốn
nghe giọng của Thành Chí Đông, cô rút điện thoại ra. Điện thoại vừa thông, một
cái bóng tròn tròn quen thuộc đột nhiên lao tới từ trong bóng tối, cô chưa kịp
nói gì thì hai chân Bối Bối đã nhảy lên đầu
gối cô, không giữ được thăng bằng, cô suýt nữa bị ngã, di động rơi xuống đất.

“Bối Bối, đừng nghịch!” Xung quanh rất yên tĩnh, trong
tiếng kêu ư ử làm nũng của Bối Bối, giọng Lận Hòa vọng tới.

“Bối Bối, đồ xấu xa!”, Diệp Tề Mi vừa cười vừa vỗ vỗ
vào đầu nó và cúi xuống nhặt điện thoại.

Cô gọi lại cho anh, đầu bên kia là tiếng máy bận, cô
đoán anh đang gọi lại cho mình bèn ngắt cuộc gọi luôn.

Lận Hòa đã đi tới trước mặt cô, trước hết là kéo Bối
Bối về phía mình, biết mình đã làm sai, nó cúi đầu đứng yên.

“Được rồi, tao không sao, lâu lắm không gặp, Bối Bối
chắc là nhớ tao hả?”. Diệp Tề Mi ngồi xổm xuống an ủi nó.

“Cô làm việc muộn thế này à?”

“Ừm, gần đây tôi khá bận.” Cô đứng dậy trả lời, chiếc
túi khá nặng phải đổi sang tay khác.

“Để tôi xách giúp cô”. Anh rất tự nhiên đưa tay ra,
Diệp Tề Mi không kịp ngăn lại, đúng lúc đó chuông điện thoại reo lên.

Cô vừa bấm nút nghe thấy giọng Thành Chí Đông lo lắng
vang lên: “Sao điện thoại vừa thông thì ngắt máy thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không có gì, vừa rồi Bối Bối nhảy lên người em, do
không cầm chắc nên bị rơi”. Cô giải thích, Bối Bối nghe thấy tên mình liền
ngẩng đầu sủa vang một tiếng.

“Bối Bối? Là con chó sao?”. Anh cũng đã nghe thấy
tiếng sủa, thực ra lúc bắt máy anh đang lái xe, mặc dù vừa a lô một tiếng đã bị
ngắt máy, nhưng trong điện thoại vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lận Hòa, anh bất
giác nhíu mày.

“Vâng, vừa tới nhà thì gặp Lận Hòa và Bối Bối. Thôi,
em lên nhà đã, chút nữa nói tiếp.”. Lận Hòa đứng cạnh nên cô thấy không tiện.

“Bảo Bảo”. Biết cô luôn cúp máy rất dứt khoát, Thành
Chí Đông vội gọi lớn.

“Vâng?”. Lẽ nào anh muốn nấu cháo điện thoại trước mặt
người khác? Diệp Tề Mi hơi mất kiên nhẫn.

Anh thực sự lo lắng, tuy nhiên anh biết làm như vậy
cũng không giải quyết được vấn đề, cuối cùng khả năng kiềm chế đã chiến thắng,
Thành Chí Đông ép mình phải dừng lại: “Thôi, anh đang lái xe về khách sạn, chút
nữa gọi lại cho em sau.”

Muộn thế này mà anh vẫn đang ở trên đường, biết là
cách xa muôn trùng, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền tới tai cô đầy rõ ràng
và mạnh mẽ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Cuộc điện thoại ngắn gọn chỉ vài ba câu đã xong, Lận
Hòa vốn định rút lui thì cô đã kết thúc cuộc gọi.

Lận Hòa đứng bên cạnh nhìn cô, bình thường Diệp Tề Mi
nói chuyện khá ngắn gọn, nhưng giọng điệu nói chuyện điện thoại vừa rồi rất nữ
tính, thật hiếm khi được nghe thấy. Đoán cũng biết đối phương là ai, người đàn
ông đó để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng anh.

Lận Hòa trước nay vốn không tranh với đời là bởi vì
không có thứ anh muốn nhưng lần này thì khác. Dù muộn một bước nhưng không sao,
anh không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Nào biết anh đang nghĩ gì, chiếc túi vẫn ở trong tay
anh, Diệp Tề Mi đưa tay ra nhận lại: “Thật ra cũng không nặng lắm, để tôi tự xách
được rồi.”

“Tôi cũng phải lên nhà mà, cùng đi thôi”. Anh không
trả lời thẳng vào vấn đề, tự bước lên đi trước.

Thôi bỏ đi, người ta cũng là có ý tốt, Bối Bối chạy
qua chạy lại giữa hai người, lúc quẹt thẻ mở cửa Diệp Tề Mi vẫn còn đang nựng
nịu nó.

“Hôm đó sau khi về nhà cô không sao chứ?” Cửa kính ở
sảnh khá lớn, Lận Hòa vừa giúp cô đẩy cửa vừa hỏi.

“Nhiễm lạnh một chút nhưng giờ thì ổn rồi.”

“Vậy thì tốt, cô vì giúp tôi vớt cá mà rơi xuống nước,
tôi rất lo”. Cửa thang máy mở ra, họ cùng bước vào.

“Phải rồi, sao anh lại ra đó câu cá, có thường đi
không?”

“Tôi rất thân với ông chủ sân golf đó, thỉnh thoảng
mang Bối Bối tới chơi, nó thích những nơi rộng rãi, ở đấy phong cảnh cũng đẹp”.

Diệp Tề Mi nhớ lại, “Đúng là rất đẹp, đặc biệt là trụ
sở câu lạc bộ mới xây đó.”

Mắt anh sáng lên: “Cô thích sao?”

Đã đến tầng nhà cô, cửa thang máy lại mở ra, Diệp Tề
Mi nhìn anh, vừa bước ra ngoài vừa trả lời: “Vui như vậy, không phải là do anh
thiết kế đấy chứ?”

Hiếm khi nào anh cười sảng khoái như thế, anh gật đầu
đáp: “Đúng, là do tôi thiết kế”.

Sau vài lần như vậy hai người ngày càng thân thiết,
một thứ sáu nọ Lận Hòa gõ cửa nhà Diệp Tề Mi, hình như có việc cần nhờ vả.

“Tề Mi, tôi có một công trình thiết kế ở Thanh Phố
ngày mai khai trương, muốn mang Bối Bối đi cùng, nhưng sợ tới đó đông người
không tiện, có thể nhờ cô giữ hộ không?”

Bối Bối nhìn thấy cô đã sán lại gần, đầu dụi lấy dụi
để vào chân cô, vừa ấm vừa buồn. Không nhịn được cười, Diệp Tề Mi cúi xuống vỗ
vỗ đầu nó: “Không sao, ngày mai tôi sẽ trông nó, Bối Bối, muốn ăn gì? Tao mời
mày.”

Lận Hòa cũng cười: “Không cần phải phiền đến thế, đồ
ăn tôi chuẩn bị hết rồi, thực ra tôi định mời cô ngày mai cùng đi, đấy là một
khu nghỉ dưỡng, thiết kế không tồi, phong cảnh cũng đẹp, tới đó cô có thể vừa
dắt theo Bối Bối vừa đi dạo.”

“Vậy còn anh?”

“Nghi lễ cắt băng khánh thành tôi phải có mặt, sợ
không trông được nó.”

Diệp Tề Mi nghĩ thấy cũng đúng, trong lễ cắt băng
khánh thành xuất hiện một con chó không phù hợp lắm. Ngày mai vừa hay cô cũng
chẳng có kế hoạch gì, Diệp Tề Mi cười, gật đầu: “Cũng được, Bối Bối ngoan, ngày
mai cho mày đi ngắm cảnh nhé”.

Diệp Tề Mi là người nói là làm, hôm sau tới khu nghỉ
dưỡng, cô dắt Bối Bối đi dạo khắp nơi.

Lận Hòa giới thiệu khu nghỉ dưỡng này là thiết kế
không tồi, phong cảnh đẹp, thật ra anh đã quá khiêm tốn.

Nơi này đúng là một khu vui chơi giải trí ở ngoại ô vô
cùng hào nhoáng. Mùa xuân bốn bề được bao phủ bởi những tán cây bách xanh thẳm,
mặt hồ trong sáng như gương, đường đi bằng phẳng uốn lượn, kéo dài tới mọi ngóc
ngách đi bộ nên Diệp Tề Mi lái thẳng xe của Lận Hòa vào bên trong chầm chậm đi
quanh khu nghỉ dưỡng một vòng.

Cuối con đường có một bãi cỏ, cỏ lên xanh rì mượt mà.
Cô đỗ xe ở bên đường, vừa mở cửa xe Bối Bối đã vội vàng lao ra ngoài, sung
sướng chạy khắp nơi.

Vì là ngày nghỉ, lại là đi chơi nên Diệp Tề Mi ăn mặc
rất thoải mái, quần bò và áo có mũ, khác hoàn toàn với những bộ đồ công sở
nghiêm nghị hàng ngày.

Trên xe của Lận Hòa có để những đĩa nhựa, cô lấy ra
chơi ném đĩa với Bối Bối, Bối Bối phấn khích chạy vòng quanh cô.

Chỗ này rất yên tĩnh, xung quanh lại không có người,
cô và Bối Bối vui vẻ chơi ném đĩa một cách hết sức thoải mái.

Mới đầu động tác của cô còn chưa thuần thục, ném hai
lần đều rất gần, có lần còn suýt ném vào cái mặt háo hức của Bối Bối, may mà nó
phản ứng nhanh, nghiêng đầu né được, sau đó quay lại nhìn cô với ánh mắt oán
trách, nhìn thấy vẻ mặt đó của Bối Bối cô không nhịn được bật cười, ôm nó vuốt
ve nựng nịu nói xin lỗi mãi.

Sau vài lần cô đã lên tay, sau đó phối hợp càng lúc
càng ăn ý, lúc Lận Hòa tìm đến nơi cô đã đang thở dốc vì mệt, đầu mướt mồ hôi,
cùng Bối Bối nằm dài trên bãi cỏ, Bối Bối dùng chiếc lưỡi dài và ướt rượt của
mình liếm mặt cô liên tục, cô vừa lấy tay đẩy nó vừa cười rạng rỡ, nụ cười dưới
ánh nắng mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

Từ xa anh đã nhìn thấy cảnh tượng xúc động đó, nhìn
một lúc bước chân chậm rồi dừng lại, im lặng không muốn lên tiếng, cũng không
muốn đi tới làm phiền cô.

Anh biết cô là một cô gái không dễ theo đuổi, anh biết
bên cạnh cô đã có Thành Chí Đông, anh cũng biết mình không có nhiều khả năng
chiến thắng, có thể cuối cùng anh sẽ chẳng được gì. Nhưng nếu đối tượng là cô
anh nguyện dốc toàn tâm toàn lực thử một lần, nguyện kiên nhẫn chờ đợi, cũng
nguyện chấp nhận thất bại.

Bối Bối đã nhìn thấy chủ bèn chạy như bay tới, sau đó
thân mật dụi dụi đầu vào lòng anh.

Diệp Tề Mi cũng đứng dậy, vẫy tay với anh.

Lận Hòa cười đáp lại rồi đi về phía cô.

Không sao, thiên thời địa lợi nhân hòa anh đều có cả,
không lý nào lại thua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.