Tại bệnh viện Berlin nước Đức, đêm đã rất khuya, một gian buồng làm việc đèn sáng, Lâm Phong một mình đứng ở trước hộp đèn, nghiên cứu hai phim CT ở phía trên.
Mệt mỏi xoa xoa hốc mắt, bưng cà phê trên bàn lên uống một hớp, sửng sốt một lúc, mỉm cười tự giễu.
“Tiểu Tuyền, anh nhớ cà phê em pha.” Trên điện thoại của Thái Gia Tuyền nhận được một tin nhắn gủi đến.
Trong giấc mơ Thái Gia Tuyền nắm thoải mái trong, nghe tiếng báo tin nhắn từ điện thoại, có chút nhăn nhíu mày, lật người, tiếp tục ngủ.
Lâm Phong đợi một lúc, bất đắc dĩ thở dài, để điện thoại di động xuống tiếp tục nghiên cứu phim CT trước mặt, lại phát hiện không thể tiếp tục tập trung tinh thần, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cùng Thái Gia Tuyền ở đại học y khoa trong sân trường ngọt ngào ấm áp. Đột nhiên ý thức được mình và cô ấy bị mất ba năm lâu như vậy, cô ấy bây giờ vẫn giống trước kia sao? Còn là cô bé đáng yêu giả vờ ngây ngốc, luôn nghịch ngợm với mình, còn làm nũng rất dễ thương đó sao?
Chán chường ngồi vào trên ghế, đối với Thái Gia Tuyền, hắn hẳn là cũng nữa tự tin không thể buông bỏ.
“Thầy thuốc Lâm, phòng số tám 8 thân nhân báo bệnh nhân cảm thấy không khỏe!” Điều dưỡng gõ cửa bước vào, cắt đứt suy nghĩ Lâm Phong.
Lâm Phong không kịp nghĩ nhiều, cùng Điều dưỡng đi đến phòng của bệnh nhân, vừa đi vừa hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Huyết áp đột ngột tăng cao, bệnh nhân kêu choáng váng đầu.” Điều dưỡng trả lời.
“Đã dùng thuốc giảm áo chưa?”
“Có, đã dùng với liều như thường ngày.”
Hai người vừa nói đã bước nhanh đi tới trong phòng bệnh, đứng ở trước giường bệnh, Lâm Phong mỉm cười với lão già người Đức trên giường: “Ông khỏe chứ, Calne, ông trừ choáng váng đầu, còn ở đâu khó chịu không?”
“Choáng váng khắp nơi đều thấy khó chịu. . .” Lão già chỉ ngực mình, yếu ớt trả lời.
“Đừng lo lắng, cho tôi xem nào.” Lâm Phong an ủi, quan sát cẩn thận máy móc cạnh giường.
“24 giờ ghi chép điện tâm đồ, thuốc giảm áp đổi thành thuốc lợi tiểu tính theo thể trọng 5μg/kg tiêm vào dịch truyền, theo dõi huyết áp cho bệnh nhân cứ 15 phút 1 lần khi giảm xuống đến 100,nếu như không đạt được thì tăng liều lên là 0. 5μg/kg, thông báo ngoại khoa chuẩn bị phòng phẫu thuật sáng sớm ngày mai giải phẫu, Thông báo cùng người nhà bệnh nhân. . .” Lâm Phong nhỏ giọng ra y lệnh cho điều dưỡng. Nhưng khi nhắc tới giải phẫu thì ánh mắt không phát giác khẽ trùng xuống, hắn vẫn khát vọng có thể trở về được bác sĩ ngoại khoa, hắn thậm chí kiểm tra bệnh tình ông bác đồng thời, cũng đã suy nghĩ phẫu thuật này nên dùng loại máy nào. Vậy mà lúc này giờ phút này, hắn chỉ có thể làm làm tốt công việc của một bác sĩ chăm sóc bệnh nhân trước mổ, bảo đảm tình trạng bệnh nhân để sáng sớm ngày mai, chuyển giao lại bệnh nhân lại cho đồng nghiệp phẫu thuật tim của khoa ngoại.
“Đừng lo lắng, bác à, chúng tôi tối nay sẽ ổn định huyết áp cho bác, bác có thể thư giãn ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai sắp xếp cho ông giải phẫu, không bao lâu ông có thể khỏi hẳn xuất viện.” Mặc dù ông lão này bệnh tình nguy ngập, nhưng thật khéo. Gặp được hắn .Lâm Phong vì nghề nghiệp nên luôn ôn hòa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, điều này làm cho lão bệnh nhân trên giường tâm tình vui vẻ, cảm thấy an tĩnh không ít.
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đã dùng liệu pháp tâm lý với bệnh nhân, cũng đã hết ca đêm Lâm Phong không lập tức trở về nhà nghỉ ngơi, mà là chạy thẳng tới phòng làm việc của giáo sư của mình.
“Cái gì? Cậu muốn xin đi bệnh viện Hamburg hoàn thành thực tập?” Giáo sư không thể tin nhìn hắn: “Lâm, bệnh viện Berlin điều kiện tốt nhất, cậu sao phải đi.”
“Đúng vậy thầy à, em quyết định rồi. Em có tự tin, dù ở bên kia vẫn có thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp của mình.” Lâm Phong khẳng định trả lời.
“Được rồi, nếu là quyết định của em, tôi sẽ tôn trọng, chỉ là đáng tiếc tôi sẽ thiếu một trợ thủ xuất sắc rồi.” Giáo sư lắc đầu nối tiếc.
“Thật xin lỗi, thầy. Em sẽ không làm cho thầy bẽ mặt .” Lâm Phong cũng có chút áy náy, Giáo sư quý trọng hắn, đã phá lệ đem một Bác sĩ khoa ngoại huấn luyện thành bác sĩ khoa nội, Lâm Phong cả đời cũng sẽ không quên, ông thậm chí còn vì Lâm Phong đặc biệt mở ra đề tài nghiên cứu tổng hợp về cơ cấu bên trong của hệ.
Nhưng mà tin nhắn tối hôm qua không có hồi âm, cô giống như không muốn trả lời hắn, việc này làm cho Lâm Phong cảm thấy phiền não bất an.
“Tôi buổi chiều sẽ liên lạc vời đại học Hamburg, tranh thủ năm nay trao đổi ngàng học cho em. Em phải nhanh hoàn thành công việc được giao.” Giáo sư hòa ái nói, đối với người học trò đến từ Trung quốc luôn vừa ý, nên luôn tạo điều kiện cho hắn.
trước khi đi thi post bài cho bà con coi tạm trước thi về post tiếp