“Hạ Cẩm Hiên, anh quá đáng rồi!” – Thái Gia Tuyền kích động đứng lên.
Hơn một năm nay, cô đã sớm không có xem anh và Tề Minh như ông chủ mà đối đãi. Thậm chí quan hệ đã sớm vượt qua bằng hữu bình thường, nhất là đối với Hạ Cẩm Hiên anh.
Nhưng là bây giờ anh nói cái gì? Lại có thể lấy hiệp nghị giữa hai người tới uy hiếp mình, hèn hạ, đơn giản quá hèn hạ rồi!
Thái Gia Tuyền cũng không quay đầu lại tông cửa chạy đi, vào giờ phút này cô không muốn gặp lại anh, điều này làm cho cô cảm thấy kinh khủng.
Hạ Cẩm Hiên bối rối, thật ra thì lúc hắn mới nói ra khỏi miệng cũng đã hối hận. Hắn rõ ràng là muốn cùng cô tâm bình khí hòa mà nói chuyện một chút , hắn rõ ràng là không muốn tổn thương cô, nhưng vừa nghe thấy điện thoại của Lâm Phong, hắn liền không khỏi dâng lên một cỗ lữa giận. Lửa này nhất thời cháy sạch mất hết lý trí của hắn, miệng không lựa lời mà nói ra lời uy hiếp mới vừa rồi. Hắn thậm chí có chút bội phục mình, lý do uy hiếp như vậy mình thế nào trong nháy mắt nghĩ ra được? ! .
“Hạ Cẩm Hiên, mày thật là thiên tài! !” – Oán hận đối với mình mắng một câu, nắm lên áo khoác nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Thái Gia Tuyền bước nhanh trên đường Hamburg mới lên đèn rực rỡ, nước mắt giống như hạt châu đứt giây không ngừng lăn xuống. Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Thái gia tuyền biết là hắn, tựa như giận dỗi bước chân lại tăng nhanh.
Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt từ phía sau, hung hăng lui về phía sau vài bước. Thái Gia Tuyền thân bất do kỷ(*) xoay người một cái thật đẹp, ngã vào một lồng ngực cứng rắn ấm áp, đang muốn giãy giụa, lại bị hai cánh tay có lực ôm chặc lấy.
(*) Thân bất do kỉ: không tự mình làm chủ được
Hạ Cẩm Hiên cứ như vậy lẳng lặng ôm cô, vẫn trầm mặc. Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy tim một trận cuồng loạn, ngay cả hô hấp cũng đều nhanh quên mất. Đột nhiên vô dụng không đồ ý thức được, người đàn ông này chung quy có thể cho mình cảm giác mãnh liệt như thế, là một loại hấp dẫn không cách nào kháng cự, đáng ghét cô yêu chết loại mùi vị này trên người của hắn. Mà loại cảm giác này chia ra thời gian lại tập hợp vào giờ phút này, càng lộ vẻ mãnh liệt hơn.
Thái Gia Tuyền không giãy dụa nữa lại như cũ nhẹ nhàng khóc thút thít .
“Thật xin lỗi, anh không phải cố ý, đó không phải là lời thật lòng.” – Thanh âm đau lòng của Hạ Cẩm Hiên từ đỉnh đầu truyền đến, Thái Gia Tuyền lại không tiến bộ tim lại một trận đập nhanh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chẳng qua là nghe thanh âm của hắn cũng có thể làm cho cô cả người vô lực.
Đột nhiên bừng tỉnh Thái Gia Tuyền vô cùng sợ loại phản ứng này của mình, vội lấy lại bình tĩnh, dùng sức đẩy hắn ra, khóc nói: “Em không muốn gặp lại anh, Đừng theo em!” – Vừa nói lại vừa xoay người đi về phía trước.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ yên lặng theo ở phía sau, hai người cứ như vậy một trước một sau mà đi.
Thái Gia Tuyền vội vàng ra ngoài, không có mang theo gì cả, cứ như thế không mục đích bỏ đi một hồi , chợt cảm thấy hoang mang trong lòng, không nhịn được thừa dịp lúc quẹo cua len lén nhìn về phía sau. Một giây kế tiếp, bất giác trợn to hai mắt ngỡ ngàng xoay người. . .
“Hạ Cẩm Hiên không có ở đây, tại sao anh không có đi theo? Anh ta mặc kệ mình? ! Không đúng, anh ấy sẽ không mặc kệ mình, nhất định là mình đi quá nhanh, anh ấy không theo kịp. Chẳng lẻ anh đã xảy ra chuyện? Mới vừa rồi anh vượt qua cái đó đèn đỏ đó sao?” – Thái gia tuyền suy nghĩ miên man, hốt hoảng quay đầu lại tìm kiếm.
“Cún con, anh ở chỗ này. . .” – Hạ Cẩm Hiên từ phố đối diện xa xa chạy tới: “Mới vừa rồi em đi qua ngã tư, đèn đỏ đột nhiên thay đổi, cho nên anh sợ mất dấu nên mới chạy qua đến đó.”
Thái gia Tuyền thấy lòi đuôi, lúng túng oán hận nói: “Anh tưởng là đang chơi Vĩ Hành(*) à! Xuất quỷ nhập thần (*)!”
(*) Vĩ Hành: một dãy game đồ họa 3D của Nhật
(*)Xuất quỷ nhập thần: có nghĩa là biến hóa khôn lườn, không thể đoán được.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, ngay sau đó tà tà cười nói: “Đây chính là em nói.” – Vừa nói kéo móng cún con của cô đi về phía trước.
Thái Gia Tuyền không có thấy ra thâm ý trong lời nói, thoáng quẩy người một cái cũng liền thở phì phò đi theo hắn, ai bảo hiện tại trên người cô không có đồng nào, lại bị phát hiện ngây ngốc quay đầu lại tìm hắn, kiêu ngạo của mình đâu rồi, bị đùa giỡn lần nữa thì phải làm kiêu.
. . . . . . . .. .
“Này, anh dẫn em tới nơi này làm gì?” – Khi Hạ Cẩm Hiên lôi kéo cô đi tới trước cửa một khách sạn tình nhân lộng lẫy xa hoa, Thái Gia Tuyền không hiểu ra sao mà hỏi.
“Em không phải nói là anh chơi vĩ hành sao? Vậy thì vui đùa một chút, chỉ là cũng không thể giải quyết chân tướng trong trò chơi ngay tại chỗ như vậy, cho nên vẫn là tìm một phòng tương đối tốt hơn. . .” – thanh âm hấp dẫn tràn đầy làm Thái Gia Tuyền một hồi khẽ run, nhất là trong lời nói của hắn ý tứ lại không hiểu ra được.
“Em không cần đùa với anh.” – Thái Gia Tuyền kinh hoảng muốn chạy trốn.
“Anh đi ra cửa quên mang chìa khóa.” – Hạ Cẩm Hiên bình thản mà nói, thành công khiến Thái Gia Tuyền dừng lại bước chân.
“Cái gì? Anh. . . Làm thế nào? Em cũng vậy không có chìa khóa.” – Thái Gia Tuyền nóng nảy: “Chúng ta không về nhà được rồi hả ?”
“Là tình huống như thế.” – Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái quan trọng hơn không chậm đi vào bên trong khách sạn.
“Này! Anh đừng đi, không có chìa khóa buổi tối làm thế nào đây?” – Thái Gia Tuyền vội vàng đuổi theo tiến vào.
“Chuyện này không anh đã giải quyết rồi sao?” – Hạ Cẩm Hiên vẫn sóng nước chẳng xao, tuyệt không vì không vào được cửa nhà mà gấp gáp. Đến quầy tiếp tân lấy tiếng Đức nói với lễ tân muốn lấy một căn phòng hạng nhất.