Thái Gia Tuyền làm bộ lau sàn nhà ở sân phơi cạnh cửa, rốt cuộc đợi đến bọn họ nói xong đi ra, lại nhìn thấy sắc mặt của Hạ Cẩm Hiên cư nhiên so Tề Minh còn khó nhìn hơn, chẳng lẽ là hai người mới vừa rồi trao đổi rất không vui vẻ? Cũng đúng, bạn gái của mnh c nhin thích ngời anh em tt từ nhỏ cùng nhau ln ln, đổi vi ai cũng kh c th tiếp nhận. Ở trong lòng Thi Gia Tuyn khng khỏi bt bnh v T Minh, hơn nữa nhn Hạ Cẩm Hin hung hăng khinh bỉ một phen.
“Tiu Tuyn Tuyn, ngẩn ngời ci g đy?” – cư nhiên trong nháy mắt mặt Tề Minh đổi nụ cười sáng lạn, đang nhìn Thái Gia Tuyền lấy ánh mắt hỏi thăm.
Người này cũng không có bệnh thần kinh chứ? Thái Gia Tuyền sững sờ nghĩ tới: “Ha ha, không có gì, đúng rồi, hai người nhớ phải đem quần áo dơ ném vào trong giỏ, ngày mai em đem giặc toàn bộ.”
“Ừ”, “Ừ” – hai người đàn ông này đồng thời đáp một tiếng, chỗ bất đồng là, Tề Minh như cũ rất không có thần kinh mà cười cười, Hạ Cẩm Hiên như cũ trầm mặt nhìn ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ. Thái Gia Tuyền không khỏi nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Hiên, muốn nhìn ra một cái gì đó.
Cũng không cho Thái Gia Tuyền thời gian ngẩn người, Tề Minh lại lên tiếng: “Đúng rồi tiểu Tuyền Tuyền, ngày mai tôi có thể dẫn người bạn tới nếm thử một chút món Trung Quốc của em làm, làm cơm nhiều một người nha ~ món ăn gia đình cũng rất tốt rồi, không cần cố ý chuẩn bị cái gì.”
“Tốt, là nam sinh còn là nữ sinh?” – Thái Gia Tuyền nghe nói có khách muốn tới, còn là tới vì tài nấu nướng của mình, không khỏi có chút khẩn trương.
“Tám phần là nữ.” – Hạ Cẩm Hiên phục hồi lại tinh thần từ trong trầm tư, châm chọc nói.
“bingo~, là một cô gái người Pháp, vào mấy ngày trước cùng thầy làm điều tra nghiên cứu thì gặp được.” – Tề Minh không che giấu chút nào.
Hả, lại là con gái? Hắn không phải quan tâm Laffey sao? Thế nào còn cùng nữ sinh khác lui tới? Hiển nhiên ý nghĩ của Thái Gia Tuyền có phần vô cùng đơn thuần, nhưng đây cũng không liên quan gì tới cô, Tề Minh hoa tâm cô cũng không phải là không có biết qua, vì vậy cố đè xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục lau sàn nhà.
Lại suốt đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau, là ngày chủ nhật, khí trời thật tốt, Hạ Cẩm Hiên nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon ở sân phơi, vừa ôm laptop chơi trò chơi, vừa nhận lấy cà phê Thái Gia Tuyền mới vừa pha lười biếng nhấp một miếng.
Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ nhìn hắn một chút, dáng vẻ như người vợ đã kết hôn hôn nhiều năm càu nhàu chồng của mình: “Anh đó, bao tử không tốt vẫn không nên uống cà phê, cà phê sẽ làm dạ dày bị tổn thương, anh không phải không biết? Về sau một tuần chỉ pha cho anh hai lần, thời gian còn lại không cho phép uống.”
“Tuân lệnh, quản gia đại nhân.” – Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn cô, nhưng mà trong nội tâm lại là ấm áp. Xác thực, mỗi lần uống cà phê dạ dày cũng sẽ không thoải mái, nhưng là thói quen nhiều năm không phải nghĩ bỏ là có thể bỏ, anh bởi vì lệ thuộc đối với cà phê cùng với thưởng thức hưởng thụ cà phê, đã trở thành thói quen của anh.
“Ha ha, quản gia đại nhân? Cũng rất thích hợp đó.” – Thái Gia Tuyền cười khanh khách. Ánh mặt trời in ở trên mặt cô, có vẻ nụ cười càng thêm rực rỡ, Hạ Cẩm Hiên không khỏi phải thấy ngây dại.”Thật là một oan nghiệt.” – Hạ Cẩm Hiên nho nhỏ nói thầm , nhưng không có tránh được lỗ tai Thái Gia Tuyền.
“Cái gì?”
Hạ Cẩm Hiên phản ứng ngược lại cực nhanh, nhìn một chút lầu dưới, vừa đúng nhìn thấy xe Tề Minh rẽ đi vào: “Anh đang nói tên Tề Minh kia, quả nhiên lại mang người đẹp trở về.”
“Ha ha, vậy xem ra em cũng nên đi chuẩn bị cơm trưa rồi.” – Thái Gia Tuyền ghé đầu nhìn lầu dưới một chút, rất là công nhận danh hiệu”Oan nghiệt” Hạ Cẩm Hiên gắn cho Tề Minh, hoàn toàn không biết thật ra thì danh hiệu này vốn là cho chính cô.