Qua một hồi trầm mặc hậu, rốt cuộc có người không nhịn được mở miệng: “Quả thật, tin tức lần này tốt nhất không cần tiết lộ ra bên ngoài. Nếu không thị trường chứng khoán bị rung chuyển là khó tránh khỏi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Phải huy động tiền mà lại không thể để người bên ngoài biết.” Có người lập tức nói tiếp.
“Các vị có thể cho mượn một ít tài sản của các vị?” Thái Gia Tuyền thử dò xét nói.
Trong mắt ba hạ lóe lên một tia sáng cực nhanh không ai thấy. Những người chung quanh lại tiếp tục một hồi trầm mặc.
“Tôi có thể lấy ra mười triệu.” Đột nhiên có người lên tiếng, Thái Gia Tuyền cảm kích nhìn về phía phát tra giọng nói, là một vị cổ đông nhỏ.
“Tôi thì năm trăm triệu, bây giờ không có nhiều. Lão Hạ à, tôi phải bán cổ phiếu mới gôm được nhiêu đây thôi.” Có người bắt đầu cố gắng muốn ban ơn lấy lòng rồi.
. . . . . . . . .
Mọi người anh một lời tôi một câu, cam tâm tình nguyện cũng tốt, tình thế bắt buộc cũng được, tóm lại một chút thời gian cũng có thể kiếm thêm được ba tỷ. Ba Hạ trước sau vẫn không quan tâm hơn thua đối với mọi người mà mỉm cười, Thái Gia Tuyền thị lại cao hứng lại gấp gáp, dù sao còn có thiếu bảy triệu.
“Các vị, tôi tới chậm.” Đang lúc mọi người lo lắng vì còn thiếu bảy trăm triệu, có người đi một mình vào phòng họp.
“Tề Minh!” Thái Gia Tuyền kinh dị nhìn người mới đến, không khỏi kêu thành tiếng.
Tề Minh nhìn cô khẽ gật đầu, ngay sau đó đi về phía ba Hạ: “Bác trai, còn thiếu bảy trăm triệu để con giải quyết, bây giờ có thể nói chuyện riêng với con một lat được không ạ?”
Thái Gia Tuyền miệng há đến cơ hồ có thể nhét vào một cái trứng vịt, chỉ thấy ba Hạ gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn sang cô cùng Hà Vân, phân phó nói: “Thái tiểu thư, nơi này liền giao cho cô cùng Tiểu Hà rồi, mau sớm làm xong công việc hướng mọi người mượn tiền rồi kiểm tra chuyển khoản, chuẩn bị biên nhận mượn tiền cho tốt rồi mang đến cho tôi ký tên.”
Thái Gia Tuyền sững sờ gật đầu một cái “Dạ, ngài cứ yên tâm đi.”
Ba hạ lại hướng các vị cổ đông gật đầu, rồi liền cùng Tề Minh cùng đi ra phòng họp.
Thái Gia Tuyền cũng tới không kịp suy nghĩ nhiều, liền vội vàng cùng Hà Vân cùng nhau bận việc mượn và chuyển tiền, dù sao phần còn thiếu vẫn có Tề Minh giải quyết, như vậy Hạ Cẩm Hiên được cứu rồi.
——
Công việc bận rộn đến tận buổi tối, thời điểm Thái Gia Tuyền cuối cùng cũng sắp xếp tôt tất cả biên nhân mươn tiền thủ tục chuyến khoản, ngẫu nhiên nhìn thấy ba hạ, mẹ Hạ, Khang Hinh, Tề Minh cùng một số người không biết.
“Hạ tiên sinh, đã làm xong, chờ ngài kiểm tra đối chiếu ký tên, tất cả tiền trước 12h sẽ được chuyến khoản đầy đủ. Tổng cộng là ba tỷ hai ngàn bảy trăm vạn.” Thái Gia Tuyền cung kính đem tất cả văn kiện cũng đưa tới hạ phụ trong tay.
Ba Hạ nhận lấy văn kiện, qua loa nhìn một chút, cũng không có kiểm tra đối chiếu số lượng liền trực tiếp đặt bút lên ký tên.
Thái Gia Tuyền sợ hết hồn: “Hạ tiên sinh, ngài không kiêmw tra đối chiếu một cái số tiền sao?”
Ba Hạ ngẩng đầu lên lãnh đạm nói: “Chuyện như vậy chỉ các cô mới có thể làm tốt.”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái xin lỗi, trong lòng có vui mừng vì loại được tin tưởng vô điều kiện này.”Hạ tiên sinh, tôi sẽ đi làm.”
“Cô trước đừng nóng vội!” Thấy Thái Gia Tuyền xoay người muốn đi ra cửa, Tề Minh vội gọi cô lại “Để Hà Vân đi đi, cô lưu lại nghe một chút.”
“Tại sao để cho cô ta lưu lại? Chuyện này không phải càng ít người biết càng tốt sao?” Khang Hinh không được tự nhiên kêu lên, đưa tới một nhóm người cau mày.
“Sợ rằng cô ấy so với cô còn có tư cách nghe kế hoạch này hơn.” Tề Minh không muôn cho Khang Hinh mặt mũi, trực tiếp lạnh lùng phản kích lại.
“Anh!” Khang Hinh tức giận vô cùng, vụt đứng lên. Nhưng là không đợi cô nói gì, mẹ Hạ liền lớn tiếng trách cứ: “Khang Hinh cô ngồi xuống cho tôi!”
Khang Hinh chép miệng, không cam lòng liếc Thái Gia Tuyền một cái, vô cùng miễn cưỡng ngồi xuống lại.